Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3 - 5.

Chương 3.

Tề Tư Gia biết mà, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.

Hoắc Lan không phải là người ngu ngốc, làm sao có khả năng tốt bụng giúp anh vượt qua thời điểm khó khăn, tự nhiên tặng không Hoắc Nghị cho anh.

Cảm tình tặng không mới là người ngu!!!

Tề Tư Gia niệm thầm: Không thể tức giận, không thể tức giận, không thể tức giận —— mà cũng không có lý do gì để tức giận, có qua có lại, muốn bám vào Hoắc gia, có nằm mơ mới không phải trả giá đắt!

Hoắc Nghị vẫn ôm anh, như động vật nhỏ dựa sát vào lồng ngực Tề Tư Gia. Tề Tư Gia hít sâu một hơi, đẩy cậu ra sau đó dắt cậu về phòng khách, lấy ly trà đã nguội của mình cho cậu, muốn cậu ngồi yên.

Sau đó ra cửa đập phá vài cái cho tỉnh táo lại, bấm điện thoại.

Tề Tư Gia rất thông minh sẽ không để Hoắc gia giấu mình chuyện gì cho nên hỏi thăm tình hình của Hoắc Nghị.

Ba năm trước, vào cái đêm trước kì thi trung học Hoắc Nghị bị tai nạn xe gãy vai và cánh tay trái, toàn thân nhiều chỗ bị thương, đầu bị chấn thương đến hôn mê. Ban đầu trị liệu trong nước không có kết quả nên mới đi ra nước ngoài, vất vả một thời gian ngắn thì tỉnh lại nhưng lại quên hết rất nhiều thứ, trí nhớ cũng từ từ giảm xuống, có thời gian tình hình chuyển biến xấu đến nổi thậm chí không nhận ra ba mẹ của mình.

Lúc đó Hoắc lão gia giận tím mặt, nghi là do kẻ thù gây chuyện, lại không nghĩ tới việc truy xét tới cùng, đương nhiên là chuyện được coi như một vụ tai nạn xe thông thường.

Sau đó trước sau liên lạc đông đảo chuyên gia, mời bác sĩ tâm lý về trị liệu, đứt quãng ba năm, mới chuyển biến tốt hơn như bây giờ.

Tề Tư Gia trừng mắt nhìn chậu hoa bị mình đập bể: "... Hoắc gia còn trị không hết, tôi không thần thông quảng đại đến nỗi trị khỏi, đúng không?"

Hoắc Lan nói: "Không có hi vọng như vậy đó với cậu."

Tề Tư Gia: "Mời Hoắc tiên sinh nói rõ, ngài gả em của ngài cho tôi làm cái gì?"

Hoắc Lan: "Hôm qua tôi đã nói, muốn cậu đối xử tốt với nó."

Tề Tư Gia: "Hoắc tiên sinh, ngài không thể nói như vậy được, thành thật mà nói thì tôi và cậu ấy biết nhau vài ngày, không thể nào so với ngài chăm sóc cậu ấy tốt hơn —— "

"Cậu và nó quen biết vài ngày?"

"Ngài cũng không phải không biết..."

Hoắc Lan ý vị thâm trường nói: "Không có chuyện gì, thêm vài ngày nữa là ổn thôi."

Điện thoại bị cúp.

Từ trước đến giờ Tề Tư Gia nổi nóng đều là không nói hai lời mà trực tiếp đập đồ, dẫn đến việc chi tiêu hằng ngày của anh ít đi chính là bù vào việc anh đập hư đồ vật. Đập xong anh sẽ quay lại pha trà, tự niệm với bản thân phải tu tâm dưỡng tính, không thể tức giận, không thể tức giận.

Mà ngày hôm nay anh lại đập đồ nhiều hơn, tâm trạng vẫn buồn bực, hiếm thấy mà đi vòng vòng mắng vài câu thô tục, cũng hết cách rồi chỉ có thể trở về nhà.

Thời gian đã qua rất lâu, sắc trời tối đi, trong phòng cũng tối sầm rất nhiều, Tề Tư Gia vừa đẩy cửa vào đã thấy Hoắc Nghị từ ghế sa lông thò cái đầu đến, vô cùng đáng thương mà nhìn anh.

Đến gần rồi mới thấy cậu hình như khóc, khóe mắt hồng hồng, giống như chịu oan uổng mà nói: "Tối quá..."

Tề Tư Gia tiện tay mở công tắc: "Tối thì cậu không biết bật đèn lên sao?" Nói xong anh nghĩ tới có khi Hoắc Nghị không biết thật, cưỡng ép xoay chuyển lời nói: "... Tại sao không gọi cho tôi?"

Anh đi đến cạnh sa lông, Hoắc Nghị lúc này như được giải trừ cấm lệnh, mau lẹ mà nhào lên người anh.

Tề Tư Gia thực sự không hề thích thói quen tiếp xúc thân thể này chút nào, lập tức cứng đờ, cưỡng bách chính mình phải nhỏ nhẹ, muốn uyển chuyển nói rõ cho Hoắc Nghị đang ôm mình.

Hoắc Nghị lại luyến tiếc mà cọ cọ anh: "Bởi vì phải nghe lời, bé ngoan ngồi, không thể nói chuyện..."

Đây là anh thuận miệng yêu cầu Hoắc Nghị.

Lời "Thả ra" của Tề Tư Gia đến bên mép lại đột nhiên biến thành: "... Ôm một chút thôi đó."

Hết chương 3.

Chương 4.

Tề Tư Gia đời này chưa từng kiên nhẫn với bất kỳ ai, hôm nay là ngoại lệ.

Đầu tiên là anh dỗ chỉ ôm Hoắc Nghị một chút, sau khi bỏ ra rồi thì là buổi tối muốn ăn cái gì, sẽ không phải muốn tôi đút cho cậu ăn chứ, được được được tôi đút cậu ăn nhưng cậu đừng ôm tay của tôi. Tề Tư Gia trải qua hơn nửa đời người bây giờ phải đi xuống bếp hầu hạ người khác, xuống nhà bếp thì thôi đi còn phải đút người ăn, ăn cho đã thì phải rửa chén, hơi hơi hoài nghi cuộc sống của mình.

Hoắc Nghị từ phía sau cửa nhà bếp đẩy vào, tự cho là bí mật ló ra nửa cái đầu mà nhìn Tề Tư Gia.

Đợi một phút, Hoắc Nghị mềm mại hỏi: "Xong chưa ạ?"

Tề Tư Gia đang rửa chén, nhớ tới Hoắc Nghị vừa nói cơm nấu quá cứng, mất tập trung đáp: "Chưa."

Đợi hai phút sau, Hoắc Nghị lại hỏi: "Bây giờ đã xong chưa ạ?"

Tề Tư Gia giả bộ lau đĩa, nghĩ đến Hoắc Nghị không giống như trước, có chút kén ăn, qua loa nói: "Chưa."

Đợi thêm mười lăm phút nữa, Hoắc Nghị không chờ được, lén lén lút lút đi tới phía sau anh, Tề Tư Gia quay đầu nhìn cậu làm cho cậu sợ hết hồn, vẻ mặt cậu giống như bị phát hiện nói dối vậy.

Hoắc Nghị giống như làm nũng mà cười rộ lên, nắm nắm góc áo của Tề Tư Gia: "Còn bao lâu nữa ạ?"

Tề Tư Gia không có biện pháp gì, bị hối phiền cũng không biểu hiện ra ngoài, trên tay cầm bọt biển rửa sạch sẽ, mở tủ lạnh ra nhìn vòng vòng, bên trong toàn là lá trà, miễn cưỡng mới kiếm ra hộp sữa bò. Anh nhíu mày trầm mặc nhìn hộp sữa vài giây rồi quyết định bỏ lại vào trong.

Hoắc Nghị tay vẫn kéo áo anh, thuận thế lại gần, tò mò hỏi: "Anh đang làm gì thế ạ?"

Tề Tư Gia quay đầu hỏi: "Có ăn đồ ngọt được không?"

Hoặc Nghị không nhớ ra được đồ ngọt là sao, nhưng cậu biết "Ăn" và "Ngọt" là ý gì nên hưng phấn gật đầu.

Tề Tư Gia một lát nữa phải có một đống chuyện phải xử lý, không rãnh rỗi dẫn Hoắc Nghị đi chơi đây đó, hi vọng lấy đồ ngọt chặn miệng cậu nhưng lại phát hiện nhà mình cũng không có. Tề Tư Gia lấy điện thoại đặt đồ bên ngoài, nhịn nhịn rửa nốt mấy cái chén, kéo Hoắc Nghị ra phòng khách, ngồi gần mười phút, qua loa trả lời câu hỏi của cậu.

Thức ăn được giao đến, Tề Tư Gia xếp ngang bánh pudding, bánh ngọt, sữa chua trước mặt cậu, muốn cậu tự mình ăn, rồi như được giải phóng, lấy máy tính của mình ra.

Anh dạo này bắt đầu lo chuyện của công ty. Thật ra ba năm trước đáng lẽ nên giao việc lại cho anh nhưng lúc đó ba lại bất mãn với bạn gái của anh, hai người cãi lớn một trận, cuối cùng anh dọn đi. Tề Tư Gia cùng bạn gái đi du lịch được mấy tháng, bạn gái anh lại kiếm chuyện để chia tay, anh mới trở về.

Vừa trở về chưa đầy một tháng thì công ty có chuyện, chưa tới nửa tháng anh lại bị ép kết hôn cùng Hoắc Nghị.

Nếu sớm giao công ty cho mình, thì mọi chuyện sẽ không phát sinh thành ra như thế rồi! Tề Tư Gia không cam lòng, một bên tính toán lại bản báo cáo, một bên trong lòng thù dai hận lục.

Tính từ chuyện ba anh với bạn gái, càng nghĩ càng khó chịu, mười phút trôi qua cái mặt cũng đã đen đi, thậm chí có dấu hiệu giận chó đánh mèo với Hoắc Nghị.

Hoắc Nghị ngồi ở đối diện mới vừa ăn hết một cái bánh gato nhỏ, mặt dính chút bơ, sau đó lại ăn tiếp bánh pudding. Cậu vui vẻ cắn muỗng nhỏ nhìn về phía Tề Tư Gia lại mơ hồ nhận thấy tâm tình của anh không vui.

Cậu rất đơn thuần, cảm thấy chính mình vui vẻ, muốn 'Chồng" mình cũng vui vẻ, vì vậy cẩn thận đứng lên, đến gần Tề Tư Gia.

Ăn đồ ngọt rất vui vẻ, nếu mình đem chia cho anh ấy, anh ấy chắc chắn cũng sẽ rất vui.

Hoắc Nghị đi được hai bước thì bị Tề Tư Gia phát hiện, liếc chéo mắt một cái. Anh bất động thanh sắc hỏi: "Làm sao vậy?"

Hoắc Nghị ngồi kế bên anh, chính mình ăn một miếng bánh pudding để khẳng định rằng nó ngon. Vì vậy cậu múc muỗng cuối cùng, đưa tới bên miệng Tề Tư Gia, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng.

Tề Tư Gia không thích ăn cái này, cầm lấy cái muỗng, dưới ánh mắt tha thiết của cậu mà đem cái muỗng quay trở lại, nhét vào trong miệng cậu.

Hoắc Nghị kinh ngạc, đây là miếng cuối cùng rồi, mình không thể ăn! Cậu "A, a" vài tiếng, Tề Tư Gia lấy cái muỗng ra, cậu gấp gáp mà lại gần, cũng không còn cách nào, theo bản năng mà hôn lên.

Yên lặng một phút chốc mà cũng không biết bao lâu.

Hoắc Nghị không biết vì sao mình bị đẩy xuống đất, mắt đỏ lên mở hơi to, ủy ủy khuất khuất nhìn Tề Tư Gia.

Biểu hiện trên mặt Tề Tư Gia biến hóa không ngừng, cũng không biết nên biểu cảm như thế nào, qua mấy giây mới dìu cậu lên. Thậm chí không phải là dìu mà là thô lỗ túm cậu. Hoắc Nghị đã từng bị gãy cánh tay trái, bị kéo như vậy không khỏi rên rỉ kêu đau, không bao lâu nước mắt đã lưng tròng, theo bản năng mà dựa gần muốn an ủi.

Tề Tư Gia không vừa lòng chút nào, thiếu chút nữa đã đẩy cậu ra ngoài, vẫn là hít sâu hai cái mới kìm chế được chính mình.

Hết chương 4.

Chương 5.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay quá nhiều, Tề Tư Gia rất mệt.

Đột nhiên không chuẩn bị mà bị hôn vượt qua dự tính của anh, làm hại anh không có cách nào gắng giữ tỉnh táo, mà người làm ra hành động đó vô cùng vô tội nhưng hồ đồ, khờ khạo mà đến ôm anh. Tề Tư Gia lau miệng, rồi quay lại nói xin lỗi với Hoắc Nghị.

Hôm nay gặp Hoắc Nghị, anh định là chính mình diễn tròn một vai trước. Mọi người đều là người trưởng thành mà thế giới của người trưởng thành rất dơ bẩn, vì mục đích của mình, muốn anh hi sinh cũng được giả tạo mà tốt với người ta cũng không khó.

Nhưng vấn đề ở chỗ, tâm trí của Hoắc Nghị không thể xem là người trưởng thành. Cậu ngoài trừ bề ngoài ra thì còn lại chính là như đứa trẻ nhỏ, một tay dắt một tay ôm đã là cực hạn, bây giờ cậu ta còn muốn hôn!

Tề Tư Gia kéo ra khuôn mặt tươi cười, sờ sờ tóc của Hoắc Nghị. Cậu rất thích hành động này, lập tức đem ủy khuất vừa rồi quăng cho chó ăn, chủ động cọ cọ tay Tề Tư Gia.

Sợi tóc của cậu rất nhuyễn, có chút ngứa.

Vấn đề nan giải tối nay chính là ngủ. Tề Tư Gia từ trước giờ có hai phòng ngủ, Hoắc Nghị tiến vào phòng còn lại sau đó lôi kéo tay anh không buông.

Tề Tư Gia kiên trì dỗ cậu: "Bé ngoan nào, tự mình ngủ đi."

Hoắc Nghị lắc đầu.

Tề Tư Gia: "Cậu ở nhà cũng phải có người ở cùng để ngủ sao?"

Hoắc Nghị thành thực lắc đầu.

Tề Tư Gia hài lòng nở nụ cười, tắt đèn, trong phòng tối lại, nói: "Thói quen tốt nên giữ nguyên."

Hoắc Nghị tư duy đơn giản, không biết phản bác làm sao, lại cảm thấy nên nghe lời, không thể làm gì khác hơn là buông tay rồi đi đến bên giường. Nhưng cậu mới vừa đi được một bước thì lưu luyến quay đầu lại nhìn Tề Tư Gia, lại quay người đi một bước nữa sau đó quay đầu lại nhìn Tề Tư Gia lại đi thêm một bước rồi lại quay đầu nhìn Tề Tư Gia lại... ừ tiếp tục.

Bộ dáng cực kỳ giống chó mẹ không nỡ lòng rời bỏ chó con.

Tề Tư Gia tâm địa sắt đá, trực tiếp đóng cửa, trở về phòng ngủ của mình.

Không hề quan tâm đến Hoắc Nghị, Tề Tư Gia thoải mái rửa mặt xong xuôi, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng, anh mới vừa nằm xuống không bao lâu lại nghe thấy tiếng động ở ngoài của cùng với tiếng gõ cửa nho nhỏ.

Nếu như đây là hoạt hình thì có thể thấy một cái chữ thập thật đậm thật lớn.

Anh mở cửa, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Hoắc Nghị: "Không phải đã dặn cậu ngủ một mình sao?"

Hoắc Nghị ôm chăn, mềm nhũn nói: "Em nghĩ tối rồi, không có ai ngủ với em thế nhưng em có Tiểu Hùng* mà." Cậu lén lút nhìn vào trong phòng nói: "Em muốn Tiểu Hùng ôm em..."

(*Tiểu Hùng 小熊: Bên QT để là "tiểu hùng" nghĩa của từ là "gấu bông". Nhưng tui nghĩ ý của Nghị Nghị muốn nói tiểu hùng chính là Tề Tư Gia mà ở chương sau lại có nhắc đến Tiểu Hùng cùng lúc với Tề Tư Gia nên thôi nghĩ là Tiểu Hùng vẫn là bé gâu bông đi).

Tề Tư Gia lặng lẽ đấm vào mặt sau cửa, cảm giác chính mình biến thành một con gấu ngu xuẩn.

Hoắc Nghị tự chen chân đi vào phòng, mặt đầy mong đợi từng bước từng bước đến gần giường của anh, vẫn dùng âm thanh nhũn tim hỏi: "Có được hay không ạ..."

Anh có thể nói không sao?

Sau đó anh cứng đờ leo lên giường, ngủ cùng với Hoắc Nghị. Cuối cùng cậu cũng như thỏa mãn, không còn gây chuyện, ôm cánh tay của anh nhắm mắt lại, mà Tề Tư Gia bởi vì sự xuất hiện này không tiếng động mà đối diện với trần nhà.

Tề Tư Gia cũng không biết sao mình ngủ được. Ngày tiếp theo anh dậy rất sớm, cánh tay tê dại, nhìn qua bên cạnh, Hoăc Nghị co ro như con sâu nhỏ, chặt chẽ ôm lấy một tay của anh.

Tầm mắt nhìn xuống một chút nữa, áo ngủ của Hoắc Nghị có chút xốc xếch, cổ áo lộ ra mảnh thịt trắng nõn.

Lúc cậu ngủ hiện ra cảm giác không được an toàn, nhưng nhìn không ra trí lực của cậu có vấn đề. Tề Tư Gia không giải thích được tâm tình phức tạp của mình, ma xui quỷ khiến sờ sờ tóc của cậu rồi đem tay của mình nhẹ rút ra.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, anh định xuống lầu làm bữa sáng thì có người tới gõ cửa.

Tề Tư Gia ngờ vực đi mở của, trợ lý của Hoắc Lan vừa gặp mấy ngày trước đứng trước cửa cười nói một tiếng chào buổi sáng, sau đó đưa cho anh một phần văn kiện.

"Đây là việc mà Hoắc tổng đặc biệt căn dặn, là thời biểu sinh hoạt hằng ngày của Hoắc thiếu gia."

Từ nhiệt độ uống nước bao nhiêu, đến bữa sáng trưa tối, rèn luyện thân thể như thế nào, sáng sớm phải thức dậy mấy giờ với lại buổi tối phải ngủ trước mấy giờ, thói quen lúc ngủ, thậm chí còn có mấy vấn đề về việc tắm rửa. Tề Tư Gia nhìn đến hoa cả măt, trong lòng tặc lưỡi Hoắc gia rõ rang muốn tìm vú già toàn năng mà, lại cảm thấy cậu được nuông chiều như vậy, không trách sao ngày hôm qua Hoắc Nghị uống trà nóng mà cũng không biết!

Những thứ linh tinh như vậy mà cũng dài ba trang, Tề Tư Gia giở đến trang cuối cùng, liền xuất hiện một hàng chữ lớn được bold underline:

KHÔNG CHO PHÉP ANH LÀM CHUYỆN KHÔNG THÍCH HỢP VỚI THIẾU NHI VỚI CẬU.

Tề Tư Gia:...

Hết chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro