Chương 56
Vệ Thành đưa lên tay lên sờ soạng dấu răng ở trên mặt một phen, căn bản không thấy bực bội gì. Hắn buông sách xuống, đầy hứng thú ngắm nhìn Khương Mật.
Khương Mật mới vừa rồi bày ra bộ dáng ta hung dữ thế đấy, ngươi dám nói không thử xem, lúc này bị hắn nhìn chằm chằm một lát lại trở nên mềm mại.
Ngẫm lại ở trong mộng nam nhân mình bị người ta đoạt đi, không phải là do hắn tự nguyện, như vậy hỏa khí của nàng mới thoáng lui đi một ít, nghĩ đến chuyện hào phú một phương cấu kết với quan lại hành sự bá đạo không ai quản được khiến Khương Mật hận đến ngứa răng, nàng vươn ngón trỏ chọc chọc vào dấu răng trên mặt hắn, hỏi: "Nhìn cái gì nha? Còn không phải là do gương mặt của chàng sao!"
Vệ Thành cười một tiếng. Thấy Khương Mật muốn nhíu mày, mới ở bên tai nàng, thấp giọng nói: "Mật Nương, nàng biết vừa rồi nàng giống cái gì không?"
Khương Mật ánh mắt nghi hoặc, ý bảo hắn nói mau.
Vệ Thành ép thanh âm nhỏ lại: "Giống gà mái mẹ bảo vệ gà con."
Hắn nhớ tới lúc Mao Đản ba tuổi, có một lần tham ăn, nên vào chuồng gà muốn đi nhặt trứng. Đi đến ổ gà thì phát hiện là không có trứng, không có trứng thì thôi, đứa nhỏ này còn ngồi xổm xuống sờ mông gà, chọc giận gà mái vùng vẫy vỗ cánh đuổi theo muốn mổ hắn..
Lần đó Vệ Thành được nghỉ ở nhà, hắn đang ngồi chép sách để cầm ra hiệu sách đổi tiền, nghe được động tĩnh hắn liền đi ra ngoài nhìn thoáng qua, ngày thường đi đường lay động chỉ kêu rầm rì còn bây giờ gà mái siêu hung dữ, mổ Mao Đản làm cho đứa nhỏ này la to.
Khương Mật đã dưỡng gà mái không có một trăm cũng có tám mươi, Vệ Thành hình dung như vậy, nàng lập tức liền nghĩ đến bộ dáng gà mái xù lông, nổi nóng lại nhéo hắn một phen. Mắt thấy sắp phải đi ngang qua thành than đá, hắn đã sắp bị đoạt rồi, sao lại còn có tâm tư nói giỡn chứ!
Người đánh xe sau khi nghe thấy hai câu này, cũng cảm thấy Vệ cử nhân cùng nương tử cử nhân tình tứ với nhau. Có lẽ là tuổi tác còn nhỏ, hắn không giống cử nhân lão gia trước giờ hắn ta gặp qua, những người đó thật sự rất nghiêm túc.
Xe ngựa tiến vào thành Than đá, người trong thương đội theo thói quen dừng lại trước cửa khách điếm, nghỉ ngơi chỉnh đốn. Đồng môn của Vệ Thành đi xuống trước hai bước, thấy bọn họ chưa xuống xe ngựa, mà cửa xe còn chưa mở, liền đi tới định gọi người. Vệ Thành còn chưa lên tiếng, người đánh xe đã đáp thay hắn, nói còn chưa tới thành Than đá Vệ cử nhân đã bảo qua, nói hắn đọc sách mệt mỏi, muốn ở trong xe ngủ một lát, bảo đừng kêu hắn.
"Như vậy sao?"
Người đồng môn liền nói chuyện cùng những người khác trong thương đội, không có chờ Vệ Thành nữa.
Khương Mật ở trong xe thoáng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ rằng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ắt sẽ qua được cửa này. Bên thành Than đá này thương hộ có tiền nhất chính là thương hộ họ Tống, Tống gia ban đầu làm gì Khương Mật không rõ ràng lắm, dù sao ở thành Than đá là hào phú một phương.
Tục ngữ nói rất đúng, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, bọn họ trên dưới chuẩn bị rất tốt, ở hắc bạch lưỡng đạo đều có chỗ dựa, Tống gia ở thành Than đá nghiễm nhiên tựa như hoàng đế một phương, ở điểm mấu chốt nếu đụng phải bọn họ, ăn mệt không có chỗ tố cáo, còn bị chậm trễ chính sự. Đã có phong cảnh đắc ý như vậy, vì sao đến nỗi phải đi đoạt con rể?
Nên nói như thế nào đây?
Cô nương nhà này không còn nhỏ nữa, là đích nữ từ bụng thái thái sinh ra, bộ dáng thật ra không xấu, nhưng tính tình cực kỳ hư thối, từng đánh chết người bên đường, tố cáo lên nha môn cũng không làm gì được nàng ta.
Tống tiểu thư thích nghe người ta đọc sách, cũng thích nghe diễn kịch, thích nghe nhất là chuyện tiểu thư phú quý cùng người đọc sách nghèo khổ nhưng tuấn mỹ đầy bụng tài hoa, những đoàn gánh hát tuồng thăm dò yêu thích của nàng ta, sau đó thuận ý nàng ta biên soạn không ít chuyện xưa..
Tống tiểu thư thích người đọc sách tướng mạo như Phan An, bề ngoài Vệ Thành tuấn tú, tuổi còn trẻ đã trúng cử, vừa lúc đâm vào vết đao.
Trong mộng là do hắn ở trong xe ngựa ngồi lâu quá, nên mới xuống xe đi vài bước cho khuây khoả, vừa hay Tống tiểu thư từ bên ngoài nghe được động tĩnh, lúc nhấc mành kiệu lên vừa vặn nhìn thấy hắn, cứ như vậy hắn gặp phải một trận đào hoa kiếp, bị ép bắt đi.
Nếu biết sẽ xảy ra chuyện gì, Khương Mật còn cho hắn đi xuống xe sao? Khi vừa đến thành Than đá nàng liền bắt lấy tay Vệ Thành, không cho hắn lộn xộn.
Quả nhiên, khi thương đội dừng lại không bao lâu, còn chưa có nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, thì thấy có cỗ kiệu khắc hoa văn phức tạp nạm vàng khảm ngọc tám người nâng đi bên cạnh, có gia đinh ở phía trước mở đường, còn thêm bốn cái nha hoàn đi theo bên cạnh cỗ kiệu.
Thời điểm đi ngang qua cửa khách điếm, người ngồi ở bên trong kiệu có lẽ nghe thấy động tĩnh thương đội bên này, giơ tay vén rèm lên nhìn thoáng qua, ánh mắt nàng ta dừng lại ở sau lưng người đồng môn của Vệ Thành, đợi khi thấy chính mặt, lại thất vọng buông mành ra thả xuống.
Người đồng môn kia họ Quách, lớn hơn Vệ Thành vài tuổi, hắn ta nghe thấy âm thanh kinh ngạc cảm thán mới quay đầu nhìn lại, thấy người đi ngang qua là một cỗ kiệu xa hoa lãng phí đến cực điểm, kiệu tám người nâng, giữa mày hắn ta nhíu chặt.
"Ta nhớ rõ triều đình quy định quan viên tứ phẩm trở lên mới được bốn người nâng kiệu, thứ dân chỉ có thể có hai người nâng kiệu nhỏ, duy nhất ngoại lệ là khi đón tân nương tử."
Quách cử nhân vừa dứt lời, ngay lập tức có người ngăn lại, bảo hắn đừng nói nữa.
Không thể trêu vào, người vừa rồi đi ngang qua ai cũng không thể trêu vào.
Người ở địa phương thấy hắn ta đi theo thương đội, ăn mặc giống thư sinh, đoán được hắn ta là cử nhân vào kinh thành đi thi, đều thay hắn ta đổ mồ hôi.
Thật may mắn gương mặt hắn ta phóng khoáng, mày rậm mắt to cũng có tinh thần, cũng không thể coi là người quá tuấn tú, không phải là loại người Tống tiểu thư thích. Bằng không còn có thể ở nơi này nghị luận cỗ kiệu nhà nàng ta sao? Đã sớm bị phiền toái tìm đến rồi.
"Ngài bớt tranh cãi, cho ngựa ăn, bổ sung nước cùng lương khô rồi chạy nhanh đi thôi." Quách cử nhân bị người ta khuyên đến không thể hiểu được, liền hỏi lý do.
Bá tánh xem náo nhiệt không dám nhiều lời, chỉ là khuyên bọn họ nhân lúc còn sớm rời khỏi thành Than đá.
Động tĩnh bên ngoài Vệ Thành cùng Khương Mật cũng nghe thấy, Khương Mật ôm cánh tay nam nhân, dán bên tai hắn nói:
"Nghe được chưa? Kia là tiểu thư là kiệu tám người nâng ra cửa, cỗ kiệu nạm vàng khảm ngọc, nâng lên gió mát biết bao, vừa rồi nếu chàng xuống xe đi lại hai vòng, đêm nay coi như thành tân lang, ngày mai chính là con rể cưng của cự phú Tống gia."
Khương Mật nói những câu này đều là rít từ kẽ răng ra, thanh âm giảm xuống cực thấp, trừ bỏ người bên cạnh nàng là Vệ Thành ra thì ai cũng không nghe thấy.
Vệ Thành biết nàng ở giận dỗi, cũng lười giải thích mà cũng không đi thề, chỉ ôm nàng hôn một trận, hôn đến đầu óc nàng mơ hồ, Khương Mật cũng không còn rảnh lo suy nghĩ này đó, lời nói cũng nói không nên lời, lúc này hít thở còn không thông.
Khương Mật thuận tay đấm hắn hai cái, lúc này nam nhân mới buông lỏng ra, dán bên tai nàng nói một câu: "Ở trong xe ngựa, nói nhỏ chút."
Vừa rồi tim Khương Mật như muốn nhảy ra ngoài, sợ bị người ta phát hiện, cũng không chú ý tới Vệ Thành kỳ thật cũng đang khẩn trương, một bên lỗ tai hắn lúc này đỏ bừng, cố gắng không để cho tức phụ nhìn thấy.
Vệ Thành giả bộ bình tĩnh, hắn còn muốn lấy sách ra đọc, bị Khương Mật ấn tay lại.
"Chuyện vừa rồi thiếp nói cùng chàng, chàng không suy nghĩ gì sao?"
"Suy nghĩ hả? Ta có chứ."
"..."
"Đừng tức giận, nghe ta nói xong đã. Ta nghĩ rằng nhà này tác phong hành sự không khỏi quá mức bá đạo, cũng không đặt quy củ triều đình ở trong mắt, từ trước đến nay không biết đã hãm hại qua bao nhiêu người, cũng không biết bao lâu nữa mới có người thu thập bọn họ."
Vệ Thành tự mình hiểu lấy, biết hiện giờ hắn không đụng vào được, nghĩ rằng về sau có cơ hội rồi nói tiếp, xem có thể chạm vào đó một chút hay không.
Nhưng hắn cũng biết, người Tống gia dám có tác phong như vậy, phía trên tất có người che chở, nếu thật sự tra thì phải mang ra tra cho hết.
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Khương Mật cảm thấy thoải mái.
Nói thầm: "Cũng không nhìn xem đây là ở địa phương nào? Lời như thế mà chàng cũng dám nói?"
"Ta ở bên tai Mật Nương nói nhỏ, ai có thể nghe thấy?"
"Cũng phải nên để ý một chút."
* * *
Thương đội không dừng lại ở thành Than đá lâu, tiếp viện xong liền chuẩn bị khởi hành, chờ ra khỏi thành rồi Khương Mật mới thả lỏng, nghĩ thầm cuối cùng cũng đã qua được cửa này.
Nhớ lại trước khi nàng rời nhà đã từng do dự, nàng thật sự rất luyến tiếc Nghiên Mực, nghĩ đến chuyện mẫu tử phải tách ra vài tháng liền cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng nghĩ đến Tam Lang mỗi lần khảo thí đều không yên ổn, Khương Mật mới cắn răng hạ quyết tâm cùng đi với hắn.
Lúc này lại thấy đi theo là đúng rồi.
Ngẫm lại xem, nếu nàng không đi theo, từ hôm nay tướng công mình đã phải trở thành tướng công người khác. Tiểu thư kia một khi đã coi trọng là phải đoạt lấy, căn bản không để bụng nam nhân đã thành thân hay chưa, thành thân rồi nàng ta cũng có thể bức ngươi viết hưu thư.
Nếu nàng không đi cùng, ở nhà mà mơ thấy cái này chắc nàng sẽ hỏng mất luôn.
Trước đó cảm xúc quá mức căng chặt, khi thả lỏng lại mới cảm giác thập phần mỏi mệt, Khương Mật liền buồn ngủ, hơn nữa xe ngựa lại lung lay, làm nàng càng muốn ngủ.
Thấy nàng đã buồn ngủ đến hai mắt mở không lên, Vệ Thành duỗi tay ôm người vào trong lòng ngực.
"Mệt thì ngủ một lát đi, đừng cố chống."
Khương Mật tìm vị trí thoải mái dựa vào hắn, khi sắp ngủ rồi lại nhớ tới chuyện gì đó, mơ mơ màng màng hỏi: "Tướng công chàng đã bao lâu không ngủ rồi?"
Vệ Thành vỗ vỗ bả vai nàng: "Ngủ đi, ta còn chưa muốn ngủ."
Vừa rồi nghe nói Tống gia trong thành Than đá tác phong bá đạo, hắn sao có thể ngủ được? Lúc này trong lòng hắn nhớ lại, cân nhắc quan viên thành Than đá đã hủ bại tới mức nào mới có thể làm như không thấy những hành vi này, thậm chí có bá tánh tới cửa tố cáo mà lại có thể trả đũa đánh đập bá tánh.
Nghĩ tới đây, thương đội ở Túc Châu đi đi lại lại tới kinh thành không phải một hai lần, hắn muốn cùng người đánh xe hàn huyên vài câu, nhưng khi thấy Mật Nương dựa vào mình ngủ say mới kiềm chế lại, sợ đánh thức nàng, chờ lần sau lúc ngừng xe lại rồi nói.
Túc Châu đến thành Than đá đi tám ngày, từ thành Than đá tiếp tục hướng bắc đến kinh thành lại phải đi thêm mười ngày.
Trên đường có một ít phiền toái nhỏ, giống như trong thương đội có người bị bệnh, còn có gặp phải tuyết rơi, trên mặt đất tràn đầy bùn lầy, bánh xe ngựa rơi vào trong bùn... Cũng may chỉ là một ít phiền toái, đoàn người này đã đi ra ngoài nhiều lần, kinh nghiệm thập phần phong phú, lâm vào khốn cảnh cũng có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết, một đường này xem như không có gì nguy hiểm, xem như an toàn tới nơi.
Thời điểm đến kinh thành, rõ ràng có thể cảm giác được trên dưới cả đoàn xe đều cao hứng, hành trình lần này rốt cuộc cũng đã đến.
Tuy rằng bọn họ ở kinh thành cũng không được lâu, qua đoạn thời gian nữa thương đội lại phải kéo hàng hóa trở về, nhưng ít nhất mấy ngày sau đó không cần vất vả lên đường, có thể thả lỏng một chút. Còn tâm tình của Vệ Thành cùng Quách cử nhân thì hơi phức tạp một ít.
Đối với bọn họ mà nói, hiện tại đã đến ngã ba vận mệnh, hiện tại là giữa tháng hai, ở kinh thành tìm được nơi đặt chân nghỉ ngơi chỉnh đốn không được bao lâu kỳ thi mùa xuân sẽ mở. Kỳ thi mùa xuân đấy, người đọc sách trên dưới cả nước đều đã từng ảo tưởng được trải qua kỳ thi mùa xuân.
Nếu có thể khảo trúng, sẽ xuân phong đắc ý, áo gấm về làng, còn khi thi rớt thì trong lòng tràn đầy thất vọng, mặt xám mày tro trở về quê.
Nói tới Vệ Thành, trong lòng hắn biết rằng ở tuổi này của hắn trúng cử là chuyện hiếm lạ, muốn tiến thêm một bước khó như lên trời. Nhưng hắn vẫn khát khao, phong trần mệt mỏi rong đuổi tới kinh thành.
Sau khi thi hương được nghỉ ngơi mấy ngày, Vệ Thành cũng không chậm trễ, vẫn luôn đọc sách luyện chữ để chuẩn bị cho thi hội.
Một đường lên kinh hắn cũng không phải mang theo tâm tình du sơn ngoạn thủy, hắn luôn đọc sách, cân nhắc vấn đề, có khi đọc mê mẩn nửa ngày không rảnh nói chuyện cùng Mật Nương, vì chuyện này, Vệ Thành vô cùng áy náy.
Thành thân ba tháng, Khương Mật phụng dưỡng cha nương lo liệu chuyện trong nhà đâu ra đó, mười tháng hoài thai sinh nhi tử không nói, khi hắn khảo thí đều đi theo hắn tới lui bôn ba. Vệ Thành tự hỏi qua bản thân đã thua thiệt nàng rất nhiều.
Một đường này, thương đội bao gồm hắn cùng Quách huynh đều vô cùng mỏi mệt, trong xe ngựa không gian nhỏ hẹp, có đôi khi nửa ngày không ngừng ngựa, là nửa ngày phải ở bên trong này.
Trò chuyện trên trời dưới đất thì thời gian còn trôi qua mau chút, nhưng lúc Vệ Thành bồi nàng nói chuyện thật sự không nhiều lắm, hắn đọc sách, Khương Mật nếu không dựa vào bên cạnh ngủ gà ngủ gật, thì nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh hai bên đường.
Đối với nàng mà nói một đường này vô cùng buồn tẻ không thú vị, thường xuyên còn lo lắng hãi hùng, nàng lại không hề oán giận qua một tiếng.
Chỉ phát tác một lúc là khi ở thành Than đá thiếu chút nữa bị người ta cướp tướng công.
Mười bảy tháng hai, thương đội thuận lợi vào kinh, Vệ Thành cùng Quách cử nhân đưa tiền đáp tạ, bọn họ hỏi thăm một chút, lúc này khách điếm tốt một chút đều đã đầy phòng, chỉ còn lại gian phòng loại kém, không nói đến điều kiện kém bao nhiêu, chỉ nói riêng việc Vệ Thành không phải một mình một người lên kinh, hắn mang theo nữ quyến, không có cách nào đi tìm nơi ngủ trọ.
"Hay là hỏi thăm xem có thể thuê cái tiểu viện hay không, khách điếm người đến người đi rất ồn ào, khó mà ôn tập tốt được."
Nhà nào cũng sẽ không đau lòng chuyện tiền bạc vào lúc này, Quách cử nhân cũng chung ý tưởng: "Nhưng lúc này có thể tìm sân sao?"
Khương Mật thấy bọn họ âu sầu, nói: "Bằng không chúng ta đi trên đường một chút nhìn xem, không nhất định phải thuê cái sân, có thể tìm được một hộ gia đình không tồi xin tá túc cũng được, chỉ cần đưa chút tiền bạc sẽ luôn có người nguyện ý."
Vệ Thành gật gật đầu, nhìn về phía Quách cử nhân.
Quách cử nhân nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng được, bọn họ một đường đi một đường hỏi thăm, vận khí thế nhưng cũng không tồi, gặp được một nhà thanh tĩnh rộng rãi nguyện ý thu lưu bọn họ.
Nhà kia cũng không lấy tiền nhiều lắm, chỉ là trông cậy vào hai vị cử nhân bớt chút thời giờ chỉ điểm một ít cho nhi tử nhà bọn họ.
—Hết chương 56—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro