Chương 20 Câu chuyện cảm động hay cảm lạnh
Hôn lễ được tổ chức tại Bali, nơi mà tôi luôn muốn đến.
Tôi cùng Lục Nguyên đã bàn bạc chỉ mời những người thân thiết, không muốn làm quá lớn, quá gây sự chú ý.
Ông bà ngoại của anh cũng rất hài lòng với đứa cháu dâu là tôi. Hôm hôn lễ diễn ra, tuy đã lớn tuổi nhưng ông bà vẫn đến để chứng kiến khoảnh khắc quan trọng.
Lễ cưới diễn ra vô cùng thuận lợi, tôi mặc váy cưới xinh đẹp cùng anh thề nguyện trước Chúa, từ nay chúng tôi chứng thực đã thuộc về nhau, cùng nhau quyện thành một, không bao giờ chia ly.
Sau lễ, tôi vào thay một chiếc váy đơn giản hơn. Vừa thay xong, đi ra ngoài thì đụng trúng một cô gái.
Ở mãi tận đây làm lễ cưới mà vẫn có thể gặp người quen của Thiên Minh.
À cũng không hẳn cô ấy quen Thiên Minh mà cô ấy là bạn gái của Ninh Thành, bạn thân Thiên Minh.
Trước đây tôi cũng có gặp qua Vân Hy, là một cô gái nhỏ nhắn với nước da trắng hồng, bẽn lẽn, dịu dàng.
Hôm nay có mặt ở đây là vì cô ấy nhận làm bánh ngọt cho đám cưới của tôi, thật trùng hợp.
Cũng không có thân thiết gì, thế nên tôi chỉ gật đầu chào, cười xã giao, sau đó liền định rời đi.
Có vẻ Vân Hy khá bất ngờ khi tôi là cô dâu, thế nên khi vừa thấy tôi trong bộ váy cưới liền tròn mắt nhìn.
Tôi cũng không quan tâm nhiều liền rời đi, nhưng mới đi được hai bước thì lại bị gọi lại.
- Chờ đã Mộc Nhiên.
Tôi có chút bất ngờ, không nghĩ cô ấy sẽ gọi, tôi quay người lại, cất giọng hỏi.
- Còn có chuyện gì sao?
Cô ấy lững lự một lát rồi mới lên tiếng.
- Chúng ta, nói chuyện một lát được không?
Tôi khó hiểu nhìn Vân Hy, bỗng cảm thấy có chút tò mò, cô ấy muốn nói chuyện gì cùng tôi.
...
Tại phòng trang điểm
- Cô có chuyện muốn nói mà, nói đi.
Vân Hy nhìn tôi e dè lên tiếng.
- Hôm nay là lễ cưới của cô thật sao?
- Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?
Bị tôi hỏi ngược lại cô ấy bối rối xua tay giải thích.
- Không có gì, chỉ là tôi hơi bất ngờ thôi.
Vậy là lúc nãy tôi nhìn không sai, ánh mắt lúc đầu là ngạc nhiên. Nhưng chuyện tôi kết hôn là điều ngạc nhiên lắm sao?
Vân Hy thấy tôi không nói gì thêm, cô ấy liền đổi sang chủ đề khác.
- Thiên Minh, anh ấy có biết cô kết hôn không?
Wow tôi bắt đầu không vừa mắt cô gái nhỏ này rồi nha. Trong ngày cưới của người ta mà lại nhắc đến người yêu cũ, thật là không duyên dáng chút nào. Có điều tôi cũng không quá nhỏ nhen, bình thản đáp.
- Anh ta có biết hay không thì liên quan gì, cô nên nhớ chúng tôi đã chia tay rồi.
Nói xong tôi liền đứng dậy rời đi, Vân Hy thấy vậy liền vội vàng lên tiếng.
- Tôi xin lỗi, ý tôi không phải vậy. Chỉ là tôi thấy rõ ràng lúc trước hai người yêu nhau rất nhiều, sao mới chia tay cô đã có thể quên mà kết hôn cùng với người khác rồi.
Bước chân tôi dừng lại, lần này tôi không lên tiếng, để cho Vân Hy nói hết.
- Lúc trước tôi có nghe chuyện của cô và Thiên Minh, là anh ta phản bội cô. Thế nên khi hai người chia tay tôi rất ủng hộ, thậm chí đối với Thiên Minh tôi còn vô cùng ghét, một người đàn ông không chung thủy thì không xứng đáng có tình yêu. Nhưng sau này, nghe Ninh Thành nói, thật ra toàn bộ mọi chuyện đều là do Tuyết Đình gây ra, đó là cái bẫy của cô ta, cả Thiên Minh và cô đều là người bị hại.
- Lúc đó thật ra tôi vẫn chưa hề đồng cảm cùng anh ta, bởi vì phụ nữ hiểu phụ nữ, cho dù là cái bẫy thì sự việc đó người tổn thương nhất vẫn là cô.
- Sau đó, tôi chứng kiến Thiên Minh vì nhớ cô mà ngày nào cũng chìm trong bia rượu. Tôi cảm thấy việc làm đó là ngu ngốc, nhưng khi Ninh Thành nói với tôi rằng: "Đó đúng là việc ngu ngốc, nhưng càng ngu ngốc hơn chính là biết bản thân mình ngu ngốc nhưng vẫn lao đầu vào, ngu ngốc cũng là một loại chấp niệm".
- Có lẽ sau khi cô rời đi, Thiên Minh càng nhận ra yêu cô nhiều thế nào. Tôi nhớ có một lần, Ninh Thành thấy anh ta uống quá nhiều muốn ngăn cản nhưng Thiên Minh không nghe nên Ninh Thành đã gọi cho cô, nhưng cô lại không đến mà chỉ nói điện thoại với anh ta.
- Bạn bè khuyên anh ta bao nhiêu đều không nghe, nhưng chỉ một cuộc điện thoại của cô đã khiến anh ta ngừng lại mọi việc. Kể từ đó anh ta không còn uống rượu nữa, nhưng trạng thái cũng không tốt là mấy.
Nói một hơi dài xong, Vân Hy lại len lén nhìn thái độ của tôi. Tôi thì mặt vẫn bình thản, không hề có thái độ gì.
Cô ấy thấy tôi như vậy thì lại bật ra ánh mắt ngạc nhiên. Sau đó là thở dài một hơi, lại nói tiếp.
- Cô có biết anh ta đang làm bố đơn thân không?
Tôi có chút kinh ngạc, nhưng sao câu này lại mâu thuẫn với câu truyện thâm tình trước đó thế.
Vân Hy thấy tôi ngạc nhiên thì liền nói tiếp.
- Đứa bé đó là con của Tuyết Đình, cùng với Thiên Minh không hề có liên quan gì. Cô ta đã phá hoại tình yêu của hai người, thế mà cuối cùng anh ta lại nuôi con giùm cô ta. Tôi nghe cũng thấy rất mâu thuẫn, rõ ràng luôn miệng nói yêu cô, nhưng vẫn nuôi con của người phá hoại tình yêu của hai người.
- Không biết nên nói anh ta ngu ngốc hay rộng lượng, nhưng đứa trẻ ấy cũng thật đáng thương. Vừa được sinh ra thì mẹ đã chạy mất, nếu không có Thiên Minh nhận nuôi thì nó đã không thể sống tiếp tới giờ, nghe nói thằng bé bị bệnh tim bẩm sinh.
- Nghe nói không lâu sau đó, Tuyết đình cũng không qua khỏi trong một vụ cháy quán bar. Còn Thiên Minh gần đây vừa được bác sĩ chẩn đoán ung thư bao tử giai đoạn đầu, nguyên nhân là do sử dụng quá nhiều rượu, ăn uống không điều độ dẫn đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro