Tuyết rơi
Toàn thân Hạ Như Ân run rẩy, trời mưa tuyết không ngừng rơi lạnh buốt xương tuỷ. Cô gái nhỏ bé bị cả thế giới bỏ rơi ngồi co ro một góc bên lề đường.
Người cô dành cả trái tim theo đuổi 8 năm lại chính là người nhẫn tâm đạp cô xuống vực thẳm không chút thương tình, gia đình vì danh tiếng cũng không tiếc ruồng bỏ Hạ Như Ân. Dường như tất cả đều quay lưng với cô, Hạ Như Ân đại tiểu thư cao ngạo năm nào giờ đây lại là kẻ đáng thương hơn bao giờ hết.
Hạ Như Ân ôm chặt bản thân mà khóc, từng giọt nước mắt chua sót, thật sự là sẽ kết thúc sao? cô sẽ chết như vậy sao ? cô chua sót cười nhạo bản thân “ thật đáng thương… “
chính lúc Hạ Như Ân đã hết hy vọng mà chấp nhận buông xuôi thì một bàn tay rắn chắc chìa ra trước cô, Hạ Như Ân đưa đôi mắt ứa đầy nước ngước nhìn người trên đầu, chỉ cảm giác rất an toàn rất ấm áp, ánh mắt ấy đã cứu vớt cô dưới vực thẳm mà có lẽ cả đời này cô sẽ chẳng thể quên.
“ trời rất lạnh “_Dương Hạo Hiên đỡ cánh tay gầy đã lạnh đến run bần bật của Hạ Như Ân đứng dậy, hắn vội cởi chiếc áo khoác dạ trên người vòng tay khoác lên thân người nhỏ trước mặt.
“ uống một chút nước ấm này sẽ đỡ lạnh hơn “_ Dương Hạo Hiên ân cần mở nắp bình dữ nhiệt nước đưa cho cô.
đến cả một người xa lạ chưa từng biết qua cũng đối sử tốt với cô như vậy… còn anh ta, người cô dành trọn tâm tư theo đuổi 8 năm lại chính tay giết chết trái tim cô còn cả gia đình cô lại nhẫn tâm thờ ơ ruồng bỏ mặc kệ cô… thật là muốn bật khóc thật lớn.
Vừa uống Hạ Như Ân vừa bật khóc tức tưởi
“ này! cô… cô đừng đừng khóc “_ Dương Hạo Hiên luống cuống, hắn muốn dỗ dành cô nhưng không biết phải làm cách nào, muốn lau nước mắt cho cô nhưng lại không dám đụng vào người cô gái này. Sợ đụng vào sẽ lại khiến cô khóc to hơn…
“ nước có vấn đề gì sao? “
“ hay đổi nước khác nhé “
Hạ Như Ân lần đầu cảm nhận được sự dịu dàng đến thế này, nghĩ lại bản thân mình trước đây mà không thể không tủi thân nhìn người phía trước lắc đầu.
“ không… nước không có vấn đề gì… “_ đúng là khi uống nước ấm và mặc thêm áo anh cô đã thấy đỡ hơn nhiều
Dương Hạo Hiên nhìn thấy cô không sao liên thở phào nhẹ nhõm
“ trời lạnh lắm, đừng ở bên ngoài.”_ hắn cởi khăn trên cổ mình mà quàng cho cô
“ tôi đưa cô về nhà nha “
Hạ Như Ân chưa kịp trả lời
“ nhà cô ở đâu? “_ Dương Hạo Hiên nhìn kĩ gương mặt Hạ Như Ân cảm nhận thoan thoát được nỗi u sầu hiện rõ trên từng biểu cảm của cô.
Hạ Như Ân, cô làm gì còn nhà… làm gì còn ai muốn nhìn thấy cô nữa họ đều vì Hạ Lan Du kia mà ruồng bỏ cô, cô có đáng không…
“ tôi không có nhà “_ giọng điệu đã trở nên lạnh băng, có lẽ như cô đã không còn chút niềm tin nào về chữ “ nhà “ này nữa rồi.
“ trẻ con lại bỏ nhà đi nữa sao ! “_ Dương Hạo Hiên nghe qua liền hiểu lầm cô giống như những đứa trẻ vừa dậy thì đã mâu thuẫn cha mẹ mà bỏ nhà ra đi
“ trẻ con tốt nhất nên nghe lời bố mẹ, đừng rời đi lung tung! nguy hiểm lắm “_ Dương Hạo Hiên đưa tay xoa đầu cô
“ ngoan, tôi chở em về nhà, bố mẹ hiện đang lo lắng cho em lắm đấy! “
“ anh yên tâm đi, sẽ không đâu… “ là họ bỏ cô mà, là họ nhẫn tâm mà sao có thể lo lắng chứ…
Dương Hạo Hiên trước cô bé cứng đầu này bất đắc dĩ búng lên trán cô, cô bất ngờ đau đớn la lên một tiếng
“ aaaa , làm gì đó! “
“ em nói linh tinh gì vậy! sao không lo lắng cho được… tưởng họ nuôi em lớn lên chừng này dễ dàng lắm đó! đứa bé này cứng đầu thế này cơ mà! “
“ …“
Hạ Như Ân xoa xoa trán, cũng không thể trách anh ấy được… anh ấy đâu có biết…
“ thật ra em là con nuôi… giờ họ không cần em nữa… “
Hạ Như Ân bịa đại một câu truyện
lúc này Dương Hạo Hiên nhìn một lượt kĩ hơn phát hiện ra trên tay cô toàn những vết bầm tím trầy xước
“ tay của em? “
“ là họ đánh “ chính sát hơn là Mặc Nhất Hàn, người Hạ Như Ân dành trọn tâm tư yêu 8 năm.
——
trời tối đen lạnh buốt, Dương Hạo Hiên không thể để một cô bé ở ngoài một mình, cũng không biết nhà cô, đồn cảnh sát cách khá xa nên đành đưa cô về căn hộ của mình trước.
căn hộ này khá rộng rãi, nội thất đầy đủ bố trí sang trọng, toàn thể thì là rất gọn gàng sạch sẽ.
Hạ Như Ân nhìn căn nhà tuy không rộng lớn bằng biệt thự nhà họ Mặc ( Mặc Nhất Hàn ), không có người giúp việc nhưng tổng thể lại rất sạch sẽ gọn gàng và đặc biệt là rất ấm áp, rất an toàn… cho cô cảm giác thoải mái không gò bó như biệt thự kia, nơi lạnh lẽo mưu mô, lúc nào cũng sợ người khác nhìn ra điểm yếu của mình. cô đã sống như vậy 20 năm rồi sao…
“ anh ở một mình sao “_ Hạ Như Ân tò mò
Dương Hạo Hiên từ trong bếp đi ra trên tay cầm một ly sữa nóng cùng ít đồ ăn nhẹ, ân cần nói:
“ tôi ở hai người “
Hạ Như Ân ngạc nhiên, lẽ nào anh có vợ rồi sao, đêm khuya lại dẫn một cô gái như mình về không sợ vợ ghen sao?. Hạ Như Ân thoáng nghĩ không muốn gây hiểu lầm cho nhà người ta liền có ý định rời đi nhưng chợt nghĩ đến hoàn cảnh của đáng thương của mình, tiền trong tài khoản đã bị khoá, nhà cũng không thể về, e rằng không còn chỗ nào chứa chấp cô.
“…”
Hạ Như Ân đứng đờ không biết phải làm thế nào, thì bị giọng Dương Hạo Hiên làm cho tỉnh
“ em đang nghĩ cái gì “
Hạ Như Ân bối rối
“ như này thì không được cho lắm “_ Hạ Như Ân ngập ngừng
“ em bị dị ứng lông mèo sao? “_ Dương Hạo Hiên chính là ở một người một mèo cưng, không suy nghĩ được sâu xa như cô liền chỉ nghĩ cô bị dị ứng lông mèo nên đứng đờ người như vậy.
“ là mèo… mèo sao… “
“ em đừng lo, tiểu Đậu ( tên mèo cưng ) ở bệnh viện thú y rồi, tạm thời không ảnh hưởng em “_ Dương Hạo Hiên mỉm cười đưa sữa cho cô_” ăn nhiều chút, bụng no mới ngủ ngon “
Hạ Như Ân ngơ người, không ngờ tới tình huống thế này, may mắn là cô chưa kịp nói gì hết không thì cô đào 10 cái hố cũng không chui hết.
“ cảm ơn anh… “_ Hạ Như Ân rất đói đã ra tù 2 ngày giờ cô mới được ăn.
Nhìn Hạ Như Ân ăn rất ngon, Dương Hạo Hiên nhìn cô xong nhìn những vết thương trên tay mà không khỏi khó chịu trong lòng, nếu giờ đưa em ấy trở về nhà thì không biết sẽ ra sao nữa… anh không đành.
“ tôi nên gọi em thế nào? “_Dương Hạo Hiên chính là muốn hỏi tên của cô
Hạ Như Ân đang ăn bỗng khựng lại một chút, cô giờ đây đã là kẻ vừa ra tù, là kẻ có tội trong mắt mọi người, làm sao nói cho anh nghe tên thật đây? anh có như bọn họ xem cô là tội phạm mà chĩa mũi dìu vào cô không? có kinh tởm ruồng bỏ không thèm chứa chấp cô như bọn họ không? liệu còn ai tin cô không?…
“Mộc “_ Hạ Như Ân không thể nghĩ ra cái tên nào khác, ngoài cái tên cô và Mặc Nhất Hàn đã đặt cho cái cây hai người cùng nhau trồng 8 năm về trước…
Dương Hạo Hiên cũng đứng hình một nhịp, cái tên này không phải quá dài rồi ư?
Hạ Như Ân thấy biểu cảm của anh liền cũng cảm thấy cái tên này thật sự khó nghe
“ là… Hạ Mộc “_ có vẻ như lần này ổn hơn rồi
“ Hạ Mộc “_ Dương Hạo Hiên liền gọi cô
Ánh mắt hai người chạm nhau, là cảm giác rất thân thuộc nhưng lại chẳng thể nhìn ra…
“ còn a~ “_ Hạ Như Ân chưa kịp nói hết câu
“ tôi là Dương Hạo Hiên “
đây chính là cảm giác an toàn ư, trong đôi mắt ấy, Hạ như Ân thật sự rất yên tâm…
“ thích ăn kem “_ trông thấy Hạ Như Ân từ đầu đến tận giờ vẫn chưa mỉm cười lần nào, anh cố tình chọc cô
Hạ Như Ân ngạc nhiên cuối cùng cũng bật cười nhẹ một cái, cũng không nghĩ một người đàn ông cao ráo chững chạc thế này lại trẻ con như thế.
Hạ Như Ân cười rất đẹp nhưng lại mang đôi mắt buồn , có lẽ nếu như không có nhiều chuyện sảy ra như vậy thì ánh mắt kia không u uất đến thế.
cũng chính nụ cười ấy đã chuốc say một gã tỉnh
——
Mặc Nhất Hàn ngồi giữa đám cổ đông nhàm chán nghe qua vài ý tưởng kế hoạch không mấy khả thi:
“ dừng! kế hoạch thế này cũng được duyệt sao? “_ Mặc Nhất Hàn xoa xoa thái dương cau mày khó chịu nhìn người đang thuyết trình
cổ đông im lặng mọi ánh mắt đều hướng về Triệu Đồng, cô ta là người mới ra trường chưa có kinh nghiệm nhưng lại ỷ vào quan hệ mà được tuyển thẳng, thuyết trình nhưng không có thực lực. Mặc Nhất Hàn vừa Liếc đã nhìn thấu:
“ cút! đừng để trường hợp này sảy ra thêm lần nào! không đừng trách Mặc Nhất Hàn tôi! “_ nói xong hắn bước chân rời đi khỏi phòng họp.
Dáng vẻ cao ngạo ấy là dáng vẻ mà Hạ Như Ân đã yêu tám năm , yêu đến điên dại, yêu đến tận tâm can, yêu sâu đậm đến tận xương tận tuỷ…
trợ lí Trương đưa điện thoại theo sau
“ Mặc Tổng! tiểu thư Hạ (Hạ Lan Du ) đã gọi ngài hơn 10 cuộc rồi “
Cái điệu bộ không biết điều này đã làm Mặc Nhất Hàn chán chường, mặc kệ mà bước lên xe
Hạ Lan Du và Hạ Như Ân là hai chị em, cùng là tiểu thư nhà họ Hạ nhưng tính cách và phẩm chất lại vô cùng khác nhau. Nhớ năm đó, Hạ Như Ân bị ngã xe đau đến chết đi sống lại cũng không dám làm phiền đến anh khi đang họp, may mắn thay cô được người ta phát hiện liền nhanh chóng đưa vào bệnh viện kịp thời mà sống sót. lần đó trong danh bạ điện thoại mới chỉ lưu mỗi số Mặc Nhất Hàn… không có cuộc gọi từ bệnh viện thì anh cũng không thể biết.
Mặc Nhất Hàn luôn tự cao bỏ mặc Hạ Như Ân, anh ta không quan tâm đến một kẻ tự tôn cũng không cần mà bám riếc đến anh ta. Luôn làm cô tổn thương, không ngần ngại mà công khai đính hôn với Hạ Lan Du ( em gái Hạ Như Ân ) chà đạp cô, phũ phàng với cô. Cũng chính hắn ta ném cô vào nơi nhà tù tăm tối, mặc cô chịu đựng dày vò 3 tháng mà chưa một lần liếc nhìn qua… quả là rất nhẫn tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro