Chương 3
Tiểu Tô Đường không dám tháo mũ, giơ tay vén một góc vành mũ, hoảng sợ trốn sau lưng Quý Nhiên.
"Cô Thái Thái nhận sai người..." Lần đầu nói dối cô giáo, tiếng nói của cô bé khẽ run.
Quý Nhiên cao hơn Tiểu Tô Đường rất nhiều, cô bé được bóng lưng của cậu che khuất, nhưng không giấu được sự chột dạ trong giọng nói.
Tô Sở Vọng không khỏi cười ra tiếng, đi qua bế cô bé lên, ôm vào trong ngực lay lay: "Đây không phải là Đường Đường nhà chúng ta sao? Không lẽ ba cũng nhận sai người?"
"Ba ba!" Tiểu Tô Đường đột nhiên được bế lên, vừa mừng vừa sợ.
Một tay cô bé ôm lấy cổ của ba, thân thiết hôn lên má: "Ba ba, ba đến rồi, con rất nhớ ba~"
Bởi vì hạn chế chiều cao, cô bé không nhìn thấy Tô Gia Thố trợn mắt.
Miệng nha đầu thúi này thật ngọt, từ sáng đến giờ tách ra bao lâu đâu?
Quả nhiên Tô Sở Vọng bị dỗ, mặt mày hớn hở, vui vẻ nói: "Ha ha, ba ba đến chậm."
Tô Sở Vọng cúi đầu nhìn búp bê thạch cao mà con gái ôm vào trong ngực, khó hiểu hỏi: "Đây là cái gì?"
"Là mẹ mà con làm!" Tiểu Tô Đường lớn tiếng đáp.
Có ba ba bên cạnh, trong lòng Tiểu Tô Đường rất có tự tin, cô bé nhanh chóng đem búp bê nhét vào tay Tô Sở Vọng, để ba ba giữ giùm mình.
Cô Thái Thái hỏi cô bé khi nãy đã xảy ra việc gì, Tô Sở Vọng cũng ở đây, cho nên cô bé kể lại.
Nói một cách đơn giản, sự cố này là ngoài ý muốn, bạn học trong lớp chơi đùa đụng vào Tiểu Tô Đường, cô bé mới không cẩn thận làm hư đồ vật của bạn cùng bàn.
Cô Thái Thái cười cười, trấn an Tiểu Tô Đường, sau đó sẽ giúp hai cô bé giải quyết mâu thuẫn.
Quý Nhiên ở bên cạnh nhìn, dùng giọng điệu tò mò hỏi: "Cô bé kia tại sao nói Đường Đường không có mẹ?"
Tô Sở Vọng giật mình, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn con gái trong lòng ngực.
"Khả Khả còn nói con là đồ lừa đảo, là đứa bé hư, cho nên mẹ mới không cần con..." Tiểu Tô Đường được nhắc mới nhớ cáo trạng, tủi thân bĩu môi nói: "Mới không phải như vậy, mẹ không có thời gian đi họp phụ huynh là do mẹ bận đi làm."
Nói đến đây, cô bé từ trước đến giờ luôn hồn nhiên vui vẻ đôi mắt đỏ hoe, bé vùi mặt vào lòng ngực ba ba, trốn trốn.
Tô Sở Vọng vỗ vỗ sống lưng con gái dỗ dành, trong lòng cũng không thoải mái.
Cô Thái Thái ban đầu rất kinh ngạc, sau đó gương mặt có chút xấu hổ, việc này là do cô không để ý.
Tiểu Tô Đường ở nhà trẻ ba năm, mẹ bé chỉ xuất hiện qua ba bốn lần.
Bạn nhỏ tuổi này tò mò thì cái gì cũng dám hỏi, trong lớp không biết khi nào bắt đầu có tin đồn, nói Tiểu Tô Đường không có mẹ.
Biết việc này xảy ra, cô Thái Thái ở trong lớp giải thích cho các bạn nhỏ, lúc đó mới không còn tin đồn.
Không biết tại sao bây giờ sẽ có bạn nhỏ nhỏ nói những lời này.
Có lẽ là do học kì này mẹ của Tiểu Tô Đường không xuất hiện ở nhà trẻ.
"Tôi sẽ nói chuyện này với các bạn nhỏ trong lớp, sẽ không có những hiểu lầm như vậy nữa..." Cô Thái Thái vội vàng nói.
Tô Sở Vọng sờ đầu con gái, gật đầu: "Làm phiền cô Thái Thái."
Bởi vì còn phải tiếp đón phụ huynh khác, cô Thái Thái đưa bọn họ đến hội trường rồi đi ngay.
---
Sau khi nhắc đến mẹ, tâm trạng của Tiểu Tô Đường rất suy sụp. Tô Sở Vọng cố ý hỏi buổi kịch chiều nay, dời đi sự chú ý của con gái.
Tô Gia Thố cùng Quý Nhiên ngồi cạnh nhau.
Đôi mắt liếc qua chỗ ngồi của Tiểu Tô Đường, Tô Gia Thố hừ nhẹ: "Thiếu trách nhiệm."
Lên tiểu học Tô Gia Thố học được rất nhiều từ ngữ, khi mới biết Tưởng Oản thì chỉ biết mắng cô là "Đàn bà xấu", bây giờ lại có thể hình dung cô là một người mẹ thiếu trách nhiệm.
Giọng của cậu chỉ có Quý Nhiên nghe được.
Cách hai ghế ngồi, Quý Nhiên nhìn Tiểu Tô Đường, chú Tô dỗ cô bé một lúc, cô bé vẫn rầu rỉ không vui.
Bởi vì chơi rất thân với Tô Gia Thố, Quý Nhiên rất rõ tình huống nhà của họ.
Ba mẹ của Tô Gia Thố ly hôn nửa năm, Tô Sở Vọng tái hôn.
Lúc đó Tô Gia Thố còn nhỏ, thậm chí không hiểu tại sao ba và mẹ lại xa cách nhau, trong nhà bỗng có một người phụ nữ xa lạ tiến vào.
Ngay lúc cậu cực kì ghét Tưởng Oản, Tiểu Tô Đường ra đời.
Tô Gia Thố mỗi khi nhắc đến em gái thì rất ghét bỏ, ngày thường đều không muốn ở nhà, thường xuyên nói bảo mẫu đưa cậu đến nhà Quý Nhiên chơi, cách xa em gái cùng cha khác mẹ này.
Tiểu Tô Đường rất thích anh trai, nhưng anh trai lại không muốn mang cô bé đi chơi, ba ba thì bận đi làm, mẹ thì không ở nhà, cô bé tuổi còn rất nhỏ đã nếm trải cảm giác ở nhà một mình là như thế nào.
Buổi chiều hôm nay Tiểu Tô Đường cũng khá vui, Tô Sở Vọng cùng Tô Gia Thố đến xem bé diễn kịch, còn có một anh trai thật đẹp, lại còn thích giúp đỡ người khác.
Hơn nữa trước kia cô bé đã gặp anh Quý Nhiên, còn được anh trai này cho kẹo sữa ăn, nhưng mà Tiểu Tô Đường không nhớ ra.
Sau khi kết thúc buổi diễn, cô Thái Thái còn tặng cho người tham gia hộp quà làm kỉ niệm. Trên hộp giấy có in hình cừu con, bên trong có móc treo chìa khóa, notebook, còn có một cây kẹo que hình cừu con.
"Kẹo que giống cừu!"Tiểu Tô Đường rất thích cây kẹo này, vui vẻ sờ tới sờ lui, ánh mắt còn hướng đến hộp quà trong tay người khác.
Đôi mắt đứa bé sạch sẽ tựa như nước suối, không che giấu được ý nghĩ của bản thân.
Tô Sở Vọng đem hộp quà đưa cho cô bé, cười bảo: "Ba ba cho con."
Tiểu Tô Đường cự kì vui vẻ nhận lấy, sau đó lại nhìn Tô Gia Thố, trên mặt tràn đầy mong đợi.
Tô Gia Thố lập tức lui về sau mấy bước, dứt khoát cự tuyệt: "Nằm mơ!"
Cực kì vô tình.
"...Ồ."
Thái độ của anh trai rất rõ ràng, Tiểu Tô Đường dù rất thích, cũng phải từ bỏ.
Thấy Tiểu Tô Đường mặt đầy buồn bã, Tô Gia Thố hớn hở nâng cằm.
Tô gia giàu có, trong nhà cũng không thiếu kẹo và chocolate nhập khẩu, tuy rằng ngày thường kiểm soát hai anh em không cho chúng ăn nhiều, nhưng đồ mà hai đứa ăn đều là thứ tốt.
Lần này hai đứa nhỏ đều xem kẹo que như bảo bối, bởi vì nó được làm thành hình con vật, khác với kẹo que thông thường.
Gia Thố một chút cũng không chăm sóc Đường Đường, Tô Sở Vọng bất đắt dĩ lắc đầu. Mặc dù hy vọng Gia Thố có thể rộng lượng hơn, nhưng cũng không thể giống các gia đình khác, dặn dò anh trai phải khiêm nhượng em gái.
Không chỉ vì hoàn cảnh gia đình bọn họ đặc thù, Tô Sở Vọng cảm thấy con trai tuổi cũng không lớn, vẫn là đứa trẻ, không muốn vì thân phận "anh trai em gái" này làm Tô Gia Thố chịu ủy khuất.
Tiểu Tô Đường trải qua cảm giác thất vọng với anh trai ruột, cô bé trộm nhìn Quý Nhiên ở bên cạnh, che giấu suy nghĩ của mình.
Dù sao, đây cũng là một anh trai xa lạ, cô bé rất ngại ngùng mở miệng xin.
Nhưng cũng không khỏi tiếc nuối, hình cừu con rất đáng yêu, nếu cô bé có thêm một cây kẹo nữa thì rất vui.
*
Rời nhà trẻ, Tô Sở Vọng đưa Quý Nhiên về trước, Quý gia và Tô gia không cùng một khu, hai bên cách nhau 10 phút lái xe.
Ô tô ngừng ở cửa nam của tiểu khu, Tiêu Tĩnh Uyển đã đợi sẵn ở đây, người phụ nữ mặc váy dài màu vàng nhạt, lúc bước đi làn váy lay lay, xinh đẹp giống như một bức tranh.
Tiểu Tô Đường ghé vào cửa xe, vốn dĩ tò mò nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào Tiêu Tĩnh Uyển.
Tô Sở Vọng đưa Quý Nhiên đi qua, Tiểu Tô Đường trong lúc vô tình nhìn đến chỗ ngồi của cậu có để hộp quà.
Chẳng là anh Quý Nhiên không cần?
Trong lòng Tiểu Tô Đường mừng thầm, vươn tay đem họp quà kéo về phía mình.
Ôm hộp quà trong ngực, có được 3 cây kẹo que, đáy lòng cô bé tràn đầy vui sướng.
Nhưng hạnh phúc này giống như pháo hoa nở trên bầu trời đêm, vụt qua trong nháy mắt.
Tiểu Tô Đường ý thức được bản thân không thể trộm chiếm hộp quà cho mình, như vậy là không đúng.
Tiểu Tô Đường vội vàng nhìn phía cửa xe, nhưng không kịp gọi Quý Nhiên, cậu đã cùng mẹ cậu đi vào tiểu khu.
Chân trời hiện lên ánh tà dương màu hoa hồng, bóng dáng hai người biến mất trong tầm mắt Tô Đường.
Sau khi Tô Sở Vọng trở lại, phát hiện trong tay Tiểu Tô Đường có đồ, nhẹ giọng hỏi: "Con ôm hộp quà làm gì?"
Mặc dù suy nghĩ nhỏ đó chỉ tồn tại hai giây trước khi bị bản thân gạt bỏ, Tiểu Tô Đường vẫn xấu hổ, hai má đỏ bừng, cô bé chột dạ giải thích: "Anh Quý Nhiên quên lấy đồ..."
"Ba ba, chúng ta đưa cho anh Quý Nhiên đi!" Tiểu Tô Đường đưa hộp quà qua, chủ động đề nghị.
Như thể chỉ cần trả lại hộp quà cho Quý Nhiên, là có thể quên đi ý nghĩ của bản thân.
"À, cái này," Tô Sở Vọng đang định nói cho cô bé, "Quý Nhiên khi nãy nói cho ba, anh ấy thấy con thích hộp quà, nên để lại cho con."
Tô Đường mở to mắt, không nghĩ lại là như thế này.
Không ai phát hiện ý nghĩ của Tô Đường, hộp quà quang minh chính đại thuộc về cô bé.
Tâm trạng của cô bé khá phức tạp, cô bé nhấp nhấp miệng, dường như không quá vui sau khi nhận được hộp quà.
Tô Sở Vọng không chú ý đến cảm xúc của con gái, lái xe đưa bọn họ về nhà. Tô Gia Thố lúc lên xe đã ngủ ngay, lúc Quý Nhiên xuống xe cũng không tỉnh, lúc đến nhà mới được ba ba đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt.
---
Buổi tối hôm nay Tiểu Tô Đường viết nhật kí, rất trung thực mà ghi lại cảm xúc của cô bé.
"Mình có suy nghĩ xấu với anh Quý Nhiên."*
Trong một câu gồm 13 ký tự, Tiểu Tô Đường chỉ viết được hai chữ, các chữ còn lại đều dùng ghép vần thay vào.
*câu gốc: "我对季燃哥哥有不好的念头了"13 chữ, pinyin " Wǒ duì jì rán gēgē yǒu bù hǎo de niàntoule". Cô bé viết được 2 chữ bằng tiếng trung, còn 11 chữ còn lại bằng pinyin, tác giả không nói chữ nào nên mình để y nguyên luôn.
Giờ phút này suy nghĩ của cô bé vừa ngây thơ vừa đơn thuần, ghi những chữ này, là bởi Tiểu Tô Đường nhắc nhở bản thân phải bồi thường Quý Nhiên.
Quý Nhiên giúp cô bé bảo vệ búp bê, còn cho cô bé hộp quà, anh ấy là một người anh trai cực kì tốt!
Tô Đường hổ thẹn vì suy nghĩ của bản thân , cô bé lặng lẽ quyết tâm, lần sau gặp lại anh Quý Nhiên, nhất định phải đối tốt với anh ấy.
Sau tan học Tô Gia Thố thường đi đến Quý gia chơi, Tiểu Tô Đường mới đầu còn tưởng rằng mình rất nhanh có thể thấy anh Quý Nhiên, hơn nữa còn có thể đền bù cho anh. Nhưng cô bé quên mất Tô Gia Thố rất khó nói, đi ra ngoài chơi căn bản không đưa cô bé đi theo.
Đợi mãi, đã hơn nửa tháng trôi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro