Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6 - 10.

Chương 6.

Tề Tư Gia cực kỳ muốn gọi điện thoại cho Hoắc Lan mà rống một câu: "Tôi giống cái loại người cầm thú ra tay với đồ ngốc kia à!"

Lên giường với người có trí lực khiếm khuyết có khác gì cưỡng dâm đâu! Đến hôn môi mà anh còn không thích, huống chi là việc lên giường với Hoắc Nghị!!

Nhưng mà Hoắc Lan thật là mẹ nó kỳ lạ, một bên gả em trai đi, một bên lại không cho đối tượng mà em trai gả cùng nhau làm chuyện tình nhân thường làm. Hoắc Nghị với anh bộ có cái gì giống như là tình cũ sao? Hay chính mình có năng lực gì đó giúp cho đầu óc của Hoắc Nghị sao? Nói thật thì khi Hoắc Lan làm việc này, anh có thể khó mà nói mình với Hoắc Nghị có chút dính líu với nhau vô luận là suy nghĩ từ góc độ nào thì cũng đều kỳ lạ.

Tề Tư Gia nhìn từ trên người Hoắc gia một câu nói: Có tiền mua tiên cũng được.

... Hơn nữa còn có một vấn đề.

Tề Tư Gia hỏi: "Cách một buổi tối mới đưa tới, lỡ như tối hôm qua xảy ra chuyện gì thì sao, bây giờ đưa thì cũng quá chậm rồi?"

Nụ cười của trợ lý cứng đờ, lập tức nghiêng mình: "Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi nhất thời quên mất!"

Anh ta dường như nhớ ra cái gì đó, cảm phiền Tề Tư Gia chờ mình một chút, sau đó đi ra ngoài xe. Nửa phút sau anh ta trở về trên tay là một hộp thuốc.

Tề Tư Gia: "Hộp thuốc này nhà tôi cũng có."

Trợ lý nói: "Trong này đều là thuốc của thiếu gia."

Vì Hoắc Nghị, vì toàn diện, vì hoàn hảo, săn sóc, hầu hạ Hoắc Nghị, Tề Từ Gia lưu lại trong điện thoại, mời dì Ngô giúp việc lâu năm nhất của nhà mình tới nơi này.

Nói là cướp thì thích hợp hơn. Anh tất nhiên cảm thấy mình làm chuyện đó là việc hy sinh cực kỳ lớn lao, mời dì Ngô qua giúp đỡ cũng đúng mà, còn về phần ba mẹ anh, thích ai thì tìm người đó đi.

Chờ anh làm xong việc này việc nọ Hoắc Nghị cũng đã tỉnh dậy. Đồ ngốc mới vừa mơ mơ màng màng mở mắt ra thì không thấy chồng mình bên cạnh cũng không thấy Tiểu Hùng*, lo sợ nghĩ bọn họ bỏ mình nên hoang mang hoảng loạn nhảy xuống giường, dép cũng không mang vào "thịch thịch thịch" dậm lên mặt gỗ lạnh lẽo, mở cửa phòng ngủ chạy ra ngoài.

(* Cái này thì chắc Tiểu Hùng là gấu ôm rồi nhưng tui vẫn không hiểu vì sao lại không thấy gấu ôm??)

Tề Tư Gia nghe tiếng ồn thì ngẩng đầu lên, cảm thấy được tiếng bước chân không đúng lúc này hô một tiếng: "Đứng lại."

Hoắc Nghị chạy tới víu chặt vào tay vịn cầu thang, xác nhận anh vẫn còn ở đây nên lúc này không chạy nữa.

Tề Tư Gia đặt đồ ăn xuống bàn rồi đi lên, đi tới lầu hai thì thấy Hoắc Nghị không có mang dép. Bây giờ là cuối thu, khí trời đã lạnh hơn rất nhiều không thể để Hoắc Nghị bị cảm lạnh được. Anh không nói hai lời, đá dép lê của mình ra muốn Hoắc Nghị mang vào.

Hoắc Nghị lắc đầu liên tục, cứ đập tay vào nhau nói: "Ôm."

Ý muốn nói chính là anh hãy mang dép lê ôm cậu vào phòng.

Mà Tề Tư Gia là ai, anh đã không muốn ôm thì sẽ không ôm, kiên định từ chối: "Cho cậu mang hoặc là cậu tự vào phòng mà mang."

Hoắc Nghị thất vọng cúi thấp đầu, mang tính lựa chọn nửa câu sau, lủi thủi đi chân đất vào trong phòng. Tề Tư Gia có chút nghẹn, cuối cùng chính mình quăng đôi dép kia sang một bên, thô bạo mà ôm Hoắc Nghị, lần này cả hai đều không mang dép, cứ như vậy mà đi vào.

Hoắc Nghị "Khanh khách" cười rộ lên, được Tề Tư Gia thả xuống giường cảm thấy rất vui, dùng chân của mình mà cọ cọ. Tề Tư Gia vừa đặt cậu xuống là chạy trối chết, mang dép lê xong mới trở vào, nghiêm mặt nghiêm túc giáo dục cậu những thói quen tốt.

Lúc này dì Ngô chưa tới, Tề Tư Gia không thể không cho chính mình nghỉ ngơi, dẫn Hoắc Nghị đến từng phòng, nói cho cậu biết cái nào có thể đụng cái nào không, giải đáp những đồ vật cậu không hiểu, thuận tiện sửa vài thói quen xấu của cậu.

Một bên dạy một bên thầm rủa: Tốt, Hoắc gia nuôi người thật là tốt, coi như không phế mà bị bọn họ làm cho phế luôn! Hiện tại người đang ở chỗ của anh, nói anh chăm sóc thật tốt mà muốn anh chăm sóc như Hoắc gia thì coi như xong rồi.

Ít nhiều gì anh cũng có quy tắc của mình.

Tề Tư Gia hoàn toàn không ý thức được, mình từ khi đính hôn đã nhảy một cái tiến lên thành người cha đang trông nôm đứa con.

Mà đứa con của anh lại coi anh là "Chồng", đắc ý mà nắm tay, cùng anh đi tới đi lui trong nhà, nhất thời hứng khởi không cẩn thận làm rơi dép lê, Tề Tư Gia không thể làm gì hơn là ôm cậu trở lại mang dép vào.

Hết chương 6.

Chương 7.

Tề Tư Gia không muốn làm cơm trưa, trực tiếp gọi đồ ăn bên ngoài.

Nói thật thì trù nghệ của Tề Tư Gia vô cùng tốt, cũng không tính là thấp, Hoắc Nghị lại có thói quen không ăn được đồ bên ngoài. Cậu và Tề Tư Gia đợi một ngày, cũng chưa có ngủ, trong mơ hồ phát hiện Tề Tư Gia có hơi dung túng cậu một chút, vì vậy kén ăn mà đem quả cà bỏ ra, hồn nhiên nhìn chằm chằm Tề Tư Gia, muốn gắp quả cà cho anh.

Lãnh khốc vô tình ba ba Tề Tư Gia: "Tự cậu ăn."

Hoắc Nghị ánh mắt chó con dịch ghế lại gần hơn.

Tề Tư Gia: "... Lần sau không được làm vậy nữa đâu."

Hoắc Nghị vui vẻ gật đầu. Không nghĩ tới ăn cơm xong, Tề Tư Gia nhớ tới cậu nên uống thuốc mới mở hộp lấy thuốc ra.

Trí nhớ của Hoắc Nghị không tốt, nhưng đối với vật này lại có ấn tượng sâu sắc không thể so sánh được, lúc này một mặt đáng thương vô cùng lại giờ trò cũ "Hưm hưm" tỏ vẻ chống cự.

Tề Tư Gia: "Tôi đã nói là không được làm như vậy mà."

Hoắc Nghị ngồi xa anh một chút, làm bộ ngắm phong cảnh, hoàn hảo học hỏi: "Lần sau không được làm như vậy nữa là sao ạ?"

Cuối cùng cậu vẫn bị ép uống thuốc, Tề Tư Gia trong chuyện này cực kỳ kiên quyết, không cho cậu phản bác. Hoắc Nghị hớp nước ấm rồi nuốt viên thuốc xuống, nuốt chậm làm thuốc tan một chút nhất thời cảm nhận được vị đắng, mặt mũi đều nhíu lại.

Cậu lấy tay che miệng nước mắt lưng tròng, Tề Từ Gia trên người không có đồ ngọt gì chỉ có thể lấy bánh dâu tây tối qua ăn chưa xong để trong tủ lạnh lấy ra.

Hoắc Nghị thật nhanh chạy lại gần, há mồm đem dâu tây ngậm vào trong miệng, động tác quá nhanh, không cẩn thận ngậm vào ngón tay của Tề Tư Gia, đột nhiên vươn đầu lưỡi ra liếm một chút.

Tề Từ Gia sợ hãi, lập tức rút tay về, quăng cho Hoắc Nghị ánh mắt cảnh cáo, Hoắc Nghị có thể vô tội, anh cũng hết cách rồi chỉ có thể hận hận gõ nhẹ trán của Hoắc Nghị rồi đứng dậy đi rửa tay.

Tề Tư Gia ban đầu chỉ cho mình nghỉ phép một ngày, cũng không thể không nghỉ thêm ngày hôm nay, tính toán một chút nghỉ thẳng thêm ngày mai cho trọn.

Hoắc Nghị là đứa trẻ ngốc nghếch, làm rối loạn kế hoạch của Tề Tư Gia, anh định ngày mai sẽ sắp xếp lại hết những chuyện cần làm.

Mỗi ngày Hoắc Nghị cũng không phải ở nhà suốt, một tuần cậu phải đi kiểm tra một lần, hằng ngày phải luyện tập để khôi phục. Hoắc gia có mời một chuyên viên về mặt này, hai ngày nay Hoắc Nghị mới chuyển tới nhà Tề Tư Gia, đầu tiên phải thích ứng với nơi ở mới, chờ hai ngày nữa sẽ thông báo địa chỉ cho chuyên viên của Hoắc Nghị.

Dì Ngô ngày mai cũng sẽ đến, chờ khi dì đến rồi thì sẽ giao công việc hằng ngày cho dì phụ trách, lúc anh đi làm thì cũng phải nhờ dì trông Hoắc Nghị.

Ở bên này chính mình không thường xuyên ở, cho nên thiếu không ít đồ vật, bước thứ nhất phải mua thêm một vài thứ.

Từ Tề Gia lau khô tay, lúc đi ra có chút cứng ngắc, suy tư trong chốc lát mới bắt đầu quyết định làm con gấu to cho Hoắc Nghị.

Hoắc Nghị hoan hô một tiếng, nằm sấp muốn dựa vào bả vai anh, sau vài giây lại thấy tư thế này không thoải mái cho nên đổi đổi, cuối cùng linh động nâng cánh tay của Tề Tư Gia lên chính mình ở phía dưới chui qua, ngồi ở trong lồng ngực của anh.

Cậu đây là quá thân mật rồi đó! Tề Tư Gia không thể chấp nhận, nhịn không được nhéo nhéo lỗ tai của cậu một chut, trêu đến lỗ tai của cậu đỏ bừng rồi mới đâm đâm trên trán Hoắc Nghị, nghiêm túc nói: "Trước tiên tôi phải dạy cậu Ước pháp tam chương!"

Hết chương 7.

Chương 8.

Chưa tình tới việc Ước pháp tam chương có những gì, đầu tiên phải giải thích cho Hoắc Nghị hiểu nghĩa của Ước pháp tam chương cái đã.

Sau đó Tề Tư Gia đặt ra ba qui định:

Một là không cho cậu tùy tiện làm mấy động tác thân mật.

Hai là không cho tùy tiện liếm.

Ba là không cho tùy tiện ôm.

Nói xong anh liếc nhìn Hoắc Nghị, tựa hồ như có thể thấy lỗ tai cún con đang cụp xuống, sau đó lại đổi giọng: "Muốn ôm phải nói trước với tôi một tiếng."

Ai, tính toán với cái đồ ngốc này làm gì... Khoan dung một chút vẫn tốt hơn.

Mà sự khoan dung này Hoắc Nghị không thể hiểu nỗi, cậu chỉ biết mình không thể thân mật với Tề Tư Gia, rầu rĩ không vui.

Tề Tư Gia còn một đao chém xuống: "Chờ khi mua gấu bông rồi, cậu ngủ một mình cũng được."

Hoắc Nghị cúi đầu không nói lời nào, Tề Tư Gia nâng mặt cậu lên nhìn thấy cậu đã khóc rồi. Con mắt cậu đỏ hoe, nước mắt đọng trên khóe mắt, hàm trăng trắng bóc cắn môi, một bộ dáng chịu oan uổng cũng không lên tiếng, nước mắt trên mắt bắt đầu rơi xuống.

Con người cậu bây giờ trực lai trực vãng*, nghĩ gì đều thể hiện lên mặt, hài lòng thì cười, không hài lòng thì sẽ khóc, Tề Tư Gia cảm thấy mình giống như một tên du côn bắt nạt người ta, cũng hết cách rồi, đành phải lau nước mắt cho cậu trước.

(*Trực lai trực vãng 直来直往 :Thẳng thắn chính trực, không vòng vo quanh co.)

"Đừng khóc nữa có được hay không?"

Hoắc Nghị cúi đầu, một bên bé ngoan gật đầu một bên tiếp tục rơi nước mắt.

Tề Tư Gia dỗ cậu cả ngày cũng không được, như đã biết tính tình của anh cũng không tốt gì, phiền phức nhất là thấy người khác khóc, sự kiên trì rất nhanh bị cạn kiệt: "Nín ngay!"

Hoắc Nghị chấn kinh mà che miệng, bị Tề Tư Gia hù đến ngớ người.

Cuối cùng Tề Tư Gia cũng chịu thua, vẫn là thỏa hiệp cho cậu ngủ chung. Vậy mà Hoắc Nghị vẫn cảm thấy oan ức, trên mặt đều là nước mắt như con mèo mướp nhỏ, nước mũi tùm lum, không ngừng nhỏ giọng nũng nịu muốn ôm một chút, sau đó tiến vào trong lồng ngực của anh.

"Em đúng là ngoan." Hoắc Nghị còn nói, "Em muốn hỏi..."

Tề Tư Gia dẫn cậu đi rửa mặt, Hoắc Nghị còn oan ức giận hờn một chút, không chịu tự mình rửa, ngửa mặt lên ý muốn Tề Tư Gia làm. Gương mặt cậu nhỏ nhắn, vẫn còn nước mắt, đôi môi cong cong nhếch lên lộ ra tính trẻ con.

Động tác của Tề Tư Gia không tự chủ mà có chút mạnh.

"Đau..." Cậu lại nhỏ giọng oán giận.

Tâm tình của Tề Tư Gia buồn bực, lực tay thả lỏng hơn, qua loa lau mặt cho cậu, tiện tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt ửng hồng của Hoắc Nghị.

Quả nhiên cậu đúng là một đứa trẻ đầu óc đơn giản. Như lúc nãy vậy, tâm trạng của Hoắc Nghị chỉ vì một chuyện đơn giản trở nên không ổn định, chính anh một là không chu đáo, hai là không thể làm theo ý của Hoắc Nghị, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì tốt, lỡ như lúc mà anh không chú ý tới mà xảy ra phiền toái, thì đó chính là vấn đề lớn.

Anh vừa suy tư vừa dắt Hoắc Nghị về phòng khách, tiện tay cầm lấy tờ giấy sinh hoạt thường ngày mà Hoắc gia đưa, trên giấy viết Hoắc Nghị có chút sợ nước, cho nên khi tắm cần phải có người trông chừng, không chỉ đơn giản là giám sát mà còn phòng khi xảy ra chuyện không tốt.

Tề Tư Gia đọc xong bỏ tờ giấy xuống, kêu Hoắc Nghị ngồi, sau đó anh đứng dậy soạn áo ngủ và đồ tắm rửa cho cậu. Chuẩn bị xong xuôi anh mới ra phòng khách, tâm tình của Hoắc Nghị lúc này đã tốt lên, nắm lấy ngón út của Tề Tư Gia, lúc hai người một lần nữa lại đi vào phòng tắm tò mò hỏi: "Phải làm gì vậy?"

"Tắm."

Hoắc Nghị đột nhiên dừng bước, Tề Tư Gia nghiêng đầu nhìn cậu, cậu dĩ nhiên buông tay Tề Tư Gia nhanh chong lùi về phía cửa phòng tắm đi ra ngoài. Tề Tư Gia kêu cậu trở về, cậu lại bấu víu vào cửa, chỉ cảnh giác mà thò đầu ra, nhỏ nhẹ như con mèo, còn muốn giấu đầu lòi đuôi nói: "Tắm, rửa là cái gì vậy anh, em không biết,..."

Hết chương 8.

Chương 9.

Trên thế giới này còn chuyện nào khó hơn chăm con sao? Không hề.

Đặc biệt là đứa bé bạn chăm không chịu nghe lời.

Tề Tư Gia nhìn hoàn cảnh khốn khó này không biết nên khóc hay nên cười, tuy rằng ngờ vực Hoắc Nghị có thể sẽ khó chịu nhưng mà không ngờ tới cậu thậm chí không dính lấy anh nữa mà chạy trốn ra khỏi buồng tắm. Tề Tư Gia đi lại gần cậu, cậu trốn ở phía sau tường, Tề Tư Gia đi ra ngoài thì cậu trốn ở góc tường.

Trong hai ngày này đây là lần đầu tiên thấy cậu như vậy, Tề Tư Gia nhẹ nhàng đứng lên mà vì muốn cậu đi vào phòng tắm nên anh sừng sộ lên: "Lại đây, không phải tôi muốn tức giận."

Hoắc Nghị trốn ở một góc tự ôm chính mình mà lắc đầu, vẫn như trước không muốn đi vào. Bất quá lần này lúc Tề Tư Gia tiến tới cậu không có trốn tránh.

Anh ngồi chồm hỗm xuống, kéo mặt cậu nhìn thẳng: "Ngoan ngoãn đi tắm xong sẽ cho cậu ăn bánh ngọt."

Hoắc Nghị không muốn ăn bánh ngọt.

"Vậy thì mua cho cậu một con gấu bông."

Hoắc Nghị cũng không cần gấu bông.

Tề Tư Gia đâm đâm nhẹ trán cậu: "Vậy cậu muốn cái gì?"

Hoắc Nghị kéo tay anh xuống, ngồm xổm thành thực mà nghiêm túc suy tư một phút chốc. Tề Tư Gia nhìn cậu, đợi cậu trả lời, Hoắc Nghị nhíu mày chột dạ nhìn Tề Tư Gia sau đó cậu nhanh chóng nghiêng thân thể về phía trước.

Tề Tư Gia không hề phòng bị bị hôn hôn trên mặt một cái: "Em muốn cái này nè!" Làm xong chuyện xấu Hoắc Nghị lập tức đứng dậy, như là sợ bị phạt từng bước từng bước không tình nguyện đi đến phòng tắm nói: "Chờ đã, anh cũng phải hôn lại em chứ..."

Cậu không giống người bị khiếm khuyết trí lực chút nào cả, dùng chiêu tiền trảm hậu tấu* này quá thông thạo rồi!

(*Tiền trảm hậu tấu 斩后奏: chém trước tâu sau (tiền: trước, trảm: chém, hậu: sau, tấu: tâu, thưa). Trong tiếng Việt thành ngữ tiền trảm hậu tấu thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.)

Tề Tư Gia trừng mắt đứng lên.

Việc làm thân mật như hôn môi anh cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, mà cho dù có chấp nhận đi chăng nữa anh cũng không muốn hôn ... Hơn nữa tại sao đối phó với cái đồ ngốc này lại khó đến vậy? Tại sao lại có cảm giác mình bị cậu ta dắt mũi vậy?

Lúc đi theo Hoắc Nghị vào phòng tắm anh vẫn còn xoắn xít về chuyện này, vừa nhấc mắt nhìn thì thấy Hoắc Nghị đã cởi quần áo.

Cơ thể cậu thành thục mà mỹ lệ, thực sự bất đồng với tâm trí thiếu nhi của cậu. Tề Tư Gia không biết sao mình lại dùng từ này mà hình dung chỉ là anh khi liếc mắt qua một cái thì thấy tóc đen sau gáy của cậu dài vừa đủ che hết nửa chiếc cổ thon dài, nhìn dọc xuống theo đường xương sống là phần lưng trắng nõn cùng cái eo thon biến mất ngay phần hông và phần mông đầy đặn, trong đầu anh xuất hiện những từ đó.

Hoắc Nghị thực sự rât gầy nhưng không cái loại gầy khiến người ta cảm thấy ghét. Làn da của cậu trắng nõn trơn bóng, khớp xương hài hòa kết hợp lại tạo thành một cơ thể tinh tế, lúc cởi quần áo thì có thể thấy được da thịt săn chắc của cậu, tựa như cành liễu dưới ánh trăng trắng bạc, vừa dẻo dai vừa có sức sống.

Dù cho Tề Tư Gia có tự xưng là mình yêu thích đàn bà đi chăng nữa, nhưng khi anh nhìn thấy được thân thể như thế này cũng không tránh khỏi hồi hộp trong lòng một chút, sau đó thừa nhận cậu con mẹ nó thật ưa nhìn.

Chỉ là một giây sau Hoắc Nghị đã cởi hết quần áo, đi tới gần bồn tắm ở phía trước, vô cùng đáng thương mà xoay đầu lại nhìn anh, trong một giây đó anh đem những suy nghĩ đẹp đẽ kia tiêu tán đi một nửa.

Tề Tư Gia thầm phỉ nhổ chính mình hai lần, trên mặt vẫn trấn định, cằm hất lên về phía bồn tắm: "Đi vào đi."

Tầm mắt của anh nhìn vào nửa thân trên của cậu, một chút cũng không dám dời xuống. Hoắc Nghị hình như không có một chút thẹn thùng nào hoặc là nói cậu căn bản không biết thẹn thùng là cái gì mới đúng, lớn lên xinh đẹp như vậy mà tự nhiên lõa thể, còn cò kè mặc cả trái nói quá nhiều nước phải nói nước quá nóng. Tề Tư Gia nhanh chóng giải quyết tất cả vấn đề, cậu không còn gì để nói mất mát bò vào bồn tắm.

Trong suốt thời gian này Tề Tư Gia không dám nhìn xuống phía dưới, nhìn là thất lễ nhìn là thất lễ tâm bất thính giữa dòng đời vạn thính. Nhìn cậu bước vào bồn tắm thì xoay người đứng bên cạnh chờ, lâu lâu quăng cái liếc mắt mà canh chừng, Hoắc Nghĩ biết tự tắm rửa anh cũng không cần lo lắng quá nhiều.

Mà không quá nửa phút Hoắc Nghị ở phía sau gọi anh.

Tề Tư Gia dữ dằn trả lời: "Cái gì?!"

Hoắc Nghị tay ướt nắm lấy ống tay áo của anh: "Ở trong nước sợ..."

Tề Tư Gia: "Thì sao?"

Hoắc Nghị: "Anh tắm chung với em được không ạ?"

Nước có gì đâu mà sợ, còn muốn anh... Tắm cùng nữa à!! Tề Tư Gia lập tức từ chối, muốn rút tay áo về nhưng Hoắc Nghị lại không buông tay, quýnh quáng lên đột nhiên ...

Sàn phòng tắm trơn trợt, Tề Tư Gia không đứng vững nửa người trên đáp vào trong bồn tắm, toàn bộ ướt đẫm.

Lần này anh cứng ngắc toàn thân, dại ra mấy giây, giãy dụa mấy lần muốn đứng lên nhưng lại không cẩn thận tiếp xúc với da thịt nhẵn nhụi trần tụi của Hoắc Nghị. Cái xúc cảm đụng chạm da thịt kia làm anh căng cứng, một đường quay đầu đi ra ngoài, Hoắc Nghị gọi anh ở phía sau, anh cũng bỏ mặc, mặt tối sầm mạnh tay đóng cánh cửa phòng tắm.

Tề Tư Gia cũng không biết mình bực tức vì cái gì, thay xong quần áo thì ngồi mấy phút, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, kiên trì một lần nữa đi sang phòng tắm.

Nhưng anh có gõ gõ cửa phòng tắm Hoắc Nghị cũng không trả lời.

Thần kinh Tề Tư Gia giật một cái, đẩy cửa đi vào, mắt thấy Hoắc Nghị vẫn duy trì tư thế lúc nãy, mờ mịt luống cuống, hai mắt đỏ bừng nhìn anh. Hoắc Nghị giống như người gỗ mà không nhúc nhích, qua mấy sau mới sắp khóc mà giơ hai cánh tay trắng nõn về phía anh, nức nở cầu xin: "Anh ơi đừng đi..."

Hết chương 9.

Chương 10.

Thân thể của Hoắc Nghị không được tốt chuyện này nửa tiếng trước anh đã được chỉ giáo rồi. Mới vừa rồi anh quên mất chuyện cậu sợ nước lại còn để cho cậu một mình bước vào bồ tắm làm tâm trạng của Hoắc Nghị không ổn định, đây là lỗi của Tề Tư Gia.

Hơn nữa lúc anh đi ra sức lực đóng cửa không hề nhỏ, như vậy đại khái cũng dọa sợ Hoắc Nghị rồi.

Lửa giận của Tề Tư Gia trong nháy mắt đã không còn, nhẹ dạ cúi xuống hiếm thấy mà nhẹ nhàng nói chuyện. Hoắc Nghị không chịu tha thứ muốn ôm thì anh ôm, không để ý chuyện đồ mình vừa thay lại bị ướt, cũng quên mất chuyện thân thể trần trụi của cậu làm anh mất tự nhiên.

Tối hôm đó, Hoắc Nghị nửa bước cũng không rời khỏi anh, cực kỳ dính người trở thành cái đuôi của Tề Tư Gia. Đến lúc ngủ, cậu không giống tối qua chỉ ôm một cánh tay mà là giơ tay của Tề Tư Gia lên ôm lấy chính mình, sau đó như con mèo nhỏ ngẩng đầu lên tay bám vào cổ áo của Tề Tư Gia.

Cả người Tề Tư Gia cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn trấn định nói: "Ngoan, ngủ đi."

Hoắc Nghị cọ cọ anh: "Tóc của em quét qua quét lại, có nhột không?"

Tề Tư Giá: "Cậu tự chỉnh lại tóc là được rồi."

Hoắc Nghị: "Nhưng mà em đang ôm anh, không có tay."

Tề Tư Gia giúp cậu tém tóc sang một bên: "Được rồi, ngủ đi."

Lần này Hoắc Nghị thoải mái hơn, nhắm mắt lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà lại mở mắt, không yên tâm dặn dò một câu: "Anh ơi anh phải ôm em đó."

Tự mình khẳng định rồi mới lần nữa nhắm mắt, hô hấp từ từ vững vàng, mấy phút sau thì ngủ say. Tề Tư Gia như trút được gánh nặng, chậm rãi rút tay về, nhẹ nhàng lật người Hoắc Nghị về phía còn lại của giường, chừa cho anh chỗ trống.

Cái gì ôm người ngủ thật sự là buồn nôn, anh chưa từng trải qua, chỉ cần dỗ Hoắc Nghị ngủ được là ổn rồi.

Tề Tư Gia bất đắc dĩ nhìn chằm chằm trần nhà, quay đầu tắt đèn ngủ. Ngày hôm nay rõ ràng anh không có làm việc gì nhiều nhưng lại cảm thấy mệt mỏi, cơn buồn ngủ kéo tới không lâu sau cũng nằm ngủ say.

Từ trước giờ Tề Tư Gia ngủ không có nằm mơ, đồng hồ sinh học rất chuẩn, mỗi ngày đều ngủ đến 8 giờ sáng là thức dậy.

Mà sáng ngày hôm sau, còn chưa tới giờ nhưng anh lại bị âm thanh khác thường bên người đánh thức. Ban đầu Tề Tư Gia không để ý nhưng âm thanh kia lại cứ vang mãi bên tai cuối cùng anh không chịu được mà mở mắt ra.

Ngày hôm qua tiết trời có chút âm u, ngày hôm nay tỉnh lại nhìn ra cửa sổ thì đã thấy lất phất mưa to, tí tách tí tách rơi xuống mặt kính thủy tinh truyền vào tai Tề Tư Gia. Nhưng đây không phải là âm thanh đánh thức Tề Tư Gia, anh dựa theo tiếng kêu mà nhìn lại lại thấy Hoắc Nghị đang núp ở góc giường, cả người cuộn lại thành một khối nhỏ run run sắp rơi xuống giường.

Cậu đưa lưng về phía Tề Tư Gia, trong họng phát ra âm thanh kì lạ giống như là vật nhỏ vừa đáng thương vừa thống khổ.

Tề Tư Gia nhẹ nhàng rời giường cũng không thể to tiếng gọi Hoắc Nghị. Anh chỉ có thể từ từ đi qua thăm dò, muốn nhìn xem tại sao Hoắc Nghị lại không, không nghĩ tới cậu nhắm chặt hai mắt, căn bản là không có tỉnh táo.

Gặp ác mộng sao?

Tề Tư Gia do dự lật người cậu lại, làm cho cậu đối mặt với chính mình, sau đó vỗ vỗ hai gò má của cậu. Hoắc Nghị run rẩy, đôi mắt không mở được vẫn như trước là rên rỉ, khiến cho lòng người thương xót.

"Hoắc Nghị? Hoắc Nghị? Tỉnh dậy đi." Mỗi lần gọi là mỗi lần vỗ nhẹ. Tề Tư Gia mất một lúc lâu mới gọi lay cậu dậy từ trong ác mộng. Trên trán Hoắc Nghị đều là mồ hôi lạnh, ánh mắt trống rỗng vài giây sau mới có thần sắc lại thì lập tức nhào tới trong lồng ngực của anh.

Hoắc Nghị khóc nức nở nói: "Ngủ thật là đáng sợ..."

"Cậu thấy ác mộng đúng không?"

Cậu không biết ác mộng là gì, chỉ vụng về nói: "Có rất nhiều nước, em bò đi ra ngoài không được, nhảy cũng không lên, em sợ lắm anh ơi..."

Tề Tư Gia bỏ ra một hồi lâu để giải thích cho cậu ác mộng là gì sau đó an ủi Hoắc Nghị tất cả đều là giả, không cần phải sợ. Đầu của Hoắc Nghị chôn trong ngực anh, cảm thụ ấm áp của Tề Tưu Gia mới tin cậy, dần dần bình tĩnh lại,

Tề Tư Gia thở ra một hơi, muốn dẫn Hoắc Nghị rời giường rửa mặt.

Hoắc Nghị lại đột nhiên nắm vạt áo trước ngực anh, ngẩng đầu lên, thút thít hỏi: "Sao tối hôm qua anh không ôm em vậy ạ?"

Tề Tư Gia có tật giật mình nên chọn cách im lặng, không trả lời.

Hoắc Nghị nhỏ giọng nói: "Ngày hôm qua lúc em không gặp ác mộng... Là anh ôm em, em không cảm thấy sợ." Tề Tư Gia sắp đứng dậy đột nhiên Hoắc Nghị lập tức kéo anh xuống, nằm sấp ở trên người anh lầm bầm, "Em gặp ác mộng là tại anh. Anh đừng nhúc nhích, để em ôm đi mà..."

Hết chương 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro