Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Đồng đội này không ổn

Giới thiệu

Tên truyện: Ảo ảnh

Tác giả: Thu Hội

Editor: Vilvi

Wordpress: https://bietvienthamthamhatichthanh7.wordpress.com/ao-anh-muc-luc/ (ấn vào bình luận để lấy đường dẫn đến wordpress)

Mô tả: Đam mỹ (thuần ái), Ảo tưởng, Tổng hợp

Tag: Vô hạn lưu, Trúc mã trúc mã, HE, Cường cường

"Người là đóa hồng cuối cùng trên mảnh đất cằn cỗi của tôi."

Tổng số chữ: 539374 | Lượt đọc: 16946

Độ nổi tiếng: 2644835 | Sao biển: 13789

Giới thiệu tác phẩm:

Tác phẩm mới trong series: cp481838

Ngày 3 tháng 6, tin tức về cái chết của Cảnh Thừa được đăng tải trên trang đầu diễn đàn, mọi người đều sốc, người tiền bối vượt ải trong Biên Cảnh Luân Hồi cuối cùng cũng không thể vượt qua.

Mạnh Nhiên, người vượt ải cùng cậu và cũng đã thất bại, hôn mê nửa năm, khi tỉnh dậy điều đầu tiên anh làm là nói với mọi người: Cảnh Thừa không chết, cậu bị giữ lại ở cửa ải cuối cùng, những con quỷ đó bắt cậu đi dường như có mục đích khác.

Mọi người đều cho rằng anh điên rồi, tro cốt của Cảnh Thừa đã được đặt vào mộ, đã chết hơn nửa năm, Mạnh Nhiên chẳng hề đếm xỉa gì tới, tin chắc rằng cậu không chết, một lần nữa bước vào Biên Cảnh Luân Hồi, nhất định phải đưa Cảnh Thừa trở về.

Ở trong những cửa ải đó, Mạnh Nhiên đã vô số lần thoát chết trong gang tấc, mơ hồ nhận ra, người tình cờ gặp gỡ, cùng anh vượt ải tên Cảnh Ức Minh đó rất giống Cảnh Thừa.

Mà sau khi mọi thứ tiến triển, dường như tất cả sự thật đều không phải như Mạnh Nhiên nghĩ.

Họ rơi vào ảo cảnh và nghi ngờ sâu hơn, mà người được cứu rỗi, lại chính là Mạnh Nhiên.

Tình cảm tiến triển chậm.

Cảnh Thừa (Cảnh Ức Minh) công, Mạnh Nhiên thụ.

Hai người đều có sức chiến đấu rất cao, không phải phạm vi bình thường của con người.

Sau này mới lật xe.

Thế giới thực cũng có thiết lập ma quỷ.

Lưu ý trước khi đọc: 

Một số điều cần lưu ý khi đọc truyện:

🝳 Editor edit truyện để tự đọc, đăng công khai lên là vì những người cũng thích truyện này và có thể chấp nhận được editor là mình đọc, chứ không dành cho những người ghét truyện và/hoặc ghét editor, vậy nên không thích thì cảm ơn, tạm biệt không tiễn. Ngại quá, nếu bạn chê, vậy bạn không nằm trong danh sách phục vụ của tôi, giải tán sớm đôi bên cùng vui.

Ngoài ra, nghiêm cấm luôn việc chê bai gay gắt nội dung cốt truyện ngay trong chỗ mình đăng truyện. Vi phạm = block.

🝳 Không ai ép các bạn đọc, không ai ép các bạn thích, cũng không ai hỏi các bạn có drop hay đọc tiếp. Vậy nên ai drop thì làm ơn HÃY LẶNG LẼ MÀ DROP, ĐỪNG COMMENT mình drop vì lý do x, y. Không ai hỏi mà bộ trưởng trả lời cả.

🝳 Editor không có trách nhiệm cảnh báo lôi, nếu văn án có ghi rõ tag mà bạn không đọc rồi dính phải "lôi" – tình tiết khiến bạn anti, nhưng lại đi comment thông báo bạn giẫm phải "lôi" thì bạn sẽ được 1 vé block ngay lập tức. Còn nếu tag không có, ai dính "lôi" người đó tự nổ (trừ những tình tiết liên quan đến các vấn đề nhức nhối như xúc phạm dân tộc, xâm phạm chủ quyền Việt Nam,... Nếu truyện hoặc tác giả dính phải những vấn đề này xin hãy cho mình biết).

🝳 Editor không phải sủng thụ, sủng công, công khống, thụ khống, hỗ sủng thiên công/ thụ,... VÀ cũng không có nhu cầu cần biết các bạn có phải là những loại trên không. Nên không chấp nhận những comment như kiểu: "Mình là sủng X mà mình còn cảm thấy Y...", "Một đứa sủng X như mình không thể chịu nổi...",...

Cảm ơn đã đọc hết lưu ý dài dòng của tôi. Cuối cùng nhờ mọi người nếu đọc mà thấy lỗi chính tả, lỗi type, quên dấu câu, quên viết hoa, ctct... thì nhắc tôi nhé.

Ngoài ra, editor mới, tay mơ, edit không tốt lắm, cân nhắc trước khi đọc.

Chương 1: Đồng đội này không ổn

Chạng vạng tối gió đột nhiên nổi lên, thổi mạnh đến mức lá cây trong sân bệnh viện rụng tơi tả.

Một chiếc xe buýt cũ kỹ đậu trước cổng bệnh viện gần một tiếng đồng hồ, người đi qua lại dường như hoàn toàn không nhìn thấy, thậm chí không liến nó lấy một lần.

Xe chật kín người, đủ mọi lứa tuổi, giới tính, thậm chí hàng ghế cuối cùng còn có một phụ nữ mang thai, tay vô thức che chắn bụng bầu, cũng như những người khác, chìm vào suy tư, hơi thở chậm rãi đều đều.

Tài xế lại hút hết một điếu thuốc mới nổ máy, lái xe tiến về phía trước dọc theo con đường mù mịt sương mù, ánh đèn pha vốn đã không sáng lắm bị sương mù nuốt chửng, chiếc xe buýt như một tòa thành ăn thịt người, chở theo hành khách dần biến mất.

Mạnh Nhiên bị một tiếng gầm rú đánh thức.

Ý thức trở về quá chậm khiến anh không nghe rõ người đó đang gầm gì, chỉ bị tiếng động đó làm giật mình, suýt nữa thốt ra một câu "Chết tiệt!"

Anh trợn mắt sững sờ một lúc mới tỉnh táo lại, nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc xe buýt, trên người còn mặc một chiếc áo bệnh nhân.

Ngoài cửa sổ tối đen, trong xe chỉ có một chiếc đèn rất mờ treo trên đầu tài xế, lắc lư theo xe chạy.

Điểm bắt đầu của ải này là trên xe buýt?

Mạnh Nhiên nhíu mày.

Anh ngồi ở ghế đôi, bên cạnh cửa sổ, cô gái bên cạnh run rẩy như bật chế độ rung, hai tay nắm chặt đặt lên đùi, trên mặt đầy nước mắt: "Sẽ chết mất... ở đây toàn là quỷ, toàn là quỷ..."

Mạnh Nhiên liếc nhìn cô ấy, nhìn phản ứng của cô ấy có thể khẳng định đây là một người mới lần đầu tiên vượt ải.

Rất nhiều người lần đầu tiên vượt ải bị sụp đổ tinh thần, cũng không có gì đáng kinh ngạc, đột nhiên bị kéo vào một thế giới kỳ lạ quả thực rất khó chấp nhận.

Bây giờ chưa có chuyện gì xảy ra mà cô ấy đã run rẩy như vậy, lát nữa có chuyện gì xảy ra thì Mạnh Nhiên sợ cô ấy hét lên một tiếng rồi ngất xỉu luôn.

Không sao đâu.

Bình tĩnh nào.

Thật sự không được thì tôi chúc mừng năm mới sớm cho cô, chúc cô năm mới vui vẻ?

Mạnh Nhiên muốn nói lại thôi, mãi không nói được lời an ủi nào, thở dài, lục khắp người chỉ tìm được một mẩu giấy, đưa cho cô gái, cô gái ngẩn người một lúc rồi nhận lấy, đầu ngón tay cô ấy run rẩy: "...Cảm ơn."

"Rốt cuộc anh định đưa chúng tôi đi đâu! Dừng xe!" Người vừa nãy hét lên đánh thức Mạnh Nhiên lại gào lên: "Tôi bảo anh dừng xe!"

"Đừng hét nữa! Anh ta sẽ không bao giờ trả lời chúng ta đâu!" Một thiếu niên gần như co rúm lại trên ghế, lẩm bẩm: "Gặp phải quỷ rồi, chúng ta đều gặp phải quỷ rồi, sắp chết rồi..."

Người đàn ông chửi thề một tiếng, rõ ràng không tin vào chuyện ma quỷ, anh ta đứng dậy, chống tay vào ghế, nhanh chóng bước đến bên cạnh tài xế, lời chửi rủa chưa kịp thốt ra đã như bị người ta ấn nút tắt tiếng vậy, đột ngột dừng lại.

Tài xế hoàn toàn không giống người sống, mặt anh ta trắng bệch, đôi mắt đen trắng rõ ràng trợn tròn nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, môi nứt nẻ với những vết rạn lớn, nứt đến mức phần thịt môi dưới như sắp rơi ra, thậm chí có thể nhìn thấy lợi của anh ta, bàn tay gầy gò như củi khô nắm chặt vô lăng, không để ý đến bất kỳ ai.

Dường như phát hiện người đàn ông sững sờ, tài xế từ từ quay đầu lại, khóe miệng kéo lên thành nụ cười nham hiểm với người đàn ông, răng va vào nhau phát ra tiếng động đáng sợ, người đàn ông đột nhiên tỉnh táo lại, lùi lại mấy bước chỉ vào tài xế hét lên: "Quỷ! Có quỷ!"

"Chào mừng quý khách lên xe buýt số 88059."

Lúc này, loa thông báo trong xe đột ngột vang lên: "Ga cuối của chuyến xe này là 【Biên Cảnh Luân Hồi】, sau khi đến ga cuối, tất cả hành khách sẽ tham gia cửa ải luân hồi khảo nghiệm lần này."

"Hành khách vượt qua khảo nghiệm có thể nhận được một cơ hội sống lại."

"Hành khách muốn xuống xe giữa chừng vui lòng nhấn nút màu đỏ bên cạnh cửa sổ."

"Người nhấn nút được coi là tự nguyện từ bỏ quyền tham gia khảo nghiệm, xin hãy cân nhắc kỹ."

"Chúc bạn có một hành trình vui vẻ."

Sau khi thông báo kết thúc, cả khoang xe im lặng trong hai ba giây, nỗi sợ hãi bàng hoàng bao trùm họ, khi tỉnh táo lại, cả xe đều náo loạn.

Điện thoại không có tín hiệu, không thể gửi bất kỳ thông tin cầu cứu nào, bên ngoài xe tối đen như mực, không thể phân biệt được địa điểm, có người không tin là có ma quỷ, cố gắng dũng cảm đi đánh tài xế cướp tay lái, hùng hổ đi đến, rồi lại lăn lộn bò về.

Một lúc sau, cuối cùng cũng có người đặt câu hỏi về thông báo vừa rồi: "...Cái gì gọi là sống lại? Chúng ta vẫn sống tốt, tại sao phải sống lại?"

"Chẳng lẽ chúng ta đã chết?"

"Biên Cảnh Luân Hồi là cái gì, chết tiệt, chẳng lẽ là trò đùa của người thật?"

Hai chữ "trò đùa" khiến Mạnh Nhiên nhíu mày, anh quay người, dựa vào chút ánh sáng mà quan sát những người trong xe, hai mươi mấy người không ai bình tĩnh, có vẻ lần này ngoài anh đều là người mới.

Rất phiền phức.

Người mới vẫn chưa thể thoát khỏi lối suy nghĩ thông thường của con người, ở những cấp độ trước, Mạnh Nhiên đã cảm thấy phiền phức khi có hai ba người mới, lần này lại có đến hai mươi mấy người mới, chỉ có mình anh là người có kinh nghiệm.

Thật sự là phiền con mẹ nó phức, phiền phức đến mức không thể chịu nổi.

Mạnh Nhiên hơi bực bội dựa vào ghế, hít sâu vài hơi rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh thấy đau đầu, không biết là do bị đám người trong xe này ồn ào hay là do bị sắp xếp cho hai mươi mấy người đồng đội mới mà tức giận, dù sao trong đầu cũng rất hỗn loạn.

Không biết đã trôi qua bao lâu, bên tai bỗng vang lên một tiếng phanh chói tai, Mạnh Nhiên mở mắt ra và quay đầu sang bên, thì thấy người đàn ông có giọng nói lớn ở phía sau đã nhấn nút đỏ.

Xe buýt chìm vào một bầu không khí im lặng quỷ quái, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về người đàn ông. Cửa xe mở ra, người đàn ông hoảng hốt nói với người phụ nữ bên cạnh: "Chúng ta... chúng ta phải xuống xe! Không thể cứ ngồi ngoan ngoãn để hắn ta đưa đi đâu thì đi được, trời mới biết hắn ta sẽ đưa chúng ta đi đâu?!"

"Nhưng mà..." Người phụ nữ lo lắng kéo tay áo của anh ta.

Nhưng ai biết đây là nơi nào? Tài xế đã không còn là người nữa, nếu bên ngoài xe có nhiều thứ không phải người thì sao?

Rõ ràng người đàn ông đã bấm nút trong một phút bốc đồng, giờ muốn rút lại đã quá muộn, cửa xe đã mở, bên ngoài yên tĩnh đến mức tiếng ợ hơi của con kiến cũng có thể nghe thấy tiếng vọng, không có bát kỳ ánh sáng nào chiếu từ phía ngoài xe, quá tối, thậm chí không biết bên ngoài xe có đường hay không.

Giọng thông báo vang lên vào lúc này: "Mời quý khách vừa nhấn nút bấm xuống xe ngay."

Người đàn ông sững sờ, căng thẳng nuốt nước bọt.

"Mời quý khách vừa nhấn nút bấm xuống xe ngay."

"Mời quý khách vừa nhấn nút bấm xuống xe ngay!"

Giọng phát thanh đột nhiên trở nên gấp gáp, không còn là giọng đọc thông báo vô cảm nữa: "Xuống xe!"

"Tôi, tôi không xuống!" Người đàn ông bị hù sợ, vội vàng ôm lấy lưng ghế, toàn thân co rúm lại: "Không xuống!"

Đầu bên mia của phát thanh im lặng.

Mạnh Nhiên nhíu mày, chưa kịp phản ứng gì thì trên nóc xe đột nhiên vang lên tiếng động nhỏ như tiếng thứ gì đó bò.

Ánh sáng quá mờ, căn bản không thể nhìn rõ trên đó là gì, thứ đó dày đặc phủ kín nóc xe, không ngừng kéo dài về phía trước, cuối cùng ở bên cạnh ngọn đèn đó vặn thành một sợi dây thừng thô, một khuôn mặt trắng bệch lộ ra từ bên trong.

Mọi người trên xe đều sững sờ, hai giây sau cô gái bên cạnh Mạnh Nhiên hét lên, toàn bộ xe rơi vào hỗn loạn tăm tối, Mạnh Nhiên ngồi yên tại chỗ, nhìn thấy người đàn ông đó buông ghế dựa, gần như nhảy xuống xe.

Anh ta thực sự bước ra ngoài, vững vàng đặt chân xuống mặt đất chạy một đoạn dài về phía trước, không có chuyện gì xảy ra, những người trên xe thấy vậy lập tức muốn xuống theo - gương mặt đó đang từ từ tiến lại gần họ.

Mạnh Nhiên vô thức nắm lấy cánh tay cô gái bên cạnh: "Đợi đã, đừng xuống..."

Cô gái hoảng hốt, giãy giụa điên cuồng, muốn giật tay Mạnh Nhiên ra: "Làm gì vậy, anh làm gì vậy! Buông tôi ra, mau chạy đi!"

Cô gái có sức mạnh lớn hơn anh tưởng tượng, tay anh bị giật ra đập mạnh vào lưng ghế, những người xung quanh như phát điên kéo nhau xuống, Mạnh Nhiên nắm hụt, chỉ có thể hét lên: "Đừng xuống xe!"

Tiếng hét của anh bị chìm nghỉm trong tiếng la hét chói tai, ngoài cô gái và những người gần đó dừng lại một chút theo phản xạ, những người khác vẫn tiếp tục lao về phía cửa sau.

"Đợi đã!" Thiếu niên ngồi ở ghế trước đột nhiên nhận ra điều gì đó, cậu trợn mắt nhìn khuôn mặt đó, siết chặt lấy những người xung quanh: "Đừng xuống xe! Mọi người nhìn ra ngoài đi!"

Tiếng hét của thiếu niên rõ ràng đã có tác dụng, ít nhất là giọng nói lớn, đã trấn áp được nhiều người khiến họ vô thức dừng lại một lúc, chính trong khoảnh khắc đó, mọi người mới nhận ra, khuôn mặt đó không tiếp tục tiến lại gần, cũng không có ý định gây hại cho họ, nó dừng lại ở vị trí cách xa chỗ ngồi thứ ba, nhắm mắt một nửa nhìn về phía họ một cách u ám.

Đã có năm sáu người xuống xe, chạy lung tung trong bóng tối, xung quanh rõ ràng tối mù mịt, những người trên xe lại có thể nhìn rõ hình bóng của họ, bên ngoài dường như sáng hơn một chút, một người phụ nữ béo kêu thét một tiếng, run rẩy chỉ về phía sau những người đó - phía sau họ có vô số bóng đen đang điên cuồng đuổi theo.

Bóng đen cao gầy như không biết mệt, đuổi theo sát phía sau họ, đôi chân gầy guộc như bộ xương càng chạy càng nhanh, túm lấy tóc của người đàn ông chạy cuối cùng, tay kia siết chặt cổ anh ta, dễ dàng nhấc người đàn ông lên và ném xuống đất một cách tàn bạo, tiếng xương gãy vang lên rõ ràng, nửa đầu của người đàn ông bị đập bẹp, cơ thể vẫn còn đang duy trì động tác chạy nhanh.

Bóng đen nhấc hắn lên, bắt đầu gặm nhấm từ cái đầu bị bẹp dúm, rõ ràng cách khá xa, nhưng mùi máu tanh vẫn tràn vào khoang xe, tiếng xương bị nghiền nát cùng với một luồng khí lạnh tràn vào.

Những người trên xe như thể mất tiếng, thậm chí không thể điều khiển cơ thể, chỉ có thể nhìn những người kia lần lượt bị bắt, bị đập vỡ, bị gặm nhấm sạch sẽ.

Người đàn ông chạy ở đầu tiên nhận ra điều bất thường, lập tức tìm cách chạy ngược lại, những bóng đen kia không đuổi kịp hắn, hắn đặt một chân lên xe, trên mặt còn chưa kịp thả lỏng, chưa đầy nửa giây, một bàn tay đen sì đã đặt lên mắt cá chân hắn, kéo cả người hắn ra ngoài, cửa xe đóng sầm một tiếng.

Những người trên xe cuối cùng cũng lấy lại tinh thần sau tiếng động đó.

Người đàn ông bị kéo đi khỏi cửa xe, ánh mắt đầy oán hận, sợ hãi lại ẩn chứa một tia hy vọng nhìn vào trong xe, há miệng kêu cứu nhưng không có âm thanh nào truyền đến, Mạnh Nhiên đọc được khẩu hình của hắn.

Cứu tôi...

"Hành khách muốn xuống xe", khuôn mặt treo lơ lửng trên trần xe lúc này lên tiếng, "hãy nhấn nút màu đỏ bên cạnh cửa sổ xe."

Không ai dám nhúc nhích nữa.

Cửa xe đóng lại, không khí ngột ngạt, một mùi nước tiểu nồng nặc tỏa ra, nhưng không ai còn để ý đến việc người khác bị són, cho đến khi xe lại chạy thì họ mới như lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, chậm chạp di chuyển về vị trí của mình.

Cô gái bên cạnh Mạnh Nhiên cũng ngồi trở lại, nước mắt chảy không ngừng, nhưng Mạnh Nhiên không còn giấy cho cô ấy nữa.

Lại qua một thời gian dài, cô gái cuối cùng cũng hồi phục tinh thần: "Vừa, vừa rồi, cảm ơn..."

Chỗ ngồi của họ ở gần sau cùng, nếu không phải Mạnh Nhiên nắm lấy cô ấy thì có lẽ cô ấy đã lao đến bên cạnh cửa, bị đẩy xuống xe hoặc tự mình lao xuống xe.

Mạnh Nhiên gật đầu, không trả lời thêm.

"...Làm... làm sao anh biết không được xuống xe?" Cô gái không nhịn được mà xoa xoa ngón tay.

"Khuôn mặt đó nói sẽ cho chúng ta một cơ hội sống lại, nhưng phải đến được đích, hoàn thành khảo nghiệm đó." Thiếu niên ngồi trước quay người lại, ánh mắt của cậu ta lướt qua Mạnh Nhiên vài lần, cho đến khi Mạnh Nhiên nhìn lại với vẻ không kiên nhẫn thì cậu mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói: "Xuống xe đồng nghĩa với... từ bỏ cơ hội này, nếu chúng ta thực sự chết, từ bỏ cơ hội sẽ chỉ dẫn đến cái chết ngay lập tức."

Cậu ta hơi không chắc chắn, nói xong lại nhìn Mạnh Nhiên: "... Đúng không?"

Mạnh Nhiên không nói đúng hay sai, cô gái rùng mình, thì thầm hỏi: "Luân hồi... rốt cuộc là gì?"

Không ai trả lời cô ấy.

Ngay cả người đã từng vượt ải như Mạnh Nhiên cũng không thể nói chắc luân hồi là gì, trong xe chỉ có thể rơi vào sự im lặng ngột ngạt một lần nữa.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng ánh sáng cũng có ánh sáng chiếu vào từ phía trước, ngọn đèn yếu ớt như không có gì trong khoảnh khắc này tắt ngấm, giọng nói vang lên: "Ga cuối đến rồi, xin quý khách kiểm tra hành lý của mình, xuống xe từ cửa sau."

Mạnh Nhiên liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hất đầu ra hiệu đứng dậy, cô gái vội vàng kéo anh lại: "Cẩn thận..."

"Xuống xe đi." Mạnh Nhiên chỉ vào bảng hiệu bên ngoài: "Đến nơi rồi."

Những người trên xe không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có Mạnh Nhiên rất dứt khoát xuống xe, gió mạnh tạt vào mặt, Mạnh Nhiên bị gió thổi choáng váng, sau đó mới phản ứng lại đây là một vùng tuyết trắng, lúc ở trên xe nhìn thấy là sương mù, lúc này có người xuống xe thì sương mù mới tan, tuyết càng lúc càng quật dữ dội vào người, Mạnh Nhiên quay người, rất dứt khoát lên lại xe.

Khuôn mặt hướng về phía Mạnh Nhiên trừng mắt nhìn, Mạnh Nhiên xoa xoa cánh tay, bị gió thổi đến toàn thân cứng đờ: "... Tôi không vội."

Những người khác thấy anh xuống xe cũng không bị thứ gì kéo xuống, cộng thêm khuôn mặt liên tục thúc giục, cuối cùng cũng dũng cảm xuống xe, họ mặc ấm hơn Mạnh Nhiên nhiều, Mạnh Nhiên suy nghĩ một chút, trên xe không phân biệt nóng lạnh, mà thế giới thực tế dường như đúng là mùa đông.

Phía trước thảo nguyên tuyết có một biệt thự, ngoài ra xung quanh không có bất kỳ tòa nhà nào, mọi người xuống xe rồi bàn bạc một chút, chỉ có thể từ từ đi về phía biệt thự.

Người cuối cùng xuống xe có ba người, trừ Mạnh Nhiên, một là cô gái ngồi cạnh anh, một là thiếu niên ngồi trước cùng anh ngăn người lại, phản ứng cũng khá nhanh.

Thiếu niên xuống xe liền theo sát Mạnh Nhiên, thì thầm: "Anh không phải lần đầu tiên trải qua chuyện này đúng chứ?"

Mạnh Nhiên quay đầu nhìn cậu ta, không nói gì.

"... Cảm giác anh khá quen thuộc với chuyện này." Thiếu niên nhíu mày: "Nói sao nhỉ, cảm giác anh rất to gan?"

"Lúc tôi còn ở trong bụng mẹ tôi đã rất to gan rồi." Mạnh Nhiên nói.

"À." Thiếu niên sững sờ một lúc, lại xoa tay, cô gái bên cạnh cũng có vẻ hơi căng thẳng.

Họ dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng Mạnh Nhiên không có tâm trạng chờ đợi, anh chỉ mặc một bộ áo bệnh nhân, lúc này đã sắp bị gió mạnh thổi chết đến nơi.

Đồn ra chắc sẽ thành trò cười mất, trong thế giới luân hồi vượt ải không phải bị cửa ải giết chết, mà mẹ nó lại bị gió thổi khô tới chết.

"Tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây." Thiếu niên dừng lại một chút, nhanh chóng cởi áo khoác của mình khoác lên người Mạnh Nhiên, cậu hơi lo lắng nhìn Mạnh Nhiên: "Anh có thể cùng tôi... lập đội gì đó, giúp đỡ lẫn nhau không?"

Nói xong lại kéo cô gái bên cạnh: "Còn cô ấy nữa."

Mạnh Nhiên nhanh chóng mặc áo khoác vào, nheo mắt nhìn thiếu niên. Không biết tại sao, người trước mặt lại mang đến cho anh một cảm giác quen thuộc.

Chiều cao, kiểu tóc, thậm chí cả tư thế đứng ở đây cũng có một cảm giác quen thuộc.

Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thiếu niên một lúc, chắc chắn rằng mình chưa từng gặp người này: "Tên cậu là gì?"

Thiếu niên không nói gì. Cách đó không xa, có một vài người đang tự giới thiệu bản thân, có lẽ họ cảm thấy mọi người đều là đồng minh, nên lúc này phải thể hiện thái độ thân thiện, làm quen với nhau.

Người phụ nữ bên kia nói: "Tôi tên là Điền Cách, năm nay ba mươi hai tuổi rồi, còn mọi người thì sao..."

Lại một giọng nói bay qua: "Tôi tên là Kim Nhân..."

"Tôi tên là Lâm Sầm." Cô gái bên cạnh không nhịn được mà lên tiếng trước: "À, tôi sẽ cố gắng không làm vướng chân anh đâu."

Mạnh Nhiên cười khẽ, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười rất nhạt, ánh mắt lại một lần nữa rơi vào thiếu niên: "Tên cậu là gì?"

"Tôi tên là Cảnh Ức Minh." Cậu ấy cúi đầu nhìn Mạnh Nhiên, trong mắt mang theo chút hoang mang, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Cảnh Ức Minh.

Mạnh Nhiên lặng lẽ đọc một lần, cúi đầu lắc đầu: "Không có gì, cậu... mà thôi."

Ít nhất lúc ở trên xe Cảnh Ức Minh phản ứng khá nhanh, sẽ không làm vướng chân, anh đưa tay ra, mặt không cảm xúc nói: "Tôi tên là Mạnh Nhiên, có thể lập đội, nhưng tôi không thể đảm bảo cho mọi người nhất định sẽ sống sót."

Cảnh Ức Minh thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nắm lấy tay anh: "Chúng tôi sẽ... cố gắng, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra."

Mạnh Nhiên dự định sẽ nói chuyện cụ thể khi vào nhà, anh không có thói quen đứng giữa trời tuyết giá rét mà nói chuyện với người khác nửa tiếng đồng hồ.

Tuyết dày, gần như bước một bước là tạo thành cái hố, có lẽ Cảnh Ức Minh muốn làm quen với Mạnh Nhiên nhanh hơn nên luôn nói chuyện, Mạnh Nhiên thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, thái độ không được tốt lắm.

"Đây là... vượt ải, cửa ải khảo nghiệm, phải không? Trước đây anh đã từng trải qua những khảo nghiệm như vậy chưa?" Cảnh Ức Minh kéo Lâm Sầm đang suýt nữa ngã lại, miệng vẫn nói chuyện với Mạnh Nhiên: "Còn cả tuyết lớn rồi xe buýt ma quỷ ám gì đó."

"Không." Mạnh Nhiên nói.

"Vậy thì anh cũng giống chúng tôi." Cảnh Ức Minh cười nói: "Chưa từng trải qua, tương đương với việc anh cũng là người mới."

Mạnh Nhiên nhớ lại mình ghét người mới còn có một lý do nữa là vì đa số họ đều lạc quan mù quáng, nói những nói đùa không đúng lúc cũng chẳng hài hước.

Thể chất giữa người và người không thể đánh đồng.

Tôi và bố cậu đều cầm bát ăn cơm, cậu thấy tôi có giống bố cậu không?

Anh im lặng một lúc, cũng cười lên: "Ha ha."

【Tác giả có lời muốn nói】

Lần đầu tiên viết thể loại vô hạn lưu này, có chỗ nào không tốt xin ném đá nhẹ tay nha... Có thể sẽ viết rất tệ, trước tiên tôi đặt ở đây một cái thùng rác để tự mình bò vào, tiện thể nhỏ giọng cầu xin sao biển (nằm bẹp).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro