Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

“Ta muốn anh trở thành hiệp sĩ của ta, có được không?”
“Tôi sẽ dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ người.”
“Anh không cần làm thế đâu.”
Mình muốn bảo vệ anh ấy nên sẽ thật rắc rối nếu như anh chết.
Mình không biết liệu Ludwig có đặt mạng sống của mình vào tình thế lần này hay không, nhưng điều quan trọng là mình muốn bảo vệ anh ấy.
‘Ludwig của Thánh Kiếm.’
Nhưng hiện tại anh ấy vẫn chưa đạt được danh hiệu đó.
Trong nguyên tác, anh ấy không hề bảo vệ Priscilla ngay từ đầu mà ở lại đây rèn luyện. Sau khi trưởng thành và đạt được danh hiệu Thánh Kiếm anh ấy mới tuyên thệ với Priscilla.
Điều này đồng nghĩa với việc hiện tại anh chưa được cầm kiếm thánh.
‘Chẳng phải điều này thật bất công với Ludwig sao?’
“Ludwig.”
“Vâng. Người cần gì, thưa Thánh nữ?”
“Anh có muốn được sở hữu kiếm thánh không?”
“Gì cơ?” Ludwig ngạc nhiên nhìn tôi. “Sao tôi có thể…”
Rõ ràng là anh ta chưa hề nghĩ đến điều này, nhưng điều đó hoàn toàn có thể hiểu được.
“Không phải bây giờ. Sau này ta sẽ trao cho anh cơ hội đó.”
Để được cầm cây thánh kiếm ấy không hề dễ dàng. Tôi hỏi lại:
“Anh có muốn không?”
Nếu anh ta trả lời là “không” thì sẽ chẳng cần thiết bàn về vấn đề này thêm nữa. Nhưng anh ta là Ludwig cơ mà. Anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc và gật đầu.
“Nếu là người, tôi đồng ý.”
‘Anh đã được cầm thanh kiếm đó lên bằng chính sức mạnh của mình trước đây rồi mà’. Tôi nghĩ
***
Việc nhận nuôi diễn ra khá suôn sẻ. Mặc dù có một vài chướng ngại, nhưng tôi vẫn vượt qua được chúng dễ dàng hơn tôi tưởng.
‘Vì đây là một Thánh quốc nên mình có thể thuận lợi vượt qua mọi chuyện với danh nghĩa của Chúa.’
Cảm thấy bản thân thật tội lỗi, tôi đan hai tay lại và cầu nguyện.
‘Chúa ơi, con tin rằng người sẽ tha thứ cho lời nói dối trắng trợn này! Làm ơn! Đừng trừng phạt con ngay bây giờ!’
“Ah, mình vẫn lo quá!”
Thật tiếc khi tôi không thể lập một bản khế ước với Chúa.
Tôi hướng mặt về phía cửa sổ và nhìn qua tấm kính. Vatican từng không có một bóng người giờ đã trở nên thật đông đúc.
“Mình đoán có lẽ là vì mình đang di chuyển.”
Miltiades muốn trở về Đế quốc phương bắc sớm nên chúng tôi đã lên đường sớm hơn dự kiến hai tháng.
Dù không có nhiều thời gian để chuẩn bị nhưng tôi không hề lãng phí chúng.
“Học những nghi lễ cơ bản, không được quên cầu nguyện và gặp mặt Giáo hoàng.”
Và dù cho có bận thế nào thì có một chuyện tôi không thể quên.
“Cha ơi!”
Ngay khi vừa thấy Miltiades từ xa, tôi vội chạy đến và hét to.
Không biết có phải vì những chuyện đã xảy ra hay không nhưng tôi nghĩ Miltiades đang bắt đầu cư xử nhẹ nhàng với tôi hơn.
‘Dù cho người vẫn đáng sợ trong mắt mọi người.’
Tôi chạy về phía người nhanh nhất có thể. Người nhẹ nhàng bế tôi lên và nhìn với ánh mắt dịu dàng.
“Cha ơi!”
Tôi không thể ngừng mến mộ nhân vật yêu thích của mình. Đây là điều duy nhất tôi không thể nào từ bỏ, dù cho có phải đi học hay đi làm.
‘Mình yêu ngững nhân vật này dù cho họ chỉ tồn tại trên màn hình hay trên những trang sách.’
Tình cảm của tôi đã vượt qua cả không gian, và không ai được phép ngăn cản nó!
“Hôm nay người trông thật lộng lẫy. Người đã ăn gì mà đẹp trai thế?”
Miltiades cứng đờ người.
Tôi vui nhất là khi thấy Miltiades bất lực đến nỗi không có phản ứng gì trước những lời trêu chọc của tôi.
“Sao tên của người cũng là Cha vậy ạ? Dễ thương quá.”
Dù Luciana đã thấp giọng nói với tôi tên của người không phải là Cha nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục.
“Cha, con nghĩ người mang giòng máu lai giữa thiên thần và người Rahel đấy!”
“…”
Giờ đây người đã quá quen với nó nhưng vẫn chưa thể thích ứng với nó ngay.
“Thánh nữ, thì ra người ở đây.” Callian mỉm cười hiền hậu, chào tôi.
Tôi nhìn chăm chằm anh. Anh ấy là người tốt, tôi cũng khá thích anh ta, nhưng cũng không thoải mái lắm khi anh ta muốn gần gũi với tôi.
Anh đưa ra một nắm kẹo. “Thánh nữ, người có muốn ăn không?”
Tôi ngồi im trong lòng Miltiades và kéo nhẹ tay người.
“Ngài Callian, Thánh nữ vẫn còn khá rụt rè.”
“À, tôi hiểu rồi.”
Luciana trả lười thay tôi, tôi thấy Calian mặt có vẻ hơi chùng xuống. Miltiades cầm lấy viên kẹo trong tay Calian và đưa nó cho tôi.
“Có muốn ăn không?”
“Có ạ!”
‘Đồ của cha đưa thì chắc chắn mình phải ăn rồi.’
Calian mỉm cười khi thấy tôi vui vẻ nhận viên kẹo. Nếu là anh ấy, tôi chắc hản sẽ rất buồn. Sự vui vẻ của anh làm tôi cảm thấy thật có lỗi.
‘Có lẽ mình nên đối xử với anh ấy tốt hơn.’
“Con làm gì ở đây thế? Không phải bây giờ con đang đi cầu nguyện sao?”
“A, người biết cả lịch trình của con luôn. Con biết người rất thương con mà.”
“…”
Miltiades lập tức im lặng ngay. Tôi bật cười tước vẻ đáng yêu ấy và nắm lấy cổ tay áo của người.
Người nói đúng.
Có một chuyện tôi cần nói với người.
“Cha, con có một thỉnh cầu.”
“Thỉnh cầu?”
Tôi gật đầu.
“Xin người hãy đặt tên cho con.”






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro