Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 4 : tình yêu chớm nở

" Này Thẩm Sở Thiên anh còn muốn đưa tôi đi đâu nữa ? "
Thẩm Sở Thiên cười tít mắt
" Thì đi hẹn hò "
" Thì đi xe hơi cũng được mà . Cớ gì phải đi bộ chứ "
Hắn quay lại nhìn cô kiểu trêu chọc
" Thưa tiểu thư , chỗ này không đi xe được . "
Cô thở dài ngậm ngùi đi theo hắn.
Nửa tiếng , một tiếng vẫn chưa đến nơi . Cô bực tức quát lên
" Đi đến bao giờ nữa đây hả ? "
" Đến rồi đến rồi đây "
Hắn dẫn cô tới một nơi đẹp vô cùng . Một nơi yên tĩnh , cánh hoa anh đào bay phấp phới trong gió , một hồ nước tĩnh lặng . Không gian nơi này như khép mình lại với thế giới thục vậy 
" Đẹp quá !! " Cô thốt lên 
" Hừ không uổng công đi bộ đúng không hả Tiểu Thư "
" Ừ ừ nhưng đừng có mà gọi tôi là tiểu thư hoài như thế !! " Cô chu môi tỏ ra không hài lòng 
Hắn nhìn cô như vậy thì tỏ ra thích thú hẳn . Hắn tới xoa xoa đầu cô nói 
" Ừ không gọi là tiểu thư nữa "
Cô quay lại nhìn hắn mĩm cười thật tươi . 
" Này chỗ này là ở đâu thế ? "
" Tôi cũng không biết "
Hắn nhìn cô thẩn thờ rồi nói tiếp
" Hay là cô đặt tên cho nơi này đi "
" Vậy nó sẽ là Niệm Thiên đường . Được chứ ? "

Hắn nhìn cô ngỡ ngàng hỏi 

" Tại sao lại là " Niệm " "

( Niệm : là mãi mãi không thể ở bên nhau )

Cô lè lưỡi cười 

" Tôi không biết , chỉ là thích thôi !! "

Rồi cô ngòi xuống , nhìn lên những tán cây hoa anh đào kia khẽ mĩm cười . Cô nghĩ 

" Thật bình yên "

hắn đứng từ xa nhìn cô đến ngây người . Cô như tiên nữ đang ngồi dưới tán cây anh đào . Chợt tim hắn đập mạnh xao xuyến hình bóng ấy . Có phải hắn đã yêu rồi không ? Hắn yêu Vân phi Đường hay chỉ cảnh sắc trước mắt hắn khiến hắn rung động ? Rồi hắn chợt loại bỏ ngay ý nghĩa đó bỏi vì hắn không thể " Yêu " . hắn mĩm cười nhẹ nhàng sâu lắng. Cứ thế thời gian trôi đi chỉ hai người ở nơi này . 

" Reeng Reeng Reeng " Tiếng chuông điện thoại của Thẫm Sở Thiên vang lên

" alo "

bên kia đầu dây nói như hét lên

" Thẩm Sở Thiên , Vũ Tuyết Nhi đang ở bên viên"

" sao ? "

Giọng anh đầy sự lo lắng hỏi lại 

" Vũ Tuyết Nhi bị té cầu thang đang ở trong phòng cấp cứu "

" Đợi chút tớ tới ngay "

Rồi hắn cúp máy và bỏ đi ngay . Hắn như quên đi sự tồn tại của cô, quên đi cô đang ở đây . Chợt cô gọi với lại 

" Anh đi ..... "

Lúc này hắn đã đi mất . Bỏ cô lại một mình . 

" Tên khốn này dám bỏ mình lại một mình "

Cô đứng lên tính đuổi theo anh nhưng chẳng thấy anh đâu cả . Tức nhiên với cái tính kiêu ngạo cô chẳng thèm gọi anh . thế là cô tụ mò đường.

15p trôi qua , 1 tiếng , 2 tiếng , 4 tiếng trôi qua . 

" Cái gì ? Sao không tìm được đường như thế này ? sao càng đi càng vào rừng sâu thế này ? Khốn kiếp , Thẫm sở thiên anh chờ đấy "

Đi thêm 1 tiếng mọi thứ trở nên tối mịt mù chợt 

" Cô gái ,cô bị lạc sao ? "

Một bà cụ cầm trên tay một giỏ rau hỏi cô . cô nhìn cụ nói 

"Cụ ơi , cụ cho con hỏi đường ra thành phố là đường nào ạ "

" Con gái con muốn ra thành phố thì phải vượt qua ngọn đèo kia , nhưng giờ tối rồi con không thể đâu "

" Vậy ...... ạ " Cô ngập ngừng nói 

" Hay là con ở nhà cụ một đêm đi rồi sáng hẵn đi "

Cô lưỡng lự nữa muốn nữa không nhưng vì trời đã tối lại ở giữa rừng cô không còn lựa chọn nào khác phải đi cùng cụ . Trên đường đi cô vô tình hỏi 

" Cụ ở với ai vậy ạ ? "

" Cụ một mình "

" Thế con cụ đâu ạ ? "

Cụ tự dưng ngừng lại, bờ vai khẽ run lên rồi nói 

" Chết rồi " 

" A , con xin lỗi "

Cụ lắc đầu rồi dẫn cô đi tiếp , Đi khoảng 10p là tới nhà cụ , nhà cụ khá nhỏ lại ở sâu trong rừng nên không có điện sáng như những nhà khác . Cụ bảo 

" Con gái con ngồi xuống đó đi đợi ta đi lấy thêm dầu "

Cô ngồi xuống ánh đèn lập lòe cũng đủ để cô nhìn thấy mọi thứ trong nhà . Mọi thứ khá đơn sơ . Cô móc trong túi cái điên thoại ra cầm đung đưa nó trên tay nghĩ 

" Mày thật vô dụng cái điện thoại à !! Sao mày lại hết pin vào lúc này chứ "

Chợt tiếng cụ gọi làm cô giật mình 

" Con Gái "

Cô hơi hớt hãi quay người lại 

" Dạ "

" Nhà già còn  chút bánh con ăn không ? "

Cô giơ tay ra cầm láy đĩa bánh . Cô mĩm cười nhìn cụ . Chợt cảm giác quen thuộc ùa về , cô đã gặp cụ ở đâu rồi ?

" Cụ ! Con đã gặp cụ chưa ? "

Cụ già nhìn cô chầm chầm nở nụ cười hiền hậu 

" Chưa từng " 

Chắc cô nhận nhầm người !! Cô mĩm cười rồi nói 

" Cụ tối nay con ngủ tại đây không phiền cụ chứ ? "

" Không , con ngủ đi " 

Rồi cụ bước đi . Cô nhìn theo dáng cụ . Cô trầm tư mọt chút nghĩ 

" Chắc mình nhầm thôi ! "

Nghĩ một đỗi cô bật người xuống nằm nghỉ ngơi 

" Tên khốn kia dám bỏ mình lại !! "

Cô ấm ức nhắm mắt rồi thầm nguyền rũ hắn . Rồi cô chìm vào giấc ngủ chợt cụ già đi tới nhìn cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô hất những cọng tóc đang vương trên mặt cô . Ánh mắt chợt buồn đến đau thương 

" Vân Phi Đường , con đã lớn như thế này rồi à ? "

--------------------------------------------------------------------

" Chíp chíp "

Ánh nắng khẽ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô . Cô khẽ mở mắt .

" A trời sáng  rồi , phải dậy còn đi nữa "

" con Gái , ra ăn sáng đi con "

Van Phi Đường nghe thấy tiếng gọi liền đáp lại 

" Vâng cụ đợi con xíu "

Rồi cô chạy ra , chợt cô dừng lại mặt không khỏi hớn hở 

" Wow , canh hầm thịt " 

Cụ già mĩm cười rồi nói 

" Con ngồi đi , ăn xong cụ dẫn con đi "

 Sau một hồi đi trên đường dài cô cuối cùng cungxtimf thấy đường ra chotqj cô có chút quyến luyến không muốn xa nơi này 

" Cụ này , con có thể đến đây chơi được nữa không ?"

" Được chứ "

Cô mĩm cười rồi chạy đi để lại cụ đứng đằng sau nhìn theo bóng cô xa dần 

" Vân PHi Đường , lỉa ta và con không nên gặp nhau "

Rồi cụ thở dài quay lưng bước đi





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: