Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.5: Ma tu ba ba

Ma đô, tên như ý nghĩa, ma tu quản lý đô thành, nhưng tòa đô thành cùng đô thành khác nhau, hằng năm nó đều bị các đại môn phái nhắm đến, nhưng lâu lâu cũng sẽ mở cửa, bỏ vào hoặc là thả ra một ít ma tu.

Nghe nói, thành chủ thành lập thành này là một ma tu đại năng, thời điểm khi thành phố này vừa mới thành lập, cũng cùng với ngoại giới thông thương mậu dịch, tiếp nhận những người ma tu bên ngoài, nhưng sau khi ma tu đại năng chết đi, vợ của hắn kế thừa tòa thành này, nhưng tòa thành này hằng năm lại bắt đầu bị nhắm đến, không bao giờ được ra bên ngoài.

Thời điểm Lâm Hi đi theo Yến Hành Ca đi vào tòa thành này, cũng kinh ngạc cảm thán một chút về sự to lớn của toà thành.

Toàn bộ tường thành có màu đen, rất cao, có lẽ là nơi ma tu cư trú, bên cạnh tường thành cũng không có cỏ cây gì, trông rất là tĩnh mịch, phía trên bảng hiệu viết hai chữ 'Ma Đô' rồng bay phượng múa, hướng phía trên bảng hiệu là một cái đầu thú, tuy rằng nhìn không ra là con gì, nhưng cặp mắt màu đỏ máu lại làm cho người ta ấn tượng.

Yến Hành Ca nhẹ nhàng ở trên cửa gõ hai cái, một lát sau, lại có một người không thấy rõ mặt mũi đi ra, gã vừa mới mở cửa liền ngây ngẩn cả người, trong chốc lát sau, gã nhanh chóng đem cửa mở thật lớn, gã lắp bắp nói: "Yến.... Yến.... Yến tôn thượng, ngài đã về rồi?"

Yến Hành Ca nhẹ nhàng gật gật đầu, liền đi vào trong thành.

Nhìn tới phong cách của tên ma tu mở cửa kia, Lâm Hi vô ngữ, bộ ma tu thế giới này đều thích làm thần bí hả?

Cậu đi theo phía sau Yến Hành Ca vào ma đô, cậu phát hiện kỳ thật cũng có rất nhiều người theo phong cách này, rất rất nhiều người ăn mặc áo đen ở bên ngoài trao đổi đồ vật, đều không ngoại lệ, toàn bộ đều là ma tu.

Khi bọn hắn tiến vào, mọi người đều đình chỉ động tác, trời đựu, Yến tôn thượng thật sự đã trở lại sao? Đôi mắt của họ không có nhìn lầm đi?

Mấy trăm năm, tuy rằng ma đô không có biến hóa, bọn họ cũng không có biến hóa, Yến Hành Ca cũng không có biến hóa, nhưng bọn họ vẫn rất giật mình nha.

Yến Hành Ca cũng không có để ý ma tu xung quanh, hắn như cũ hướng trong thành đi tới.

Lúc Lâm Hi tiến vào thì ánh mắt đã hoàn toàn bị hấp dẫn, ánh mắt cậu đột nhiên ngừng ở trên một thứ, cậu thẳng tắp đi về phía bên kia.

"Cái này bán sao?" Lâm Hi cầm lấy thi thể của một con dơi mắt đỏ.

Thật đáng yêu a, giống như con dơi của Cách Lí Tư Đức.

Lâm Hi giương mắt nhìn về phía quán chủ, đột nhiên bị hoảng sợ, quán chủ một mắt nhìn thẳng cậu ngơ ngác, đôi mắt đầy ma khí phảng phất muốn đem cậu cắn nuốt.

Lâm Hi nuốt nước miếng một chút, "Bán... Bán... Sao?"

"Một cái ma tinh." Thanh âm chơi tai sa ách làm người da đầu tê dại.

Lâm Hi xoa xoa lỗ tai, cậu quan tâm nhìn về phía quán chủ, "Lão bản a, giọng nói ngươi không được a, uống nhiều nước ấm, ăn chút đường nhuận cổ, chậm rãi sẽ tốt."

"?"

"Nga, đúng rồi, các ngươi không có đường nhuận cổ, bất quá cũng nên uống nước, ngươi xem giọng nói của ngươi đều thành cái dạng gì kìa, không nói đến các ngươi mặc quần áo trông khó coi, thanh âm còn khó nghe......"

Ma tu hơi giật mình nhìn Lâm Hi đem thi thể con dơi chậm rãi cất vào quần áo, lại ngơ ngác nhìn Lâm Hi vỗ vỗ bờ vai của y.

"Cố lên, lão huynh."

Nói xong, thân ảnh kia liền biến mất ở trước mắt ma tu.

Cậu ta vừa mới nói cái gì vậy? À, uống nhiều nước ấm.

"......" Giống như còn có chỗ nào không thích hợp...

Cách đó không xa, Lâm Hi vuốt con dơi trong lòng ngực, nhịn không được cười lên tiếng, "Ha ha ha ha, hệ thống, ma tu đó cũng quá ngốc đi."

"Ký chủ, ngươi thật không biết xấu hổ."

Thời điểm Lâm Hi còn đang cao hứng, một đôi tay đột nhiên đáp ở trên vai cậu, một cái thanh âm khàn khàn lại truyền vào trong tai, "Ma tinh."

Lâm Hi cứng đờ, "Ha hả ha hả a" vui quá hóa buồn.

Khi ma tu để sát vào thân ảnh màu đen mảnh khảnh kia, y đột nhiên ngửi được một tia dị thường, y đột nhiên vạch ra quần áo của cậu, một thiếu niên thanh tú xuất hiện trước mắt y, y híp mắt nhìn nhìn kiếm bên hông thiếu niên, đột nhiên bắt đầu công kích.

Bên này đánh nhau khiến cho đám ma tu chú ý.

"Kiếm tu? Sao kiếm tu có thể tiến vào?"

Bọn họ cũng chậm rãi tiến lên vây quanh thiếu niên.

Lâm Hi có khổ nói không nên lời, cậu trốn khỏi ma khí công kích, hô to một tiếng, "Phụ thân, cứu ta a!"

Yến Hành Ca dừng lại bước chân, hắn đau đầu nhìn nhìn phía sau, nháy mắt đi qua bế lên thiếu niên, thân ảnh hắn chỉ để lại một tàn ảnh đen sắc to lớn.

Thời điểm Lâm Hi phản ứng lại, cậu phát hiện chính mình đã ở trong lòng ngực của Yến Hành Ca, cậu vịn cánh tay Yến Hành Ca, "Dạ*, phụ thân, cảm ơn nha."

(*Chỗ này là chữ Hải. Mà mình tra từ điển thì éo thấy.)

Yến Hành Ca trầm khuôn mặt buông thiếu niên, "Hảo hảo đi theo ta."

Lâm Hi gật gật đầu, "Tốt."

Bên kia, đám ma tu nhìn nơi không có một bóng người phát ngốc, ủa thiếu niên kiếm tu kia đâu?

Yến Hành Ca mang theo cậu đi đến trước mặt một kiến trúc ở tâm thành, nếu Lâm Hi không có đoán sai, nơi này đó là phủ thành chủ.

Bởi vì nhận được tin tức, người nơi này đã sớm biết Yến Hành Ca đã đến.

Một cái nữ nhân mỹ diễm ngậm một cây yên quản (1) dựa nghiêng ở cửa, nàng nhìn đến Yến Hành Ca, chậm rãi phun ra một ngụm khói (2), "Chưa chết sao?"

[ (1)Yên quản: chắc là cái tẩu ý.
(2) yên: ở đây cũng là khói]

Yến Hành Ca nghe vậy, vẻ mặt của hắn cũng không có gì biến hoá, hắn bay thẳng đến nữ nhân nói: "Ta muốn ma binh."

Nghe thế, nữ nhân nhẹ nhàng nhìn Yến Hành Ca, lại rất có thâm ý nhìn thoáng qua Lâm Hi phía sau hắn, "Năm đó thời điểm ta muốn cho ngươi mang binh, ngươi cự tuyệt, hiện tại sao ngươi biết ta sẽ đưa ngươi?"

Nghe nàng nói, Yến Hành Ca gợi lên một mạt cười, hắn chậm rãi mở miệng: "Thành chủ phu nhân, ngươi đã quên thành chủ chết như thế nào sao?"

Thân thể nữ nhân cứng đờ, một lát sau, nàng thế nhưng phá lên cười, nàng cầm một cái lệnh bài màu đen ném vào trong lòng Yến Hành Ca, "Đừng làm ta thất vọng."

Nói xong, nữ nhân xoay người đi vào bên trong cánh cửa.

Lúc Lâm Hi nghe xong thì chấn kinh luôn, cậu tưa hồ nghe được thứ không nên nghe nhaa.

Yến Hành Ca nhẹ nhàng nhìn thoáng qua thiếu niên, đột nhiên trong đầu hắn lại vang lên thanh âm của nữ nhân kia, " Thiếu niên sao lại thế này? Ngươi cứ để cậu ấy ở bên cạnh ngươi như vậy?"

"Này không cần ngươi lo." Yến Hành Ca trả lời.

"Đây không phải là tính cách của ngươi nha, trừ phi..." Thanh âm nữ nhân dừng một chút, "Trừ phi ngươi ở thử."

Yến Hành Ca trầm mặc.

Nữ nhân cũng đã hiểu, tiếng của nàng không còn vang lên nữa.

Nhìn thiếu niên kia vẫn khiếp sợ như cũ, Yến Hành Ca hơi hơi gợi lên khóe miệng, ngươi sẽ làm ta thất vọng sao? Tuyết Thần......

Mà Lâm Hi cũng không biết Yến Hành Ca cùng nữ nhân kia nói chuyện, cậu chỉ lo cùng hệ thống nói chuyện, "Hệ thống, hắn sẽ không mang theo ma binh đi hủy diệt thế giới đi?"

"Rất có khả năng, ký chủ."

"Không được, cần thiết ngăn cản hắn."

"Cố lên, ký chủ."

"Mày trừ bỏ kêu cố lên còn có thể làm gì?"

"Còn có thể ngay lúc ngài yêu cầu sẽ xuất hiện."

Một câu rất quen thuộc, còn không phải là vừa mới bắt đầu thế giới thứ nhất đã nói qua sao? Lâm Hi khinh bỉ, hệ thống rác rưởi.

Khi Lâm Hi hoàn hồn thì phát hiện cặp con ngươi màu đỏ của Yến Hành Ca thẳng tắp nhìn chằm chằm chính mình, điều này làm cho cậu đột nhiên nghĩ tới Cách Lí Tư Đức, nhưng cùng Cách Lí Tư Đức bất đồng chính là, đôi mắt này trừ bỏ ảnh ngược của cậu trong mắt thì hoàn toàn không có miếng tình cảm ôn như nào.

"Phụ thân?"

Yến Hành Ca cười xoa xoa đầu thiếu niên, "Tại sao ngươi muốn đi theo ta?"

Tuy rằng Yến Hành Ca đang cười, nhưng Lâm Hi lại cảm thụ không đến một tia ý cười, ngay cả cái tay mềm nhẹ trên đầu kia đều làm cả người cậu run lên, cậu căng da đầu nghiêm túc nói: "Ngươi là phụ thân ta a." Vô nghĩa, tui không đi theo ông thì đi theo ai.

"Phải không?" Yến Hành Ca thu hồi tay, đồng dạng nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu, "Vậy ngươi nói cho phụ thân, trước khi ngươi đoạt xá chính là ai?"

"Cái này..." Lâm Hi gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Thanh niên tốt xã hội chủ nghĩa."

Yến Hành Ca, "......" Là gì?

Hệ thống, "......"

Câu trả lời làm không khí bất ngờ trầm mặc, Lâm Hi thế nhưng từ trong mắt Yến Hành Ca nhìn thấy hắn như đang xem một tên thiểu năng trí tuệ.

"Nga, ta trước kia chính là một đứa phế vật lại ham ăn lười biếng, hiện tại cũng vậy, cho nên ta muốn đi theo phụ thân ăn này ăn nọ."

"Hệ thống, ta nói như vậy không sai đi." Lâm Hi nói trong lòng.

"Ký chủ là một đứa trẻ rất thành thật."

"??????"

Câu trả lời này làm Yến Hành Ca vô ngữ, hắn thâm ý nhìn thoáng qua thiếu niên liền thu hồi mắt, hắn mệt vl.

"Chỉ hy vọng như thế."

"Cho nên phụ thân, ta đói bụng."

"......"

Yến Hành Ca vốn chỉ muốn đến lấy đi Ma binh, bởi vì những lời này, đi tới trong phủ thành chủ, lúc này trước mắt hắn ngồi một thiếu niên ăn ngấu nghiến cùng một nữ nhân.

Nữ nhân đó là cái người vừa mới bị Yến Hành Ca đổi lại là thành chủ phu nhân, nhưng nói đúng ra, nàng đã là đương nhiệm thành chủ, kêu Khê Lam.

Trước đối diện Lâm Hi ăn quả rất bội phục* (éo hỉu), thịt không chỉ có linh lực dư thừa, hơn nữa so với ba ba kiếm tu trù nghệ tốt gấp đôi, có trời mới biết khi cậu biết cậu là nhân loại thì vui đến cỡ nào, rốt cuộc không cần uống máu, nhưng ba ba làm gì đó hương vị quá khó có thể miêu tả.

Yến Hành Ca cũng trầm khuôn mặt nhìn hết thảy, "Ngươi dạy cậu ấy cái gì? Ăn tương thật khó xem."

Trong đầu hắn vang lên một thanh âm bình tĩnh lại bất đắc dĩ, "Ta không thấy qua cậu ấy ăn cái gì như vậy?"

Nếu Lâm Hi có thể nghe được, cậu nhất định sẽ phun tào nói: Bởi vì ngươi làm quá khó ăn.

Khê Lam cười một tiếng, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm thiếu niên, thế nhưng lóe ra vài phần ánh sáng tình thương của mẹ.

Yến Hành Ca nhìn thấy, mặt càng âm trầm, hắn truyền âm nói: "Mau thu hồi lại ánh mắt kia của ngươi."

Khê lam nhẹ nhàng khiêu mi, "Ai u, ta xem một chút thì làm sao? Cũng không phải nhi tử ngươi."

"Cậu ấy chính là nhi tử ta."

Khê Lam, "......" Cẩu nam nhân.

Yến Hành Ca nhìn đến biểu tình của Khê Lam, trong lòng thế nhưng có chút thoải mái, chỉ là hắn giờ phút này còn không có ý thức được, thật ra dục vọng chiếm hữu của hắn đối với thiếu niên đã lớn như vậy.

Sau khi Lâm Hi ăn uống no đủ liền thấy được hai người quỷ dị nhìn cậu, cậu giơ tay sờ sờ mặt, nga, một tay đáp lại.

Sau khi thấy thiếu niên rửa sạch mặt cùng tay, Yến Hành Ca ngay lập tức lôi kéo cậu rời đi, không có lý do khác, bởi vì Khê Lam muốn nhận cậu làm con nuôi.

Nàng nói, "Tuy rằng ta rất chán ghét những tu sĩ bên ngoài kia, nhưng nhi tử ngươi thật đáng yêu, nếu về sau cậu ấy có làm ngươi thất vọng, nhớ rõ lưu lại cho ta một hơi, ta cũng thích lắm nha."

Mắt Yến Hành Ca mang theo ma khí vừa thấy nàng, nhanh chóng mang theo thiếu niên mộng bức rời đi.

A, con nuôi? Nằm mơ!

------_____----

Tác giả có lời muốn nói: Ghen tị đâu

Editor có lời muốn nói:

Hai ngày nay gia đình rủ tui đi phượt từ sáng tới đêm, cho nên trễ như vậy mới đăng được chương mới, QoQ vô cùng xin lỗi~

Chưa beta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1v1#dammy