Chap 6
An ổn ngủ qua được một ngày, hai ngày, ba ngày, nhưng rồi pheromone ngày càng nhạt đi, từng ngày trôi qua trong sợ hãi, trong hoảng loạn, nhưng hắn đâu biết được, mỗi ngày của hắn trôi qua trong sự thoải mái, trong ánh đèn chớp nháy, trong tiếng nhạc xập xình.
Còn cậu, mỗi ngày trôi qua đều bất an lo sợ, ban ngày không thể ăn uống, ban đêm không thể ngủ được còn xuất hiện chịu chứng bắt đầu khó thở, cả cơ thể ngày càng gầy gò yếu ớt, cao khoảng 1m75 nhưng cả cơ thể chỉ nặng gần 45kg.
Tất cả những điều đó đều nhờ ơn hắn ban, nhưng cậu không trách hắn, trách cậu lại sơ sài trong việc bảo vệ bản thân, trách cậu đã quá dễ dãi với hắn, tất cả đều là lỗi cậu.
Giờ đây, tất cả sự hoảng loạn, sự bất an, mọi sự đau đớn đều là cậu gánh chịu, cả cơ thể ngày càng gầy mòn, từng trận nôn mửa chỉ có thêm không có bớt, đến nỗi cậu chẳng còn chịu đựng nỗi, đêm nào cũng nằm khóc một mình vì tủi thân.
Nhưng cậu lại thương hắn, thương hắn rất nhiều là đằng khác, cậu chẳng dám nói với ai cả, vì cậu sợ cả nhà bênh vực cậu mà quở trách hắn, lúc đó cậu sẽ rất đau lòng, nên tất cả những thứ này một mình cậu đau là được rồi.
Hôm nay cũng vậy, cơn đau bụng cũng vẫn còn âm ỉ, bất lực chẳng thể làm gì, chỉ có thể ôm lấy bụng bật khóc nức nở, càng khóc lại càng khó thở, đứa bé cũng càng ngày càng lớn, bụng cậu cũng có chút nhô ra nhưng chẳng ai biết cả, chút thay đổi nhỏ này chỉ có cậu biết, cũng chỉ có mỗi mình cậu biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ này mà mong chờ từng ngày.
Đứa nhỏ càng lớn cũng là lúc lượng pheromone phải càng ngày càng cần nhiều hơn, vậy nhưng pheromone trong căn nhà này càng ngày càng nhạt đi như sắp tan biến.
Vậy mà cậu cũng trụ được hơn 3 tháng rồi, sức chịu đựng mạnh mẽ ấy thật đáng khăm phục.
Kể từ ngày được chuẩn đoán có thai đến nay là hơn 3 tháng, nhưng trong khoảng thời gian đó đến nay vẫn chưa dám trở lại bệnh viện khám thai, bởi vì cậu sợ, sợ sẽ phát hiện ra đứa bé bị gì vì thiếu pheromone, sợ bác sĩ sẽ gặng hỏi cậu về hắn, sợ mọi người sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt soi mói vì đi khám thai một mình.
Cơn đau bụng không có dấu hiệu thuyên giảm mà ngày càng đau dữ dội hơn, cậu đau đến cả khuôn mặt trắng bệch, cố gắng bước đến ghế sopha hi vọng ngồi xuống một lát sẽ đỡ hơn sau đó sẽ lên phòng nghỉ.
Nhưng càng bước bụng lại quặn đau hơn lúc đầu.
Đau
Đau lắm
Mệt
Mệt lắm rồi
Còn chống cự được nữa sao
Cả cơ thể vô lực ngã nhào về phía trước mơ màng bất tỉnh, tuyến thể bung bật pheromone thơm nồng rượu vang, thật thơm, giá như có hắn ở bên dỗ dành an ủi omega nhỏ này, để omega nhỏ có thể an ổn khóc nấc trong lòng hắn, đưa tay xoa xoa bụng, giọt nước mắt rơi xuống cũng là lúc một dòng máu đỏ chảy ra giữa hai chân omega nhỏ yếu ớt.
Dòng máu càng ngày càng chảy ra nhiều hơn, căn nhà phút chốc trở nên tanh nồng mùi máu tươi.
Chẳng biết hôm nay bị làm sao, trong lòng cứ nôn nao lạ thường, cứ cảm giác có gì đó là lạ làm hắn không thể tập trung làm việc được, đành về nhà, mặc dù không muốn nhưng có một cái gì đó cứ thôi thúc hắn, như muốn hắn phải nhanh chóng trở về nhà.
Hắn bước vào nhà, mùi tanh nồng pha chút pheromone rượu vang còn sót lại nhàn nhạt trong không khí, đảo mắt quanh nhà bắt gặp một hình ảnh quen mắt, omega nhỏ đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo, khuôn mặt trắng bệch yếu ớt, cả khuôn mặt ướt đẫm nước mắt trong vô cùng đáng thương, hai tay gầy ôm lấy bụng chặt chẽ như sợ mất đi thứ gì đó, giữa hai chân...một dòng máu đỏ tươi vẫn đang từng chút từng chút chảy ra.
Cảm thấy sự việc không còn đơn giản như lúc đầu, hắn lao đến như tia chớp bế cậu lên, trong đầu hắn lúc này rất ngạc nhiên, cậu rất nhẹ, nhẹ đến mức hắn có thể dùng một tay nâng cậu lên, hắn có đối xử tệ với cậu thật nhưng đâu có đến mức bỏ đói cậu đâu sao lại nhẹ đến như vậy, cả khuôn mặt hóp lại, tay chân gầy đến nỗi nhìn như chả có miếng thịt nào, toàn là xương, làn da trắng đến xanh xao trông rất đáng thương.
Nhanh chóng bế cậu ra xe, đưa cậu đi bệnh viện, trong xe hắn như ngờ ngợ được tình trạng hiện tại của cậu, giống như...xảy thai đi.
Trên đường phố, chiếc xe sang trọng đắt tiền của hắn phóng như điên, vận tốc hàng trăm km trên giờ, chẳng mấy chốc đã đưa cậu đến bệnh viện tư của bạn thân kiêm anh dâu hắn, bế cậu vào trong đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
1 tiếng
2 tiếng
3 tiếng
4 tiếng trôi qua
Đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt, chưa bao giờ hắn thấy thời gian lại trôi lâu như lúc này.
Hắn đã ngồi đó 4 tiếng đồng hồ, cả người còn đang bận chiếc áo sơ mi dính máu đã khô lại từ bao giờ, hai tay hắn cũng toàn là máu đã khô lại đầy mùi tanh.
Cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, hắn như được cứu rỗi, nhanh chóng tiến đến hỏi tình hình hiện tại của cậu.
- Cậu ta sao rồi?
- Tao nói thật này Taehyung, nếu mày không yêu em ấy thì làm ơn, đừng có đánh dấu tội em ấy lắm, mày có biết khi mà omega đã được đánh dấu mang thai thì sẽ như thế nào không? Lúc nào cũng luôn cảm thấy bất an, lúc nào cũng ao ước được bao trọn trong pheromone của alpha của mình, mà mày lại bỏ đi chẳng cho em ấy một chút cảm giác an toàn, hôm nay em ấy động thai đến như vậy cũng chỉ vì thiếu pheromone đó, chính ơn phước mày ban đấy. Thiếu pheromone của alpha đã đánh dấu đồng nghĩa với việc phải gánh chịu những khó khăn hơn gấp trăm gấp nghìn lần omega khác mang thai, nào là bị đứa nhỏ trong bụng rồi đến bản năng hành hạ, tao nể em ấy thật đấy nếu là tao thì tao đã cắt bỏ tuyến thể rồi, thà chấp nhận nguy hiểm đến tính mạng còn hơn là phải chịu đựng đau khổ dày vò, nhưng em ấy không làm vậy, em ấy chấp nhận hi sinh thân mình chịu đau khổ để hi vọng đứa bé sẽ không phải chịu bệnh tật, trong thời gian đầu mang thai nếu không được bao bọc trong pheromone chắc chắn đứa bé sẽ ngày càng khó hơn, những triệu chứng như đau bụng, buồn nôn và những thứ khác cũng sẽ rất nghiêm trọng, em ấy có lẽ cũng gặp những vấn đề đó và còn chẳng thể bồi bổ cơ thể, lần gần đây nhất tao gặp em ấy là 5 tháng trước, ít ra còn có da có thịt hơn bây giờ, em ấy cũng chẳng gầy đến như vậy. Mày lo mà xem lại đi, lớn rồi phải biết có trách nhiệm chứ.
- Khoan, cậu ta có thai á, bao lâu rồi?
- Hơn 3 tháng, muốn phá bỏ là điều chẳng thể, phá thai là luật cấm, và đứa bé cũng lớn rồi chẳng thể phá được đâu, chưa kể nếu để lọt đến tay mẹ, mày xác định!
Lượng thông tin anh vừa mới nói có khá nhiều thứ hắn chưa tiếp thu nổi, hắn chưa bao giờ hiểu cho bản năng omega của cậu cũng như con người cậu, hắn chỉ biết là hắn thật sự rất tệ, cậu không có lỗi, lỗi ở ba mẹ hắn, lỗi ở ba cậu, người đã vì một bản hợp đồng mà nhẫn tâm đem cậu đánh đổi, lỗi của những người đã ép buộc cuộc hôn nhân này, nhưng thay vì phản đối tất cả hắn lại chọn trút tất cả lên đầu cậu, đổ tất cả mọi lỗi lầm lên đầu cậu vậy mà cậu vẫn không có lấy nữa lời oán trách hắn, hắn tệ thật.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé gầy gò chẳng có lấy một miếng thịt, ngốc thật biết là đang mang đứa nhỏ lại chẳng chăm sóc cho mình một cách tử tế, ngốc đến nỗi cũng chẳng dám nói cho hắn biết, nếu như không muốn cũng có thể mua thuốc mà, tại sao lại để mọi thứ tồi tệ đến vậy.
Nhưng hắn đâu biết được, omega nhỏ kia lúc nào cũng sợ hắn, nhưng cũng lại đau lòng vì hắn, sợ hãi đối diện với ánh mắt, với giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, đau lòng vì ánh nhìn khinh bỉ kia, tất cả mọi thứ đến từ hắn lại khiến cho cậu càng ngày càng sợ hãi, duy chỉ có pheromone kia lại khiến cậu vừa cảm thấy an toàn lại cũng vừa thấy sợ hãi, an toàn đối với bản năng nhưng sợ hãi cũng tương tự, sợ rằng càng ngày nó càng nhạt đi sau đó sẽ có một ngày nó tan biến mất.
Nắm lấy đôi tay gầy gò kia, giờ phút này hắn mới thật sự mới được ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp kia, xinh đẹp như vậy mà lúc nào cũng buồn bã cúi gầm mặt xuống.
Bàn tay alpha to lớn ấm áp đang nắm chặt lấy bàn tay nhỏ gầy gò của omega, đang mải mê đắm chìm ngắm nhìn gương mặt trắng xanh đáng thương đột nhiên hắn thấy khuôn mặt omega bắt đầu nhăn nhó, mày đẹp cau lại, tay chân giãy giụa, miệng liên hồi cầu xin, nước mắt cũng bắt đầu chảy ra ướt đẫm khuôn mặt.
- T...tha cho tôi đi...hức hức...bỏ tôi ra...anh...anh ghét tôi lắm mà...hức...a đừng...bỏ ra...hư....
- Đừng...đừng sợ, có tôi đây rồi.
Hắn nói rồi bắt đầu giải phóng pheromone trong không khí, vậy là khuôn mặt đang nhăn nhó khóc lóc kia lại bắt đầu dịu xuống, tay chân cũng thôi giãy dụa, liền an an ổn ổn thiếp đi.
- Jung Hoseokkkkkkk.
- Mả cha mày, vừa vừa phải phải thôi nhá tao nói cho mày biết sức chịu đựng của con người có giới thiệu í lộn giới hạn nha, từ từ rồi tao khám cho làm như yêu thương em dâu tao lắm không bằng.
Anh vừa nói xong một tiếng bốp vang dội trong phòng, vâng và tiếng bốp vừa rồi là cái tán lên đầu anh, thủ phạm chẳng ai khác ngoài hắn.
- Mả cha mày, vừa vừa phải phải thôi nha, mày tin tao méc anh mày không rồi ổng dẹp hết bar của mày.
Và lời đe dọa vừa rồi rất có tác dụng với hắn, tuy hắn mang danh là một alpha đầu đội trời chân đạp đất không ngán một ai ngoài thương trường nhưng khi về nhà lại là chúa sợ mẹ cùng mấy bà chị ông anh, ai bảo mấy con người đó quá đáng sợ làm chi.
- Khám đi, nhanh lên.
Sau một hồi khám cho cậu, anh thật sự muốn đập chết hắn, omega nhỏ cục bông đáng yêu của cả nhà vào tay hắn giờ như một cái xác sống đúng nghĩa, và tình hình hiện giờ là omega có kia có dấu hiệu không muốn tỉnh lại nữa.
- Tao nói cho mày biết, em ấy hiện tại không có dấu hiệu muốn tỉnh lại cũng có thể nói là đang từ chối sự sống, nếu trong 3 ngày mà em dâu tao không tỉnh, chắc chắn với mày luôn, tao chẳng che dấu cho mày được nữa đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro