Chương 53
Tháng cuối năm là lúc người ta đã dần cảm nhận được tư vị ngày tết, mà lúc này Nghiên Mực cũng đã tám tháng, ở nông thôn, hài tử lớn như vậy đều được cho ăn cháo, không còn bú sữa nữa.
Khương Mật từ tháng năm đã bắt đầu đút nước cơm cùng canh lòng đỏ trứng, lúc mới bắt đầu nàng cho ăn cũng không nhiều lắm, đợi nó chậm rãi quen rồi sau đó mới tăng thêm, lại dần dần giảm bớt số lần uống sữa, đến trước năm mới thì cũng đã dứt sữa.
Lúc mới đầu nó cũng nói nhao nhao, thấy vô dụng liền ôm chân giận dỗi, giận dỗi một lát thì cũng quên mình giận cái gì, lại thân thiết cùng nương.
Mỗi lần đến lúc này, Vệ Thành đều liếc mắt nhìn nó một cái.
Khương Mật bắt gặp được vài lần, hỏi hắn ánh mắt kia là có ý gì?
Vệ Thành nói heo con thật ngốc, nào có giận dỗi mà lại quên mình giận cái gì?
Hắn nói xong, Khương Mật liền trừng hắn: "Là Nghiên Mực không phải heo con, thiếp nghe nương nói Nghiên Mực so với chàng khi còn nhỏ thông minh hơn nhiều, nương nói chàng ba tuổi còn thích khóc nháo, lớn lên chút tính tình mới trầm lại."
Vệ Thành: "..."
Nghiên Mực ngồi bên cạnh chơi cũng đúng lúc ngước mắt xem xét nhìn cha một cái.
Phảng phất là đang nói người như thế nào mà lại đi ghét bỏ con vậy?
Khương Mật bị đôi mắt nhỏ của nhi tử chọc cười, bế con lên hôn một cái, hôn xong nhỏ giọng lầu bầu nói: "Ai da, bảo bối nhi tử của nương, con càng ngày càng nặng nha."
"Đúng không? Ta nói hắn còn mập hơn so với heo con nương ôm về."
Khương Mật lấy giày nhẹ nhàng đá hắn một chút: "Chàng còn nói."
Nghiên Mực đang học nói, có khi cũng không nói gì, cũng có những lúc có khi nó tự ngồi chơi trong miệng sẽ ê ê a a, ngẫu nhiên còn vẻ mặt nghiêm túc ê ê a a đối với người trong nhà. Không biết đang nói gì, chỉ có thể từ biểu tình nhìn ra nó cao hứng hay là giận dỗi với ngươi.
Trong nhà bốn người, Nghiên Mực cùng nương thân thiết nhất, sau đó là nãi nãi rồi mới đến gia gia, Vệ Thành là người cuối cùng, phụ tử hai người họ nếu cùng ở trong một cái phòng, Nghiên Mực đều đưa mông về phía hắn, không hiếm lạ gì việc phải nhìn hắn.
Khương Mật ngẫu nhiên phát hiện được chuyện này, nàng nói cho bà bà Ngô thị, Ngô thị bất động thanh sắc nhìn chằm chằm hai ngày, phát hiện thật đúng là vậy! Bà liền chê cười tam nhi tử!
"Con cứ nghĩ nó còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, nó thông minh thật sự đấy, biết con nói nó giống heo con cho nên mới không thèm thân thiết với con!"
Vệ Thành không tin, nói nó nhỏ như vậy thì hiểu cái gì? Nói xong liền nửa ngồi xổm trước mặt nhi tử, vươn tay bảo Nghiên Mực đến với cha.
Tám tháng Nghiên Mực đã biết người trong nhà kêu Nghiên Mực là đang kêu nó, nó nhìn theo hướng thanh âm truyền đến, căn bản không bò lại chỗ cha mà cúi đầu tiếp tục tự chơi tay. Vệ Thành lại kêu nó một tiếng, lần này nó đã biết, đầu cũng không nâng, hự hự phí lực xoay người sang chỗ khác.
Ngô thị ở bên cạnh nhìn, bà cười đến đau bụng chảy nước mắt.
Vệ Thành: "..."
Cười đủ rồi, Ngô thị nhìn ra bên ngoài hô một tiếng, bảo tam tức phụ tiến vào.
Chờ Khương Mật tiến vào, bà nhỏ giọng sắp xếp một chút, Khương Mật không hiểu bà bà là đang làm gì, nàng đi ra phía trước, nửa ngồi xổm xuống, nâng ngón tay nhẹ nhàng chọc nhi tử đang tự chơi một mình.
Ban đầu Nghiên Mực ngốc ngốc quay đầu, phát hiện người tới là nương, nó liền nhếch miệng cười, giơ tay muốn nương ôm lên người.
Vệ Thành: "..."
Hắn là chủ một nhà mà ngay cả cái sự tôn trọng cơ bản cũng không có!
Mới tám tháng, đã biết chống đối hắn!
Khương Mật một phen bế nhi tử, đi hai bước mới hỏi rốt cuộc sao lại thế này?
Ngô thị đi theo lại cười một hồi, xoa eo nói: "Ta nói cho Tam Lang biết Nghiên Mực thực sự rất thông minh, bảo hắn đừng xem nhi tử là tiểu ngốc tử, hắn không tin, một hai phải chứng minh Nghiên Mực nghe không hiểu lời nói, làm thử một lần chứng minh, kết quả như con thấy đó."
Lúc này Nghiên Mực đang ôm cổ nương, dán gương mặt béo lên, thoải mái rầm rì. Khương Mật vèo cười --
"Phụ tử hai người bọn họ đời trước sợ là đối thủ, nương con có nói cho người nghe chưa? Lần trước tướng công luyện chữ, Nghiên Mực muốn đi xem náo nhiệt, con liền ôm nó đi qua, kết quả nó vặn vặn, xoay xoay nửa ngày, dùng nước tiểu hủy đi thành quả nửa ngày của cha nó, thiếu chút nữa chàng đã tức điên liên."
Ngô thị vẻ mặt kinh ngạc: "Còn có việc này à? Sao ta không nghe con nói qua?"
"Là tướng công không cho nói."
Vệ Thành oán niệm nhìn nàng: "Nàng lại nói."
"Ai nha, thiếp cũng không có chú ý, tướng công tha thứ cho thiếp nha, lần sau lại có chuyện này thiếp sẽ giúp chàng giấu đến gắt gao, ai cũng không nói."
Khương Mật ngoài miệng nói như vậy, nhưng rõ ràng không có nửa điểm sám hối, còn cười tủm tỉm đem nhi tử đưa cho nam nhân đang đứng trước mặt ôm lấy, "Nhi tử mau giúp nương dỗ dỗ cha đi, dỗ cho cha cao hứng nha."
Nghiên Mực liền như vậy bị giơ lên trước mặt cha nó.
Nó nhìn chằm chằm Vệ Thành một lát, liền duỗi tay đi nhéo lỗ tai, với không tới lỗ tai thì dùng bàn tay mũm mĩm đánh trên mặt nam nhân hai cái.
Vệ Thành: "..."
Đúng là không nên sinh Nghiên Mực!
Nếu là Phúc Nữu thì thật tốt!
Phúc Nữu khẳng định sẽ đau lòng cha, khẳng định sẽ thân thiết với hắn, mới không giống thằng nhóc này!
Vệ Thành quay đầu né tránh móng vuốt Nghiên Mực công kích, thở dài, bước đi trầm trọng trở về trước án thư, ngồi xuống tiếp tục luyện chữ.
Cuối năm hắn cũng không hối hả ngược xuôi, cũng chỉ theo thường lệ đi thăm đại thúc, đến mùng hai đầu năm tức phụ về nhà mẹ đẻ, Khương Mật không để hắn theo, sợ hắn đi lại rồi xuất hiện Vệ Nhị Lang thứ hai, đến lúc đó lại xấu hổ.
Khương Mật thậm chí không mang Nghiên Mực đi ra ngoài, địa phương này mùa đông tuy không lạnh giống phương bắc, nhưng trẻ con vẫn sợ bị đông lạnh.
Lần này nàng trở về không riêng mẹ kế ở nhà, đại bá nương bao gồm mấy người tức phụ nhi nhà bà cũng ở đây, đoán được Khương Mật sẽ trở về, đều đang đợi nàng.
Thấy nàng tới rồi mọi người lại là lôi kéo làm quen, lại quan tâm hỏi chuyện, hỏi khoảng thời gian trước Vệ Nhị Lang có phải náo loạn hay không? Đã phân gia còn muốn chỗ tốt của tế tử? Hỏi hắn muốn gì mà lại làm ra động tĩnh lớn như vậy? Lại hỏi tế tử kế tiếp có tính toán gì không, còn muốn đi ra ngoài khảo thí phải không?
Khương Mật lựa cách nói rồi nói vài lời.
"Tiếp theo tướng công muốn đi tham gia thi hội, thi hội còn gọi là kỳ thi mùa xuân, là mùa xuân sẽ tổ chức, nghe nói là Lễ Bộ chủ trì, năm đầu trúng tuyển cử nhân cần thiết vào kinh thành tham gia, tướng công chàng không thể không đi."
"Con rể hắn một người đi? Ngươi đi cùng sao?"
"Sao lại không đi cùng? Chúng ta xuất thân bần hộ, tướng công trước mắt ngay cả thư đồng cũng không có, ta không đi ai tới chiếu cố chàng? Lâm thời mời người khác ta cũng không yên tâm, đương nhiên vẫn là ta đi."
Tiền Quế Hoa hỏi: "Con của ngươi để lại ở trong nhà?"
Khương Mật gật gật đầu: "Cái này cũng không có biện pháp, ta vốn dĩ cho rằng đi theo ngay lúc đầu xuân, thời tiết ấm áp, mang đi ra ngoài không có gì, rốt cuộc Nghiên Mực cũng chỉ mới tám tháng, chắc nịch hơn so với hài tử nhà khác. Là tướng công nói phía bắc ấm lại không nhanh như vậy, chúng ta lên kinh lúc ấy còn lạnh, không thể mang theo đứa nhỏ. Ta cùng bà bà thương lượng, cuối cùng vẫn là nhờ bà ấy chăm sóc, hiện tại hắn đã không còn uống sữa, lẽ ra đã dễ dàng mang theo nó, chỉ sợ chính là nó sẽ nháo tìm ta. Bất quá Nghiên Mực chúng ta bình thường đánh cũng không khóc, thời điểm cho nó cai sữa cũng chỉ ê ê a a cùng ta giận dỗi hai ngày, hẳn là không có vấn đề lớn."
Khương Mật cùng đại bá nương nàng nói một câu, nói lần này khảo xong về sau sẽ tự mình mang con theo,ở bên cạnh mình thì mới cùng ngươi thân thiết, về sau mới có thể hướng về ngươi. Thật ra Khương Mật không sợ Nghiên Mực cùng bà bà thân cận, bất quá nàng cũng chưa nói gì, còn cùng đại bá nương nói cảm ơn bà quan tâm.
Lúc sau Khương Mật cũng hỏi nhà mẹ đẻ như thế nào, Tiền Quế Hoa lại muốn tố khổ, lại nghĩ tới đại tẩu mắng bà ta, nói bà ta những năm trước đó đã làm ra chuyện gì, hiện giờ không muốn hàn gắn quan hệ ngươi lại duỗi tay muốn cái này cái kia, có thể muốn tới cái gì? Cũng là ăn mắng, bà ta mắt thèm nhưng không nói, muốn nhìn xem về sau lại nói.
"Mật Nương các ngươi lúc nào ra cửa? Đều đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Tướng công nói qua mấy ngày nữa sẽ lên đường đi Phủ Thành, phủ học bên kia không chỉ có mình hắn trúng cử, đồng môn có thể kết bạn vào kinh thành.
Nếu không khéo không gặp bạn đồng môn, ở Phủ Thành muốn tìm xe tới kinh thành cũng không khó, chúng ta qua mấy ngày nữa sẽ xuất phát, đi sớm một chút, cho dù trên đường có trì hoãn hai ngày cũng không làm chậm trễ chính sự."
Đại bá nương nàng còn có chút thổn thức, nói đi lên kinh thành đấy, xa như vậy, ngồi xe ngựa cũng phải mất đến hai mươi ngày có đúng không?
Khương Mật nào biết, ngay cả Vệ Thành cũng nói không tốt, chỉ biết bên này trời cao hoàng đế xa, rốt cuộc rất xa trong lòng ai cũng không có yên lòng.
Vệ Thành cũng là lúc ở bên ngoài đọc sách nghe nói ban đầu có vào kinh thành đi thi đều là ở nhà qua năm rồi lập tức đi, nếu trước đó đều như vậy, hắn cũng học theo như thế. Trái phải triều đình an bài thi hội vào đầu tháng ba, năm sau lập tức ra cửa, cũng còn kịp.
"Ra cửa bên ngoài không thể thiếu chi tiêu, Mật Nương ngươi bên kia có thuận lợi không?"
Lời này cũng là đại bá nương hỏi, nói nếu không đủ bà có thể giúp một ít, nghèo gia phú lộ, ra cửa phải mang nhiều lộ phí. Khương Mật trong lòng biết đại bá nương là cố ý muốn cùng nàng giao hảo, tình nàng nhận, tiền thì không thể, nói đã đủ.
Không nói đến Vệ Thành ra ngoài tiền triều đình sẽ bỏ ra, cho dù triều đình không ra, trong nhà cũng không thiếu chút này.
Mấy năm nay hắn đưa về nhà không ít bạc, trong nhà cái gì cũng chưa đặt mua nên cũng có chút tích trữ. Khương Mật nửa buổi sáng lại đây, ở Khương gia ăn cơm, nói chuyện muốn ra cửa có một số việc vội liền đi trở về. Tiền Quế Hoa cắn răng trói con gà bảo nàng đem về, còn tiễn vài bước, thấy nàng đi xa mới trở về.
Tiền Quế Hoa trong lòng cũng khổ, bà ta tục huyền cho người ta, bởi vì trời sinh đã thấp hơn nguyên phối một đầu, đối với khuê nữ nguyên phối lưu lại sao có thể thích được?
Vốn dĩ đã xa cách, sau đó lại lại bị kẻ lừa đảo lừa làm ra không ít chuyện ngu xuẩn, hiện giờ lại muốn vãn hồi, so với lên trời còn khó hơn.
Nhưng dù có khó, bà ta cũng phải da mặt dày mà dán lên a.
Khương đại tẩu tiếp đón bà ta, nói: "Đệ muội, ta về đây, ngươi nghỉ một lát đi."
Tiền Quế Hoa còn thở ngắn than dài.
Khương đại tẩu nhìn thấy thì bĩu môi: "Sớm mấy năm ta nói ngươi rồi, bảo ngươi mí mắt đừng thiển cận như vậy, nữ nhi cuối cùng cũng phải gả đi ra ngoài, ngươi đối nàng tốt chút có thể mệt mấy năm? Hiện tại mới biết đưa gà, nếu biết sớm thì làm gì lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?"
"Đại tẩu ngươi nói, ta còn có thể dỗ người sao?"
"Ta không biết ngươi có thể dỗ người hay không, ta chỉ biết Mật Nương tâm địa mềm, hiện tại ngươi đối với nàng tốt chút có lẽ cũng không muộn, muốn để nàng đưa vàng thật bạc trắng tới hiếu thuận ngươi chỉ sợ không có khả năng, nhưng khi có việc gấp không chừng có thể trông cậy vào một chút. Lại nói, không phải ngươi muốn cho Cẩu Tử giống tỷ phu hắn đọc sách đi ra ngoài sao? Ngươi hàn gắn quan hệ cho tốt, hắn có thể sẽ được vài câu đề điểm, không phải sẽ đỡ hơn tự mình luống cuống sao? Ngươi nói làng trên xóm dưới có ai đọc sách so với tế tử ngươi? Ngươi có tiền quyên vào miếu, có tiền đưa cho kẻ lừa đảo, sao không nghĩ cầm đi cho Mật Nương giành vinh quang?"
Khương đại tẩu nói xong cũng mặc kệ bà ta mà xoay người đi.
Hai tức phụ bà chạy nhanh đuổi kịp, sau khi trở về mới tiến lên hỏi: "Nương, không phải ngài chướng mắt nhị thẩm nhất sao? Sao còn đề điểm cho bà ta?"
Khương đại tẩu chướng mắt Tiền thị, đặc biệt trước đó Khương lão nhị mang theo bà nương hài tử ở nhờ mấy tháng nhà bà, đã chọc tức bà.
Bất quá kia thì thế nào? Quá khứ đã đi qua, con người thì lại muốn đi về phía trước.
Khương lão nhị hắn có mệnh tốt, chính hắn không có bản lĩnh nhưng sinh ra khuê nữ có bản lĩnh, khuê nữ thành cử nhân nương tử, hắn chính là nhạc phụ của cử nhân lão gia.
Làm dâu cả Khương gia, Khương đại tẩu sao có thể nhìn một nhà lão nhị tiếp tục ngu xuẩn cùng cử nhân gia nháo lên? Không cố gắng hàn gắn quan hệ mà nháo làm gì?
Khương đại tẩu mượn chuyện này dạy tức phụ, mà Khương Mật cũng thuận lợi trở lại Vệ gia, nàng trở về sưởi ấm trước, trên người ấm áp mới đi xem Nghiên Mực.
Thấy Nghiên Mực đắp chăn ngủ ngon lành, bà bà đang ở bên cạnh làm việc, thuận tiện trông đứa nhỏ. Nghe bà bà nói giữa trưa nó đã ăn no, sau đó mệt rã rời rồi ngủ trong chốc lát.
"Sau khi con ra ngoài nó có ngoan không? Không náo loạn chứ?"
"Nó có đi tìm con một vòng, không tìm được thì tự mình chơi, không nháo cùng ta.. Sao? Con lo lắng sau khi ra cửa thì nó ở nhà nháo người?"
Khương Mật gật gật đầu nói: "Có thể không lo lắng sao? Cũng do mang thai quá sớm, nếu chậm hai năm nữa nương ngài nói sẽ tốt biết bao. Nếu Nghiên Mực chưa sinh ra, con ổn định đi theo tướng công lên kinh, nào có băn khoăn nhiều như vậy? Nó sinh chậm hai năm thì nhà ta cũng tốt hơn so với hiện tại nhiều, đó mới là sinh ở trong ổ phúc."
Ngô thị nghe xong khuyên một câu: "Mọi việc trời cao có an bài, không có nếu nhiều như vậy. Ta cũng đã làm nương người, biết muốn con để Nghiên Mực xuống mà bồi nam nhân ra cửa là cái tư vị gì. Không dễ chịu, khẳng định không dễ chịu a, ngay cả hiện tại nó tám tháng, mà khi đã nhiều tháng trắng trẻo lại chắc nịch cũng không có cách nào an tâm, trong lòng luôn sợ này sợ kia. Bất quá tức phụ con phải biết nên lấy hay bỏ, trong lòng con nên biết chuyện nào quan trọng hơn, Nghiên Mực để cho ta mang theo không có vấn đề gì đâu, mà Tam Lang nếu không có con bên cạnh ta thật không yên tâm."
"Con biết, con cũng nghĩ kỹ rồi, khẳng định sẽ đi cùng tướng công, đến lúc đó nương ngài nhớ dỗ nó."
Khương Mật nói xong thì sờ sờ khuôn mặt Nghiên Mực, Nghiên Mực giống như có cảm giác, vươn tay béo nhỏ ôm lấy đầu ngón tay mẹ.
Hốc mắt Khương Mật nóng lên, nghĩ thầm lại muốn đi ra ngoài mấy tháng, thà rằng đứa nhỏ này vô tâm không phổi đã quên nương còn tốt, đừng mỗi ngày nhớ thương mà khóc là được rồi.
—Hết chương 53—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro