Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Ký ức vĩnh viễn là cảnh vật cùng sóng gió.

Đây là khúc nhạc Hiên Thí muốn đánh lên .

Hiên Thí mới vừa thay xong tây trang biểu diễn đi ra, hắn liếc mắt một cái liền bắt gặp thiếu nữ tóc lam xuất chúng đang đứng giữa một đám người bận rộn. Đốt tinh lúc này mặc một bộ lễ phục thúy lam sắc vảy cá sát người, mái tóc dài như rong biển màu lam được vén lên cao bởi trang sức kiểu cách, trên lỗ tai đeo trang sức giọt nước mưa màu trắng xanh nhạt làm động tác chủ nhân thoáng nhoáng lên một cái, rất dụ hoặc, làm cho người ta nhìn chằm chằm là xương quai xanh mảnh mai yếu ớt rung động theo trang sức màu lam quang, dường như bị một bút pháp thu hút, ngôi sao màu xanh nhạt óng ánh bên ngoài vây lấy một bức tường chứa một tầng nước, khiến cho nó vẫn duy trì tình trạng có nước.

Đốt tinh thấy Hiên Thí đi ra, đầu tiên là đối với khuôn mặt nam nhân sửng sốt, sau đó lộ ra dáng tươi cười tuyệt mỹ với hắn. Động tác nàng ưu nhã đi tới, tủm tỉm cười nói lời cảm ơn với hắn.

"Trì tiên sinh, cảm tạ ngươi lần này trợ giúp chúng ta." Đốt tinh chậm rãi vuốt ve hải dương chi tâm trước ngực "Nếu như không có ngài, ta cũng không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt."

"Không có gì, ta chỉ có khả năng sẽ cố gắng." Hiên Thí mỉm cười đáp lễ."Mong rằng biểu diễn lần này thành công." Hắn có chút ngượng ngùng mà tươi cười."Ta có chút khẩn trương, có thể đi ra ngoài shoping . Trước khi mở màn nhất định sẽ trở về."

"Không sao. Ta có thể hiểu được." Đốt tinh khéo léo nhìn trang phục của nam nhân, sâu kín một lần thở ra."Trì tiên sinh thực sự rất mê người đi..."

Nam nhân phảng phất không nghe được mà mỉm cười nói lời từ biệt với thiếu nữ tóc lam, lưu lại thiếu nữ đang cúi đầu gắt gao nắm váy.

Hiên Thí đi tới bên ngoài thật sâu thở một cái , đem không khí vẩn đục phía sau hậu trường đẩy ra. Hắn nhìn cảnh sắc lân cận, nơi này cách chỗ đó rất gần, dưới chân không chút do dự hướng một phương hướng đi đến.

Hắn lấy tay chống đỡ thân cây quen thuộc, ngửi nhẹ hương cây cỏ, hắn hơi nhắm lại hai mắt, cảm thụ được gió nhẹ thổi lất phất mặt của hắn.

Lúc này, một bóng ma bao phủ lấy hắn.

Hiên Thí mỉm cười mở mắt, quay lại nhìn người máy to lớn phía trên đã lâu không gặp. Ánh mắt của người máy lóe xanh thẳm, nghẹo đầu nghi ngờ mà đánh giá nam nhân.

Tại thời điểm Hiên Thí chuẩn bị lên tiếng, trong mắt xanh thẳm của người máy to lớn chợt sáng ngời. Nó vui sướng phát sinh âm thanh điện tử hợp thành.

"Trì ~ ngươi là Trì đúng không ~?"

Hiên Thí sửng sốt, nhìn dáng vẻ tươi cười sáng sủa trên mặt của người máy to lớn. Người máy nhìn vẻ mặt sững sờ của nam nhân, có chút cuống quýt mà lóe lóe xanh thẳm.

"... Là,..... Ối Chao là nhận lầm sao? Xin lỗi, ký ức của Ối Chao —— "

"Không sai, ta là Trì." Dáng tươi cười của Hiên Thí chưa phát giác nhuộm chút cay đắng "Ngươi cuối cùng nhớ lại ta." ta muốn thời gian ly khai.

ỐI Chao lộ ra chân thành cười hì hì."Trì, Ối Chao nhớ kỹ... . Xem Trì hiện tại ăn mặc thật đẹp, Ối Chao cần cả đời để nhớ kỹ."

"Cảm ơn." Hiên Thí ôn nhu cầm một lớn ngón tay."Ngày hôm nay ta muốn biểu diễn , cho nên mặc thành như vậy."

"Biểu diễn a." Người máy lộ ra cái nhìn khao khát."... cũng muốn nhìn, chỉ có điều còn là phải ở lại chỗ này chăm sóc hoa cỏ."

"Nếu có cơ hội, lần sau một mình ta diễn tấu cho ngươi, được chứ?" Hiên Thí đồng ý hứa một lời hứa mà có thể suốt đời này cũng không thực hiện được.

"Được ~ "

Tiếng chuông to lớn quanh quẩn ở giữa tòa thành, Hiên Thí đối người máy lộ ra một nụ cười sáng lạn.

"Ta đi đây, Ối Chao."

"Ừ, gặp lại sau, Trì."

Ở một khắc xoay người kia, khoé miệng Hiên Thí hơi run run.

... Vĩnh viễn sẽ không gặp lại, Ối Chao...

"!"

Thân ảnh của Hiên Thí bị bóng tối nuốt mất.

"... Phía dưới có chúng ta mời tới đặc biệt khách quý —— Đốt tinh tiểu thư mang tới cho chúng ta ca khúc: Tiếng nói Vĩnh Cửu ——! !"

Nam nhân ngồi trước dương cầm màu đen, giơ lên ngón tay thon dài của mình, chậm rãi hạ xuống. Đầu ngón tay một thoáng đụng tới phím đàn màu trắng, khí thế nam nhân hoàn toàn thay đổi.

Tiếng đàn kỳ ảo bắt đầu quanh quẩn ở trong hội trường, ánh sáng màu xanh đổ xuống hình như mờ ảo nhảy nhót yên tĩnh trên ngón tay. Xa xa truyền đến tiếng chuông tiêu linh, quanh quẩn ở tiếng đàn trong sáng. Trên đài hiện lên màu xanh trong nước ao, tới gần lại phát hiện ra là thiếu nữ đuôi cá phản chiếu trên cao. Tiểu mỹ nhân ngư kiều diễm từ đáy nước bắt đầu bơi lội, đuôi cá lóe ánh sáng màu xanh nhạt dụ hoặc nhân tâm. Mỹ nhân ngư lười nhác tựa ở bờ nước, hướng về bầu trời màu bạc to lớn xướng lên tiếng ca.

"Ánh trăng vĩnh hằng, ngủ say trong lòng biển cả

Chiếu ngược mảnh nhỏ lắng đọng trong ký ức"

Hiên Thí đầu ngón tay nhảy lên , nhảy lên, giống như là hòa tan hắc bạch trên bàn gõ, chơi đùa ánh trăng. Nam nhân khép hờ mắt, gió nhẹ thổi lất phất tóc ngắn màu đen của hắn, hắn toàn tâm toàn ý mà vùi đầu vào đánh đàn.

"Tiếng ngân trong suốt, như sóng cuộn chìm chuyển"

Trong khán đài to lớn, một người rớt rượu đỏ cầm trong tay xuống sàn nhỏ đỏ tươi, phát ra tiếng thanh thúy cộng hưởng.

" Vô số tiếng ca cô đơn đan vào bầu trời đêm yên tĩnh"

Tay của người nam nhân bắt đầu chậm lại, tiếng đàn trở nên thư giản, nhẹ nhàng mà thổi lất phất giữa lòng người đang nghe. Mỹ nhân ngư đứng lên, đuôi cá lớn ở trên cao trong nháy mắt biến thành lễ phục màu đen hoa văn sắc cá, dính sát vào nhau ở trên người. Thiếu nữ tựa như cười, thanh âm trở nên càng thêm ngọt.

"Suy nghĩ tựa như mong muốn tia nắng ban mai"

Ở bầu trời bình minh mất đi sắc đẹp"

Thanh niên tóc vàng ánh mắt đuổi theo thân ảnh ở trước dương cầm đem toàn bộ thân ảnh nhập vào tâm trí, mang theo ý muốn hủy diệt chiếm làm của riêng.

Chỉ còn lại ôm ấp trong cô đơn, một mình ta lưu lạc"

Chỉ có thể ở tịch mịch tinh không ôm ấp, một mình lưu lạc..."

Yên ả trước bão táp cuối cùng kết thúc, hai tay nam nhân múa thành vô số đạo huyễn ảnh, khóe miệng câu dẫn một độ cung xinh đẹp, mắt càng thêm đáng sợ

Bắt đầu rồi!

Một tiếng nổ mạnh to lớn đột ngột vang lên trong bầu trời đêm, ánh lửa như hoa sen lan tràn khắp nơi. Người ở phía dưới sân khấu lo sợ, khói lửa nồng nặc cuốn lấy hội trường. Khi mọi người hoảng sợ thét chói tai, nam nhân vẫn như cũ diễn tấu ở chỗ cũ, tựa như một diễn viên chuyên nghiệp. Nốt nhạc nhún nhảy giữa khói lửa ấn thành màu đỏ giữa bầu trời vang vọng, hỏa diễm đỏ tươi phảng phất là màn che tốt nhất.

Đốt, nhảy, cười, hát, múa. Hỏa diễm ma quỷ là diễn viên diễn xuất sau cùng của trận này, tiếng đàn của nam nhân là nhạc đệm tốt nhất cho chúng nó cuồng hoan.

Sau cùng, Hiên Thí một trận kịch liệt đánh đàn, hai tay giơ lên thật cao, tầng tầng đè xuống, tiếng đàn hơi ngừng, làm cho âm cuối này như một khúc ma vương hoa múa lên sau cùng.

Nam nhân nhanh chóng đứng lên, hướng về phương hướng dự toán tốt nhất chạy đi. Hắn ở tại nơi đó trốn đi trước khi có người tới cản, lúc này phía dưới khán đài đã loạn thành một đoàn. Vô số người chạy khắp nơi, mọi người đều sở hữu biểu tình hoảng loạn. Ảnh hưởng ở phía trên ghế lô rất ít, nam nhân động tác nhanh nhẹn đặt lên bàn thủy tinh trước cửa sổ tại một gian vừa mới bị nổ mạnh.

Hiên Thí hướng bên trong nhìn lại. May mắn là chủ nhân của căn phòng này còn chưa có đi, người trung niên mặc tây trang màu xám lúc này đang quay lưng trước cửa sổ, đối với thủ hạ quát tiếng sấm:

"... Các ngươi là một lũ ngu xuẩn! Tàu phi hành còn chưa đến à!?"

"... Thật sự có lỗi, SIR, hiện nay khắp nơi đều là đoàn người chạy loạn, làn sóng xung đột đến bãi đỗ xe, hiện tại đang chuẩn bị tàu phi hành dự bị."

Đứng trước một đám người là một đầu lĩnh mồ hôi lạnh nhỏ giọt đang an ủi thủ trưởng mình, lúc này ông trời vậy mà lại đưa tới báo cáo giải cứu hắn

"SIR, tàu phi hành đã chuẩn bị xong."

Ngay trong lúc lực chú ý của những người ở đó đang hướng thông báo viên ở cửa, Hiên Thí đột nhiên nhanh chóng ở trước cửa sổ kèm hai bên tây trang màu xám của nam tử trung niên, đem dao nhỏ của Lệ Nhã không biết lấy từ nơi nào để vững vàng trên cái cổ yếu ớt của nam tử trung niên.

"!"

"Ngươi, ngươi là ai?" Thanh âm của nam tử trung niên run lên, không dám thở mạnh một cái, rất sợ chọc giận người này dẫn đến dao nhỏ đụng tới nơi trí mạng.

"Bảo bọn hắn lui ra." Hắn cái gì cũng không giải thích, chỉ là nhàn nhạt hạ mệnh lệnh. "Đóng cửa lại, không được để cho những người khác nhìn thấy."

"Nghe, có nghe không! Mau làm theo lời của hắn!!"

"Ngươi." Hiên Thí quay đầu ra hiệu người dẫn đầu phía dưới, ý bảo hắn đi lên trước: "Đem những người khác buộc lại."

Người dẫn đầu lặng lẽ động tác bắt đầu đi lên trước, Hiên Thí nhàn nhặt liếc mắt nhìn động tác của hắn, phảng phất nhẹ gióng tự nhủ nói rằng:"... Trước tiên đem dây thừng vòng khoác lên trên phía sau cổ, phân biệt thuận về phía trước kéo qua hai vai, rũ xuống trước ngực, lại từ dưới hai nách phân biệt xuyên tới, ở phía trên cánh tay quấn hai hoặc ba vòng, hạ cánh tay một vòng, mỗi vòng quấn thắt lại..."

Động tác của người dẫn đầu cứng đờ, sau đó tức giận đem dây buộc trước đó dỡ xuống, không hề làm điều mờ ám.

Buộc xong, Hiên Thí truyền xuống chỉ thị kéo dài."Từ phía sau mang ta đi theo các ngươi tới tàu phi hành ... Yên tâm, đến lúc đó sẽ không còn chuyện của các ngươi."

Người dẫn đầu không nói một lời hướng cửa ngầm đi đến, nam nhân bắt lại nam tử trung niên mặt trở nên xanh xao. Lại đi qua một đoạn cầu thang thật dài sau một thang dây, một chiếc tàu phi hành màu bạc lẳng lặng đậu ở chỗ này.

"Ngươi bây giờ đi ra ngoài, sau 10 phút nữa thì đi vào." Hiên Thí thấy động tác người dẫn đầu chần chờ, cười lạnh nói."Đừng lo lắng, ta cũng không muốn phát sinh thêm lượng lớn người đang đuổi giết phía sau ta thêm nữa ." Tay hắn trong lúc đó tựa hồ vô ý ở trên cổ của nam tử trung niên vẽ thêm một đạo vết máu.

"Đi ra ngoài! Ngươi lập tức đi ra ngoài cho ta! ! !"

Nghe thấy tiếng người đàn ông trung niên la hét cuồng loạn, người dẫn đầu lập tức phản xạ có điều kiện mà nghiêm."YES,SIR." Sau đó động tác nhanh chóng ly khai.

Nam tử trung niên lấy lòng cười, nam nhân nhìn hắn một cái. Tay nâng thủ thế, nam tử trung niên mặc tây trang màu xám té xỉu trên mặt đất. Hiên Thí nhìn về phía phương hướng người dẫn đầu ly khai, hắn cũng không thèm để ý đối phương lập tức đi tìm kiếm trợ giúp, mà ngược lại, điều đó không phải đang cùng ý với hắn sao.

Nam nhân nhảy lên tàu phi hành, bắt đầu thật nhanh ở trên bàn phím gõ gõ. Mong rằng ngươi không để cho ta thất vọng, Hiên Thí khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười, hắn thật muốn cảm ơn khoa học kỹ thuật phát triển không phải sao.

"Beep—— tiến nhập hình thức tự động. Tốc độ, tiêu chuẩn cao nhất. Phương thức xử lý chướng ngại vật, cấp B. (cấp B đó là có thể tránh liền né tránh, không thể tránh khỏi rơi thì tiêu diệt hết) hình thức chống địch khởi động. Năng lượng 78. 3%.Khởi động sau 5 giây. Hoan nghênh ngài ngồi."

Hiên Thí nhảy xuống tàu phi hành, nhìn nó phun ra thủy lực ngọn lửa màu xanh phía bên kia, lưu lại một tàn ảnh thật dài.

Kế tiếp...

Nam nhân nhảy xuống ban công, dọc theo quỹ đạo cấp tốc chạy trốn. Chỉ trong chốc lát đã nhìn thấy ánh sáng mặt trời, hắn đứng ở cửa ra nhìn xuống phía dưới, lối ra được xây ở phía tây nam của tòa thành. Hiên Thí liếc mắt một cái nhìn cự ly mục tiêu, khoảng chừng cự ly có mười dặm trái phải, cự ly trên đường đoạn này có vẻ là vùng đất bằng phẳng, chỉ có số ít lùm cây có thể dùng để che lấp một chút, may mắn bây giờ là buổi tối.

Phía sau truyền đến tiếng huyên náo, hắn ngoảnh xuống phía dưới không được bao nhiêu thì nhảy xuống. Thời gian rơi xuống đất tuy có kỹ xảo đánh sau nhằm giảm bớt đến nhỏ nhất, nhưng cho dù là như vậy thì với độ cao 5 thước cũng đủ làm cho Hiên Thí chịu không ít khổ. Hắn nhịn đau nhức nhờ trong bóng tối mà dấu đi thân ảnh, sau không bao lâu vừa trốn tốt, liền vừa đi vừa nối liền tàu phi hành lớn mà bay ra.

Thừa dịp ánh tăng yếu ớt, Hiên Thí phân rõ tàu phi hành hầu như toàn bộ là của gia tộc Meira Duarte. Hi lộ lúc này chắc giận điên lên đi, Hiên Thí cười khổ, hắn lại một lần nữa từ bên cạnh người kia chạy trốn. Lần này không có những người khác quấy nhiễu. Nam nhân với nụ cười băng lạnh, bắt đầu từ khi hắn đem hải dương chi tâm cho vị tiểu thư kia mượn. Còn có người kia nói cho hắn biết, hải dương chi tâm có thể đem tách thành một lượng lớn hydro và oxy. Ở trong hội trường có hai chủng loại hỗn hợp chất khí nhét đầy, hắn chỉ cần đem dây cung đàn dương cầm đun nóng đến độ chứa lượng lớn dưỡng khí của con người cực kỳ thấp cho kỳ diệu cháy, sau đó, chạm vào là nổ ngay.

(PS: Khí Hydro trong không khí một khi bị đốt liền phát nổ, đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu vì sao hiện tại ô tô không được phổ cập hydro, sở dĩ nếu đốt khí hydro nhất định phải có những kinh nghiệm chuẩn xác trước đó. Chợt nhớ tới trước kia, bạn cùng bàn có may mắn thể nghiệm quá trình tuyệt vời này. = =

PS và PS: Dây cung đàn dương cầm có thể nóng đến đốt được điếu thuốc lá, nếu có hứng thú tự mình có thể đi nhìn 《 Pianist》: P)

Nhìn theo một bộ tàu phi hành sau cùng đi xa, xác định xung quanh không có ai, Hiên Thí từ trong bóng tối đứng dậy đi tới, bắt đầu hướng mục đích chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro