Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Thiếu niên lang đuổi theo bóng hương

Editor: Frenalis

Chương 12: Thiếu niên lang đuổi theo bóng hương

Cũng thật khéo, ngày ấy Lục Hằng đang cùng đám bạn mới quen ở tửu lâu nghe người ta kể chuyện.

Hắn nhàn rỗi đến phát hoảng, lại đang thiếu bạc tiêu, nên đã để mắt đến tờ cáo thị treo thưởng ở cổng thành, bắt vài tên tiểu mao tặc, đi đi lại lại cùng đám hộ vệ của Hoàng Thành Tư cũng có chút giao tình.

Tiền thưởng tuy không cao nhưng cũng đủ để hắn mua hai bộ y phục giày dép tươm tất, uống vài chén trà thô, thỉnh thoảng còn có thể thưởng cho tiên sinh kể chuyện vài đồng tiền.

Đám hộ vệ biết Lục Hằng cảnh ngộ khó khăn, không để hắn tiêu pha, góp tiền mua một bàn rượu thức ăn, vừa ăn vừa trò chuyện.

Đang lúc nói chuyện hăng say, một nam tử trẻ tuổi mặc hộ vệ phục vội vã bước vào quán trà, gọi đám đồng liêu ra ngoài làm nhiệm vụ, "Mau đừng ăn nữa, biểu tiểu thư nhà Lại Bộ Thôi đại nhân ra ngoài, chúng ta được lệnh qua đó chiếu ứng, kẻo xảy ra chuyện gì rắc rối."

Lục Hằng ngạc nhiên hỏi, "Vị Thôi đại nhân nào? Hoàng Thành Tư dù có trách nhiệm bảo vệ nội thành, cũng không nên quản chuyện vặt vãnh thế này, giá trị của hắn cũng cao quá rồi. Huống hồ, đã là thiên kim tiểu thư ắt có gia đinh hộ tống, giữa thanh thiên bạch nhật đất trời quang đãng, có thể xảy ra chuyện gì?"

Nam tử trẻ tuổi kia đối với Lục Hằng cũng khách khí, chắp tay nói, "Lục công tử có điều không biết, biểu tiểu thư nhà Thôi đại nhân khác với người thường, gia tài bạc ngàn vạn. Tuy đây là kinh thành, nhưng nhỡ có kẻ bị tiền tài làm mờ mắt mà mưu đồ gây rối, chúng ta cũng phải đề phòng."

Lục Hằng hiểu ra, hỏi, "Ngươi nói là vị tiểu thư họ Giang mang năm mươi rương vàng đến kinh thành?"

"Chính là nàng." Nam tử gật đầu với hắn, rồi dẫn đám hộ vệ như một cơn gió rời khỏi tửu lâu.

Lục Hằng suy nghĩ một lát, quay sang Kim Qua nói, "Chúng ta cũng đi xem."

"Gia chẳng phải không chịu cưới nữ nhi thương nhân sao? Xem nàng ta làm gì?" Kim Qua đang nghe chuyện đến đoạn hay, hai mắt dán chặt lên đài, không nỡ rời đi, "Đồ ăn còn chưa ăn xong mà, chúng ta ngồi thêm chút nữa đi."

Lục Hằng cho hắn một cái bạt tai, mắng, "Ta là chủ tử hay ngươi là chủ tử? Bảo ngươi đi thì đi, lắm lời thế?"

Hai người lén lút theo sau đám hộ vệ đi hơn một dặm đường, đến một con phố phồn hoa náo nhiệt, thấy một chiếc xe ngựa cực kỳ lộng lẫy.
Edit tại app TYT (user Frenalis) và wpad Frenalis.

Lục Hằng không biết chiếc xe ngựa này là của Đoan Dương công chúa, thấy thân xe được chạm khắc từ gỗ tử đàn quý giá, xung quanh phủ đầy hoa văn cát tường, quét mấy lớp dầu hạt cải, lại khảm nhiều xà cừ mài mỏng tang, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt, không khỏi kinh ngạc.

Kim Qua tặc lưỡi nói, "Quả là tiểu thư nhà giàu, chiếc xe ngựa này nếu đổi thành bạc đủ cho người trong thôn chúng ta ăn uống bốn năm năm."

Lục Hằng hừ nhẹ, "Xa xỉ quá độ, phô trương khắp nơi, tục tĩu."

Xe ngựa vốn đã thu hút sự chú ý, ngựa kéo xe lại là ngựa hãn huyết quý giá cống nạp từ Tây Vực, cao lớn thần tuấn, cổ đeo chuông vàng, khi đi phát ra âm thanh dễ nghe, khiến đám đông bàn tán xôn xao.

Chẳng bao lâu, những người có tin tức nhanh nhạy lục tục kéo đến, trong đó có cả đám công tử ăn chơi trác táng, lại có cả những thư sinh nghèo giả bộ thanh cao.

Bất kể bọn họ có tâm tư gì nhưng trang điểm đều rất bảnh bao, người thì tô son điểm phấn, người thì không sợ rét phe phẩy quạt giấy. 🤣

Kim Qua thở dài, "Gia, tiểu nhân mạo muội nói một câu, người coi thường Giang tiểu thư, nhưng có rất nhiều người muốn chen chân vào trước mặt nàng ta đấy!"

Lục Hằng lại hừ một tiếng, "Thấy tiền sáng mắt, vô liêm sỉ, tùy tiện."

Kim Qua nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nhưng mà từ chỗ tiên sinh kể chuyện cũng học được không ít từ hay ho... Nếu người ngoài nghe được, còn tưởng người đọc đủ thứ kinh thư, là nửa tài tử đấy."

Lục Hằng lạnh lùng liếc hắn một cái, "Ngươi nói gì?"

Kim Qua rụt cổ, cười gượng, "Tiểu nhân không nói gì cả."

Đám người muốn lấy lòng kia lướt qua Lục Hằng, cùng nhau vây quanh xe ngựa.

Cuối cùng có một thư sinh gan lớn chặn xe ngựa lại, chắp tay thi lễ nói, "Xin hỏi trong xe có phải là Giang tiểu thư? Tại hạ nghe danh tiểu thư tài hoa, ngưỡng mộ khôn cùng, vốn muốn học theo Tương Vương mộng thần nữ, đáng tiếc chưa từng thấy mặt tiểu thư, không thể như nguyện."

Hắn lấy ra một quyển trục từ trong tay áo, chậm rãi mở ra, có vẻ rất tự phụ về tài học của mình, hắng giọng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói, "Tại hạ không thắng nỗi khổ tương tư, suốt đêm làm một bài "Nỗi Lòng Phú", xin đọc cho tiểu thư nghe, mong tiểu thư bình phẩm vài lời."

Lục Hằng nghe mà ê cả răng, bình luận, "Ta thấy bài phú kia không nên gọi là "Nỗi Lòng Phú", nên gọi là "Ái Kim Phú".

Thư sinh còn chưa kịp đọc, từ trong xe ngựa đã thò ra một bóng dáng xanh nhạt.

Đoan Dương công chúa đội mũ che rèm giật lấy roi từ tay phu xe, quất lên một roi phát ra tiếng xé gió vang dội.

Nàng ta chỉ vào thư sinh mắng, "Đồ hỗn trướng từ đâu tới dám chặn xe của bổn tiểu thư? Ngươi nếu sống chán rồi, tự tìm dây thừng thắt cổ, chẳng phải sạch sẽ hơn sao?"

Nàng ta vừa nói vừa quất roi vào người thư sinh, thư sinh sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, chạy trối chết, đám người ô hợp cũng loạn thành một đoàn.

Kim Qua hít sâu một hơi.

"Này... vị Giang tiểu thư này tính tình lớn thật..." Hắn tưởng tượng đến cảnh nàng ta giằng co với hòa thượng, sợ đến rùng mình, "Gia, hay là thôi đi... Đừng nói nàng ta có năm mươi rương vàng, một trăm rương chúng ta cũng không trêu vào được đâu!"

Lục Hằng cũng đồng tình, nói, "Thôi, chúng ta về nghe chuyện tiếp."

Hắn đang chuẩn bị quay người, chợt nghe thấy trong xe ngựa truyền ra một âm thanh dịu dàng dễ nghe, "Muội muội bớt giận, hôm nay gây phiền phức là do ta, đều là lỗi của ta. Muội mau buông roi xuống, lỡ làm người ta bị thương thì không hay."

Sắc mặt Lục Hằng hơi ngưng lại, thấy một thiếu nữ mặc áo trắng bước ra, trên đầu cũng đội mũ che rèm.

Nàng giữ tay thiếu nữ áo xanh, nhẹ nhàng giật lấy roi. Roi ngựa đen nhánh thô ráp, làm nổi bật bàn tay trắng nõn như ngọc của nàng.

Kim Qua gãi đầu, khó hiểu hỏi, "Gia, tiểu nhân hồ đồ rồi, rốt cuộc ai mới là Giang tiểu thư?"

"Là người áo trắng kia, nàng ấy đang để tang, không thể mặc đồ sặc sỡ, vừa rồi là ta sơ ý."

Lục Hằng nhìn Giang Bảo Thường tự nhiên trấn an thiếu nữ áo xanh, sai người hầu khách khí mời mọi người rời đi, lại thưởng cho đám hộ vệ của Hoàng Thành Tư không ít bạc, nhờ họ dẫn đường, đáy mắt dần dần lóe lên hứng thú.

Lục Hằng không về tửu lâu nghe chuyện, mà ma xui quỷ khiến theo Giang Bảo Thường suốt nửa ngày.

Nàng không hề tỏ vẻ tiểu thư đài các, dẫn thiếu nữ áo xanh tìm hiểu cuộc sống của dân thường, nói cho đối phương biết một đồng tiền có thể mua một cái bánh, hai đồng tiền có thể mua một cái bánh bao thịt nóng hổi; bà lão bán rau mỗi ngày canh ba đã dậy, đến giờ Thân mới về, vất vả nửa tháng cũng không kiếm được một xâu tiền, còn phải chịu đựng lưu manh xảo trá ở phố phường làm tiền; mười lượng bạc cũng đủ thuê một tiểu viện tử, nếu là có thể lấy ra một vạn lượng bạc, thì có thể mua một tòa đại trạch viện ở vị trí không tồi bên trong thành....

Nàng còn nói rất nhiều điều về cách buôn bán mà Lục Hằng chưa từng nghe qua: làm thế nào để phân biệt ra cửa hàng nào có tiềm năng nhất trong số những cửa hàng có vẻ ngoài tương tự; vị trí nào thích hợp để mở cửa hàng trang sức, vị trí nào thích hợp để mở tiệm gạo; sau khi khai trương cửa hàng nên mời chào khách hàng ra sao, và cạnh tranh với các đối thủ như thế nào...

Không chỉ Đoan Dương công chúa nghe đến mê mẩn, Lục Hằng cũng nhiều lần dừng chân, trầm tư suy nghĩ.

Cho đến khi hai thiếu nữ lên xe ngựa đi về hướng họ đến, hắn vẫn còn chút tiếc nuối, lẩm bẩm trong miệng, "Cũng thú vị."

Kim Qua ở bên cạnh cười hì hì, "Gia, người chẳng phải không ưa nữ nhi thương nhân sao? Sao lại theo nàng ta lâu như vậy? Chẳng lẽ là hồng loan tinh động?"

Hắn đảo mắt, lại nói, "Nhưng mà, người còn chưa thấy mặt nàng ta thế nào, đừng vội trao gửi chân tình, nhỡ nàng ta mặt như Vô Diệm thì chẳng còn chỗ nào mà nói lý."

"Ai nói ta có ý với nàng ấy?" Lục Hằng hung hăng liếc Kim Qua một cái, "Lắm lời, nói nhăng nói cuội, nhàm chán."

Truyện được edit cả hai nơi tại https://truyen247.pro/tac-gia/frenalis và app TYT (user Frenalis).
---------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro