Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🐿️CHƯƠNG 30🐿️

Hồ Thừa Nghị trước không nghĩ đến dư vị tốt đẹp kia, anh nhíu mày nói:
" Những hành động này về sau không được làm với người khác. "
Tô Bối ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Bối vẫn luôn ngồi trên đùi Hồ Thừa Nghị, cô quá nhẹ, nhẹ đến đáng sợ. Hồ Thừa Nghị cảm thấy chỉ cần dùng một bàn tay là có thể bế cô lên .
Nhưng nhìn bề ngoài của Tô Bối lại rất khỏe mạnh, bình thường, Hồ Thừa Nghị thầm nghĩ nguyên nhân có lẽ là bởi vì cô từ sóc biến thành nên như vậy.

Trước không nói đến việc thể trọng, anh dù sao cũng là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, Tô Bối vừa ngồi lên đùi anh như vậy, anh thực sự chịu không nổi. Kích thích quá lớn...
Trước tiên phải để người trên đùi này xuống đã.
" Bối Bối, em trước đó có thể đi xuống được không?"

Tô Bối vừa nghe vậy, tự nhiên là hiểu lầm. Từ trên đùi anh nhảy xuống, vội vàng đi xem anh có vấn đề gì không, nói chuyện lại trở nên lắp bắp:
" Anh, không , không sao chứ?"

Hồ Thừa Nghị lắc đầu, hỏi:
"Em không cần phải gấp gáp như vậy, cứ chậm rãi nói đi."

Tô Bối chỉ mới học sơ qua cách phát âm của ngôn ngữ loài người, rất nhiều âm tiết cô còn chưa thể phát âm chuẩn. Nhưng mà bởi vì hoàn cảnh xung quanh, hơn nữa ba mẹ của Tô Bối thường ngày nói chuyện cũng không dùng tiếng kêu của sóc bay nên tốc độ học nói chuyện của Tô Bối rất nhanh.
Nếu bình thường không nói lắp, Hồ Thừa Nghị đoán rằng có thể là Tô Bối quá mức sốt ruột muốn đem ý tứ của mình biểu đạt ra, mới có thể sinh ra tật nói lắp này.
Cho nên chậm rãi nói sẽ có hiệu quả hơn.
Tô Bối nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ~"
Thanh âm của cô thật non nớt.

Vào thời điểm ăn cơm trưa, trợ lý đưa tới hai phần đồ ăn. Tố Bối nhìn phần đồ ăn nóng hổi kia, không khỏi mím môi.
Hồ Thừa Nghị nhìn đồ ăn được mang đến, cho rằng cô không thích.
Một phần cơm, một bát canh trứng, tương thịt bò, còn có một phần rau xanh. Không nhìn ra có gì không ổn...
Tô Bối có chút không thuần thục cầm đũa lên, yên lặng ăn một miếng thức ăn, sau đó lại gắp thịt bò cho Hồ Thừa Nghị.
Hồ Thừa Nghị sửng sốt, nhìn về phía Tô Bối. Cô nhẹ nhàng cười, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: : "Anh ăn nhiều một chút... "

Cô lại ăn một miếng cơm rồi đem toàn bộ rau xanh gắp cho Hồ Thừa Nghị, chờ Hồ Thừa Nghị phát hiện ra, Tô Bối đã gắp toàn bộ đồ ăn sang cho anh.
Sau đó lại cười nói: "Ai nha~ tôi ăn xong rồi."
Hồ Thừa Nghị nhìn cô chỉ động vào 3 món ăn, đầu đầy hắc tuyến. Đây là kén ăn sao?
Tô Bối lấy từ trong túi mình một quả hạch, cắn một cái, đôi mắt cười đến cong lại như vành trăng non.
"Anh,anh ăn đi, không cần phải để ý đến tôi đâu. "

Hồ Thừa Nghị thấy không thích hợp, lấy di động ra nhắn tin cho Tô Văn Thư hỏi.
Đối phương nhanh chóng phản hồi lại :
" Lại kén ăn ! Bối Bối hiện tại không quen ăn đồ ăn của con người, nhưng cơ thể con bé cần dinh dưỡng cho nên phải ép buộc con bé ăn một chút. "

Tô Văn Thư vừa gửi tin nhắn xong mới phát hiện có điểm không thích hợp, từ từ, Tô Bối không phải đang đợi ở khách sạn sao ?
Vì sao Hồ Thừa Nghị lại cùng Tô Bối ăn cơm ?

Bên này, Hồ Thừa Nghị buông di động xuống, nhìn Tô Bối. Thì ra là kén ăn...
Hộp cơm của anh thì đầy đồ ăn mà Tô Bối bên kia lại đang ngồi gặm quả hạch đến là vui vẻ.

Anh buông đũa xuống, vươn tay phải ra, lòng bàn tay ngửa ra, ngón tay hơi cong lại, vẫy tay nói :
"Đưa cho tôi, ăn cơm xong đã."

" Tôi, tôi ăn xong rồi ... "

Lại nói lắp, rõ ràng cô đang chột dạ.

Tô Bối nói vậy nhưng vẫn đem túi quả hạch kia đưa cho Hồ Thừa Nghị.

"Đồ ăn rất khó ăn sao ?" Hồ Thị Nghị hỏi.

Tô Bối lắc đầu : "Chỉ là cảm thấy hương vị rất kì lạ."

Tất cả đồ ăn đều ở trong khay của Hồ Thừa Nghị, anh gắp một miếng thịt bò đưa tới bên miệng Tô Bối, Tô Bối liền một ngụm nuốt vào. Cô lấy lòng nói : "Anh đút cho tôi hương vị liền, liền ngon hơn rất nhiều, nhưng mà cái kia, tôi có thể chỉ ăn một chút thôi, được không ?"

Hồ Thừa Nghị định nói không thể, nhưng nhìn tiểu gia hỏa này ăn một một miếng thức ăn mà khuôn mặt liền nhăn nhúm lại, mềm lòng. Anh nói : " Được. "

Thời điểm Tô Văn Thư chạy đến, Tô Bối đã ăn no.

Cô nằm trên sô pha, đôi mắt hơi mơ màng, bộ dạng muốn ngủ mà không dám.

" Rất tốt "Tô Văn Thư cười nói.

Chỉ là vẻ tươi cười kia của ông có chút không thân thiện. Ông nhìn Hồ Thừa Nghị trừng trừng, trong lòng nhịn không được chửi tục một câu, mẹ nó, hắn ta đã cho bảo bối nhà mình ăn loại thức ăn gì ?

"Bối Bối, chúng ta về khách sạn ngủ nhé."

" A... " Tô Bối không cao hứng chút nào.

Tuy rằng không tình nguyện, nhưng mà ba ba nhà mình nói thì phải nghe, Tô Bối trước lúc rời đi còn nắm tay Hồ Thừa Nghị, nhìn hắn nói: " Ngày mai tôi lại tới tìm anh~"

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Hồ Thừa Nghị giơ tay, có điểm khó hiểu. Tô Bối vừa rồi dùng sức xoa ngón tay anh làm gì?

Ra tới cửa lớn công ty, Tô Bối hỏi: " Ba ơi, chúng ta có thể đi mua một ít đồ được không ?"

" Con muốn mua gì nào? "

"Quần áo ạ. " Tô Bối trả lời ngay .

Tô Văn Thư không nghĩ nhiều, thầm nghĩ, con gái ông cũng đã lớn rồi, thích quần áo đẹp không có gì là không đúng.

"Nhưng buổi chiều ba còn bận công việc, khả năng là không đưa con đi mua lâu được. " Tô Văn Thư khó xử.
" Hay là để buổi tối đi được không ? "

Tô Bối lắc đầu, trả lời :
"Không sao đâu ạ, đến lúc về con sẽ tự về. "

Tô Văn Thư nheo nheo mắt, ông liền không tin như vậy đâu.

=_=

Nếu buổi chiều Tô Bối không đi tìm Hồ Thừa Nghị, buổi tối ông sẽ livestream quỳ bàn phím luôn.

Nhưng con gái trưởng thành rồi, ông không quản nhiều được. Nếu cấm đoán con bé thì sẽ đả kích đến tâm lý của con bé.

"Được thôi. "

Tô Văn Thư đưa Tô Bối đi trung tâm thương mại, ông giúp Tô Bối chọn lựa quần áo, cuối cùng lại không biết chọn cái nào, ông cảm giác bộ quần áo nào Tô Bối mặc cũng đẹp.

Ông hận không thể mua toàn bộ.

Nhưng Tô Bối lại lắc đầu, nói :
" Đủ mặc là được rồi ạ. "

Bởi vì thời gian nghỉ trưa quá ngắn, hơn nữa ông còn phải trở về làm việc, Tô Văn Thư không thể không rời đi trước.

Ông đưa cho Tô Bối một cái thẻ ngân hàng, rồi nói mật mã, tỏ ý con gái cứ dùng thoải mái, ba ba sẽ không đau lòng.

Tô Bối nhìn thẻ ngân hàng, yên lặng bỏ vào trong túi của mình.

Từ đầu cô còn chột dạ làm bộ làm tịch ở trung tâm thương mại, xác định được Tô Văn Thư phải rời đi, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Rồi sau đó đi thẳng đến cửa hàng trang sức.

Nhẫn, hoa, thiệp,...

Tô Bối liền lấy ra quyển sổ mà cô dùng để luyện chữ, giở đến trang cuối cùng, mặt trên đã sớm viết tốt kế hoạch, rất là tự hào gật đầu.

Đương nhiện hiện tại cô còn chưa có công việc, chưa kiếm được tiền, nhưng cô có sự giúp đỡ đặc biệt.
Chính là mẹ của cô.

Lâm Bình từ đầu thực ra không thích Hồ Thừa Nghị, nguyên nhân rất đơn giản, anh là người nước L, mà Tô Bối lại là người nước E. Không chỉ là gả xa bình thường mà còn trực tiếp gả ra nước ngoài, thật là xa quá !

Nhưng Tô Bối suốt ngày ở trước mặt bà lăn lộn làm nũng, giải thích, thuyết phục này nọ, bà thấy con gái bảo bối tha thiết như vậy liền mềm lòng.

Sau đó lại nghĩ lại, cũng tốt mà, tuy rằng hơi xa nhưng tốt xấu gì cũng là người mà Tô Bối thích.

Bà lại nghĩ đến chính mình năm đó, có nhiều yêu tinh thích bà như vậy, đều có tiền, có thế nhưng bà lại coi trọng ba của Tô Bối.

Ai khuyên cũng đều không được.

Bà nghĩ, Tô Bối rất giống mình năm đó, có dũng khí, có sự can đảm chỉ là vài năm sau cô sẽ không còn nghe lời nữa. Không còn cùng mình và chồng đứng cùng một chiến tuyến .

Bà giúp con gái mình theo đuổi Hồ Thừa Nghị, nhưng lại nghĩ Hồ Thừa Nghị đối với Tô Bối lúc đầu chỉ là chủ nuôi cùng sủng vật sau đó Tô Bối lại biến thành người, cũng không thể xác định đem loại tình cảm này trở thành tình yêu nam nữ.

Nhưng mà theo đuổi không được mới thật mất mặt !

Yêu sớm bà cũng dạy cô rồi, giờ kết hôn sớm thì có gì sai ?

Lâm Bình cũng đưa cho Tô Bối một cái thẻ ngân hàng, chính là giúp Tô Bối thực hiện kế hoạch.

Có tiền của mẹ, Tô Bối rất tự tin. Cô quyết định mua nhẫn, cô lúc trước có đọc trong sách nói rằng nhẫn và hoa tươi là tốt nhất.

Xem ra rất hữu dụng.

Tô Bối ở trước cửa hàng trang sức nhìn trước ngó sau, người bán hàng liền ra chào hỏi.

"Xin chào tiểu thư, cửa hàng của chúng tôi có những mẫu mới nhất, nếu tiểu thư muốn, có thể vào xem."

Tô Bối tập trung nhìn vào, bên này là kiểu dáng cho nữ. Cô hỏi : " Xin hỏi có nhẫn cho nam giới
không ? "

Nhân viên bán hàng sửng sốt, nhưng cũng rất nhanh phản ứng lại, nói : "Nhẫn cho nam ở bên này ạ. "

Tô Bối đi quanh quầy một vòng, ghé vào tủ kính pha lê xem kiểu dáng.

Trước khi rời khỏi công ty, cô đã dùng sức sờ tay Hồ Thừa Nghị, chính là để nhớ kỹ kích thước ngón tay của anh.

Trí nhớ của cô rất tốt.

Ngón tay của Hồ Thừa Nghị tương đối thô to, cô cảm thấy nếu mang chiếc nhẫn quá tinh tế thì hơi khó coi, cô nhìn từng chiếc nhẫn một thấy hơi hoa mắt. Cảm thấy kiểu dạng đều tương tự nhau, nhìn kỹ lại có phần ...Chính là không khác nhau là bao ! QAQ

Cuối cùng Tô Bối chọn được một kiểu dáng có vẻ đơn giản, cô thử thử, chọn một đôi nhẫn một lớn một nhỏ giống nhau. Nhưng cô cũng không biết kích cỡ có chính xác không, nhân viên bán hàng nhìn ra lo lắng của cô.

"Tiểu thư, nếu kích cỡ không vừa vặn, cô có thể trở lại cửa hàng để đổi, chúng tôi sẽ giúp tiểu thư điều chỉnh miễn phí. "

Tô Bối nghe vậy thì yên tâm.

Tô Bối liền nhờ người bán hàng gói nhẫn lại rồi cho vào trong một chiếc túi tinh xảo. Tô Bối thật cẩn thận cầm trên tay, xem đó như một vật vô cùng quan trọng.

Sau đó là hoa tươi, cô đi tiếp vào trung tâm thương mại, cô nhìn xem trên đường có bao nhiêu cửa hàng bán hoa rồi lát nữa chọn một hàng là được.

Không có gậy để chống như ở nhà mà hoàn toàn dựa vào sự cân bằng của cơ thể nên đi bộ lâu như vậy cô có chút mệt, ở tầng 3 của trung tâm thương mại, cô tìm một tiệm bánh ngọt rồi vào ngồi xuống.

Trong tiệm không có nhiều người, Tô Bối gọi một ly trà sữa, sau đó tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

Ở bàn bên cạnh có mấy học sinh cao trung, có nam có nữ ngồi cùng nhau nói chuyện. Mỗi người cầm trên tay một ly đồ uống, vài người vẫn mặc đồng phục.

Tô Bối nghĩ nghĩ, hôm nay không phải cuối tuần, hiện tại cũng đã qua giờ nghỉ trưa, tại sao còn có học sinh chưa trở lại trường ?

Tô Bối đánh giá mấy người đó vài lần, những người đó cũng tự nhiên chú ý tới cô.

Một nữ sinh nhỏ giọng hỏi :
" Bên kia có nữ sinh luôn nhìn chúng ta, cô ấy đang nhìn ai vậy nhỉ ? "

Một nữ sinh khác trả lời :
"Còn có thể nhìn ai, chắc chắn là nhìn nam sinh ở đây rồi. "

Trong nhóm người có tổng cộng 3 nam sinh, tuổi tác tương đương nhau, tướng mạo lại khác nhau,
nhưng đều mang theo hơi thở thiếu niên ngây thơ. Nghe cô nữ sinh kia nói vậy, hơi ngượng ngùng mà đỏ mặt.

Lặng lẽ đánh giá Tô Bối, một cô gái thật xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo, tuy rằng cách ăn mặc không giống học sinh nhưng cũng không có sự già dặn của người trưởng thành.

A, cũng là học sinh sao ?

Một nam sinh đập đạp vai một nam sinh ngồi cạnh, nói :
" Thật xinh đẹp, cậu đi hỏi thử tên tuổi người ta đi, biết đâu có thể xin được số điện thoại ? "

" Không, tôi không đi, nếu muốn sao cậu không tự đi".

Nam sinh kia liền đứng lên miệng lẩm bẩm:
" Đi thì đi. "

" Chào bạn." Nam sinh đó tính cách tương đối lạc quan, rộng rãi, đến gần Tô Bối, câu đầu tiên là chào hỏi.

Tô Bối không nghĩ tới cô nhìn vài lần liền làm người ta tới tận đây. Lẽ nào đây là hành vi không lễ phép ở thành phố L.

Cô hơi hốt hoảng, rốt cuộc thì phong tục giữa hai quốc gia vẫn có điểm khác biệt.

Tô Bối hơi khẩn trương, nhìn nam sinh trước mặt liền cảm thấy hơi xấu hổ.

Nam sinh mạnh dạn hơn, ngồi trước mặt Tô Bối, nhìn đồ ăn của cô. Trà sữa cùng món ăn vặt là quả hạch, trà sữa không uống mấy nhưng quả hạch lại ăn rất nhiều.

"Chào, chào bạn." Tô Bối buông đồ ăn trong tay, đem thức ăn trong miệng nuốt xuống nói.

"Nhìn bạn tuổi không lớn, vẫn còn là học sinh sao ?"

" Không, hiện tại tôi đang đọc sách, qua một thời gian nữa mới đi học." Tô Bối nghĩ nghĩ, cũng không che dấu việc này, ăn ngay nói thật.

Nam sinh kia cho rằng cô có thể là vì điều kiện sức khỏe nên tạm thời nghỉ học, nhìn Tô Bối với ánh mắt thông cảm, nói : " Tôi là học sinh năm nhất của trung học thành phố L, nếu bạn đi học trở lại có thể suy xét về trường này, chất lượng dạy học rất tốt."

Tô Bối thầm nghĩ, tôi học ở đâu còn chưa biết nữa.

Nam sinh lại nói : " Chúng mình trao đổi số điện thoại đi, nói không chừng sau này lại là bạn học . "

Tô Bối nhìn nam sinh kia, ở trong lòng cân nhắc một chút, nói : " Bạn là muốn làm quen với tôi sao ? "

"Hả ? " Nam sinh sửng sốt, rồi sau đó xấu hổ cười.

Tô Bối nghĩ nghĩ, lại nói : "Cái kia, rất cảm ơn đề xuất của bạn, tôi sẽ suy xét. "

" Thật ra, tôi cảm thấy bạn rất xinh đẹp nên muốn làm quen với bạn. "

Tô Bối trong lòng như nở hoa, hỏi : "Mọi người có phải hay không đều thích những người xinh đẹp?"

Nam sinh kia hơi ngây ngốc. Sao cô gái này lại nói trắng ra như vậy.

" Đúng, đúng vậy."

Nam sinh kia hơi ngượng ngùng mà nói lắp.

Tô Bối gật gật đầu: " Vậy là tốt rồi."

"Tốt gì cơ?"

Tô Bối tất nhiên sẽ không nói lý do thật sự, nhìn nam sinh kia cười cười, tùy tiện tìm một cái cớ, nói: " Đương nhiên là nói tôi xinh đẹp."

Cô sờ sờ túi đựng nhẫn một lần nữa, trong lòng rất yên tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro