Chương 10 Để quên đồ
Bác sĩ kêu là Lục Nguyên ăn kẹo nhiều quá nên mới sâu răng, chỉ là trẻ con thì phần lớn đều bị như thế, đang trong quá trình thay răng nên nhổ đi vẫn có thể mọc cây khác.
Nhưng làm gì tôi nào hiểu khúc sau bác sĩ nói gì, chỉ nghe được khúc anh vì ăn kẹo nên mới bị sâu răng, mà kẹo anh ăn toàn là tôi cho thôi, vậy thì không phải tại tôi sao.
Lúc này mắt tôi bắt đầu rưng rưng rồi, nhìn Lục Nguyên bị bác sĩ đưa vào phòng nhổ răng.
Bỗng dưng tôi òa lên khóc, mẹ anh thấy tôi khóc thì vội vàng dỗ. Nhưng tôi cũng lì lắm, không chịu nín, khóc tới lúc anh nhổ răng xong mà vẫn không nín.
Thấy Lục Nguyên ra, tôi vội vàng chạy đến, nước mắt nước mũi tèm lem, giọng nghẹn ngào hỏi.
- Anh có sao không? Có phải rất đau không?
Bác sĩ thấy tôi như thế thì bật cười quay qua nhìn tôi nói.
- Cô gái nhỏ này thật đáng yêu, người bị nhổ còn chưa khóc mà con thì nước mắt nước mũi đã tèm lem rồi, rất lo lắng cho anh trai sao?
Tôi không ngần ngại liền gật đầu, bác sĩ xoa đầu tôi một cái rồi lại cười, sau đó mới lên tiếng.
- Yên tâm, anh của cháu không sao? Sau này chú ý đừng ăn quá nhiều kẹo nữa là được.
Tôi nghe vậy liền khịt khịt mũi đáp.
- Được, con sẽ không cho anh ăn kẹo dẻo nữa, vậy thì anh sẽ không phải chịu đau.
Bác sĩ vẫn cười rất tươi, sau đó dặn dò một chút với mẹ anh, còn tôi thì nắm tay anh rồi liên tục vuốt má anh, tôi vuốt rất nhẹ ,sợ anh sẽ đau, sau đó lại nhẹ giọng hỏi.
- Anh có đau không?
Lục Nguyên nhìn tôi, anh nhoẻn miệng định cười, nhưng vừa hé miệng mặt liền nhăn, sợ tôi lo lắng, anh cố gắng nói nhỏ.
- Anh không sao, đừng khóc nữa.
Nói xong, anh liền lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho tôi.
Cũng kể từ đó mà tôi không còn đưa kẹo cho anh nữa, tôi có chút buồn, không lấy kẹo làm hối lộ, vậy thì anh sẽ không chơi cùng nữa.
Nhưng anh rất tốt, không có kẹo, anh vẫn chơi cùng tôi, còn thường xuyên, cho tôi mấy thứ kẹo tóc đáng yêu nữa.
Nghĩ lại tôi bỗng nở nụ cười, hồi ức quá mức tốt đẹp.
Tiếng chuông báo thức làm tôi giật mình, vội vàng vào nhà tắm đánh răng rửa mặt đi làm.
Vừa mở cửa bước ra khỏi nhà, liền chạm mặt Lục Nguyên.
Anh nói cho tôi đi xe nhờ đến công ty, tôi cũng không khách sáo liền đồng ý.
Tôi cùng Lục Nguyên làm việc rất ăn ý, anh cũng như lúc trước rất quan tâm tôi.
Cảm thấy cuộc sống hiện tại vô cùng vui vẻ, viên mãn, chia tay mới 4 tháng mà dường như đến cả tên của người yêu cũ là gì, tôi cũng sắp quên mất rồi, lâu lâu ngẫm nghĩ có phải mình cũng quá dễ thay lòng rồi không?
Nhưng biết sao giờ, quên đi người làm mình tổn thương càng nhanh càng tốt. Quên đi người cũ có chút nhanh cũng đâu có chứng tỏ mình không chung thủy, chỉ là buông được rồi, thì quên sớm hay muộn cũng không quan trọng.
Mà dạo gần đây thấy có chút lạ, không phải lại bắt đầu cái thời kì hay xao xuyến tâm hồn ấy chứ.
Tôi có cảm giác chỉ cầm đến gần Lục Nguyên một chút là bắt đầu tay chân loạn xạ, tim đập liên hồi, mặt mũi thì đỏ lên xấu hổ.
Không lẽ đoạn tình cảm thời thiếu nữ lại trỗi dậy rồi.
Dù gì tôi cùng anh là lớn lên bên nhau từ nhỏ, năm đó tôi thật sự rất thích anh, bởi vì còn nhỏ nên chưa biết thế nào là yêu nên chỉ dừng lại ở việc là thích.
Cũng chính vì thế, khi anh đi, tôi đã suy sụp thế nào chứ, khóc đến hai con mắt sưng như hai trái trứng ngỗng, ba mẹ mà đưa tôi đi khám bác sĩ muộn một xíu nữa là giờ tôi thành người mù luôn rồi đấy.
Nhưng hiện tại đã không còn giống lúc đó. Tôi vẫn là Mộc Nhiên nhưng đã không phải Mộc Nhiên năm 14 tuổi, hồn nhiên, ngây thơ.
Anh vẫn là Lục Nguyên nhưng đã không còn là Lục Nguyên năm 15 tuổi, vừa kiêu ngạo, lại đáng yêu, luôn yêu thương và thấu hiểu tôi.
Tuy hiện tại anh cũng quan tâm tôi, nhưng khoảng thời gian 10 năm kia của tôi không hề có anh, tôi trải qua những gì anh không hề biết, và ngược lại, tôi cũng không biết anh đã trải qua những gì trong 10 năm này.
Nếu là năm đó ai hỏi tôi người hiểu Lục Nguyên nhất là ai, thì tôi chẳng ngần ngại liền đáp là mình.
Nhưng hiện tại, tôi thực sự chẳng hiểu gì về anh cả.
Tuy thấy hiện tại cả hai làm việc rất ăn ý, nhưng tôi luôn cảm nhận được giữa chúng tôi luôn có một bức màn ngăn lại, ngăn tôi bước đến gần anh hơn một chút nữa.
Và tôi cũng không có ý định bước đến, có lẽ như hiện tại cũng tốt. Cảm xúc xao động chưa chắc đã là tình yêu mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro