Chương 1: Lông mềm như nhung
Editor: Meo Kỵ Sĩ
Beta: Penguins
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tinh cầu Scal, đế quốc thành Mia, quảng trường Garden.
Đan Lai cúi đầu xem tờ thông báo tuyển dụng cỡ giấy A4 trong tay, phía trên có hàng chữ dùng một loại dấu ấn hoạt bát dễ thương in xuống:
" Vườn mẫu giáo Thái Dương Hoa chiêu hiền nạp sĩ(*Chiêu nạp hiền tài, trí thức), chờ mong ngài gia nhập!" .
Bên dưới tiêu đề kèm theo dòng:"Thông báo tuyển dụng chức vị" cùng với một thông báo tuyển dụng bảo mẫu, đã ghi rõ ràng điều kiện phỏng vấn cũng như phúc lợi đãi ngộ với việc khai báo danh tính, thời gian phỏng vấn.
"Bảo mẫu" chính là chức vị mà Đan Lai muốn ứng tuyển.
Cuối cùng hôm nay cũng được phỏng vấn, cô vì buổi phỏng vấn này mà đã cố gắng trong một thời gian dài, không khỏi sẽ có chút khẩn trương, tuy nhiên nguyện vọng trở thành bảo mẫu tại vườn mẫu giáo Thái Dương Hoa của cô rất nhanh sẽ đạt được nên nội tâm Đan Lai cũng dần bình tĩnh lại.
Đầu ngón tay trắng nõn của Đan Lai đem tờ giấy tuyển dụng gấp lại, miết nhẹ theo các góc cạnh rồi cất vào bên trong balo mà cô mang theo.
Cô nhìn qua phía bên kia đường, đối diện với vườn mẫu giáo Thái Dương Hoa là vách tường hơi sẫm màu cũ kỹ, có lẽ ngày xưa thường có quạ bay đến nơi này, phía dưới là một biển hoa hướng dương được nắng rọi lên, một mảnh vàng óng ánh tuyệt đẹp, cô bước chân hướng về phía lối qua đường.
Chờ cổng của trường mẫu giáo mở ra, cô nghiêng mặt nở nụ cười tươi tắn rồi liền tiến lên chào hỏi một tiếng với Ngưu Khắc đang mặc trên người bộ đồng phục bảo vệ màu xanh navy đứng trước cổng trường.
Ngưu Khắc nhìn thiếu nữ đi tới, hắn hiền lành cười cười, nói ra:
"Cô Đan, hôm nay chính là vòng phỏng vấn cuối cùng của cô rồi, viện trưởng sẽ là người phỏng vấn cô, tôi mong rằng cô sẽ vượt qua vòng phỏng vấn này, tôi rất mong chờ việc có thể cùng cô trở thành đồng nghiệp" .
"Nhờ vào lời chúc tốt đẹp của cậu (* nguyên văn: Mượn ngươi cát ngôn). Ngưu Khắc, tôi vào đây!" .
Đan Lai mím môi cười cười, trên gương mặt trắng nõn của cô hơi lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, có chút ngây thơ, trong sáng.
Lúc nói chuyện, tiếng nói thiếu nữ mềm mại dịu dàng, không nhanh không chậm, giống như làn suối mát lặng lẽ chảy dưới ánh mặt trời gay gắt.
Thời gian của buổi phỏng vấn rất mau đã đến, cô gật gật đầu với Ngưu Khắc, rồi đi vào bên trong vườn mẫu giáo.
Đan Lai rời đi được một lúc rồi nhưng Ngưu Khắc vẫn chưa kịp phản ứng, khoảnh khắc cô cười với hắn, hắn liền sững người, thoáng chốc bị nụ cười mỉm ngọt ngào của Đan Lai làm cho kinh sợ.
Chiếc mũi to của Ngưu Khắc giật giật, hắn đưa tay vuốt vuốt mũi, sau đó quay đầu nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn của Đan Lai, có chút không tưởng tượng nổi.
Dù sao hắn cũng chưa từng nghĩ qua, chính mình là một đầu trâu lại đối với mùi của một nhân loại dị tộc mà cảm thấy thân thiết.
Chính là cảm giác bị thu hút rất đơn thuần, khiến cho nội tâm có cảm giác thật bình tĩnh, an tâm.Cô giống như mặt trời nhỏ, thế nhưng không hề mang lại cảm giác nóng rực mà chỉ mang lại cho người ta cảm giác ấm áp .
Rất kỳ quái, nhưng lại làm người khác không nhịn được muốn đuổi theo.
Ngưu Khắc thu lại ánh mắt, suy ngẫm một chút, đây là nguyên nhân chính mà Đan Lai có thể hạ gục phần đông số người ở vòng phỏng vấn đầu tiên đi.
Nếu không, lấy lý lịch nông cạn cùng với thân phận nhân loại mà nói, tại vòng sơ bộ khảo sát sơ yếu lý lịch cô chắc chắn đã bị đào thải một cách vô tình.
Thật nhanh liền đến 10 giờ rưỡi sáng, tại vườn mẫu giáo Thái Dương Hoa, ấu tể đều được gia trưởng đưa vào lớp học, chỉ có điều bây giờ vẫn chưa đến giờ ra khỏi khuôn viên vườn nên bọn trẻ vẫn còn đang nô đùa trong lớp học.
Hiện tại đang là giờ ra chơi của bọn trẻ, cho nên bên trong vườn thật yên tĩnh, chỉ có dựa vào gần cửa lớp học mới có thể nghe được âm thanh bọn trẻ vui đùa cùng nhau.
Đan Lai nhìn thoáng qua bên trong khu vận động của ấu tể, rồi đi liền đến một tòa nhà nhỏ màu vàng nhạt ba tầng cách đó không xa.
Đây đã là vòng phỏng vấn cuối cùng rồi, cho nên đối với việc tiến vào vườn mẫu giáo Thái Dương Hoa cô có vẻ quen thuộc hơn hẳn, dù sao cũng đã tới qua hai lần.
Cô đẩy cửa thủy tinh ra, trước mắt liền thấy một cô gái mặc đồng phục trẻ tuổi đi tới.
Cô ấy có vóc người rất cao, khoảng chừng 1m75, làn da rất trắng, tóc cũng màu trắng nốt, mái tóc dài màu trắng được buộc gọn gàng phía sau lưng, mọi cử động đều thể hiện sự già dặn, giàu kinh nghiệm.
Cô gái trẻ tuổi nhìn thấy Đan Lai, liền tăng nhanh bước chân, cô ấy cười nói:
"Đan tiểu thư, tôi vừa định đi ra cửa chờ cô đấy, không ngờ là cô lại tới nhanh như vậy" .
Đan Lai lắc đầu cười, nhìn thoáng qua thời gian trong quang não trên cổ tay rồi nói:
"Cũng đã đến giờ rồi, tôi tới không tính là nhanh" .
Cô gái trẻ tuổi gật đầu cười, mang Đan Lai đến thang máy, rồi cất lời:
"Phòng làm việc của viện trưởng ngay tại tầng ba, tôi mang cô đi lên đó, đợi lát nữa cô cứ trực tiếp gõ cửa rồi đi vào" .
Đan Lai nói lời cảm ơn tới cô gái trẻ, cô lắc đầu tỏ vẻ không cần khách khí.
Sau đó, cô ấy quay đầu nhìn qua gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Đan Lan, tiếp tục hiếu kì mở miệng:
"Đan tiểu thư, cô khẩn trương sao?" .
Đan Lai chớp chớp mắt, cô nhìn nhìn Dương Tào trước mắt, ánh mắt liền không tự chủ được bị một đầu mái tóc trắng của Dương Tào thu hút.
Mặc dù Đan Lai vẫn còn chưa phân biệt được, nhưng mà cô nghĩ thầm, bản thể của Dương Tào chắc chắn là một chú cừu nhỏ mềm mềm trắng trắng.
"Lúc ban đầu còn có chút khẩn trương, nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại rồi" .
Đan Lai nhàn nhạt cười cười, trên mặt cô lúc này đôi lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện, nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Dương Tào nhìn xem nụ cười của cô, lỗ tai chậm rãi đỏ lên, cô ấy đưa tay đặt ở bên miệng ho nhẹ, dời đi ánh mắt.
Dương Tào làm bảo mẫu đồng thời cũng là người phụ trách công việc hành chính, cho nên khi mà vườn mẫu giáo Thái Dương Hoa phát ra thông báo tuyển dụng, mẫu đơn thông báo lúc đó là do cô ấy phụ trách cũng như tự mình chỉnh sửa tờ thông báo.
Cô ấy hoàn toàn nhớ rõ sơ yếu lý lịch của Đan Lai mà cô ấy đã xem, khi đó cô bận rộn cả ngày vốn mệt mỏi không chịu nổi, lại còn phải sàng lọc hơn một ngàn phần sơ yếu lý lịch, lượng công việc to lớn như vậy, cả người đều mệt lã nên trong lòng không khỏi có chút bực bội nóng nảy.
Cô gục xuống bàn mỏi mệt mà xem từng phần sơ yếu lý lịch, hoàn toàn giống như một cỗ máy móc không chút tình cảm.
Đến khi ngón tay của cô nhẹ nhàng ấn vào, mở ra một phần sơ yếu lý lịch màu sắc đơn điệu không một chút thu hút.
Khoảnh khắc đó, Dương Tào không hiểu vì nguyên do gì mà cả người lại giống như bị điện giật đến cứng đờ.
Hình ảnh giả lập của ứng cử viên lập tức xuất hiện trước mắt, phảng phất như cả thế giới đều bừng sáng, dáng vẻ tươi cười của cô(*Đan Lai) dịu dàng mà trong veo, thời điểm giới thiệu bản thân, nội dung điều lệ rõ ràng, thanh âm mềm mại êm tai.
Dương Tào bởi vì công việc mà trong lòng cảm thấy bực bội, nóng nảy, lúc nghe được âm thanh của cô, cảm xúc trong lòng bỗng dưng chậm rãi mà bình tĩnh lại.
Không quá khi nói, toàn bộ linh hồn lúc ấy đều được "gột rửa".
Trên người cô giống như có một loại ma lực thần kì, vô cùng thu hút người, còn làm cho người khác cảm thấy thật dễ chịu.
Dương Tào nhìn chằm chằm hình ảnh giả lập của cô, giống như thấy được một bãi cỏ xanh nhạt tươi mát trong phim bom tấn, thật sự muốn đi lên đó rồi lăn một cái.
Cô ấy dời ánh mắt xuống, đem vị ứng cử viên tên "Đan Lai" ghi tạc trong đầu, tiếp theo ngón tay không chút do dự ấn về phía hướng "Thông qua" .
Dương Tào đối với Đan Lai khắc sâu ấn tượng, cho nên trong vòng loại thứ nhất, cô ấy tại phòng phỏng vấn với đông đảo người bên trong liền vô thức tìm kiếm thân ảnh của cô.
Lần đầu tiên được gặp mặt Đan Lai, Dương Tào thật giống như ngửi được hương cỏ xanh ngọt ngào, không tự chủ được "Be be" một phen.
Đan Lai người thật so với hình ảnh giả lập mà Dương Tào từng thấy càng thêm lóa mắt xuất sắc, cho nên cô cũng tin chắc rằng Đan Lai có thể vượt qua vòng phỏng vấn này mà đi đến cuối cùng, gia nhập đại gia đình vườn mẫu giáo Thái Dương Hoa, đây là điều mà cô ấy vẫn hy vọng.
"Chính là chỗ này, vào đi, cố lên!" .
Dương Tào dừng bước lại, giơ nắm tay khích lệ về phía Đan Lai.
Đan Lai gật đầu, nhẹ giọng trả lời: "Cám ơn, tôi sẽ cố gắng" .
Cửa cảm ứng trước mặt mở ra, Đan Lai đi vào, trên môi nở nụ cười tự nhiên trong sáng với người phụ nữ ngồi ở ghế viện trưởng chào hỏi một tiếng.
Viện trưởng của vườn mẫu giáo Thái Dương Hoa là người phụ nữ trung niên có dáng vẻ hòa ái dễ gần, cô ấy bắt tay với Đan Lai, rồi hai người liền bắt đầu thảo luận với nhau gần nửa giờ.
Cuộc gặp mặt nói chuyện kết thúc, viện trưởng nở nụ cười ôn hòa, trên mặt hiện ra vẻ mặt hài lòng, dịu dàng nói:
"Đan tiểu thư, tôi đối với cô rất hài lòng, tôi tin tưởng bọn trẻ ở vườn mẫu giáo Thái Dương Hoa cũng sẽ thật sự thích cô" .
"Một chút nữa liền để Tiểu Dương mang cô đi ký kết hợp đồng công việc,hôm nay là thứ sáu, cho nên cô chính thức nhậm chức vào ngày thứ hai, cô nhìn xem có thể chứ?"
Rõ ràng, viện trưởng cảm thấy Đan Lai thật không tệ, nếu không cũng sẽ không sớm ký kết hợp đồng.
Đan Lai đối với vấn đề này không hề dị nghị, mỉm cười gật đầu.
Đợi đến khi cô rời khỏi văn phòng, Dương Tào đã chờ sẵn nơi cửa ra vào.
Dương Tào nhìn đồng nghiệp mới trước mặt, cô ấy tươi cười xán lạn nói ra:
"Đan tiểu thư, tôi vừa mới biết được tin tức của viện trưởng, chúc mừng cô, chúng ta bây giờ phải đi đến văn phòng ký kết hợp đồng" .
Chú cừu trắng nhỏ tưởng tượng đến tương lai có thể cùng Đan Lai làm việc với nhau, nội tâm liền kích động.
Đan Lai cảm nhận được trên người Dương Tào liên tục không ngừng tản ra thiện ý, cô mỉm cười trả lời:
"Sau này sẽ là đồng nghiệp, cô trực tiếp gọi tôi là A Lai đi, Đan tiểu thư nghe quá khách khí" .
Dương Tào thấp giọng"Ừ" một tiếng, nói: "Tốt, tôi tuổi tác lớn hơn cô, cô gọi tôi là chị Dương cũng được" .
Hai bên thay đổi xưng hô, dường như khoảng cách lại kéo vào không ít, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Chờ đến văn phòng, Dương Tào lấy ra hợp đồng công việc đẩy tới trước mặt Đan Lai, lại giới thiệu vào trọng điểm là phần tiền lương và phúc lợi đãi ngộ đối với bảo mẫu:
"A Lai, tiền lương bảo mẫu mỗi tháng là 5500 Carl tệ, khấu trừ quỹ ngân sách tinh dân cá nhân, dù sao đi nữa cô mỗi tháng tới tay khoảng chừng là năm ngàn Carl tệ. Từ tháng bảy đến tháng mười, mỗi tháng sẽ có hai trăm Carl tệ nhiệt độ cao trợ cấp, đế quốc pháp định viên chức sẽ có phúc lợi là ngày nghỉ lễ, cuối năm đầu năm sẽ được thưởng. . ." .
Đan Lai nghiêm túc nghe, khả năng đãi ngộ tiền lương của vườn mẫu giáo Thái Dương Hoa tương đối khác so với vườn mẫu giáo quảng trường tư nhân cũng không nhiều, bởi vì vườn mẫu giáo này phụ thuộc vào Garden là vườn mẫu giáo công lập, cho nên phúc lợi viên chức thật khả quan.
Xem xét lại tất cả điều kiện, vườn mẫu giáo Thái Dương Hoa có đãi ngộ rất không tệ.
Đan Lai đem hợp đồng công việc xem qua một lần rồi ký tên vào cùng với nhấn lên vân tay.
Vân tay in xuống trong chớp mắt ấy, bản hợp đồng công việc của Đan Lai cùng vườn mẫu Thái Dương Hoa giáo liền có hiệu lực, đã được lưu vào quang não của sở lao động nhân viên công tác đế quốc bên, từ đó bảo đảm quyền lợi của mỗi một vị nhân dân đế quốc lao động.
Hợp đồng công việc ký kết hoàn tất, Đan Lai chủ động cùng Dương Tào kết bạn qua quang não, thuận tiện có thể liên hệ nhau bất cứ lúc nào, rồi cô liền rời đi vườn mẫu giáo Thái Dương Hoa.
Đứng tại cửa ra vào của vườn mẫu giáo, Đan Lai cùng Ngưu Khắc vẫy tay tạm biệt, liền đi đến trạm huyền phù công cộng.
Tại Scal tinh cầu, giao thông đường bộ được quản chế rất nghiêm ngặt, hơn nữa ô tô bốn bánh ban đầu đã trở thành đồ cổ, chỉ có nhiều đế quốc tài phiệt cùng với quý tộc quyền thế ở đế quốc mới có thể trên đường điều khiển ô tô bốn bánh.
Đương nhiên, đối với người có quyền thế ở đế quốc mà nói, lái xe xa xa không có huyền phù tới nhẹ nhàng nhanh gọn, nhưng cái này lại trở thành thứ thể hiện tài phú cùng quyền lợi rõ ràng, càng là một loại thể hiện bản thân đầy cao cấp thú vị.
Mà tinh dân phổ thông ở đế quốc xuất hành đều là ngồi huyền phù công cộng, hoặc là ngồi huyền phù tư nhân.
Đan Lai đi đến trạm huyền phù công cộng gần nhất, lúc nhìn thấy ảnh người giả lập xuất hiện trên quảng cáo.
Vẻ mặt cô hốt hoảng, nói khẽ ra một cái tên ở ngành giải trí đế quốc hiện tại mà chỉ cần chạm tay một cái liền có thể bỏng:
"Giản Vưu Lí" .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro