[1]
- Matsuda!
- Lại gì nữa hả, đồ xấu xí? - Ryoko Otonashi quay người lại, đối diện với anh, người đang nhăn mày khó chịu như bình thường.
- Liệu anh có thể...bên cạnh em mãi mãi không?
Yasuke im lặng một hồi, rồi đánh hướng nhìn về nơi khác. – Sao tôi có thể chắc chắn được, chỉ cần cô khỏi bệnh, liên hệ giữa chúng ta ngay lập tức cắt đứt. Sẽ chẳng liên quan gì đến nhau nữa đâu, đồ bọ phiền phức ạ.
- Hmph, Matsuda kỳ quá đi.
...
- Yasuke!!! Này này, Yasuke!
- Có chuyện gì thế?
- Liệu anh sẽ ở bên cạnh em mãi mãi chứ?
- Đừng nói những lời như vậy, đương nhiên là anh sẽ ở bên cạnh em mãi mãi rồi. Dù gì thì, Junko là người duy nhất còn bên cạnh anh mà.
- Upupupu, thật không? Anh hứa đi! – Cô bé giơ ngón út cho anh, với nụ cười rạng rỡ tươi tắn. Yasuke cũng cười lại, móc ngoéo với cô. Nhưng mà ấy, đấy là câu chuyện của rất lâu rồi.
Phải đấy, rất lâu, chẳng biết, đứa trẻ kia có còn nhớ đến nó hay không...
...
Junko Enoshima, hay chính Ryoko Otonashi vốn dĩ không tồn tại ấy, đang mỉm cười, yên lặng. Cô ta nhìn vào cơ thể đẫm máu của người mình yêu, vật lộn trong nỗi tuyệt vọng. Đứng đó, nhìn, cách anh cầu xin câu trả lời từ cô. Tình yêu ấy, và nỗi hận thù ấy, cứ thế mà hòa lại làm một bên trong con người Yasuke Matsuda. Liên tục, anh ta gào thét từ sâu trong tâm khảm, tuyệt vọng lắm chứ? Upupu, tuyệt vọng lắm phải không?
Chính em cũng vậy.
Những giọt nước mắt rơi trên gò má xinh đẹp của cô ta. Sâu trong tiềm thức này, sâu trong linh hồn này, đang cảm nhận nỗi đau từ cái chết của người thân yêu. Mà còn là do chính đôi bàn tay cô ta tự mình làm ra nữa chứ! Cái người quan trọng nhất của Junko Enoshima, nay đã không còn nữa. Dẫu cho anh ta đã từng hứa rằng sẽ bên cạnh cô mãi mãi. Đây là sự thật đấy, là đớn đau từ tận trong tim. Là nỗi tuyệt vọng cô ta hằng khao khát. Khiến cô muốn chết, muốn xé lồng ngực mình ra. Nụ cười điên dại tột cùng ấy vẫn vang lên trong dãy nhà cũ, một cảm giác rùng mình tợn, khi nước vẫn trào nơi khóe mắt.
Anh...không còn ở đây nữa rồi, đồ thất hứa.
Nhưng nỗi tuyệt vọng này, em sẽ ôm lấy nó mãi mãi, như thể anh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro