Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19 - 21.

Chương 19.

Kiều Tây thấy Tề Tư Gia như vậy thì sửa lại lời nói của mình một chút, Hoắc Nghị không thể nói là gặp ác mộng được, chỉ là vừa ngủ vừa khóc cả buổi tối, khi tỉnh lại có hỏi cậu ấy làm sao vậy, thì Hoắc Nghị cũng chỉ trả lời là lúc ngủ thấy được đồ vật của người khác làm cậu rất đau.

Cụ thể là vật gì, cảnh tượng như thế nào thì Hoắc Nghị hoàn toàn không nhớ rõ.

Nụ cười của Tề Tư Gia cứng ngắc: Cái này mà không phải là ác mộng hả!!!

Hoắc Nghị nghe không hiểu hai người họ đang nói gì, mắt nhìn phải một cái lại nhìn trái một cái sau đó khoe khoang từ ngữ mà mình mới học: "Hiện tại tôi sẽ không gặp ác mộng nữa!"

"Ồ?"

"Hơn nữa bây giờ rất bám giường!" Hoắc Nghị đắc ý nói.

Không khí ngột ngạt ban nãy nhất thời được tản ra. Tề Tư Gia không biết nên khóc hay nên cười, việc này có phải là việc nên khoe khoang đâu chứ nhưng Kiều Tây lại tự nhiên hỏi tiếp: "Như vậy sao? Hiện tại Tiểu Nghị sẽ ngủ như thế nào?"

Rất nhanh, Kiều Tây lại bắt đầu hướng dẫn Hoắc Nghị trả lời vấn đề của chính mình. Bây giờ Tề Tư Gia đã biết Kiều Tây đang cặn kẽ giải thích tình huống cho Hoắc Nghị, chính bản thân anh cũng phải suy nghĩ về thông tin lúc nãy vừa biết, tuy rằng nhìn bọn họ thân thiết vẫn cảm thấy khó chịu nhưng cũng không quấy rối như vừa rồi.

Bởi vì có khách nên dì Ngô nấu bữa trưa rất phong phú. Tề Tư Gia ăn hết cơm mới nhìn sang Hoắc Nghị, đồ ăn trong bát của cậu hết rồi nhưng miệng vẫn tiếp tục nhai thức ăn, bị anh nhìn thì liền vô tội cắn đũa nhìn lại.

Tề Tư Gia đưa tay tới sờ bụng cậu, có chút phình ra.

Anh hỏi: "Cậu cứ ăn không ngừng như vậy hả?"

"Không ngừng là cái gì vậy anh?"

"Chính là ăn no rồi nhưng vẫn ăn, bụng càng ngày càng lớn."

Hoắc Nghị nghe sợ đến dừng lại, cẩn trọng* hỏi: "Như vậy, sẽ biến thành cái bao lớn hả?"

(*小心翼翼( tiểu tâm dực dực): Cẩn thận, cẩn trọng, tỉ mỉ.)

"Ngày hôm qua lúc cậu xem hoạt hình có thấy bà dì kia mang thai có cái bụng lớn lớn không?"

Hoắc Nghị ném đũa, che miệng nói: "Không ăn không ăn! Bụng của em không muốn lớn lên!!!"

Đồ xấu xa Tề Tư Gia cười ha hả, đưa cho cậu một viên đào khô nìn cậu do do dự dự không ăn mới nhéo mũi cậu: "Tôi lừa cậu thôi."

Hoắc Nghị nghe vậy mới ăn đào, giống như giận dỗi mà cắn ngón tay của anh một cái. Tề Tư Gia lập tức rút tay về, sừng sồ lên, chưa qua hai giây đã không kiềm được nhéo mũi cậu: "Được rồi, tôi phải đi làm, cậu ngoan ngoãn ở nhà, không nên làm phiền bác sĩ, có nghe không?"

Hoắc Nghị ôm lấy cánh tay của Kiều Tây rồi le lưỡi với anh, sau đó lại không nỡ mà đi từng bước từng bước nho nhỏ đến túm áo anh, căn dặn: "Anh về sớm nha."

"Ngày hôm nay về sớm không được." Tề Tư Gia giải thích, "Công việc của buổi sáng phải làm xong trong buổi tối..." Anh thấy Hoắc Nghị thất vọng nên đổi giọng, "Tôi sẽ cố."

Đến công ty, mới vừa làm việc không được không bao lâu Tề Tư Gia lại có cảm giác cả người có gì đó không đúng.

Hôm qua lúc làm việc anh không có như thế này, nhưng ngày hôm nay trong nhà lại có thêm vị bác sĩ kia mà Hoắc Nghị lại thích bác sĩ Kiều như vậy, anh phân tâm suy nghĩ có khi nào lúc mình không có ở nhà Hoắc Nghị và anh ta sẽ làm ra mấy hành động thân mật gì gì đó không.

Có thể ôm vị bác sĩ đó cũng không chừng?! Hoặc là Hoắc Nghị sẽ khoe đồ ăn vặt của cậu ấy rồi tự mình đút cho anh ta ăn?!! Thậm chí sau khi kết hôn Hoắc Nghị thích hôn hôn như vậy, sẽ không yêu cầu anh ta hôn cậu ấy chứ?!!!!!!!

Cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy Tề Tư Gia.

Anh lập tức lấy điện thoại di dộng ra gửi cho dì Ngô một tin nhắn, đầu tiên là hỏi Hoắc Nghị đang làm gì, dì Ngô trả lời là đang bị ép ngủ trưa, sau đó anh lại hỏi bác sĩ Kiều đang làm gì, dì Ngô đáp lại là đang viết viết gì đó.

Dì Ngô: Nè Tư Gia, còn có cái gì muốn hỏi không?

Tề Tư Gia nhịn nửa ngày, sau đó nhắn qua: Giúp con trông chừng họ, đừng để cho Hoắc Nghị hở một chút là chạy đi ôm bác sĩ Kiều, hù người ta.

Điện thoại không động tĩnh mấy phút sau đó dì Ngô gọi tới, Tề Tư Gia trừng mắt với điện thoại, bỗng nhiên có dự cảm không tốt, sau khi bắt máy quả nhiên bên kia lập tức truyền tới: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!"

Tề Tư Gia thẹn quá hóa giận: "Dì Ngô có cái gì mà đáng cười! Dì đừng có cười nữa!"

"Không cười không cười, được rồi được rồi, chuyện con nhờ không thành vấn đề, dì Ngô giúp con trông chừng bảo đảm sẽ không để Tiểu Nghị đội nón xanh* cho con."

(*戴绿帽子( đội xanh ): Tức bị cắm sừng).

Tề Tư Gia phẫn nộ cúp máy, cầm điện thoại điều chỉnh lại nhịp thở mới đột nhiên ý thức được chính mình đang làm gì.

... Anh chỉ là không cho Hoắc Nghị tùy tiện mạo phạm người khác, mấy cái ý tứ hàm xúc ẩn sau gì gì đó TUYỆT ĐỐI KHÔNG CÓ!!!

Hết chương 19.

Chương 20.

Về việc Tề Tư Gia nói cố gắng về nhà sớm một chút là chuyện không thể vì lượng công việc quá nhiều, làm xong hết về đến nhà cũng đã hơn mười giờ tối.

Anh đi lên cầu thang, TV trong phòng khách đang chiếu phim truyền hình, đang chiếu cảnh cãi nhau hay gì đấy mà toàn âm thanh chỉ trích, nhưng bởi vì âm lượng không có lớn nên nghe không có uy lực uy hiếp. Hoắc Nghị và dì Ngô cùng ngồi trên ghế sa lông, một người xem say sưa còn một người thì so với gà mổ thóc không có gì khác biệt.

Tề Tư Gia rón rén đi tới ra hiệu với dì Ngô rằng đừng lên tiếng, sau đó vòng qua bên cạnh Hoắc Nghị sau đó cúi người xuống một tay vòng dưới nách một tay vòng dưới đầu gối của cậu ôm lên.

Hoắc Nghị bị làm cho tỉnh, mơ mơ màng màng cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc, nói bằng giọng ngái ngủ: "Anh về rồi..."

"Buồn ngủ sao lại không vào phòng mà ngủ?"

Hoắc Nghị đưa tay vòng qua cổ anh, dựa người vào: "Em chờ anh mà..."

Tề Tư Gia ôm cậu vào phòng, lúc đặt cậu trên giường cậu lại không chịu buông tay. Tề Tư Gia nghi ngờ nhìn cậu cho là cậu hết buồn ngủ thì Hoắc Nghị lại rướn người lên hôn lên mặt Tề Tư Gia một cái, mệt mỏi mà nói: "Đi nhanh lên một chút nha..."

Sau đó giống như mèo nhỏ rút lại trong chăn, vùi đầu vào ngực con gấu ôm.

Được ủy thác, Tề Tư Gia hôm nay không mở đèn làm việc đến khuya, chỉ hỏi dì Ngô hôm nay cậu ở nhà như thế nào sau đó tắm rửa rồi đi ngủ. Anh vừa lên giường, Hoắc Nghị đã nhích đến, ban đầu là ôm con gấu bây giờ là quấn vào trong lồng ngực của anh.

Vượt qua bước đệm đầu tiên của hôn nhân, Tề Tư Gia bình tĩnh lại, cuối cùng cũng đã quen với việc sinh hoạt có thêm một người.

Bác sĩ Kiều hai ngày mới ghé qua một lần. Lần đầu tiên anh ta đến đã kiểm tra tình huống của Hoắc Nghị, thuận tiện giúp cậu thả lỏng người, chơi một ít trò chơi ấu trĩ, tán gẫu một chút vấn đề ngốc ngốc. Lần thứ hai bác sĩ đến mang theo một chút sách, rồi tập, thậm chí còn dạy Hoắc Nghị vẽ vời.

Mỗi lần anh ta đền Tề Tư Gia chú ý tới, cho dù bị dì Ngô cười nhưng anh cũng dặn dì Ngô chú ý giùm anh. Nhưng mà mặc dù là vậy nhưng anh đối với bản thân Kiều Tây không có ý kiến gì lớn, tình cờ lúc tan làm trở về có chạm mặt, anh cũng có thể nói chuyện với đối phương vài phút.

Đề tài tất nhiên là vây quanh Hoắc Nghị mà nói, mà cũng có lúc kéo qua chuyện khác. Nhờ vào đó mà Tề Tư Gia biết được Kiều Tây là con lai, vốn là định cư ở nước Mỹ nhưng vì Hoắc Nghị mới về đây.

Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, Hoắc gia có thể mời anh ta về đây cũng không có gì là lạ. Mà một bác sĩ lại cùng bệnh nhân có quan hệ thân mật như vậy, lại liên tưởng đến việc trước bọn họ ở chung có những chuyện đã xảy ra mà mình lại không biết, Tề Tư Gia không thể tránh khỏi có chút không thoải mái.

Đương nhiên anh không bao giờ thừa nhận, loại tâm tình này gọi là ghen.

Nói chuyện vài lần Kiều Tây tự nhiên cũng chú ý tới tâm trạng của anh.

Lần này Kiều Tây dạy Hoắc Nghị viết chữ, vì phải lôi kéo lực chú ý của Hoắc Nghị nên Kiều Tây dùng nhiều loại cọ màu. Đồ ngốc kia vui cười hớn hở mà nghịch lên giấy, Kiều Tây không chú ý bị cậu vẽ loạn lên tay.

Tề Tư Gia vừa trở về thì thấy hai người ngồi rất gần nhau, còn phát ra âm thanh vui cười. Anh thả tập công văn xuống thì thấy Hoắc Nghị tự làm dơ bản thân nên đi tới nheo mắt lại, một bộ giả người xấu muốn lấy bút mà vẽ lên mặt cậu.

Hoắc Nghị nhanh chóng nắm tay anh xin tha, sau đó bị anh mang vào phòng vệ sinh rửa tay.

Lúc Kiều Tây rời đi, Tề Tư Gia khách sáo mà tiễn bác sĩ Kiều ra ngoài. Hai người đi tới cửa, Kiều Tây lễ phép nói cảm ơn với anh, sau đó lúc anh vào nhà rồi lại gọi anh một tiếng.

Tề Tư Gia nghi vấn quay đầu lại.

"Tề tiên sinh." Kiều Tây giải thích, "Tôi và Tiểu Nghị ở cùng nhau hai năm."

"Tôi biết, thì...?"

"Nếu như tôi muốn làm gì thì trong hai năm kia có rất nhiều cơ hội cho tôi làm rồi." Kiều Tây nói, "Xin ngài hãy tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của tôi."

Tề Tư Gia bị vạch trần như thế này có chút xấu hỏi, hai bên tai đều đỏ sau đó ho khan một tiếng: "Tôi không có ý gì khác."

"Theo lẽ thường mà nói, ngài nghĩ như thế nào tôi đều có thể hiểu." Kiều Tây cười cười, "Đã không còn sớm, tôi đi trước, tạm biệt."

Tề Tư Gia như có điều suy nghĩ mà quay về phòng nhưng Hoắc Nghị lại "mai phục" tại cửa, anh vừa bước vào thì cậu nhảy ra "Oa!" một tiếng.

Lần này Tề Tư Gia không có phòng bị dĩ nhiên là bị cậu dọa hết hồn. Hoắc Nghị cười ha ha muốn chạy trốn nhưng chưa chạy được hai bước đã bị bắt lại, Tề Tư Gia ôm lấy phía sau cổ Hoắc Nghị, cậu thuận thế dựa vào, dựa vào ngực Tề Tư Gia mà cọ cọ lấy lòng.

Tề Tư Gia bó tay với đồ ngốc này rồi.

Hoắc Nghị thuận việc đang ôm, nhón chân lên muốn hôn anh lại bị Tề Tư Gia đè lại.

Tề Tư Gia hỏi: "Trước đây cậu cũng hôn người khác như vậy sao?"

Hoắc Nghị chớp chớp mắt, nhìn ngón tay của anh đặt lên môi của cậu, Hoắc Nghị đột nhiên liếm liếm tay anh, mềm mại nói: "Không có mà." Sau đó bổ sung một câu, "Thích anh nhất, chỉ muốn hôn anh..."

Tề Tư Gia nghĩ thầm, nếu có cuộc thi ai dẻo mồm nhất, thì Hoắc Nghị hoàn toàn là người xứng đáng giành giải nhất.

Hết chương 20.

Chương 21:

Qua mấy ngày sau, Hoắc Lan gọi tới muốn Tề Tư Gia mang Hoắc Nghị trở về Hoắc gia , Hoắc lão gia nói nhớ, muốn gặp Hoắc Nghị.

Tề Tư Gia không khỏi oán thầm: Mới có mấy ngày mà nhớ này nọ, sao lúc trước đem Hoắc Nghị ra nước ngoài thì không thấy nhớ đến?

Anh cũng có chút hiểu rõ cuộc sống của Hoắc Nghị lúc ở nước ngoài là như thế nào, chính là hằng ngày lẻ loi một một mình trong căn phòng lớn, ngoại trừ hộ lý được mời về ra cũng chỉ có bác sĩ Kiều giúp cậu điều trị. Người nhà họ Hoắc ai nấy đều bận, Hoắc phu nhân mất sớm, Hoắc Lan và Hoắc lão gia trung bình mỗi tháng bay sang thăm cậu một lần, rảnh rỗi thì ở cùng cậu mấy ngày mà chung quy trên người họ vẫn còn rất nhiều công việc phải làm, đều không thể ở lại lâu dài được.

Mà chuyện của cậu cũng không truyền ra ngoài nên bạn bè cũng chỉ có một hay hai người biết cho nên tóm lại chỉ có người của Hoắc gia đến thăm nhưng chung quy người nhà đâu có giống bạn bè được?

Hoắc Nghị rất ít tiếp xúc với người khác, ngày thường sinh hoạt ra sao thì cũng có người phục vụ chu đáo cho cậu. Lúc trước Kiều Tây có nói "Khả năng chính là bởi vì thiếu cơ hội giao tiếp và tiếp xúc với xã hội nên việc khôi phục của Hoắc Nghị mới chậm đến như vậy."

Lúc nói đến chuyện này Tề Tư Gia chỉ để ý đến một điểm.

Anh hỏi: "Bác sĩ Kiều có biết bạn bè của Hoắc Nghị không?"

Kiều Tây: "Tôi chỉ thấy mặt được một người họ Lạc, hình như là bạn học chung cấp ba."

Tề Tư Gia ngẫm nghĩ, nói với bác sĩ Kiều khi gặp Hoắc Lan rồi anh có thể hỏi một chút về phương thức liên lạc của người này.

Hôm đó hẹn đi đến Hoắc gia vừa vặn là ngày cuối tuần nên sáng sớm anh đã gọi Hoắc Nghị thức dậy. Gần đây Hoắc Nghị bám giường thành thói quen luôn rồi, cho nên bị kêu thức dậy sớm khiến cậu không quen, luôn luôn mở miệng ngáp. Tề Tư Gia dở khóc dở cười, tự mình nhìn cậu đánh răng sau đó giúp cậu rửa mặt cuối cùng ăn sáng xong còn muốn tự mình lau miệng cho cậu.

Sau khi Hoắc Nghị lên xe thì làm nũng với anh: "Em buồn ngủ quá nha..."

Tề Tư Gia: "Vậy cậu ra ghế sau ngủ đi."

Hoắc Nghị chớp chớp mắt: "Nhưng mà ngồi đằng sau thì em không nắm được tay anh."

Tề Tư Gia gõ trán của cậu: "Đang lái xe nắm sao được mà nắm, coi chừng bị..." Cụm từ "tai nạn xe" vừa ra tới miệng thì bị anh nuốt trở về, sau đó sửa lại lời nói: "Bé ngoan ngồi phía sau ngủ đi, ngủ dậy thì có thể nắm tay rồi."

Hoắc Nghị nghĩ nghĩ một hồi, mới ra ghế sau nằm nhưng cậu vẫn còn muốn nói chuyện với anh, Tề Tư Gia chuyên tâm lái xe, câu có câu không mà trả lời, không bao lâu sau Hoắc Nghị cũng ngủ.

Vì biểu hiện sự tôn trọng nên Tề Tư Gia đến sớm hơn thời gian đã hẹn. Sau khi được quản gia dẫn đường, bọn họ xuống xe rồi đi qua hoa viên, tinh thần của Hoắc Nghị sau giấc ngủ kia thì hoàn toàn tỉnh táo, liên mồm mà kéo tay Tề Tư Gia chỉ này chỉ kia, rất kiêu ngạo mà tỏ vẻ chính mình biết đường.

Đến biệt thự của Hoắc gia, người đầu tiên mà họ nhìn thấy không phải là Hoắc Lan mà là trợ lý của Hoắc Lan.

"Chào buổi sáng trợ lý Hàn." Tề Tư Gia gật đầu chào hỏi.

Tề Tư Gia có ấn tượng sâu sắc về vị trợ lý này của Hoắc Lan, không phải vì vấn đề to lớn gì mà là vì lúc người này thông báo những chuyện liên quan đến Hoắc Nghị, ba lần thì hết hai lần nói dông nói dài, năm lần thì hết bốn lần báo sót. Năng lực làm việc thấp đến như vậy, anh không biết tại sao Hoắc Lan lại cho người như vậy ở bên cạnh.

Ưu điểm duy nhất là gương mặt của vị trợ lý rất dễ nhìn.

Hàn Cẩm Thư khẽ mỉm cười sau đó dẫn bọn họ lên lầu. Trợ lý Hàn đi trước còn Tề Tư Gia thì bị Hoắc Nghị nắm tay đi ở phía sau, anh cố gắng bảo Hoắc Nghị thả tay mình ra nhưng Hoắc Nghị lại không chịu nên anh đành bỏ cuộc.

Tề Tư Gia không thể không nhìn phía trước giả vờ điềm tĩnh.

Hôm nay trợ lý Hàn mặc đồ thường, ánh mắt của Tề Tư Gia nhìn về phía trước không thể tránh mà nhìn thấy bóng lưng của trợ lý Hàn. Tề Tư Gia vốn là không để ý gì nhiều, chỉ là tùy ý nhìn qua thì thấy được trên gáy Hàn Cẩm Thư có mấy vết màu hồng phấn.

Dĩ nhiên lần này sức quan sát của Hoắc Nghị cũng rất nhạy, nháy nháy con mắt, chỉ đơn thuần nhìn vào chỗ đó mà hỏi: "Cái hồng hồng kia là..."

Tề Tư Gia nhanh chóng che miệng của cậu lại.

Trợ lý Hàn thắc mắc quay đầu nhìn lại, Tề Tư Gia vẫn duy trì nụ cười rồi lắc đầu biểu thị không có việc gì.

Vốn là bọn họ phải trực tiếp gặp Hoắc Lan nhưng mà đến lầu hai, Hoắc Nghị lại bám vào anh rồi rất ngượng ngùng mà nói muốn đi vệ sinh. Vì vậy trợ lý Hàn chỉ đường cho bọn họ, nói cho bọn họ biết Hoắc Lan đang ở thư phòng, sau đó Hoắc Nghị lôi Tề Tư Gia chạy tới nhà vệ sinh.

Hoắc Nghị đi vệ sinh rất thích làm phiền người khác, đầu tiên là tán gẫu với Tề Tư Gia cách một cánh cửa, sau khi rửa tay xong thì nghĩ đến vấn đề vừa nãy Tề Tư Gia không cho cậu nói.

Cậu học thái độ thần bí vừa nãy của Tề Tư Gia, rất nhỏ giọng mà hỏi lại.

Tề Tư Gia trả lời qua loa: "Bị muỗi chích mà thôi."

Hoắc Nghị đột nhiên cười gian, rất có cảm giác thành công mà nói: "Anh định gạt em hả!"

Tề Tư Gia nhìn cậu.

Hoắc Nghị: "Em với dì hay xem ti vi, trong ti vi cũng có người anh nói như thế với người em! Sau đó người anh cắn chị kia, trên cổ chị kia cũng có!"

Phải nói dì Ngô đừng cho cậu ấy xem phim truyền hình nữa mới được... Tề Tư Gia đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "Đó không phải là cắn."

"Không phải cắn thì là gì hả anh?"

Tề Tư Gia: "Đó là dấu hôn, chỉ có người yêu nhau mới có thể làm như vậy."

Hoắc Nghị nửa tin nửa ngờ, rất có tinh thần học hỏi, suy tư một phút chốc rồi quyết định thực hành. Cậu vén cổ áo của chính mình, lộ ra cần cổ trắng nõn tinh tế, đôi mắt sáng rực: "Anh cũng hôn một cái cho em đi. Lúc trước rõ ràng khi em hôn anh thì..."

Tề Tư Gia muốn đào một cái huyệt để chôn bản thân mình ngay lập tức.

Hết chương 21.

Hal: Mình biết không nhiều người đọc truyện này hoặc cũng có đọc nhưng không nhớ đến nhưng mình cũng muốn xin lỗi vì bây giờ mới đăng được chương mới lên mà chỉ có ba chương thôi, mình vừa sắp xếp lại công việc xong nên mới có thời gian ngồi edit và mình cũng chưa beta nữa nên có lỗi chính tả mong mọi người bỏ qua cho mình. Thật sự cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình.

À trợ Hàn không phải không năng lực đâu, hẳn một câu chuyện đằng sau đó :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro