Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : Bịt miệng

An Dung còn đang hồ đồ, đôi mắt trước tất cả mọi thứ vẫn như lọt vào trong sương mù thì bất thình lình bị đánh hai cái tát làm cho lông tóc nàng dựng ngược.

Nàng lắc lắc đầu, trong đầu đột nhiên tiếp thu rất nhiều tin tức xa lạ, những tin tức này giống như là cùng người trước mắt có liên quan đến nhau.

An Dung ngây người, không tin được rằng chính mình lại mạc danh kì diệu tiếp thu được những thông tin này. Hóa ra thân thể này với chính mình có trùng tên trùng họ, tên cũng là An Dung, là thứ nữ do Thành chủ thành Lưu Vân là An Thành Phú cùng nữ nhân bên ngoài sinh ra. Dù trên danh nghiã có thân phận tiểu thư nhưng phải làn việc giống như nha hoàn.

Người vừa đánh nàng một bạt tai chính là Vương Xuân Hoa, là chính thê của An Thành Phú. Người còn lại một thân váy dài hoa lệ dành cho phụ nhân chính là thiếp thứ ba của An Thành Phú tên Đường Mai Nga ngày trước cũng là một tiểu thư khuê tú của nhà hào môn. Còn bên kia hai thiếu nữ, một người mặc phấn y gọi là An Hồng Dao, là do Vương Xuân Hoa sở sinh, năm nay 14 tuổi. Người còn lại mặc hoàng y kêu là An Hồng Kỳ, năm nay 13 tuổi, là do Đường Mai Nga sinh ra.

Nhóm người này ngày thường lấy khi dễ An Dung nàng làm thú vui. Hôm nay, nàng chính là bị An Hồng Dao cùng An Hồng Kỳ hai người đẩy ngã vào hồ nước trong phủ, An Hồng Dao còn không cho hạ nhân tới cứu. Còn về phần như thế nào trở lại phòng An Dung cũng không biết, trong trí nhớ kia không có một đoạn này.

Bỗng nhiên, nàng nhớ đến mộng xuân lúc nãy, chẳng lẽ kia căn bản không phải là mộng? Là cái mặt vàng * nam nhân kia cứu nàng?

*mặt vàng: ‎ y chỉ khuôn mặt đẹp

Đám người Vương Xuân Hoa bên kia không có nhìn thấy cái gì nam nhân, tuy có chút nghi hoặc nhưng cũng không xấu hổ.

"An Dung, ngươi bị điếc sao? Không nghe đại phu nhân hỏi ngươi thì thôi đi, ngươi lại càng ngày càng càn rỡ, ngay cả đại phu nhân đây cũng không để vào mắt?" An Hồng Kỳ thấy An Dung ngây người một lúc không chịu nói chuyện, tiến lên giựt tóc nàng mắng, lấy lòng Vương Xuân Hoa.

An Dung rốt cục phục hồi tinh thần lại, trước mắt không phải là thời điểm để nàng rối rắm, mặt kệ mọi việc là thật hay giả, phải tự bảo toàn mình trước rồi tính sau.

Đưa mắt nhìn một phòng người, nàng biết mình không thể cứng rắn đối chọi, chỉ còn nước chịu thua trước, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sẽ có ngày nàng cho bọn họ phải trả giá vì những việc mà mình gây ra, cứ chờ mà xem, hừ.

An Dung hung hắng trừng mắt với An Hồng Kỳ. Nàng ta hoảng sợ, ánh mắt này........ như thế nào lại hung ác đến vậy a!

"Đại phu nhân, thực xin lỗi, thân thể ta bị đông cứng, mới vừa rồi nhất thời chưa lấy lại được tinh thần. Không biết đại phu nhân đến căn phòng tàn tạ này của ta có việc gì không a?" An Dung cẩn thận hỏi

" Hừ, nghe hạ nhân nói trong phòng ngươi có giấu dã nam nhân. Gia đình chúng ta trước giờ đều là danh môn khuê tú, nào có loại con gái phá hư gia phong như ngươi chứ, nói mau, ngươi giấu dã nam nhân ở đâu?" Vương Xuân Hoa nâng cằm hỏi

An Dung thập phần muốn cười. Cái phòng tồi tàn này, đừng nói là nam nhân, cho dù có, muốn giấu cũng không có chỗ mà giấu a!

An Dung đối mặt với Vương Xuân Hoa, cung kính thi lễ một cái, rồi vừa nịnh hót vừa chặn miệng bà ta "Đại phu nhân, Dung Nhi biết ngài trước giờ mắt sáng như đuốc, bọn hạ nhân nói dối, ngài nhìn một cái liền biết. Ngài đi một đường này chẳng qua là muốn giúp Dung Nhi rửa sạch oan khuất, Dung Nhi xin đa tạ đại phu nhân trước a!"

Vốn trong phòng sẽ không có nam nhân. An Dung nói vậy là cấp cho đại phu nhân một bậc thang đi xuống cũng là cấp cho chính mình một bậc thang đi lên. Vương Xuân Hoa chỉ hừ nhẹ một tiếng. Đã không có dã nam nhân, nàng cũng không muốn tìm An Dung phiền toái nữa, mắc công chính mình chịu thiệt. bất quá nàng lại thấp phần kì quái a, trước kia An Dung này có dùng gậy gộc đánh thế nào đi nữa ngay cả mông cũng không nhích một cái (Cơ Tuyết: OMG đây là nguyên văn a) chứ đừng nói đến mở miệng nói chuyện, hôm nay sao lại mồm miệng lanh lẹ thế chứ?

Tam nương ( Đường Mai Nga) đứng một bên con ngươi cũng giật giật, bất quá, cũng không có nói cái gì.
Vương Xuân Hoa tạm thời không nói chuyện, nhưng An Hồng Dao cũng không dễ dàng buông tha cho An Dung như vậy. Nàng chỉ vào An Dung, mắng: "An Dung, tiểu tiện nhân, không có mệnh lệnh của ta, ai cho phép ngươi được đứng lên, nhanh lên một chút quỳ xuống cho ta!"

An Dung ở trong tay áo, tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, An Hồng Dao, ngươi TMD thật đúng là tâm như rắn rết, ngươi đem An Dung trước kia đẩy vào trong nước, không cho nàng đứng lên, đó không phải chỉ vì muốn lấy mạng nàng thôi sao.

Tuy rằng chính mình là thứ nữ, nhưng đó rõ ràng cũng là một mạng người, chẳng lẽ cứ như vậy bị các ngươi khi dễ sao? An Dung con ngươi mị mị nghĩ.

" Nhị tỷ, ta biết ngươi chính là tỷ muội tình thâm nói giỡn ta thôi, sẽ không bắt ta làm thật đâu!" An Dung thản nhiên nở nụ cười, nói

An Hồng Dao còn chưa mở miệng, An Hồng Kỳ đã lấy lòng nói: "Phi, nhị tỷ mới sẽ không cùng ngươi cái loại hạ lưu bại hoại nói giỡn"

"Aizz nha nha, Tam tỷ, ngươi đấy chính là cố ‎ hủy đi thanh danh của nhị tỷ nha. Khắp Lưu vân thành này, có người nào không biết nhị tỷ chúng ta không riêng ngày thường xinh đẹp như hoa, còn rất hiếu thuận với cha mẹ, yêu thương nhường nhịn muội muội a. Ngươi lời này nói ra, nếu rơi vào tai của Liễu thành chủ, sẽ làm hắn hiểu lầm nhị tỷ tính tình ác độc, cố ‎ hà khắc với thứ muội a, sau này sẽ trở thành lão bà điêu ngoa, ai dám lấy nàng nữa chứ?" An Dung chỉ vào mặt An Hồng Kỳ, vẻ mặt kinh ngạc nói.

Lưu Vân thành thành chủ Liêu Khuynh Thành, là nam nhân An Hồng Dao ái mộ, đương nhiên trong toàn bộ Lưu Vân thành này, hắn cũng chính là đối tượng mà các thiên kim tiểu thư ái mộ.

Bất quá, đại ca của An Hồng Dao là An Dương Hoa là thủ hạ bên người của Liễu Khuynh Thành, nàng ta là "gần thủy được ban công", có ưu thể hơn hẳn những tiểu thư khuê các kia. An Dung đây là cố ‎ chọc vào điểm mấu chốt trong tâm của An Hồng Dao.

Bị An Dung nhắc tới tỉnh, An Hồng Dao cẩn thận suy nghĩ lại, thấy sự việc có thể diễn ra theo chiều hướng xấu mà An Dung vừa nói, nếu như bị Liễu thành chủ nghe được mấy cái tin đồn không hay ho gì này, nàng thật không biết phải làm thế nào cho phải đây?

Nghĩ đến Liễu khuynh Thành phong lưu phóng khoáng, An Hồng Dao hai má đỏ ửng, trong mắt hàm xuân, xuân tâm nhộn nhạo đứng lên, nhưng nàng vẫn ném cho An Dung một ánh mắt hung tợn, rồi mới quay sang An Hồng Kỳ, nét mặt trầm xuống, bá đạo mắng: " An Hồng Kỳ, ngươi đây là muốn chết có phải hay không, còn nói lung tung nữa, xem ta thế nào làm ngươi sđến mở miệng cũng không nói được nữa"

An Hồng Kỳ đỏ mặt kêu lên: "Nhị tỷ, ngươi đừng nghe An Dung nói hươu nói vượn!"

An Dung thấy vậy lập tức nói lại: "Lời ta nói từng câu từng chữ đều là thật, Tam tỷ nói ta nói hươu nói vượn, chẳng lẽ ở trong mắt ngươi, nhị tỷ không phải xinh đẹp như hoa, không phải là rất hiếu thuận với cha mẹ, không phải yêu thương nhất muội muội, nha nha, xem ra, những lời đồn không hay về nhị tỷ ở bên người là do ngươi tung ra, đều là ngươi truyền ra a!" An Dung theo trí nhớ của cái thân thể này biết được, Lưu Vân thành có người nói, An Hồng Dao "tốt mã dẻ cùi" *, kì thực chính là một cái tiểu thư tính cách bá đạo ương ngạnh mà thôi

* y chỉ người có bề ngoài xinh đẹp, tính cách hiều hậu bao dung

Đã như vậy, An Dung nàng không ngại bỏ đá xuống giếng, An Hồng Kỳ cùng chính mình đều là thứ nữ, nhưng vẫn ỷ vào việc cùng An Hồng Dao quan hệ tốt đẹp, khắp nơi làm khó dễ chính mình.

An Hồng Kỳ đương nhiên không phải có y tứ này, nhưng An Dung như vậy nói ra, liền biến thành nàng có y tứ này, điều mấu chốt là mẹ con Vương Xuân Hoa lỗ tai dễ nhuyễn *, lại có bệnh đa nghi, sợ rằng mẹ con nàng sẽ không tránh khỏi trách phạt.

* y là người dễ nghe theo những lời nịnh bợ

Quả nhiên, Vương Xuân Hoa hung hăng trừng mắt với Tam nương, cả giận nói: "hai ngươi xem thường phu nhân ta rồi, ta ngày thường đối với các ngươi tốt như vậy, hai người các ngươi lại ở sau lưng ta cầm sẵn dao nhọn, hồ ngôn loạn ngữ nói xấu Dao Nhi"

Tam nương thấy vậy lập tức biện minh: " Đại phu nhân, oan uổng quá, Kỳ Nhi ngày thường luôn cùng nhị tiểu thư quan hệ thân thiết, thích còn không kịp, lại như thế nào có thể nói nhăng nói bậy? Nhưng thật ra An Dung này, là cái loại người không có giáo dưỡng, những lời vô vị này, chỉ có nàng mới có thể nói ra miệng." Lại đổ thêm tội lên thân An Dung, nếu An Dung này cũng như An Dung yếu đuối trước kia chắc chắn yên lặng thừa nhận rồi, nhưng đáng tiếc, An Dung nàng hiện tại không phải An Dung của trước kia, nàng không chờ Vương Xuân Hoa quét ánh mắt qua người mình, lập tức tiếp nói




Tam nương, tuy rằng ngươi ghen ghét đại phu nhân, sau lưng chưa từng nói lời hay gì về đại phu nhân thì thôi đi, nhưng ngươi đừng cậy vào đại phu nhân dày rộng nhân từ, coi mặt mắng người, ngươi cũng quá mức rồi đó!"
"Uy, An Dung, ngươi cái tiện nhân này, đừng trợn mắt nói dối, ai mắng đại phu nhân, xem ta không đập nát cái miệng của ngươi." Tam nương giận, Vương Xuân Hoa là chính thê, chính mình lại là một cái thiếp thất, nếu đắt tội với nàng, sau này làm sao mà yên ổn sống qua ngày đây

Nàng vừa nói, một bên lại hướng mặt An Dung đánh tới. An Dung đã sớm có chuẩn bị, làm sao có thể để nàng đánh tới, chịu đựng thân thể đau đớn, hướng bên canh lách người qua, làm cho Tam Nương xuất thủ thất bại

"Tam nương, ngươi kích động cái gì, ngươi có hay không mắng đại phu nhân, đại phu nhân trong lòng rõ ràng nhất"

Kì thực, Vương Xuân Hoa trong khoảng thời gian ngắn cũng không hiểu được Tam Nương là đang mắng mình, bất qua, xem lại lời của An Dung rất chuẩn xã, nàng không khỏi muốn nghe xem, thà rằng là hiểu lầm, còn hơn là bỏ sót.

"Nếu tam nương đã không rõ, vậy ngươi nói cho nàng nghe một chút!" Vương Xuân Hoa mặt lạnh lùng nói với An Dung.

LỜI TÁC GIẢ (cũng là lời muốn nói của bạn editor :v ): sách mới nóng hổi a, nhu cầu cấp bách là cần huynh đệ tỷ muội cấp lực để duy trì nha, đừng quên theo dõi sách, chân thành cảm ơn các bạn độc giả a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: