
Chương 188: Mau tỉnh lại đi
Edit: Shye
***
Trong "Nhóm chủ hộ khu dân cư Hài Hòa" xuất hiện một cảnh tượng náo nhiệt chưa từng có, tin nhắn được gửi đi nhanh hơn cả lúc bầu trời đột ngột tối sầm.
Tuy nhiên, tin tức về việc cửa phòng có thể mở được lại không khiến cư dân vui vẻ, trái lại tất cả đều hoảng loạn và căng thẳng.
Những người trước đây không ngừng mắng chửi Quan Yếm vì cô không chịu giúp họ thoát ra ngoài, giờ đây cũng lần lượt kêu gào sợ hãi trong nhóm. Sau khi khóa trái cửa, họ chuyển tất cả vật nặng ra chặn cửa, sợ rằng cánh cửa đó có thể bị mở ra.
Nguyên nhân của sự thay đổi này cũng rất đơn giản, đó là vì tin nhắn Cố Ngạn đã gửi khi nãy, trong đó đề cập đến "lây nhiễm" và "xác sống", điều này đã gây ra một làn sóng hoảng loạn dữ dội trong nhóm lúc đó.
Đã có tâm trạng được làm nền sẵn, giờ đây tất cả các cửa nhà mọi người đều có thể mở ra mà không có dấu hiệu báo trước, ai cũng sẽ nghi ngờ liệu đây có phải là để tiện cho "xác sống" tấn công con người hay không.
Đống tin nhắn cuồn cuộn trôi xuống quá nhanh khiến người ta gần như không thể đọc rõ, trong đó cũng không có nội dung quan trọng nào. Đám Quan Yếm chỉ xem qua loa rồi không chú ý nữa.
Cô kể cho Cố Ngạn nghe về tình hình hiện tại của mình, đối phương nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt quá rồi, lúc nào cũng mang theo thuốc giải di động bên cạnh, về sau chúng ta hành động cũng tiện hơn, không sợ bị cắn nữa."
Thích Vọng Uyên liếc cậu ta, có vẻ không hài lòng với từ "thuốc giải di động".
Cố Ngạn ho khan một tiếng, vừa sợ sợ vừa nói: "Vậy giờ phải làm sao đây? Mặc dù bây giờ mọi người vẫn chưa dám ra ngoài, nhưng khó đảm bảo không có kẻ gan dạ chạy ra ngoài lung tung. Nếu thực sự để vi rút xác sống lan rộng thì phiền phức lắm."
Quan Yếm yếu ớt tựa vào ghế sofa, nói từ từ: "Người quá đông, không dễ kiểm soát. Chúng ta phải tìm nguồn gốc của toàn bộ nhiệm vụ, thứ tồn tại bí ẩn đang thao túng mọi thứ từ phía sau."
Cho dù bây giờ có bao nhiêu chuyện kỳ lạ xảy ra đi nữa thì khởi nguồn duy nhất của chúng đều là con boss cầm đầu đó.
Chỉ là, nói thì nói vậy thôi, sinh vật bí ẩn đó vẫn chưa từng lộ diện, muốn tìm cũng không biết phải tìm thế nào.
Thích Vọng Uyên nhìn cô rồi nói: "Cô cứ nghỉ ngơi đi, giờ không cần vội vàng."
Cánh tay của Quan Yếm rất đau, vết thương lại to, trước đó đã chảy khá nhiều máu nên giờ cô hơi choáng váng.
Cô cũng biết tình trạng này của mình chắc chắn không giúp được gì, gật đầu đáp: "Các anh cũng phải nghỉ ngơi chút đi, chúng ta thay phiên nhau ngủ, người nào thức thì giúp chăm Quý Vũ."
Cố Ngạn nói: "Cô cứ ngủ thật ngon là được, tôi và anh ta đâu có bị thương, hai chúng tôi thay phiên nhau là được, không cần đến cô đâu."
Quan Yếm cũng không khách sáo nữa, kéo chiếc chăn ra nằm lên ghế sofa rồi ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên, vì vết thương cứ đau nhức nên cô phải nằm rất lâu mới ngủ mơ màng vào giấc được, ngay cả trong mơ cũng thấy có quái vật cắn vào cánh tay mình.
Khi tỉnh dậy, cơn đau ở cánh tay đã giảm bớt, tinh thần cũng minh mẫn hơn nhiều.
Quan Yếm từ từ ngồi dậy, thấy Thích Vọng Uyên đang ngủ trên đệm trải dưới sàn cạnh ghế sofa, còn Cố Ngạn thì ngồi cạnh giường Quý Vũ xem điện thoại.
Cậu ta nghe thấy bên này có tiếng động, ngẩng đầu nhìn, im lặng hỏi bằng khẩu hình: "Sao rồi?"
Quan Yếm cũng khẽ nói: "Khỏe hơn nhiều rồi."
Cậu ta lắc lắc điện thoại, rồi chỉ chỉ vào màn hình, sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ, ra hiệu cho cô xem điện thoại.
Cô lấy điện thoại ra lướt lên, liền thấy một tin nhắn: [Tôi đã ra ngoài rồi, bên ngoài rõ ràng chẳng có gì cả. An toàn lắm luôn.]
Lướt lên trên nữa, có rất nhiều tin nhắn tương tự.
Cố Ngạn cẩn thận bước đến, ngồi xuống bên cạnh Quan Yếm, hạ giọng thấp nhất có thể: "Khoảng nửa tiếng trước, có một người trong nhóm nói rằng anh ta không thể chịu đựng được nữa, muốn tự ra ngoài xem tình hình, không tin bên ngoài thực sự nguy hiểm tới vậy. Một lúc sau anh ta liền gửi một bức ảnh bên ngoài vào, nói là chẳng có gì cả, trách chúng ta vào nhóm nói bậy bạ."
Có người đầu tiên dẫn đầu, đương nhiên sẽ có người thứ hai, thứ ba.
Họ đã chứng minh rằng thế giới bên ngoài không nguy hiểm, đừng nói đến xác sống có thể lây nhiễm, ngay cả những như "sâu ký sinh" được đám Quan Yếm thường xuyên nhắc đến cũng không hề tồn tại.
Ngoài việc không thể rời khỏi khu dân cư tối tăm này thì bên ngoài không có bất kỳ điều bất thường nào khác.
Nhưng Cố Ngạn cảm thấy rất kỳ lạ: "Cô xem video ở trên kia đi, người quay gần tòa nhà số 11 đấy, vị trí đó trùng hợp có thể nhìn thấy chỗ cô bị bác sĩ cắn."
Tuy nhiên, trong đoạn video này lại không hề xuất hiện xác bác sĩ.
Quan Yếm nhìn tiếp, người quay phim đã dùng điện thoại xoay một vòng bốn phía, quả thật đã quay được địa điểm đó, nhưng mặt đất sạch bong, đừng nói là có xác chết, ngay cả máu cũng không có.
Theo lý mà nói thì điều này là không thể, dù sao trong tình huống hiện tại, bên ngoài không thể có nhân viên vệ sinh đi dọn dẹp được.
Sau khi xem xong video, Quan Yếm cũng rơi vào nghi hoặc như Cố Ngạn.
Cậu ta nói: "Giờ cô tỉnh rồi, vậy tôi sẽ xuống lầu xem thử, tôi muốn xem cái xác đó còn ở bên ngoài không."
Trước đó, khi cậu ta đi ra ngoài và trở về một mình, đều đã đi ngang qua, cái xác vẫn luôn ở đó.
Vì ở ngay gần dưới lầu, Quan Yếm không ngăn cậu ta lại.
Sau khi Cố Ngạn đi, cô ngồi xuống cạnh giường Quý Vũ, thấy môi đối phương bị khô nứt, cô liền dùng tăm bông thấm nước giúp cô ấy làm ẩm môi, sau đó thay thuốc ở vết thương.
Cho đến bây giờ, họ vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Quý Vũ, tại sao tự nhiên lại xảy ra chuyện lớn như vậy được?
Có lẽ chỉ khi đợi cô ấy tỉnh lại mới có thể biết được.
Quan Yếm ngồi một lát, cảm thấy điện thoại rung lên.
Là Cố Ngạn đã xuống lầu kiểm tra tình hình: [Tôi thấy Chu Quảng rồi, đang đi theo anh ta, tạm thời không về, mọi người cẩn thận nhé. Với lại, 'thứ' dưới lầu vẫn còn đó, chưa biến mất.]
Quan Yếm cau mày, trong lòng càng thêm nghi ngờ. Nếu cái xác vẫn còn đó, vậy tại sao trong video lại không quay được?
Vấn đề cứ xoay đi xoay lại, cuối cùng lại quay về với nhóm chat đặc biệt này.
Sự tồn tại của nó vốn đã có vấn đề lớn, khi tất cả các ứng dụng đều không thể kết nối mạng, chỉ có nó hoạt động trơn tru, có thể khẳng định là do boss bí ẩn cố ý.
Trước đây cũng biết, trong nhóm có sinh vật không phải người trà trộn vào để theo dõi và dẫn dắt dư luận. Sau đó tiến triển đến việc quái vật trong video có thể di chuyển qua điện thoại đến một nơi khác. Vậy bây giờ, liệu có phải nó cũng đang gửi những thông tin giả vào nhóm với mục đích để dẫn dắt nhiều cư dân bình thường ra ngoài hơn?
Khả năng này thực sự rất cao.
Không còn nghi ngờ gì nữa, sinh vật bí ẩn đứng sau đã trở nên mạnh mẽ hơn nhờ cảm xúc tiêu cực của cư dân. Sâu ký sinh đã tiến hóa đến mức có thể cắn người và truyền vi rút, nhưng nếu bên ngoài không có ai thì những "xác sống" bị nhiễm bệnh có thể cắn ai đây?
Chỉ khi mở cửa cho mọi người ra ngoài, nó mới có thể lây lan nhanh nhất, không phải chỉ vi rút mà có cả lan truyền hoảng loạn và tuyệt vọng.
Từ đầu đến bây giờ, các sự kiện kinh hoàng cứ liên tục leo thang, khiến con người nhìn thấy hy vọng, rồi lại thất vọng hết lần này đến lần khác.
Quan Yếm thở dài, sau đó lại nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Rất nhanh, cô nghĩ đến một chuyện, lướt lịch sử trò chuyện đến tin nhắn của Cố Ngạn, suy nghĩ rồi @ cậu ta: [Cậu còn nhớ ám hiệu chúng ta đã nói không?]
Cô đợi một lúc, đối phương không phản hồi.
Đây chính là vấn đề. Cố Ngạn đã nói rằng, cậu ta sẽ không thêm dấu ngắt câu vào câu thứ hai và câu thứ năm, và nhất định sẽ có một lỗi chính tả, nếu không thì đừng tin.
Mặc dù lần này cậu ta nhắn không nhiều đến năm câu, nhưng có hai câu hoàn chỉnh, và câu thứ hai có dấu ngắt câu không giống như cậu ta đã nói, đương nhiên cũng không có lỗi chính tả.
Bây giờ Cố Ngạn không trả lời, rốt cuộc là có việc gì đó bị ngắt ngang, hay người gửi tin nhắn đó hoàn toàn không phải là cậu ta?
Quan Yếm cảm thấy mình bây giờ có hơi đa nghi, dường như mọi thứ xung quanh đều toát ra một sự giả dối đến khó tin.
Cô dời tầm mắt, nhìn Thích Vọng Uyên đang ngủ say không xa, thấy người quen thuộc đó ở ngay đây, trong lòng mới cảm thấy vững tâm hơn chút.
Vài phút sau, có tin nhắn mới từ Cố Ngạn @ cô trong nhóm: Lỗi tôi, ngủ một giấc quên mất chuyện này. Đừng lo không phải dả đâu
Thấy câu này, Quan Yếm cũng thở phào nhẹ nhõm, trả lời: [Vậy cậu cẩn thận nhé, có tình hình gì cứ báo cho chúng tôi.]
Tin nhắn vừa gửi xong, điện thoại bên cạnh Thích Vọng Uyên rung liên hồi. Anh lật người, tỉnh dậy, mơ màng tắt chuông báo thức.
Động tác đầu tiên sau đó là quay đầu nhìn chiếc ghế sofa phía sau.
Thấy nó trống không, anh lập tức tỉnh táo, nhanh chóng quay đầu nhìn xung quanh, đợi đến khi thấy Quan Yếm đang ngồi cạnh giường Quý Vũ, anh mới dịu nét mặt, hỏi cô: "Ổn không?"
Quan Yếm cười, đáp: "Ổn lắm, không muốn ăn thịt người, cánh tay cũng không đau nhiều nữa."
Anh gật đầu: "Vậy thì tốt, cô có muốn đi vệ sinh cá nhân không? Tôi đi cùng cô."
Vì không thể tách nhau ra, Quan Yếm tỉnh xong quả thật vẫn chưa rửa mặt.
Tuy nhiên, có một chuyện khá xấu hổ khi nhắc đến: Việc rửa mặt không quan trọng, mấu chốt là cô muốn đi vệ sinh.
Chuyện này không thể cứ nhịn mãi được.
Cô gãi gãi tóc, cố gắng kìm nén ngượng ngùng khó tả trong lòng, lí nhí: "Tôi hơi muốn đi vệ sinh, không biết cửa toilet có giam được không."
Dù Thích Vọng Uyên có chậm chạp đến mấy cũng có thể hiểu được cảm giác của cô lúc này.
Anh suy nghĩ một lát, nói: "Thật ra tôi cũng muốn đi vệ sinh, có thể thử trước, nếu không được thì bịt mắt và tai lại."
Sau khi thử nghiệm, kết quả là không thể đóng cửa. Hai người phải ở trong cùng một không gian không có vách ngăn, khoảng cách cũng không được quá xa, nếu vượt quá một phạm vi nhất định thì dù có thể nhìn thấy đối phương cũng vô dụng.
Thế là Thích Vọng Uyên đứng ở giữa phòng khách đối diện với cửa nhà vệ sinh, quay lưng về phía đó, hai tay bịt lấy tai, còn nhắm mắt lại.
Khi Quan Yếm giải quyết xong vấn đề sinh lý trong không khí cực kỳ ngượng ngùng, cô cảm thấy da mặt mình lại dày thêm một lớp, như thể sau này sẽ chẳng có chuyện gì kinh khủng hơn thế nữa.
Hai người im lặng ngồi trong phòng khách lướt điện thoại một lúc, bầu không khí ngượng ngùng còn sót lại mới khó khăn lắm mới tan đi.
Quan Yếm nói: "Chúng ta cũng không thể ở mãi đây, càng kéo dài thời gian, boss đứng sau càng mạnh hơn."
Mặc dù hiện giờ Quý Vũ trong tình trạng này rất cần người ở bên cạnh chăm sóc liên tục, nhưng họ không thể cứ bị ràng buộc như vậy được.
Thích Vọng Uyên nói: "Cứ để cô ta ở đây là được, chúng ta đã làm những gì có thể rồi, sau đó sống hay chết là số mệnh của cô ta."
Quan Yếm thở dài, đi qua giúp Quý Vũ lau mặt một lần nữa, cho cô ấy uống một chút glucose lấy được từ chỗ bác sĩ, rồi nhẹ nhàng sát bên cô ấy: "Chúng tôi phải tiếp tục ra ngoài tìm manh mối, không thể ở lại đây chăm sóc cô được, nhưng nếu không có tình huống bất ngờ, chúng tôi sẽ thường xuyên ghé thăm cô, cô nhất định phải kiên trì, sống tốt nhé."
Quý Vũ có lẽ đã tỉnh, hoặc trong lúc hôn mê cô ấy cũng mơ hồ nghe thấy giọng nói của Quan Yếm, bởi vì khi Quan Yếm nói xong, lông mày cô ấy từ từ nhíu lại, vẻ mặt có vẻ đau đớn.
Quan Yếm đi về phía Thích Vọng Uyên: "Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi."
Bên ngoài phòng 301, cửa phòng 302 đối diện vẫn đóng chặt, người đàn ông bên trong từ lần cuối cùng xuất hiện rồi khóa trái cửa thì không ra ngoài nữa.
Quan Yếm đóng cửa rất cẩn thận, không gây ra tiếng động nào. Hai người xuống lầu cũng nhẹ nhàng, đặt bước chân nhẹ nhất có thể.
Vì họ không có chìa khóa phòng 301, nên khi ra ngoài không thể khóa cửa, cánh cửa đó chỉ cần xoay tay nắm là có thể mở được.
Họ phải giả vờ như vẫn có người ở trong nhà, để tránh việc người đàn ông đối diện vào trong phát hiện ra Quý Vũ đang thoi thóp sau khi họ rời đi.
Đây đã là việc tốt nhất mà họ có thể làm được rồi.
Khi xuống lầu, Quan Yếm kể cho Thích Vọng Uyên nghe chuyện trong nhóm, hai người ra khỏi tòa nhà số 11, đến địa điểm xảy ra chuyện trước đó, quả nhiên nhìn thấy cái xác đẫm máu.
Nó vẫn giống y như trước đó, không có bất kỳ thay đổi nào.
Quan Yếm mở video ra để so sánh không gian, khớp từng chi tiết, có thể chắc chắn địa điểm trong video chính là ở đây, hoàn toàn không sai.
Vì vấn đề không xảy ra trong thực tế, vậy thì video có vấn đề chăng.
Lúc này Quan Yếm lại nhớ ra một chuyện. Trước đây khi Quý Vũ nhận được chiếc chuông, cô ấy đã đi một mình đến phòng 301 mà "Bắt cừu lười" nhắc đến trong nhóm. Ngoài việc lấy được chiếc chuông, cô ấy còn nhìn thấy một thi thể nam giới và đã chụp ảnh.
Nhưng khi nhóm Quan Yếm đến phòng 301, bên trong lại sạch sẽ trống không, không những không có thi thể mà ngay cả cách trang trí cũng khác với trong ảnh của Quý Vũ.
Rõ ràng là cùng một địa điểm, nhưng lại xuất hiện những tình huống hoàn toàn khác nhau.
Điều này giống với tình huống họ đang đối mặt hiện tại, đều là sự khác biệt giữa thực tế và thông tin xuất hiện trong nhóm.
Ngay lúc này, một tiếng chạy bộ và tiếng hô hào kích động của đối phương vang lên cách đó xa: "Này, chào các bạn!Có người ra ngoài thật rồi này, tôi cứ sợ ra ngoài chẳng thấy ai, bây giờ thấy các bạn thì yên tâm rồi!"
Đó là một chàng trai trẻ thấp bé, vừa chạy vừa hô, nhanh chóng đến gần hai người.
Và khi khoảng cách gần hơn, những thứ vốn ẩn mình trong bóng tối cũng dần hiện rõ trong tầm nhìn.
Ban đầu anh ta chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Quan Yếm và Thích Vọng Uyên, bây giờ, ngay cả những cây xanh và sỏi vụn trên mặt đất xung quanh họ cũng trở nên rõ ràng.
Thế là anh ta nhanh chóng nhìn thấy cái xác trên mặt đất, nói chính xác hơn, là cái xác bị chém làm đôi.
Anh ta sững sờ tại chỗ, sau đó hét lên một tiếng kinh hoàng chói tai.
Tiếng hét này, trong khu dân cư vắng lặng và yên tĩnh, lập tức vang vọng rất xa, e rằng hơn nửa khu dân cư đều có thể nghe thấy.
Ngay lập tức, người này sợ hãi quay đầu bỏ chạy, nhưng lại vì chân mềm nhũn mà loạng choạng, động tác vô cùng buồn cười, miệng vẫn không ngừng la lớn: "Giết người rồi! Giết người rồi! Cứu mạng!"
Quan Yếm và Thích Vọng Uyên cũng không muốn tự chuốc lấy phiền phức, nên đi về phía khác.
Cô nói: "Ít nhất cũng chứng minh được cái xác đó không phải chỉ có chúng ta mới thấy."
Thích Vọng Uyên lấy điện thoại ra xem: "Trong nhóm đã bắt đầu bàn tán về chuyện này rồi."
Người đàn ông bỏ chạy đã gửi tin nhắn trong nhóm: [Trời ơi, các bạn vừa nghe thấy tôi kêu cứu mạng không? Nói ra các bạn không tin đâu, tôi vừa thấy hai kẻ giết người!]
Anh ta cố tình không nói hết, gửi một câu như vậy để đợi người khác hỏi thêm.
Các cư dân khác cũng rất ủng hộ, lần lượt lên tiếng hỏi han tình hình.
Anh ta mới nói tiếp: [Trước mặt hai người đó là một cái xác, hình như là một phụ nữ, bị chém làm đôi, máu chảy đầy đất. Hai người họ cứ đứng đó, trên mặt không hề sợ tí nào. À đúng rồi, hai kẻ giết người đó là một nam một nữ, trên người đều dính đầy máu, đáng sợ hơn cả xác sống trong phim nhiều!]
[Có thể nói ở chỗ nào không?]
Anh ta trả lời: [Ở gần tòa số 11, những người sống ở tầng thấp bên đó chắc hẳn có thể nhìn thấy.]
Một lúc sau, có người gửi một bức ảnh mờ được chụp từ xa: [Tôi ở tầng 1 tòa số 11, nhìn ra ngoài cửa sổ, các bạn xem cái bóng đen kia là gì?]
[Là thi thể đó! Bạn nhìn hai cái chân kia kìa!]
Có người dùng công cụ vẽ trên ảnh vẽ ra hình người rồi gửi lên, gây ra một làn sóng hoảng loạn.
Quan Yếm thấy vậy, dứt khoát chèn thêm một câu: [Các bạn không thấy địa điểm chụp bức ảnh này rất quen sao? Trước đó có một video của ai đó cũng quay ở đây mà? Trong video đâu có cái xác nào đâu.]
Sau lời nhắc nhở của cô, rất nhiều người đã lật lại lịch sử trò chuyện, tìm lại đoạn video đó.
Người đàn ông bỏ chạy nói: [Điều này chẳng phải rất bình thường sao? Video là do cặp sát thủ nam nữ này quay trước khi giết người, họ vừa mới giết người mà!]
Quan Yếm nói: [Cũng đúng, nhưng ít nhất mọi người đều có thể chắc chắn rằng có người đang tàn sát người khác ở bên ngoài rồi. Có vẻ như phương pháp giết người của họ còn rất đáng sợ, chém đứt người thành hai đoạn. Vì vậy tôi khuyên mọi người tạm thời đừng chạy ra ngoài, nhỡ đâu lại thành nạn nhân tiếp theo thì sao?]
Lúc này, Cố Ngạn cũng tiếp lời: [Đúng vậy, thủ đoạn giết người này quá khủng khiếp, nhìn là biết không phải người bình thường làm ra được, có khi hai người đó còn có sở thích hành hạ người khác nữa ấy chứ, ví dụ như treo người lên, rạch một đường từ đỉnh đầu, rồi lột da xuống chẳng hạn]
Tóm lại, họ chỉ có một mục đích duy nhất là cố gắng không để cư dân ra ngoài.
Mặc dù nói vậy chắc chắn sẽ làm họ sợ hãi, khiến boss bí ẩn lại nhận thêm một phần sức mạnh từ cảm xúc tiêu cực, nhưng điều này còn tốt hơn rất nhiều so với việc họ ra ngoài khu dân cư, rồi hết người này đến người khác biến thành thây ma để tấn công mọi người.
Hiệu quả đe dọa này quả thật rất tốt, một số người vốn định ra ngoài đã do dự, rồi dưới sự thuyết phục của những người khác, tạm thời ở lại.
Người có tâm lý luôn lạc quan, luôn an ủi mọi người trong nhóm với biệt danh "Thượng thiện nhược thủy" lúc này cũng xuất hiện.
Anh ta nói: [Mọi người nghe tôi khuyên một câu, thật ra bây giờ ra ngoài cũng chẳng có ích gì, khu dân cư vẫn chưa ra được đâu, các bạn ra khỏi cửa nhiều nhất cũng chỉ có thể đi loanh quanh dưới lầu rồi về nhà thôi, chi bằng cứ ở nhà cho lành.]
Có người đồng tình: [Anh nói đúng đấy, nhỡ đâu dưới lầu thực sự có nguy hiểm gì thì các bạn ra ngoài chẳng phải tự tìm cái chết sao?]
[Mọi người hãy nghĩ kỹ đi, cửa nhà chúng ta trước đó tự nhiên không mở được, bây giờ tự nhiên mở được, rốt cuộc là thứ gì đang kiểm soát chuyện này? Tại sao nó đột nhiên cho phép cửa nhà chúng ta mở ra đây? Chắc chắn phải có lý do gì đó cần mọi người ra ngoài chứ?]
Sau đó, một số người liền lên tiếng bày tỏ, nói rằng mình vốn định ra ngoài xem sao, nhưng bây giờ thấy họ nói có lý, vẫn nên không ra ngoài thì hơn.
Ngay lúc này, lại có người nói: [Các bạn nói xong rồi, đến lượt tôi nói đây. Cứ ở yên như vậy thì có ích gì mà không tìm cách trốn thoát? Nếu bên ngoài cũng không có cứu viện, chúng ta chẳng phải sẽ kẹt chết ở đây sao? Thức ăn của các bạn còn bao nhiêu? Có bao nhiêu người có thể cầm cự được một tháng? Hay là hai tháng? Hay là một năm?]
[Nói không sai, cho dù bây giờ bên ngoài có nguy hiểm hay không, chúng ta đều phải ra ngoài mới được. Nói không chừng lúc nào đó cánh cửa lại đột nhiên không mở được nữa thì sao? Chẳng lẽ mọi người thà ở nhà chờ chết đói mà cũng không chịu tranh thủ lúc cửa mở mà ra ngoài đánh cược một phen? Đây là cơ hội trời cho chúng ta đấy!]
[Tôi cũng muốn nói đấy, bên ngoài có hai sát nhân thì sao? Nếu nhiều người chúng ta đoàn kết lại, tôi không tin chúng ta không đánh được hai kẻ đó!]
[Hay là thế này đi, mọi người hãy chốt một địa điểm với thời gian gặp, chúng ta đi thẳng đến đó hội họp. Tôi không muốn ở nhà chờ chết nữa, đồ trong tủ lạnh nhiều nhất chỉ còn đủ dùng hai ngày, chỉ còn lại gạo thôi.]
[Thế thì bạn còn may đấy, tôi bình thường không nấu cơm, trong nhà chỉ có chút đồ ăn vặt thôi, chắc ngày mai là hết sạch rồi. Nào, có ai dẫn đầu không? Chốt một chỗ, mọi người đến đó hội họp đi!]
Tiếng kêu gọi này đột nhiên vang cao, hoàn toàn lấn át những người muốn ở lại nhà, cả nhóm đều là những tin nhắn tương tự, mọi người thảo luận rất sôi nổi, và nhanh chóng xác định địa điểm gặp mặt.
Quan Yếm thấy thật sự không thể ngăn cản họ, liền nói với Thích Vọng Uyên: "Chúng ta cũng đi về hướng đó, đến lúc đó sẽ trốn ở một nơi xa hơn để xem tình..."
Cô còn chưa nói hết câu, đột nhiên im bặt.
Ngay sau đó, biểu cảm sinh động của cô lập tức trở nên vô cảm và trống rỗng, bình tĩnh đến mức không giống một người sống.
Rồi sau đó, cô lao thẳng vào Thích Vọng Uyên bên cạnh, cắn một miếng vào vai anh.
Thích Vọng Uyên đương nhiên không dễ dàng bị cô cắn trúng, anh nhanh chóng chặn cô lại, dùng tay trái nắm chặt hai cổ tay cô, giơ cao lên đầu, buộc cô hơi ngẩng đầu lên.
Anh cau mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cảm của cô, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Yếm Yếm."
Chờ đợi vài giây, không có bất kỳ phản ứng nào.
Anh mím môi, trong lòng như có thứ gì đó bị khoét đi một lỗ, trống rỗng, khó chịu như khi bị sốt cao.
Cô vẫn đang cố gắng tấn công anh, chỉ khi nghiêng người về phía trước há miệng muốn cắn anh thì biểu cảm mới thay đổi một chút, có vẻ giống một người sống.
Anh không biết phải làm sao, đưa bàn tay phải còn lại để véo hai má cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Mau tỉnh lại đi, cô nhất định có thể chịu đựng được."
Rất kỳ lạ.
Khi anh nói xong câu này, hệt như có một sức mạnh đặc biệt tuôn ra từ lòng bàn tay anh, truyền vào hai cổ tay của Quan Yếm đang bị anh nắm chặt.
Hai giây sau, ánh mắt trống rỗng của Quan Yếm dần lấy lại sáng rõ, nhẹ nhàng chớp mắt một cái, rồi tỉnh lại.
Cô nhìn Thích Vọng Uyên trước mặt vô cùng chăm chú, ngẩn người một lát, rồi mới không tin được mà mở miệng nói: "Anh... sao nhìn anh có vẻ già đi một chút vậy?"
*
*Trong raw thì chương 187 tác giả viết trong phần ám hiệu của Cố Ngạn là không thêm dấu câu ở câu 1 và câu 5 nhưng mà qua chương này thì để là câu 2 và câu 5 nên mình sẽ thống nhất sửa theo chương này nhen
Chỉ đăng tại WATTPAD_tichha và WORDPRESS tichhashye.wordpress.com
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro