Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

26.

Chương 26.

Tề Tư Gia nheo mắt lại: "Xấu chỗ nào?"

Hoặc Nghị đưa tay chọc chọc mặt của hình nộm: "Chỗ nào cũng xấu hết."

Nội tâm Tề Tư Gia bắt đầu giằng co giữa "Ý là nói cái bản mặt của mình xấu" hay "Nói cái người nặn hình nộm này vẫn còn phèn", thất thần vài giây mới phát hiện mình đi lệch chủ đề rồi. Anh nhéo tai Hoắc Nghị một cái, nói: "Đừng đánh trống lãng, cậu có nhớ nó hay không?"

Ban đầu Hoắc Nghị còn cười cười giỡn giỡn với anh, hỏi lần thứ nhất cậu không trả lời, hỏi lần thứ hai thì cậu dứt khoát không nhìn nữa, hiển nhiên là không muốn để ý đến hình nộm, đến lần thứ ba bị Tề Tư Gia nghiêm mặt nhắc nhở cậu mới nghiêm túc quan sát hình nộm chút rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tề Tư Gia, méo miệng nói: "Nó thấy ghê muốn chết, em hổng có muốn nhìn..."

Manh mối đã rành rành ngay trước mắt rồi vậy mà Hoắc Nghị lại cố tình không trả lời anh. Tề Tư Gia chợt thấy có vấn đề, nhưng Hoắc Nghị lại đưa tay che đi hình nộm, nhón chân để mình sát gần anh hơn.

Tề Tư Gia ngửa đầu về sau một chút: "Làm gì gần dữ vậy?"

"Lúc em nhìn nó em thấy đau lắm", ánh mắt Hoắc Nghị lom lom nhìn, "Nhìn anh rồi thì sẽ không thấy đau nữa."

Đêm ngay lúc ngủ, Hoắc Nghị rất khác ngày thường mà lộ ra chút bất an.

Cái giường này so với giường đơn thì có rộng hơn một chút nhưng đối với hai người đàn ông trưởng thành thì có chút chật chội. Tề Tư Gia hờ hững ôm cậu, trong đầu nghĩ lại tất cả manh mối lúc nãy, mà Hoắc Nghị vẫn làm nũng như bình thường nhưng khi bị anh hỏi mấy vấn đề thì ấp úng, giống như biết nhưng lại khó trả lời.

Cuối cùng Tề Tư Gia hỏi: "Có phải cậu nhớ được gì không?"

Hoắc Nghị ngốc hề hề hỏi: "Nhớ tới cái gì á anh?"

Tề Tư Gia: "Chuyện giữa cậu và tôi lúc ở trong hội học sinh."

Kết quả Hoắc Nghị không biết "hội học sinh" là cái gì hết. Tề Tư Gia định dành ra một buổi tối để nghiêm túc trò chuyện, nhưng Hoắc Nghị cái gì cũng không biết, thực sự anh cũng lười giải thích nên từ bỏ kéo chăn che đầu Hoắc Nghị nói: "Thôi, ngủ!"

Ngày thứ hai bọn họ bị cưỡng ép ở lại ăn cơm trưa, ăn xong Hoắc Lan mới chịu thả người.

Tề Tư Gia hễ rãnh là nghĩ tới chuyện ngày hôm qua.

Anh và Hoắc Nghị cách nhau hai tuổi, năm Hoắc Nghị học 11 thì anh đã lên Đại học, lại mất thêm hai năm sau đến khi Hoắc Nghị xảy ra chuyện thì giữa bọn họ vẫn không có quan hệ gì.

Lúc Hoắc Nghị lớp 10 thì đã biết đến anh, điều này anh có thể khẳng định ­­—— tuy rằng anh không hề có bất kỳ ấn tượng nào về Hoắc Nghị. Nhưng mà quan hệ với bạn bè cấp III của anh cũng không tệ, cỡ hai ngày nữa anh sẽ đi hỏi thăm.

Nếu có nhiều thời gian hơn, anh muốn chở Hoắc Nghị đến trường cấp III một chút.

Chỉ tiếc là một tuần trôi qua anh lại không có cơ hội làm vậy. Hiện nay tình hình nguy cơ của công ty lúc trước đã được anh xử lý đến bước cuối cùng nên càng ngày càng anh càng bận.

Biết được trước đây Hoắc Nghị có làm mấy đồ thủ công nên anh tranh thủ mua bộ đất nặn cho cậu, lúc Kiều Tây dạy xong chương trình học cũng có thể chơi với cậu. Tề Tư Gia không hề có lấy thời gian rãnh, dạo này anh càng về muộn hơn, cái kế hoạch tìm bạn cấp III hỏi về chuyện của Hoắc Nghị mà anh đã vạch ra cũng không thể thực hiện được.

Mỗi ngày Hoắc Nghị ở nhà trông anh về nhà muốn mòn con mắt, dì Ngô khuyên cậu đi ngủ cậu cũng không chịu đi, nói dối rằng cậu muốn xem ti vi nhưng lại đối diện với cái màn hình mà ngủ gà ngủ gật. Lúc Tề Tư Gia về đến nhà, việc đầu tiên là ôm cậu từ trên sa lông lên, sau đó nói với dì Ngô ngày mai nhớ nhắc Hoắc Nghị lên giường ngủ.

"Tiểu Nghị không chịu ngủ một mình, dì cũng hết cách rồi."

Tề Tư Gia: "Chẳng phải trước đây dì nói dì giỏi nhất là trị mấy đứa trẻ không nghe lời hay sao?"

"Đó là đối với mấy đứa hư hỏng như con" Dì Ngô vỗ đầu anh, "Lúc con còn bé lì như trâu, dì phải dữ lên con mới sợ chứ. Còn Tiểu Nghị ngoan ngoãn như vậy, sao dì nỡ lớn tiếng chứ, con nói xem có đúng không?"

Tề Tư Gia không có cách nào phản bác vì chính anh cũng bó tay với Hoắc Nghị.

Anh về phòng tắm rửa, Hoắc Nghị tựa hồ nghe thấy âm thanh, mơ mơ màng màng muốn ngồi lên. Lúc anh ra khỏi phòng tắm thì thấy Hoắc Nghị đã dựa lưng vào gấu bông, đầu sắp đụng đến ngực luôn rồi.

Tề Tư Gia dở khóc dở cười, đi tới muốn chỉnh cho Hoắc Nghị nằm xuống nhưng lại bị Hoắc Nghị ôm tay.

Hôm nay Hoắc Nghị đã tắm rất sạch sẽ, trên người toàn mùi dâu tây, cánh tay thì mềm mai. Tề Tư Gia cảm thấy có chút kỳ diệu, cả người không nhúc nhích, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Sau đó anh bị cắn Hoắc Nghị một cái.

Cậu dám giả bộ ngủ hả!!!!

Tề Tư Gia nắm lấy tay cậu định dạy dỗ một trận, sau đó nghe thấy chất giọng ngọt như đường của Hoắc Nghị: "Ưm, hôn một cái..."

Tuy rằng mặt chữ là "hôn" nhưng thực ra là "cắn", Tề Tư Gia không thể làm gì hơn là tha cho cậu.

Hết chương 26.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro