Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1 - 2.

Chương 1.

Dù cho đất nước đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính nhưng Tề Tư Gia có nghĩ cũng không nghĩ tới việc anh sẽ kết hôn với đàn ông.

Đối phương nhỏ hơn anh hai tuổi, tên là Hoắc Nghị, là con trai nhỏ nhất của nhà họ Hoắc danh tiếng, cư trú nhiều năm ở nước ngoài. Ba mẹ đưa hình của đối phương cho anh xem, mái tóc đen rối, da trắng như tuyết như trong truyện cổ tích mới có, đang ngẩng mặt nhìn bầu trời, mỹ lệ mà yên tĩnh không mang thần sắc.

Ba mẹ dai dẳng đòi hỏi: "Tư Gia, tình hình hiện tại của công ty con cũng biết, nếu như không phải thật sự cần thiết, ba mẹ cũng không ép buộc con. Hiện tại chỉ cần chúng ta có quan hệ với nhà họ Hoắc vậy thì mọi chuyện đều được giải quyết."

Tề Tư Gia tức giận đá ngã ba chậu hoa, bực mình một hồi mới đồng ý.

Anh gật đầu thì mọi chuyện được xử lý rất nhanh, cũng không lâu lắm. Hoắc Nghị từ nước ngoài trở về. Ngày mà hai người gặp mặt cũng chính là ngày cử hành hôn lễ.

Lửa giận của Tề Tư Gia đã nguôi bớt, khôi phục bình tĩnh. Thậm chí còn tới buổi lễ đúng hẹn, anh tính toán thầm trong bụng.

Hoắc gia nhiều người như thế lại thấy ít người đến. Thông gia không cần đến sao? Việc kết hôn này mọi người đều nhất trí tương kính như tân, cũng không phải việc gì khó.

Anh mặc bộ âu phục màu đen, áo sơ mi màu trắng, đẹp đẽ gọn gẽ, bên trong nơi tổ chức buổi lễ đèn chiếu sáng lên người anh, chói lòa cả con mắt. Tề Tư Gia anh tuấn kiên cường, tuy rằng tính khí xấu, gặp dịp chơi thì chơi, nhưng nụ cười lễ nghi nhất định phải mang lên mặt.

Trong buổi tiệc quần áo sặc sỡ hương thơm nồng nặc, Tề Tư Gia nội tâm đã thiếu kiên nhẫn, cố xã giao cùng vài người khách, sau đó quay sang đi đến chỗ của người nhà họ Hoắc.

Anh mang theo nụ cười, nhìn thấy Hoắc Nghị. Cậu ấy đi theo bên người đương gia của Hoắc gia – Hoắc Lan, ngoan ngoãn nghe lời, môi hồng nhạt khẽ mím, tuy rằng mỹ lệ nhưng không đáng chú ý.

Hoắc Lan giao Hoắc Nghị cho anh, uy nghiêm mà ý vị thâm trường* nói: "Đối xử với thằng bé cho tốt."

(*Ý vị thâm trường" (Ý vị, sâu xa) – Chương "Luận Ngữ tự thuyết (論語序)": "Độc chi dũ cửu, đãn giác ý vị thâm trường = Đọc ấy cực lâu, nhưng thấy ý vị sâu xa( 讀之愈久、但覺意味深長).

Bàn tay của cậu ấy mềm mại cực kỳ, da dẻ nhẵn nhụi tựa như chưa từng phải làm việc nặng gì, chưa bao giờ trải qua thương tích, khớp xương tinh tế rõ ràng, như một tác phẩm điêu khắc vậy. Tề Tư Gia nắm bàn tay ấy, thấy được Hoắc Nghị lén lút ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái.

Tề Tư Gia nở nụ cười, đáp: "Được."

Từ nhỏ Tề Tư Gia muốn làm gì đều làm theo ý của mình, đây là lần thứ nhất bị ép buộc, lại còn là ép buộc anh kết hôn. Tuy rằng ở lễ kết hôn có nói chuyện với người nhà họ Hoắc, cũng không bị họ khinh bỉ, nhưng trong lòng anh vẫn có chút không cam lòng.

Cũng may anh trước giờ ở trước mặt người ngoài đều ngụy trang vẻ mặt vui vẻ, tính tình nóng nảy, ưa tức giận cũng chỉ có người trong nhà biết , khi về nhà thì ngay lập tức thay đổi sắc mặt âm trầm.

Mẹ của anh lôi kéo anh ngay cửa: "Con gặp cậu Hoắc chưa? Ngài Hoắc nói cậu ấy tính tình rất tốt, hai đứa phải sống vui vẻ đó. Ừ đúng rồi, chắc con không biết, hai đứa trước đây học chung trường đó."

Tề Tư Gia uống trà: "Chung gì cơ?"

"Cậu ấy là học đệ cấp ba của con. Nói đến chuyện này, lúc con học 12 không phải có thời gian làm hội trưởng hội học sinh sao, hình như cậu ấy cũng tham gia vào hội học sinh."

Nhắc tới hội học sinh, lúc học lớp 12 mọi người ai ai cũng cố gắng phấn đấu, chỉ có anh là nhàn rỗi. Sau đó bạn bè khuyến khích anh nên tham gia hội học sinh, kết quả là vừa phải giải quyết nhiều chuyện vừa phải cố giữ hình tượng, lúc nào cũng phải bày ra bộ mặt tươi cười, sau đó anh ngại phiền phúc mà từ chức.

Hoắc Nghị có tham gia hội học sinh, anh cũng không nhớ nổi đã gặp cậu ấy hay là chưa. Chỉ có mỗi cái "duyên phận" này thôi cũng lôi ra nói, anh mặt ngoài cười cười nhưng trong lòng không cười rồi rót một ly trà.

Ban đầu Hoắc Nghị về nước, Hoắc gia định là cho hai người bọn họ ở chung một quãng thời gian để bồi dưỡng tình cảm.

Nhưng Tề Tư Gia lại không nghĩ như vậy, anh dự định ngày mai sẽ đến thăm dò thái độ của Hoắc Nghị, trực tiếp nói rõ.

Anh so với đàn ông thì yêu thích phụ nữ hơn. Dù cho Hoắc Nghị có xinh đẹp đến cỡ nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không có hứng thú.

Nếu như muốn anh và Hoắc Nghị nảy sinh tình cảm, anh không thể làm được, tốt nhất nên nói rõ để cậu hiểu rõ, hai người ai làm việc nấy. Hoắc Nghị nếu như muốn tìm người khác, anh cũng sẽ tuyệt đối không can thiệp vào. Anh biết việc du học ở nước ngoài rất loạn, Hoắc Nghị từ hoàn cảnh đó trở về, chắc chắn sẽ hiểu được ý của anh.

Tề Tư Gia tại khu dân cư cao cấp có một cái biệt thự nhỏ, để tỏ lòng coi trọng đối tượng kết hôn, anh lấy nơi đó làm nơi ở cho hai người ở chung.

Ngày hôm sau Hoắc Nghị được đưa đến, Hoắc gia thuê công nhân chuyển đồ giúp Hoắc Nghị, còn cậu chỉ trợn tròn mắt, tò mò nhìn Tề Từ Gia.

Lúc này không có người của Hoắc gia nhìn chằm chằm, Tề Tư Gia cũng không cần thiết phải giả lã cười cười cũng không có ý định cưỡng cầu bản thân mà nắm tay Hoắc Nghị. Anh chỉ là tùy tiện cười, giới thiệu ngắn gọn vài câu, rồi dẫn Hoắc Nghị vào trong nhà.

Hoắc Nghị từng bước từng bước đi theo anh, đến cửa lại đột nhiên nhéo cổ anh một cái. Tề Tư gia ngừng bước, quay đầu lại thì nhận ra vị thiếu gia này dường như có lời muốn nói, nhưng Hoắc Nghị chỉ là đang nắm tay anh.

Ngoài ý muốn lại bắt gặp ánh mắt mắt trong suốt của Hoắc Nghị, nhớ lại tối hôm bọn họ lần đầu gặp mặt nên muốn Tề Tư Gia nắm tay của cậu dắt đi.

Tề Tư Gia nói: "Cậu Hoắc à, còn một chút nữa là vào nhà rồi, cũng không ai nhìn chằm chằm, có cần thiết phải dắt cậu đi không?"

Hoắc Nghị không nói lời nào, sau một lúc lông mày giãn ra, hài lòng nở nụ cười: "Muốn dắt."

Tề Tư Gia nhịn nhịn nhịn. Dẫn Hoắc Nghị đến phòng khách rồi bảo cậu ngồi xuống, còn anh thì đi pha trà, Hoắc Nghị thấy anh buông tay mình ra thì nhanh chóng đứng lên đi cùng anh, nhỏ giọng nói: "Muốn dắt..."

Vừa nói vừa nắm lấy tay của Tề Tư Gia.

Tề Tư Gia tê hết cả da đầu, trình độ quấn lấy người của vị thiếu gia này hoàn toàn khác với dự đoán của anh đó !!!

Hết chương 1.

Chương 2.

Cái cử chỉ cùng với lời nói này, chính là lời nói của đứa trẻ năm tuổi, chính là vậy.

Bách nhẫn thành kim, bách nhẫn thành kim.

Tề Tư Gia nghĩ thầm, phải giả vờ phải giả vờ.

Sau đó Hoắc Nghị trước sau kề cạnh anh, anh không thể dùng một tay nấu nước, một tay pha trà, lúc ngồi trở lại bàn trà cảm thấy mình gần như sức cùng lực kiệt, hít sâu một hơi rồi rót cho Hoắc Nghị một chén trà.

Hoắc Nghị rốt cuộc cũng chịu buông anh ra, thế nhưng tầm mắt không dời đi, nâng ly trà nên che khuất nửa khuôn mặt, lông mi chớp chớp nhìn anh. Tề Tư Gia bị cậu nhìn đến không thoải mái, tận lực dời ánh mắt của mình đi chỗ khác, trong lòng đã soạn ra một bàn tấu đầy đủ ngôn từ, chuẩn bị kỹ càng muốn nói rõ với Hoắc Nghị.

Vừa mới mở miệng, lại nghe được Hoắc Nghị kinh hô một tiếng, sau đó làm rớt ly xuống đất, nước trà văng tung tóe. Môi cậu bị phỏng đến sung hồng lên, trên áo còn dính cả nước trà, đôi mắt luống cuống trợn to, như bị kinh hãi không biết làm sao để đứng lên.

Từ Tư Gia nhíu mày.

Hoắc Nghị tay sờ sờ môi, nhỏ giọng hỏi: "Đây là cái gì vậy, thật là nóng..."

"Trà." Tề Tư Gia khó hiểu. "Cậu không biết?"

Hoắc Nghị: "Trà là cái gì?"

"Trà là..." Tề Tư Gia nói đến một nửa thì ngừng, chỉ vào ly trà hỏi: "Cậu biết cái này là cái gì không?"

Hoắc Nghị vui vẻ đáp: "Biết nè! Ly!"

Tề Tư Gia chỉ vào bàn trà.

Hoắc Nghị đáp: "Bàn!"

Tề Tư Gia chỉ vào ấm trà.

Cậu lập tức cảm thấy có chút khó khan: "À... là ly có miệng rất nhỏ?"

Tề Tư Gia đột nhiên lóe ra một suy nghĩ đáng sợ, nắm lấy cổ tay của cậu rồi dẫn cậu lên lầu. Dọc theo đường đi anh chỉ vào cái này cái kia xem Hoắc Nghị có biết hay không, Hoắc Nghị bé ngoan trả lời, có đúng có sai.

Đột nhiên cậu dừng bước chân.

Tề Tư Gia cho là cậu có chuyện gì, quay đầu lại.

Hoắc Nghị lại ủy ủy khuất khuất nói: "Đau, muốn nắm tay..."

Tề Tư Gia trầm mặc trừng cậu, cậu thì một mặt vô tôi, bé ngoan cúi đầu, nắm lấy tay Tề Tư Gia.

Tề Tư Gia hít sâu một hơi, hỏi cậu: "Cậu có biết tôi là ai không?"

Hoắc Nghị vừa vừa nãy đã không trả lời đúng ba câu hỏi liên tục, nghe được vấn đề này, tràn đầy tự tin ngẩng đầu: "Biết chứ, anh là chồng em!"

Tề Tư Gia: "..."

Hoắc Nghị đột nhiên ôm lấy anh, đầu dựa vào lồng ngực của Tề Tư Gia. Anh chưa kịp đẩy ra thì nghe thấy người ở trong lòng ngực nghiêm túc nói: "Anh của em nói, anh sẽ nắm tay em, sau đó sẽ ôm em. Nhưng mà chờ thật lâu cũng không thấy anh ôm em... Cho nên trước tiên em ôm anh một cái là được rồi."

Tề Tư Gia trong nháy mắt muốn trả lại hàng! Cậu biết anh của cậu nói "ôm" có ý gì không, hả?!

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro