Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

001

"12 năm trước, đó là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của chúng ta, bây giờ chuyện gì đã xảy ra? Điều gì đã khiến anh đi trên con đường này, tại sao? Tại sao ... Anh lại làm điều này?"  Tôi hỏi giữa những tiếng nức nở xen lẫn.

Anh ấy dường như không bối rối trước câu hỏi của tôi, anh ấy chỉ nhìn tôi như chết điếng trong đôi mắt, đôi mắt đã từng cho tôi thấy cuộc sống thực sự là gì, đôi mắt cho tôi thấy thế nào là hạnh phúc, đôi mắt mà tôi đã từng yêu mến,  bây giờ đầy giận dữ và buồn phiền.

" Đây.... không phải vậy anh, tại sao? Chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại vẫn chưa quá muộn màng , chúng ta ... chúng ta vẫn có thể. Chỉ cần anh bỏ súng xuống."  Khi tôi quỳ xuống trước mặt anh ấy, anh ấy giữ súng chặt hơn, tôi biết đây sẽ là lần cuối cùng tôi nói điều này với anh ấy nên tôi đã mạo hiểm

"Em yêu anh, em vẫnluôn luôn như vậy. Vì vậy, làm ơn, em...  Em cầu xin anh, hãy thay đổi trước khi quá muộn màng . Đừng như thế này "

Tiếng súng được bóp cò vang lên trong toàn bộ tòa nhà, tiếng còi cảnh sát bao vây toàn bộ tòa nhà khi máu trên đầu tôi chảy xuống.  Đôi mắt của tôi lúc này không bao giờ nhắm lại ,tôi nhìn cảnh sát giơ cao súng bắn anh ấy và còng tay anh , tôi nhìn nhiều người dán mắt vào người tôi bằng sự thương hại và đau đớn cho đến khi ánh mắt dần mờ nhạt bóng tối dần ăn mòn .

[...]

Tôi thức dậy ở một nơi rất quen thuộc, tôi đứng dậy khi mùi của nỗi nhớ xộc vào mũi.  Tôi đang ở nơi quái quỷ nào vài phút trước tôi đã chết, đây có phải là thế giới bên kia?

Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ căn phòng của tôi.  Giọng nói đó ... Tôi, tôi đã không nghe thấy điều đó kể từ 12 năm trước, tôi có đang mơ không?  Tôi từ từ vặn nắm cửa và bước ra, nơi này..đây là nhà của chúng tôi, đây là nhà của chúng tôi 12 năm trước. 

Tại sao tôi lại ở đây?

Tôi đi cho đến khi tôi dừng lại khi nhìn thấy anh tôi, tôi không thể kìm nén được cảm xúc của mình, tôi đã khóc và chạy đến ôm anh.

"Waaaaaaah !!! Anh còn sống Onii-san, em nhớ anh rất nhiều, em đã không gặp anh từ hơn 12 năm nay !!!!! Nếu em đang mơ, xin đừng đánh thức em !!!!!  "  Tôi đã khóc trong khi vẫn dán mắt vào anh ấy.

"Chết tiệt, em không sao chứ? Em nói cái quái gì vậy mà anh không gặp em 12 năm rồi,  chúng ta ngày nào mà chẳng gặp nhau . Đừng nói là...ôi giời ơi em đừng nói với là em chơi ma túy gì đó đó nhá?"  anh ấy hỏi trong khi loại bỏ tôi khỏi tay anh ấy. 

" NHƯNG ...ANH SỚM ĐÃ CHẾT RỒI"Tôi vẫn khóc và lầm bầm những lời đó với anh ấy.

" Y/n ,em đang nói điên nói khùng gì vậy . "

"NHƯNG HẮN ĐÃ GIẾT ANH !!!!"  Tôi lại hét lên.

"AI MUỐN GIẾT ANH  !!!!"  anh ấy lại hét lên, khớp với độ to của giọng tôi.

"K-Kazutora, hắn đã giết anh" Tôi lầm bầm khi cúi đầu xuống.

"Phụt ...HAHAHAHAHAHAHAHAHAHA, Y / N có lẽ em chỉ đang mơ mà em biết không? Có thể là một cơn ác mộng. Nhưng anh và Kazutora, sớm không có bất kỳ liên lạc nào với nhau kể từ khi sự việc đó xảy ra, vì vậy hãy bình tĩnh lại được không? Đi ăn sáng đi em ,anh có việc cần phải đi ra ngoài " anh vừa nói vừa cười với tôi, một nụ cười trấn an.

"Hứa với em là anh sẽ không bị giết được không?"  Tôi nói trong khi đứng dậy, đi về phía bàn. 

"Được rồi, được rồi, anh hứa" anh nói, kìm lại tiếng cười của mình.

"Được rồi, bảo trọng nhé" Tôi vừa nói vừa nhai thức ăn, miệng vẫn còn khóc.

"Được rồi, anh đi đây" anh nói sau khi rời khỏi nhà.  Tôi vẫn không thể tin rằng tôi đang ở trong dòng thời gian này.  Tôi thực sự chưa chết sao? Nhưng, anh ấy đã bắn vào đầu tôi.

Tuy nhiên, tại sao tôi trở lại sau 12 năm, tôi đã phải đi đến địa ngục hoặc thiên đường rồi chứ. Tôi đứng dậy rửa bát, tra lịch xem năm nay mình có thực sự đã sống lại hay không.

Và tôi chính xác, tôi đang ở vào tháng 7 năm 2005.

"CHỜ ĐÃ ĐÓ CÓ NGHĨA LÀ TÔI VẪN PHẢI ĐI HỌC ???!?!?!"  Tôi dậy và kiểm tra thời gian, vẫn còn sớm nên tôi đã chuẩn bị mọi thứ cần thiết.  Tôi bước ra khỏi nhà mà vẫn nghĩ làm thế quái nào mà mình lại đến đây.

  Vậy có nghĩa là ... tôi vẫn có thể cứu họ?  Vâng, có lẽ, nếu đây không phải là một giấc mơ.  Tôi vẫn có thể cứu họ.  Tôi sẽ cứu họ.

"Y / N-san !!!!!"

Làm thế nào tôi phải làm điều đó mặc dù?

"Y / N-san !!"  Ồ đúng rồi, tôi sẽ bí mật, và sau đó tôi có thể thay đổi mọi thứ mà họ không cần biết tôi thực sự là ai.

"Y / N-san?"  Khi tôi chìm đắm trong những suy nghĩ về việc làm thế nào để cứu họ, tôi thậm chí không nhận ra rằng ai đó đang gọi tôi.  Tôi nhanh chóng phóng tầm mắt về phía sau, và ở đó tôi đã nhìn thấy anh ấy.

"Ồ, chào buổi sáng Chifuyu-kun" Tôi vừa nói vừa cúi đầu chào anh ấy.

"Anh có cần gì không? "  Tôi hỏi, nhìn anh ta.

"Baji-san nói anh liệu hôm nay anh có thể đưa em đi đến trường không, vì ừm ... dạo này anh ấy bảo em không ổn cho lắm"

" đừng lo lắng em không sao đâu mà , hình như Touman lát sẽ có cuộc họp mà đúng chứ , anh đi đi em có thể tự xử lý được mà . " Tôi vừa nói vừa vung tay ra hiệu cho anh ta rời đi.

“Được rồi, cẩn thận nhá y /n-san,” anh nói, mỉm cười trước khi chạy sang phía bên kia đường.

Đây sẽ là một ngày dài.

Tôi đến trường sớm hơn tôi dự kiến.  Có rất nhiều người ở đây, tôi thậm chí không thể nhớ ai, làm thế nào tôi phải hành động bình thường ở đây.  Tôi thậm chí không thể nhớ mình đang học lớp nào.

Trong khi tôi đang miên man suy nghĩ, một cô gái với mái tóc màu cam nhạt bước tới trước mặt tôi.

"Y/n-chan lúc nãy tớ gọi cho cậu, cậu không nghe thấy sao?"  cô lo lắng hỏi.  Chờ đã, cô ấy là ai?  Ôi trời ơi, tôi cần phải nhớ tên cô ấy, chết tiệt.

  "À uhm, đúng rồi tớ đang nghĩ vài thứ hehehe. Chúng ta học cùng lớp à, cậu tên gì nhỉ?" Tôi lo lắng nói trong khi đổ mồ hôi.

"Ngớ ngẩn Y / n, cậu thực sự dễ quên mọi thứ đúng không. Đúng, chúng ta học cùng lớp, và tên tôi là Tachibana Hinata,bạn thân với nhau bao nhiêu năm mà nói quên là quên sao . " cô ấy nói với tôi và nở một nụ cười trấn an. Cảm ơn chúa, cô ấy không nghĩ tôi kỳ lạ.

" Tớ xin lỗi ,Hina . "

"Không không không, không sao đâu Y / N. Đi thôi, lớp học sẽ bắt đầu rất sớm mà cậu biết đấy."  cô ấy nói kéo tôi trong lớp của chúng tôi.  Bây giờ tôi có thể nhớ cô ấy, cô ấy là bạn của tôi từ khi tôi học mẫu giáo.  Tôi nhớ tôi chỉ kết bạn với cô ấy vì cô ấy thông minh. 

[...]

Thời gian trôi thật nhanh, giờ đã đến bữa trưa rồi mà tôi ở đây trên sân thượng, chết lặng vì để quên hộp cơm ở nhà, kể về một ngày xui xẻo.

Thế nên tôi đã quyết định đi xung quanh trường ,vì cũng đã 12 năm không đi học rồi.

Tôi đã càn quét khắp toàn trường, và ở đó tôi thấy một nhóm học sinh đang vây quanh lại với nhau hình như là bạo lực học đường.

Tôi đứng dậy và đi về phía nơi cuộc chiến đang diễn ra, vì tôi là một người tọc mạch nên tôi cần biết chuyện gì đang xảy ra.  Tôi đến nơi và thấy cậu nhóc cũng trạc tuổi mình đang bị đánh thậm tệ.

Tôi cần phải dừng cuộc chiến, nhưng tôi cũng cần quan sát xem mình có đang đứng đúng người hay không. Nhưng không đó là Kiyomasa ,nỗi ám ảnh với biết bao nhiêu học sinh của trương này ,hắn cậy danh của Touman mà hoành hành . Hắn đang vung cây gậy bóng chày lên định kết liễu cậu ấy

" Ôi ,ôi,ôi...đó là chơi dơ đó , thân hình thì to xác mà lại dùng vũ khí đánh một đứa con trai yếu ớt thế kia . Hèn vậy.." Tôi hỏi trong khi đi về phía trung tâm, nơi cuộc chiến đang được tổ chức.  Một số người đang xem trận chiến, cúi đầu trước mặt tôi.  Có lẽ họ đã biết tôi là ai. 

"Huh?!? Con gái đang làm cái quái gì ở đây hả?!?! Mày cũng muốn đánh nhau à? Con đĩ ." anh ta nói vung tay, định tát tôi.

“Đúng vậy, tao lại sợ mày chơi không lại thôi ” tôi nói, cười rạng rỡ để chọc tức hắn ta.

"Nhưng điều đó sẽ rất đau đớn cho lòng tự trọng của mày ,mày biết đấy. Bị một cô gái đánh bại , đúng không Kiyomasa Masataka?"  Tôi hỏi đi một vòng quanh anh ta.  Mọi người đứng đó, hầu hết đều bị sốc, một số thì sợ tôi chỉ vì tôi chọc giận Kiyomasa.

“ Kiyomasa Masataka là một nỗi đau trong mông phải nói là rất dài đối với thời học sinh nhỉ ” Tôi nói thêm.

" CON ĐĨ NÀY BỚT NÓI NHẢM LẠI . " Hắn ta hét lên, túm lấy cổ áo tôi.

"Kiyomasa thả cô ta xuống, mày  không biết cô ta là ai !!"  một số trong đám đàn em của hắn ta nói, làm anh ta bình tĩnh lại.  Tôi chỉ cười để chọc giận hắn nhiều hơn, điều này rất thú vị khi xem.

"Nah ah ah, hãy để hắn ta như vậy. Đây sẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi."  Tôi cười khúc khích nói.  Không chút suy nghĩ, tôi nắm lấy cổ anh ta và giữ chặt.  Vị trí của chúng tôi lúc này là hắn ta bị tôi ôm cổ bằng cặp đùi trắng nõn và chắc chắn một điều hắn đang rất nghẹt thở, mặt mày lúc xanh lúc trắng. 

Tôi không biết mình vẫn có thể chiến đấu với sức chịu đựng này hả

"Bây giờ, mày cũng muốn chết sao Kiyomasa?"  Tôi hỏi hắn, ôm chặt cổ hơn.  Tất cả mọi người ở đó đều sửng sốt, và ngạc nhiên, đặc biệt là cậu bé tóc vàng lúc nãy.

Hắn thở hổn hển sau khi tôi ôm cổ cậu ấy một lúc, và thả nó ra sau đó.  Tôi bước qua chàng trai tóc vàng đang nằm phịch xuống, và nắm tay tôi trước mặt anh ta. 

"Chết tiệt, mày không biết đánh nhau mà lại dám tham gia vào một cuộc chiến như thế này? Bị đần độn như vậy à?"  Tôi hỏi, ngạc nhiên trước hành động của anh ta.

"Ah ah, tôi xin lỗi" cậu ấy bắt lấy tay tôi lên đà đứng dậy , hơi cúi người xuống miệng lẩm bẩm câu xin lỗi.

....

Đó mn ở đầu chap là ai và ai là anh trai của Y/n . Hứa hẹn sẽ đem lại một fanfic hãy đến cho mn ,xin mn giúp đỡ .

Ngày đào hố : 11/9/2021

Ngày lấp hố : ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro