
Đánh Cuợc Trái Tim Chương 72
Chương 72: Đậm Sâu
Không gian ấm áp bao trùm, dưới ánh
đèn ngủ màu vàng nhạt le lói phủ nhẹ
cả căn phòng xa hoa.
Mọi thứ rất đỗi im lặng, chỉ có tiếng
hít thở nhè nhẹ lẫn quẫn quanh tai
của người nào đó... Trịnh Thoại Mỹ
ngủ say sưa bên chiếc giường quen
thuộc,vô cùng bình yên nằm gọn
trong lòng Âu Hữu Quốc quên cả thời
gian lẫn không gian...
Khi hai người xuống núi liền quay về
thành phố, trước đó Trình Kha đã
liên hệ với bác sĩ, khi cô vừa có mặt,
bác sĩ làm một loạt kiểm tra, ngoài
chân tay bị chày xướt, cơ thể suy
nhược đôi chút tất cả điều ổn định...
Lúc đấy tim Âu Hữu Quốc mới yên
tĩnh lại, không phí thời gian liền bế
cô đi tắm rửa, thoa thuốc cho cô, sau
khi ăn tối qua loa.
Hai người mới yên ổn nằm trên
giường, cứ thế ôm lấy nhau..Cô rất
muốn nói anh nghe nhiều thứ, nhưng
đôi mắt lại nặng trĩu có lẽ cơ thể quá
mệt mỏi, mấy ngày liền không được
nghỉ ngơi cứ thế chui vào lòng ngực
ấm áp của anh mà thíp đi lúc nào
không biết...Nhìn người con gái mắt
nhắm nghiền trong ngực, đến giờ
phút này anh còn cảm thấy mọi thứ
quá mông lung, như một giấc
mơ...Anh rất sợ, sợ rằng nhắm mắt lại
cô sẽ biến mất...
Cố gắng nhìn chằm chằm khuôn mặt
non nớt say ngủ lâu lâu lại cúi xuống
hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang hé
mở, hôn lên má lên trán cô..như lẽ
hôn bao nhiêu cũng không đủ...
Trong giấc ngủ mơ màng, Trịnh Thoại
Mỹ cảm thấy mặt mình ngứa
ngứa...Rồi đến bàn tay, từng ngón tay
một như bị gặm cắn mang chút ẩm
ướt...Cô rất không tình nguyện lười
biến hé mắt quan sát...
Trước mắt cô là người đàn ông mà cô
yêu tha thiết một tay chống đầu nhìn
cô, bàn tay còn lại kéo tay cô đưa lên
miệng hôn hít...
-" Tỉnh rồi sao?"
Anh nở nụ cười yêu chìu nghiêng
người hôn lên môi cô....
Thì ra sáng mở mắt ra được nhìn thấy
anh là điều hạnh phúc đến vậy...
Trịnh Thoại Mỹ đầu tóc hơi rối, cô
cũng cười nũng nịu cạ cạ khuôn mặt
vào ngực anh, bàn tay nhỏ nhắn gắt
gao ôm chặt thắt lưng của anh...Nhìn
cô lười biếng làm nũng mà tim Âu
Hữu Quốc mềm nhũng..anh dịu dàng
hôn lên tóc cô từng cái hít sâu hương
vị chỉ thuộc riêng một mình cô.
Làm thế nào cũng không đủ chỉ muốn
nhập cả cơ thề cô vào cơ thể mình
làm thành một anh mới cảm giác
thỏa mãn...
-" Thoại Mỹ...có muốn ngủ nữa
không?"
Ôm nhau một lúc anh mới dịu dàng
hôn lên gái tai xinh xinh của cô thủ
thỉ...
Trịnh Thoại Mỹ ngẩng mặt cho anh
mổ từng cái lên mặt lên môi mình...
-" Em đói bụng..."
Cô chum mũi bàn tay thoa thoa cái
bụng bằng phẳng như ai oán...
Anh bật cười, nhéo mũi cô cưng
nựng...
-" Em ngủ suốt một đêm, một ngày
không đói mới lạ"
-" Hả..Bây giờ là mấy giờ rồi..?"
-" Bốn giờ chiều "
Nếu thêm một đêm nữa là cô ngủ đủ
hai ngày luôn rồi đấy....
-" Ngoan dậy rửa mặt, rồi xuống ăn "
Âu Hữu Quốc ngồi dậy kéo người cô,
để hai tay cô choàng lên cổ anh hai
chân kẹp vào thắt lưng mình, bàn tay
anh ôm lấy mông tròn mà Trịnh
Thoại Mỹ vô cùng ngoan ngoãn để
anh ôm vào phòng tắm...
Từ khi biết anh chính là Dương Triết
Phàm, hai người xém nữa là sinh tử
chia ly....giữa anh và cô không còn bất
cứ tấm tường vô hình nào để ngăn
cản, hai thể như nhập làm một cả
linh hồn lẫn thể xác..
Với anh bây giờ cô không còn đắn đo
hay suy nghĩ gì nữa bởi cô biết anh
yêu cô như cô yêu chính anh..Với họ
bây giờ luôn trân trọng, từng giây
từng phút bên cạnh nhau...
Cô muốn được làm nũng,được anh
yêu chìu, chăm sóc vì anh là Dương
Triết Phàm của cô...
Là thế giới mà cô tưởng mình đã đánh
mất!
Trong phòng tắm, lượn lờ tỏa hơi
nước mờ ảo... Trịnh Thoại Mỹ hững
hờ nhắm tịt mắt nằm dựa vào thành
bồn..mặt đối mặt với Âu Hữu Quốc để
anh giúp cô tắm rửa kì cọ, bàn tay
anh ôn nhu tỉ mỉ tắm cho cô, khi bàn
tay vuốt ve đến gót chân cô bàn tay
anh liền ngưng lại.. Trịnh Thoại Mỹ tò
mò mở mắt nhìn anh, mắt thấy anh
nhìn vào vết hằng đỏ ửng, mà cô bị
An Kiến Ngụy dùng dây cột chặt vào
ghế tạo thành dấu đỏ hằn sâu...
Ánh mắt Âu Hữu Quốc thể hiện sự
đau lòng và tự trách anh nâng bàn
chân cô lên, hôn vào vết đỏ nơi
chân...tim Trịnh Thoại Mỹ run rẩy, cô
than nhẹ...
-" Triết Phàm..."
Anh ngẩng mặt nhìn cô, đôi ngươi
màu nâu co rút, sự cảm động lan tràn
cả tâm can...
tiếng nói này, gọi tên anh đã mơ hằng
đêm anh điều muốn nghe thấy...Anh
liền kéo cô ngồi dậy, để cô ngồi lên
đùi mình, vuốt ve gò má có chút
huyết sắc dưới ánh hơi nóng của
nước cô quyến rũ đến cực điểm...
Trịnh Thoại Mỹ đặt bàn tay lên vai
anh, bộ ngực nõn nà cạ vào lòng ngực
dày rộng của anh,cô nhếch môi đỏ
nhìn sâu vào mắt anh da diết gọi cái
tên mà cô cứ nghĩ cả đời này sẽ không
được gọi, mà giờ phút này anh đang
ôm cô vào lòng, hỏi sao cô không kích
động được đây...
-" Triết Phàm....Triết Phàm....ừm "
Âu Hữu Quốc lau nhẹ nước mắt cô,
môi tìm tới môi, trao cô hơi thở, sự
yêu thương dè dặt, vui vẻ, cảm
động,hạnh phúc bao nhiêu là cảm
giác trộn lại...
-" Đồ ngốc! Dù là Dương Triết Phàm
hay Âu Hữu Quốc đời này anh chỉ yêu
mình em "
Trịnh Thoại Mỹ cắn cắn môi, rồi
nhoẻn miệng cười xinh đẹp...học cách
anh hôn cô, mút mấy cái liền lên môi
anh chu môi tuyên bố...bàn tay nhỏ
nhắn kéo lấy tay anh đặt ngay ngực
trái của mình...
-"Anh là của em...Triết Phàm em yêu
anh... "
Anh hung hăng ngấu nghiến lấy môi
cô, cảm xúc như đê vỡ...quá hạnh
phúc...quá mãng nguyện thỏa mãn...
Âu Hữu Quốc nâng mông cô lên, đâm
thẳng vào..chưa có bước dạo đầu
Trịnh Thoại Mỹ nức nở...
-" Đau...anh làm đau em "
-" Xin lỗi bảo bối..."
Anh mút lấy môi cô dụ dỗ, từng chút
từng chút chiếm lấy cô chỉ như vậy
anh mới biết mọi thứ không phải là
mơ...Hai thân thể trần truồng quấn
lấy nhau...Hơi nóng lan tỏa một hình
ảnh kích tình đốt mắt người khác
ngày càng hừng hực không một chút
giảm nhiệt, tiếng nức nở rên rỉ cùng
tiếng thở dốc hòa huyện khiến người
khác thật muốn trầm luân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro