
Đánh Cược Trái Tim Chương 37
Chương 37: Chăm Sóc
Xe vừa ngừng ngay biệt thự... Âu Hữu
Quốc liền bế Trịnh Thoại Mỹ lên lầu
đặt cô ngồi trên giường...sau đó anh
vào phòng tắm xả nước ấm vào
bồn..mới quay trở ra bế Trịnh Thoại
Mỹ đi vào đặt cô trên thành
bồn...Giúp cô cởi đồ...
Lần này Trịnh Thoại Mỹ không ý
kiến,chỉ là còn giận chuyện trên xe,
cúi gầm mặt chẳng đối hoài gì đến
anh...
Âu Hữu Quốc mắt liếc thấy thái độ
bướng bỉnh của cô...anh vừa cởi áo
cho cô vừa nhẹ giọng...
-" Em ngâm nước biển quá lâu...bây
giờ phải ngâm lại nước ấm, nếu
không sẽ bị cảm"
Nói không cảm động là giả..cô đang bị
anh làm cho cảm động muốn rơi lệ
đây... Trịnh Thoại Mỹ không trả lời,
mặc anh giúp cô cởi đồ..Anh cũng cởi
sạch đồ mình..Rồi mới ôm cô vào
bồn..
Ôi! Trịnh Thoại Mỹ than nhẹ..cảm
giác ấm áp lan tỏa từng lỗ chân
lông...cả cơ thể mệt mỏi như được thả
lỏng...cô lười biếng dựa vào lòng
anh..để anh tắm cho cô....Gần nửa
tiếng sau? hai người mới ra khỏi
phòng....
Trịnh Thoại Mỹ mệt mỏi chui vào
chăn liền bị Âu Hữu Quốc keo ra, đặt
đầu cô lên đùi anh..
dùng máy sấy...hong tóc cho cô... Trịnh
Thoại Mỹ khép hờ mắt hưởng thụ..giờ
cử động một ngón tay cô cũng
lười...đến khi tóc cô khô..anh mới
chuyển sang xoáy sơ tóc mình....
Lúc Trịnh Thoại Mỹ nghĩ anh sẽ để
yên cho cô ngủ..cô mệt mỏi mắt mở
hết lên..cảm thấy ngay vết thương ở
chân..vừa rát vừa lạnh buốt...cố gắng
hé mắt..thì ra Âu Hữu Quốc rửa vết
thương cho cô...anh còn khom người
thổi thổi vào vết thương....
Âu Hữu Quốc! Anh là người như thế
nào?
Trịnh Thoại Mỹ rất muốn hỏi anh..Rốt
cuộc tình cảm anh đối với cô là như
thế nào? Nhưng cô rất sợ câu trả lời
của anh sẽ làm cô thất vọng...
-" Em chịu rát một chút...thuốc này rất
tốt..sẽ không để lại xẹo"
Thấy Trịnh Thoại Mỹ đăm chiêu nhìn
mình...anh nghĩ làm cô đau, nên nhẹ
giọng an ủi....sau khi thoa thuốc..anh
tỉ mỉ lấy vải mỏng băng lại vết
thương cho cô....
-" Cốc...cốc...
-" Vào đi"
Người giúp việc bước vào trên tay là
khay đựng hai ly sữa nóng...
-" Cô để đó đi..."
-" Vâng "
Người phụ nữ trung niên hiểu ý để hai
ly sữa lên tủ rồi xoay người rời đi...
-" Em uống đỡ ly sữa nóng rồi ngủ..."
Trịnh Thoại Mỹ ngoan ngoãn ngồi
dậy..cô cầm lấy ly của mình..rồi đưa
tay cầm ly của anh...nhỏ giọng đưa
trước mặt anh...
-" Anh cũng uống đi "
Không giận nữa sao? Nhìn vẻ mặt
không được tự nhiên của cô..Âu Hữu
Quốc buồn cười sao có thể đáng yêu
đến thế.....
Anh nhận lấy ly sữa từ tay cô một hơi
uống sạch...Sau khi mọi thứ xong
xuối...Âu Hữu Quốc tắt đèn..leo lên
giường kéo Trịnh Thoại Mỹ vào
lòng.... Trịnh Thoại Mỹ chủ động vòng
qua eo anh....
Yêu thương hôn lên tóc cô...anh thì
thầm bên tai cô...
-" Còn sợ không?"
-" Một chút"
Giọng Trịnh Thoại Mỹ lí nhí..vùi
khuôn mặt vào ngực anh nghe từng
nhịptim mạnh mẽ của anh...Không
biết từ khi nào cô quyến luyến vòng
ôm này, hơi thở này...
.....
-" Lần sau dù là công việc đi chăng
nữa..nếu thấy không ổn...phải từ
chối..không được để bản thân mình
nguy hiểm như thế nữa..
hiểu không?"
-" Em biết rồi "
Trịnh Thoại Mỹ rù rì trả lời...
Cứa tưởng cô sẽ ngang bướng vươn cổ
cãi lại như mọi hôm...Âu Hữu Quốc
bất ngờ nhìn xuống..đã thấy cô dựa
vào lòng anh...mắt nhắm nghiền...
miệng hé mở thở đều đều...
chắc là cô nhóc này mệt lắm rồi....
Anh cẩn thận xem lại nếp chăn...kéo
lên vai cô...hôn lên trán..siết chặt
vòng tay ôm trọn lấy cô....
Nhìn cô bình yên ngủ trong vòng tay
mình..
Lúc này hơi thở anh mới ổn định, nhớ
lại chuyện vừa xảy ra....
Lúc đó nhìn đồng hồ đã giờ nghĩ trưa
nên anh muốn đến đưa cô đi ăn...
nhưng khi đến nơi vẫn thấy cô chăm
chỉ làm việc, hỏi ra thì mới biết cô đã
đứng giữa biển hứng trọn gió biển,tạo
dáng hơn năm tiếng đồng hồ
Thật sự mà nói, lúc đó anh đã muốn
bọc phát cơn giận... nhưng nghĩ đến
tính tình ngang bướng của cô chắc
chắn sẽ không nghe theo nên đành
xót xa, đứng từ xa quan sát....
Thế mà anh chỉ mấy phút rời mắt
khỏi cô..để vào xe nghe điện thoại cơ
mật...
Cô lại đi ra ghềnh đá và xảy ra
chuyện...
Lúc nghe tin, anh chỉ có một cảm
giác,trái tim mình thở không nổi...
Biết là cô không sao...Nhưng anh rất
tức giận..giận chính mình không bảo
vệ tốt cho cô..giận những người đó đã
đưa cô vào thế nguy hiểm...cũng giận
cô vì không biết thương bản thân
mình....
Nếu là lúc trước khi lên cơn giận anh
có thể hủy hoại tất cả...thế mà bây giờ
tâm tình của anh điều bị cô khống
chế...còn phải dè dặt quan sát cảm
xúc của cô...Muốn nổi giận với cô lại
không nỡ nên đành bắt những người
khác gánh chịu vậy...
Anh cũng hết cách với cô rồi...nổi giận
cũng chẳng được, la mắng cũng
không xong...Thế nào cũng không nỡ,
cô vừa bướng bỉnh lại ăn vạ...Bằng
cách nào anh cũng phải dỗ dành..đấy
là tự làm tự chịu...Ai biểu anh cho cô
đặc quyền hành hạ anh...
*************
Trên sân thượng thoáng mát và rộng
lớn, trồng rất nhiều hoa và cây kiểng,
người đàn ông ngoài trung niên sắc
mặt tuy không được tốt, tuổi đã ngoài
tứ tuần ông lại có vóc dáng phong
độ...
-" Dương Hoa...sức khỏe anh không
được tốt sau lại ra đây nữa rồi...."
Người đàn ông quay đầu nhìn người
phụ nữ xinh đẹp tuy tuổi đã xế chiều
nhưng vẻ đẹp dịu dạng của bà luôn
không thay đổi....
Ông liền để bình xịt nước sang một
bên, bước đến ngồi xuống bàn, nhưng
khi duy chuyển để ý sẽ thấy một chân
ông đi rất chậm phải dùng gậy để
chống, đó là hậu quả để lại của tai
nạn xe năm đó...tưởng đâu ông đã
không thể đi lại nhưng nhờ sự chăm
sóc của người phụ nữ trước mắt ông
mới có ngày hôm nay...
Để điểm tâm lên bàn, Bảo Lan nhanh
tay đỡ lấy người chồng, cẩn thận dìu
ông ngồi xuống...
-" Anh ăn đi...đây là bánh táo đỏ mới
khai trương, anh xem có hợp khẩu vị
hay không?"
Dương Hoa đưa mắt thâm tình nhìn
bà, với bà ông nợ bà tình nghĩa rất
nặng có lẽ cuối đời cũng không trả
được...
-" Rất vừa miệng..em ăn đi..."
Hai người tuy đã tuổi xế chiều nhưng
vẫn rất tình cảm...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro