Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 - Thừa An Hầu phủ (2)

*Tên chương do tui đặt, truyện gốc không có tên chương 

Ở độ tuổi 18, hắn đã đạt được đề tên bảng vàng, Cố Trường Tấn tất nhiên là học phú ngũ xa [*], tài trí hơn người.

Chú thích: 学富五车 (thành ngữ) học phí ngũ xa, ý chỉ những người học rộng hiểu nhiều, kiến thức phong phú.

Nhưng Dung Thư hiểu rõ tính nết của hắn, chắc chắn không phải là người thích chỉ điểm học vấn cho tiểu hài tử.

Nhị Lang thì còn được, cũng đã mười bốn tuổi, học ở thư viện đã được sáu năm, miễn cưỡng có thể cùng nói chuyện đôi chút.

Nhưng Tam Lang cùng Tứ Lang, một đứa thì mới năm tuổi, đứa còn lại bốn tuổi, giỏi lắm cũng chỉ có thể lắc đầu ngâm mấy câu thơ.

Trong lòng Cố Trường Tân đang nghĩ gì, người khác căn bản nhìn không ra. Chỉ thấy hắn sắc mặt bình thản chắp tay thi lễ, nói một tiếng "hảo". Hắn dường như cảm nhận được ánh mắt của Dung Thư, sau khi đứng dậy liền nghiêng đầu sang, nhìn về phía nàng.

Dung Thư cười cười, thập phần khách khí nói: "Làm phiền lang quân."

Lời vừa dứt, hai tiểu hài nhi mặc kim bào áo gấm, trắng trẻo dễ thương bước từng bước nhỏ đến trước mặt Dung Thư, bắt chước theo bộ dáng vừa rồi của Cố Trường Tấn, chắp tay thi lễ, thanh thuý nói: "Đại tỷ tỷ."

Đó chính là Tam Lang Dung Bạc, Tứ Lang Dung Thanh.

Hai tiểu oa nhi khoẻ mạnh kháu khỉnh, ngây thơ khờ dại. Vốn vẫn chỉ là trẻ con thế nhưng lại muốn bày ra cái bộ dáng tiểu đại nhân cúi chào, cuối cùng làm ra cái dáng vẻ không ra ngô ra khoai gì, thật là hài hước.

Dung Thư cùng với huynh đệ tỷ muội trong phủ đều là giao tình hời hợt nhạt nhoà như nước, chỉ độc nhất hai tiểu oa nhi trước mặt này cùng vị đường ca ở Quốc Tử Giám Dung Trạch là thân cận thêm chút.

Vì thế nàng xoay chuyển quạt tròn trong tay, ôn nhu cười nói: "Một lát nữa đi thư phòng, nhớ lắng tai nghe cho kỹ những điều đại tỷ phu nói, nhớ chưa?"

Tam Lang, Tứ Lang cùng đồng thanh đáp lại, sau đó lập tức quay người, cố gắng giống lúc nãy hướng đại tỷ phu cúi chào trịnh trọng. Kết quả lại bắt gặp đôi mắt đen trầm lãnh đạm của Cố Trường Tấn đang nhìn xuống, hai đứa nhỏ như bị đông cứng lại, hai tay dừng ở giữa không trung, thanh âm nho nhỏ cũng bị nghẹn lại ở cổ họng, chân cũng lui về sau nửa bước, không dám thở mạnh.

Tiểu hài nhi rất dễ nhận biết người nào thích và người nào không thích chúng.

Trạng Nguyên lang này không thích tiểu hài nhi, cả Tam Lang và Tứ Lang đều cảm nhận được.

Dung Thư nhịn không được cười một tiếng, lấy quạt tròn gõ trái gõ phải lên đầu mấy cái tiểu gia hỏa, nhẹ giọng nói: "Đại tỷ phu lần đầu tới nhà, còn không biết làm thế nào để đến thư phòng, hai đứa có thể chỉ đường cho đại tỷ phu, được chứ?"

Một câu nói đã giải quyết được sự khốn quấn của Tam Lang và Tứ Lang, đồng thời cũng giữ gìn lòng tự tôn nho nhỏ của hai đứa nhỏ.

Ngữ khí nói chuyện tự tại mà nhẹ nhàng, có chút không giống với Dung đại cô nương cung kính mà xa cách thường ngày.

Cố Trường Tân ngước mắt nhìn nàng một cái, sau đó rất nhanh dời tầm mắt đi chỗ khác.

Dù sao Tam Lang cũng lớn hơn, ưỡn ngực nói: "Đại tỷ phu đi theo ta, thư phòng của Tam thúc ta đã đi qua vài lần, hôm nay đảm bảo sẽ không đi lạc."

Tứ lang cũng nói: "Nếu Tam ca lạc đường cũng đừng sợ, còn có Tứ lang ở đây, Tứ lang sẽ không lạc đường."

Khoé môi Cố Trường Tấn giật giật mấy cái nhẹ như không, dừng một chút rồi nói: "Làm phiền." Sau đó liền theo sau hai tiểu oa nhi đi ra khỏi điện Hà An Đường.

Sau khi bọn họ rời đi, Dung Thư cũng không muốn ngây ngốc ở lại Hà An Đường nữa, liền cáo lễ với Dung lão phu nhân, kéo tay Thẩm thị rời khỏi Hà An Đường.

Mẹ con các nàng vừa rời đi, Tam cô nương Dung Kỳ liền hạ giọng nhỏ to cùng Dung Ô: "Phu quân đại tỷ tỷ trông thật là đẹp mắt."

Dung Kỳ năm nay mới mười một tuổi, lúc nói chuyện còn mang theo chút thần thái ngây thơ.

Dung Ô liếc nhìn nàng ta một cái, lắc đầu nói: "Đẹp mắt thì có ích lợi gì? Gả chồng không phải chỉ xem vẻ bề ngoài."

Lúc trước, khi Dung Thư muốn gả cho Cố Trường Tấn, Dung lão phu nhân cùng Thừa Ân Hầu căn bản là không đồng ý. Một mặt là do môn không đăng, hộ không đối, còn mặt khác thì là do vị Trang Nguyên lang năm Gia Hữu thứ 18 này vừa mới được đề tên bảng vàng đã liền đắc tội không ít quan lớn trong triều.

Dung lão phu nhân lo lắng việc kết thân cùng với Cố gia sẽ đem đến nhiều phiền toái cho Thừa An Hầu phủ, bởi vậy đã kịch liệt phản đối cửa hôn sự này.

Vốn tưởng rằng mối hôn sự này nhất định sẽ không thành, nào biết được Thẩm thị ngày thường không quản việc lớn nhỏ lại tự thân đi đến Hà An Đường, vậy mà thực sự làm cho Dung lão phu nhân thay đổi quyết định.

Dung Ô không hiểu rốt cuộc đích mẫu đã dùng thủ đoạn gì, chỉ biết rằng Dung Thư gả cho Cố Trường Tấn, đối với bản thân nàng lại là chuyện tốt.

Dung Kỳ nửa hiểu nửa không, nhìn vào dáng vẻ tao nhã của Dung Ô, hâm mô nói: "Nói ra thì, mối hôn sự của nhị tỷ vẫn là tốt nhất!"

Dung Ô năm ngoài vừa cập kê đã đính hôn cùng con trai Hàn Lâm Viện đại học sĩ Tưởng Trăn, tên là Tưởng Thịnh Lâm. Đầu xuân năm sau nàng sẽ gả vào Tưởng gia.

Tưởng thị là gia tộc dòng dõi trâm anh, chung đỉnh nhân gia [*], ở Thượng Kinh có danh tiếng cao quý. Tưởng đại học sỹ tuy chỉ là ngũ phẩm hàn lâm, nhưng Dung Kỳ nghe nương của nàng nói, Tưởng đại học sỹ sẽ sớm được bổ nhiệm nhậm chức Tả thị lang tại Lễ Bộ, kia chẳng phải là chức quan tam phẩm sao.

Chú thích: [*] gia đình quan chức giàu có*

Tưởng Thịnh Lâm là đích trưởng tử của Tưởng Trăn, lại là nhị giáp đăng khoa tiến sĩ năm Gia Hữu thứ mười lăm, tiền đồ ngày sau chắc chắn sẽ rộng mở thênh thang. Lúc đầu, những nhân gia nhìn trúng Tưởng Thịnh Lâm có không ít, trong đó còn có cả Hộ Bộ Tả thị lang. Tả thị lang phu nhân đã mời vị Anh Quốc Công phủ Lão Phong Quân đức cao trọng vọng đến giúp khuê nữ nhà mình kết thân, ấy vậy mà cũng chẳng thành.

Vào thời điểm đó, người người ở Bắc Kinh đều nói Tưởng đại học sỹ muốn trưởng tử của mình lập nghiệp trước rồi mới thành gia, bởi vậy mới không muốn để hắn thành thân quá sớm.

Ai ngờ hai tháng sau, Dung Ô vừa mới cập kê, Tưởng gia đã lập tức phái người tới cửa cầu hôn. Đến lúc đó mọi người mới chợt hiểu ra, nguyên lai Tưởng gia đã sớm nhìn trúng con vợ lẽ của Thừa An hầu, Nhị cô nương Dung Ô.

Dung Kỳ làm sao mà lại không hâm mộ cho được?

Nhìn thấy vẻ cực kỳ hâm mộ trên gương mặt của Dung Kỳ, khoé môi Dung Ô hơi mỉm cười, nói: "Chỉ có ngươi miệng ngọt."

Bên kia Dung Thư cùng Thẩm thị vừa mới trở lại Thanh Hành viện, Thẩm thị liền kéo nàng vào, cẩn thận nhìn nàng thật kỹ lưỡng, thấy nàng sắc mặt hồng nhuận, mặt mày mang đầy ý cười, lúc này mới yên lòng nói "Mẫu thân còn lo lắng sau khi con gả chồng sẽ không quen, thế nhưng xem ra thì lời nói của Chu ma ma đều là lời nói thật."

Khi đoàn người của Dung Thư vừa mới xuống xe ngựa, Chu ma ma đã lén lôi kéo Doanh Tước đi hỏi chuyện. Doanh Tước từ hôm qua đã sớm được Dung Thư phân phó, tất nhiên chỉ chọn ra những điều tốt đẹp để nói.

Chu ma ma nghe cả nửa ngày đều là cô nương cùng với cô gia tôn trọng nhau khách, cử án tề mi, vân vân và mây mây. Sau đó bà liền vui vẻ đem những lời nói này nhất nhất thuật lại cho Thẩm thị nghe.

Lúc trước, Thẩm thị nhất quyết để cho con gái cùng Cố gia kết thân, người người trong phủ đều hướng về bà nói ra những lời mỉa mai khó chịu. Lão phu nhân thậm chí đã chỉ vào mũi của Thẩm thị, mắng bà là người ngu xuẩn chỉ biết đến tiền, tóc dài não ngắn, sau này chắc chắn sẽ hối hận đến thúi ruột.

Bởi vậy lúc nghe Chu ma ma nói xong, trái tim bồn chồn của Thẩm thị cuối cùng cũng được ổn định.

"Chu ma ma nói, Duẫn Trực đối đãi với con thập phần kính trọng, thân gia mẫu [*] Cố phu nhân cũng là một người hiền lành. Nương vẫn luôn mong ngóng con có thể kiếm được một người lang quân như ý, trước mắt cuối cùng cũng coi như là ổn thoả."

Chú thích: [*] bà sui

Cố gia mặc dù bần hàn, nhưng được cái gia quyến đơn giản, cũng không có mối quan hệ nào phức tạp. Không giống như Thừa An Hầu phủ, nhìn bên ngoài thì là gia tộc huân quý như hoa như gấm, kỳ thực bên trong lại trống rỗng, chỉ còn lại mỗi cái cái giàn hoa.

Con rể Cố Trường Tấn tuy là người có chút đoan chính, nhưng chỉ cần hắn ta thương Chiêu Chiêu thì thiếu một chút nhu tình mật ý cũng không tổn hại gì.

Theo quan điểm của Thẩm thị, một người đàn ông miệng đầy lời ngon tiếng ngọt thì ngược lại sẽ không đáng tin cậy.

Mẹ con hai người ở Thanh Hành viện chậm rãi ăn trà tâm sự.

Dung Thư đưa tay rót đầy một ly tiểu phượng đoàn cho Thẩm thị, trong đầu cẩn thận tìm kiếm từ ngữ, dự định hỏi thăm một chút về việc của Văn Khê. Nào ngờ vừa nhấc mắt đã thấy trên mặt Thẩm thị lộ rõ vẻ mệt mỏi, hai mắt rã rời, không khỏi nhăn nhăn mày.

Thẩm thị là một người cực kỳ hiếu thắng, ngay cả khi không ra khỏi Thanh Hành viện, bà lúc nào cũng để bản thân mình chỉnh chu, thoả đáng, không bao giờ để cho người khác có cớ chê cười.

Mới vừa rồi còn ở Hà An Đường, Thẩm thị đã dùng một hơi chịu đựng, không để bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của bà. Hiện tại đã về tới Thanh Hành viện, một hơi chịu đựng này kia cũng dần tiêu tán, vẻ mệt mỏi từ tận xương cốt đã không cách nào che dấu.

Lời nói đã tới đầu môi lại bị nuốt ngược trở lại, Dung Thư nhẹ giọng đổi sang câu hỏi khác: "Mẫu thân có phải đã nhiều ngày ngủ không ngon? Để con đưa đến cho nương một loại hương an thần, lát nữa kêu Chu ma ma đốt lên. Hiện tại nương đến bên giường đi ngủ một lát, hiện tại cách giờ ăn trưa cũng phải cả một canh giờ."

"Làm sao mà như vậy được? Lát nữa nương còn phải đi đến phòng bếp lớp ngó trước ngó sau một chút, mấy bà tử ở chỗ đó thích nhất là lười biếng." Thẩm thị liếc nhìn nàng một cái, lại cười nói: "Yến tiệc lần này của con nhất định phải làm thật náo nhiệt, để giữ chút thể diện, miễn cho người khác chê cười con."

"Chê cười thì cứ chê cười, con cũng chẳng để bụng." Dung Thư vươn tay đỡ Thẩm thị đứng dậy, dẫn bà về phía trường kỷ kế bên bậu cửa sổ, giọng cương quyết nói: "A nương nhất định phải nghỉ ngơi ít nhất hai khắc [*] rồi mới có thể xuống giường."

Chú thích: hai khắc là ba mươi phút.

Sự bướng bỉnh trong xương cốt của Dung Thư cùng với Thẩm thị không hề có sự sai biệt. Thẩm thị cũng không còn cách nào, đành phải nằm xuống nhắm nghiền đôi mắt.

Dung Thư tự mình đến đốt hương an thần, đợi đến khi chân mày đang nhíu lại của Thẩm thị giãn ra, nàng mới nhẹ bước ra khỏi phòng.

Chu ma ma đang ở ngoài hiên nghe lời bẩm báo của bà tử phòng bếp, thấy Dung Thư ra tới, liền cho bà tử rời đi, tiến lên cười nói với nàng: "Lão nô sáng nay cũng khuyên phu nhân chớ nhọc lọc việc mở yến tiệc, phu nhận lại nhất định không nghe. Tiểu thư ngài vừa mới mở miệng, phu nhân mới nguyện ý tranh thủ một chút rảnh rỗi nằm xuống dưỡng thân."

Dung Thư cười nhạt một tiếng, hỏi: "Mấy ngày nay tổ mẫu cùng với a nương có chuyện náo loạn gì phải không?"

Chu mâm nhìn chằm chằm Dung Thư, mặt lộ rõ vẻ khó xử, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Dung Thư lại nói tiếp: "Sao vậy ma ma? Ma ma đây là không thể nói cho ta nghe sao?"

"Lão nô không dám." Chu ma ma thở dài, hướng đôi mắt nhìn ra bên ngoài, nói: "Đại tiểu thư từ từ nghe lão nô nói."

Chu ma ma đưa Dung Thư sang bên gia phòng bên cạnh, lại rót cho Dung Thư một chén trà nhỏ, rồi mới từ từ nói:

"Buổi tối hôm qua lão phu nhân đến Thanh Hành viện, nói phu nhân đem Đông Giao thôn trang thêm vào của hồi môn của Nhị cô nương. Nhưng thôn trang kia là phu nhân mua cho người, nghĩ rằng chờ đến khi nhà thuỷ tạ bên trong xây dựng xong, sẽ chuyển giao cho người. Ngày sau lúc người với cô gia rảnh rỗi, có thể đi đến thôn trang này thưởng mai, nghe tiếng thông reo. Lão phu nhân đêm qua nói như vậy, rõ ràng là muốn nhân lúc chưa chuyển giao cho người, đưa thôn trang này chuyển đến cho người ở Thu Vận Đường đi."

Chu ma ma khi nói đến chuyện này, thực sự là không thể kìm nén được sự tức giận của mình, tâm hoả cứ từng đợt từng đợt dâng trào.

"Tất cả chi phí ăn mặt sinh hoạt, chi tiêu của Hà An Đường cùng Thu Vận Đường đều là chi từ bạc của phu nhân. Của hồi môn của đại tiểu thư người, trừ bỏ hai bộ trang sức là phía đại phòng cùng nhị phòng đưa qua, còn lại đều là tự thân phu nhân lấy ra từ của hồi môn của mình. Lão phu nhân làm tổ mẫu của tiểu thư, ấy vậy mà đến đôi bông tai cũng chẳng cho, lại còn dám cướp đoạt đồ của người, thật là quá mức tham lam!"

Dung Thư rũ mắt xuống, Dung Ô đầu xuân năm sau sẽ xuất giá, a nương là đích mẫu, về tình về lý đều phải chuẩn bị chút của hồi môn cho nàng ta. Chỉ là Dung Ô chưa từng được nuôi dưỡng dưới gối của a nương, bởi vậy của hồi môn đưa cho nàng ta cũng không cần phong phú đến vậy, chỉ cần đưa đủ để giữ gìn thể diện là được rồi.

Đông Giao thôn trang tấc đất tấc vàng, cho dù a nương không giao nó cho nàng, cũng sẽ không dại mà đưa cho người ở Thu Vận Đường.

Kiếp trước của nàng vì vụ náo loạn ở phố Trường An, nàng đã không thể hồi môn vào ngày hôm nay, cho nên nàng căn bản không biết chuyện này. Nàng chỉ nhớ đến lúc nàng trở lại Hầu phủ, a nương đã bị bệnh nặng một hồi.

Khi được hỏi a nương bị bệnh gì, a nương và Chu ma ma đều nói năng thận trọng, chỉ nói là bệnh cũ tái phát.

Chẳng lẽ a nương chính là vì chuyện này mà đau đầu, dẫn đến một hồi bệnh tật?

"Đông Giao thôn trang kia, có phải là Bùi di nương nhờ Tổ mẫu đoạt lấy?"

Bùi di nương mà Dung Thư nhắc đến chính là quý thiếp mà Thừa An hầu nạp vào, cũng chính là thân mẫu của Tứ Lang và Dung Ô, Bùi Vận. Thẩm thị không ưa gì việc cướp con của người khác, bởi vậy Dung Ô cùng Tứ lang từ nhỏ vẫn được nuôi dưỡng dưới gối của Bùi Vận, mẫu tử ba người luôn ở tại Thu Vận Đường.

Chu ma ma do dự nói: "Lão nô cũng không biết. Tuy nhiên lão nô thấy, vị kia ở Thu Vận Đường cũng thực sự là thanh cao, chắc là không làm ra cái việc xấu hổ như vậy."

Dung Thư cũng nghĩ như vậy, Bùi di nương đích thực tự tin với thân phận, vì vậy bà ta thực sự không thể làm ra những điều vô liêm sỉ như thế.

Chu ma ma thấy Dung Thư nhíu chặt đôi mày lá liễu thanh tú, trong lòng cảm thấy có chút hối hận, thởi dài nói: "Đều là do lão nô lắm miệng, những việc này vốn dĩ phu nhân không hề muốn cho tiểu thư biết. Người khó mới được trở về Hầu phủ, lão nô lại quấy rầy tâm trạng tốt của người. "

"Ma ma nói cái gì vậy? Ta biết mọi người không ai muốn ta phải lo lắng, nhưng mà ma ma ..." Dung thư cau mày, nghiêm túc nói: "Ta đã không còn là một tiểu cô nương năm xưa cần người chăm sóc nữa. Ma ma, ta mong rằng ma ma đừng giấu ta."

Dung Thư nói đến đây liền dừng lại, rồi lại cẩn thận nói thêm: "Lần sau nếu tổ mẫu lại hỏi chuyện thôn trang kia, cứ nói là đã đưa thôn trang ấy cho ta rồi. Ta cũng muốn xem xem thử, xem tổ mẫu có dám động tay đến phần của hồi môn của ta hay không. Dù sao thì trong việc này ta có ngỗ nghịch lại bà ấy cũng chẳng có gì sai. Nếu tổ mẫu dám động tay vào, ta cũng dám kêu toàn bộ người ở Thượng Kinh đến xem trò cười của Hầu phủ."

"Trước mắt chỉ còn nửa năm nữa là Dung Ô sẽ xuất giá. Để tránh tổ mẫu giở thủ đoạn làm cho a nương thêm của hồi môn cho nàng ta, sáu tháng này, ta sẽ khuyên a nương đến thôn trang dưỡng bệnh. Mắt không thấy tâm không phiền, chuyện này ta sẽ từ từ nói với a nương."

Chu ma ma mấp máy môi, tựa hồ như vẫn còn điều muốn nói, nhưng cân nhắc tới lui, cuối cùng vẫn là nuốt lời trong miệng trở về, chần chừ gật đầu.

Trong lòng Dung Thư vẫn còn một đoạn tâm sự, bởi vậy cũng không để ý đến sắc mặt kỳ lạ của Chu ma ma, nàng nghĩ tới nghĩ lui rồi nói: "Ma ma, trước khi ta thành thân, a nương có từng sai người đưa một nữ tử đến Túc Châu hay không?

Tác giả có lời muốn nói: Sau khi mọi chuyện ổn thoả, a nương của Dung Thư sẽ hoà ly, hơn nữa cũng sẽ có một nơi chốn đi về ổn thoả. A nương nàng trước nay chưa từng thích phụ thân của nàng, nàng chu cấp bạc cho Hầu phủ cũng chỉ mong đổi lại chút thanh tịnh nhưng toàn bộ tài sản ruộng đất cửa hàng trong của hồi môn thì bà ấy vẫn luôn nắm trong tay mình.

Gia đình của nữ chính không tốt nhưng nàng sẽ không phải chịu ấm ức, yên tâm!

Editor: mặc dù rất bận nhưng vẫn cố 1 chút, cố 1 chút để dịch xong từng chương, chỉ là không nỡ bỏ rơi 2 bạn Cố Trường Tấn và Dung Thư này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro