Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Biệt thự

Đỏ, khắp nơi đều là màu đỏ.

Đầu Tang Hủ đau như búa bổ, trước mắt là ảo ảnh chồng chất. Cậu cảm thấy da mình nứt ra, phát ra tiếng xé rách như vải vụn. Cậu đứng dậy, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, cậu loạng choạng ngã nhào xuống đất, vô tình ấn vào nút chụp ảnh của điện thoại, cậu nhìn thấy hình ảnh bản thân trong camera mặt đầy vết nứt, từ những vết nứt đó mọc ra vô số mầm thịt nhỏ bé run rẩy.

Cái gì đây?

Cậu cảm thấy sợ hãi, trong đầu điên cuồng suy nghĩ cách.

Ngước mắt lên, phòng phụ của nhà họ Chu bỗng nhiên biến mất, cậu nhìn thấy mưa đỏ đầy trời, lửa cháy dữ dội thiêu rụi cung điện đổ nát, một thanh niên mặc áo đỏ thẫm cầm một thanh kiếm, đứng giữa núi thây biển máu. Áo quần hắn tả tơi, sấm chớp vây quanh, tia chớp loang loáng, bím tóc máu nhỏ từng giọt, hoa sen đầu quỷ đầu được thêu bằng chỉ vàng dữ tợn vừa đáng sợ.

Tang Hủ kinh hãi nhìn quanh, phát hiện xung quanh máu chảy thành sông, xác chết chất chồng như núi. Tất cả thi thể đều là quần áo rách rưới, đầu lìa khỏi thân.

Người thanh niên từ từ quay đầu lại, Tang Hủ nhìn thấy đôi mắt màu vàng kim của hắn, hệt như ngọn đuốc bất diệt.

Đôi mắt này Tang Hủ rất quen thuộc, là Chu Hà, chỉ có hắn mới sở hữu đôi mắt rực rỡ như vậy. Nhưng hắn lúc này hoàn toàn khác biệt với Chu Hà nóng nảy ngày thường, trong đó không có vui buồn, không có cảm xúc, là sự hờ hững như vùng nước chết.

Không đúng, là ảo giác.

Tang Hủ nhạy bén nhận ra, núi xác biển máu này là ảo giác cậu nhìn thấy sau khi nuốt tro cốt của Chu Hà.

Cậu vuốt mặt giơ lên thấy tay đầy máu, không được, phải nhanh chóng tìm cách, hình thể của cậu đang sụp đổ, nếu không nhanh chóng hành động, cậu sẽ biến thành quái vật.

Đúng rồi, Bổ Thiên đan!

Hàn Nhiêu đã nói, nếu hình thể sụp đổ, Bổ Thiên đan có thể giúp người ta phục hồi!

Tang Hủ dùng sức lắc đầu, tay sờ loạn xạ trên mặt đất, muốn tìm chiếc ba lô của mình.

Huyễn cảnh trước mắt che khuất tầm nhìn thực tế, Tang Hủ chóng mặt, cảm thấy trong đầu dường như có một bộ não mới đang mọc ra, hai tay hai chân không chịu sự kiểm soát, tìm ba lô vô cùng khó khăn. Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, cậu phát hiện Chu Hà vẫn đang nhìn mình.

Chờ đã, không phải ảo giác sao? Sao lại cảm thấy... Chu Hà trong ảo giác này đang nhìn cậu thật vậy?

"Ngươi đến muộn rồi." Chu Hà đột nhiên dang hai tay ra, như thể đang ôm lấy điều gì đó: "Trăm vạn vong hồn, độ ta thành tiên."

Ngay sau đó, thân thể của Chu Hà đột ngột sụp đổ, vô số đường cong màu đen hỗn loạn, vô số bàn tay trắng bệch mọc ra từ sâu trong cơ thể hắn, hắn trở nên to lớn, dị dạng, đáng sợ. Trong khoảnh khắc Tang Hủ nhìn thấy Ngài, cơ thể lập tức sụp đổ trầm trọng. Tang Hủ nhanh chóng nhắm mắt lại, cố gắng tránh khỏi thứ kinh hoàng không thể nhìn thẳng ây.

Nhưng cơ thể cậu cũng đang biến dị với tốc độ chóng mặt, từng con ngươi một từ khuôn mặt, từ cánh tay mọc rồi rơi ra, lăn lộn lung tung, hàng ngàn cảnh tượng từ mọi góc độ sắp sửa tràn vào não cậu, như một quả bom nổ tung lý trí đang lung lay của cậu.

Cuối cùng, ngay vào thời khắc ấy, Tang Hủ sờ vào ba lô, vội vàng lấy ra Bổ Thiên đan. Cậu thậm chí không kịp suy nghĩ nên ăn bao nhiêu viên, liền nuốt một nắm. Cảnh tượng ảo giác biến mất trong nháy mắt, Tang Hủ thở hổn hển ngã xuống sàn. Cậu cầm điện thoại lên, kiểm tra lại khuôn mặt của mình. Vết thương đang lành lại, những mầm thịt nhỏ giống như xúc tu bị da bao phủ lên, cậu lại trở về nguyên trạng.

Còn Chu Hà, người vừa rồi đột nhiên biến dị, dường như chưa từng tồn tại vậy.

Cùng lúc đó, kim đồng hồ chỉ vào mười hai giờ.

Chuông báo thức mà Tang Hủ đã đặt trước đó vang lên leng keng.

Những dòng chữ lơ lửng trước mắt xuất hiện đúng như dự đoán.

【Xin chúc mừng, Tang Hủ, bạn đã đạt đến Khấu quan. Thể chất của bạn sẽ được nâng cao đáng kể, đồng thời bạn sẽ sở hữu khả năng thi thể hóa trong thời gian ngắn. Theo niên đại của loài người, người Khấu quan họ Tang đã tuyệt tích ba mươi năm, bạn là người họ Tang đầu tiên thành công Khấu quan trong gần ba mươi năm qua.】

【Giấc mơ thứ hai: Gia đình ngọt ngào】

【Độ khó: Cấp D】

【Chào mừng bạn đến với giấc mơ thứ hai. Lời khuyên ấm áp, hãy giữ lý trí, tránh xa điên loạn.】

【Mong bạn sống sót đến khi tỉnh giấc.】

***

Tang Hủ mở mắt.

Cậu đang ở trong một căn phòng nhỏ, chủ nhân của căn phòng này hẳn là một cô bé nhỏ tuổi, giấy dán tường màu hồng, trên đó vẽ rất nhiều người que, màu vẽ chảy xuống như máu vậy. Trên giường trưng bày toàn búp bê mắt to mi dài, búp bê mặc đủ loại váy áo. Trên tường vẽ rất nhiều tranh đơn sơ, đều là một người mẹ dắt hai đứa trẻ, một cao một thấp.

Tang Hủ không vội xem mình đã đến đâu, trước tiên quan sát cơ thể của mình. Nhiệt độ cơ thể cậu rõ ràng giảm đi rất nhiều, tay lạnh ngắt, nhưng không cảm thấy khó chịu. Thoáng nghĩ đến việc chuyển sống thành chết, cậu nhạy bén phát hiện ra hơi thở của mình đã ngừng lại. Quay đầu nhìn vào gương trên bàn trang điểm, người trong gương có khuôn mặt tái nhợt, trông hệt như xác chết.

Rất tốt, cậu đã đạt được phép thần thông "Trung Âm Thân".

Xoay đầu nhìn, cậu phát hiện ba lô của cậu và hộp tro cốt của Chu Hà cũng được mang vào. Trong ba lô có chìa khóa công ty, điện thoại, kính, Bổ Thiên đan và mặt nạ Na Ân Giao của cậu. Cậu cố ý đếm lại Bổ Thiên đan, còn lại mười hai viên, không khỏi đau lòng. Trước đó ăn một nắm, hóa ra đã ăn nhiều như vậy.

Lần này ba lô lại theo cậu vào mộng, chẳng lẽ cõi mộng cấp D trước khi vào mộng có thể mang theo đồ vật xung quanh cơ thể vào cõi mộng?

Cậu âm thầm ghi nhớ phát hiện này.

Đeo kính, mở điện thoại xem, điện thoại vẫn có thể sử dụng, tin nhắn cũng có thể gửi đi, chỉ là gửi đi cũng vô dụng, không ai cứu được cậu.

Chìa khóa công ty, Bổ Thiên đan và mặt nạ Na, cậu đều mang theo người. Chìa khóa và Bổ Thiên đan nhét vào túi quần, mặt nạ Na cắm ở thắt lưng, dùng áo khoác đen che lại. Dù hơi nặng, nhưng cũng không có cách nào khác. Buộc chặt vạt áo, cậu xuống giường, định ra ngoài xem có Người đất khách nào khác đến đây không.

Bỗng nhiên, một bàn tay trắng bệch nắm lấy mắt cá chân cậu. Một luồng khí lạnh như con rắn chạy dọc lên sống lưng hắn. Cậu nhanh chóng xoay nắm cửa, muốn rời khỏi căn phòng này.

Bàn tay quy kia nắm chặt cậu, cậu vô thức muốn giẫm lên bàn tay quỷ này theo phản xạ, dưới gầm giường vang lên một tiếng quát: "Dám giẫm thử xem?"

Giọng nói này quen thuộc quá, là Chu Hà.

Tang Hủ thầm giật mình.

Sao Chu Hà lại xuất hiện ở đây? Khi Tang Hủ vào mộng, Chu Hà cũng đâu có ở bên cạnh cậu, không lý nào gì lại đưa Chu Hà vào cõi mộng.

Hơn nữa cậu vừa mới ăn sạch tro cốt của Chu Hà rồi, cậu còn chưa nghĩ ra cách đối mặt với hắn ra sao.

Sau khi nhà họ Chu hiến tế cậu cả cho Chu Hà, không đeo kính cũng có thể nhìn thấy hắn. Tang Hủ nhìn thấy Chu Hà bò ra từ dưới giường, cau mày nhìn xung quanh, hỏi: "Đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây?"

"Đây là giấc mơ." Tang Hủ lùi sang một bên, dùng người che chắn hộp tro cốt trên giường.

"Giấc mơ?" Chu Hà cảm thấy ức chế: "Thứ gì mù mắt không biết điều kéo tôi vào đây? Hơn nữa vì sao khi tỉnh dậy tôi lại ở dưới gầm giường."

"Ngài cũng trở thành người đất khách rồi sao?" Tang Hủ đoán.

"Không thể nào." Chu Hà lạnh lùng nói.

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, Chu Hà nhớ ra điều gì đó, đột nhiên trợn mắt nhìn chằm chằm Tang Hủ.

"Em có ăn tro cốt của tôi không?"

Tang Hủ: "..."

Chu Hà nhìn thấy vẻ mặt của cậu liền hiểu, lấy tay đẩy cậu ra, hộp tro cốt trống rỗng trên giường hiện ra trước mắt hắn. Chu Hà không thể tin được mà nâng hộp tro cốt của mình lên, bên trong không còn gì cả, hắn nâng hộp tro cốt lên lắc lắc, thậm chí một hạt bụi cũng không có.

Chu Hà: "..."

Tang Hủ đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng hóa đá của Chu Hà, cảm giác như có mây đen bao phủ đỉnh đầu hắn, cả căn phòng đều trở nên âm u.

Chu Hà nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói: "Tang. Hủ."

Tang Hủ nghiêm túc xin lỗi, "Xin lỗi, tôi không còn lựa chọn nào khác. Cõi mộng nguy hiểm khó lường, tôi phải tìm cách Khấu quan."

"Em ăn thì thôi, sao em lại ăn hết sạch?" Chu Hà gân xanh nổi lên ở trán, con ngươi màu vàng như muốn phun lửa.

"Ờm..."

"Em có biết là, tu luyện cái gì mà phép thần thông của em, ăn một miếng là đủ rồi. Em đúng là ngu xuẩn, em ăn hết sạch, không chỉ có nguy cơ phát điên, mà sau này tôi không thể rời khỏi phạm vi ba mươi trượng xung quanh em!"

Nói thật, tin tức này đối với Tang Hủ cũng là sét đánh ngang tai.

Nhưng chuyện đã đến nước này... cũng chỉ có thể chấp nhận.

Trong cõi mộng, với tư cách là một Người đất khách gà mờ, dường như ở bên cạnh Chu Hà vẫn an toàn hơn.

Mặc dù tên này bây giờ có lẽ còn muốn chém chết cậu hơn cả quỷ quái gì đó.

"Thảo nào tôi lại theo em vào mộng..." Chu Hà ôm hộp tro cốt của mình, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên hắn khịt khịt mũi, dường như ngửi thấy mùi gì đó kỳ lạ. Đồng tử hắn rung lên bần bật, sắc mặt càng thêm kinh hoàng: "Tang Hủ, có phải em đã cho nước tương vào hộp tro cốt của tôi không?"

Tang Hủ: "..."

Im lặng, chính là mặc định.

"Á á á á á á ——— " Chu Hà nhìn vào chiếc hũ tro cốt có mùi nước tương của mình, đám mây đen trên đầu ngày càng dày đặc: "Tôi đúng là đồ ngu, mẹ bà nó tôi đã bị cậu lợi dụng đến mảnh tro cũng không còn!"

Tang Hủ có chút bất an, chuyện này đối với hắn hình như thực sự là một cú sốc rất lớn. Trước kia hắn chỉ biết mắng người khác, bây giờ hắn lại bắt đầu tự mắng mình.

Tang Hủ cố gắng an ủi hắn: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh."

"Chịu trách nhiệm? Cậu có thể chịu trách nhiệm cái gì?" Chu Hà đặt hộp tro cốt xuống, quay người lại hung dữ bóp cổ cậu: "Hôm nay tôi sẽ giết cậu."

Tang Hủ bị hắn siết cổ đến mức không thở nổi, Trung Âm Thân chuyển sống thành chết lập tức kích hoạt, sinh khí trên thân thể cậu tiêu tán, tử khí nồng nặc. Không cần hô hấp, cảm giác nghẹt thở cũng biến mất.

Nhanh lên, nhanh lên, làm sao để có thể dỗ dành Chu Hà vui vẻ?

"Tôi không muốn ăn tro cốt của người khác." Tang Hủ nhỏ nhẹ nói: "Tro cốt của họ rất ghê tởm. Chỉ có của anh, tôi mới không có cảm giác này. Tối qua anh vui vẻ chứ? À thì, coi như là bù đắp đi."

Nói đến tối qua, Chu Hà rõ ràng bị nghẹn lời.

Vì thiếu vị giác, hắn không cảm nhận được vị rượu, không biết đã uống say từ lúc nào. Nhưng hắn vẫn chưa say đến mức mấy ý thức, hắn nhớ rõ mái tóc ẩm ướt của thanh niên, đôi môi mím chặt, tiếng thở hổn hển khó kiềm lại được... Dáng vẻ của Tang Hủ khi nhẫn nhịn trông rất đẹp, như một khối ngọc lạnh, chịu đựng va chạm và mài giũa, mới có thể trong suốt và phát sáng.

Chu Hà cười lạnh: "Muốn sống thì nói thẳng ra."

"Nếu anh muốn tôi chết, vậy tôi sẽ chết." Tang Hủ nhìn hắn, nói: "Nhưng dù tôi chết, tôi cũng hy vọng nhận được sự tha thứ của anh."

Tay Chu Hà dừng lại, Tang Hủ nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt màu vàng kim của hắn.

"Dù trời đất sụp đổ tôi cũng không tha thứ cho cậu." Chu Hà nói.

"Vậy tôi sẽ chờ đến khi trời đất sụp đổ."

Nói xong, Tang Hủ vịn vào ngực hắn, nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên gò má trắng nõn của hắn.

"Cho tôi thời gian bù đắp cho anh, rồi sau đó hẵng giết tôi." Tang Hủ thì thầm bên tai hắn.

Hơi thở lạnh lẽo phả vào tai, ngứa ngáy.

Trái tim Chu Hà cũng theo đó mà ngứa ngáy.

Đáng ghét đáng ghét, không thể mềm lòng, hắn nhất định phải giết Tang Hủ.

"Cậu muốn chết khi nào?"

Tang Hủ từ từ nói: "Ngài một mình ở trong giấc mộng lâu như vậy, chắc hẳn đã rất lâu rồi không được đón Tết. Tôi muốn cùng ngài đón Tết, được không? Cho tôi thời gian một tháng, tháng sau hãy giết tôi."

Tháng sau...

Tháng sau... cũng được.

Tháng sau nhất định phải giết cậu ta!

Chu Hà buông tay, ôm lấy chiếc hộp tro cốt trống rỗng của mình, lúng túng nằm lên giường. Hắn xoay người quay lưng về phía Tang Hủ, kéo chăn lên che kín mặt, dường như đang giận hờn, vùng vằng nói: "Giấc mơ này cậu đi mà tự giải quyết, đừng mong tôi giúp cậu. Cút đi."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lưng đau, cúi người cũng không cúi nổi huhuhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro