Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Cụ tổ

"Tôi ngủ đây, không có chuyện thì đừng làm phiền tôi." Nói xong, Chu Hà biến mất.

Tang Hủ nén lại sự kinh ngạc trong lòng, đặt túi gấm đựng Bổ Thiên đan vào dưới đáy của bao vải.

Mấy người Hàn Nhiêu không có Bổ Thiên đan thì không thể kéo dài tuổi thọ, chắc chắn phải tìm kiếm khắp nơi trong Quỷ Môn Quan nguy hiểm này, nếu cứ như vậy sẽ dẫn đến Tang Hủ cũng phải đối mặt với nguy hiểm cực lớn. Không bằng đợi lần sau bọn họ mở quan tài nào, Tang Hủ lén ném bốn viên Bổ Thiên đan vào, như vậy bọn họ có thể chuyên tâm tìm đường thoát.

Trong lúc âm thầm tính toán, mấy người tiếp tục tiến về phía trước, để tiết kiệm nến, đội ngũ chỉ đốt một ngọn nến. Bước ra khỏi phạm vi đình Bác Y, lội qua một dòng sông ngầm hẹp, mọi người lại nhìn thấy cột mốc "Đài Vọng Hương". Dưới ánh nến mờ ảo, nhìn xa về phía trước, có thể thấy mờ mờ cách phía trước không xa có một bệ đá cao lớn sừng sững, phía dưới có rất nhiều bóng người.

Mọi người nhìn thấy những bóng người đó, lập tức lạnh cả người, vội vàng trốn sau một tảng đá lớn.

Hàn Nhiêu đưa ba lô cho Tang Hủ, nói: "Mọi người ở đây chờ, tôi lén lút đi qua thăm dò một chút."

Anh ta vác súng, mò mẫm đi qua. Mọi người nín thở chờ đợi, thấy anh ta bò sát đất tiến lên, đến gần chỗ những bóng người kia, ngửa cổ nhìn một lúc, quay đầu lại vẫy tay, ý bảo họ đi qua. Thẩm Tri Đường che chắn ngọn nến, không để ánh lửa quá lộ liễu, mấy người học theo Hàn Nhiêu, bò sát đất tiến lên, đến bên cạnh Hàn Nhiêu.

Nhìn kỹ ở khoảng cách gần mới thấy, những bóng người dưới kia hầu hết đều là những bộ xương khô, không thể nào có khả năng sống dậy. Chúng xếp thành vòng tròn bao quanh bệ cao, toàn bộ đều là tư thế ngồi xếp bằng kết ấn. Thẩm Tri Đường nâng cao ngọn nến, phát hiện những bộ xương này được bao quanh bởi nhiều vòng tròn, càng gần bệ cao thì bộ xương càng kỳ quái.

Những bộ xương ngồi dưới bệ cao, cổ lại phân ra bốn nhánh, mỗi nhánh đều có một cái đầu lâu mọc ra. Mà những bộ xương như vậy, ít nhất cũng có hơn mười bộ.

"Đây đều là yêu quái sao?" Diệp Tân nhìn những bộ xương kia thì tim đập thình thịch, chân run lẩy bẩy: "Làm gì có người nào lại mọc ra thứ như vậy?"

Tang Hủ đeo mặt nạ Na, nhìn quanh đống xương, không có gì kỳ lạ, ngay cả bóng đen thường thấy trước kia cũng không có. Cậu lại ngẩng đầu nhìn lên bục đá ở trung tâm, bục cao quá, gần như chạm đến đỉnh hang động, phía trên tối đen một mảng, không nhìn thấy gì.

"Anh Kiến Quốc", Thẩm Tri Đường nhìn cậu đeo mặt nạ, "Mặt nạ Na của anh lấy được ở đâu vậy?"

Tang Hủ nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Cô ấy không hỏi mặt nạ này là gì, dùng để làm gì, mà trực tiếp hỏi từ đâu ra, có vẻ cô ấy biết Mặt nạ Na này không tầm thường.

Cô gái Thẩm Tri Đường này rất uyên bác, dường như biết rất nhiều thứ.

"Lúc bị lạc với mọi người, tôi vào quán Mạnh Bà, nhặt được bên cạnh quan tài của Mạnh Bà." Tang Hủ nói.

Hàn Nhiêu lách vào đống xương sọ, lục tìm Bổ Thiên đan trong những bộ quần áo mục nát của chúng.

Những người còn lại cũng liều mạng, tiến vào đống xương sọ. Tang Hủ đi đến phía trước nhất, giả vờ sờ vào xương sọ, thực chất là lấy ra bốn viên Bổ Thiên đan từ túi gấm, nhét vào tay mỗi người một viên trong số những bộ xương sọ bốn đầu. Sau đó, lợi dụng lúc Hàn Nhiêu và những người khác không chú ý, rút lui về đống xương sọ bình thường.

Chẳng mấy chốc, cậu nghe thấy Thẩm Tri Đường reo lên phấn khích: "Tìm thấy rồi!"

Mọi người nhanh chóng chạy đến, Thẩm Tri Đường cẩn thận lấy Bổ Thiên đan từ tay những bộ xương sọ bốn đầu, đưa lên mũi ngửi ngửi, "Bổ Thiên đan có mùi thơm đặc biệt, đúng là mùi này."

Cô ấy chia cho mỗi người một viên. Diệp Tân cảm động chết đi được, lẩm bẩm niệm: "Trời cao phù hộ, trời cao phù hộ!"

Hàn Nhiêu ngửi ngửi, xác nhận là Bổ Thiên đan, trực tiếp nhai. Diệp Tân và Thẩm Tri Đường lại không vội ăn, cất đi.

Hàn Nhiêu nói với Tang Hủ: "Cất kỹ thứ này. Hãy nhớ, Bổ Thiên đan không chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, nếu cậu vô tình nhìn thấy những thứ không nên nhìn, tinh thần bị rối loạn, cơ thể sụp đổ, nuốt một viên Bổ Thiên đan sẽ trở nên tốt hơn nhiều, ít nhất có thể kiềm chế sự biến dị của cơ thể. Nếu ăn đủ nhiều, thậm chí có thể chữa khỏi hoàn toàn. Tôi trước đây vô tình nhìn An Hòa một cái, đầu óc cứ đau nhức, này, ăn một viên, lập tức sẽ khỏi, hiệu quả hơn cả thuốc bổ não của nội tôi."

Tang Hủ biết anh ta nói thật, gật đầu.

Thẩm Tri Đường lại nói: "Anh Kiến Quốc, tôi dùng một viên Bổ Thiên đan mua mặt nạ Na của anh, bán không?"

Mắt Diệp Tân sắp trợn ngược ra ngoài: "Một viên Bổ Thiên đan mua một cái mặt nạ rách nát, không bằng chị mua em còn hơn."

Thẩm Tri Đường liếc cậu ta một cái, cậu ta bịt miệng lại không nói gì nữa.

Hàn Nhiêu mắng cậu ta: "Ngốc nghếch, người đẹp này chịu bỏ ra một viên Bổ Thiên đan mua, chứng tỏ cái mặt nạ này đáng giá như vậy."

Tang Hủ lắc đầu, nói: "Không bán."

Thẩm Tri Đường cười: "Bao nhiêu anh mới đồng ý bán?"

"Xin lỗi." Tang Hủ rất dứt khoát.

Bởi mấu chốt là ở chỗ mặt nạ Na này cũng không phải của cậu, cậu sao dám bán đồ của Chu Hà?

"Mặt nạ Na này có gì đặc biệt mà dùng Bổ Thiên đan mua cũng không bán?" Diệp Tân hỏi.

Hàn Nhiêu cũng rất tò mò.

Thẩm Tri Đường nhìn bọn họ, nói: "Mọi người đều không biết?... Thôi, mọi người vừa cứu tôi, tôi nói cho mọi người biết, không tính phí. Lần sau nếu mọi người hỏi tôi những câu hỏi tương tự, tôi sẽ yêu cầu trả công. Tuy nhiên, anh Kiến Quốc, tôi nói Mặt nạ Na là gì, anh có thể nói cho tôi biết Mặt nạ Na trong tay anh có tác dụng gì không?"

Tang Hủ gật đầu.

Cô ấy chỉ vào mặt nạ Na trong tay Tang Hủ, nói: "Một số thứ được thờ phụng bởi con người qua nhiều thế hệ, sẽ tạo ra một số khí chất đặc biệt. Ví dụ như mặt nạ thần Na, được hưởng hương khói thờ phụng hàng trăm năm, sẽ có một số thuộc tính siêu nhiên nhất định.

Giấc mơ là phản chiếu của hiện thực, lịch sử cũng tương ứng với nhau. Những thứ trong giấc mơ, có thể giải thích bằng kiến thức trong thực tế. Ví dụ như cái mặt nạ trong tay anh Kiến Quốc, nhìn là biết đồ cổ rồi. Mọi người xem, mắt của mặt nạ Na được vẽ tinh xảo nhất, trên trán còn vẽ hoa văn mắt, điều này đại diện cho một vị thần ba mắt. Tôi đoán, mặt nạ Na này hẳn đang vẽ Thái tử nhà Thương, Ân Giao. Truyền thuyết kể rằng sau khi bị chặt đầu và hồi sinh, đôi mắt của ông ta đã đạt được sức mạnh của thần, có thể nhìn thấu mọi sự thật." Thẩm Tri Đường nhìn về phía Tang Hủ: "Tôi đoán đúng không?"

Tang Hủ cũng không biết chiếc mặt nạ Na này có phải là vẽ Ân Giao hay không, chỉ là có thể nhìn thấu sự thật là chính xác.

"Cô đoán không sai." Tang Hủ nói: "Nhìn qua mặt nạ Na, có thể thấy được rất nhiều thứ mà mắt thường không thể nhìn thấy."

"Wow, thần kỳ quá!" Diệp Tân cũng bị thu hút: "Tìm thêm đi, biết đâu ở đây cũng có những đồ cổ nào đó có thể nhặt nhạnh."

Cậu ta lập tức quay đầu lại sờ soạng những bộ quần áo rách rưới của những bộ xương, hy vọng cũng có thể nhặt được một chiếc mặt nạ Na. Tang Hủ đi đến dưới đài cao, xung quanh đài cao đều được bao quanh bởi những xác ướp bốn đầu dày đặc, mỗi xác ướp đều có ba hốc mắt, tám cánh tay, quỳ sấp trên mặt đất, cố định ở tư thế quỳ lạy, đáng sợ như những con nhện vậy.

Trên bốn bức tường của đài cao treo một số dây leo màu vàng nâu, còn khắc rất nhiều bức tranh, tranh thủ lúc Hàn Nhiêu và Diệp Tân còn đang lục soát xác ướp, Tang Hủ ngẩng đầu quan sát những bức tranh tường loang lổ. Tranh trên tường giống như đang kể chuyện, mỗi bức tranh đều vẽ một người đàn ông trông rất nổi bật. Người đàn ông này râu tóc bay bay, mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, có lẽ là tiêu chuẩn cái đẹp trong lòng người xưa. Chỉ là đôi mắt có chút kỳ lạ, lại là màu đỏ.

Thẩm Tri Đường cũng đến, cô ấy giống cậu, hứng thú hơn với những bức tranh này: "Hình như là nói về sự tích của tổ tiên nhà họ Tang. Ừm... bức tranh này nói rằng ông ta từ trên trời rơi xuống, được mọi người tôn làm thủ lĩnh, tự xưng là Tang Vạn Niên. Bức tranh này nói rằng ông ta thức tỉnh đủ loại pháp lực thần thông, cứu giúp dân chúng thoát khỏi cảnh lầm than."

Tang Hủ theo lời giải thích của cô ấy, xem từng bức một.

"Bức này nói ông ấy quy y nơi Đẩu Mẫu nguyên quân, được Đẩu Mẫu nguyên quân ưu ái, trở thành hành giả đại diện cho thần linh trên trần thế. Bức này..."

Ánh mắt của hai người dừng lại ở bức tranh cuối cùng, trên tranh là tổ tiên nhà họ Tang kết hôn với Đẩu Mẫu nguyên quân, giao hợp, sinh ra một loạt con cháu ba mắt bốn đầu tám tay. Sau đó, tổ tiên nhà họ Tang qua đời, người nhà họ Tang đã xây dựng đài Vọng Hương cho ông, đặt quan tài của ông trên bệ cao.

"Không thể nào..." Thẩm Tri Đường nhìn những bộ xương kỳ dị trên mặt đất: "Những thứ này đều là con của tổ tiên nhà họ Tang và Đẩu Mẫu nguyên quân sao?"

Tang Hủ rơi vào trầm tư.

Thực ra từ Tiệm Mạnh Bà đi đến đài Vọng Hương, Tang Hủ nhạy bén nhận ra hình thức quan tài, phong cách kiến trúc ngày càng cổ xưa.

Đến đài Vọng Hương, các kiến trúc đã trở nên rất đơn sơ. Đình Bác Y thì ít nhất vẫn còn đình có mái cong vút, đài Vọng Hương chỉ có một đài cao bằng đá được chồng lên như vậy.

Điều này cho thấy, thời gian xây dựng những thứ này ngày càng cổ xưa. Vì vậy, bốn bộ xương sọ trên mặt đất là tổ tiên của gia đình Tang, có lẽ là thật. Hơn nữa, quay đầu lại quan sát vòng tròn xương người của đài Vọng Hương, từ trong ra ngoài, mức độ kỳ dị của xương sọ dần dần giảm đi. Có lẽ, gia đình Tang trải qua nhiều thế hệ kết hôn, dần dần trở nên bình thường.

Tuy nhiên, Tang Hủ lại nảy sinh một nghi ngờ.

Trước khi những công trình này được xây dựng, chẳng lẽ không có Quỷ Môn Quan sao?

Hay nói cách khác, Quỷ Môn Quan mà họ đang ở hiện tại không phải là Quỷ Môn Quan trong truyền thuyết, mà là nhà họ Tang dựa theo truyền thuyết Đẩu Mẫu nguyên quân cai quản âm ty, đã xây dựng một cái gọi là "Quỷ Môn Quan", chuyên dùng để đặt hài cốt của tổ tiên họ.

Thẩm Tri Đường nhận ra đươc mặt những chữ triện trên bức bích họa, nói: "Không chỉ vậy, tổ tiên nhà họ Tang còn để lại một câu mật ngữ, nói rằng chỉ có người có duyên mới có thể hiểu được. Mật ngữ là..."

Khi nhìn thấy mật ngữ, cô ấy trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Chúng tôi không mò được bất cứ thứ gì, hai người đang nhìn cái gì vậy?" Diệp Tân đi khập khiễng đến.

Chân cậu ta đã khá hơn nhiều, giờ thì không cần ai cõng nữa.

Hàn Nhiêu đưa mặt lại gần, nói: "Bảo vệ di sản văn hóa là trách nhiệm của mỗi người, sao cô lại khắc chữ Tây lên đó? Nếu khắc thì phải khắc chữ quốc ngữ chứ em."

"Đây không phải do tôi khắc!" Thẩm Tri Đường biện bạch: "Là mật ngữ do tổ tiên đầu tiên của nhà họ Tang để lại."

Hàn Nhiêu nói: "Sao có thể? Đùa tôi à?"

Tang Hủ lên tiếng: "Cô ấy không nói dối."

Tang Hủ vừa lên tiếng, Hàn Nhiêu lập tức tin. Chủ yếu là cậu chàng Tang Hủ này rất điềm tĩnh, nhìn thấy xác sống di động cũng không đổi sắc, dường như sự đáng sợ của những con quái vật đó còn không bằng giáo viên chủ nhiệm đang nhìn trộm từ ngoài cửa sổ. Thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy cậu hơi ngốc, giống như con chuột lang vậy, ở lâu rồi sẽ phát hiện ra cậu thực sự rất đáng tin cậy.

Trong đầu Hàn Nhiêu lóe lên một ý tưởng, hỏi: "Chẳng lẽ tổ tiên nhà họ Tang cũng giống chúng ta, là người nơi khác vào mộng?"

Mọi người cùng nhìn về phía bức bích họa, trên đó viết:

"The only way for us to survive is to believe in gods and become the king of dreams."

"Ý gì vậy? Có ai giải thích cho tôi nghe không?" Trình độ tiếng Anh của Hàn Nhiêu chỉ đạt đến mức "how are you".

Tang Hủ dịch từng chữ: "Cách duy nhất để chúng ta sống sót là tin vào thần linh, trở thành Vua Cõi mộng."

Bên dưới, còn có một hàng chữ nhỏ.

"I left treasures for you. I hope they can be helpful to you."

"Good luck, outsider."

"Tôi để lại một số báu vật cho các bạn, hy vọng là chúng có ích."

"Chúc các bạn may mắn, những người nơi đất khách."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Không muốn đi làm, chỉ khi viết tiểu thuyết mới cảm thấy hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro