Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23 Ngoại truyện: Thiên Minh

Tôi cùng Tuyết Đình quen nhau từ nhỏ, khi chúng tôi lên trung học thì bắt đầu hẹn hò.

Những năm tháng trải qua cùng nhau thời thanh xuân đều tốt đẹp, nhưng tiếc rằng khi lên đại học, mỗi chúng tôi đều thay đổi, mối quan hệ ngày càng tệ, chúng tôi thường xuyên cãi nhau dù chỉ là một chuyện nhỏ, cuối cùng cũng không thể vượt qua mà chia tay.

Sau khi chia tay, tôi đã có chút hối hận, cũng cảm thấy có lỗi với cô ấy, là do bọn tôi quá trẻ, giữa công việc, học tập và yêu đương đều không thể cân bằng, tôi thường xuyên bỏ bê cô ấy, mọi áp lực lúc ấy đều đè nặng khiến tôi không chịu nổi mà đồng ý chia tay.

Còn cô ấy, có lẽ cũng thấy chúng tôi không còn phù hợp nên quyết định chia tay.

Thời gian một tháng sau đó, tôi nhận được tin Tuyết Đình ra nước ngoài, tôi lúc đó vẫn còn yêu, nhưng đứng trước tương lai của bản thân và cô ấy, cuối cùng tôi vẫn chọn tương lai.

Khi tôi ra trường, bắt đầu có công việc ổn định hơn, lúc này tôi gặp được Mộc Nhiên.

Cô ấy tài giỏi, thông minh lại xinh đẹp, ngay từ lần gặp đầu tiên tôi đã bị thu hút.

Sau đó thường xuyên gặp mặt khiến tôi có tình cảm với Mộc Nhiên và quyết định theo đuổi.

Mộc Nhiên cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng thật may mắn cô ấy đã chọn tôi để hẹn hò.

Chúng tôi yêu nhau trong yên bình, mọi thứ đều hòa hợp, chưa từng cãi vã.

Cô ấy là một người trưởng thành, giải quyết mọi vấn đề đều rất khéo léo. Mỗi khi chúng tôi bất đồng ý khiến, Mộc Nhiên sẽ bình tĩnh cùng tôi ngồi lại bàn bạc, đề ra một phương án tốt hơn.

Cứ thế chúng tôi yêu nhau đã được 4 năm và quyết định tiến đến hôn nhân.

Có điều trước hôn lễ hai tháng, tôi nhận được một cuộc gọi của Tuyết Đình.

- Thiên Minh, em trở về rồi. Chúng ta có thể gặp nhau một lát không?

Lúc đó tôi đã rất bối rối, mọi cảm xúc đều hỗn loạn, nhưng cuối cùng vẫn đến chỗ hẹn gặp.

Tuyết Đình nói rằng vừa về nước đã bị thất lạc hành lý, nên hiện tại không thể đi đâu, tiền cũng mất hết.

Dù sao cũng là bạn cũ, tôi liền giúp cô ấy thuê một khách sạn gần đó ở.

Cũng giúp đỡ cô ấy tìm một công việc ổn định, còn hành lý bị thất lạc thì phải đợi bên hãng hàng không chịu trách nhiệm.

Tôi định nói chuyện này cho Mộc Nhiên nghe, nhưng suy nghĩ lại thấy có lẽ cũng không cần thiết nên thôi.

Một tuần sau Tuyết Đình vẫn chưa giải quyết xong vụ hành lý, ở khách sạn cũng không phải cách giải quyết. Tuyết Đình đáng thương không dám nhờ vả tôi thêm, nhưng nhìn một cô gái nhỏ bơ vơ không có chỗ về, hơn nữa tôi vẫn còn áy nãy chuyện trước kia với cô ấy, nên tôi có thể giúp cái gì thì liền không quản ngại.

Đúng lúc này tôi nhớ đến căn hộ trước kia của mình, có điều vẫn nên nói trước với Mộc Nhiên, sợ không nói khi cô ấy biết lại hiểu lầm.

Không ngoài dự đoán của tôi, Mộc Nhiên thực sự rất tốt bụng, đã đồng ý, tuy lời nói của cô ấy vẫn có chút kì lạ, nhưng lúc đó tôi lại không quan tâm nhiều đến thế.

Sau lần đó thì có một hôm tôi không về nhà, do lúc chiều nhận được cuộc gọi của Tuyết Đình, nói cô ấy đang ở bệnh viện.

Thế là tôi liền lo lắng vội vàng chạy đến, khi nhận được điện thoại của Mộc Nhiên thì đã là rất khuya rồi, cô ấy không gọi thì tôi cũng quên mất.

Sáng hôm sau tôi về nhà, thấy thái độ của Mộc Nhiên rất lạnh nhạt liền đoán ra cô ấy giận, thế nên tôi đã cố tình về nhà sớm nấu cơm tối còn lãng mạn mua cả hoa. Nhưng đến sau này tôi mới biết cô ấy không phải vì tôi không về mà giận, mà là vì tôi đã quên ngày hôm đó là kỉ niệm bốn năm của chúng tôi.

Những chuyện này vẫn chưa là gì, Mộc Nhiên vẫn tha thứ bỏ qua cho tôi.

Chỉ là tôi đã sai lại càng sai hơn, trong một lần họp mặt bạn bè tôi uống say.

Sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy mình cùng Tuyết Đình ngủ một giường, cả hai còn không mặc bất cứ thứ gì, là người trưởng thành đều biết đã xảy ra vấn đề gì.

Lúc đó tôi đã rất rối, không biết nên giải quyết thế nào. Cảm thấy mình thật khốn nạn, vừa có lỗi với Tuyết Đình và cả Mộc Nhiên.

Tôi tham lam không muốn ai bị tổn thương, khi mà Tuyết Đình nói không sao, cô ấy không trách tôi, tôi lúc đó vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa cảm thấy có lỗi với Tuyết Đình hơn.

Nhưng không có cách nào khác, tôi cùng Mộc Nhiên sắp kết hôn, không thể để lộ truyện này. Tuyết Đình cũng đồng ý giữ kín, thế nên tôi liền giấu nhẹm nó đi, coi như chưa xảy ra mà tiếp tục cùng Mộc Nhiên chuẩn bị đám cưới.

Nhưng ông trời thích trêu ngươi, trước hôn lễ ba ngày, Tuyết Đình gọi điện cho tôi vừa khóc vừa nói, cô ấy đã có thai, là của tôi.

Tôi lúc đó vô cùng bàng hoàng, không tin vào sự thật trước mắt, an ủi Tuyết Đình phải bình tĩnh, nhưng chính tôi lại chẳng thể bình tĩnh chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro