27 - 28.
Chương 27:
Rốt cuộc Tề Tư Gia cũng có được khoảng thời gian rảnh rỗi cho bản thân, mà người chiếm hết khoảng thời gian quý báu này không phải là Hoắc Nghị, mà là một người vừa đi du lịch về cùng với bạn trai - Vu Hoài.
Lúc nhận điện thoại của Vu Hoài, đúng lúc Tề Tư Gia cũng vừa xong việc, đang chuẩn bị về nhà. Vừa mở khóa xe thì chuông điện thoại vang lên.
Vu Hoài chính là người bạn từ thời cấp III của anh.
Cậu ấy là một người nhạy cảm nhưng lại tỉ mỉ, tính tình hiền lành, là một dạng khó thấy trong đám con trai đầy sức trẻ thời học sinh. Mối quan hệ của hai người năm đó chỉ là bạn cùng bàn, năm lớp 11 thì có cơ hội làm bạn cùng phòng, sau đó cả hai bắt đầu thân thiết, kể cả sau này khi anh tranh cử Hội trưởng Hội học sinh cũng có sự giúp đỡ của Vu Hoài.
Thậm chí khi mấy năm trước hôn nhân đồng tính chưa được hợp pháp, Tề Tư Gia và không ít người khác có cái nhìn rất phiến diện với đồng tính luyến ái, cảm thấy chuyện mình bị một người đàn ông theo là rất buồn nôn, nhưng sau đó bởi vì Vu Hoài mà anh mới thay đổi cách nhìn.
Vốn là anh định về nhà sớm cho Hoắc Nghị một niềm vui bất ngờ, nhưng mà Vu Hoài đi du lịch với bạn trai tận nửa năm bây giờ mới về, cho nên Tề Tư Gia đi đón bọn họ.
Bạn trai của Vu Hoài chính là vị học trưởng từng học chung ngành với cậu ấy, tên là Trần Chiếu. Diện mạo không tính là hơn người nhưng tướng tá phát triển rất tốt, cao to khỏe mạnh cho nên luôn khiến người khác sinh ra cảm giác sợ sệt. Lúc cả ba gặp mặt, Tề Tư Gia và Vu Hoài ôm nhau thì Trần Chiếu bên cạnh một vòng tay ôm hết hai người bọn họ. Tề Tư Gia giật mình nhảy dựng nói với anh ta rằng "Anh ôm cậu ấy được rồi, ôm tôi làm chi" sau đó giả bộ phủi phủi quần áo khiến hai người kia không nhịn được cười.
Lúc này Vu Hoài trêu ghẹo nói: "Tư Gia hiện tại là hoa đã có chủ, tụi mình phải chú ý, chú ý rồi."
Trần Chiếu phụ họa gật gật đầu.
Tề Tư Gia: "Hâm à!"
Nhưng mà anh cũng không phủ nhận câu "hoa đã có chủ" kia, thận trọng ho khan một cái. Sau đó cả ba cùng đi đến một quán ăn, thật ra ăn uống gì đó chỉ là phụ thôi, cái chính là chia sẻ với nhau những chuyện gần đây, có được đầy đủ chủ đề làm nền nên Tề Tư Gia mới có thể tự nhiên mà kể chuyện của mình.
Anh đùa với Trần Chiếu rằng: "Hồi học cấp III, rất nhiều người theo đuổi thằng nhóc này, cho nên anh phải giữ thật chặt kẻo cậu ấy chạy theo người khác đó."
Thời điểm học đại học Vu Hoài cũng được chào đón rất nhiều, cho nên Trần Chiếu không ngạc nhiên mà gật gật đầu.
Vu Hoài không vui, ngay lập tức tiếp lời: "Tớ phải là người nói câu đó đó, tớ sao so được với Tề Tư Gia cậu đây, năm đó một nửa bạn nữ trong hội học sinh ai cũng có ý với cậu."
Tề Tư Gia không phản đối: "Có khoa trương quá không, một nửa có ý với tớ nửa còn lại theo đuổi cậu, vậy thì quá đáng thương cho mấy bạn nam rồi."
Vu Hoài còn đưa ra ví dụ: "Nào đến lượt tớ chứ. Chỉ với tỷ lệ nam nữ trong Hội học sinh thì những bạn học nam đều độc thân chẳng phải là do cậu quá tỏa sáng sao?"
Nghe đến "Hội học sinh" Tề Tư Gia có chút sững sờ, ngữ khí cũng chậm lại: "Thật là vậy à?"
Đối phương mạnh mẽ gật đầu.
Đêm ba người đàn ông trưởng thành tụ họp với nhau tán gẫu uống rượu cực kỳ cao hứng. Tề Tư Gia thì chưa đến nỗi say nhưng Vu Hoài kia không phân biệt được đường đi lối về rồi mà lại còn muốn uống tiếp.
Lúc ra về, Tề Tư Gia không thể nào lái xe nên đành phải gọi tài xế.
Tề Tư Gia cảm giác được thân mình đầy mùi rượu, đầu óc choáng váng nên cũng không thể hỏi thăm việc gì từ Vu Hoài.
Trước khi vào cửa Tề Tư Gia mơ mơ hồ hồ nghĩ Hoắc Nghị thích ôm ôm như vậy, còn người anh nồng nặc mùi rượu thì cậu ấy có xoi mói hay không đây...
Nhưng mà thắc mắc rất nhanh được giải đáp.
Đối với mùi rượu Hoắc Nghị có phản ứng ngoài ý muốn.
Hết chương 27.
Chương 28.
Lúc Tề Tư Gia về đến nhà cũng chưa có quá muộn. Dì Ngô ra mở cửa nhìn thấy anh uống rượu, một bên quở trách một bên dìu anh vào nhà. Hoắc Nghị đang ngồi trên salong chơi đồ chơi, nghe thấy âm thanh thì lập tức ném đồ vật trong tay, vô cùng mừng rỡ chạy tới nhào vào lồng ngực của Tề Tư Gia.
Thực ra anh cũng không tỉnh táo lắm, theo thói quen Tề Tư Gia đưa tay lên nhéo mũi Hoắc Nghị, ai ngờ Hoắc Nghị ôm chặt anh như vậy giây sau đã đẩy anh ra.
Tề Tư Gia xoa xoa cái trán: "Làm sao vậy?"
Một lát sau dì Ngô kinh ngạc thốt lên: "Tiểu Nghị, sao con khóc vậy?"
Tề Tư gia chớp mắt một cái, lúc này mới tỉnh táo.
Hoắc Nghị từ bao giờ đã lùi về sau hai bước, hai tay luống cuống nắm chặt vạt áo rồi vô thức cuốn cuốn. Vẻ mặt cậu ấy mê man, đôi mắt hồng hồng sau đó rơi nước mắt.
Tề Tư Gia bước lên một bước, Hoắc Nghị lùi về sau một bước, không hề nói tiếng nào, đôi măt ngấn nước lặng lẽ nhìn anh.
Dì Ngô cảm thấy không ổn, vội vã đẩy Tề Tư Gia ra: "Con xem con uống đến cả người hôi thối làm Tiểu Nghị sợ rồi kìa, mau đi tắm rửa." Sau đó dì đi đến chỗ Hoắc Nghị nhưng cậu ấy không có né tránh, dì ôm Hoắc Nghị đi đến salong: "Tiểu Nghị ngoan, nín đi, nói cho dì biết xảy ra chuyện gì có được không?"
Lần này Tề Tư Gia triệt để thanh tỉnh, lần đầu tiên bị Hoắc Nghị bài xích, tâm tư của anh không rõ là tư vị gì, không thể làm gì hơn là dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa thay quần áo.
Qua năm phút đồng hồ, Hoăc Nghị cuộn tròn mình ở ghế salong, dì Ngô ở bên cạnh hỏi thế nào cậu cũng không trả lời, chỉ là cắn môi, không ngừng lau nước mắt.
Tề Tư Gia chắc chắn bản thân mình không còn mùi rượu nữa mới đi tới.
"...Gia Gia?" Hoắc Nghị nhỏ giọng hỏi anh.
Trước giờ Tề Tư Gia vẫn ngại cách gọi này nên không cho ai được gọi cả, nhưng lúc này anh cũng chẳng còn tâm tình đâu mà so đo, anh nâng mặt Hoắc Nghị làm cho cậu đối diện với anh.
Hoắc Nghị hít hít cái mũi hai lần như là lén ngửi mùi trên cơ thể của anh. Tề Tư Gia đến gần cậu, chủ động giang hai tay ra tạo tư thế ôm cậu, nước mắt Hoắc Nghị vẫn còn chưa dứt, người cậu co rúm lại một chút, cẩn thận từng li từng tí nắm lấy cổ áo của anh, sau đó như tìm kiếm được cảm giác quen thuộc mà chậm rãi vươn lên, ôm lấy Tề Tư Gia.
Vẫn là mùi vị và nhiệt độ quen thuộc.
Cả người Hoắc Nghị run lên rồi ôm chặt anh, "Oa" một tiếng khóc lên.
Hoắc Nghị khóc cả một buổi tối. Tề Tư Gia lúc đầu còn dỗ cậu, hỏi cậu tại sao lại khóc nhưng cái gì cậu cũng không nói, cắn môi thút thít đến tội nghiệp, khiến anh không đành lòng truy hỏi nữa. Khóc mãi cũng thấm mệt, Tề Tư Gia nói dì Ngô cứ đi ngủ trước, còn anh thì ôm Hoắc Nghị một bên nức nở một bên hai mí đánh nhau về phòng.
Tề Tư Gia bất đắc dĩ nói: "Đừng khóc nữa có được hay không?"
Hoăc Nghị ngoan ngoãn gật đầu nhưng vẫn không thể không chế mà hít mũi. Tề Tư Gia đi vào phòng tắm cầm khăn lông ướt lau mặt cho cậu, nhìn dáng vẻ chật vật của Hoắc Nghị thì lấy ngón trỏ chọc chọc trán của cậu: "Mèo mít ướt."
Hoắc Nghị chu miệng ra, như là lại muốn khóc.
Giằng co một hồi Tề Tư Gia cảm thấy hết sức mệt mỏi. Hoắc Nghị bị anh nghiên khắc bảo lên giường đi ngủ thì ngay lập tức làm nũng, ôm chặt anh không buông, Tề Tư Gia đối diện với trần nhà nửa ngày, nhưng sau đó cũng không thể ngủ.
Vạt áo của anh bị Hoắc Nghị làm cho ướt cả mảng lớn, vừa rồi không chú ý, nhưng bây giờ cảm thấy rất khó chịu khi vải vóc cứ dính vào da. Tề Tư Gia thấy Hoắc Nghị đã ngủ say rồi, thử giật giật cánh tay, định đi đổi bộ đồ ngủ khác.
Nhưng anh vừa rời khỏi Hoắc Nghị, ngay lập tức cậu ấy nửa tình nửa mê nhỏ giọng rên rỉ khiến Tề Tư Gia bó tay toàn tập. Anh đành phải quỳ một hồi trên giường, xoa xoa thật lâu để cậu ấy yên tĩnh lại.
Lần này anh không dám chậm chạp nữa, tức tốc thay quần áo sau đó leo lên giường. Hoắc Nghị theo bản năng mà tiến vào lòng ngực của anh, thật giống như đang nằm mơ, cổ họng phát ra tiếng.
Tề Tư Gia ghé tai lại gần miệng cậu, khó khăn lắm mới nghe cậu nói: "Gia Gia..."
Tề Tư Gia đây tất nhiên là không phải loại người dễ cảm động – lập tức cảm thấy mềm lòng.
Anh đẩy cái đầu Hoắc Nghị gãi gãi trên cổ anh ra một chút, định ôm cậu ấy ngủ thì Hoắc Nghị lại hàm hàm hồ hồ: "Tề..."
Ngữ khí của cậu bỗng thay đổi, phảng phất có chút oán giận và thương tâm: "Không thích anh mắng người ta đâu..."
Hết chương 28.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro