Chương 6: Hỏi Na
Editor: tôi lại không drop bộ này nữa =))) không chờ được nên lại edit để đọc.
Nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ, mọi người tiếp tục lên đường. Chân cẳng Diệp Tân không tiện, Tang Hủ và Hàn Nhiêu thay phiên nhau cõng cậu ta. Trên đường đi, thỉnh thoảng lại gặp một hai bộ xương người khô quắt. Mọi người làm như không thấy, chuyên tâm đi đường. Đi khoảng một tiếng đồng hồ, phía trước xuất hiện một tia sáng, Thẩm Tri Đường tưởng rằng đã đến lối ra, liền chạy vội ra ngoài, nhưng lại ngẩn người tại cửa hành lang.
Tang Hủ theo sau Hàn Nhiêu ra khỏi hành lang, trước mắt bỗng nhiên sáng sủa. Họ dường như đang ở bên trong một tòa tháp, bốn bức tường đá được chạm khắc hoa văn, tường có rất nhiều cái hang động lớn nhỏ, bên trong vô số xác chết được trang điểm theo phong tục cổ đang ngồi ngay ngắn, mỗi người đều ngồi xếp bằng với tư thế kết ấn. Nhìn thoáng qua, họ như lạc vào chùa hang thờ Phật giáo dưới lòng đất. Còn những xác ướp đó, chính là những vị tiên nhân tọa hóa trong chùa hang.
Nhìn kỹ, mỗi hang động đều khắc chữ. Tang Hủ liếc nhìn vào mấy cái hang bên dưới, trên vách khắc chữ —
Tang Ly Ưu, Tang Hoàn Chân, Tang Chính Nam...
Đây chẳng phải chính là những người nhà họ Tang trên tấm bài vị của ông lão sao?
Đây là lăng mộ tổ của dòng họ Tang?
"Dạ thưa ông bà cô bác tổ tiên, chúng cháu đều là người tốt", Diệp Tân lẩm bẩm, "xin các vị đừng làm khó chúng cháu, đừng đội mồ sống dậy, đừng nói chuyện, đừng động đậy, để chúng cháu bình an vô sự lấy được Bổ Thiên đan về nhà..."
Thẩm Tri Đường liếc cậu ta một cái, Diệp Tân bịt miệng lại, không dám nói nữa.
Mấy người này rất sợ làm phiền đến người nhà họ Tang, nên rón rén đi phía đến đối diện. Nơi đây có một cánh cửa cổ kính, hai bên cửa là hai bức tượng đá cao hơn hai mét. Tượng đá đều là tướng quân mặc áo giáp, chỉ có điều đầu hơi cúi xuống, như đang nhìn xuống những người ở dưới.
Trên đỉnh cửa treo một tấm biển lớn, trên đó viết:
Quỷ môn quan¹.
1. Quỷ Môn Quan (鬼門关): cánh cổng dẫn đến địa ngục trong thần thoại Trung Hoa.
Da đầu Diệp Tân tê dại, hỏi: "Đây chắc không phải là Quỷ Môn Quan thật đâu nhi?"
Thẩm Tri Đường thì thầm: "Nói ra mọi người có thể không tin, nhưng tôi cảm thấy đây chính là Quỷ Môn Quan. Đẩu Mẫu nguyên quân là vị thần cai quản địa phủ, bà có thể mở đường dẫn đến Quỷ Môn Quan, rất hợp lý."
"Ôi vãi, vậy vào rồi thì có ra được không?" Diệp Tân trợn tròn mắt.
"Thôn Quỷ Môn, Quỷ Môn Quan. Mọi người có thấy, những xác ướp này giống như thần giữ cửa không." Cô quay đầu chỉ vào những xác ướp cổ: "Mọi người nhìn xem, chúng đều đang nhìn về phía chúng ta."
Tang Hủ quay đầu nhìn lại, quả thật, những cái đầu của xác ướp đều nghiêng về một phía, nếu như họ còn mở mắt, thì phía họ đang nhìn về chính là hướng của Quỷ Môn Quan.
Tang Hủ có một cảm giác, dường như họ... đang canh giữ Quỷ Môn Quan.
"Tôi đoán, họ Tang là tín đồ của Đẩu Mẫu nguyên quân, họ đang canh giữ âm tào địa phủ do Đẩu Mẫu nguyên quân cai quản." Thẩm Tri Đường quan sát xung quanh, nói: "Thậm chí, nhà họ Tang rất có thể là những vị Hành giả đại diện cho Đẩu Mẫu nguyên quân trên trần thế."
"Vậy những người nhà họ Tang trên mặt đất sao lại trở thành bộ dạng như vậy?" Diệp Tân lại hỏi.
Thẩm Tri Đường lắc đầu, "Không rõ. Có lẽ đã xảy ra biến cố gì đó, hoặc có lẽ Đẩu Mẫu nguyên quân đã bỏ rơi họ. Nếu biến cố đến từ bên ngoài thì tốt, chúng ta xuống đây, đã thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng nếu biến cố đến từ Đẩu Mẫu nguyên quân..."
Vậy thì phải cẩn thận.
"Tuy nhiên, tôi nghiêng về việc biến cố đến từ bên ngoài." Thẩm Tri Đường xua tay, nói: "Dù sao thì môi người chúng ta đều dâng máu lên, Đẩu Mẫu nguyên quân đã mở cửa cho chúng ta ngay, không phải sao? Trong giấc mơ này, thân phận của chúng ta đều là người nhà họ Tang. Điều này chứng tỏ, Đẩu Mẫu nguyên quân vẫn còn ưu ái tín đồ của mình."
Hàn Nhiêu và Diệp Tân gật đầu.
Tang Hủ nhìn xung quanh, không còn con đường nào khác để đi.
Vào cửa, dường như là lựa chọn duy nhất của họ.
Hàn Nhiêu lại có câu hỏi mới: "Mọi người có thấy kỳ lạ không. Gia huấn nói, Tối về đừng đốt nến, Dưới trăng chớ gặp người. Miếu kia thiên nữ gọi, Cúng nó cúng máu tươi. Lên cầu đừng ngoảnh lại, Mùng mười hẵng về quê. Chúng ta đã bái Thiên nữ, dâng máu tươi cho nó ăn, cũng đã lên cầu rồi, bước tiếp theo không phải là về nhà sao? Tại sao chúng ta còn phải vào Quỷ Môn Quan?"
Con ngươi Tang Hủ đột nhiên co lại, nhạy bén phát hiện ra, dường như họ đã phạm phải một sai lầm chí mạng.
"Bái nhầm rồi." Cậu nói.
"Cái gì?" Diệp Tân sợ nhất những tin xấu bất ngờ như thế này: "Bái cái gì mà bái nhầm?"
"Thứ tổ huấn bảo chúng ta bái không phải là Thiên nữ, chúng ta bái nhầm thần rồi." Tang Hủ quay phắt đầu rời đi: "Không thể vào cửa, mau trở về."
Mọi người đều hoảng sợ, nghi hoặc quay đầu đi theo sau hắn, trở về chỗ cái tháp kia, nhưng phát hiện lối vào đã biến mất. Mọi người đều ngơ ngác, còn tưởng mình đi nhầm chỗ, kết quả đi một vòng dưới chân tháp cũng không tìm thấy lối vào.
Diệp Tân bắt đầu hoảng loạn: "Là tôi bị ảo giác sao? Chúng ta tiến vào từ một đường hành lang rất dài và tối tăm phải không?"
Thẩm Tri Đường nói: "Bái sai thần chỉ là phỏng đoán của anh Kiến Quốc, sao mọi người không tin phân tích của tôi? Tôi cảm thấy con đường Đẩu Mẫu nguyên quân mở ra cho chúng ta có thể đi."
Thật sự là ba chữ Quỷ Môn Quan quá đáng sợ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai cũng không muốn đi vào gặp quỷ. Hàn Nhiêu nói: "Hay là trước tiên phân tích xem sao lối vào lại biến mất không dấu vết?"
"Chỗ này chắc chắn có một lối vào, chúng ta không thể nào xuất hiện ở đây một cách vô cớ." Diệp Tân giơ tay: "Chẳng lẽ trong không khí có khí thể gây ảo giác, khiến chúng ta bị ảo giác tập thể?"
Tang Hủ giả định mắt không đáng tin, nhắm mắt lại đi vòng quanh chân tháp, vẫn không tìm thấy lối vào.
Cậu đứng yên tại chỗ, trong lòng càng thêm nặng nề.
Từ khi đến thôn Quỷ Môn, mọi chuyện xảy ra đều không phù hợp với lý lẽ khoa học, tự nhiên cũng không thể dùng lý lẽ khoa học để giải thích những thứ họ gặp phải. Giải thích hợp lý duy nhất, chính là có ma theo họ, che khuất lối vào.
Con ma theo họ, chẳng phải là Chu Hà sao? Nhưng Chu Hà không có lý do để đùa bỡn bọn họ.
"Hi hi hi..."
Bỗng nhiên, họ nghe thấy một tiếng nói phát ra từ phía sau bên phải.
Mọi người cùng quay đầu lại, phát hiện một xác ướp ngồi trong hang động đang run rẩy. Tiếng cười phát ra từ hướng đó, bả vai nó run run, như thể đang nhịn cười một cách đáng sợ quỷ dị
"Xong rồi, hình như nó sống dậy rồi."
Diệp Tân sợ đến nỗi răng va vào nhau. Lúc nãy Hàn Nhiêu để tìm lối vào đã thả cậu ta xuống, cậu ta vội vàng bám lấy Tang Hủ gần nhất, phòng khi lát nữa họ chạy trốn mà bỏ rơi cậu ta.
"Không phải xác chết của nhà họ Tang." Tang Hủ nói: "Phía sau nó có thứ gì đó."
Hàn Nhiêu nâng ngọn nến lên, ánh nến chiếu qua vai xác ướp. Quả nhiên, phía sau nó có một bóng đen. Bóng đen từ từ lộ ra, hóa ra là khuôn mặt đầy lỗ đạn của An Hòa. Chỉ là khuôn mặt của chị ta bây giờ trông rất kỳ dị quái đản. Nếu không phải họ nhận ra quần áo của chị ta thì căn bản không thể nhận ra được chị ta là An Hòa.
Chị ta vừa lộ mặt, Tang Hủ nhìn thấy khuôn mặt của chị ta, đầu óc lập tức hơi đau.
"Má ơi." Diệp Tân hét lên: "Chị ta vào đây lúc nào vậy?"
"Đừng nhìn cô ta nữa, mau chạy!" Hàn Nhiêu giơ súng lên, trực tiếp bắn một phát về phía An Hòa: "Mọi người mở cửa, tôi chặn hậu!"
Quay lại nhìn khuôn mặt của anh ta thì thấy, hai mắt anh ta cũng chảy máu tí tách.
Thẩm Tri Đường quay đầu bỏ chạy, thẳng tiến về Quỷ Môn Quan.
Tang Hủ cởi áo khoác, ném mạnh, áo khoác trùm lên đầu An Hòa. Hàn Nhiêu nhìn Tang Hủ một cái đầy cảm kích, tiếp tục nhắm bắn An Hòa. Tang Hủ kéo Diệp Tân, theo sau Thẩm Tri Đường đi mở cửa. Ba người dùng hết sức lực bình sinh, cuối cùng cũng đẩy được cánh cửa đá ra một khe hở. Thẩm Tri Đường chui vào trước, tiếp theo là Diệp Tân đi khập khiễng. Phía Hàn Nhiêu, An Hòa vẫn đeo bám không buông, anh ta vừa bắn vừa lùi lại. Tang Hủ bảo Hàn Nhiêu ổn rồi, Hàn Nhiêu hét lên: "Cậu đi trước đi!"
Tang Hủ gật đầu, xoay người chui vào khe hở. Quỷ Môn Quan tối đen như mực, trong tay không có nến, giơ tay không thấy được năm ngón. Không biết Diệp Tân và Thẩm Tri Đường đã đi đâu rồi, Tang Hủ gọi vài tiếng, không ai đáp lại. Chốc lát sau, Tang Hủ phát hiện mình đã lạc mất họ.
Ở nơi này mà lạc mất đồng đội không phải chuyện tốt, cậu vội vàng sờ lại cửa đá, nhưng chạm vào chỉ thấy lạnh lẽo gồ ghề, hoàn toàn không phải cảm giác phẳng lì của cửa đá.
Không chỉ không sờ được cửa đá, tiếng súng của Hàn Nhiêu cũng không biết từ lúc nào đã không còn nghe thấy nữa.
Cậu nhận ra, chuyện lạ lại xảy ra, lối vào đã biến mất.
Cậu hít sâu vài hơi, giữ bình tĩnh, lặng lẽ nghe một lúc, xác nhận không gian hiện tại ngoài cậu ra không có sinh vật nào khác, liền lấy từ túi vải ra cây nến đã lấy trộm từ bàn thờ Đẩu Mẫu nguyên quân, dùng bật lửa châm. Ánh lửa bập bùng, trước mắt sáng lên, cậu thấy mình dựa vào một bia đá, trên đó khắc chữ "Quán Mạnh Bà", phía dưới lại có một hàng chữ nhỏ:
Tiến về phía trước tám dặm, đến đình Bác y.
"Quán Mạnh Bà", "Đình Bác y" là hai trong tám cảnh của Âm Sơn, đều là địa danh của âm tào địa phủ. Tang Hủ lặng lẽ cau mày, phía sau Quỷ Môn Quan thực sự là âm phủ... Quay đầu nhìn, phía sau bia đá dựng một chiếc quan tài.
Ờ... cái này chẳng lẽ là quan tài của Mạnh Bà?
Luôn cảm thấy mình sẽ không xui xẻo như vậy, Tang Hủ nhìn kỹ hoa văn trên quan tài. Cậu không hiểu gì về di vật cổ, nhưng trí nhớ rất tốt, hoa văn trên quan tài này chính là hoa văn trong những hang động trước Quỷ Môn Quan. Người nằm trong quan tài chắc chắn là tổ tiên của nhà họ Tang, chứ không phải Mạnh Bà.
Nghĩ như vậy, trong lòng yên tâm hơn nhiều.
Cậu đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu "cạch" từ quan tài, từ khe hở của nắp quan tài thò ra vài ngón tay tím tái.
Những ngón tay này nhìn không giống người, Tang Hủ rùng mình, nhanh chóng khiêng một tảng đá lớn đến, đè lên quan tài.
Ngón tay không thể thò ra được nữa, cậu nghe thấy tiếng móng tay cào vào quan tài từ bên trong kêu "két két két", nghe mà rợn tóc gáy.
"Hờ." Phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh.
Cậu quay đầu nhìn lại, không có gì, tháo kính, tầm nhìn mờ ảo hiện ra một bóng người mặc áo đỏ đội mặt nạ Na.
Là Chu Hà.
Tổ huấn trên nói: "Miếu kia thiên nữ gọi, Cúng nó cúng máu tươi."
Giọng địa phương ở đây rất nặng, mấy câu này họ dùng tiếng phổ thông dịch lại, có chữ đã bị dịch sai.
Tổ huấn kỳ thực nên là: "Miếu kia Thiên nữ gọi, Cúng Na cúng máu tươi."
Thứ nên bái không phải là Đẩu Mẫu nguyên quân, mà là Chu Hà.
"Xin lỗi, trước kia đã xúc phạm ngài." Tang Hủ thành khẩn xin lỗi.
Chu Hà nheo mắt nhìn cậu: "Tôi không thấy được cậu có chút hối lỗi nào."
Tang Hủ tiếp tục xin lỗi: "Tôi sai rồi."
"Hừ."
"Ngài biết cách ra ngoài không?" Tang Hủ hỏi.
Chu Hà ôm cánh tay nghiêng đầu nhìn cậu: "Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?"
Tang Hủ im lặng trong giây lát, rồi hỏi: "Chúng ta không phải là phu thê sao?"
Bóng người mặc áo đỏ ở xa biến mất, ngay sau đó, mặt nạ Na dữ tợn xuất hiện trước mắt.
Lông mi dài cong cong của Tang Hủ khẽ run rẩy, cậu cảm nhận được Chu Hà đang đánh giá mình. Người đàn ông kiêu ngạo này dường như đang ngắm nghía một món đồ bằng ngọc tạc, tỉ mỉ, tập trung, ánh mắt như lửa, thiêu đốt khắp khuôn mặt cậu.
"Tôi nhớ, em không muốn kết hôn với tôi." Chu Hà khẽ cười một tiếng: "Không muốn cũng vô dụng, nhà họ Tang dâng em cho tôi, em không có quyền phản kháng."
Nghe hắn nói xong, Tang Hủ đột nhiên nhớ lại người gọi điện thoại bí ẩn đã nói rằng một gia tộc nào đó đã dâng cậu cho hắn.
Chẳng lẽ Chu Hà là người gọi điện thoại đó?
Trong lòng Tang Hủ căng thẳng, hỏi: "Là anh gọi điện thoại cho Đài phát thanh Ác mộng phải không?"
"Điện thoại đài phát thanh gì cơ?" Chu Hà nhìn cậu với vẻ khó hiểu: "Em đang nói gì vậy?"
Tang Hủ: "..."
Có vẻ không phải Chu Hà. Người gọi điện thoại bí ẩn đó nghe có vẻ rất tà ác, phong cách hoàn toàn khác biệt với Chu Hà.
"Không có gì, tôi muốn nói là", Tang Hủ nhìn chằm chằm vào mặt nạ Na dữ tợn của hắn, "tôi muốn gả cho anh."
Chu Hà khẽ hừ một tiếng, không tin lắm: "Thật sao?"
Đôi mắt của Tang Hủ đen và trong veo, sáng ngời và chân thành.
Người bình thường nói dối sẽ không có ánh mắt trong veo như vậy, trừ khi họ là một kẻ lừa đảo bẩm sinh.
"Tôi đã nhận ra sức mạnh của anh." Tang Hủ dùng thái độ nịnh nọt sếp, bất kể mình có sai hay không, trước hết cứ phải nhận lỗi đã: "Tôi xin lỗi vì những lời ngu ngốc của mình trước đây. Anh ân cần chăm sóc tôi như vậy, bảo vệ tôi, dung túng sự vô lễ của tôi, mà tôi lại làm như không thấy, đúng là có mắt như mù."
Chu Hà cười nhạt một tiếng.
Hiển nhiên hắn không tin.
Tang Hủ cũng không định để hắn tin, chỉ nói: "Xin cho tôi cơ hội hầu hạ ngài, tôi nhất định sẽ trân trọng gấp bội."
"Nói năng thì dễ nghe đấy." Sau khi đeo mặt nạ Na, đôi mắt đen sâu thẳm của Chu Hà toát ra vẻ nguy hiểm: "Nhưng tôi nhắc nhở em, cúng Na phải cúng máu tươi."
"Cụ tổ muốn loại máu tươi nào ạ?" Tang Hủ khiêm tốn hỏi.
Chu Hà cười khẽ một tiếng, trong lòng Tang Hủ bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.
Hắn hơi cúi đầu, tua rua bên tai phải khẽ lay động. Chỉ nghe thấy hắn thì thầm: "Em nghĩ sao?"
Tang Hủ lập tức hiểu ra, chính bản thân cậu là máu tươi dâng cho Chu Hà.
Họng cậu nghẹn lại, có chút do dự.
Tiếng móng tay cào quan tài đã biến mất từ lâu, kể từ khi Chu Hà xuất hiện, thứ bên trong quan tài liền yên ắng như chết đi vậy. Trong hang động tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng tim cậu đập thình thịch.
Mạng sống quan trọng hơn trinh tiết, ở nơi quỷ dị này, cậu không tin rằng mình có thể thoát khỏi an toàn mà không có sự giúp đỡ của Chu Hà.
Dỗ dành Chu Hà, thoát khỏi giấc mơ, đây là kế hoạch hành động mà cậu đã định sẵn từ lâu.
Cậu chỉ mất năm giây để đưa ra quyết định.
Cậu hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, khẽ nhón chân lên. Chu Hà đứng yên, ánh mắt đầy thích ý nhìn vào khuôn mặt của chàng trai trước mặt, thấy cậu căng thẳng, khuôn mặt lạnh trắng như ánh trăng, mang theo chút thận trọng và nỗi sợ hãi khó lòng nhận ra, từng chút một tiến lại gần mình.
Làn khí lạnh buốt phả lên mặt Tang Hủ, cậu biết mình đã rất gần rất gần Chu Hà. Dù đối phương là một sinh vật vô hình không rõ danh tính, nhưng dường như cậu có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của hắn.
Lúc này, một giây dường như dài hơn cả một thế kỷ.
Khí lạnh cũng như có thực, Tang Hủ cảm nhận được, đôi môi cậu chạm vào mặt nạ Na lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro