Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14 - 18.

Chương 14.

Hoắc Nghị nhận món quà của anh, Tề Tư Gia đưa cho cậu rồi muốn đi xuống lầu hỏi dì Ngô đã nấu cơm xong chưa, đột nhiên Hoắc Nghị nhỏ giọng nói: "Thật đáng yêu!"

Tề Tư Gia quay đầu nhìn cậu.

Cậu đặt từng khối thủy tinh hình con vật trong lòng bàn tay, một tay vừa vặn đặt được năm khối, hưng phấn đưa tay cho Tề Tư Gia, ngón tay của tay còn lại chỉ vào từng con một: "Con mèo nhỏ, con chó nè, thỏ con, con chim nhỏ, còn có con gấu nữa"

Những khối thủy tinh đều ngồi xổm, chân ngắn được nặn tròn tròn mũm mĩm, vì mấy khối thủy tinh này không có dây chuyền nên chỉ có thể đặt trưng trên bàn, hình dáng vừa đơn thuần vừa đáng yêu, nhìn ở góc độ này lại nhìn thấy chúng nó có chút ủy khuất.

Hoắc Nghị đặt hết năm con vào trong tay mới phát hiện còn thừa một cái, mà không biết đặt nó ở chỗ nào, khổ não nhìn chằm chằm mà suy nghĩ.

Tề Tư Gia đi tới, cầm con vật nhỏ lên rồi tay còn lại sắp xếp các khối thủy tinh trên tay của Hoắc Nghị thành một vòng để chừa chỗ trống ở giữa sau đó đặt khối thủy tinh còn sót vào.

Hoắc Nghị mặt mày hớn hở, khen: "Anh ơi anh thật lợi hại."

Tề Tư Gia chọc chọc khối thủy tinh: "Thấy nó giống cậu không?"

"Ồ..." Hoắc Nghị xoay nó lại đối mặt với mình, mắt to trừng mắt nhỏ, đem câu nói đùa Tề Tư Gia tỉ mỉ nghiên cứu một phút, sau đó kết luận: "Em đâu có trong suốt giống nó chứ, không có giống."

Tề Tư Gia bị cậu chọc cười, dì Ngô lúc này ở dưới lầu gọi lên bảo hai người ăn cơm, Hoắc Nghị rất nghe lời mà vội vàng đứng lên, nâng lòng bàn tay cẩn thận giữ nguyên hiện trường đi xuống. Tề Tư Gia vội vàng cản cậu lại, đặt các khối thủy tinh lên bàn, xoa bóp mũi cậu, nói: "Đồ ngốc."

Hoắc Nghị nháy mắt mấy cái, cũng bắt chước theo nắm mũi của anh: "Em không có ngốc, hừ!"

Mấy chục năm sống trên đời đây là lần đầu tiên Tề Tư Gia bị ngắt mũi, đột nhiên cảm thấy không thể chấp nhận được, trừng mắt mà nắm má Hoắc Nghị vò vò cho hai má đỏ ửng mới buôn tay, Hoắc Nghị cũng đang định làm theo anh nhưng lần này Tề Tư Gia có phòng bị, nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay cậu, đắc ý nhìn Hoắc Nghị tốn công vô ích.

Dì Ngô lại kêu hai người xuống ăn cơm, Hoắc Nghị mới nhụt chí mà bỏ qua, thở phì phò kéo anh xuống lầu.

Còn tưởng rằng anh không nghe được, cậu lầm bà lẩm bẩm: "Xấu xa..."

"Cậu nói ai xấu?"

Hoắc Nghị bị nắm thóp, hai bên tai đỏ lựng dừng bước đánh trống lảng, ngẩng mặt lên nũng nịu nói: "Em đau, muốn anh hôn một chút..."

Tề Tư Gia bắt đầu suy nghĩ đến hai vấn đề?

Thứ nhất là vì sao anh lại cảm thấy đồ ngốc này lại đáng yêu vậy?

Thứ hai là tại sao khi anh nói chuyện với Hoắc Nghị, IQ đột nhiên giảm xuống một nửa?

Tề Tư Gia vừa ăn cơm vừa suy nghĩ, ăn xong vẫn tiếp tục suy nghĩ. Mãi đến khi trời tối, khi anh đang làm việc trên laptop mới hậu tri hậu giác* mà nhận ra: Khi ở chung với Hoắc Nghị thì tính tình của mình đã khá hơn rất nhiều.

(* Hậu tri hậu giác 后知后: Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.)

Trước đây anh có quen hai người bạn gái, lần đầu là năm cấp ba, tương tự như thiếu niên trẻ tuổi luôn muốn thử những cái mới, nhanh chóng quen nhau, ban đầu tình cảm mãnh liệt như lửa sau khi chia tay thì cả đời không qua lại với nhau, lần thứ hai là do ở phương diện nào đó hai người rất hợp ý, nhưng ở phương diện khác lại không thích hợp, mới chia tay vài tháng trước.

Cả hai người bạn gái cũ đều trách móc rằng tính tình của anh tệ. Chính bản thân Tề Tư Gia cũng biết điều đó nhưng trời sinh ra anh đã là như vậy rồi, chỉ cần không hài lòng một chút là sẽ nổi giận, dù cho có cố kìm chế cũng kìm chế không nổi.

Nhưng nổi nóng với đồ ngốc kia thì có ích lợi gì đâu? Chẳng lẽ muốn đối phương ngoan ngoãn thỏa hiệp với anh sao?

Huống chi Hoắc Nghị còn rất... Đáng yêu, làm cho anh không thể tức giận.

Tề Tư Gia phân tâm suy nghĩ vuốt vuốt nhẹ môi dưới, sau đó giận chó đánh mèo mà xoay người nắm lấy hai má của Hoắc Nghị đang nằm bên cạnh mình nảy giờ. Hoắc Nghị cực kỳ vô tội, một bên bị nắm một bên lầm bầm: "Không có thân không cho nắm đâu..."

Hết chương 14.

Chương 15.

Tề Tư Gia và Hoắc Nghị giỡn một hồi lâu, mới nhớ ra tối nay còn có một chuyện rất phiền phức cần được giải quyết.

Là việc tắm rửa của Hoắc Nghị.

Tề Tư Gia lúc nảy mới vừa thà chết cũng không ôm bây giờ lại muốn làm cô nương lầu xanh bẽn lẽn chạy sang chỗ khác mà trốn, vì phải bắt anh nên Hoắc Nghị cũng không thèm mang dép lê mà đi đi đất chạy tới sau đó ngược lại bị anh tóm lấy, một lần nữa bị ôm vứt lên ghê sa long.

Hoắc Nghị nửa quỳ lên, hai chân trắng nõn đặt trên ghế, đưa tay kéo chéo áo của anh: "Không cho chạy!"

Tề Tư Gia nở nụ cười nham hiểm: "Tôi không chạy."

Hoắc Nghị thấy nụ cười đó thì bắt đầu cảnh giác, cũng vì sợ tắm nên đôi mắt đen láy nhẹ nhàng chuyển động muốn chạy trở về phòng. Nhưng cậu nghĩ gì trong đầu đều hiện hết lên mặt một cách rõ ràng, mới vừa định bước xuông ghế sa long đã bị Tề Tư Gia giam lại.

Hoắc Nghị lộ ra vẻ đáng thương hệt như động vật nhỏ.

Tề Tư Gia cứng rắn, uy hiếp nếu như cậu muốn buổi tối có thể ngủ với anh thì hãy làm bé ngoan mà ngoãn ngoãn, ép cậu đến phòng tắm. Hoắc Nghị vừa đi vừa nho nhỏ nói xấu, cũng không thể không đi vào bồn tắm đầy nước, lúc đi vào còn run rẩy một cái nhưng cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là mím môi nói: "Lần này anh đừng bỏ lại em..."

Tề Tư Gia: "Sao cậu lại yếu ớt như vậy chứ?"

"Em, em sẽ sợ mà..."

Tề Tư Gia cố ý đùa cậu: "Phải tôi luyện một chút mới có thể trở nên kiên cường, làm nhiều lần nữa sẽ không còn sợ." Nói xong anh giả bộ làm dáng phải đi, không ngờ Hoắc Nghị tin lời này là thật lập tức muốn bò lên từ trong bồn tắm.

Tề Tư Gia nhanh chóng xoay người lại, nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay cậu: "Đồ ngốc, tôi lừa cậu thôi!"

Hoắc Nghị ngồi xuống nắm tay anh, mếu máo nói: "Tên lừa gạt!"

Tên lừa gạt này nghĩ thầm, còn tiếp tục chuyện này cũng không tốt, tuy rằng cũng không phiền gì nhưng anh phải nói chuyện tắm rửa này đàng hoàng với cậu. Vì vậy anh hắng giọng nói: "Ngoan đi, tôi không có đi, cậu tự tắm rửa được không?"

"Không được..."

"Tắm xong cho cậu ăn kẹo."

Hoắc Nghị: "Em không muốn ăn kẹo."

Trong giọng nói của cậu giống như đang lên án, rất giống như Tề Tư Gia đã làm chuyện gì quá đáng lắm vậy, trên gương mặt nghiêm túc lại chuyển sang vẻ oan ức, khóe mắt còn có chút ửng đỏ, Tề Tư Gia nhìn vậy trong lòng sinh ra cảm giác có chút tội lỗi, kiên trì hỏi: "Vậy cậu muốn cái gì mới chịu ngoan ngoãn tắm rửa hả?"

Lông mi Hoắc Nghị chớp chớp hai lần, điều chỉnh tư thế lại một chút, một tay nắm tay Tề Tư Gia một tay chống lên bồn tắm. Cậu có chút chần chờ nhưng vẫn oan ức, nhỏ giọng nói: "Anh... Hôn em một chút là được rồi."

Tay cậu bắt đầu đưa lên mà Tề Tư Gia vô thức cũng ôm lấy cậu, hai cơ thể dán sát vào nhau.

Tề Tư Gia phút chốc cứng người, tầm mắt cũng không kịp dời, từ góc độ này anh có thể vừa vặn thấy được lưng của Hoắc Nghị, giọt nước từ trên vai lăn xuống da dẻ trắng mịn, giọt nước lại như phát sáng làm anh sinh ra loại ảo giác chói mắt, sau một giây lại trở nên trong suốt.

Hoắc Nghị không hề cảm giác được ánh mắt anh, chỉ là ỷ lại mà cọ qua cọ lại, bị mái tóc ướt nhẹp của cậu cọ chút ngứa: "Hôn nhẹ ở má là được rồi."

Một suy nghĩ không lý do đột nhiên xuất hiện trong đầu anh: Mình nên dẫn Hoắc Nghị đi cắt tóc.

Một giây sau Tề Tư Gia cắn răng, lại than một tiếng, phát hiện ra một vấn đề nan giải.

Tuy rằng chỉ là đụng chạm nhe, thế nhưng ——

Anh đương nhiên lại cứng lên rồi !

Hết chương 15.

Chương 16.

Thành thật mà nói thì thân là một người đàn ông đầy đủ nhu cầu và chức năng, lại bị người dáng dấp đẹp như vậy cọ cọ trên người mình còn hôn hít mình thì có phản ứng cũng rất bình thường.

Nhưng có như thế nào thì Tề Tư Gia cũng không thể chấp nhận được.

Thứ nhất anh cảm thấy chính mình thẳng băng, là thẳng như một đường thẳng, thứ hai là tại sao anh lại có thể có phản ứng với đồ ngốc kia, gắng gượng nửa ngày Tề Tư Gia hít vào ngụm khí lạnh, anh suýt nữa giống như trước mà đẩy cậu ra nhưng không, lần này anh cưỡng ép nhịn xuống, cứng rắn nói : "Đừng ôm nữa..."

"Ôm một cái cũng không được ạ?"

Âm thanh nhuyễn nhuyễn ngóng ngóng của Hoắc Nghị, lại sắp khóc nữa rồi.

Nhưng âm thanh lại như có ma lực, khí huyết Tề Tư Gia hạ trào, đôi mắt trừng thẳng.

Muốn giải quyết cái chuyện trước mắt này, chỉ có một cách.

Anh quyết tâm, nhắm mắt lại, dứt khoát hôn lên mặt Hoắc Nghị một cái.

Bầu không khí yên tĩnh vài giây, Hoắc Nghị thấy đủ mà chá xát lên mặt, buông anh ra. Cậu lại một lần nữa ngồi vào bồn nước, khuấy bọt lên phát ra tiếng lanh lảnh, Tề Tư Gia nếu như nhắm hai mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra thân thể đẹp đẽ kia một lần nữa bị bao phủ bởi nước.

Hoắc Nghị không hề phát giác rằng Tề Tư Gia đang nhìn mình, bám vào gấu áo của anh, giọng nói ngọt như mía lùi một lần nữa nũng nịu: "Một bên khác cũng muốn được hôn hôn."

Tề Tư Gia bước ra từ phòng tắm, hận không thể đem tất cả những chuyện xảy ra trong đó quăng hết vào không khí.

Hoắc Nghị mặc vào bộ quần áo ngủ bằng nhung, như mèo con mà bấu víu lên người anh, nói linh ta linh tinh: "Nói được làm được mới là bé ngoan nha~". Tề Tư Gia không thèm đếm xỉa đến cậu, kiếm cớ đuổi cậu xuống: "Tóc cậu còn ướt, ngồi xuống đàng hoàng, tôi sấy tóc cho cậu."

Lúc đi lấy máy sấy tóc Tề Tư Gia tưởng như mình vừa mới trải qua nạn kiếp. Thật sự thì anh có phản ứng, tuy là phản ứng không lớn lắm nhưng mà điều này lại làm Tề Tư Gia chột dạ, hiện tại thì đã hoàn toàn tiêu xuống anh mới lấy lại sức lực.

Nguyên nhân đại khái chính là do thanh tâm dục hỏa quá lâu rồi. Sau khi anh và bạn gái trước kia chia tay thì cũng không lên giường cùng ai, về nước lại có biết bao nhiêu chuyện cần giải quyết, tính đi tính lại đã hơn một tháng anh không có phát tiết.

Tề Tư Gia mất tập trung, chưa kịp đem máy sấy đến chỗ của Hoắc Nghị thì đột nhiên có người gọi tới.

"Tôi nghe."

Người gọi tới chính là trợ lý của Hoắc Lan: "Tề tiên sinh, ông chủ dặn dò tôi thông báo với anh một chuyện".

Hoắc Nghị ở đây bốn ngày, cơ bản cũng đã quen, ngày mai bác sĩ tâm lý của Hoắc Nghị sẽ đến xem xét tình hình của cậu. Vị bác sĩ này đã chữa trị cho cậu hai năm ở nước ngoài, trong giai đoạn đó thân thiết với cậu nhất và thậm chí ở cùng một chỗ chăm sóc cho việc sinh hoạt hằng ngày của cậu cũng chính là vị bác sĩ ấy. Sau khi bệnh tình của Hoắc Nghị có chuyển biến tốt, anh ta mới dời ra ngoài ở, chỉ định kỳ hai ngày qua một lần, giúp Hoắc Nghị khôi phục trí nhớ.

Lúc Hoắc Nghị về nước, Hoắc gia bên này cũng bỏ ra rất nhiều tiền mời vị bác sĩ ấy trở về.

Tề Tư Gia một bên nghe điện thoại một bên cắm điện máy sấy tóc, Hoắc Nghị đợi quá lâu lúc này mới chạy lại hối thúc anh. Trong phòng ngủ trải thảm nên cậu không thèm mang dép lê, đôi chân trắng như tuyết đạp lên tấm thảm tối màu trên sàn.

Hoắc Nghị hai tay vò vò tóc, có chút gấp gáp: "Nước dính lên đồ hết nè."

Nói chuyện điện thoại xong, Tề Tư Gia tắt máy, sau đó lấy khăn đưa cho cậu lau, xoa loạn tóc cậu rồi mới bắt đầu sấy. Hoắc Nghị hỏi anh tại sao lại nói chuyện quá lâu, Tề Tư Gia liền kể nội dung cuộc nói chuyện cho cậu nghe.

Nhưng âm thanh phát ra từ máy sấy tóc có hơi to, Hoắc Nghị chỉ nghe được lúc có lúc không nên không thể hiểu rõ cụ thể, hoàn toàn ngơ ngác giống như không hiểu gì nhưng lại thành thực mà gật đầu.

Gấu ôm lớn đặt trên giường bị lệch, Tề Tư Gia bắt đầu kêu Hoắc Nghị lên giường ngủ, còn mình thì tắm rửa sạch sẽ, tắm xong thì ra mở đèn mà xử lý văn kiện. Lúc anh đi ra Hoắc Nghị đã lén lút mở mắt mà nhìn anh, kiên định phải đợi anh ngủ cùng nhưng không lâu sau cậu lại bị cơn buồn ngủ tập kích, bất tri bất giác híp lại đôi mắt.

Tề Tư Gia lên giường, trước khi tắt đèn có nhìn qua dáng vẻ yên tĩnh của Hoắc Nghị lúc ngủ, da dẻ của cậu bị đèn hắt lên một tầng vầng sáng nhu hòa, hoàn hảo đến khó tin.

Có thứ gì đó xông vào đầu, lại bị anh xua đuổi ra ngoài. Tề Tư Gia mặt mày trấn định tắt đèn, tuân thủ lời hứa lúc trước với Hoắc Nghị mà đem cậu ôm vào trong lòng.

Do bác sĩ tâm lý của Hoắc Nghị phải đến, vì muốn biểu hiện sự tôn trọng nên Tề Tư Gia mới đi làm một ngày, lại xin phép nghỉ nửa buổi.

Sang ngày hôm sau anh như thường lệ rời giường, lại bất đắc dĩ bị dì Ngô kéo đi làm điểm tâm, thuận miệng nói cho dì biết hôm nay có khách tới. Làm xong bữa sáng anh lên phòng kêu Hoắc Lan dậy, đồ ngốc này có chút bám giường, dùng âm thanh buồn ngủ mà làm nũng nhưng không thành công, vuốt mắt rồi bị Tề Tư Gia đẩy đi đánh răng rửa mặt.

Mãi khi thay xong đồ hết cả rồi mà Hoắc Nghị vẫn còn buồn ngủ, trên mặt còn có chút hồng. Tề Tư Gia ấn cậu ngồi xuống ghế dựa, ghế ngồi còn chưa nóng thì chuông cửa reo lên.

Dì Ngô lúc này đang ở trong vườn hoa tưới cây, nghe chuông reo thì đi mở cửa. Lúc dì dẫn khách vào vừa vặn thấy Tề Tư Gia nổi giận "Rốt cuộc cậu muốn ngồi hay muốn đứng?!!" Hoắc Nghị đứng lên, mặt nhìn về phía cửa, cả hai nhất thời ngẩn ra.

Hoắc Nghị lập tức tỉnh ngủ, mặt mày hớn hở, chạy tới nắm lấy tay của đối phương: "Tây Tây! Tôi đã lâu rồi không thấy anh nha."

Đây là lần đầu tiên Tề Tư Gia thấy cậu thân thiết nhiệt tình với người ngoài như vậy, run lên chốc lát, tầm mắt chuyển qua người đàn ông đang đứng ở cửa.

Người này thân hình cao lớn, tóc tai hơi đen, đường nét trên mặt thâm thúy mà tuấn lãng, thoạt nhìn giống người mẫu hơn là bác sĩ. Anh ta lộ ra nụ cười ôn nhu, xoa xoa tóc của Hoắc Nghị, sau đó hướng về phía Tề Tư Gia gật đầu hỏi thăm, nho nhã lễ độ nói: "Chào Tề tiên sinh, tôi là Kiều Tây."

Hoắc Nghị lúc này nói thêm một câu: "Là Tây Tây!"

Hết chương 16.

Chương 17.

Lần thứ nhất Tề Tư Gia biết mình hình thành một thói quen chỉ cần một thời gian ngắn như vậy.

Từ khi Hoắc Nghị ở chung với anh, lúc hai người ở chung phân nửa thời gian Hoắc Nghị quấn lấy anh. Có đôi khi là dựa vào anh để xem ti vi, có đôi khi là ôm anh nói chuyện, thậm chí cũng có lúc tình cờ sẽ ngồi trong lồng ngực của anh rồi tự cầm tay anh ôm lấy mình.

Hiện tại lại thấy Hoắc Nghị ôm vị bác sĩ tâm lý kia, tóc tai lại cọ cọ trên ngực của đối phương, miệng cười đến cao hứng nói tôi rất nhớ anh, tâm lý của Tề Tư Gia biệt nữu đến sinh khí. Mà sao tự nhiên lại sinh khí?!!! Tề Tư Gia cũng không phải người vô sự khóc lóc om sòm, vì vậy anh kéo ra một nụ cười lễ phép, nghênh đón người kia vào còn chính mình thì đi pha trà.

Đó là bác sĩ điều trị của Hoắc Nghị, về tình hay về lý Hoắc Nghị thân mật với anh ta cũng không có gì là lạ. Huống hồ chi nếu không có anh ta thì chưa chắc Hoắc Nghị sẽ phục hồi được như bây giờ. Chính mình mới ở chung với Hoắc Nghị chưa đầy một tuần, trùng hợp là Hoắc Nghị thích dính lấy mình mà thôi, ngoài ra chính mình không có một điểm đặc biệt gì, vậy tại sao lại phải sinh khí?

Tề Tư Gia tự nói với chính mình rồi tự cười, muốn đối xử lễ phép với khách, quay đầu thì nhìn thấy Hoắc Nghị cùng với vị bác sĩ ấy ngồi trên ghế sa lông, tay nắm lấy tay, Tề Tư Gia cười cười rồi nghiến răng ken két.

Tuy rằng anh không có tình cảm đặc biệt gì đối với Hoắc Nghị nhưng mà khi thấy người hay kề cận mình lại đi thân thiết với người khác, Tề Tư Gia vẫn là không nhịn được có chút ghen tỵ.

Huống hồ trên danh nghĩa Hoắc Nghị lại là vị hôn phu của anh!

Tề Tư Gia trở về ngôi trên ghế sa lông, một bên pha trà một bên làm như không có gì mà nói: "Chào Kiều bác sĩ, hân hạnh được biết anh. Hoắc Nghị cậu qua đây, quấn lấy người ta như vậy không thấy nóng à?"

Kiều Tây sờ tóc của Hoắc Nghị: "Không có gì đâu, bây giờ đang là mùa thu, khí trời không hề nóng."

Hoắc Nghị ngu ngơ thêm dầu vào lửa: "Trên người Tây Tây lúc nào cũng lành lạnh, cực kỳ thoải mái."

Tề Tư Gia lại lần nữa nghiến răng nhưng vẫn duy trì nụ cười.

Nhất định phải ép tôi nói rõ ràng mới chịu?!

Đối với Hoắc Nghị nước trà giống như một vật quý hiếm, sau khi rót xong cậu bưng lên rồi nói với Kiều Tây: "Tây Tây anh xem đi, cái này gọi là trà!"

Trước đây lúc bọn họ ở nước ngoài Hoắc Nghị chưa từng thấy trà thì cũng nghĩ rằng Kiều Tây cũng không thấy, vừa nói vừa tỏ vẻ chính mình đã biết được đồ vật gì ghê gớm lắm, thấy Hoắc Nghị như vậy Kiều Tây cười càng ôn nhu hơn, đem nụ cười ấy so sánh với nụ cười nghiến răng nghiến lợi của Tề Tư Gia thì quả thật khác xa.

Anh ta sờ sờ đầu của Hoắc Nghị: "Tiểu Nghị thật thông minh, còn học được cái gì nữa nào?"

Hoắc Nghị bắt đầu đếm ngón tay, Kiều Tây một bên nghe, một bên khen cậu, thỉnh thoảng còn hỏi dăm ba câu "Có thấy không khỏe chỗ nào hay không?" "Dạo này vui vẻ lắm à", sau đó yên lặng ghi nhớ câu trả lời. Tề Tư Gia càng nhìn càng thấy chói mắt, nốc hết ly trà, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, suy nghĩ coi có thể dùng lý do gì kéo Hoắc Nghị trở về.

Thấy Kiều Tây hỏi xong mấy vấn đề cần hỏi, bước đầu tiên đã biết rõ, Tề Tư Gia ngắt hai má của Hoắc Nghị hai lần, Hoắc Nghị vừa mới dứt lời âm cuối lại phát ra "A, a, a", sau đó Tề Tư Gia kéo cậu lên, nói xin lỗi: "Tôi nhớ lại là cậu ấy chưa có ăn sáng."

Tề Tư Gia xin lỗi là xin lỗi Kiều Tây nhưng đối mặt với Hoắc Nghị lại không cao hứng mấy. Không chờ Kiều Tây trả lời, Hoắc Nghị chỉ ủy khuất mà nhu nhu hai má, lén lén lút lút quay đầu lại nhìn Kiều Tây.

Trán Tề Tư Gia nổi gân xanh rồi!

Hoắc Nghị lại quay đầu lại, nói: "Đau quá..."

Hành động này Tề Tư Gia thấy hết, đúng, thấy tất cả, Hoắc Nghị giống như là cố ý nói cho tên bác sĩ kia nghe, anh ngoài cười nhưng trong không cười, dung nham của núi lửa bên trong bắt đầu sôi trào ục ục rồi.

Sau đó Hoắc Nghị đi tới gần anh, nắm nhăn vạt áo của anh, làm vẻ mặt lén la lén lút, nói nhỏ nhỏ: "Rất đau đó, anh phải nhớ kỹ lát nữa phải hôn em hai lần nha!"

"Xịt" dung nham trong nháy mắt như bị nước dập tắt, võ đài đang đánh nhau trong lòng Tề Tư Gia hòa rồi, nhưng lại cảm thấy vì việc này mà đắc ý thì khá là mất mặt cho nên Tề Tư Gia biệt nữu mà "Hừ" một tiếng.

Hết chương 17.

Chương 18.

Tâm tình nóng nảy của Tề Tư Gia như kì tích mà được vuốt xuống, anh nhìn bé ngoan Hoắc Nghị ngồi xuống ăn điểm tâm, châm chước thói ăn xấu của cậu một chút rồi quyết định cùng bác sĩ tiếp tục nói chuyện khách sáo.

Ít nhất vị này rất chuyên nghiệp, hơn nữa anh ta cũng chưa có làm cái gì quá đáng, với lại Tề Tư Gia anh đây cũng đâu phải là người lòng dạ hẹp hòi, đúng không?

Bác sĩ Kiều đang ngồi trên ghế sa lông, trên mặt là kính mắt nhỏ nhắn, tay đang ghi chép gì đó sau đó tiện thể kẹp cây bút vào quyển ghi chú có phần cũ kỹ kia. Tề Tư Gia lại bày ra nụ cười vừa thối vừa cứng nhắc kia ra, rót cho anh ta chén trà, Kiều Tây cầm lên nhưng không uống ngược lại lại bày vẻ mặt thành thật hỏi thăm tình huống của Hoắc Nghị.

Biết được Hoắc Nghị chưa từng xuất hiện tính phản nghịch, tâm trạng cũng không thất thường, khóc cũng chỉ có hai ba lần, thậm chí gặp ác mộng mới có một lần, thì Kiều Tây thở phải nhẹ nhõm. Anh ta cười cười, nói: "Tề tiên sinh, anh đối với Tiểu Nghị quả thật là đặc biệt."

Bản thân mình gọi cậu ấy là Hoắc Nghị vậy mà anh ta lại dùng Tiểu Nghị, đột nhiên lại có cảm giác thua anh ta một bậc, mình nên làm gì bây giờ?!!!!!!

Tề Tư Gia nhanh chóng ngăn lại suy nghĩ lạc lối của mình, mời Kiều tây tiếp tục nói.

"Nói thật thì... Lúc trước tôi không đồng ý việc đem cậu ấy về nước... Huống hồ gì là việc kết hôn với anh." Kiều Tây hòa nhã nói, "Tiểu Nghị rất vất vả mới hoàn toàn thích ứng được môi trường ở nước ngoài, đột nhiên lại phải đổi sang môi trường mới, có thể sẽ xảy ra chút kích phản ứng. Nhưng mà lần này lại ngoài dự đoán của tôi, mới vừa rồi tôi có hỏi cậu ấy một vài vấn đề thấy được suy nghĩ của cậu ấy nhanh nhẹn hơn trước, tuy rằng vấn đề mấu chốt vẫn không có cách nào lý giải nhưng Tiểu Nghị đã rất tiến bộ, tính cách cũng hướng ngoại hơn."

Kiều Tây giở một trang của quyển ghi chú ra: "Lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Nghị thấy được cậu ấy rất yên tĩnh, cơ hồ không hề có phản ứng đối với người khác, di chứng của việc tai nạn xe cộ để lại cũng chưa được phục hồi tốt. Dưới yêu cầu của Hoắc tiên sinh, tôi và Tiểu Nghị ở cùng nhau, bỏ ra một năm công tác tâm lý lại cho cậu ấy sau đó mới chậm rãi dẫn dắt cậu ấy thích ứng với việc sinh hoạt bình thường. Ít lâu sau, tôi lại bắt đầu thử dạy cho cậu ấy thường thức, cũng dẫn cậu ấy đến một số nơi công cộng để cho cậu ấy tiếp xúc với xã hội. Cậu ấy rất chuyên tâm học tập nhưng vì phần ký ức bị mất đi quá lớn cho nên hiệu quả cũng không được tốt lắm." Bác sĩ lại bổ sung, "Hơn nữa lúc trước, Tiểu Nghị chỉ có thể biểu hiện một ít biểu cảm cảm xúc thôi... Mới vừa nãy lúc cậu ấy khoe với tôi mới học xong cái gì gọi là trà, tôi có chút giật mình."

Tề Tư Gia: "Lúc cậu ấy ở với tôi ngược lại không được... Cũng không ngốc."

Kỳ thực đâu chỉ là cũng không ngốc, căn bản là rất thông minh, cơ hồ mỗi lần đều nói những câu làm cho Tề Tư Gia không thể vặn lại.

Kiều Tây tỉ mỉ nghe Tề Tư Gia kể, vừa nghe vừa trầm ngâm, thình thoảng sẽ nói chen vào một hai lời. Bất tri bất giác Tề Tư Gia chậm rãi bình tĩnh lại, căn bản ban đầu đối với Kiều Tây có chút địch ý, nhưng suốt cuộc trò chuyện chút địch ý đó cũng chậm rãi biến mất.

Hoắc Nghị vội vội vàng vàng ăn hết bữa sáng uống hết sữa bò, miệng gặm bánh mì, rón ra rón rén đi tới. Tề Tư Gia đang nói chuyện, biết cậu đi vào nhưng lại làm bộ không phát hiện, để cậu tùy ý nhào tới sau lưng mình, mơ hồ hỏi: "Hai người đang nói cái gì vậy?"

"Nói cậu không nghe lời, bánh mì còn chưa ăn xong đã muốn chuồn êm!" Tề Tư Gia tàn bạo nói, kéo cậu ngồi kế bên mình, lấy khăn giấy lau mứt hoa quả dính trên mặt cậu. Hoắc Nghị nhét hết bánh mì vào trong miệng, hai má như chuột hamster nhai nhai mấy cái rồi cố gắng nuốt tất cả xuống.

Thói quen ăn uống này của cậu không hề tốt, Tề Tư Gia nghiêm khác giáo huấn mây câu sau đó nhanh chóng cầm nước tới, ra lệnh cưỡng chế cậu uống.

Lo cho Hoắc Nghị xong, Tề Tư Gia lại khôi phục cái dáng vẻ "cao cao tại thượng" hằng ngày, quay đầu hỏi: "Bác sĩ Kiều, hôm nay anh định ở lại bao lâu?"

Kiều Tây hình như là vì hình thức ở chung của hai người bọn họ mà hơi kinh ngạc, sau một giây mặt mày cong cong nói: "Ngày hôm nay tôi muốn cho Tiểu Nghị ôm tập kiến thức của chương trình học ban đầu một chút, thuận tiện học một chút cái mới, làm xong tất cả chắc là đến buổi chiều."

Tề Tư Gia lại chỉ xin nghỉ tới buổi trưa.

Anh dùng nhiều lý do để đuổi Hoắc Nghị đi để cho mình và Kiều Tây có thể dễ dàng nói chuyện. Tề Tư Gia hỏi về khoảng thời gian mà Hoắc Nghị điều trị ở nước ngoài, lại hỏi đến quá trình trị liệu, lại một lần nữa Tề Tư Gia phải lấy gấu bông cho Hoắc Nghị để đuổi khéo cậu đi, sau đó do dự hỏi Kiểu Tây: "Tôi muốn biết, tại sao Hoắc tiên sinh lại muốn tôi và cậu ấy kết hôn?"

Kiều Tây nhìn Tề Tư Gia phút chốc, điều này làm cho anh có chút sốt sắng.

Yên tĩnh trong chốc lát, Kiều Tây thở dài: "Chuyện này tôi cũng không rõ cho lắm, Hoắc tiên sinh không nói cho tôi biết."

Tề Tư Gia có hơi thất vọng.

"Nhưng tôi chỉ biết, cậu ấy đối với hình của anh có phản ứng." Kiều Tây bổ sung, "Tiểu Nghị quên đi rất nhiều chuyện, nhưng mấy tháng trước cậu ấy tình cờ thấy được hình của anh..."

Tề Tư Gia khẩn trương: "Cậu ấy phản ứng như thế nào?"

Kiều Tây: "... Cậu ấy gặp ác mộng rồi khóc cả buổi tối."

Hoắc Nghị ôm con gấu bông lớn từ trên giường xuống đất sau đó dùng tư thế ôm công chúa mà vụng về ôm nó ra ngoài phòng. Cậu cẩn thận từng bước từng bước xuống bậc thang sau đó "Thịch thịch thịch" chạy tới, rất đắc ý nói: "Tây Tây, anh xem nè! Nó có phải rất lớn hay không!"

Thần sắc của Kiều Tây đang phức tạp, vừa nhìn thấy cậu lập tức đổi lại nụ cười nhã nhặn, giúp cậu ôm con gấu đặt ở ghế sa lông.

Tề Tư Gia không bị ảnh hưởng, anh chìm đắm trong câu "Gặp ác mộng rồi khóc cả tối", hiếm thấy không kiềm chế được trên mặt biểu hiện khiếp sợ.

Mà cái đồ ngốc "Gặp ác mông rồi khóc cả tối" kia lại không hề tự giác, vui vui vẻ vẻ lại gần, chuẩn bị xong mặt mày để nghe khen nói: "Con gấu này cao hơn em —– nhiều thiệc nhiều, em ôm nó tới, có phải em rất lợi hại không?"

Hết chương 18.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro