Chương 45: Bị cấm túc
Editor: Frenalis
Trở về Cảnh Ngọc cung, Thẩm Khinh Trĩ mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lười biếng dựa vào chiếc giường La Hán, để mặc Ngân Linh lau mặt cho mình.
Chiếc khăn ấm áp áp lên mặt, hơi nóng bốc lên làm ấm lòng, sự căng thẳng và mệt mỏi của cả buổi sáng đều tan biến. Lau sạch tay và mặt xong, Thẩm Khinh Trĩ liền thay bộ váy áo tinh xảo, mặc vào bộ váy áo mềm mại thường ngày.
Thích Tiểu Thu vừa dặn dò Đồng Quả buổi trưa thêm một bát mì bò, xoay người đi vào tẩm điện, nhìn thấy Thẩm Khinh Trĩ đang ngồi thở dài.
"Mệt quá."
Thích Tiểu Thu mím môi, đi tới nói: "Chiêu Nghi, lát nữa là có thể dùng bữa trưa rồi, buổi trưa người dùng nhiều một chút, nghỉ trưa một lát là hết mệt."
Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, nàng uống một bát chè ngân nhĩ hạt sen, mới cảm thấy toàn thân thoải mái.
"Đi gọi Nghênh Hồng đến đây."
Bất kể Quý thái phi vì sao mà đến, nhưng dù sao bà ta cũng đã giúp mình, cũng cứu được Nghênh Hồng.
Không lâu sau, Thích Tiểu Thu đã dẫn Nghênh Hồng đến.
Nghênh Hồng vào cung hai năm trước, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, nàng ấy thật thà chất phác lại siêng năng, từ sớm đã được các cô cô ở Thượng Cung Cục chọn trúng, chuẩn bị đưa đến chỗ các cung nương nương.
Có thể đến chỗ Thẩm Khinh Trĩ, cũng là do Thẩm Khinh Trĩ nhìn trúng nàng ấy.
Không ngờ một tiểu cung nữ tam đẳng nhỏ bé như vậy, hôm nay lại trở thành nhân vật chính của vở kịch lớn, tất cả mọi chuyện đều xoay quanh một mình nàng ấy mà diễn ra, cũng may nàng ấy ý chí kiên định, gan dạ tỉ mỉ, mới ổn định được tình hình.
Chắc là bây giờ mới bắt đầu sợ hãi, lúc Nghênh Hồng đi vào nhã thất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thân hình gầy yếu càng thêm yếu ớt, như một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Nàng ấy vừa vào đã muốn hành đại lễ với Thẩm Khinh Trĩ, may mà Thích Tiểu Thu nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy nàng ấy.
Thẩm Khinh Trĩ cười nói: "Ngồi xuống nói chuyện đi."
Nghênh Hồng lúc này mới dám ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, nước mắt liền tuôn ra như suối, gần như nghẹn ngào không thành tiếng.
Thẩm Khinh Trĩ thở dài, dịu dàng an ủi nàng ấy: "Khóc ra đi, khóc ra là sẽ ổn thôi."
Nghênh Hồng bật khóc nức nở. Dù sao nàng ấy cũng bị kinh hãi, cho dù khóc lớn cũng không khiến người ta chán ghét, chỉ khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Đợi đến khi Nghênh Hồng khóc mệt, nước mắt cũng chảy hết, Thích Tiểu Thu mới đưa cho nàng ấy một chiếc khăn ấm để lau mặt.
Nghênh Hồng ngại ngùng mở miệng: "Chủ tử, nô tỳ làm phiền người rồi."
Thẩm Khinh Trĩ lắc đầu nói: "Nói gì vậy, nếu không phải vì ta, ngươi đâu cần phải chịu đựng chuyện này."
Nếu hôm nay không có Quý thái phi, cho dù nàng liều chết bảo vệ Nghênh Hồng, e rằng cũng chỉ có thể để nàng ấy ít chịu hình phạt hơn mà thôi, chung quy vẫn không thoát khỏi việc phải vào Thận Hình Tư một chuyến.
Thẩm Khinh Trĩ rũ mắt xuống: "Bọn họ không vừa mắt Thái Hậu nương nương được thế, không vừa mắt ta được sủng ái, cho nên luôn muốn ra tay với Cảnh Ngọc cung."
"Bây giờ ta chỉ là một Chiêu Nghi, trong khả năng của mình ta nhất định không để bất kỳ ai trong cung ta phải chịu khổ chịu nạn, vì bản thân ta cũng không được," Thẩm Khinh Trĩ nhìn Nghênh Hồng, "Chuyện hôm nay tuy ta đã sớm có chuẩn bị, nhưng lại xem nhẹ sự cứng rắn của đối phương."
Hôm nay nàng đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng không ngờ Đức thái phi lại muốn xé rách mặt, Tưởng gia với Tô gia ngay cả hòa khí bề ngoài cũng không muốn duy trì, cứ muốn nàng phải chết.
Chỉ có ngàn ngày làm đạo tặc, nào có ngàn ngày phòng đạo tặc, cho dù Thẩm Khinh Trĩ có chuẩn bị kỹ càng đến đâu, cũng không thể lường trước được sự liều lĩnh của đối phương.
Nhưng đây không phải lỗi của nàng, cũng không phải lỗi của Nghênh Hồng, càng không phải lỗi của bất kỳ ai trong Cảnh Ngọc cung.
Tất cả đều là lỗi của kẻ gây ra chuyện.
Thẩm Khinh Trĩ nhìn Nghênh Hồng: "Dù sao thì, ngươi đã làm tốt hơn ta tưởng tượng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh đĩnh đạc, ngay cả Đức thái phi cũng bị ngươi chất vấn đến cứng họng, ta rất an tâm, cũng rất cảm tạ ngươi đã giữ vững bản tâm của mình, không vì quyền thế uy hiếp mà phản bội. Nghênh Hồng, cảm tạ ngươi."
Nước mắt vừa mới ngừng của Nghênh Hồng lại tuôn ra, làm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy: "Chủ tử, người nói gì vậy, ân tình của người đối với nô tỳ, nô tỳ cả đời cũng không quên, nếu nô tỳ dám phản bội chủ tử, trời tru đất diệt cũng không đủ."
Chủ tử tìm thái y, thậm chí còn tự mình bỏ tiền ra tìm thuốc ở Thái Y Viện cho nàng, mới cứu được mạng mẫu thân của nàng. Mẫu thân được cứu, muội muội cũng được cứu, Thẩm Khinh Trĩ đã giúp gia đình nàng không phải chia lìa âm dương, nàng nếu phản bội Thẩm Khinh Trĩ, vậy thì nàng còn không bằng cầm thú.
Nghênh Hồng khóc nói: "chủ tử, bệnh tình của mẫu thân nô tỳ đã khỏi, bây giờ bà cũng có thể tự nuôi sống bản thân, trên đường đi đến Vọng Nguyệt cung nô tỳ đã nghĩ kỹ rồi, nếu bọn họ nhất định bắt nô tỳ nhận tội, nô tỳ sẽ đến Thận Hình Tư, nô tỳ không sợ bị đánh. Chủ tử không hãm hại ai, nô tỳ không làm sai chuyện, chúng ta đều không sợ, kẻ sợ hãi chính là kẻ làm chuyện tán tận lương tâm."
Cô nương này thật là cứng cỏi.
"Nha đầu ngốc, sao ta có thể để người của Cảnh Ngọc cung vào Thận Hình Tư được? Bất cứ ai trong Cảnh Ngọc cung của ta cũng không thể bị người khác ức hiếp."
Thẩm Khinh Trĩ đưa tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng ấy: "Được rồi, chuyện hôm nay coi như qua đi, có lời của Quý thái phi, Thận Hình Tư không dám làm càn, còn những kẻ đã vào Thận Hình Tư, bọn họ sẽ nói gì, nhận tội cho ai, đã không còn liên quan đến chúng ta nữa."
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Thẩm Khinh Trĩ nói: "Hai ngày nữa Hoàng Thượng sẽ hồi cung, đợi Hoàng Thượng trở về, chuyện này sẽ kết thúc."
Nghênh Hồng nghe nàng nói, vẻ mặt dần dần thả lỏng. Dù sao nàng ấy cũng còn trẻ, trong lòng vẫn là sợ hãi.
Thẩm Khinh Trĩ dịu dàng hỏi: "Không sợ nữa?"
Lúc này Nghênh Hồng mới hiểu, Thẩm Khinh Trĩ là cố ý an ủi nàng ấy, sợ nàng ấy sợ hãi không ngủ được. Nghênh Hồng e thẹn gật đầu: "Vâng, hồi chủ tử, nô tỳ không sợ nữa."
Thẩm Khinh Trĩ: "Được rồi, hôm nay ngươi đừng làm việc nữa, về nghỉ ngơi cho khỏe. Đi đi."
Nghênh Hồng đứng dậy hành lễ, được Thích Tiểu Thu dẫn ra khỏi nhã thất.
Đi xa rồi, Nghênh Hồng mới nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Thu tỷ tỷ, sau này muội phải làm sao?"
Thích Tiểu Thu xoa cái đầu nhỏ của nàng ấy: "Sau này muội cứ làm như thế nào thì cứ làm như vậy, làm tốt phận sự của mình là được, đến tết nếu muội làm tốt, chủ tử còn thưởng cho muội nữa."
Nghênh Hồng lập tức cười nói: "Chủ tử thật tốt."
Chuyện hôm nay gần như theo gió thu mát mẻ truyền đến mọi ngóc ngách trong cung, ai ai cũng xì xào bàn tán, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra.
*****
Buổi trưa Thẩm Khinh Trĩ ăn một bát mì bò hầm nhừ, nước dùng đậm đà, thịt thơm nức mũi, bên trong có thêm chút vị cay nồng của hạt tiêu làm ấm dạ dày nàng, khiến đầu lưỡi đang có chút đắng chát của nàng cảm nhận được hương vị thơm ngon của món ăn.
Người của Ngự Thiện Phòng đều là những kẻ tinh tường, bữa trưa hôm nay của Cảnh Ngọc cung đặc biệt thịnh soạn, không chỉ có món sườn xào chua ngọt mà Thẩm Khinh Trĩ thích ăn, cá chép hấp, còn có thêm một đĩa tôm sông chiên giòn.
Bên trên rắc một lớp muối tiêu, ăn vừa thơm vừa giòn, rất ngon miệng.
Thẩm Khinh Trĩ luôn luôn dùng bữa cùng với các cung nhân, nàng không bao giờ ăn một mình, thức ăn thừa đều chia cho các cung nhân cùng thưởng thức, sau khi bữa trưa thịnh soạn này kết thúc, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc sống trong cung có tốt hay không, chỉ cần nhìn vào bữa ăn hàng ngày là có thể đoán được đại khái.
Những người trong Ngự Thiện Phòng đều là người tinh mắt, nên lấy lòng ai nên nhắc nhở ai, bọn họ chưa bao giờ sai.
Thẩm Khinh Trĩ dùng xong bữa trưa thì đi nghỉ ngơi, đợi đến khi tỉnh dậy là vào buổi chiều, đã khôi phục tinh thần.
Một ngày sau đó sóng yên biển lặng, trong cung dường như không có chuyện gì xảy ra, vẫn là mỗi cung tự lo chuyện của mình.
Các cung nhân của Cảnh Ngọc cung tuy không nói ra miệng nhưng thần sắc vẫn có thêm vài phần căng thẳng, bọn họ trong cung cũng đều im lặng, không dám phát ra tiếng động.
Chỉ có tiểu cung nữ đáng lẽ phải sợ hãi nhất là Nghênh Hồng, vẫn làm việc một cách nghiêm túc, không hề lười biếng.
Thẩm Khinh Trĩ thậm chí còn thấy Nghênh Hồng lúc rảnh rỗi còn đan giỏ tre. Nàng tò mò hỏi một câu, mới biết trước kia ở nhà nàng ấy đã học qua, những năm đầu khi phụ thân mới mất, cả nhà họ đều dựa vào nghề đan tre để kiếm sống, nếu không phải mẫu thân bệnh nặng, cuộc sống thật ra cũng không khó khăn.
Nghênh Hồng thấy còn hai tháng nữa là đến mùa đông, hoa nhài hải đường mà Thẩm Khinh Trĩ yêu thích nhất không chịu được mùa đông, nàng ấy liền tìm dây leo, muốn làm cho mỗi chậu hoa một chiếc giỏ hoa để giữ ấm.
Hoa tươi sáng xinh đẹp rực rỡ, có thể sống lâu thêm một chút cũng tốt.
Thẩm Khinh Trĩ thấy nàng ấy đan đẹp, bản thân cũng hứng thú, bèn khởi xướng các cung nhân cùng học đan giỏ tre.
Nàng vốn khéo tay, học những kiểu dáng đơn giản gần như vừa học là biết, nửa ngày đã đan được gần nửa chiếc giỏ tre, càng nhìn càng thích.
Thứ nàng đan kỳ thật không thể gọi là giỏ tre, mà là chiếc giỏ nhỏ để đồ lặt vặt trên bàn, rất tinh xảo.
Thích Tiểu Thu không học được cái này, chỉ có thể ở bên cạnh trợ giúp, nhưng cũng trêu chọc nàng: "Tay nghề này của chủ tử, sau này học thêm vài kiểu dáng đều có thể mang ra ngoài kiếm sống, một cái ít nhất cũng kiếm được năm đồng."
Thẩm Khinh Trĩ véo nàng ấy một cái, cười nói: "Vậy được, cảm tạ Tiểu Thu tỷ tỷ yêu thích, giỏ tre này ta làm xong rồi, tỷ nhất định phải mua, năm đồng không bớt một xu."
Nghe nàng nói như vậy, các cung nữ đều cười rộ lên.
Mọi người ồn ào một hồi, bầu không khí căng thẳng của Cảnh Ngọc cung đã dịu đi.
******
Chiếc giỏ tre này còn chưa làm xong, long giá của Hoàng Thượng đã hồi cung, trước khi mặt trời lặn đã vào Trường Tín cung.
Thẩm Khinh Trĩ không biết chuyện này, Tiêu Thành Dục không thích đi đâu cũng có một đám người đi theo, nên không cho bày tiệc, cũng không cần ai phải long trọng nghênh đón hắn hồi cung.
Hắn tự mình hồi cung, vừa về đến Càn Nguyên cung đã bắt đầu xử lý chính sự, không chậm trễ một khắc nào. Đợi đến khi Hoàng Thượng hỏi han tất cả các đại thần xong, mới rảnh rỗi dùng bữa tối.
Hắn vội vàng đi đường hai ngày, thật ra không có khẩu vị, nhưng hắn tuổi trẻ lực mạnh, không có khẩu vị cũng cảm thấy đói bụng, vẫn ăn một bát lớn hủ tiếu xào.
Niên Cửu Phúc thấy sắc mặt hắn như thường, lúc này mới nhỏ giọng nói chuyện xảy ra ở Vọng Nguyệt cung hôm trước.
Tiêu Thành Dục rất không thích người khác nói chuyện ngắt quãng, hỏi một câu đáp một câu, hắn buông hủ tiếu xuống, quay sang ăn bánh bao nhân thịt cua, chỉ để Niên Cửu Phúc tự mình nói.
Niên Cửu Phúc hầu hạ Hoàng Thượng mười mấy năm, hai người gần như cùng nhau lớn lên, rất hiểu thói quen của ngài ấy. Thấy tiểu thái giám dâng bánh bao lên, hắn vội vàng đi múc một bát canh rau cần thịt bò, đặt bên cạnh Hoàng Thượng.
"Bệ hạ, Thẩm chiêu nghi đã không còn sơ hở, nhưng Đức thái phi nương nương lại có chút hùng hổ doạ người, cho dù không nắm được bất kỳ tội chứng nào của Chiêu Nghi, cũng nhất định phải đưa cung nhân của Cảnh Ngọc cung vào Thận Hình Tư, nói là muốn thẩm vấn cùng nhau."
Tiêu Thành Dục cầm đũa khựng lại, vẫn không nói gì.
Niên Cửu Phúc dè dặt nhìn hắn một cái, mới nói: "Chuyện này vốn đã không còn đường xoay chuyển, ngay cả Trương đại bạn cũng không được nể mặt, cuối cùng là... là Quý thái phi nương nương ra mặt, Đức thái phi nương nương mới không thành công."
Nghe đến sinh mẫu mình, lông mày Tiêu Thành Dục cũng không thèm động đậy, hắn chậm rãi ăn canh đợi Niên Cửu Phúc nói hết.
"Đức thái phi nương nương với Quý thái phi nương nương cũng không có thù oán gì, Quý thái phi nương nương cảm thấy Cảnh Ngọc cung vô tội nên cuối cùng chỉ bắt ba cung nhân của Thượng Cung Cục, Vương Trọng đang thẩm vấn."
Nói đến đây, Niên Cửu Phúc mới nhịn không được nói móc: "Vương Trọng cũng vậy, hắn ta chẳng lẽ không biết những chuyện quanh co trong hậu cung hay sao, sao còn phải đợi Quý thái phi nương nương ra mặt mới làm việc, thật là..." Thật là không hiểu quy củ, không biết trung thành.
Niên Cửu Phúc không nói ra, nhưng ý tứ trong lời nói lại rõ ràng.
Nói đến đây là có thể kết thúc, Niên Cửu Phúc thấy Tiêu Thành Dục buông bát đũa, mới hỏi: "Bệ hạ, đi Ngự Thư Phòng?"
Tiêu Thành Dục mới liếc hắn một cái: "Đi Cảnh Ngọc cung."
*****
Lúc này ở Cảnh Ngọc cung, Thẩm Khinh Trĩ vẫn đang tập trung tinh thần đan giỏ tre.
Chiếc giỏ tre của nàng chỉ còn bước viền cuối cùng, đêm nay là có thể làm xong.
Đêm đầu thu ở Trường Tín cung hơi lạnh, so với mùa hè thì mát mẻ hơn nhiều, Thẩm Khinh Trĩ dựa vào ghế nằm trong sân, tay thoăn thoắt đan.
Thích Tiểu Thu ngồi bên cạnh phe phẩy quạt cho nàng, xua đi những con muỗi bay về phía ánh đèn.
"Chủ tử, hôm nay đan xong giỏ tre, ngày mai làm thêm một cái túi vải bỏ vào bên trong, như vậy dùng sẽ tiện hơn."
Thích Tiểu Thu đưa ra ý kiến, Thẩm Khinh Trĩ gật đầu: "Ừ, ngày mai làm thêm cái túi."
Hôm nay Đồng Quả không trực, đã lui xuống nghỉ ngơi, Ngân Linh bưng chậu đồng đến, ngâm chân cho Thẩm Khinh Trĩ. Trong chậu đồng có bỏ nước hoa nhài, hương thơm thoang thoảng lan tỏa trong sân, ấm áp dễ chịu.
Thẩm Khinh Trĩ giãn lông mày, cười véo má Ngân Linh: "Ngân Linh thật ngoan, ta thật sự rất thích ngươi."
Nếu là ngày thường, Ngân Linh nhất định sẽ đỏ mặt nói chủ tử đừng trêu ghẹo nô tỳ nữa, hôm nay nàng ấy lại cúi đầu không nói gì. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Thẩm Khinh Trĩ hơi nghi hoặc, đang định hỏi nàng ấy làm sao vậy, thì nghe thấy từ cửa thuỳ hoa không xa truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Trông nàng rất vui vẻ nhỉ."
Thẩm Khinh Trĩ kinh ngạc ngẩng đầu lên. Ngay sau đó, khuôn mặt tuấn tú vô cùng của Tiêu Thành Dục đập vào đôi mắt hoa đào của Thẩm Khinh Trĩ. Hắn vừa bước qua cửa thuỳ hoa, đứng dưới ánh đèn lưu ly cạnh cửa, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng khuôn mặt hắn, khiến cho ánh mắt và lông mày đều nhuốm một tia ấm áp.
Hình như có chút khác biệt so với ngày thường.
Giọng nói của Tiêu Thành Dục tuy mang theo sự thoải mái, nhưng ánh mắt và lông mày lại không hề có ý cười.
Thẩm Khinh Trĩ không ngờ hôm nay hắn đã hồi cung, nhất thời không biết phản ứng thế nào, đợi nàng hoàn hồn lại thì Tiêu Thành Dục đã vào hậu viện, đến trước mái hiên.
"Bệ hạ, sao người lại về rồi." Thẩm Khinh Trĩ vội vàng định đứng dậy.
Tiêu Thành Dục xua tay, bảo nàng tiếp tục ngâm chân, không cần hành lễ.
Thẩm Khinh Trĩ hơi ngại ngùng, đôi chân nhỏ trắng nõn ngâm trong chậu đồng khẽ động đậy, các ngón chân xấu hổ co lại với nhau.
Ánh mắt Tiêu Thành Dục dừng lại trên đôi chân nàng một chút, rồi nhẹ nhàng lướt qua.
Thích Tiểu Thu đã mang ghế đến, Tiêu Thành Dục bèn ngồi xuống dưới mái hiên, thản nhiên nhìn chiếc giỏ tre trong tay Thẩm Khinh Trĩ: "Đây là cái gì?"
Sự kinh ngạc của Thẩm Khinh Trĩ chỉ thoáng qua, nàng nhanh chóng thả lỏng, mỉm cười giơ chiếc giỏ tre trong tay lên cho hắn xem: "Đây là giỏ tre đan bằng cành liễu, gần đây không có việc gì nên học cùng cung nữ, thấy cũng khá thú vị."
Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười, trên mặt cũng không giấu vẻ đắc ý: "Hôm nay tần thiếp mới học mà đã biết làm giỏ tre rồi, bệ hạ, tần thiếp có phải rất thông minh không?"
Giọng điệu nàng mang theo sự tinh nghịch, cứ như vậy nhìn Tiêu Thành Dục, giống như đứa trẻ đang cầu xin lời khen, đáng yêu lại thú vị.
Tiêu Thành Dục nhận lấy chiếc giỏ tre, ánh mắt cẩn thận quan sát một lượt, sau đó mới trả lại cho nàng: "Không tệ."
Thẩm Khinh Trĩ khẽ cười thành tiếng, vui mừng khôn xiết.
Lúc hai người nói chuyện, cung nhân đều lui xuống, dưới mái hiên chỉ còn lại đế phi. Thẩm Khinh Trĩ thấy Tiêu Thành Dục có vẻ mệt mỏi, bèn quan tâm hỏi: "Bệ hạ, hôm nay người là trực tiếp chạy về sao? Có mệt không? Nếu mệt thì chúng ta nghỉ ngơi sớm nhé?"
Tiêu Thành Dục chỉ buộc tóc lỏng lẻo, hiển nhiên đã tắm rửa thay y phục, Thẩm Khinh Trĩ không hỏi hắn có cần tắm rửa nữa không.
Tiêu Thành Dục ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, giọng nói cũng khàn đi ba phần: "Không vội."
Thẩm Khinh Trĩ bèn ồ một tiếng, tiếp tục đan giỏ tre.
Tay nàng rất khéo léo, nhanh chóng hoàn thành vòng viền cuối cùng, một chiếc giỏ tre nhỏ bằng bàn tay xuất hiện trong tay nàng.
Tiêu Thành Dục hình như chưa từng thấy ai làm giỏ tre, ngồi bên cạnh yên lặng nhìn nàng đan, đợi nàng làm xong, hắn đưa tay nhận lấy: "Tay nàng đúng là khéo léo."
Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười: "Để mấy hôm nữa tần thiếp học thêm, làm cho bệ hạ một cái ống đựng bút, bệ hạ đừng chê nhé."
Tâm trạng Tiêu Thành Dục vốn không được tốt, nhưng yên lặng nhìn nàng làm đồ mây tre một lúc, lại nghe được câu này, tâm trạng u ám không khỏi rộng mở hơn, không còn cảm thấy phiền lòng nữa.
Tiêu Thành Dục thở dài một hơi, đề nghị: "Không chỉ ống đựng bút, hộp mực, hộp đựng nghiên cũng làm một cái đi, nếu nàng làm tốt, trẫm sẽ có thưởng."
Thẩm Khinh Trĩ chỉ thuận miệng nói, không ngờ Tiêu Thành Dục lại coi là thật, nàng cũng không từ chối, chỉ nói: "Vậy tần thiếp xin chờ đợi trọng thưởng của bệ hạ."
Chỉ nói vài câu, Thẩm Khinh Trĩ cũng nhận ra tâm trạng Tiêu Thành Dục không vui, suy nghĩ một chút lại nói: "Chuyện trong cung, bệ hạ đã biết rồi chứ?"
Tiêu Thành Dục hẳn là đã biết chuyện Vọng Nguyệt cung, đêm nay mới đến Cảnh Ngọc cung, chắc là có chuyện chính sự muốn nói.
"Ừ, biết rồi." Tiêu Thành Dục gật đầu.
Thẩm Khinh Trĩ khẽ động đậy chân trong chậu nước, cảm thấy nước hơi lạnh, bèn lấy khăn lau ở bên cạnh lau khô đôi chân.
Tiêu Thành Dục định nói tiếp, nhưng bị động tác của nàng cắt ngang. Chẳng hiểu sao hắn lại im bặt, chỉ nhìn nàng lau chân đi tất.
Đợi nàng xong xuôi, Tiêu Thành Dục mới lên tiếng tiếp: "Lần này Tưởng gia quá nóng vội, cũng quá đáng", giọng hắn càng thêm trầm thấp, "Bọn họ cứ tưởng phụ hoàng băng hà thì có thể tùy ý thao túng trẫm. Bọn họ nghĩ hay thật đấy."
Thẩm Khinh Trĩ đi giày thêu xong, ngồi thẳng người yên lặng lắng nghe hắn nói.
"Lần này bọn họ cứng rắn như vậy, không có chứng cứ mà vẫn ra tay, rõ ràng đã có quyết tâm không thành công thì thành nhân. Nếu lần này trẫm nhịn, sau này bọn họ còn dám làm càn."
Thẩm Khinh Trĩ mím môi: "Bệ hạ..."
Tiêu Thành Dục nghiêng đầu, ánh mắt chạm phải đôi mắt nàng: "Nàng yên tâm, trẫm sẽ không để nàng bị oan uổng."
Lòng Thẩm Khinh Trĩ nhẹ nhõm, nàng chớp mắt khẽ cười: "Đa tạ bệ hạ."
Tiêu Thành Dục ừ một tiếng, nói tiếp: "Sau này trẫm đi đâu cũng mang nàng theo, như vậy bọn họ dù muốn ra tay cũng phải cân nhắc xem có thành công hay không."
Nếu không thành công, chính là cục diện cá chết lưới rách.
Thẩm Khinh Trĩ không ngờ Tiêu Thành Dục lại có dự định như vậy, mặt nàng ửng hồng, càng tôn lên dung nhan xinh đẹp như hoa.
"Bệ hạ..." Thẩm Khinh Trĩ e thẹn cảm động.
Tiêu Thành Dục: "Nhưng lần này, nàng làm rất tốt."
"Nhưng dù tần thiếp đã chuẩn bị kỹ càng, vẫn không ngờ tới sự nóng vội và tàn nhẫn của họ", Thẩm Khinh Trĩ nói, "Nếu không có Quý thái phi nương nương ra tay, e rằng cung nữ Nghênh Hồng trong cung của tần thiếp đã bị đưa vào Thận Hình Tư, không chết thì cũng mất nửa cái mạng."
Giọng Thẩm Khinh Trĩ có chút lạnh lẽo: "Nghênh Hồng trung thành với tần thiếp, chắc chắn sẽ không nhận tội oan, nhưng tần thiếp không giống bọn họ, tần thiếp trân trọng mỗi người bên cạnh mình."
"Đánh cung nữ của tần thiếp, chính là đánh tần thiếp." Giọng nàng càng thêm lạnh lùng: "Bệ hạ, lần này tuy là Đức thái phi ra tay, nhưng Hòa tần chưa chắc không biết."
Tiêu Thành Dục đưa tay ra, nắm lấy tay nàng đang đặt trên đầu gối. Nàng vừa dùng khăn ấm lau tay, tay nàng ấm áp mang theo chút hơi ấm ẩm ướt: "Ừ, lần này Tưởng thị sẽ không chiếm được lợi lộc gì."
Thẩm Khinh Trĩ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Tạ bệ hạ."
Tiêu Thành Dục nhìn nàng hỏi: "Quý thái phi đã nói gì với nàng?"
Tiêu Thành Dục chưa bao giờ gọi là mẫu phi, trước kia gọi là Nghi phi nương nương, bây giờ thì là Quý thái phi, chưa từng có ý thân cận.
Thẩm Khinh Trĩ thuật lại lời Quý thái phi, rồi nói: "Bệ hạ, tần thiếp cho rằng, Quý thái phi muốn thông qua tần thiếp để hòa hảo với bệ hạ."
Tiêu Thành Dục suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không, bà ấy không phải muốn lấy lòng trẫm, bà ấy muốn lôi kéo nàng", giọng Tiêu Thành Dục cũng lạnh đi, "Nàng không biết bà ấy là người thế nào đâu, trong mắt bà ấy không có tình thân, không có tình mẫu tử, cũng không có nghĩa phu thê, trong mắt bà ấy chỉ có vinh hoa phú quý."
Thẩm Khinh Trĩ im lặng lắng nghe, không đáp lời.
Tiêu Thành Dục nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, những vết chai trên tay nàng cọ xát vào lòng bàn tay hắn, cảm giác rất kỳ lạ, nhưng không khiến người ta chán ghét.
"Trước kia bà ấy có thể dùng sắc đẹp để lấy lòng sủng ái, tranh giành được tất cả những gì bà ấy muốn, bà ấy sinh trưởng tử cho phụ hoàng, trở thành một trong Tứ phi, giờ nhi tử của bà ấy làm hoàng đế, nhưng bà ấy lại không được làm Thái Hậu."
Tiêu Thành Dục nói với Thẩm Khinh Trĩ: "Bà ấy sẽ không cam lòng đâu."
Đối với sinh mẫu của mình, Tiêu Thành Dục có rất nhiều điều không thích, những trải nghiệm thời niên thiếu khiến hắn luôn cảnh giác với người này, đến bây giờ hắn kế thừa đại thống, trở thành bậc cửu ngũ chí tôn, thái độ của hắn với Quý thái phi vẫn như vậy.
Bà ta sinh ra là để sống cho bản thân, trong mắt chưa bao giờ có người khác.
Nhưng những lời này hắn chỉ có thể chôn giấu trong lòng, không thể nói với bất kỳ ai, bây giờ thì khác, hắn có thể nói với Thẩm Khinh Trĩ. Không phải vì sủng ái tin tưởng, chỉ là vì hai người họ là người cùng đường, chỉ có hiểu rõ ý của nhau mới có thể cùng nhau đi tiếp con đường này.
Những lời này nói ra, hắn liền cảm thấy toàn thân thư thái, đột nhiên nhớ tới lời mẫu hậu từng nói với hắn: "Con cần có một người để chia sẻ những vui buồn, hỉ nộ ái ố của con, không thể một mình gánh chịu.
Người này không cần nhiều, hoàng nhi, cả đời con có thể tìm được một người, đã may mắn hơn phụ hoàng con rồi."
Giờ phút này, hắn mới hiểu được ý nghĩa của câu nói đó. Cảm giác có người để tâm sự thật sự rất tốt, rất tuyệt, khiến hắn chìm đắm trong đó không nỡ rời xa.
Khi hắn nói hết những tâm tư về Quý thái phi cho Thẩm Khinh Trĩ nghe, chỉ cảm thấy tảng đá lớn đè nặng trong lòng mười mấy năm qua cuối cùng cũng được dỡ bỏ, không còn treo lơ lửng trên đầu hắn nữa, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tiêu Thành Dục khi nói chuyện vẫn luôn không có biểu cảm gì, nhưng Thẩm Khinh Trĩ lại có thể cảm nhận được chút tâm trạng của hắn từ đôi tay đang nắm chặt.
Hình như hắn đã buông bỏ được, lại hình như có chút giải thoát, dù sao cũng không phải chuyện xấu.
Thẩm Khinh Trĩ cúi đầu lắng nghe, đợi hắn nói xong, mới nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, người nói như vậy tần thiếp đã hiểu rồi. Không trách Quý thái phi nương nương cứ nói tần thiếp có chuyện gì cũng có thể tìm nương nương, hóa ra không phải vì tần thiếp, cũng không phải vì bệ hạ, Quý thái phi nương nương chỉ muốn biết chuyện trong cung. Nương nương cũng muốn để tần thiếp cầu xin, chỉ khi tần thiếp có chuyện cầu xin thì mới thay nương nương làm việc."
Giữa lông mày Tiêu Thành Dục dần dần hiện lên ý cười. Mấy ngày nay bôn ba vội vã, hắn mệt cả tâm lẫn thân, về đến hoàng cung lại phải đối mặt với vô số triều thần và tấu chương, chưa từng thực sự được thư giãn.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng trước là tiên đế băng hà, sau là Thái Hậu rời cung, hai người từ nhỏ đã tận tâm dạy dỗ hắn, cùng hắn trưởng thành đều rời khỏi, hắn cảm thấy trong lòng trống trải. Cảm giác này không rõ ràng, cũng không khiến hắn rối loạn, nhưng lại khiến hắn khó chịu không được thoải mái.
Những người từng đồng hành cùng hắn dần dần rời đi. Từng có khoảnh khắc hắn cảm thấy mình rất cô độc, nhưng hiện tại hắn lại không cảm thấy như vậy.
Tiêu Thành Dục nắm chặt tay Thẩm Khinh Trĩ. Sẽ có những người đồng hành mới đến bên hắn, cùng hắn bước tiếp trên con đường rộng mở phía trước.
Thẩm Khinh Trĩ bỗng bị Tiêu Thành Dục siết chặt tay, kinh ngạc gọi: "Bệ hạ?"
Ánh mắt Tiêu Thành Dục hạ xuống, chậm rãi dừng trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Hắn dùng sức kéo nàng đứng dậy, ôm nàng vào lòng.
"Ái phi nói đúng, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi thôi."
*****
Đêm nay Tiêu Thành Dục tuy có chút mệt mỏi, nhưng hứng thú lại rất cao, ban đêm không chỉ gọi nước hai lần, mà sau khi xong chuyện còn nói chuyện với Thẩm Khinh Trĩ một lúc.
Hắn rất hưởng thụ khoảnh khắc ôn nhu này, nhưng Thẩm Khinh Trĩ lại vừa mệt vừa buồn ngủ. Không có lý do gì khác, Tiêu Thành Dục lúc hứng thú lên, thật sự rất biết cách hành hạ người ta.
Có lẽ là vừa khai thông, nên hắn nhất thời cao hứng bày ra đủ trò, nửa đêm dằn vặt như vậy, Thẩm Khinh Trĩ cảm thấy xương cốt đều mềm nhũn.
Tuy mệt, nhưng trong lòng lại rất thoải mái.
Nam nhân trẻ tuổi thật là tốt.
Tiêu Thành Dục ôm nàng vào lòng, để nàng mềm mại dựa vào người mình, giọng nói toát lên vẻ sảng khoái: "Lần này nàng muốn được ban thưởng gì?"
Thẩm Khinh Trĩ nửa mê nửa tỉnh, đầu óc mơ màng, cả người như đang chìm nổi trong nước, có chút vấn vương khó tả.
"Hửm?" Nàng cựa quậy cổ, mái tóc dài mượt mà cọ xát trên cánh tay Tiêu Thành Dục, "Bệ hạ, bệ hạ nói gì cơ?"
Giọng nàng mơ hồ không rõ.
Tiêu Thành Dục cúi mắt, vuốt lại mái tóc dài cho nàng, hỏi lại: "Nàng muốn gì?"
Thẩm Khinh Trĩ đã sắp chìm vào giấc mộng đẹp, bèn đáp lại qua loa: "Gì cũng được."
Giọng nói của nàng như đang mê sảng, vang lên bên tai Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ ban thưởng gì, tần ... tần thiếp liền muốn cái đó."
Ngay sau đó, nàng chìm sâu vào giấc ngủ, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào bên cạnh nữa.
Tiêu Thành Dục buông tay, để nàng yên ổn nằm trên gối mềm, thổi tắt đèn bên trong màn.
Gì cũng được sao? Tiêu Thành Dục như có điều suy nghĩ.
Có lẽ vì bị Tiêu Thành Dục hành hạ quá sức, cả đêm nay Thẩm Khinh Trĩ đều nằm mơ. Trong mơ, nàng lúc thì phi ngựa trên thảo nguyên, lúc thì vùng vẫy bơi trong sóng biển, cuối cùng mới chìm vào giấc ngủ trong khu rừng yên tĩnh.
Những giấc mơ kỳ quái đêm qua khiến Thẩm Khinh Trĩ ngủ không ngon, đến sáng sớm hôm sau, Tiêu Thành Dục vừa trở mình, Thẩm Khinh Trĩ đã tỉnh theo.
"Bệ hạ, giờ Mão rồi sao?" Giọng nói của Thẩm Khinh Trĩ nhẹ nhàng mềm mại, buông bỏ hết mọi phòng bị, đơn thuần và non nớt. Nàng thậm chí còn chưa mở mắt, chỉ mò mẫm người bên cạnh.
Giờ này Tiêu Thành Dục vẫn chưa đi, nàng vừa vặn sờ trúng cánh tay hắn. Tiêu Thành Dục vốn có chút cáu kỉnh khi ngủ dậy, buổi sáng nếu có người quấy rầy, hắn nhất định sẽ rất khó chịu, nhưng bị bàn tay nhỏ bé ấm áp này nắm lấy, hắn lại không cảm thấy tức giận.
Tiêu Thành Dục khẽ cười, quay đầu lại nhìn nàng đang nhắm mắt cựa quậy trong chăn gấm, không khỏi nói: "Ừ, giờ Mão rồi."
Hôm nay có buổi lâm triều sớm, cho nên hắn phải dậy từ giờ Mão, đến giờ chính Mão là bắt đầu buổi lâm triều.
Hắn vừa dứt lời, liền thấy Thẩm Khinh Trĩ đang cố gắng mở mắt. Hắn ngồi dậy, đưa tay che mắt nàng: Không cần nàng hầu hạ, ngủ đi."
Nói xong, Tiêu Thành Dục bỗng cảm thấy hàng mi đang phe phẩy trong lòng bàn tay không còn động đậy nữa, bên tai chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng của Thẩm Khinh Trĩ.
Nàng lại ngủ thiếp đi rồi.
Tiêu Thành Dục mỉm cười lắc đầu, buông tay che mắt nàng ra, nhẹ nhàng bước xuống giường.
Niên Cửu Phúc cùng Thích Tiểu Thu canh giữ trong tẩm điện, còn đám thái giám hầu hạ rửa mặt thay y phục đều chờ ở Đông phối điện đối diện.
Bọn họ không dám quấy rầy Hoàng Thượng và Chiêu Nghi.
Niên Cửu Phúc vội vàng hầu hạ Tiêu Thành Dục đi giày, theo hắn ra khỏi tẩm điện.
Đến khi Tiêu Thành Dục ngồi trên ngai vàng ở Thái Cực điện, đã trở lại là vị hoàng đế trẻ tuổi lạnh lùng nghiêm nghị kia.
Hôm nay triều đình có không ít việc, ngoài việc Hàn Lâm Viện vẫn kiên trì dâng tấu chương, các vị đại thần cũng báo cáo một số việc quốc gia đại sự.
Đang là tháng bảy, thuế má nửa đầu năm đã vào kho, cần phải phái quan lại từ các bộ phận của Hộ Bộ đến các nơi kiểm kê, sau khi kiểm kê xong sẽ tập trung vận chuyển, số thuế bạc dùng để cứu trợ thiên tai, dân sinh và quốc phòng sẽ được đưa đến phía Nam, số còn lại thì được đưa về Thịnh Kinh.
Sau khi kiểm kê xong, đến tháng tám là mùa thu hoạch.
Mà tháng bảy nắng nóng vẫn chưa qua, sông dài ở phía Nam vẫn có khả năng xảy ra lũ lụt, nhưng nếu lượng mưa không đủ, lúa mì thiếu nước, thì có khả năng dẫn đến mất mùa.
Năm này qua tháng nọ, cứ thế lặp đi lặp lại tuần hoàn không ngừng.
Triều đình trên dưới chưa bao giờ có lúc nhàn rỗi, Tiêu Thành Dục dù sao khi còn là Thái Tử đã từng nhiếp chính, cũng có kinh nghiệm trị quốc, dù vậy vẫn cảm thấy chính vụ nhiều như núi, luôn có cảm giác làm không hết việc.
Tuy rằng Văn Uyên Các đã có năm vị đại thần, đều là những phụ chính đại thần do tiên đế lựa chọn, nhưng đất nước Đại Sở rộng lớn, núi sông trùng điệp, có đủ loại sông hồ biển cả, tổng cộng có mười chín châu, dân chúng đông đúc, chỉ dựa vào mấy vị đại thần này đương nhiên không thể chu toàn mọi việc.
Tiêu Thành Dục có ý định cải cách, nhưng không vội vàng trong nhất thời, tương lai còn dài, hắn luôn tin có ngày thực hiện được lý tưởng của mình.
Nghĩ đến đây, Tiêu Thành Dục không khỏi có chút thất thần. Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên từ phía dưới: "Bệ hạ, thần có bản tấu."
Tiêu Thành Dục hoàn hồn, cúi đầu nhìn ông ấy.
Người nói chuyện là Thành Quân Thiên, là tiến sĩ khoa thi năm Hoằng Trị nguyên niên, nay đã ngoài ngũ tuần, từng làm đến chức Lễ Bộ thị lang. Đến khi tuổi cao, ông ấy dâng biểu lên tiên đế xin chuyển sang làm tế tửu Quốc Tử Giám.
Là môn sinh của thiên tử, trạng nguyên của một khoa thi, học thức của Thành tế tửu không thể nói là không cao. Hai năm gần đây, ông ấy cũng là thái phó của Thái Tử, dạy hắn những bài học về trị quốc. Tuy không giống như Trương Tiết Hằng dạy dỗ Tiêu Thành Dục từ nhỏ, nhưng Tiêu Thành Dục cũng phải gọi ông ấy một tiếng tiên sinh.
Ông ấy vừa mở lời, Tiêu Thành Dục bèn thuận nước đẩy thuyền: "Thành tiên sinh cứ nói."
Thành Quân Thiên cung kính hành lễ, rồi mới nói: "Bệ hạ, thần cho rằng nhóm người Chu viện phán, Phùng viện phán của Hàn Lâm Viện liên danh thượng tấu, thỉnh cầu khôi phục chế độ âm phong cho con cháu thế gia, thật sự là..."
Thành Quân Thiên không nhìn những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, giọng nói vẫn vang như chuông đồng: "Thần cho rằng thật sự không ổn!"
Lời của lão tiên sinh như nước sôi đổ vào chảo dầu, khiến cả triều đình lập tức dậy sóng.
Kể từ khi Tiêu Thành Dục đăng cơ đến nay đã được một tháng, trong một tháng này Hàn Lâm Viện đã nhiều lần dâng tấu, danh sách thỉnh cầu càng lúc càng dài, nhưng Tiêu Thành Dục đều gạt đi không xem xét.
Vì vậy trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, không ai dám công khai đề cập đến chuyện này. Nhưng lúc này không biết Thành Quân Thiên trúng tà gì, lại dám đứng ra phản đối.
Ông ấy có thể phản đối, thì Chu viện phán của Hàn Lâm Viện cũng có thể phản bác.
Ngay sau đó, các quan viên đại diện cho phe phái thế gia lần lượt lên tiếng, tạo ra một bầu không khí ồn ào, dường như muốn áp đảo Thành Quân Thiên phải khuất phục.
Hoặc cũng có thể, là muốn ép Tiêu Thành Dục phải nhượng bộ.
Tiêu Thành Dục thản nhiên ngồi trên ngai vàng, khuôn mặt lạnh lùng như băng sương, đôi mắt phượng sâu thẳm khiến người khác không thể nào đoán được hỉ nộ ái ố của hắn.
Ngay cả lúc này, khi Thái Cực điện náo loạn như nồi cháo, những vị đại nhân ngày thường đạo mạo lại đang tranh cãi kịch liệt với nhau, nhưng Tiêu Thành Dục vẫn bình tĩnh như nước, không hề dao động.
Các đại thần cãi nhau là để cho hắn nghe, chỉ cần hắn không nghe, thì dù họ có cãi nhau đến long trời lở đất cũng vô ích.
Cứ như vậy, các quan viên trong triều chia làm ba phe. Một phe ủng hộ, một phe phản đối, còn lại là phe trung lập do năm vị phụ thần đứng đầu, đều im lặng không lên tiếng.
Họ cứ việc cãi nhau, Tiêu Thành Dục còn tranh thủ uống hết nửa ấm trà, phê duyệt một bản tấu chương.
Không biết là vị quan viên trẻ tuổi nào nóng nảy, trong lúc tranh luận, đã vô tình đẩy ngã Thành Quân Thiên.
Trong phút chốc, Thái Cực điện im phăng phắc.
Các vị đại thần mặt đỏ tía tai, lúc này đều cảm thấy xấu hổ, vội vàng lui ra, trở về vị trí của mình.
Dù sao Thành Quân Thiên cũng đã lớn tuổi, không thể tự mình đứng dậy, vị phụ thần trẻ tuổi nhất là Hàn Nhược Thần liền bước tới, tự mình đỡ lão đại nhân dậy.
Đến lúc này, mọi người mới phát hiện ra Hoàng Thượng không hề tỏ vẻ buồn vui, ngay cả tính khí dường như cũng đã nuốt xuống theo chén trà ấm kia.
"Cãi xong rồi?" Chờ đến khi mọi người đều trở về vị trí, Tiêu Thành Dục mới lên tiếng: "Nếu đã cãi xong, vậy các khanh hãy về viết tấu chương trình lên Văn Uyên Các, Hàn các lão," Tiêu Thành Dục gọi tên Hàn Nhược Ngu, "Khanh sẽ phụ trách việc này."
"Quốc gia đại sự nhiều vô kể, Lâm Thành vẫn còn bá tánh vì lũ lụt mà không có nhà để về, biên quan vẫn còn bá tánh vì chiến tranh mà nhà tan cửa nát, chưa nói đến chuyện xa xôi, chỉ nói chuyện gần đây, giống lúa mới năm nay vẫn chưa canh tác thành công, năng suất mỗi mẫu chỉ cao hơn lúa hai vụ có trăm cân."
"Mùa thu sắp đi qua, mùa đông sắp đến, thiên tai tuyết giá rét đậm làm sao vượt qua? Bá tánh đã tích trữ đủ lương thực để qua đông chưa? Họ có áo bông để mặc không? Những việc này, các khanh làm quan một phương lại không quan tâm?"
Cả triều văn võ bá quan không một ai dám ho he. Họ thừa dịp Hoàng Đế còn trẻ, thừa dịp hắn còn chưa thể nắm vững triều chính, lập tức ra sức ép buộc, muốn nhân cơ hội này giành lấy càng nhiều quyền lực.
Nhưng họ quên mất, vị tân đế này là do tiên đế đích thân dạy dỗ, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã giám quốc lâm triều hơn một năm.
Hơn nữa, hắn chưa bao giờ mềm lòng. Ngay cả với sinh mẫu của mình còn như vậy, thì làm sao có thể nhu nhược vô năng thoả hiệp chỉ vì bị bức bách?
Tiêu Thành Dục nhiên nói: "Trước tiên phải có gia, rồi mới có quốc. Nếu bá tánh không có cuộc sống tốt thì dù ngươi là quốc gia nào, họ cũng sẽ không nghe theo ngươi," Tiêu Thành Dục nhìn những vị đại nho của Hàn Lâm Viện, giọng nói càng thêm lạnh lùng, "Sách đọc nhiều rồi, càng phải biết lễ nghĩa liêm sỉ, càng phải biết lấy dân làm gốc, càng phải biết..."
"Càng phải biết những kẻ tranh quyền đoạt lợi, ức hiếp kẻ yếu đều là gian thần."
Hai chữ "gian thần" này rất nặng nề. Các đại thần phía dưới lập tức không chịu nổi, đồng loạt quỳ xuống.
Trong chốc lát, Thái Cực điện toàn người quỳ đầy đất, Tiêu Thành Dục cũng không thèm nhìn, chỉ nói: "Các khanh hãy viết tấu chương, mỗi bên chỉ được trình một bản, Văn Uyên Các sẽ tổng hợp lại để nghị sự, cuối cùng trình một bản tấu lên cho trẫm. Đến lúc đó sẽ bàn lại."
Tiêu Thành Dục không hoàn toàn bác bỏ, cho cả hai bên cơ hội, chỉ xem họ có biết nắm bắt hay không.
Nói đến đây, quần thần đương nhiên dập đầu hành lễ: "Chúng thần tuân chỉ."
Tiêu Thành Dục cụp mắt xuống, đặt chén trà trong tay lên ngự án: "Mấy hôm trước, trẫm vừa tiễn mẫu hậu đến Ngọc Tuyền sơn trang, không ngờ trong cung lại xảy ra chuyện," hắn đột ngột chuyển chủ đề sang chuyện hậu cung, "Triều đại thay đổi, hậu cung tiền triều lòng người bàng hoàng, trẫm tất nhiên cũng hiểu, nhưng mà..."
"Nhưng mà, mỗi người đều phải nhớ rõ thân phận của mình, nên hành xử như thế nào thì hãy hành xử như thế đó."
"Chuyện hậu cung không tiện nói rõ ở đây, nhưng trẫm biết gần đây Thuận quận vương không cầu tiến bộ, chỉ lo ăn chơi hưởng lạc, hành vi thật sự không đúng mực. Trưởng huynh như phụ, phụ hoàng đã băng hà không thể dạy dỗ con cái, trẫm là huynh trưởng, tất nhiên phải thay phụ hoàng dạy dỗ đệ muội."
"Truyền khẩu dụ của trẫm, Thuận quận vương học nghệ không tinh không chịu tiến thủ, phạt đóng cửa tự kiểm điểm một tháng, phạt bổng lộc nửa năm, đợi đến khi hắn sửa đổi lỗi lầm, sẽ khen thưởng."
Tiêu Thành Dục nói một hơi, rồi lại chuyển chủ đề: "Hôm nay còn chính sự gì khác không?"
Các đại thần vẫn quỳ tại chỗ, không ai dám lên tiếng, chỉ có Trương Tiết Hằng khom người hành lễ: "Bệ hạ, chính sự đã xong."
Tiêu Thành Dục dứt khoát đứng dậy, phất tay áo: "Tan triều."
*****
Hôm nay trên triều Tiêu Thành Dục phạt Thuận quận vương, chưa đầy nửa canh giờ đã truyền đến tai Thẩm Khinh Trĩ.
Thẩm Khinh Trĩ còn chưa kịp ngạc nhiên, Tiền Tam Hỉ đã vội vã bước vào Cảnh Ngọc cung: "Chủ tử, Hoàng Thượng ban ý chỉ."
Thẩm Khinh Trĩ nhướng mày: "Nói."
Trên mặt Tiền Tam Hỉ lộ rõ vẻ vui mừng: "Hoàng Thượng bởi vì Hòa Tần nương nương nhiễu loạn hậu cung, nên phạt Hòa tần đóng cửa tự kiểm điểm ba tháng, phạt bổng lộc một năm, lệnh cho nàng ta sửa đổi lỗi lầm, nếu ba tháng sau vẫn không sửa, sẽ tước bỏ phong hào Hòa tần, nghị tội xử lý."
"Ngoài ra, Hoàng Thượng lấy lý do Đức thái phi nương nương tuổi cao sức yếu, tước đi quyền quản lý hậu cung, lệnh cho bà ta an hưởng tuổi già, giữ gìn sức khỏe."
Thẩm Khinh Trĩ không nhịn được bật cười: "Lần này Đức thái phi nương nương sợ là tức đến phát điên rồi."
Truyện được edit cả hai nơi tại https://truyen247.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro