11 - 13.
Chương 11.
Tuy rằng Tề Tư Gia luôn có cảm giác mình bị cậu nắm mũi dẫn đi nhưng thực ra việc dỗ Hoắc Nghị không khó, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của cậu là được.
Bị ôm trong mười phút, kèm theo là các loại cọ cọ nhỏ giọng làm nũng, Tề Tư Gia từ bản năng cả người cứng ngắc đến cơ bụng đau nhức sau đó thả lỏng, buồn cười vò vò toàn bộ tóc của Hoắc Nghị rối loạn hết lên.
Cái đồ ngốc đang ôm anh bị vò thành ổ gà cũng không biết mà cười vui vẻ khúc khích. Ở trên giường cọ cọ gần nửa tiếng đồng hồ, hai người mới rời giường, Tề Tư Gia dẫn cậu đến phòng vệ sinh, còn tốt bụng giúp cậu chải gọn quả đầu bù xù của mình nữa.
Hoắc Nghị chưa từng để kiểu tóc như vậy ngược lại cảm thấy càng chơi càng vui. Tề Tư Gia cầm cái lược đưa cho cậu làm theo, Hoắc Nghị tràn đầy phấn khởi mà bắt chước muốn cùng Tề Tư Gia để kiểu tóc tình nhân.
Ngược lại anh cũng mới vừa rời giường tóc tai cũng không gọn gàng nên dung túng để cho Hoắc Nghị vò loạn.
Tề Tư Gia bị Hoắc Nghị chọc cho cười ầm ĩ cả nửa ngày, mãi đến lúc đi làm điểm tâm anh mới đột nhiên thức tỉnh hình như sự thông minh của chính mình bất tri bất giác giảm xuống một nửa rồi.
Kẻ cầm đầu đang bám vào cửa nhà bếp, noi theo ngày đầu tiên đến, hỏi anh: "Xong chưa ạ?"
Tề Tư Gia hung tợn nói: "Chưa!!" Hoắc Nghị trốn phía sau anh, anh không muốn bị phiền nên tiện tay cầm lên một viên mứt trái cây nhỏ nhét vào trong miệng của Hoắc Nghị: "Đi ra ngoài ngồi chờ!".
Hai má Hoắc Nghị nhô lên như như một con chuột hamster vậy, cậu che miệng đi ra ngoài, sau khi ăn xong lấy ngón tay quệt miếng mứt dính bên mặt cười ngọt ngào liếm một cái.
Tề Tư Gia tay bưng bữa sáng đi ra, vừa vặn thấy cảm này, thần kinh giựt một cái, quay đầu coi như không thấy, cũng không muốn nhớ đến hừ hừ.
Đến buổi trưa, đồ đạt mà bọn họ đặt vào hôm qua được đưa tới. Tề Tư Gia hướng dẫn người giao hàng đem máy rửa chén để vào nhà bếp, thảm trải thì lót ở trong phòng, sau khi hoàn thành tất cả thì ném con gấu bông vào bồn rửa.
Hoắc Nghị đau lòng, không nỡ để bé gấu một mình nằm bên trong, lén lén lút lút chạy vào ôm nó. Tề Tư Gia kéo cậu trở về, răn dạy: "Còn chưa có giặt, không được sạch sẽ, giặt xong mới cho cậu ôm."
Hoắc Nghị không biết đây là đạo lý gì, cúi đầu không tình nguyện lắm mà vân vân ngón tay.
Tề Tư Gia cố ý sừng sộ lên: "Lẽ nào ôm nó thoải mái hơn ôm tôi hả?"
Hoắc Nghị nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó cười rộ lên, ngoan ngoãn nói: "Anh là tốt nhất."
Đầu cậu cọ cọ vào ngực anh, Tề Tư Gia trái lại âm thầm buồn bực: Câu trả lời này cần phải do dự sao?
Đến buổi chiều dì Ngô mới tới.
Dì là một người phụ nữ trung niên hấp tấp, kéo một đống hành lý, lúc gõ cửa cực kỳ lớn tiếng chỉ thiếu điều lấy búa đập cửa thôi, Hoắc Nghị cho là có quái vật tấn công còn nói sẽ bảo vệ Tề Tư Gia, đu trên người không cho anh đi mở cửa. Tề Tư Gia dở khóc dở cười, dì Ngô lớn tiếng gọi mở cửa, anh mới gõ gõ nhẹ cái trán cậu, thuận miệng giải thích một chút.
Hoắc Nghị trốn ở phía góc cầu thang, cảnh giác nhìn Tề Tư Gia nghênh đón dì Ngô vào nhà, phát hiện dì thực sự là người mới thở phào nhẹ nhõm.
Dì Ngô để hành lý xuống vào nhà bếp rửa tay một cái, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Tư Gia, đây là tiểu thiếu gia Hoắc à?"
"Đúng."
"Sao cậu ấy lại trốn trong góc vậy, con bắt nạt cậu ấy à?"
Tề Tư Gia tạc mao: "Cậu ta bắt nạt con mới đúng!"
Dì Ngô cười haha, Tề Tư Gia rất thân với dì, trước mặt dì thì như một đứa trẻ vậy.
Tề Tư Gia chỉnh lại thái độ đoan chính, khụ hai tiếng, sau đó nghiêm túc nói cho dì biết tình hình của Hoắc Nghị.
Dì Ngô chấn kinh một phút chốc, sau đó hoài nghi đánh giá anh: "Vậy tại sao con lại nói cậu ấy bắt nạt con chứ, không biết xấu hổ."
Hoắc Nghị từ góc cầu thang từng bước từng bước đi đến nhà bếp, nhìn thấy người lạ làm cậu có chút sợ sệt, nhưng cậu không muốn tách Tề Tư Gia ra quá lâu. Thật vất vả đi đến phòng bếp, cậu cẩn thận từng li từng tí ló đầu vào, vừa vặn nghe thấy vài chữ "Cậu ấy bắt nạt con", sự cảnh giác được duy trì từ lúc đầu đã không còn, đi tới cầm tay Tề Tư Gia sốt sắng hỏi: "Ai bắt nạt anh vậy?"
Hết chương 11.
Chương 12.
Cả dì Ngô và Tề Tư Gia đều bị chọc cười, dì Ngô chỉ vào Tề Tư Gia nói bộ con xứng đáng bị bắt nạt sao còn Tề Tư Gia nín cười, xoa xoa tóc Hoắc Nghị nói: "Cậu nghe lầm."
Hoắc Nghị nghi hoặc: "Em không có nghe lầm mà..."
Tề Tư Gia ở cùng cậu vài ngày qua cũng có kinh nghiệm, biết rằng không nên dây dưa với cậu về đề tài này, nắm tay Hoắc Nghị đi ra ngoài, Hoắc Nghị vừa đi theo vừa nhớ lại, cảm thấy mình không có nghe lầm, vừa muốn hỏi thì Tề Tư Gia đã nói: "Tôi đi pha trà cho dì Ngô, đợi lát nữa sẽ giới thiệu dì cho cậu."
Hoắc Nghị hỏi: "Giới thiệu là cái gì vậy ạ?"
"Giới thiệu chính là, cho cậu quen biết dì, để cho dì biết cậu thích ăn cái gì thích làm cái gì sau đó chăm sóc cho cậu thật tốt."
Hoắc Nghị nghe, nhất thời hơi sốt sắng. Tề Tư Gia đẩy cậu ngồi xuống, Hoắc Nghị bắt đầu nghiêm túc mà đếm từng ngón tay của mình.
Tề Tư Gia vốn định pha Thiết Quan Âm (1), suy nghĩ một chút mới đổi thành Bích Loa Xuân(2) có vị ngọt hơn. Anh đưa dì Ngô tới một gian phòng ở lầu một, lúc này dì Ngô đang sắp xếp lại đồ vật, mấy phút sau sắp xếp xong, hai người ngồi xuống ghế salon rót trà uống, còn Hoắc Nghị vẫn đang đếm tay.
Tề Tư Gia hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Hoắc Nghị "A" một tiếng, thất vọng nói: "Em đang đếm..."
Tề Tư Gia: "Cậu đếm cái gì?"
Hiếm thấy Hoắc Nghị không nhìn đến anh, chăm chú nhìn ngón tay nói: "Em thích ăn bánh ngọt, bánh pudding, sữa chua... A em thích ăn cá, còn có thịt, em ghét tỏi... Ghét hành với cả mấy cái thức ăn dài dài màu xanh có mùi vị lạ nữa... Em còn thích món trứng mềm mềm hôm qua anh làm! Còn có, còn có..."
Tề Tư Gia không nghĩ tới cậu sẽ liệt kê hết tất cả, vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy bất đắc dĩ. Hoắc Nghị còn đang vắt hết óc suy nghĩ xem xem còn thiếu thứ gì không, Tề Tư Gia đưa cho cậu một chèn trà nói: "Không cần đếm, mấy việc này từ từ mà nói."
Hoắc Nghị không muốn từ bỏ: "Em sẽ nhớ ra được..."
"Tôi nhớ là được rồi." Tề Tư Gia nhìn về phía dì Ngô nói, "Dì Ngô cũng sẽ nhớ."
Dì Ngô rất tự tin bảo đảm mà vỗ ngực một cái, lớn tiếng nói để cho cậu yên tâm, Hoắc Nghị lúc này mới yên tĩnh uống trà, ánh trà hắt lên đôi mắt tràn đầy tín nhiệm mà chớp chớp hai lần.
Tề Tư Gia chỉ đơn giản giới thiệu bọn họ một chút, chủ yếu nói cho Hoắc Nghị biết "Dì Ngô là người rất cẩn thận cũng đáng tin cậy, cậu không cần sợ hãi". Dì Ngô bên cạnh vui vẻ hớn hở mà nghe, Hoắc Nghị vừa nghe vừa hồ đồ gật đàu, tuy rằng theo bản năng cậu có chút sợ sệt nhưng bởi vì tin tưởng Tề Tư Gia mà dì Ngô cũng bình dị gần gũi cho nên cậu cũng yên lòng, giống như đây là lần thứ nhất đứa trẻ này nhìn thấy người thân, nhỏ giọng gọi "Dì Ngô."
Sau khi dì Ngô đến lại sinh ra thêm mấy việc vặt cần làm, làm xong cũng đã đến buổi tối. Dì lần đầu tiên đến đây nên không quá quen thuộc, Tề Tư Gia để Hoắc Nghị một mình xem ti vi sau đó đến nhà bếp phụ dì Ngô.
Ba người cùng ăn cơm tối. Hai ngày trước lúc Hoắc Nghị ăn cơm cực kỳ không có ngồi yên, luôn quấn lấy anh mà nói chuyện ngày hôn nay ngược lại gò bó, ngoại trừ ngồi kế bên anh ra thì trong lúc ăn cơm cực kỳ yên tĩnh. Tề Tư Gia thích thói quen này nên cả người đều thoải mái hơn rất nhiều.
Yên tĩnh như vậy cho đến lúc đi ngủ. Hoắc Nghị rốt cuộc có thể cùng một chỗ với anh, lúc thay đồ ngủ có chút vui vẻ, đầu tiên là chạy đến sân thượng đem gấu to hai mét đã được phơi khô "xẹt, xẹt, xẹt" chạy về, lập tức nhào lên giường. Đệm giường bị cậu nhảy đều nảy lên hết, hên là Tề Tư Gia nhanh chóng chụp lại máy tính đang sắp rơi xuống. Anh nhanh chóng gom về, sau đó đè Hoắc Nghị lại, nhắc nhở: "Không cho nhảy lung tung!!"
Không thể nhảy, Hoắc Nghị chuyển qua lộn mèo, đôi mắt như nước nhìn Tề Tư Gia.
Ngày mai Tề Tư Gia sẽ đi làm trở lại, đêm nay nhín chút thời gian xử lý chút công việc làm nóng người. Anh tắt máy tính rồi để sang một bên, nhìn Hoắc Nghị vài giây rồi đi tắt đèn, mở đèn ngủ lên, nhét Hoắc Nghị vào trong chăn: "Ngủ!"
Cậu rất yên tĩnh mà nằm, Tề Tư Gia nhìn Hoắc Nghị một phút chốc mới quyết định đêm nay không đẩy cậu ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Tư Gia thấy Hoắc Nghị còn ngủ say nên không nỡ đánh thức cậu, tự mình ăn bữa sáng xong thì lái xe đi làm. Hôm qua đã mưa suốt một ngày, ngày hôm nay trời quang mây tạnh, bầu trời xanh lam thanh khiết, gió không lạnh cũng không nóng khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Nghỉ việc đã ba ngày cũng không ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của anh. Tề Tư Gia bắt đầu vào công việc, bắt đầu từ người mấy ngày trước bị một đứa trẻ dắt mũi trở thành người quất roi thúc người khác đi, liên tiếp bận rộn mấy tiếng đồng hồ, anh dự định nghỉ ngơi một chút thì thấy dì Ngô gọi điện thoại tới.
Bắt máy nhưng là nghe được âm thanh của Hoắc Nghị.
Tề Tư Gia vẫn chưa điều chỉnh lại ngữ khí, dùng tông giọng cứng ngắc hỏi: "Có chuyện gì không?"
Hoắc Nghị hình như có chút sợ sệt với bất an, ngập ngừng nói: "Chừng nào thì anh về nhà ạ?"
"Buổi tối, làm việc xong sẽ về."
Hoắc Nghị bắt đầu quấn lấy anh muốn anh trở về sớm một chút. Vừa mở miệng đã giống như muốn khóc, nhưng khi nói lại chuyển thành làm nũng với Tề Tư Gia.
Tề Tư Gia không làm gì được cậu, uy hiếp nói: "Không làm việc thì không có tiền, mà không có tiền thì không nuôi nổi cậu."
Hoắc Nghị cơ trí một hồi, lập tức trả lời: "Em có rất nhiều tiền! Em, em sẽ nuôi anh có được không?"
Hết chương 12.
Chương 13.
Tề Tư Gia thiếu chút nữa đã quên mất vì sao mình phải cưới Hoắc Nghị, Thành thật mà nói Hoắc Nghị căn bản là không cần anh nuôi, gia đình nhà cậu có nhiều tiền đến nỗi có thể lái xe từ thành đông tung lên thành tây tuy nói Hoắc Nghị không đụng tới chuyện tiền nong nhưng Hoắc Lan tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu.
Nhưng mà cậu đã kết hôn với mình, cái việc này phải để cho mình chịu trách nhiệm, sao phải hi vọng vào Hoắc gia chứ?
Tề Tư Gia không quá để ý Hoắc Nghị nói cậu có tiền, chỉ cần coi như chính mình nuôi một người thủy tinh quý giá, đẹp đẽ nhưng lại yếu đuối, cần quyết tâm để che chở, căn bản không nghĩ tới chuyện kiếm tiền trên người đối phương.
Anh dỗ Hoắc Nghị vài ba cậu, bảo cậu bé ngoan đi xem ti vi hoặc đi ngủ, buổi tối anh sẽ mua quà về cho cậu. Hoắc Nghị tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn nghe lời Tề Tư Gia, cậu cũng chỉ có thể lưu luyến không rời mà cúp điện thoại
Không có Tề Tư Gia để trò chuyện, ở nhà rất là tẻ nhạt, Hoắc Nghị cũng không có hứng xem ti vi, để cho ti vi tự chiếu, còn cậu rầu rĩ nằm sấp xuống ghê salon mà chơi đầu ngón tay.
Dì Ngô đang quét nhà đi qua đi lại hai lần rồi cười híp mắt vỗ vỗ tay hỏi: "Hoắc tiểu thiếu gia, hay là cậu lại đây học một chút công việc nhà đi."
Sau lần Hoắc Nghị bị tan nạn xe cộ vẫn luôn có người chăm sóc cậu, đừng nói làm việc nhà, đến cả việc ăn cơm cậu cũng có người đút cho.
Cậu nghi hoặc hỏi việc nhà là gì, dì Ngô giải thích một lần sau đó nhớ lại: "Trước đây khi Tư Gia còn nhỏ, tôi cũng sẽ kiên quyết kéo nó lại giúp tôi."
Hoắc Nghị nguyên bản không hứng thú lắm nhưng nghe thấy lời này, đôi mắt nhất thời chớp chớp leo xuống ghế: "Muốn học, muốn học!"
Tề Tư Gia ở công ty bận bịu cả ngày, buổi chiều lại bị chộp đến gặp ba anh. Sắc mặt của anh không có thúi như lúc ban đầu nữa, chỉ là có chút hờ hững, ba anh hỏi: "Con nói trí lực của Hoắc Nghị khiếm khuyết có phải là sự thật không?"
"Tôi lừa ba làm gì?"
Ba anh sắc mặt căm giận bất mãn: "Hoắc gia không phải là đang chơi chúng ta sao?"
Sau đó lại nói Hoắc gia không tử tế, cố ý lừa gạt, không trách được lại đem một nhị thiếu gia ở nước ngoài nhiều năm về, nguyên lai là sợ kẻ ngu si làm mất mặt xấu hổ vân vân, trái phải oán trách một đống.
Tề Tư Gia cảm thấy buồn cười, anh đối với ba không có ác ý gì quá lớn, chỉ là thường không thích cách ba anh không biết cân nhắc nặng nhẹ, cũng không thể phân biệt rõ cái nào quan trọng cái nào không, bọn họ ngoài miệng êm tai gọi Hoắc gia là thông gia nhưng trên thực tế giữa hai bên là quan hệ như thế nào, trên thực tế ai muốn bám víu ai, chắc có lẽ ba anh lúc này quên hết rồi.
Khi nghe đến đoạn "kẻ ngu si làm mất mặt xấu hổ" tâm trạng của anh có chút không thoải mái, vì vậy nói bóng nói gió: "Dù sao cũng còn đỡ hơn không biết quản lý tốt công ty để gián điệp thương mại trà trộn vào mà cũng không biết mất mặt xấu hổ". Nhìn ba anh thổi râu mép trừng mắt, Tề Tư Gia không hề yếu thế chút nào, không kiên nhẫn nói: "Ba quan tâm cậu ta nhiều như vậy làm gì. Hoắc Nghị để cho tôi lo, còn ba nên quản lý tốt trên dưới cái công ty này đi."
Ba anh còn muốn chất vấn anh tại sao lại dám nói chuyện với người lớn như vậy, Tề Tư Gia đã không còn hứng thú, nghe qua loa hai câu thì đi. Trước khi đóng cửa lại, anh cố ý thăm dò quay đầu lại nói một câu: "Ba đang suy nghĩ cái gì tôi đều biết, chưa nói đến kể này có được hay không, Hoắc Lan không phải là người ngu ngốc. Đừng có động chủ ý lên Hoắc Nghị."
Tan làm, Tề Tư Gia lái xe về nhà, đi được nửa đường mới nhớ ra chính mình nói sẽ mua quà cho cậu, Gần đây lại không có của hàng đồ ngọt nào, anh đi dạo một vòng tìm cũng không có, cuối cùng chỉ có thể tùy tiện tìm cửa hàng trang sức.
Trước đây anh có dẫn bạn gái đến những nơi như thế này, nhưng chưa bao giờ đến một mình, trước khi vào cửa còn chuẩn bị tâm lý. Trang sức trong cửa hàng tinh xảo, mấy nhóm con gái ở phía sau líu nhíu nhỏ giọng thảo luận.
Tề Tư Gia phát hiện mình ở trong đây là việc không hề thích hợp, nhưng cũng đã vào rồi không thể đổi ý, không thể làm gì khác hơn là bày ra gương mặt không cảm xúc tùy tiện cầm lên vài thứ trang sức đáng yêu, đều không nhìn thấy rõ cái nào đẹp. Mấy nhóc tì kia vốn là thấy anh đẹp trai nên rất hung phấn lại không nghĩ tới anh đẹp trai rất nhanh muốn tính tiền rời đi, đồng loạt mà thở dài thở ngắn.
Bà chủ cười hỏi: "Mua cho bạn gái sao?"
Tề Tư Gia đưa tiền gật đầu. Đột nhiên khóe mắt liếc thấy phía bên kia có để một bức tượng thủy tinh, khó giải thích được lại nhớ đến chính mình ví Hoắc Nghị như "Người thủy tinh nhỏ", do dự chốc lát mua thêm cái bức tượng đó.
Tề Tư Gia chưa từng chi tiêu quá nhiều như thế... Cho nên khi về đến nhà, tay cầm mấy túi nhỏ đựng những thứ đáng yêu này, anh có chút sốt sắng.
Dì Ngô đang làm cơm ở nhà bếp, Hoắc Nghị không biết đang ở đâu, tạm thời không có ai ra đón anh, tinh thần anh buông lỏng không ít. Sàn nhà sạch sẽ hơn so với hai hôm trước, anh đổi dép đi lên lầu hai nhưng chưa đi được mấy bước thì thấy Hoắc Nghị nằm tren ghế salon giữa phòng.
Con gấu bông hai mét kia được giặt sạch sẽ được đặt trên ghế. Còn Hoắc Nghị thì nằm trên ngực của nó, giống như bị cả con gấu ôm ngủ nửa người đều lún xuống, hoàn toàn nằm trong tay của con gấu. Tóc của cậu ngổn ngang, mềm mại rủ xuống bên mặt, da thịt trắng nõn lộ ra chút phấn hồng.
Tề Tư gia dở khóc dở cười, muốn giúp cậu điều chỉnh lại tư thế để ngừa té xuống, kết quả là vừa tới gần Tề Tư Gia mới phát hiện Hoắc Nghị chột dạ mà rung lông mi lên một cái.
Anh nhíu nhíu mày, đột nhiên lúc này Hoắc Nghị mở mắt ra "Oa' một tiếng ôm lấy cổ anh, rất tự tin mà nói: "Em không có ngủ, có phải anh bị hù đến sợ đúng không!!!"
Chiêu này khi còn bé mình cũng hay chơi, dùng để dọa dì Ngô, Hoắc Nghị không lừa được anh đâu.
Mà có thể nói là anh không bị hù sao? Tất nhiên là không thể. Tề Tư Gia nín cười gật gật đầu, đem đồ trên tay đưa tới trước mặt cậu, nói: "Thưởng cho cậu."
Hoắc Nghị không vội nhận, chỉ là ôm cổ anh cười khanh khách: "Em giả chết như vậy rất cực đó, lần sau anh mau mau tới nhìn em nha."
Hết chương 13.
Chú thích:
(1) Thiết Quan Âm.
(2) Bích Loa Xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro