Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Giả ngây giả dại tan rã trong không vui

Editor: Frenalis

Chương 17: Giả ngây giả dại tan rã trong không vui.

Thân phận Lục Hằng xấu hổ, nhà nào có chút bối cảnh sau khi nghe ngóng liền hiểu rõ nội tình, tự nhiên không chịu làm chuyện xấu.

Những mối nhân duyên chủ động tìm đến, mười phần mười là hoa đào thối rữa.

Bà mối giới thiệu cho Lục Hằng vị cô nương đầu tiên, là thiên kim nhà Đổng hàn lâm. Đổng tiểu thư từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, lấy thuốc làm cơm, gầy đến mức gió thổi qua là ngã nhưng lại cứ mắt cao hơn đầu, nhất định phải gả cho một vị Trạng Nguyên lang học vấn uyên thâm, phong lưu phóng khoáng.

Nàng ta đợi mấy năm, Trạng Nguyên lang hoặc là thư sinh nghèo khó tướng mạo tầm thường, hoặc là trung niên nam tử ba bốn mươi tuổi, kéo dài tuổi tác đến mười tám tuổi, thân thể lại ngày càng suy nhược, đành phải hạ thấp yêu cầu nhờ bà mối khắp nơi mai mối.

Thượng thị vừa nghe Đổng tiểu thư thân thể suy nhược, mắc bệnh khó chữa, lập tức có chút vui mừng: nếu Đổng tiểu thư gả vào cửa không lâu thì qua đời, vừa vặn chứng thực tiếng xấu khắc thê của Lục Hằng, như thế có thể danh chính ngôn thuận đuổi hắn về thôn trang, không còn lo lắng hậu họa.

Bà ta làm bộ dáng một người mẫu thân hiền lành, than thở với bà mối: "Từ xưa kế mẫu khó làm, ta biết với mệnh cách của Hằng nhi cũng không có tư cách kén chọn, có thể cưới được thiên kim nhà hàn lâm đã là trời cao thương xót. Nhưng nó tuổi trẻ xốc nổi, ngày thường lại không mấy tôn trọng ta, nếu biết Đổng tiểu thư thân thể không tốt, e là sẽ cho rằng ta bụng dạ khó lường cố ý hại nó..."

"Ôi chao, phu nhân thật là người hiền lành!" Bà mối nghe ra ý tứ, vội vàng trấn an, "Phu nhân yên tâm, lão thân biết chừng mực. Vậy thế này, ngài sắp xếp cho đại công tử và Đổng tiểu thư gặp mặt, lão thân sẽ bôi thêm mấy lớp phấn cho Đổng tiểu thư che bớt bệnh khí, lại cẩn thận trang điểm, đại công tử thấy mỹ nhân như Hằng Nga, đảm bảo thần hồn điên đảo, còn có gì không muốn?"

Lời này của bà mối, chính là muốn dụ Lục Hằng mắc bẫy. Đợi gạo nấu thành cơm, như quạ đen đậu trên lưng heo đen, ai cũng đừng chê đối phương đen.

Thượng thị khẽ mỉm cười, thưởng cho bà mối không ít bạc, quả nhiên chọn ngày lành gió mát mời Đổng tiểu thư đến nhà làm khách.

Lục Hằng được nha hoàn của Thượng thị mời đến, đã cảm thấy không ổn, đợi đến khi vào chính sảnh, nghe thấy tiếng nói chuyện của nữ tử và tiếng ho khe khẽ sau bình phong, càng thêm cảnh giác.

"Nhi tử thỉnh an mẫu thân, không biết mẫu thân gọi nhi tử đến đây có việc gì?" Lục Hằng cung kính hành lễ với bình phong, chú ý quan sát xung quanh, thấy nha hoàn lạ mặt ôm áo choàng dày cộm, lại ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng.

Bây giờ đã là cuối xuân đầu hạ, hắn chỉ mặc áo đơn bên ngoài áo trung y còn thấy nóng, nữ khách sau bình phong lại mặc dày như vậy, còn ho liên tục, rõ ràng thân thể không tốt.

"Không có gì khác, ta nghe nói con thường múa đao múa kiếm trong sân, luyện tập đổ mồ hôi đầm đìa, vừa khéo hôm qua kho nhà tìm được một thanh bảo kiếm, cố ý để lại cho con, con xem có tiện tay không."

Thượng thị vừa diễn kịch, vừa ám chỉ với Đổng tiểu thư rằng Lục Hằng có thân thể cường tráng, trên mặt tươi cười hết sức ấm áp: "Hằng nhi, cô nương Đổng hàn lâm đến làm khách, con chào hỏi một tiếng đi."

Đổng tiểu thư từ sau bình phong bước ra, từ xa hành lễ với Lục Hằng, thấy hắn tuy da ngăm đen nhưng vai rộng chân dài, khuôn mặt tuấn tú, cũng không có gì đáng chê, liền khẽ gật đầu với Thượng thị.

Lục Hằng chắp tay với Đổng tiểu thư, thấy mặt nàng ta được bôi phấn trắng bệch, đến lông mày cũng nhạt đi mấy phần, tay lại ôm bình nước nóng, càng khẳng định suy đoán của mình.

Hắn giả vờ không có cảm giác gì, cảm kích nhận lấy bội kiếm, nhìn thấy hai chữ "Thuần Quân" được khắc trên thân kiếm, cất cao giọng nói: "Thuần... Giai, kiếm tốt, kiếm tốt, nhi tử đa tạ mẫu thân ban thưởng."

Sắc mặt Thượng thị cứng đờ. Thanh kiếm vừa được Đổng tiểu thư cầm qua, nàng ta nghe ra sự bất thường, cau mày nhìn Thượng thị, trầm ngâm một lát mới mở miệng thăm dò: "Không biết Lục công tử có đọc sách không?"

Thượng thị đi đến bên ngoài bình phong, ra hiệu cho Lục Hằng, bảo hắn cẩn thận ứng phó. Hai mắt bà ta nhìn chằm chằm từng cử động của hắn, tránh cho hắn làm chuyện gì sai sót, phá hỏng mối hôn sự "duyên trời tác hợp" này.

Lục Hằng thầm lạnh lẽo, theo ý Thượng thị nói dối: "Đổng cô nương nói đùa, tại hạ đương nhiên là có đọc sách."

Đổng tiểu thư không thể gả cho Trạng Nguyên lang như ý nguyện, đã ấm ức đầy bụng, dù thế nào cũng không chịu thua thiệt trước kẻ thất học, liền không khách khí nói: "Ta hỏi công tử mấy câu đối đơn giản, công tử thử xem có đối được không."

Lục Hằng dưới áp lực của Thượng thị, thành thật đáp: "Cô nương cứ hỏi, tại hạ nhất định cố gắng hết sức."

Đổng tiểu thư ra đề: "Cung oanh hàm xuất thượng dương hoa."

Lục Hằng vắt óc suy nghĩ, lẩm bẩm: "'Oanh' đối 'mã', 'hàm' đối 'ăn', 'hoa' đối..."

Hắn chợt sáng mắt, nói: "Có rồi! Cô nương nghe đây, vế dưới là: Mã hảo bất thực bối hậu thảo!" (Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng)

Có nha hoàn "phụt" cười ra tiếng, bị Thượng thị trừng mắt vội vàng cúi đầu.

Đổng tiểu thư ho khan một trận, mặt đầy không vui tiếp tục ra đề: "Tình không nhất hạc bài vân thượng."

Lục Hằng dường như tìm ra bí quyết, lần này đáp nhanh hơn: "Dạ vũ song ngư hạ thủy du." (Đêm mưa hai cá xuống nước bơi)

Thượng thị không nhịn được nói: "Hằng nhi, Đổng cô nương nổi tiếng tài hoa, con đáp cho tao nhã chút, đừng giả ngây giả dại."

Lục Hằng hoảng sợ nói: "Nhi tử không dám, nhi tử không dám, nhi tử tư chất ngu dốt, khiến mẫu thân thất vọng rồi. Xin cô nương ra đề nữa, cho tại hạ một cơ hội."

Đổng tiểu thư đã muốn về nhà, cố nén khó chịu nói: "Sơn gian duẩn, toan bì hậu phúc trung không." (Măng trong núi, vỏ dày ruột rỗng)

Vế trên của nàng ta có ý ám chỉ, ngầm chê Lục Hằng uổng có danh hiệu công tử hầu phủ, thực chất là kẻ dốt nát chẳng có gì đáng khen.

Lục Hằng trầm tư suy nghĩ, nhờ nha hoàn của Thượng thị mang giấy bút đến, vẽ vời sửa chữa trên bàn, cuối cùng cũng đưa ra đáp án: "Thủy trung tàn nguyệt, vựng thiểu ảnh khôi cộng yên lưu." (Trăng tàn trong nước, bóng mờ tro tàn cùng khói trôi)

Hắn cầm tờ giấy Tuyên Thành vẽ bùa chú, đắc ý rung đùi đọc đi đọc lại ba lần, hỏi: "Cô nương thấy lần này ta đối thế nào?"

Đổng tiểu thư tức giận run người, mặt tái mét chất vấn: "Ngươi đây là ví ta như trăng tàn, nguyền rủa ta sống không lâu sao?"

"Cái gì?" Lục Hằng hoảng hốt nhìn Thượng thị, "Mẫu thân minh giám, nhi tử tuyệt đối không có ý đó! Nhi tử..."

"Đủ rồi!" Đổng tiểu thư khoác áo choàng, giận dữ cáo từ Thượng thị, "Hầu phu nhân, thiếp thân phúc mỏng không xứng với Lục công tử, chuyện hôn sự này xin đừng nhắc lại."

Thượng thị hết lời khuyên dỗ cũng không giữ được Đổng tiểu thư, đành tiễn khách về, thấy Lục Hằng ngoan ngoãn cúi thấp đầu quỳ trên đất, không khỏi sinh nghi.

Bà ta không biết hắn thực sự ngốc hay cố ý diễn kịch lừa mình, thở dài nói: "Hằng nhi, nếu con không thích ta nhúng tay vào chuyện hôn sự của con, cứ nói thẳng với ta, ta có ép con đâu?"

Lục Hằng vội nói: "Mẫu thân nguyện ý lo lắng cho nhi tử, nhi tử mừng còn không kịp, sao lại không muốn?"

Hắn ngẩng đầu nhìn hướng Đổng tiểu thư rời đi, giả vờ ngượng ngùng: "Nhi tử thấy Đổng tiểu thư đọc nhiều sách vở, xuất thân cao quý, như tiên tử bước ra từ trong tranh, trong lòng nhi tử vô cùng ngưỡng mộ, hận không thể lập tức định ra hôn sự. Mẫu thân, nhi tử thật sự không hiểu tại sao Đổng tiểu thư lại giận ạ!"

Thượng thị xoa xoa mi tâm đau nhức, không tiện trách mắng hắn, im lặng một lúc rồi nói: "Thôi, con về trước đi."

Lục Hằng rời khỏi hậu trạch, bước chân càng lúc càng nhanh, vẻ mặt cũng trở nên khó coi.

Lúc này, Kim Qua từ đối diện chạy tới, nhỏ giọng gọi: "Gia, có chuyện rồi!"

Lục Hằng túm lấy hắn, vội hỏi: "Sao, Giang tiểu thư ra khỏi phủ rồi à?"

"Không phải!" Kim Qua thở hổn hển, chống tay trả lời, "Là, là Thôi đại nhân! Thôi đại nhân bị người của Đại Lý Tự áp giải đi rồi!"

Truyện được edit cả hai nơi tại https://truyen247.pro/tac-gia/frenalis và app TYT (user Frenalis).
---------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro