Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 Có chút ngọt ngào

- Lâu rồi mới gặp lại anh, mà sao em cứ ngẩn người suốt thế? Không định nói gì với anh à.

Bị Lục Nguyên nhắc hở tôi mới bắt đầu phản ứng lại, đầu tiên là nở một nụ cười tươi nhất có thể để che lấp sự xấu hổ. Sau đó bình tĩnh hơn liền bắt đầu tò mò hỏi.

- Anh về nước từ lúc nào thế?

- Anh sống ở đây luôn hả?

- Anh là giám đốc ở đây thật sao?.....

Tôi liên tục nói ra một đống thắc mắc của mình khiến anh không kịp trả lời. Nếu không phải anh cốc vào đầu tôi một cái rõ đau thì tôi sẽ không dừng lại.

Mà anh đánh đau thiệt đó, không biết có sưng lên không, bị đánh đau tôi cũng không có hiền lành mà liều trừng mắt liếc anh một cái. Trong lòng tôi thầm mắng anh vẫn như lúc trước thích cốc đầu tôi, đã thế không có lần nào là nương tay.

Bây giờ hơn 10 năm gặp lại, thói quen xấu xa này của anh vẫn không bỏ.

Nhìn thấy tôi tức giận, anh lại bật cười lên tiếng.

- Đang chửi mắng anh cái gì trong lòng đấy? Em vẫn nói nhiều như lúc trước, hỏi như thế thì anh trả lời sao kịp.

Nghĩ lại cũng thấy mình hỏi hơi nhiều, nên thôi, coi như bỏ qua cho anh một lần trước. Tôi thu lại ánh nhìn chết tróc của mình, ra hiệu anh giải đáp mấy câu hỏi vừa rồi của tôi.

Anh vẫn hiểu tôi như lúc trước, liền ôn nhu bắt đầu nói.

- Anh mới về tháng trước và sẽ ở đây luôn, không đi nữa. Còn về việc có phải giám đốc ở đây không thì em cũng nhìn thấy rồi đó.

Tôi gật đầu đã hiểu, sau đó thầm lẩm bẩm.

- Về lâu như vậy mà chẳng thấy đến tìm em.

Tôi nói rất nhỏ, vậy mà Lục Nguyên vẫn nghe thấy liền đáp lời.

- Anh có đến tìm em mà không gặp, hơn nữa vừa về nước, công việc ở công ty mối có chút bận, với lại anh thấy em cũng đã có bạn trai, còn sắp kết hôn, nên không muốn làm phiền.

Không biết vì sao, nghe anh giải thích tôi lại thấy trong lòng có chút vui vẻ. Còn không ngờ rằng anh cả tôi có bạn trai rồi sắp kết hôn mà anh cũng biết, nhưng có lẽ anh chưa biết chúng tôi chia tay rồi, cũng không có làm đám cưới.

Thấy tôi không nói gì, Lục Nguyên lại tiếp tục hỏi han.

- Hiện tại thế nào rồi, em đến đây làm việc bạn trai không phản đối sao?

Hiện tại nghĩ lại cũng không còn thấy đau lòng như lúc đầu, có lẽ sẽ sớm quên tất cả. Cũng chẳng có gì giấu diếm, tôi liền thẳng thắng nói với Lục Nguyên.

- Em chia tay với anh ta rồi, với lại công ty đưa ra phúc lợi lớn thế sao em có thể từ chối.

Không biết có phải tôi nhìn lầm không mà lại thấy tôi vừa nói xong anh liền nở nụ cười vó chút kì dị, ừ là cái hiểu mà hài lòng, đắc ý ấy.

Nhưng nụ cười đó rất anh liền biến mất, anh lại trở về chàng trai ôn nhu, có chút lạnh lùng ban đầu. Tôi cảm thấy chắc có lẽ là mình nhìn lầm rồi.

- Dạo nào cô, chú có khỏe không?

Tôi bị câu hỏi của anh làm bừng tỉnh, điều chỉnh lại tinh thần, mà vui vẻ trả lời.

- Ba mẹ em rất khỏe, hiện tại có lẽ họ đã ở Hawaii phơi nắng, tắm biển rồi ấy chứ.

Anh nghe tôi đáp lời mà cảm thấy trong câu nói còn có chút uất ức, hệt như lúc nhỏ thường bị bố mẹ lén đi chơi, bỏ ở nhà chơi cùng anh. Mộc Nhiên vẫn như lúc trước, đáng yêu như vậy. Anh cảm thán lên tiếng.

- Cô chú vẫn thích đi du lịch như trước.

Mộc Nhiên tán thành đáp lời.

- Đúng vậy.

Nhìn cô gái nhỏ này có vẻ là lần này vẫn bị bỏ lại nên mới giận dỗi đây mà.

- Công ty cho em thời gian một tháng mới cần đến công ty báo cáo nhận việc. Sao em không cùng cô chú đi chơi rồi hẵng đi làm, đến báo cáo sớm vậy à.

Nghe anh hỏi thế, tôi liền vui vẻ đáp lại.

- Không phải em đến báo cáo sớm, chứng tỏ em rất nhiệt huyết với công việc, yêu mến công ty sao? Công ty có một nhân viên chăm chỉ như em, anh có thấy may mắn không?

À ừ thật ra thì cũng định đi chung, nhưng nghĩ tới vừa thất tình mà đi chơi phải ăn cẩu lương của ba mẹ thì cũng thảm quá đi, thôi ở nhà kiếm tiền cho rồi.

Lục Nguyên nghe tôi nói thế thì lại đứng dậy cốc vào đầu tôi một cái rồi cười lên tiếng.

- Em đúng là cái đồ dẻo miệng. Vậy thì giờ mời cô trợ lý chăm chỉ mau đi làm việc thôi. Công ty có rất nhiều việc cần nhờ đến em đó.

Bị cốc đau, tôi liền nhíu mày, trừng mắt với anh, cái tên này thật là, mới gặp lại đã bạo lực người ta hai lần rồi, chẳng đáng yêu chút nào.

Mắng chửi anh trong lòng xong thì vẫn phải lết đến chỗ anh nhận nhiệm vụ.

Tôi cũng không thèm nói chuyện với anh nữa, lấy mấy cái hợp đồng cần sửa chữa ra bàn làm việc của mình.

Tôi không phải tự luyến chứ tự bản thân đánh giá thì tôi làm việc luôn luôn có hiệu suất rất cao nha, còn rất chăm chỉ nữa.

Làm một mạch tới lúc tan ca, thì cũng xong được một đống tài liệu, nhưng vẫn còn rất nhiều nữa, ôi cảm thấy có chút áp lực.

Đang định làm nốt cái hợp đồng này thì đột nhiên bị một bóng người lôi đi.

Kết quả, tôi có mặt ở nhà hàng ăn tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro