28
Buổi sáng sau hôm Seongwoo bị tai nạn studio, anh thức dậy khi lòng bàn tay để
ngửa của mình còn đặt lên tay Daniel. Âm thanh đã ngập đầy không gian, căn
phòng cũng đã sáng rõ. Chiếc ghế hôm qua đặt bên cửa sổ nằm im hứng nắng,
Seongwoo hơi nheo mắt vì tay ghế hắt nắng trở thành tia sáng mạnh hơn ánh sáng
trong phòng.
Đến tay cũng lớn thế này, Seongwoo mỉm cười nhìn mấy ngón tay cong lại nắm hờ
lấy tay mình. Đồng hồ chỉ sáu giờ sáng mà hai người đi ngủ lúc bốn giờ, Seongwoo
quay người tránh ánh sáng ùa vào từ cửa sổ. Bàn tay Seongwoo không còn ở trên
tay Daniel nữa, cậu đưa tay vuốt nhẹ lưng anh.
"Chào anh buổi sáng."
Giọng nói Daniel còn khàn khàn ngái ngủ, thậm chí cậu còn không mở mắt ra.
Seongwoo nhìn mấy chấm xanh mờ dưới cằm Daniel, anh cọ trán vào cằm cậu rồi
vui miệng nói:
"Hôm nay em đừng đi làm nữa, ở nhà đi."
Daniel luôn thức dậy vào sáu giờ sáng mỗi ngày. Seongwoo cũng thường thức vào
khoảng đó, cậu nghe tiếng anh nấu nước pha trà, anh nghe tiếng cậu giặt đồ đem
lên sân thượng. Daniel đi làm rất đúng giờ, cậu chưa một lần ngồi vào bàn làm việc
trễ kể cả khi đang ở nhà. Daniel có nguyên tắc làm việc giống như Seongwoo,
Seongwoo không nghĩ rằng mình lại có thể nghe cậu ậm ừ vài tiếng trong cổ rồi mắt
nhắm mắt mở kéo anh khỏi giường đi về phía cửa.
Đầu tóc Daniel rối bù mà Seongwoo cũng không hơn gì cậu. Tóc rối, mặt trẻ con,
nửa người lại cởi trần để lộ da trắng tinh mát lạnh, Seongwoo còn chưa kịp nhìn kĩ
thì Daniel đã nhắm mắt đá cửa phòng anh. Ôm Seongwoo từ sau lưng rồi đẩy anh đi
chậm chạp, Daniel kéo cửa phòng Seongwoo lại cùng lúc ngáp dài một tiếng trước
khi mở cửa căn hộ của mình.
Seongwoo được đẩy vào phòng, anh còn chưa kịp quay lại hỏi thì Daniel đã ôm
theo cả anh mà ngã xuống giường. Từ đầu tới cuối Daniel không hề mở mắt, khi
Seongwoo một lần nữa xoa cằm Daniel thì cậu đã tránh ra.
"Niel, đang làm gì vậy?"
"Em đang ngủ."
"Sao lại ngủ giờ này?"
"Sao lại không được ngủ giờ này?"
"Dậy đi làm."
"Người yêu em nói em hôm nay đừng đi làm nữa."
Da mặt lại đỏ bừng lên khi Daniel nói ra câu đó, Seongwoo không thấy được mà chỉ
cảm giác thân nhiệt của Daniel tăng lên. Phòng của Daniel luôn tối dù là sáu giờ
sáng hay mười giờ khuya, ngủ ở đây thì sẽ tốt hơn trong một căn hộ đầy ánh sáng.
Seongwoo vỗ lên má Daniel vài lần, sau đó đem đổi những cái vỗ nhẹ thành vuốt ve
bằng ngón cái.
"Hôm nay mình ra ngoài ăn sáng có được không?"
"Được."
"Ăn xong đi uống cà phê như người bình thường có được không?"
"Được."
"Buổi chiều đi xem phim nhé? Ghé qua triển lãm có ảnh của anh rồi đi xem phim."
"Dạo này ngoài rạp không có phim hay, thà anh ôm em ngủ thêm một giấc còn
hơn."
"Anh đồng ý. Buổi tối em muốn đi đâu? Tới Downpour?"
"Hay là tới La Vita đi..."
"Không được."
"Sao lại không? Hôm qua anh còn hỏi sao em không nói rằng chúng ta hãy đến La
Vita uống rượu rồi hôn nhau."
"Kang Daniel, em biết gì không?"
"Huh?"
"Em luôn mời gọi anh những lúc anh không khỏe."
"Ong Seongwoo, anh biết gì không?"
"Hmm?"
"Hôn nhau không cần dùng tay."
"Em thân yêu, những việc khác thì cần."
"..."
"Có muốn hỏi là việc gì không?"
"Không."
"Lái xe chở em đi, giữ em trong bar để em không bị kẻ khác lừa đi mất, rót rượu cho
em uống..."
"Không, không."
"Mở khóa cửa nhà, bật radio, cài lại cúc áo của em."
"Không, không, em không hỏi anh."
Seongwoo bật cười rướn môi hôn lên mí mắt của Daniel. Mí mắt cậu giật giật vì
nhột, Seongwoo úp mặt vào cổ Daniel vài giây rồi lật người ra giả vờ thở dài một
hơi.
"Niel này."
"Ở đây, Seongwoo."
"Anh có một thỉnh cầu. Anh thề là thỉnh cầu trong sáng."
"Đang nghe đây, Seongwoo."
"Nếu như nửa năm nữa, tức là vào tháng tám..."
"Ừm."
"Chúng ta chưa chia tay.."
"Thì?"
"Anh muốn quà sinh nhật?"
"Anh không phải đang muốn..."
"Không, anh trong sáng lắm. Nếu đến sinh nhật anh mà chúng ta chưa chia tay, làm
ơn hãy tặng cho anh một chiếc áo cà sa, một tràng hạt, một quyển kinh."
"Anh thôi đi."
Daniel không đấu lại được với Seongwoo, cậu ngại ngùng quay người đi hướng
khác. Seongwoo vẫn còn chưa xong, anh vui vẻ gãi nhẹ vào lưng cậu.
"Giống như có một miếng thịt lớn ở trước mắt như thế này mà anh đói đến chết
cũng không thể ăn, thật sự bi thương quá rồi. Bi thương hơn nữa là anh lại tự
nguyện không ăn..."
"Ong Seongwoo!"
Mấy đầu ngón tay của Seongwoo gãi vào lưng Daniel gây nên cảm giác ngứa ngáy
như có điện chích vào, cậu ngồi thẳng dậy nhăn nhó kêu lên:
"Ong Seongwoo, nhớ trước khi hẹn hò em có nói gì với anh không? Đừng tự tin là
anh sẽ an toàn."
Daniel đưa hai cánh tay ra. Vai và lưng cậu đều rất rộng, bàn tay so với Seongwoo
cũng lớn hơn một hai phần. Seongwoo nhìn lên nhìn xuống từ cổ xuống ngực
Daniel, anh nuốt khan một tiếng ngán sợ rồi nhào tới ôm cậu ấn xuống giường.
"Thôi anh biết rồi, đi ngủ đi."
Ba mươi phút sau, hai cặp mắt cùng mở chong chong nhìn lên trần nhà.
"Seongwoo."
"Hmm?"
"Em không ngủ được."
"Anh ngủ rồi."
"Anh cũng không ngủ được."
"Anh sắp ngủ được rồi."
"Em biết anh đang nghĩ gì."
"Ừ, anh cũng nghĩ là em biết. Có hơi mất mặt một chút nhưng mà... thôi, anh ngủ
đây."
Ong Seongwoo đang nghĩ mình thật sự không an toàn. Vì Daniel hơi nhút nhát và
lạnh lùng, anh quên mất ai là người từng đè mình vào tường rồi kéo rèm lại khi
đang hôn thì bị phát hiện, cũng quên luôn chuyện nếu Daniel muốn làm gì thì
Seongwoo còn lâu mới đủ sức chiếm lấy vị trí đáng – ra – là – của – mình.
Seongwoo ngậm ngùi quay lưng đi ngủ, đến lượt Daniel gãi nhẹ lên vai anh. Vải áo
hơi thô cọ vào vai đem lại cảm giác không thực như khi đụng chạm da trần nhưng
vẫn làm Seongwoo thấy mình gặp nguy hiểm. Daniel cười cười sau lưng Seongwoo,
cậu ôm eo anh kéo sát về phía mình. Vài phút sau cơn buồn ngủ lại đến chập chờn,
hai người cùng nhắm mắt mơ hồ nghe tiếng những người trong khu nhà lần lượt
bước xuống đường.
--
Ăn sáng uống cà phê, những việc đơn giản cặp đôi nào cũng làm cùng nhau,
Seongwoo và Daniel không mấy khi thực hiện. Seongwoo có lịch làm việc không
theo quy chuẩn nào cụ thể, nếu nói chụp ảnh lúc bình minh thì anh sẽ ra khỏi nhà
từ ba giờ sáng để kịp mặt trời. Ngày nghỉ cũng không bình thường, Seongwoo
không có khái niệm thứ bảy chủ nhật. Daniel từ khi vào nhà xuất bản làm việc thì
theo giờ của một nhân viên mẫn cán, tám giờ sáng tới năm giờ chiều cậu ở nhà xuất
bản dịch sách. Sau năm giờ chiều, Daniel vẫn như cũ đi siêu thị rồi về nhà viết
quyển sách của riêng mình. Seongwoo giờ đó không có mặt ở nhà, sau mười giờ
đêm anh mới quay về vội vàng rải đều những cái hôn từ tóc xuống tận ngón tay
Daniel rồi để yên cho cậu làm việc của mình. Nói đơn giản thì nếu như Seongwoo và
Daniel không phải là hàng xóm, cả hai người sẽ không thể tìm ra được một kẽ hở
thời gian để gặp nhau khi hẹn hò. Tình yêu của người lớn luôn mắc kẹt giữa cả ngàn
vấn đề như thế, không thể cứ nói rằng "nếu anh yêu em thì anh sẽ có thời gian" để
làm lí do giận dỗi, vì thật sự còn nhiều nỗi lo và công việc khác bên cạnh yêu đương.
Hiếm hoi mới có một ngày Seongwoo không đi chụp vào cuối tuần, những lúc đó
hai người cùng hẹn hò vòng quanh thành phố. Seongwoo còn lập cho Daniel cả
một danh sách những nơi cần phải đến, những việc cần phải làm khi hẹn hò cùng
nhau. Danh sách đó mới đúng là giáo trình làm sao để hẹn hò, trừ những điều điên
rồ như hôn nhau ở quảng trường lớn hay là làm gì đó ở đâu đó, những thứ vẫn đậm
dấu ấn Ong Seongwoo. Daniel nói với Seongwoo nhận xét đó khi hai người đang
ngồi cạnh nhau trước mũi xe ngắm vài cánh hải âu chao lên chao xuống mặt biển
trong một buổi chiều nắng mùa xuân bắt đầu ấm áp. Seongwoo khoanh tay nheo
mắt nhìn mấy ánh nước lấp lánh rồi đẩy Daniel ra trước mặt để chụp một tấm ảnh,
anh trượt tay trên bánh răng chỉnh tốc độ màn trập mà không buồn nhìn màn hình
rồi gật gù nói với Daniel:
"Thì cũng không thể nói với em ngay trong ngày đầu tiên rằng "Kang Daniel, tôi
muốn dạy cậu làm sao để hẹn hò, chi bằng chúng ta hẹn hò nhau để làm ví dụ trực
quan sinh động đi" được, có đúng không? Chắc chắn nói ra em sẽ bỏ chạy dài."
"Cũng không biết được."
Daniel vuốt lại đầu tóc của mình nhưng không tránh nhìn vào ống kính của
Seongwoo như những ngày đầu. Những bức ảnh chỉ có một mình cậu, hai người
không cách nào chụp chung nhau khi Seongwoo là người cầm máy. Seongwoo
nghe Daniel vẩn vơ nói vậy thì ngay lập tức nhướn mày:
"Ý em là?"
"Không có ý gì hết."
Daniel nháy mắt rồi cười với ống kính, Seongwoo bắt lấy nắng và mái tóc rối bù của
cậu cùng với nụ cười rạng rỡ kia bằng cả tim mình.
--
Bữa sáng của Seongwoo và Daniel biến thành bữa trưa. Thức dậy khi đã mười giờ,
tốn thời gian cạo râu giúp nhau, rửa mặt cho nhau, chọn áo nào của em hợp với
quần nào của anh, mười một giờ ba mươi Daniel mới bắt đầu khóa cửa. Seongwoo
nổi hứng đi ra ngoại thành tới một nhà hàng theo hình thức nông trại cung cấp
nguyên liệu và bếp. Tới tận nơi Seongwoo mới nhớ ra rằng hai tay mình đến co lại
cũng khó khăn, đừng nói tới việc nắm lấy dao gọt đồ. Dù sao cũng đã lỡ, hai người
vào gọi mấy món ăn có sẵn. Cả nhà hàng không có quá năm người khách, đang là
giờ trưa và cũng không phải ngày nghỉ cuối tuần. Seongwoo dù không thể cử động
tay quá nhanh nhưng vẫn ăn uống bằng cử chỉ khá thoải mái, Daniel lắc đầu đưa
một ít thức ăn tới trước mặt anh. Seongwoo nhìn miếng thịt được cắt gọn gàng
trước mặt mình vài giây, anh ngẩng nhìn Daniel rồi há miệng.
"Thật ra...", Seongwoo nói khi đã nuốt miếng thịt hơi cay xuống khỏi cổ, "anh yêu
em."
"Nói cái gì vậy..."
Daniel cúi đầu uống cạn cốc nước ép cà rốt cao cả gang tay. Seongwoo cười cười
vẫy tay gọi cô gái phục vụ đi ngang qua. Cô dừng lại trước mặt Seongwoo chờ đợi,
anh chỉ vào cốc nước cà rốt của mình rồi hỏi:
"Em cho tôi hỏi một chút, đây là nước ép gì vậy?"
Cô gái phục vụ dù không thể tin nổi trong lòng – thứ nước màu cam có mùi cà rốt
còn là nước gì được nữa? - nhưng vẫn lễ phép nói:
"Thưa anh, đây là nước ép cà rốt nguyên chất. Nguyên liệu ở ngay vườn ngoài kia,
nhà hàng chúng em thu hoạch và chế biến trực tiếp khi khách gọi."
"Ồ..."
Seongwoo cầm ly lên uống một ngụm. Mùi cà rốt rất dễ chịu, anh vẫn tiếp tục hỏi:
"Em có chắc là nước cà rốt không? Hay là nước cà chua?"
"Em chắc chắn ạ."
"Vậy thì lạ quá..."
"Có chuyện gì khác thường ạ?"
"À", Seongwoo chỉ vào Daniel, "cậu bạn này của tôi uống hết cốc nước mà da
không chuyển màu cam, tự nhiên lại chuyển thành màu đỏ. Mà tờ quảng cáo các
em dán trên tường..."
Trên tường nhà hàng có dán mấy tờ quảng cáo rất dễ thương ý nói nguyên liệu của
họ sạch và nguyên chất đến nỗi người uống nước gì vào là sẽ đổi màu da thành màu
của nguyên liệu đó, như một cách nói rằng từng tế bào đều được phủ đầy mấy phân
tử nguyên liệu sạch đẹp thơm ngon. Cô gái phục vụ rõ ràng bị đấu tranh giữa thú vị
và bối rối, Seongwoo cười lớn cầm cốc nước đã cạn trước mặt Daniel đưa cho cô.
"Xin lỗi, đùa em hơi quá. Tôi muốn gọi thêm nước cà rốt, cảm ơn em."
Gò má ửng hồng không khác Daniel là mấy, cô gái phục vụ nhận cốc nước trên tay
Seongwoo rồi rời đi. Còn lại hai người, Seongwoo đẩy cốc nước cà rốt của mình về
phía cậu.
"Còn muốn uống nữa không? Anh chỉ nói anh yêu em thôi mà."
"Nhưng anh không thể nói yêu em chỉ vì một miếng thịt được."
Seongwoo gật đầu ra vẻ đã hiểu. Anh đẩy ống hút về phía Daniel, cậu cũng không
do dự ngậm vào. Một câu "anh yêu em" nghe đơn giản lại có sức sát thương rất lớn,
Daniel chưa gì đã thấy cổ họng khô rát như chưa từng uống cốc nước cà rốt kia.
Seongwoo chống cằm nhìn Daniel rồi gật đầu cảm ơn khi cô phục vụ đưa nước cà
rốt tới. Anh uống luôn cốc nước vốn là của Daniel, Seongwoo ngậm lâu trong miệng
để nghe vị cà rốt ngòn ngọt có mùi hăng nhẹ của rau củ tươi. Lâu lắm mới có một
cuộc hẹn không có mùi rượu, cũng lâu lắm mới có người đưa đồ ăn tới miệng anh vì
đơn thuần là chăm sóc chứ không là một cử chỉ mà bất cứ người nào yêu nhau cũng
phải làm. Daniel lại quen thói đưa muỗng sang lấy một ít nấm ở trên chén canh của
Seongwoo, cậu ăn ngon lành dù cổ và tai vẫn còn ửng đỏ.
"Yêu em thật đấy."
Daniel ngay lập tức bị sặc canh. Seongwoo thề thốt rằng mình sẽ không nói nữa,
một bữa ăn nhỏ lại kéo dài cả mấy tiếng đồng hồ. Tính tiền xong rồi bước ra con
đường phủ đầy hoa dại trắng muốt tháng hai, Daniel đi chậm lại chờ Seongwoo
đem máy ảnh ra chụp. Seongwoo chụp hoa chán rồi lại chụp Daniel, anh vừa chụp
vừa lắc đầu khe khẽ. Daniel rồi sẽ nổi tiếng thôi, dạo gần đây cậu đã nhận được
điện thoại của mấy người nhiếp ảnh gia, bọn họ thậm chí không gọi điện nhờ anh
nữa. Seongwoo càng chụp nhiều Daniel càng dạn dĩ hơn với ống kính, cậu đối mặt
với máy ảnh bằng ánh nhìn thản nhiên không chút ngại ngùng. Mái tóc đen mềm
trẻ trung, nụ cười nổi bật dù ở bất cứ nơi nào, thân người cũng không phải ai cố
gắng tập luyện thì sẽ được, Seongwoo mỗi ngày lại càng muốn cất Daniel cho riêng
mình dù chính anh là người lôi cậu ra ngoài ánh sáng. Daniel đi phía trước con
đường đầy hoa trắng, Seongwoo nhìn sững vài giây rồi đuổi theo. Tới khi đuổi kịp,
Seongwoo cởi máy ảnh ra đưa cho Daniel.
"Chụp ảnh chung đi. Chúng ta chưa chụp ảnh chung bao giờ mà."
Daniel lật xuôi lật ngược chiếc máy ảnh nhỏ rồi nghi hoặc hỏi anh:
"Bằng cái này? Làm sao?"
"Giống đám học sinh chụp ảnh thôi, nhưng thiết bị tốt hơn. Tay em dài nên em
chụp đi."
Daniel nhăn nhăn mũi, đây là đường ra vào của nhà hàng, nếu không may thì sẽ
gặp người qua lại. Hai người cũng không còn nhỏ tuổi lại chụp ảnh theo kiểu của
đám học sinh, Daniel hơi xấu hổ nhìn Seongwoo. Anh nghiêng đầu giục cậu:
"Không có ai đâu, chụp đi mà. Anh chỉnh thông số rồi, em chỉ cần bấm một giây là
xong."
Seongwoo đã bắt đầu ghé sát về phía Daniel, vẻ mặt anh háo hức đến nỗi Daniel vô
thức quay máy ảnh lại về phía hai người. Chụp ảnh như đám học sinh? Daniel chưa
bao giờ chụp kiểu đó, trước khi quen Seongwoo thì cậu chỉ chụp ảnh thẻ, sinh viên
chụp ảnh cùng nhau thì sẽ làm gì? Daniel đặt một tay lên vai Seongwoo, anh cầm
lấy bàn tay buông xuống trước ngực mình hài lòng nắn nhẹ.
"Niel học nhanh quá, em bấm đi."
"Có cần em đếm không?"
"Tùy em hết."
Seongwoo hơi khuỵu chân xuống, bệnh của nhiếp ảnh gia là luôn phải sắp xếp bố
cục dù là trong một tấm ảnh bình thường. Daniel lẩm bẩm đếm số một, trong đầu
cậu vẫn đang nghĩ có thật là những người trẻ hơn chỉ chụp ảnh với nhau như thế
này hay còn làm gì khác? Hay là...
"Hai... Ba."
Tiếng "ba" vừa phát ra, Daniel nhìn quanh sau đó nhắm mắt quay đầu định hôn vào
má Seongwoo. Hành động trẻ con như vậy Seongwoo không ngờ được nên môi hai
người chạm nhau ngay khi anh định rướn người lên hôn má cậu. Daniel mở mắt
nhưng Seongwoo đương nhiên không chịu dễ dàng buông ra như thế, Anh tranh
thủ hôn vài lần rồi mới đỡ lấy chiếc máy ảnh trên tay Daniel. Bình tĩnh quấn dây
máy ảnh vào tay, Seongwoo gật đầu:
"Ừ, đúng là em đã uống nước ép cà rốt."
Daniel lại nhìn quanh thêm lần nữa. Có bóng người bên trong nhà hàng và ngoài
vườn rau nhưng xung quanh họ lại không hề có ai. Mùa xuân cây cỏ phát triển
nhanh, hoa bên đường nở dày từng đám. Seongwoo thản nhiên liếm môi mình rồi
bước tiếp, Daniel nhanh như chớp kéo anh lại hôn nhẹ lên môi. Hôn xong, cậu vẫn
như mọi lần không nhìn đến anh mà vu vơ nhìn một cụm hoa trên đường.
"Ong Seongwoo hôm nay cũng không có mùi rượu."
Seongwoo không mấy khi có mùi rượu khi hôn, một người đến môi son của phụ nữ
còn ghét thì đương nhiên luôn chú ý đến mấy thứ vặt vãnh dễ ảnh hưởng tâm trạng
như thế. Chỉ là Daniel có ấn tượng sâu sắc về một hai lần Seongwoo từ bar về mang
theo mùi rượu mà bất chấp hôn cậu, trên đoạn đường còn lại ra bãi đỗ xe,
Seongwoo gần như độc thoại về chuyện anh sẽ bỏ rượu mà uống nước ép cà rốt
mỗi ngày.
--
Khoảng thời gian thức dậy trong phòng làm việc của Seongwoo luôn là thời
gian Daniel lười ra khỏi giường nhất. Căn phòng nhỏ trong studio của anh vẫn chỉ
có một bộ bàn ghế, một chiếc giường nhỏ và một chiếc giá treo vài bộ áo quần,
Daniel nằm yên nghe tiếng Seongwoo làm việc ngoài kia. Seongwoo vẫn như vài
tháng trước, khi mà anh kéo Daniel ra khỏi nhà vì phải sửa lại hệ thống sưởi rồi cuối
cùng lại nhờ cậu làm người mẫu bất đắc dĩ cho tạp chí thời trang gì đó mà Daniel đã
quên tên. Anh vui vẻ đùa giỡn cùng mọi người, thỉnh thoảng còn nói mấy câu bậy
bạ nhưng đến khi tiếng màn trập đầu tiên vang lên và sau đó là tiếng báo hiệu đèn
flash thì Seongwoo đã ngay lập tức đổi khác. May mà có những âm thanh đó ở bên
ngoài Daniel mới bớt buồn chán. Giới người mẫu không nhiều không ít nhưng một
người mẫu lạ luôn gây chú ý, Daniel dạo gần đây khá phiền vì vài tay nhiếp ảnh gia
gọi điện kì kèo mời cậu đi chụp. "Hợp concept" là cái gì Daniel không rõ, chỉ biết
Ong Seongwoo nghe đến tên ai cũng thẳng thừng gạt đi, cả nhiếp ảnh gia nam lẫn
nữ.
Câu cửa miệng của Seongwoo khi nói đến mấy người nhiếp ảnh gia là "bọn họ
không tốt đẹp gì đâu", Daniel chưa kịp nói gì thì anh đã làm cậu cứng họng ngay lập
tức:
"Gương sáng trước mặt em đây em còn chưa rõ hay sao? Anh cũng là nhiếp ảnh gia,
anh không phải người tốt."
Một lúc lâu sau, Seongwoo lại lặng lẽ bổ sung thêm rằng "người tốt theo định nghĩa
của em". Daniel gật đầu xác nhận. Ong Seongwoo không phải là người chân đạp hai
thuyền, chỉ có điều anh là kiểu người không lưu manh thì không chịu được. Uống
một cốc nước ép cà rốt còn phải trêu cả người yêu lẫn cô nhân viên phục vụ cùng
một lúc lại có thể làm cả hai người đỏ mặt ngại ngùng, Seongwoo chính là người
không cần cố gắng cũng có vẻ mờ ám khi đứng với bất kì ai. Daniel theo anh tới
studio không ít lần nhưng cậu không hề đi ra khỏi phòng làm việc của Seongwoo
trong buổi chụp, dù sao cũng không biết nên giới thiệu như thế nào. Daniel dịch
sách chán sẽ ngồi xem một bộ phim nào đó, Seongwoo lại luôn nhằm vào giờ nghỉ
giữa buổi chụp mà tranh thủ đi vào phòng hôn Daniel đến khó thở mới buông ra. Lí
do hôn thì có cả trăm ngàn, "anh mệt quá", "anh để quên chai vitamin ở nhà" cho
đến "anh mất hứng làm việc rồi", "cứu anh, người mẫu ngoài kia đẹp quá", Daniel
không biết liệu rồi có ngày nào đó Seongwoo nói rằng mình bị hỏng máy ảnh hay
là đột nhiên hoảng sợ tiếng đèn flash nên cần được hôn để lấy lại tinh thần hay
không. Seongwoo lại vừa vào với một tách cà phê trên tay, anh nằm lên giường
duỗi tay chân rồi đưa tay đấm sau vai mình. Daniel bóp nhẹ cổ Seongwoo chỉ bằng
một tay, được vài lần thì Seongwoo đã quay sang gối đầu lên ngực cậu.
"Niel này..."
"Hmm?"
"Akira rất thích một cậu ca sĩ, cậu này tham gia một chương trình sống còn, được ra
mắt rồi sau đó một bước thành sao. Trước đây cậu ấy dường như hết hi vọng ra
mắt, không được ai để ý, chỉ đi làm người nhảy nền cho người khác."
Seongwoo vừa nói vừa vuốt nhẹ tóc Daniel, cậu phải lắc đầu vài lần khi đầu ngón
tay anh chạm vào vành tai nhột nhạt.
"Rồi sau đó?"
"Cậu ấy nổi tiếng rồi, Akira rất buồn."
Daniel bật cười thành tiếng.
"Sao có thể? Nổi tiếng tốt hơn cho cậu ấy bao nhiêu, chẳng lẽ Akira không mong
cậu ấy có được điều tốt nhất?"
"Khi đó anh cũng nghĩ như em, anh còn cười Akira mãi. Nhưng mà gần đây anh lại
nghĩ thì ra cũng không có gì sai. Em mong người đó nổi tiếng để có thể thấy người
đó thật lâu, em mong người đó bớt nổi tiếng để em có thể giữ người đó cho riêng
mình."
Seongwoo vùi đầu ngửi mùi xà phòng giặt trên áo Daniel. Daniel vẫn không dùng
nước hoa, không giống như Seongwoo kể từ khi được tặng chai Verital 35 thứ hai thì
chỉ dùng duy nhất loại đó. Daniel bị cọ tới cọ lui đến nỗi phải gạt Seongwoo ra khỏi
ngực mình, cậu hỏi nhỏ khi nghe có âm thanh của mấy cô người mẫu đi ngang qua
cửa:
"Và ý anh là?"
Seongwoo thở dài một tiếng, anh lại tiếp tục áp tai vào ngực Daniel để nghe mấy
nhịp tim của cậu.
"Làm người mẫu cho anh đi."
"Em vẫn làm mỗi ngày mà."
Bên ngoài đã có tiếng í ới gọi Seongwoo rằng đã chuẩn bị xong mọi thứ, anh tranh
thủ hôn thêm vài lần trước khi chống khuỷu tay đứng dậy khỏi giường.
"Sau này nhớ là chỉ để anh chụp em thôi. Đám nhiếp ảnh gia không đáng tin chút
nào đâu, chín mươi phần trăm xấu hơn anh, chín phần trăm còn lại tốt hơn anh
nhưng em sẽ ít khi gặp. Anh nằm trong một phần trăm tốt xấu tùy đánh giá, nhưng
ít nhất anh cũng đáng để yêu."
Seongwoo biết rồi ngày này sẽ xảy ra. Ngày anh không vừa mắt với bất kì người
mẫu nào, chỉ muốn một mình Daniel khi concept vừa tới tay. Dạo gần đây khi
không có việc gì làm, Seongwoo vẫn thường đem ảnh mình chụp Daniel ra ngắm.
Không có hàng hiệu, không có ánh sáng phức tạp hay trang điểm cầu kì, Daniel vẫn
đẹp bằng vẻ đẹp không theo quy chuẩn nhưng làm Seongwoo nhìn mãi không thôi.
Đôi khi Seongwoo vừa nhìn vừa cười, rõ ràng không có bộ phận nào trên khuôn mặt
của Daniel là hoàn hảo nhưng ghép lại thì vừa đủ để tìm mãi không thấy có người
nào giống được. Mỗi năm có một tờ tạp chí thời trang thiên về trình diễn sẽ đặt lịch
chụp ở chỗ Seongwoo. Ít nhiếp ảnh gia có thể chen chân vào đó, người mẫu được
chọn cũng đều sẽ mang tính nghệ sĩ hơn là thời thượng, năm nay Seongwoo chỉ
nghĩ ra một cái tên duy nhất là Kang Daniel, ngoài ra anh không thể nghĩ đến bất kì
ai khác.
Seongwoo không cho rằng đó là dấu hiệu của việc anh phá vỡ quy tắc nhiếp ảnh
của mình. Đơn giản hơn rất nhiều, concept được đưa ra chỉ vỏn vẹn hai chữ 'người
tình' ngắn ngủi. Ít nhất là trong thời điểm này, người đem cho Seongwoo nhiều cảm
giác nhất về hai chữ người tình đó chỉ có một mình Daniel.
----
Seongwoo không mất quá nhiều cái hôn, Daniel đồng ý. Đơn giản là vì Seongwoo
chụp cậu ở bất cứ mọi nơi tới nỗi có khi Daniel phải nói rằng sẽ kiện anh vì tội quấy
rối, lúc này đứng trong một bối cảnh khác, dùng một bộ áo quần khác dưới ống
kính của Seongwoo thì cũng sẽ không có khác biệt gì. Cả nhà Daniel đã quen với
việc thấy cậu con trai út nhút nhát ngô nghê đi làm người mẫu, dù sao thì cậu cũng
có sẵn dòng máu nghệ thuật chảy trong người. Bạn bè đã lâu không còn liên lạc với
ai, Daniel thấy mình không có gì phải ngại. Không cần đến buổi gặp mặt hay phòng
họp nào, Seongwoo bàn về concept chụp với Daniel ở ngay trên giường khi hai
người đang ôm nhau lười biếng nhìn một cơn mưa đầu hạ. Daniel có một chút nhói
trong lòng vì nghĩ chắc chắn anh cũng đã dựng nên "phòng họp" như vậy với rất
nhiều người nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng qua đi khi Seongwoo với lấy một chiếc
bấm móng tay ở trên tủ rồi chăm chú cắt móng tay cho cậu. Động tác của anh cẩn
trọng dịu dàng, thỉnh thoảng Seongwoo lại thổi nhẹ khi một mẩu sừng nhỏ còn sót
lại bên cạnh móng.
Concept chụp là người tình, Seongwoo đã tin rằng cuối cùng thì Daniel cũng nghĩ
đến chuyện công khai. Chẳng phải mất công đoán già đoán non, Ong Seongwoo
chọn một người mẫu mới toanh cho bộ ảnh quý giá của mình thì chắc chắn quan hệ
của hai người sẽ không bình thường. Anh đích thân chuẩn bị cho cả bố cục lẫn
chuẩn bị theo ý mình, kể cả việc chọn một quyển sách để cho Daniel đọc trong buổi
chụp. Seongwoo từ studio về thì ghé ngang qua nhà xuất bản để đón Daniel đi
cùng, Daniel chỉ anh đi tới một tiệm sách cũ nằm trong một con hẻm nhỏ gần
Downpour. Chạy xe qua mấy hàng lá rẻ quạt xanh um vào chiều nắng vàng làm tâm
trạng Seongwoo tốt lên rất nhiều, anh hát theo radio thành tiếng. Tiệm sách rỗng
hai đầu, sách chất chồng vàng ươm có mùi bụi cũ, Seongwoo mất năm phút đỗ xe
rồi quay lại thì Daniel đã mất hút đâu đó trong mấy dải nắng xuyên qua những con
đường đi vừa đủ cho một người giữa mấy kệ sách cao quá đầu. Seongwoo đi theo
nhìn Daniel di chuyển trong mấy luồng sáng vàng ươm, áo sơ mi của cậu ánh lên
thành một quầng sáng mờ mờ trên vai. Không muốn để tiếng màn trập ảnh hưởng
đến không gian yên lặng của cửa tiệm, Seongwoo chỉ có thể nhìn người đối diện
mình cho thật kĩ.
Daniel chăm chú lật một quyển sách vừa vặn so với bàn tay cậu, Seongwoo không
nhịn nữa liền bước sang lén lút nắm tay cậu bên dưới những chồng sách dày che
khuất từ ngực xuống chân. Daniel buông quyển sách trên tay mình, cậu nhìn
Seongwoo rồi nhìn quanh tiệm sách. Một cô gái trẻ đứng ở quầy gỗ vẩn vơ vuốt
lông chú mèo vàng chắc chắn là chủ tiệm, có mấy cô cậu học sinh đi cùng nhau
từng đôi một. Phía dãy sách đánh dấu là địa lí thế giới cùng mấy chiếc ống nhòm
kiểu cổ có một ông lão khá già đứng nhìn một quả địa cầu mà đại dương đã ngả
màu xanh ngọc bích, ở sau dãy sách kiến trúc và thời trang là một mái tóc màu
xanh nước biển nổi bật so với vẻ cũ kĩ của tiệm sách lâu năm. Cũng không có quá
nhiều người, Daniel siết nhẹ tay Seongwoo rồi dùng tay còn lại lật tiếp quyển
truyện cổ Hungrary còn nguyên nét viết tay của người chủ cũ ở trang cuối cùng.
Những dòng chú thích bằng tiếng Pháp, Daniel đọc vài câu rồi rì rầm dịch cho
Seongwoo nghe:
"Em thương yêu, mỗi ngày thức dậy đều có em bên cạnh là câu chuyện cổ tích chân
thực và kì diệu nhất của cuộc đời anh."
"Em thương yêu, mỗi ngày thức dậy đều có em bên cạnh là cổ tích chân thực và kì
diệu nhất cuộc đời anh."
Seongwoo chậm rãi nhắc lại câu đó, Daniel lắc đầu.
"Người viết ra câu này chắc hẳn phải rất già. Cuộc đời không thể gói gọn trong hiện
tại, chưa biết chừng tương lai còn gặp được người khác chân thực và kì diệu hơn."
"Nhưng mà em còn nhớ không, nhà hàng đầu tiên chúng ta tới cùng nhau? Chủ nhà
hàng nói rằng nếu như cứ đi về phía trước với tâm thế sẽ còn những ngọn cỏ đẹp
hơn đang chờ thì chúng ta đi hết cả bãi cỏ cũng sẽ không thể có ngọn cỏ nào trong
tay."
Daniel nghiêng người huých vào vai Seongwoo hỏi nhỏ:
"Vậy nên anh vừa đi tìm vừa gặm cỏ?"
"Ừ, có điều mấy tháng rồi anh phải nhịn dù cầm một ngọn cỏ đặc biệt tươi tốt trên
tay."
Daniel lại bất lực cười, hai người dắt nhau đi vòng qua giá sách khác. Daniel bị hấp
dẫn bởi những đầu sách khó tìm, Seongwoo lại tập trung tìm xem quyển sách nào
hợp với concept. Seongwoo giữ tay Daniel lại ở một giá đựng đầy những sách được
phân loại theo màu bìa chứ không phải nội dung, anh vừa rút ra một quyển sách có
bìa vàng màu hướng dương còn chưa ngả ố định quay sang hỏi Daniel xem thử liệu
cậu có biết tên sách là gì không thì bất chợt nhìn thấy cô gái tóc xanh kia đi lùi đến
lúc chạm lưng đánh đổ một giá sách còn chưa sắp xếp. Tiếng sách rơi vang lên
không lớn nhưng đủ làm vài người ở gần chú ý, có điều đường đi chỉ vừa vặn với
một người nên không ai có thể tiến đến giúp cô. Cô gái chủ quán cũng không hề sốt
ruột hay tức giận mà vẫn chăm chú vuốt lông mèo. Daniel ló đầu qua giá nhìn mái
tóc xanh được nhuộm cẩn thận rồi khẽ nhíu mày, vừa đúng lúc cô gái nhặt xong
quyển sách cuối cùng liền đứng lên thở phào phủi tay, trên môi nở ra một nụ cười
tinh nghịch. Nụ cười của cô nhìn qua có nét giống Daniel, cũng là nụ cười sáng bừng
cả khuôn mặt rạng rỡ nhưng đôi mắt cô vẫn đạt tiêu chuẩn to tròn không giống
Daniel. Bốn mắt vừa chạm nhau, nụ cười của tóc – xanh biến thành một vòng tròn
ngạc nhiên nho nhỏ còn đôi mắt kia cũng ánh lên vẻ ngạc nhiên thú vị. Tóc – xanh
cất tiếng kêu vui mừng:
"Kang Daniel!"
Seongwoo nhìn vào ánh mắt của Daniel rồi lại nhìn cô gái đó. Chỉ một giây sau đó,
Daniel không mất công giới thiệu thì Seongwoo cũng biết mình đã vô tình gặp ai.
Cùng lúc tiếng "Daniel" với âm cao ở cuối câu chứng tỏ đó không phải là một câu
nghi vấn vang lên, Daniel dùng tốc độ hất một con bọ ra khỏi người đem bàn tay
Seongwoo hất khỏi tay mình.
Đây rồi, tình đầu bảy năm. Choi Soo Ah, cứ tưởng sẽ là một cô gái hiền ngoan nhút
nhát.
Daniel luống cuống dùng lực mạnh, khớp ngón tay Seongwoo đập vào kệ sách phía
sau đau điếng. Vài quyển sách rơi xuống, anh cúi xuống nhặt rồi cắn răng co duỗi
bàn tay mình. Daniel rõ ràng giằng xé giữa cô gái trước mặt và việc vừa làm đau
anh, cậu còn chưa biết nên làm gì thì Seongwoo đã đứng dậy cho bàn tay trầy xước
vào túi quần.
"Niel Niel Niel!"
Soo Ah vẫy tay rối rít rồi chạy tới, trên đường đi còn vấp phải một chiếc ghế đẩu
chắc hẳn dùng để đứng lên tìm sách ở những kệ trên cao. Daniel mỉm cười, vài năm
không gặp mà Soo Ah vẫn giữ nguyên vẻ vụng về hậu đậu của hồi mười tám tuổi.
Seongwoo lặng lẽ dịch ra xa một chút Daniel cũng không phát hiện, Soo Ah mất
thêm vài bước chân đã tới đứng trước mặt hai người.
"Niel! Vừa định đi tìm cậu thì đã gặp ở đây, vì chúng ta là anh em với nhau nên tâm
linh tương thông như vậy hay vì cậu nhớ tôi nên mới tới?"
Soo Ah không giấu được vui mừng, tiếng nói của cô lanh lảnh vang lên làm vài
người ngẩng đầu nhìn. Daniel chỉ vào một quyển sách trước mặt mình rồi làm dấu
tay để Soo Ah yên lặng:
"Đừng tưởng bở, đương nhiên là tôi tới đây mua sách. Cậu về thành phố này từ khi
nào? Không phải vài tháng trước vẫn còn làm ở tạp chí thời trang gì đó tận nước
ngoài sao?"
Soo Ah trề môi:
"Tạp chí của bạn thân làm còn không biết tên, cậu làm bạn bè kiểu gì thế? Tôi về
làm thư kí tòa soạn của Lentil, cậu biết Lentil đúng không?"
Không biết Daniel có biết không, nhưng Seongwoo thì rất rõ: Lentil là tạp chí mà
anh đã lên concept người tình để chụp Daniel. Seongwoo khẽ nhếch môi cười
nhưng tiếng thở hắt ra thì vô cùng rõ ràng, một tiếng thở của anh đã làm Soo Ah
chú ý. Cô nhìn Daniel rồi lại nhìn Seongwoo, liếc qua liếc lại vài lần rồi Soo Ah nở ra
một nụ cười mà kì lạ là Seongwoo cảm giác kém tươi hơn trước:
"Ah... Người này... Có phải..."
Daniel quay nhìn Seongwoo. Hai người trao đổi ánh mắt rất nhanh, Seongwoo
không chắc là Daniel hiểu điều anh muốn nói.
Nói cho cô ấy biết đi, nói chúng ta là gì của nhau.
Nếu là người khác, Seongwoo thật lòng không quan tâm. Nhưng đây là bạn
thân của Daniel, là người cậu yêu đơn phương suốt bảy năm dài đằng đẵng. Vài
người rất thích khẳng định tình cảm với người yêu mới như cách chứng minh rằng
mình đã dứt bỏ hoàn toàn quá khứ cùng người cũ, Seongwoo lại cười.
Mình vì cái gì mà lại nghĩ người Kang Daniel yêu là mình?
Một cái hất tay vô tình làm anh chợt nghĩ mình giống như người thứ ba. Daniel chỉ
vào Seongwoo rồi ngắc ngứ nói:
"Đây... Anh ấy là..."
"Ong Seongwoo. Hàng xóm của Daniel, chào em."
Seongwoo quên mất lí do vì sao mình phải giấu tay trong túi quần, anh vươn tay ra
bắt tay Soo Ah như một thói lịch sự bình thường. Daniel vẫn chưa hết ngẩn ngơ vì
một câu "hàng xóm" Seongwoo nói ra trong lúc cậu còn chưa biết nói gì thì đã
nghẹn lại khi thấy tay anh rơm rớm máu ở khớp ngón. Seongwoo nắm nhẹ bàn tay
của Soo Ah rồi nhanh chóng cho tay trở về túi trước khi Daniel kịp động một ngón
tay. Anh thản nhiên cười với cả Daniel và Soo Ah, nụ cười của cô lúc này đã trở về
tươi như khi mới gặp:
"Nhiếp ảnh gia Ong Seongwoo? Ban biên tập nói rằng để chào mừng em về nước
nên nhất định phải mời được anh chụp cho số tới của Lentil. Không ngờ bạn thân
của em lại là hàng xóm của anh, cậu ta không phiền phức quá đấy chứ?"
Seongwoo lắc đầu:
"Không phiền nhưng thỉnh thoảng lại cậy việc được anh cưng chiều để đánh anh,
rất đau. Hai người nói chuyện từ từ, anh đang đi tìm mấy quyển sách để chuẩn bị
cho buổi chụp chào mừng em."
Nói rồi Seongwoo tới bên quầy xin một chiếc giỏ mây nhỏ. Cảnh còn buồn cười hơn
cả khi Seongwoo ăn mặc đẹp đẽ xách làn trong siêu thị nhưng anh vẫn cắm cúi lựa
chọn những đầu sách có màu sắc đẹp bỏ vào giỏ của mình. Vừa làm Seongwoo vừa
nghĩ chuyện thật nực cười, tiêu chuẩn kép chỗ nào cũng có: Kang Daniel của anh
cách đây vài phút còn sợ lật một trang giấy sẽ gây ồn cho tiệm sách, đến lúc này
cùng cô bạn cũ nói nói cười cười không để ý gì đến xung quanh. Đúng là cảm giác
đó, Seongwoo cay đắng nghĩ. Cảm giác của người thứ ba, cảm giác trở thành cô y tá
thầm lặng bao nhiêu năm không dám công khai trong chuyện tình của bố và mẹ
anh ngày trước. Seongwoo chọn chừng mười đầu sách thì chiều đã tàn sau khung
cửa sổ, ánh nắng bắt đầu được thay bằng ánh đèn vàng trắng dìu dịu. Anh nghe
loáng thoáng hai người kia cúi đầu trò chuyện:
"Có bạn gái chưa?"
"Cậu hỏi làm gì?"
"Đương nhiên phải hỏi, chúng ta là anh em mà!"
"Thôi đi."
"Lớn rồi không như ngày trước nữa, bây giờ cậu làm anh tôi làm em. Niel, Daniel,
Niel, mấy năm qua anh có nhớ em không? Em nhớ anh lắm, nhớ mỗi ngày mỗi giờ
nên mới quay lại đây tìm anh."
"Choi Soo Ah!"
"Em... thôi được rồi, tôi nhớ cậu thật mà!"
Soo Ah phá lên cười, Seongwoo nghe được cũng cười.
Thì ra đó là lí do bài học gọi tên của anh vô dụng. Niel, Niel, anh không thể gọi ở chỗ
đông người là vì Niel của anh không thích bị gọi hay chỉ thích người khác gọi?
Seongwoo đưa giỏ sách đầy trở lại quầy khi con mèo vàng đã biến đi đâu mất. Cô
chủ tiệm nhìn mấy quyển sách không theo lớp lang thứ tự gì trong giỏ liền hỏi bâng
quơ:
"Anh mua sách làm gì?"
"À... Tôi chỉ mua vì nó đẹp."
Seongwoo có dự cảm rằng bộ ảnh với concept Người tình của anh sẽ không còn
người tình nào cả.
--
Daniel liếc thấy Seongwoo đã đứng ở quầy tính tiền thì vẫy Soo Ah bước ra. Cô
nhún nhảy giữa những hàng sách cổ, mái tóc màu xanh nâng lên hạ xuống theo
mấy nhịp chân vui vẻ lạ thường. Daniel tới bên cạnh Seongwoo, cậu chỉ kịp rút ngay
quyển sách trước mặt mình mà không để ý tên, lúc này mới thấy là một quyển sách
về di truyền học viết tiếng Nga. Seongwoo cầm lấy quyển sách trên tay Daniel đưa
cho cô chủ tiệm, cô nhìn hai người bằng ánh mắt sắc sảo nhưng cũng không hỏi
han thêm gì nữa. Cô gái nói rằng đã hết giấy gói nên xin phép đi vào kho lấy giấy,
Seongwoo mỉm cười gật đầu. Daniel vừa mở miệng gọi một tiếng "Seongwoo", Soo
Ah đã đến kịp bên cạnh vô tư ôm lấy cánh tay Daniel:
"Kang mèo điên, lâu lắm không gặp, hôm nay cậu đưa tôi đi ăn một bữa đi. Vừa lúc
tôi không đi xe, ăn xong cậu còn phải theo tôi đi uống bia ở gần trường đại học của
cậu. Tôi bây giờ không còn là Choi Soo Ah uống ba lon thì liền bất tỉnh như ngày
trước nữa rồi."
Thì ra lí do Daniel không cần chủ động là vì có người đã thay cậu phân chia rạch ròi
tất cả.
Seongwoo nhặt quyển sách di truyền học của Daniel lên ngắm nghía, hình vẽ bên
trong cũng khá hay ho. Daniel dường như vẫn còn phân vân không biết phải làm
sao, Soo Ah lén nhìn qua phía Seongwoo rồi ngóng cổ nói với:
"Nhiếp ảnh gia Ong, anh đi với chúng em không? Em cần điều tra thông tin của
Kang Daniel để gửi về cho bố mẹ cậu ấy. Người như thế này lại bảo không có bạn
gái, em không tin được..."
"Daniel không có bạn gái thật mà."
Seongwoo nói chậm rãi trong khi đọc mấy dòng giun dế anh không biết rõ là gì,
Daniel vừa cảm thấy tim vọt lên tận cổ thì đã thấy tâm trạng chạm đáy dù mười
phần lỗi là do cậu mà ra khi Seongwoo tiếp tục buông mấy từ:
"Bạn trai cũng không có đâu..."
"Cậu làm gì vậy Daniel? Muốn đi tu hay là muốn chờ tôi?"
Gò má đỏ lên rồi kìa.
Seongwoo cười rất nhạt, anh giúp cô chủ tiệm gói đống sách lại cho vào túi cói rồi
chào tạm biệt. Đi ra khỏi tiệm sách, Seongwoo đưa túi cho Daniel. Daniel dang tay
đón lấy, khoảnh khắc hai tay chạm vào nhau hình như cậu lại đụng phải mu bàn tay
của Seongwoo, anh cau mày nhưng rất nhanh đã dãn ra. Không nắm trúng ngón
tay Seongwoo, Daniel được nhét vào tay một vật cứng lạnh.
Seongwoo hít một hơi sâu hương mùa hè oi nồng cùng với hương hoa gì đó, thời
tiết như thế này uống bia rồi nói mấy câu chuyện vu vơ chắc chắn sẽ dễ chịu vô
cùng. Anh nghiêng người tìm Soo Ah, cô gần như bị che khuất bởi vì Daniel quá lớn.
Ngày trước Joomi đứng cạnh Daniel cũng có vẻ khép nép nhưng dù sao cô cũng là
người mẫu, còn Soo Ah thì nhỏ bé hơn nhiều. Hai người đứng cạnh nhau thoải mái
thân thiết, Seongwoo nhìn đồng hồ rồi nói với Soo Ah:
"Xin lỗi em, tôi hôm nay có hẹn gặp bạn ở một quán bar gần đây. Không làm phiền
hai người nữa, Daniel, nhớ đưa cô ấy về nhà an toàn."
Seongwoo nháy mắt trước khi nhoẻn miệng cười với Daniel. Anh xốc lại chiếc túi da
đựng máy ảnh trên vai rồi bước khỏi con hẻm nhỏ mà không nhìn lại. Daniel cũng
sẽ không mất công đuổi theo, Seongwoo biết, ngay từ giây phút cậu buông tay khỏi
anh thì Seongwoo đã nghĩ anh nên đập bỏ niềm tin rằng người yêu của anh chỉ đơn
thuần nhút nhát và ngại ngùng ở chốn đông người.
Cậu ấy ngại ngùng vì sợ ai đó biết rằng mình đang hẹn hò với một người khác.
Mà người khác đó lại là Ong Seongwoo, người coi như là làm việc cùng ngành với cô
nên tiếng xấu dễ đồn xa. Nồi nào úp vung nấy, Daniel phải đào hoa và đểu cáng bao
nhiêu mới có thể hẹn hò với Ong Seongwoo, người có chiến tích hội hè yêu đương
kể nhiều suốt một ngày cũng không hết được hai phần?
Seongwoo dạo bộ tới Downpour rồi tìm một bàn trong góc tối ngồi xuống. Hôm nay
anh không muốn gặp người quen, cũng không muốn bị ai làm phiền.
--
Daniel mở cửa xe như một cái máy. Cậu nhìn màn hình báo tin nhắn, Seongwoo đã
gửi trước cho cậu một tin rồi. Không phải là tin nhắn trấn an như nụ cười ngày anh
dắt Jimin bước qua gia đình cậu, bốn con chữ vỏn vẹn trên màn hình làm Daniel
thấy mắt xót như là đứng lâu trước biển đầy gió.
Vật Seongwoo dúi vào tay cậu vào những giây cuối cùng là chìa khóa xe anh. Soo
Ah nhìn từ kiểu dáng tới nội thất xe, sau đó nói suy tư:
"Niel, cậu thay đổi rồi."
"Thay đổi?"
"Ừ, ngày trước cậu sẽ không chọn xe như thế này."
"Đây là..."
Xe là của em.
"Đây là cái gì?"
"... Không có gì. Con người cũng phải thay đổi chứ."
Soo Ah cười rồi với tay mở nhạc. Daniel không cần mất công hỏi, cậu biết rằng cô
muốn đi đâu. Nhạc vang lên lại đâm vào lòng Daniel một nhát. Seongwoo vừa rồi
còn vui vẻ hát theo bài hát này.
"Kang Daniel, bài hát này tôi rất thích, cậu còn nhớ không?"
"Còn nhớ, cậu đã nhảy như điên dưới mưa hôm tổng kết năm hai trung học."
Soo Ah không phải là kiểu người có thể ngồi yên. Cô lục lọi chỗ này chỗ kia mặc kệ
Daniel hết nhắc nhở đến đánh nhẹ vào tay, cuối cùng vô tình ấn vào hộp đựng đồ
phía trước ghế phụ. Hộp đựng đồ bung ra với rất nhiều đồ đạc, Soo Ah cúi xuống
sàn xe nhặt lên những băng đĩa, thuốc giảm đau và vài loại thuốc khác, mấy sợi dây
kết nối máy ảnh rồi cuối cùng ngẩng lên với gương mặt đỏ bừng.
"Daniel?"
Daniel thờ ơ đánh vòng bánh lái để đi tới một nhà hàng Trung Quốc mà Soo Ah rất
thích, cậu không nhìn Soo Ah đã hỏi ngay:
"Sao?"
"Niel, Niel..."
"Gì?"
"Niel của tôi cuối cùng cũng lớn rồi..."
Daniel nghi hoặc nhìn sang, suýt nữa cậu đã phanh gấp giữa đường. Trên tay cô là
một gói vuông nhỏ mà Daniel vô cùng quen mắt dù hơn nửa năm đã trôi qua. Gói
nhỏ Daniel nhặt được trong quán cà phê rồi đưa trả Seongwoo lúc này còn được
gấp một phần tư mép giấy bạc. Soo Ah lật đi lật lại gói giấy trong tay mình, cô buột
miệng nói:
"Còn là big size..."
Daniel vươn tay qua cướp lại gói giấy. Soo Ah không biết nên cười hay nên tiếp tục
đỏ mặt, cuối cùng cô bật ra một tiếng ho rồi nói nhỏ khi mắt đã không còn nhìn
Daniel mà chú ý vào con đường phía trước:
"Dù sao thì... Biết bảo vệ bản thân là tốt. Ai lớn rồi cũng làm loại chuyện đó, cậu
không phải ngại với tôi làm gì..."
Tay Daniel siết chặt lấy vô lăng. Cậu không giận Seongwoo, không hề giận dù chỉ
một chút. Bên tai Daniel chỉ văng vẳng hai câu nói vào nhiều ngày trước, ngày hiếm
hoi hai người được cùng nhau ở nhà.
"Hôn nhau không cần dùng tay."
"Em thân yêu, những việc khác thì cần."
Daniel nhìn ra ngoài cửa kính, đến ghế lái cũng có mùi nước hoa của Seongwoo.
Daniel khó chịu khi Soo Ah cầm vật kia rõ ràng vì đó là vật riêng tư được dùng ở nơi
riêng tư của Seongwoo, cậu không biết từ khi nào đã để ý chiếm hữu anh như thế.
Daniel biết mình đã hoàn toàn sai vì không thể khống chế được cảm giác của mình
khi người từ bảy năm trước xuất hiện, nhưng biết sai cũng chẳng thể làm được gì để
vãn hồi cái hất tay đáng xấu hổ kia. Tay Seongwoo đang chảy máu, anh hoặc đang
ở một mình hoặc đang cảm giác chỉ có một mình ở giữa rất nhiều người, không biết
lúc này trong lòng anh thế nào.
Có khi nào anh nghĩ Daniel coi khoảng thời gian qua thật sự là giáo trình làm sao để
hẹn hò có anh vừa làm giáo viên vừa làm giáo cụ cho Daniel thực hành, nên ngay
lúc đó mới giao chìa khóa xe vào tay cậu rồi rời đi không quay đầu nhìn lại?
--
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro