Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Công ty

Mưa lất phất trong bóng tối, tro cốt ướt nhẹp được đựng trong hộp gỗ đàn hương. Chu Hà ngồi xổm bên cạnh, oán hận dùng viên đá nhỏ khắc ba chữ "Lưu Kiến Quốc" thật to. Xung quanh hắn, trên mặt đất, trên vách đá, trên tượng thần, trên bức họa của nhà họ Tang, trên quan tài rách nát, khắp nơi đều là chữ "Lưu Kiến Quốc" do hắn khắc.

Nơi này quá yên tĩnh, còn yên tĩnh hơn cả nghĩa địa, yên tĩnh đến mức hắn muốn phát điên.

Lưu Kiến Quốc, tất cả là do Lưu Kiến Quốc chết tiệt.

Hắn vô cùng chán nản, đôi khi thậm chí muốn đi đụng chạm với Đẩu Mẫu nguyên quân, xem thần linh rốt cuộc trông như thế nào. Thôn Quỷ Môn xảy ra chuyện bất ngờ như vậy, e rằng có thứ gì đó không hay đã ô nhiễm nơi này. Trong Quỷ Môn Quan này, tám phần mười là có hơn một vị thần.

Tuy nhiên, nhớ đến Lưu Kiến Quốc ở thế giới bên kia, hắn lại cố gắng kìm nén ý định liều lĩnh, nghiến răng nghiến lợi chờ đợi bước ngoặt để thoát ra.

Cuối cùng, hắn nghe thấy tiếng hiệu triệu từ xa -

"Hồn ơi trở về, xa xôi chẳng còn. Tổ tiên uy nghi, tụng danh xưng Hà..."

Hắn ngẩng đầu, uy nghiêm đáng sợ nhìn về phía xa xăm.

Có người đang gọi hồn hắn.

Tiếng gọi này đã xuất hiện nhiều lần, trước đây hắn lười biếng, thà nằm bẹp dí ở nghĩa địa nhà họ Tang còn hơn. Bây giờ bị Lưu Kiến Quốc lừa một vố, hắn quyết định đáp lại tiếng gọi này.

***

"Ring Ring Ring—"

Tang Hủ mở mắt, tắt chuông báo thức.

Nhấc điện thoại lên xem giờ, từ khi cậu vào giấc mơ đến giờ, trong thực tế chỉ mới qua một đêm. Bây giờ là tám giờ rưỡi sáng, đúng giờ mà thường ngày cậu tỉnh dậy.

Có vẻ như thời gian trong giấc mơ và thời gian trong thực tế không tương ứng.

Cậu đến phòng khách nhìn chiếc máy thu thanh cổ trên bàn, nó vẫn y như vậy, cũ kỹ và rách nát. Nhìn chiếc máy thu thanh thật cẩn thận, tháo vỏ ra, cậu đột nhiên nhìn thấy một dòng chữ nhỏ ở mặt sau vỏ máy ——

"Công ty phát thanh Chuyện thú vị, Tòa nhà Ngân Kiên, quận Hải Điến, thủ đô."

Dùng Amap để tìm kiếm, lại thật sự có địa chỉ này.

Có nên đi xem không? Tang Hủ rơi vào trầm tư.

Việc vào cõi mộng đầy rẫy những điểm khả nghi, người gọi điện chúc mừng sinh nhật cậu là ai? Mục đích của kẻ đó là gì? Tang Hủ hồi tưởng lại 25 năm cuộc đời, cảm thấy duy nhất một việc đáng sợ ngang bằng với việc vào giấc mơ, chính là vụ hỏa hoạn xảy ra khi cậu 10 tuổi. Trận hỏa hoạn ấy cướp đi bố mẹ, ông bà ngoại của cậu, cậu ở trại trẻ mồ côi nửa năm, sau đó được cậu nhỏ và mợ nhận nuôi.

Tang Hủ phải điều tra rõ ràng chuyện "vào giấc mơ", nếu không cậu sẽ mãi mãi ở thế bị động.

Còn 7 ngày nữa là đến lần vào giấc mơ tiếp theo, cậu phải tranh thủ thời gian.

Cậu nhắn tin cho Lưu Kiến Quốc xin nghỉ một ngày, đánh răng rửa mặt, mở tủ quần áo, bên trong toàn là áo hoodie cùng thương hiệu cùng kiểu dáng, chỉ khác ở màu sắc. Mặc dù màu sắc khác nhau, nhưng chủ yếu là đen, xám, trắng, chỉ là độ đậm nhạt hơi khác nhau. Cậu lấy bừa một chiếc hoodie, mặc với quần jean, rồi mặc thêm áo khoác lông, bước ra ngoài.

Hôm nay vận may hơi kém, ra khỏi khu chung cư thì bị ngã sấp mặt một cú, còn bị gió thốc vào làm hắt hơi. Đầu tiên, Tang Hủ t đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, tập trung kiểm tra HIV/AIDS, HPV và các loại bệnh truyền nhiễm, sau đó tìm hacker trên mạng giúp cậu điều tra vụ hỏa hoạn khi cậu mười tuổi, cuối cùng bắt taxi đến dưới tòa nhà Bạc Kiên.

Ngôi nhà nhỏ này trông có vẻ đã có tuổi rồi, ước chừng là nhà cũ từ những năm tám mươi chín mươi, tường ngoài loang lổ, bẩn thỉu, đứng lẻ loi trong ngõ hẻm, như một ông lão tuổi xế chiều.

Cậu bước đến trước cửa sắt tầng một, gõ nhẹ vào cửa.

Cửa kêu "két" một tiếng, tự động từ từ mở ra.

Sảnh tầng một trống trải, phía sau quầy hàng có đặt hai người giấy mặc áo dài trang điểm đậm, giữa sảnh treo một xác chết bị rất nhiều ruồi nhặng bâu quanh. Xác chết lè lưỡi, hai mắt trợn tròn, như đang nhìn chằm chằm vào Tang Hủ. Xác chết không có mùi hôi thối, ngược lại lại có mùi thơm đặc trưng của Bổ Thiên đan.

Phán đoán sơ bộ, đây là một Người nơi đất khách, hơn nữa kinh nghiệm rất phong phú, không biết đã ăn bao nhiêu Bổ Thiên đan mới tích lũy được hương thơm thoang thoảng toàn thân.

Trên người anh ta còn ghim một tập tài liệu.

Tang Hủ không vội vàng đi vào, trước tiên đeo mặt nạ Na quan sát một chút. Hai người giấy kia có chút kỳ quái, nhưng Tang Hủ mang theo bật lửa, mức độ nguy hiểm hẳn là không lớn. Ánh sáng trong phòng đủ, không có thứ quái dị nào khác, xác nhận không nguy hiểm, hắn mới bước vào cửa.

Trên tài liệu viết "Hợp đồng chuyển nhượng Công ty phát thanh Chuyện thú vị" ——

"Trên cơ sở bình đẳng, tự nguyện, bên A và bên B đã thống nhất về việc chuyển nhượng toàn bộ tài sản của Công ty phát thanh Chuyện thú vị từ bên A cho bên B, nhằm làm rõ quyền lợi và nghĩa vụ của cả hai bên, và đã ký kết thỏa thuận này sau khi thương lượng thống nhất:

..."

Phần chuyển nhượng của bên A đã ký tên, ghi là "Triệu Quân Nam", bên nhận của bên B rõ ràng ghi là "Tang Hủ" và số chứng minh thư của Tang Hủ.

Tang Hủ: "..."

Cậu đột nhiên nhớ lại cuộc gọi bí ẩn và trận đánh cược của người dẫn chương trình trước khi vào giấc mơ, giờ đây phần thưởng cá cược thực sự đã được thực hiện, chẳng lẽ Người nơi đất khách này chính là người dẫn chương trình đài phát thanh?

Các điều khoản được ghi trên hợp đồng có màu sắc kỳ lạ, nhìn vào ánh sáng, lấp lánh rực rỡ, cảm giác như chứa đựng một sức mạnh chưa biết. Có vẻ như một khi ký tên, sức mạnh đằng sau hợp đồng sẽ có hiệu lực, cậu sẽ trở thành chủ của công ty này?

Cậu bắt đầu do dự, có nên nhận công việc ở công ty này không? Bây giờ giá nhà ở thủ đô bao nhiêu, một tòa nhà cũ nát cũng có thể bán được vài chục triệu nhỉ?

Tang - phận trâu chó làm công ăn lương ở thủ đô - Hủ đáng hổ thẹn mà rung động.

Do dự ba giây sau, lòng tham của Tang Hủ đã chiến thắng nỗi sợ hãi.

Ai mà chẳng muốn có nhà ở Bắc Kinh?

Cất điện thoại, nhìn quanh đại sảnh, ở lối vào cầu thang có bảng chỉ dẫn, tầng một có phòng nhận và gửi bưu phẩm, phòng họp ở tầng hai, văn phòng sếp ở tầng ba. Cậu đến văn phòng của giám đốc trước, trong văn phòng có đặt một cái tủ lớn, bên trong toàn là máy thu thanh cổ điển, giống hệt cái Tang Hủ nhận được.

Trên bàn làm việc có một chiếc chìa khóa, giữa không trung có một bảng điều khiển đang treo lơ lửng.

Trên tấm bảng ghi nội quy công ty:

1. Không được vào công ty vào ban đêm, vì bảo vệ sẽ tuần tra vào ban đêm.

2. Không được mở cửa sắt của phòng nhận và gửi bưu phẩm, nếu có nhu cầu gửi chuyển phát nhanh, vui lòng để bưu kiện chuyển phát nhanh ở cửa.

3. Ngoài ông chủ và những người được giám đốc cho phép, không ai được phép vào công ty.

4. Nếu lễ tân ở xung quanh bạn, hãy luôn đối mặt với họ, không được quay lưng lại với lễ tân.

5. Sử dụng chìa khóa mở bất kỳ cánh cửa nào, là có thể quay lại công ty.

6. Cho dù là nhân viên hay ông chủ, đều phải thực hiện các điều khoản hợp đồng, nếu không sẽ bị xử lý nghiêm khắc.

7. Hãy cố gắng bổ sung nhân viên cho công ty, nếu số lượng nhân viên dưới sáu người, ông chủ sẽ bị phản phệ. Các loại phản phệ bao gồm: Đi bộ té ngã, xác suất 0.50; Bị cảm lạnh khi gió thổi, xác suất 0.30; Táo bón, xác suất 0.10; Đột tử tại chỗ, xác suất 0.10.

Tang Hủ: "..."

Những phản phệ này, ngoại trừ táo bón và đột tử đều đã ứng nghiệm.

Chờ đã, thế tiền lương là gì?

Lướt bảng điều khiển, trên đó có các tùy chọn như "Mẫu hợp đồng lao động", "Danh sách nhân viên", "Tổ chức họp", v.v., cậu nhấp vào "Mẫu hợp đồng lao động", trên đó quy định nhân viên phải hoàn thành công việc do ông chủ giao đúng hạn, và mục lương hàng tháng còn ghi: "Một viên Bổ Thiên đan".

Danh sách nhân viên ghi năm cái tên, "Ngũ Quỷ" của phòng nhận gửi, lễ tân "Thúy Hoa" và "Nhị Nha", bảo vệ "chú Sát", hẳn đều là nhân viên mà Triệu Quân Nam để lại, giờ hiển nhiên đã vào làm tại công ty của Tang Hủ.

Lương hàng tháng của họ đều là một viên Bổ Thiên đan.

Tang Hủ cảm thấy không thể tin được, lương của nhân viên ở đây hơi cao đấy.

Cuối cùng là Tang Hủ, chức vụ là "Chủ sở hữu công ty".

Lễ tân? Là hai người giấy đó sao?

Những hợp đồng này giống như hợp đồng chuyển nhượng kia, mỗi điều khoản đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ, giống như có một sức mạnh phi thường ẩn chứa trong đó. Bốn nhân viên, mỗi sinh vật lạ một tháng một viên Bổ Thiên đan, số Bổ Thiên đan trong tay cậu chỉ đủ dùng trong sáu tháng. Công ty đã bị nhét vào tay cậu, cậu không muốn tiếp nhận cũng không được. Cậu lặng lẽ suy nghĩ, liệu có thể giảm lương cho nhân viên?

Khảo sát sơ bộ công ty này, tuy vừa nhỏ vừa nát, nhưng đầy đủ chức năng. Có thể nhận và gửi hàng nhanh, có thể tuyển dụng nhân viên, cũng có thể tổ chức họp, chỉ là không biết làm sao để kiếm tiền sinh lời, có lẽ điều này phụ thuộc vào cách kinh doanh của ông chủ.

Ánh mắt của Tang Hủ dừng lại ở quy định thứ ba, Triệu Quân Nam đã dùng dịch vụ giao hàng nhanh của công ty để gửi máy thu thanh đến nhà cậu? Bất kể địa chỉ nhận hàng là nơi nào đều có thể viết sao?

Cậu đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nóng lòng muốn thử.

Cậu lấy chìa khóa, đeo ba lô, xuống tầng một. Thi thể của Triệu Quân Nam đã biến mất, hai người giấy ở quầy lễ tân có khuôn mặt được tô son đỏ chót, lông mày cong cong, miệng đỏ đến đáng sợ, trông như vừa ăn thịt người. Tang Hủ chú ý thấy trên mặt đất có vết máu, và nó dẫn đến phía sau quầy.

Thi thể bị hai người giấy kia ăn mất rồi?

"Chào sếp."

Thinh linh, Tang Hủ nghe thấy hai giọng nói nhỏ nhẹ.

Từ trước đến nay người ta chỉ gọi cậu là Tiểu Tang, vậy mà lại có người... không, có sinh vật lạ gọi cậu là sếp.

"Thơm quá... Người nơi đất khách, thơm..."

"Sếp cũng thơm..."

Tang Hủ không nhìn xung quanh, đi thẳng vào phòng nhận gửi. Vì đi qua sảnh lớn sẽ quay lưng về phía lễ tân, nên cậu chọn đi lùi.

Cửa phòng thu phát đóng chặt, trước cửa đặt một cái bàn, trên bàn là một quyển sổ đăng ký. Tang Hủ lật xem sổ đăng ký, trang đầu tiên là ghi chú:

Gửi hàng chỉ cần điền tên người nhận và số điện thoại.

Công ty có thể nhận bưu phẩm, xin gửi đến "Tòa nhà Ngân Kiên, quận Hải Điến, thủ đô".

Cậu nghiêng tai nghe cửa, bên trong yên tĩnh không một tiếng động, không biết bên trong phòng thu phát là gì. Cậu lại cúi người, nhìn vào khe cửa ở dưới.

Cậu nhìn thấy một đôi chân tím xanh lộ ra từ khe cửa, móng chân đen sì, trông như đã mấy trăm năm không rửa.

Cậu lấy từ trong túi ra một viên Bổ Thiên đan, ghi tên Hàn Nhiêu lên sổ đăng ký.

Hàn Nhiêu là người tốt, Tang Hủ muốn cứu anh ta.

Trước đây đã cân nhắc có nên gửi chuyển phát nhanh ẩn danh hay không, nhưng nghĩ đến việc truy nguồn gốc để tìm ra người gửi hàng rất dễ, rất có thể Tang Hủ sẽ bị lộ. Lén lút đặt viên Bổ Thiên đan trước cửa nhà Hàn Nhiêu cũng không khả thi, camera giám sát ở khắp nơi, cậu sẽ rất dễ bị phát hiện.

Không biết dịch vụ giao hàng nhanh của công ty này có hiệu quả không, nếu có hiệu quả, sử dụng nó để gửi Bổ Thiên đan là an toàn nhất. Hàn Nhiêu không thể nào thẩm vấn sinh vật không rõ nguồn gốc là ai đã bảo nó gửi hàng.

Vừa định đặt Bổ Thiên đan trước cửa, cậu chợt nhớ đến điều khoản cuối cùng trong nội quy công ty.

—— Số lượng nhân viên của công ty không được dưới sáu người.

Hai người giấy, một bảo vệ nguy hiểm, một ông lão ở phòng thu phát, cộng thêm cậu (ông chủ kiêm nhân viên), tạm tính là năm nhân viên, còn thiếu một người.

Dù là táo bón hay là chết bất đắc kỳ tử, Tang Hủ đều không muốn thử.

Cậu suy nghĩ một lúc, quay lại văn phòng giám đốc, lục tìm trong ngăn kéo và tìm thấy hợp đồng tuyển dụng. Chỗ tên công ty trên hợp đồng để trống, cậu viết bừa một cái "Công ty TNHH Ác Mộng", bên B viết tên Hàn Nhiêu. Cuối hợp đồng thêm một điều khoản rất quan trọng ——

Nếu bên B đồng ý ký hợp đồng lao động, làm việc cho công ty này, thì bên A sẽ cung cấp cho bên B một viên Bổ Thiên đan ngay lập tức."

Lương hàng tháng một mục viết "Một viên Bổ Thiên đan", cậu sửa "Một" thành "Nửa", rồi thêm một chú thích ở chân trang: "Viên Bổ Thiên đan vừa cung cấp sẽ được tính là lương ứng trước của tháng".

Cậu in hợp đồng ra, đặt ở cửa phòng nhận gửi, lại đi vòng quanh đại sảnh, quay lại thì phát hiện hợp đồng ở cửa phòng thu phát đã biến mất. Lấy ra danh sách nhân viên, lặng lẽ chờ đợi, một phút sau, tên của Hàn Nhiêu từ từ hiện lên trên đó.

Giao hàng nhanh thực sự đã được gửi đến.

Hàn Nhiêu thực sự đã đồng ý vào làm.

Tang Hủ đặt Bổ Thiên đan ở cửa phòng thu phát, một lần nữa điền tên của Hàn Nhiêu.

Lần này, cậu viết trong mục người gửi: Ông chủ.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Làm ông chủ rồi!!

Ps: Tro cốt là từng mảnh một, không phải là tro bụi, nên về lý thuyết là có thể vớt được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro