Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🐿️CHƯƠNG 29🐿️

Tô Bối thở dài.
Cô chớp chớp mắt, chậm rãi nói:" Làm sóc bay có thể dùng cả 4 chi để đi đường, bây giờ trở thành con người chỉ có thể dùng 2 chi sau để đi.... Khó quá mà. "
Cô nắm lấy tay Hồ Thừa Nghị, nhẹ nhàng nhéo một chút.
Tuy rằng dùng 2 chi sau đi đường thì có thể dùng 2 chi trước làm việc khác nhưng cô thật sự vẫn chưa quen được.
Hồ Thừa Nghị thấy Tô Bối có chút mệt mỏi, muốn đưa cô đến sô pha ngồi nghỉ một lát.
Tô Bối liền lắc đầu, nói:" Tôi vẫn ổn, phải nhanh chóng học đi đường cho thuần thục mới được... "

Hồ Thừa Nghị tự thấy Tô Bối không phải một người có tính nôn nóng, anh muốn biết nguyên nhân, vì thế hỏi:" Em vì sao lại gấp gáp học đi đứng vậy? "
Tô Bối nhìn chằm chằm Hồ Thừa Nghị từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở hai chân của anh, cô nhấp nhấp môi, tựa hồ ngượng ngùng mở miệng.

Tuy rằng người đàn ông này đối với việc hai chân tàn phế không hề biểu hiện một chút cảm xúc đau khổ, mất khống chế nào, nhưng trong lòng cô hiểu rõ trừ phi là vô cảm bằng không chắc chắn vẫn sẽ có một chút để ý.

Mà Hồ Thừa Nghị chỉ là đem cảm xúc này cất dấu trong lòng không muốn thể hiện ra cho người khác thấy mà thôi.

Nếu đã như vậy rồi Tô Bối cũng sẽ không hỏi về nguyên nhân chân của Hồ Thừa Nghị tàn phế làm gì, càng vô tư, tự nhiên thì cũng sẽ giúp Hồ Thừa Nghị thấy thoải mái hơn.

Cô sẽ không nhắc lại những chuyện đau buồn đó với Hồ Thừa Nghị, thấy anh hỏi vậy, cô chỉ nói:
"Tôi, tôi muốn giúp anh".

" Vì sao? " Hồ Thừa Nghị hỏi.

Tô Bối đỏ mặt, lắp bắp nói:" Trước kia, anh đối xử với tôi rất tôi, nếu không nhờ anh giúp đỡ thì tôi đã sớm chết vì đói rồi. "

Chính cô là người không cẩn thận lạc đến thành phố L rồi sau đó còn ở biết thự sau núi của anh lâu như vậy.

Kỳ thực lúc đầu cô không hề có ý định tìm sự trợ giúp của con người. Ở biệt thự đó có một con mèo trắng được người ta nuôi đến mập mạp, béo trắng béo tròn không có khả năng vào rừng bắt động vật hoang dã nhưng không có nghĩa Tô Bối cô có thể thản nhiên đi lại vòng vòng trước mắt nó. Nhỡ đâu mèo béo lại thay đổi khẩu vị thì lúc đó cô sẽ rất thảm.

Không chỉ vậy, trong biệt thự còn có người hầu có sở thích vào rừng săn động vật hoang dã làm thức ăn. Thế nên bình thường Tô Bối sẽ không bao giờ dám bén mảng đến căn biệt thự đó.

Nhưng sau đó, Hồ Thừa Nghị bị thương ở chân xuất viện, đến biệt thự tĩnh dưỡng. Người hầu ở đó đã bế mèo béo đi mà quản gia còn sai người cưa mất cái cây mà Tô Bối dùng để tích trữ lương thực, mang về biệt thự. Cô chỉ có thể đến biệt thự lén mang lương thực trở về.

May mắn thay Hồ Thừa Nghị là người tốt, không những không bắt cô mà còn đem lương thực trả lại cho cô.

Cũng bởi vì được ở bên Hồ Thừa Nghị, Tô Bối mới có thể lén lút truy cập vào diễn đàn để liên hệ với người nhà. Khụ khụ, tuy rằng còn chưa liên hệ được đã bị Hồ Thừa Nghị phát hiện rồi.

Nhưng mà cuối cùng vẫn là Hồ Thừa Nghị giúp cô liên lạc với ba mẹ.

Tô Bối thấy thế nào đi nữa thì Hồ Thừa Nghị cũng chính là đại ân nhân của cô.

" Khu rừng ở biệt thự tuy rằng rất lớn nhưng thức ăn thì lại không, không nhiều lắm nên tôi đã tích lũy lương thực ở hốc cây đó, nếu không có nó mùa đông tôi sẽ chết đói...... "

Tô Bối hơi ủy khuất, giống như đang lên án việc lúc trước người hầu trong biệt thự đã cướp đi lương thực của cô là một tội ác tày trời vậy.

Hồ Thừa Nghị an ủi:" Đã không sao rồi... "

Tô Bối cười một chút,từ trong túi của mình lấy ra một quyển sổ mỏng cùng một cây bút.

" Tôi gần đây có học viết chữ, anh có thể dạy cho tôi tên của anh viết như thế nào được không? " Tô Bối mở sổ ra, trang đầu tiên cô dùng để viết tên của mình.

Có lẽ còn chưa quen cầm bút nên các nét đều hơi nghuệch ngoạc, nhưng mà so ra từ dòng thứ nhất đến dòng cuối cùng đã có sự tiến bộ lớn.

Hồ Thừa Nghị dạy cô viết, vì để cô nhìn rõ hơn nên anh viết rất chậm.

Lúc đầu Tô Bối vẫn là xem phương thức đặt bút của Hồ Thừa Nghị, sau đó đôi mắt liền dịch dần lên tay của anh.

Tay phải của anh cầm bút khoan thai, đốt ngón tay cũng thực thô to, mặt trên có nhiều những vết chai. Cô nhìn lại bàn tay của mình, ngón tay thon dài, lòng bàn tay trắng đến nỗi có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ như ẩn như hiện.

Tô Bối bĩu môi, cô vẫn thích tay của Hồ Thừa Nghị hơn, ấm áp hữu lực. ( Editor : đúng là một nàng sóc mê trai ~^O^~)

Cách cầm bút viết chữ thật đẹp mắt.

" Đã viết xong. " Hồ Thừa Nghị vẫy tay, đem những suy nghĩ miên man của Tô Bối kéo trở lại.

Tô Bối cầm lấy quyển sổ lên nhìn, QAQ, nét bút thật nhiều.

Tô Bối liền gấp quyển sổ lại nhanh chóng cất vào trong túi.

Cô ngượng ngùng ở nơi này luyện tập, nếu để Hồ Thừa Nghị thấy những nét chữ chưa chỉn chu của mình, sẽ rất mất mặt.

" Tôi, tôi trở về sẽ tiếp tục luyện tâp. "

" Lát nữa tôi muốn xử lý mấy phần văn kiện, em tự xem TV được chứ? "

" Không, không thành vấn đề. " Tô Bối lớn tiếng nói.

Rồi sau đó đẩy Hồ Thừa Nghị về bàn làm việc phía trước. Hồ Thừa Nghị đưa cho cô một cái máy tính bảng, nói:" Em muốn xem gì thì cứ download về. "

Tô Bối dùng sức gật gật đầu.
Tô Bối ngồi trên ghế sô pha xem video, bỗng nhiên cảm thấy đuôi căn có điểm ngứa, nàng mở to hai mắt nhìn Hồ Thừa Nghị nói: " Tôi muốn đi WC. "
( Đuôi căn là tui bê nguyên từ phần convert tại tui không tìm được từ nào khác thích hợp, đuôi căn có thể là cái đuôi sóc nhỏ của Tô Bối chuẩn bị biến lớn)

Nói xong, Tô Bối sốt ruột đứng dậy, vụng về đi ra ngoài.

Bên ngoài trợ lý thấy Tô Bối đi ra nhìn nàng cười thân thiện, Tô Bối sốt ruột hỏi: " Cho hỏi WC ở đâu?"
Một nữ trợ lý đưa nàng qua đó, WC là một gian phòng ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, Tô Bối vừa tiến vào liền trực tiếp đóng cửa lại.

Chỗ đuôi căn hơi ngứa một chút sau đó cảm giác ngứa ngáy bỗng biến mất.

Tô Bối quay đầu ra sau nhìn cái đuôi sóc to đùng của mình, có cảm giác rất muốn khóc. Lại nữa rồi, cô hiện tại còn chưa khống chế tốt được hình dạng con người.

May mắn là lần này không phải biến lại thành sóc toàn bộ, chỉ là cái đuôi này có lẽ muốn ra ngoài hít thở không khí mà thôi.

Tô Bối cào cào cái đuôi, khi hiện nguyên hình là chuột bay, cái đuôi luôn ở trên lưng, cô có thể khống chế cái đuôi buông xuống nhưng hiện tại biến thành người, cô luống cuống tay chân, căn bản cào không đến.

Tô Bối cọ lên tường, vô dụng, lông quá nhiều, không cọ đến trên da thịt.

May mắn cô không ở trong văn phòng của Hồ Thừa Nghị biến hoá, bằng không sẽ doạ đến anh.
Tô Bối hít một hơi thật sâu, tự trấn an bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Cô chậm rãi thu hồi cái đuôi, quay đầu nhìn đuôi căn, xác định không có lộ ra nữa mới yên tâm đi ra ngoài. Trở lại văn phòng, tiếng mở cửa của Tô Bối làm Hồ Thừa Nghị ngẩng đầu lên nhìn cô.
Tô Bối xoay người muốn đóng cửa.

" Sao trên váy của em lại có bột phấn màu trắng? " Hồ Thừa Nghị nheo nheo mắt, hỏi.
Tô Bối a một tiếng, chính cô nhìn không được. Khẳng định là lúc cọ cọ cái đuôi không chú ý nên cọ lên tường trắng.

Cô ấp a ấp úng không giải thích được rõ ràng, thấy Hồ Thừa Nghị vẫn chuyên chú nhìn mình, tuy rằng ánh mắt không có sự tức giận nhưng lại nhìn cô chằm chằm, giống như chỉ cần cô không chú ý thì anh sẽ nuốt luôn cô vào bụng vậy.

Tô Bối nhát gan lại sợ phiền phức bây giờ còn đang rất bối rối nên thói quen trước kia lại nổi lên, muốn làm nũng chỉ là hiện tại trong miệng cô không có vật gì để nhả ra. Tô Bối dựa vào cửa, ánh mắt lập lèo:" Vừa rồi cái đuôi của tôi bị ngứa, cào không đến nên đành cọ vào tường. "
( ở những chương đầu, khi muốn lấy lòng Hồ Thừa Nghị thì Tô Bối luôn ngậm hạt thông mà cô rất thích đưa cho anh)

" Cái đuôi? " Hồ Thừa Nghị nhìn trước ngó sau một lượt cũng không thấy cái đuôi của Tô Bối.

Tô Bối hơi run rẩy, cái đuôi liền lộ ra.

Cái đuôi này cùng tỉ lệ cơ thể ở hình dạng con người của Tô Bối tương đương nhau.

Vừa to vừa bồng bềnh, dựa sát vào phần lưng.

Cô vẫn cảm thấy cái đuôi rất ngứa, Hồ Thừa Nghị nheo nheo mắt vẫy tay:" Tôi giúp em gãi một chút nhé. "

" Vậy thì anh không được sợ hãi đâu...." Tô Bối vươn đuôi ra, rất nghe lời mà đi qua. Cô không hề nghĩ ngợi, trực tiếp ngồi lên đùi Hồ Thừa Nghị, ngồi thế này thì gãi ngứa mới đã chứ.

Hồ Thừa Nghị bị hành động này của cô kích thích, thiếu chút nữa không giơ tay lên được.

Tuy rằng anh vẫn luôn tự nói với bản thân rằng đây chỉ là một tiểu yêu tinh ngây thơ, có chút ngốc nghếch nhưng mà hiện tại anh không thể lừa gạt đôi mắt của mình nữa.

Hồ Thừa Nghị sờ sờ cái đuôi của Tô Bối, cô thoải mái đến độ híp cả mắt lại, trong miệng phát ra âm thanh khe khẽ
" Gãi lên trên một chút đi... "

Cái đuôi sóc to như vậy thỉnh thoảng sẽ quét qua làn da non mịn của cô, quét tới quét lui như vậy thực không thoải mái.

Lúc sau Tô Bối thấy thoải mái hơn, cái đuôi liền thu trở lại.

Cái đuôi to chậm rãi thu nhỏ, rút xuống dưới chân váy, biến mất không thấy nữa.

Hồ Thừa Nghị ho khan một tiếng, thấp giọng nhắc nhở Tô Bối:" Về sau không được tùy tiện ngồi lên đùi người khác như vậy ."

Tô Bối gật gật đầu

" Nhưng mà... Có thể ngồi trên đùi anh được không? "
Hồ Thừa Nghị suy nghĩ, vẫn phải sửa lại những quan niệm sai lầm cho cô. Anh nghiêm túc nói:" Nếu không phải người thân thiết trong gia đình thì không được có những hành động thân mật như vậy. "
Tô Bối mở to hai mắt, a một tiếng
" Chính là ba ba và ma ma của tôi từng làm như vậy đó..."

Hồ Thừa Nghị đỡ chán, không biết ba mẹ của Tô Bối ngày thường dạy cô những gì mà làm cho cô hiểu lầm một vài vấn đề.

" Ba em và mẹ em là vợ chồng cho nên họ có thể làm như vậy."

Tô Bối đột nhiên nhớ ra một chuyện, chính cô còn chưa chính thức theo đuổi người đàn ông này, cô còn chưa thổ lộ với anh nữa.
Quên mất, quên mất.

" Bởi vì họ thích nhau cho nên mới có thể làm như vậy đúng không? " Tô Bối nhìn Hồ Thừa Nghị bằng đôi mắt lập loè ánh sáng.

Hồ Thừa Nghị gật đầu, nói như vậy cũng đúng.

" Chúng ta đây không phải là cũng, cũng thích nhau sao? " Tô Bối đúng lý hợp tình nói.
( Editor: Chu choa nàng sóc này bạo dạn quá, ta thích ta thích)

Chẳng lẽ không phải sao
Tô Bối rất thích Hồ Thừa Nghị, Hồ Thừa Nghị hẳn là cũng thích cô phải không?

A, nhưng mà vừa rồi vì sao mà anh lại không cho cô ngồi lên đùi mình? Chẳng lẽ anh không thích cô sao?

Nghĩ vậy, nước mắt của Tô Bối dâng lên, đảo quanh hốc mắt, cô mặt dày mày dạn ngồi ở trên đùi Hồ Thừa Nghị, tay ôm lấy cổ anh giống như đang ôm quả sồi mà cô yêu thích vậy.

Với tư thế này đồ vật trong lòng cô sẽ không dễ dàng rơi mất hoặc lăn đi.
Hồ Thừa Nghị hơi hoảng sợ, tư thế này quá ái muội là một chuyện, mà giờ đây anh cảm thấy nước mắt của tiểu gia hoả này đang thấm ướt áo mình.

Cô đang khóc....

Hồ Thừa Nghị cảm thấy ngày thường anh xử lý những công việc khó khăn đến mấy thì cũng không khó bằng vấn đề hiện tại. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Tô Bối thông qua lớp vải, Hồ Thừa Nghị do dự vươn tay, vừa không dám ôm Tô Bối, như vậy hơi tùy tiện, lại vừa không dám đẩy cô ra sợ cô bị thương.

Hồ Thừa Nghị cảm thấy chính mình lại đang nói lắp:" Đúng vậy, thích, rất thích... "
Anh rất thích tiểu gia hoả này.

Ở thời điểm mới gặp ở biệt thự, anh thật không biết lại có động vật ngốc tới nỗi tự nhiên té ngã. Khi gặp lại, lại nhìn anh một cái rồi liền "chui đầu vô lưới", thật cẩn thận nhả từng hạt thông trong miệng ra cho anh, rồi làm một bộ dạng đáng thương như đang xin xỏ, làm nũng.
Rồi sau đó, anh đã đem thức ăn của cô toàn bộ trả lại, vậy mà cô còn biết báo ân tuy rằng mỗi lần đều là lăn trên mặt đất, lây nhiễm không ít tro bụi và lá cây.

Anh vừa mới từ chiến trường trở về không lâu, thật vất vả mới có thể được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không lo thế sự. Tại thời điểm đó lại không ngờ phát sinh ra những chuyện này.

Anh đến biệt thự tĩnh dưỡng cũng là để không phải nhìn thấy ánh mắt đồng tình, thương hại của những người trong nhà nhìn mình, những ánh mắt ấy làm cho anh cảm thấy ghê tởm.

Nhưng làm sao có thể tránh thoát khỏi những ánh mắt như vậy, chúng giống như một tấm mạng nhện vây chặt lấy anh.

Tô Bối nhìn Hồ Thừa Nghị đang thất thần, nắm thật chặt cánh tay anh rồi buông ra, đột nhiên hướng môi Hồ Thừa Nghị hôn lên.
Một xúc cảm mềm mại như bông, mang theo một hương thơm nhàn nhạt.
Vừa chạm vào liền tách ra, Tô Bối nhìn Hồ Thừa Nghị híp mắt cười.

Hồ Thừa Nghị hơi choáng váng, trong lòng nghĩ, không biết ba mẹ của Tô Bối đã dạy cô những gì đây.

May mắn là Tô Bối chỉ làm như vậy với mình, nếu cô làm thế với người khác, chắc anh sẽ phát điên lên mất.




















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro