Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Đây là một lời nguyền không thể trốn thoát sao.

Mở mắt ra, chống lại nụ cười nhạt của thánh thần trên trần nhà như trước. Hiên Thí cũng chậm rãi nở một nụ cười lạnh, chậm rãi ngồi xuống. Thực sự là châm chọc, cư nhiên bị một đứa bé...

Hắn cảm giác được mình đã được rửa sạch qua, vết thương được bôi thuốc, cảm giác Thanh Thanh lành lạnh, một lúc mới di chuyển song vẫn như cũ mang theo đau nhức. Nam nhân nắm y phục bên giường, mặc lên. Trong phòng yên tĩnh, Hi Lộ không còn ở đây. Hiên Thí có chút tư tưởng tự giễu, cảnh tượng này giống như đã từng quen biết. Hắn hướng cửa đi đến, lúc này đây, hắn không có gặp phải bất luận cái gì là lực cản, liền đẩy cửa ra.

Trên hành lang yên tĩnh, động tác của Hiên Thí không chần chờ chút nào mà hướng gian phòng của mình đi đến.

"Ai nha, đây không phải là 'Công chúa' điện hạ cần 'Quốc vương' của chúng ta làm tới thức tỉnh à"

Làn điệu quen thuộc này, Hiên Thí dừng chân, quay đầu lại lạnh lùng nhìn về phía đối phương. Giữa bóng ma, nụ cười trên mặt của Francis giả dối giống như mặt nạ của một nhà ảo thuật.

"... Có ý gì?"

"Di?" Francis giật mình nhìn Hiên Thí, chỉ là trong nháy mắt liền lộ ra nụ cười giả dối."... Nguyên lai thụy mĩ nhân của chúng ta không có đợi được vương tử điện hạ đến liền tự mình rời đi."

"..."

"... Đừng nhìn chằm chằm vào ta, ta bây giờ là nói với ngươi một chuyện thú vị." Francis yêu thương sờ sờ bao tay của mình."Thân thể gia chủ Lạp Mai đặc biệt của chúng ta bởi vì phải thích ứng với từ trường điều khiển siêu cường, sở dĩ ức chế trong đầu tác dụng đặc biệt cường liệt, nói như vậy nghĩa là dù bề ngoại thể hiện hay thân thể đều ức chế phát dục. Mà trong đầu của loài người đều có một chất kích thích, nó có thể khiến ý thức con người không rõ, cũng có thể giải trừ tác dụng đè ép của đại não, mà...." Francis mang theo dáng tươi cười không rõ bên tai hắn nói vài câu, con ngươi của Hiên Thí mạnh mẽ phóng đại.

"... Cho nên nói, chính là như vậy đó." Francis cách không khí vỗ vỗ Hiên Thí vai, mỉm cười rời đi. Nam nhân một mình đứng ở trong bóng đêm, cúi thấp đầu không thấy rõ biểu tình.

"Trì!"

Thanh âm quen thuộc mà lại xa lạ ở phía sau vang lên, thanh âm êm tai kia giống như thanh thúy dễ nghe như ngọc thạch thượng hạng đụng vào nhau vậy. Nam nhân đột nhiên đánh mất khí lực và dũng khí để quay đầu.

Hiên Thí bị người phía sau hung hăng ôm lấy, hai tay của người nọ trắng noãn không rảnh rỗi từ dưới nách vòng qua, dính sát vào thân thể so với hắn cao hơn, đầu từ phía sau chôn ở hõm vai nam nhân. Nam nhân vươn tay, nắm một sợi vàng kim từ tóc dài lên.

"... Ta... Đến... Ngươi, đi mất..."

Giọng người nọ buồn buồn từ phía sau vang lên. Hiên Thí nhắm mắt lại hít sâu một hơi, đi về phía trước một, thoát ra khỏi cái ôm ấp của người kia, nhàn nhạt xoay người nhìn về phía người kia.

Vẫn là cậu bé tóc vàng khiêm tốn giống như bình thường, mái tóc dài được một dải ruy băng màu xanh và trắng cột chắc. Ruy băng màu xanh tương ứng với đôi mắt xanh khác với giọt sáng nhỏ trong màu mắt xanh ngọc, khuôn mặt vốn đẹp trai càng trở nên xinh đẹp, cái mũi thanh tú cùng môi phía dưới nhợt nhạt màu anh đào. Tai trái đeo bông tai màu đỏ tươi sáng, cơ thể mảnh mai được bao bọc trong một chiếc áo khoác dài, toát lên một ánh sáng vàng mờ nhạt trong bóng tối của người đàn ông như ánh sáng của một thiên thần xuống đất.

.

"... Hi Lộ."

"Trì." Thanh niên ... tóc vàng đối với hắn mỉm cười quen thuộc, không biết là bởi vì hình dạng biến hóa và tia sáng rọi xuống làm nổi lên nụ cười thánh khiết giễu cợt làm cho người khác muốn bái lạy. Hắn thấy ánh mắt của nam nhân rơi vào trên người mình, có chút phiền chán mà kéo kéo áo ba-đờ-xuy."Ta không phải muốn Điều như vậy. Chết tiệc, là từ trường có chút rò rỉ ra ngoài, hiện tại có điểm không khống chế được... Chết tiệt, ai ngờ như một bóng đèn 200 watt phát ra ánh sáng ngu xuẩn ! ?"

"..."

Hi Lộ đưa cho Hiên Thí 1 chồng giấy, hắn tiếp nhận, thấy nốt nhạc màu đen quen thuộc nhún nhảy trên giấy . Không có gì bất ngờ xảy ra, chính là khúc phổ phiền phức, ngắn ngủn 1 đoạn bị nhét đầy số lớn nốt nhạc. Coi như là đàn dương cầm qua 9 cấp cũng vô pháp dễ dàng đàn tấu ra, khóe môi hắn câu dẫn ra một độ cung hoàn mĩ, bất quá, như vậy không phải là hợp ý hắn sao.

"... Cái kia là nhà hát gọi người đưa tới. Bất quá bây giờ, " Hi Lộ đi lên trước , một tay ôm lấy Hiên Thí."Ta phải hoàn thành lời hứa ngày hôm qua, đem thương thế không thuộc về ngươi của ta ở trên người loại bỏ."

Hiên Thí đang bị ôm lấy trong nháy mắt cương cứng thẳng người, hắn không phản kháng mà trái lại để Hi Lộ ôm. Mọi người dọc theo đường đi qua đối với gia chủ bọn hắn ôm một người nam nhân đều có hành vi có mắt không tròng, Hiên Thí cúi thấp đầu, thấy không rõ vẻ mặt của hắn.

"Đến rồi."

Hiên Thí ngẩng đầu lên, lúc này bọn họ ở bên ngoài một cái tấm thủy tinh thật lớn, lúc này dịch thể màu xanh nhạt trong suốt phản chiếu ra hình ảnh hắn bị một thanh niên đẹp kém hắn năm, sáu tuổi ôm. Thanh niên tóc vàng nhân lúc hắn còn không có phản ứng kịp đem Hiên Thí để vào giữa dịch thể màu xanh biếc.

"Ngộ..." Hiên Thí có chút hốt hoảng nín thở, cái tấm thủy tinh thoạt nhìn cũng không cạn như vậy, rốt cuộc chậm rãi hướng trầm xuống một hồi. Hiên Thí thấy Hi Lộ và sàn nhà xuống phía dưới cùng nhau một hàng, thẳng đến khi cùng nam nhân song song mới ngừng lại.

"Không cần ngừng thở." Hi Lộ đứng ở bên ngoài cách thủy tinh vuốt ve vẻ mặt nam nhân."Chất lỏng này ở giữa có đựng lượng lớn dưỡng khí, có thể trực tiếp hít vào. Tuy rằng bắt đầu không có thói quen nhưng sẽ có ta ở bên ngươi."

Hiên Thí thử một chút, tư vị xoang mũi bị dịch thể đầy rẫy cũng không hơn gì. Hắn cảm giác được trên mặt và trên thân thể có chút mơ hồ bị làm đau, cúi đầu nhìn về phía cánh tay, vết tích ngày hôm qua bị gặm cắn chính đang chậm rãi rút đi.

"Chất lỏng này do vật chất dinh dưỡng cấu thành, cũng chứa đựng số lớn yếu lực và từ trường. Có thể xúc tiến sự trao đổi chất của tế bào nhanh hơn, vết thương khép lại với tốc độ cao."

Hiên Thí lặng lẽ từ từ thoa lên khuôn mặt trơn bóng của chính mình, cúi thấp đầu xuống, mái tóc màu đen ở giữa dịch thể đong đưa.

Dịch thể màu xanh nhạt từ từ thối lui, nam nhân quỳ ở dưới cái tấm thủy tinh, cửa thủy tinh như vậy từ trong tách ra,một đôi chân tỉ lệ hoàn mỹ tiến đến đón một cặp chân sụp đổ. Một đôi tay cứng rắn trong suốt sáng lên nâng cằm của nam nhân lên.

"... Nguyên lai, đây là hình dạng của ngươi..." Thanh niên tóc vàng dùng tay kia chậm rãi vuốt ve mặt mày của nam nhân, cái mũi kiên đĩnh, sau cùng là lưu luyến dừng ở trên môi thật mỏng.

"... Ta đột nhiên hối hận, phải làm sao bây giờ?"

"..."

"... Nột, " thanh niên giống thiên sứ chậm rãi bắt đầu tiếp cận."... Trở thành của ta có được hay không?"

"..."

"... Ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt."

Phảng phất là một nghi thức thần thánh, thanh niên tóc vàng in dấu ở trên môi hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro