Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Ngôi sao rơi xuống

Editor: Huang Yan

Edit dưới sự hướng dẫn và giúp đỡ của chị Đậu Xanh Xinh Xẻo
———————————————————
Trước khi Cố Khiển Quyển tới Trần gia, Trần Tinh Lạc có cảm giác, trong nhà như bị bao phủ bởi mưa gió mịt mù.

Ban đầu, cậu cũng không biết gì, cầm cái cốc từ trong phòng cuối lầu hai đi ra, muốn xuống lầu rót thêm cốc nước.

Đi qua phòng ngủ của bố mẹ, nghe thấy mẹ ở bên trong gọi điện thoại, giọng nói rất lớn, ngữ điệu lại cực kỳ khoa trương.

Trần Tinh Lạc dừng bước.

Cậu vốn không phải là loại người tò mò, thích nghe lén bí mật người khác, nhưng lúc này, cậu thật sự là bị giọng nói như kể chuyện của mẹ thu hút.

Cách cánh cửa cổ phong cách Châu Âu tinh xảo, lần đầu tiên nghe mẹ có một giọng cười cực kì mờ ám, sau đó, giống như mua đồ mà trả giá thật vui vẻ, một mạch nói thật nhiều lời: "...... A? Thật hả? Hy vọng về sau hai đứa có thể hòa hợp ở chung."

"......?"

Trần Tinh Lạc sợ hãi.

Cậu cho rằng mình không phải loại người không biết phép tắc, tùy tiện xông vào phòng của người khác, cắt ngang người khác gọi điện thoại.

Nhưng trước mắt, cậu thật sự là quá kích động: "Mẹ, người rốt cuộc đồng ý cho con nuôi chó sao?" Trần Tinh Lạc mở cửa thò đầu vào rồi hét lên.

"......"

Khương Linh xoay người, nháy mắt sửng sốt.

Vài giây sau, trong điện thoại truyền ra một trận cười chói tai. Âm thanh đó không cần mở loa vẫn có thể rơi vào tai Trần Tinh Lạc: "Chị, con trai chị quá đáng yêu, nó còn chưa biết sao?"

"...Nó biết cái rắm!" Khương Linh lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi.

Hai chữ "đáng yêu" lúc này quả thực châm chọc đối với bà,hệt như chữ "ngốc". Bà không kiên nhẫn mà hướng Trần Tinh lạc xua xua tay, kêu cậu chạy ra chỗ nào mát mẻ đợi đi, khi xoay người làn váy mềm mại đong đưa.

Trần Tinh Lạc dường như thấy ở phía sau lưng áo mẹ một chữ "lăn" thật to.

Khỉ thật, không cho nuôi chó thì là nuôi con gì mà mong nó hòa thuận với cậu? Mèo hả?

Trần Tinh Lạc lặng lẽ lùi lại và đóng cửa.

Cậu chẳng có hứng thú gì với mèo cả, ngay cả khi một trong những người bạn thân của cậu nuôi một con mèo Maine Coon, loại mèo to lớn đó có bề ngoài trông giống một con sư tử, hùng dũng và uy mãnh, nhưng cảm giác, so sánh với loài chó Doberman mà cậu luôn muốn nuôi thì vẫn không thú vị bằng.

Trần Tinh Lạc tiếp tục đi về phía trước, nhưng cậu dừng lại lần nữa khi anh đi ngang qua thư phòng của ba.

Nhà cậu cách âm thật sự không tốt lắm, ba cậu cũng đang nghe điện thoại.

Ba cậu nổi tiếng là tinh anh trầm tĩnh vững vàng đúng đầu giới kinh doanh, từng phải đối mặt với vô số giao dịch mạo hiểm, đứng trước những thời khắc nguy hiểm của công ty, dù vậy ông vẫn giữ được sự bình tĩnh "Mặc kệ gió mưa giông bão, vẫn hơn nhàn nhã dạo chơi". Nhưng bây giờ, giọng nói của ba mang theo một chút run rẩy, đầy phấn khích: "... Không có vấn đề gì, đúng không? Chỉ là chênh lệch khá lớn ... A tốt, cảm ơn anh. Bác sĩ! Chúng tôi sẽ chú ý nhiều hơn đến mặt này, xin làm phiền bác sĩ Lâm! "

    " ... "

Bác sĩ thú y?

Loại động vật nào sẽ sinh ra vấn đề tâm lý khi thay đổi môi trường sống? Nhất định rất thông minh và tình cảm thật phong phú.

Trần Tinh lạc chần chừ một chút, vuốt tóc từ trán đến đỉnh đầu, cảm giác trong đầu có vô số bánh răng cắn xé lẫn nhau rồi hợp lại vận chuyển, xuất hiện thật nhiều câu tự hỏi, nhưng trước sau nghĩ trăm lần vẫn không ra.

Đành phải tiếp tục xuống lầu rót nước.

Kết quả khi trở về, lại nghe thấy mẹ cậu ở trong điện thoại nói tới đồ vật thật ghê gớm:"Thật hy vọng nhà của chúng tôi cũng có thể hòa hợp tự nhiên ở với cô bé, giống Mang Mang cùng Li Li* nhà cô!"

Trần Tinh Lạc cả người cứng đờ.

"Mang Mang" là Lục Tinh Mang, anh họ cậu, tên hai người cùng chữ lót.

"Li Li" còn lại là Yuli**, nhà Lục Tinh Mang cơ duyên xảo hợp nhận nuôi một tiểu cô nương.

*Lili: chỗ này trong convert để là Cá Chép Cá Chép còn bên trang dịch để là Lili mình thấy Lili để thích hợp hơn nên để lại.
**Yuli: chỗ này convert viết là Dư Cá Chép con bên dịch để là Yuli nên mình giữ  tên Yuli lại.

Tuy nhiên, Lục Tinh Mang luôn kiên trì nói với Trần Tinh Lạc, đó là vợ tương lai của anh ấy.

Vợ tương lai.

Cuối cùng, Trần Tinh Lạc liền nghe mẹ cậu lớn tiếng ồn ào: "Tôi nghe nói tiểu cô nương nhà người ta xinh đẹp đa tài, thật không hổ là con gái Hương Ngữ, cô còn nhớ rõ Hương Ngữ không? Tôi nói cô nghe, nếu không phải nhà cô ấy......" Nói rồi sâu kín thở dài: "...... Nói tóm lại, tiểu cô nương tuy tốt nhưng thật đáng tiếc!"

"Mẹ!" Trần Tinh Lạc nháy mắt thông suốt.

Làm gì có động vật sẽ thay đổi tâm lý khi môi trường sống thay đổi, thật rõ ràng, còn không phải là người sao.

Chỉ là, dựa vào cái gì mà nhà cậu bỗng nhiên xuất hiện một người đến ở cùng. Phá vỡ cuộc sống sinh hoạt ngày hè của cậu, hơn nữa còn là một tiểu cô nương?

"Con làm gì!" Khương Linh vô cùng tức giận khi một cuộc điện thoại năm lần bảy lượt bị cắt ngang, tức giận đến mức tóc đều xoăn hết lên.

Cuối cùng cuộc điện thoại kết thúc, bà một phen kéo cánh cửa phòng ra, trừng mắt nhìn Trần Tinh Lạc trong mắt lửa cháy hừng hực: "Con tại sao còn đứng ở chỗ này!"

"Con mới vừa......" Cậu định nói, cậu mới vừa đi lên.

Nhưng mà, mẹ thân yêu cũng không cho cậu cơ hội này, một lời cắt ngang giọng nói cậu: "Được rồi, sự tình xảy ra đột ngột, chưa kịp nói cho con. Mẹ bây giờ phải đi đón Quyển Quyển, con ngoan ngoãn ở nhà đợi, buổi tối mẹ tự mình xuống bếp, nấu cơm cho các con ăn!"

"...... Cái gì? Ngay bây giờ?"

Việc này quá mức đột gột, nhưng tốc độ phát triển trước mắt này có phải quá nhanh không? Trần Tinh Lạc nhíu mắt lại, bắt đầu hoài nghi mình có phải đang nằm mơ, còn chưa tỉnh ngủ.

"Bây giờ!" Khương Linh nói, gấp gáp chạy về hướng phòng để quần áo.

"...... Còn có cái gì? Xuống bếp?" Trần Tinh Lạc nhìn bóng dáng mẹ mình.

Hành lang bên kia không có phản hồi, có lẽ là cam chịu.

Xong rồi xong rồi. Trần Tinh Lạc bước chân có chút nôn nóng, với trình độ nấu nướng của mẹ cậu vậy là buổi tối bà muốn đích thân hạ độc.

......

Đi mệt cậu đem những thông tin vừa thu thập được ở trong đầu sàng lọc một lần, Trần Tinh Lạc dựa vào lan can, từ trên cao nhìn xuống đánh giá biệt thự ba tầng của nhà mình.

Không gian rộng lớn, trang trí theo phong cách Châu Âu cổ, như một tòa lâu đài nhỏ, mà ở thành phố này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thế nhưng, lại làm vị tiểu tổ tông muốn ở lại đây sinh ra tâm lý chênh lệch, nghiêm trọng đến mức khiến ba cậu đích thân tìm bác sĩ?

Không lẽ nhà cô ấy vẫn còn ở Cố Cung hay Thiên An Môn?

Trần Tinh Lạc nuốt nước miếng, mày nhăn lại, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

Suy tư một lát, cậu liền biết.

Cô nhất định chính là cái loại tiểu thư nũng nịu, điêu ngoa tùy hứng, cho rằng mình vô cùng quý giá, chảnh chọe, làm cao.

********************

Cuối tháng 7, nắng nóng như thiêu đốt, nhiệt độ cao liên tục kéo dài nhưng đêm nay hiếm khi lại mát mẻ.

Trên con đường trên cao, hai bên đều là một mảnh khói xanh yên tĩnh, khung cảnh đơn điệu lướt nhanh qua, khiến người xem trong phút chốc liền mơ màng sắp ngủ.

Thứ duy nhất đứng yên là những ngôi sao ở xa xa lấp lánh, cùng với vầng trăng sáng trên trời, xe men theo con đường quanh co đi xuống, giống như đang chạy quanh vòng tròn.

Khiến người ta liên tưởng đến vũ trụ mênh mông ,ngân hà cô độc, không có thanh âm, cũng không có điểm cuối, chỉ là không ngừng chuyển động.

Ôm một con gấu bông lông nhung trắng cao 1m , Cố Khiển Quyển như một con mèo nhỏ cuộn người lại dựa vào ghế sau xe, có lẽ dựa vào như vậy sẽ khiến cô có cảm giác an toàn hơn.

Gió từ những khe hở ở cửa xe mà thối tới, tốc độ xe quá nhanh khiến sức gió càn thêm mạnh mẽ, thổi đếnđỉnh đầu của cô làm vài sợi tóc mai bay lên vui vẻ nhảy múa.

Cố Khiển Quyển nhìn ra ngoài cửa sổ xe phát ngốc, nhìn trời đêm trầm tĩnh ngoài xa.

Đôi mắt lưu li trong suốt, đẹp đến mức như món quà trời ban khi cô ra đời ; lông mi nhỏ dài cong vút, nhẹ nhàng nháy mắt, tựa cánh bướm khẽ run.

Bỗng nhiên, trong mắt lướt qua một tia sáng.

Cô không thể tưởng tượng mà trừng lớn mắt, nhìn đường cong lóe sáng nơi chân trời, là một thứ tinh tế , càng lúc càng kéo dài, dùng một tốc đọ cân bằng và hoàn mỹ bay qua.

Trong lòng giống như có một cái bật lửa, thắp lên một đóa hỏa hoa .

......

Ngày đó đến Trần gia vào buổi tối, cô ngồi ở ghế sau xe, theo chiếc xe chạy băng băng ở trên đường cao tốc , nhìn thấy một ngôi sao băng xẹt qua từ cuối chân trời, khung cảnh mộng ảo đến mức làm người khó quên.

"Quyển Quyển, sợ hãi không?" Khương Linh đang lái xe đột nhiên hỏi, thông qua kính chiếu hậu đưa mắt nhìn cô gái nhỏ ngồi ở ghế sau.

Cố Khiển Quyển lấy lại tinh thần, từ sau gấu bông nhung ló đầu ra, nhìn về phía trước nhanh chóng lắc đầu.

Sau khi ló đầu ra, tóc lại bị gió thổi càng mạnh mẽ hơn, phần tóc mái được hất lên, lộ cái trán trơn bóng trắng nõn, đôi mắt to tròn mỏ lớn, giống như được sao băng khi nãy chiếu sáng, lấp lánh ánh nước.

Ôi trời, quá mức đáng yêu, giống như một con búp bê Tây Dương nhỏ! Khương Linh ở trong lòng gào thét, một chân đang dẫm chân ga đạp càng mạnh hơn, xe thể thao như một con quái vật phát ra tiếng gầm nặng nề: "Vù vù" rồi hùng dũng tiến về phía trước

*******************

Tiểu điêu ngoa sắp đến chiến trường .

Trần Tinh Lạc nghĩ mẹ cậu hẳn là sợ cậu buổi tối chạy ra ngoài chơi, làm chậm trễ việc nghênh đón công chúa tùy hứng, cho nên trước lúc ra ngoài đặc biệt dặn dò cậu:"Ngoan ngoãn ở nhà đợi".

Vì thế, cậu khổ sở tìm cách mua vui, nhốt chính mình ở trong phòng buồn chán đánh《 Liên minh huyền thoại》 . Âm thanh kịch liệt bị tai nghe ngăn cách, cả người cậu thoạt nhìn an an tĩnh tĩnh, giống như chính là ngoan ngoãn ở nhà đợi.

Nhưng cậu không hề nghĩ đến, trò chơi trước mắt này mới đánh được một nửa, hai bên đang giằng co ở hẻm núi triệu hồi sư, khó để tách ra, ba cậu lại đột nhiên đứng trước cửa phòng cậu, nói cậu nghe: "Quyển Quyển tới",giọng trầm thét lên ra lệnh cậu ngay bây giờ —— lập tức —— lập tức cùng ba, hai người cùng nhau ra ngoài phòng khách tiếp đón tình hình.

【 Các huynh đệ chờ một chút! Nhà tôi bị quái thú tập kích, đi trước đây! 】 từ trước đến nay Trần Tinh Lạc thấy treo máy là  hành vi vô liêm sỉ nhất, cuối cùng đành khuất phục dưới uy nghiêm của ba cậu, cuối cùng thông báo hai tin tức.

【 Thêm ta bạn tốt, nếu thua lát nữa mang các người đi! Đây là lần đầu tiên tôi treo máy, xin tha thứ ta một lần! Làm ơn làm ơn! 】

Đồng đội: 【 CMN, học sinh tiểu học hả, còn có quái thú, nhà ngươi đang diễn Ultraman hả??? 】

......

Năm phút sau, Trần Tinh Lạc đến chiến trường, cùng ba ba cậu đứng trước cửa nhà, trong lòng kiên định thực hiện sứ chệnh chống đối quái vật.

Cho đến khi chiếc xe quen thuộc của mẹ cậu lái vào trong sân, đèn xe chiếu xuyên bóng đêm, ánh sáng chói mắt.

Cảm giác nhìn ảnh sáng ở trong bóng tối đánh mạnh vào thị giác, cho đến khi thân hình nho nhỏ chậm rì rì bước xuống xe, giúp ba mẹ cậu đang lấy hành lí, Trần Tinh Lạc vẫn chưa nhìn rõ bộ dạng tiểu quái thú trông như thế nào.

Cho đến khi, một cô gái nhỏ mềm mại như bông,với mái tóc xoăn thật dài, mặc chiếc váy nhỏ như váy ngủ, bước đến trước mặt cậu.

Cô rũ mắt, lông mi dài mảnh như hai cái cọ nhỏ, một lớp bóng mỏng dừng trên gò má trắng noãn nhợt nhạt, thoạt nhìn điềm tĩnh lại đáng yêu.

Cô đem đôi tay cầm đồ vật đưa tới trước mặt cậu, thanh âm trời sinh mềm mại, không có một chút dáng vẻ kiêu căng: "Trần Tinh Lạc, đây là quà gặp mặt."

Trần Tinh Lạc ngẩn người, tiếp nhận.

Cậu cũng không biết, mình khi mở miệng, vì sao cảm thấy cổ họng khô khốc, chắc là vừa rồi chơi game quá mê mẩn, quên uống nước, lắp bắp trả lời: " Miễn, miễn lễ......"

______________________________________
Tác giả có lời muốn nói:

Cố Khiển Quyển: Người này có phải hay không có tật xấu gì:-D

Nếu bạn thích, xin vui lòng bình chọn một yêu thích!!!

Đây có lẽ là một bài viết mang tính chất trẻ con rất đời thường (???...

Sủng Mệ: Nữ chủ từ nhỏ được chiều chuộng, cho nên tâm trí tương đối đơn giản non nớt, giống một đứa trẻ. Cho nên có thể mắng ta thiểu năng trí tuệ, đừng mắng cô bé. ( mỉm cười)

-----------------------------------------------------------

Huang Yan: chương này chương đầu có thể chưa có kinh nghiệm lắm, mọi người góp ý dưới phần comment nhé. Mỗi comment và ngôi sao của các bạn là động lực rất lớn của mình nên đừng quên để lại một dấu sao để tiếp sức cho mình!!

*****Mèo Maine Coon

*****Chó Doberman

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro