Chương 52
Ngô thị cưng chiều Vệ Thành, cho nên bà cũng bớt thời giờ đi nói chuyện với hắn, nói lúc trước huynh đệ sợ bị hắn liên lụy, dù phải tự nhận bất hiếu cũng muốn phân gia, nếu đã phân gia cũng không còn gì liên quan nữa, nếu không cho họ đem ruộng đất để dưới danh nghĩa, thì cứ nói lời thật, làm gì cần phải bịa chuyện lấy cớ.
Vệ Thành có chút sửng sốt, hắn mời Ngô thị ngồi lại gần rồi mới nói: "Nếu là người khác lại đây, có lẽ con chỉ lắc đầu nói không đồng ý, nguyên nhân chính bởi vì là nhị ca tới, là thân huynh đệ nên con mới nói thật."
Ngô thị không thể tin được, nhìn chằm chằm Vệ Thành từ trên xuống dưới, nghĩ thầm đứa nhỏ này đọc sách đến ngây ngốc rồi?
"Cử nhân miễn thuế không phải là triều đình thưởng cho cử nhân sao? Sao còn có chuyện chủ động đẩy ra bên ngoài?"
"Nương cũng biết miễn thuế là triều đình thưởng cho cử nhân, luật pháp chỉ nói miễn thuế cử nhân, chưa nói thúc bá huynh đệ của cử nhân được miễn thuế, không phải chứng minh triều đình cũng không miễn đi bộ phận thúc bá huynh đệ của cử nhân hay sao? Lúc biên soạn luật pháp đều cho rằng nếu là người đọc sách có thể trúng cử, nhất định phẩm hạnh cao khiết, sợ là không có suy nghĩ gì mà tiềm tàng mối họa."
"Nương có lẽ nghe không hiểu, nhưng không phải con nói chuyện giật gân, hiện tại triều đình chỉ cho cử nhân chỗ tốt, không có hạn chế, mỗi ba năm một lần thi hương thì thuế sẽ ít đi một chút, đến ngày nào đó sẽ không còn được như thế, luật pháp nhất định sẽ sửa, chỉ là không biết còn bao lâu, phải coi ý tưởng cùng cách làm của mọi người, nhưng đoán rằng sẽ không xa."
Ngô thị nuốt nuốt nước miếng: "Nương vẫn nghe không hiểu, con nói qua vài năm nữa cử nhân sẽ không được miễn thuế hả?"
Vệ Thành nghĩ nghĩ, nói không được miễn thuế cũng không có khả năng, nếu thật sự không miễn thuế thì nói không chừng cử nhân sẽ nháo lên, chắc là sẽ bổ sung thêm phần hạn chế, tỷ dụ như chỉ miễn trăm mẫu.
Nếu như vậy thì khẳng định cử nhân vẫn là sẽ nháo, nhưng có nháo cũng sẽ sửa, ai bảo cử nhân trong thiên hạ chỉ có chút năng lực ấy. Hiện giờ còn chưa có động tới, chẳng qua là tình huống chưa đến nông nỗi, phía trên còn chưa có hạ tâm nhịn đau chữa thương.
"Không phải là con từ bỏ chỗ tốt, con không từ bỏ, chỉ là không thể giúp đỡ mọi người chui chỗ trống. Mỗi người đều cảm thấy làm như vậy không có gì, một người thì làm sao có thể dao động được quốc khố. Nhưng có cách nói con đê ngàn dặm sụp đổ bởi vì tổ kiến. Con thi đậu cử nhân, con cho thúc bá huynh đệ nhạc phụ ân nhân để ruộng đất dưới danh nghĩa, người ngoài nhìn vào sẽ đỏ mắt, cũng cố gắng đọc sách thi đậu cử nhân cho thúc bá huynh đệ nhạc phụ ân nhân nhà mình để ruộng đất dưới danh nghĩa, cả nước trên dưới đều làm như vậy, triều đình làm sao có thể thu thuế? Chờ triều đình không thu được thuế, quốc khố hư không rồi ngài nói xem bên trên có phải sẽ trấn áp cử nhân để sửa lại luật pháp hay không?"
Lúc trước Vệ Thành chỉ đề ra một câu, không nói rõ, Ngô thị nghe không hiểu. Lúc này nghe hắn cẩn thận giải thích một lần, Ngô thị liền nghĩ tới hiện tại lão nhị nói để dưới danh nghĩa năm mẫu, nhưng triều đình lại không đề ra hạn mức cao nhất, nói không chừng năm mẫu có thể biến thành mười mẫu hai mươi mẫu thậm chí một trăm mẫu, nếu cự tuyệt sẽ tổn thương tình cảm, nhưng nếu đồng ý, cho đến ngày nào đó một khi luật pháp sửa lại, ruộng trên danh nghĩa của cử nhân sẽ không được miễn, lúc đó lại trả về hay sao?
Người có thói quen chiếm tiện nghi, có thể chiếm mà không chiếm được, hắn không nháo mới lạ.
Ngô thị còn nói thầm, nói Tam Lang có thể nghĩ đến chuyện này, người biên soạn và sửa luật pháp sao có thể không nghĩ tới?
Vệ Thành nghĩ nếu hắn là người biên soạn và sửa luật pháp thì cũng không thể nghĩ tới, hiện giờ hắn có thể nghĩ đến là bởi vì chuyện giúp đỡ để ruộng đất trên danh nghĩa càng ngày càng phổ biến, nhà ai có cử nhân cơ hồ tương đương với thuế đất toàn gia tộc đều được miễn, quá mức hơn nữa thì có thể đem ruộng đất làng trên xóm dưới đều để trên danh nghĩa, bạn bè thân thích không ràng buộc được, hương thân quê nhà muốn tránh thuế, cử nhân giúp đỡ còn có thể thu được chỗ tốt. Mặt trên ước chừng đã phát hiện vấn đề này, sẽ sửa lại thôi.
Nghe nhi tử nói triều đình sớm hay muộn cũng sẽ sửa, Ngô thị liền run.
Bà không dám khuyên cái gì nữa, sợ về sau con thứ ba mới vừa làm quan đã bị người khác bắt được nói hắn có tâm tư bất chính, triều đình không thể trọng dụng.
Thấy Ngô thị bị dọa thành cái dạng này, Vệ Thành ngược lại cười cười, hắn trấn an nói: "Vốn dĩ con nghĩ có bất luận chuyện gì thì chờ kỳ thi mùa xuân khảo xong về nhà lại thương lượng, đi lên kinh thành khảo thí cũng là chuyện phiền toái, tuy nói tiền đi lại do triều đình bỏ ra, nhưng nghĩ cũng biết Mật Nương khẳng định sẽ không yên tâm, thế nào cũng sẽ đi cùng với con, đến lúc đó còn phải chi tiêu, trước mắt con không đặt mua đồng ruộng nhà cửa cũng là vì cái này."
"Vốn nghĩ rằng con sẽ nỗ lực hơn, đi thi làm bài tốt một chút, nếu có thể thi đỗ kỳ thi mùa xuân lần này, con được phái ra làm quan tất nhiên sẽ mang cha mẹ cùng đi hưởng phúc, đến lúc đó ở quê quán bên này đặt mua vài mẫu đồng ruộng, hơn nữa con cùng cha vốn dĩ đã có năm mẫu ruộng, con không trồng, có thể cho đại ca nhị ca trồng.. Những mấy việc này, vì chưa thi đậu nên con không thể mở lời, mấu chốt huynh đệ lại hỏi con trúng cử có thể cho cả nhà cái chỗ tốt gì, con đáp không được."
Ngô thị nghe lời này xong càng khó chịu hơn, lão nhị cảm thấy mình chịu ủy khuất nói lão tam vô tình vô nghĩa, lão tam mới là người ôm một bụng nước đắng không chỗ nào giải thích được.
Quy củ tổ tông là cha mẹ vẫn còn thì không được phân gia, bà cùng lão nhân còn chưa đến năm mươi, lão đại lão nhị liền sợ bị lão tam liên lụy, bị bà nương khuyến khích đề ra chuyện phân gia, cha mẹ còn sống lại nháo phân gia, phân gia xong còn gọi cái gì là thân huynh đệ nữa? Không kết thù đã là tốt rồi.
Phân cũng đã phân, phân xong lại nói chúng ta là người một nhà hẳn là huynh đệ phải nên đồng lòng, ngươi phát đạt cũng không đề bạt ta, không phải khiến người ta chê cười à?
Việc này lão nhị không nên nói, ban đầu nghĩ rằng chuyện này chỉ cần lão tam phất tay một cái mà thôi, không nghĩ tới lão tam không chịu.
"Tam Lang, nương không biết con chọn lựa vậy là đúng hay không, nhưng nếu con nghĩ kỹ rồi thì cứ như vậy đi. Ta đoán chút nữa còn có người tới tìm con, nếu con ngại phiền thì cứ ở trong nhà đọc sách, đừng đi ra cửa, tới một người hai người ta chắn cho con."
Ngô thị lường trước sẽ có người tới, quả thật là có người tới, nhưng không phải tìm Vệ Thành, mà là tức phụ hắn Khương Mật.
Giống Vệ Nhị Lang ăn thiệt, cứ nói thẳng không được thì thôi, Lý thị lại không chịu. Lý thị nghĩ trước cứ đem ruộng nước ruộng cạn nhà mình với hai mẫu mới mua để dưới danh nghĩa lão tam, lại cùng lão tam thương lượng cũng giúp nhà mẹ đẻ nàng, xem thái độ của lão tam thế nào.
Nếu hắn không chịu giúp họ hàng xa, đến lúc đó để ruộng đất nhà mẹ đẻ để dưới danh nghĩa nhà mình, chuyển một tay. Việc này Lý thị cùng nhà mẹ đẻ nàng đã cân nhắc thật lâu, chỉ chờ Vệ Nhị Lang đi mở miệng, ai có thể nghĩ đến Vệ Thành một ngụm liền từ chối, một con đường sống cũng không giữ lại.
Nghe nam nhân nói, hắn xả một đống lớn tức giận, dù sao cũng không đồng ý. Nam nhân lại nói không đồng ý thì thôi, nhận rõ hắn là con người thế nào, chỉ xem như không có huynh đệ này.
"Cử nhân huynh đệ ngươi nói không cần liền từ bỏ? Không được, ta phải cùng đệ muội nói chuyện."
Lý thị liền đi tìm Khương Mật, hỏi lão tam rốt cuộc có ý tứ gì?
Khương Mật lắc đầu.
"Đệ muội ngươi không quản?"
Khương Mật nói nếu là phòng trước phòng sau việc vặt cũng thế, đại sự để nam nhân quyết định, nàng không chen vào.
"Ngươi không vì nhà mẹ đẻ ngẫm lại sao? Nam nhân ngươi trúng cử, nhà mẹ đẻ ngươi không đem ruộng đất để dưới danh nghĩa hắn?"
Khương Mật nói nhà mẹ đẻ nàng không đề cập qua, cho dù muốn đề ra trước mắt cũng không tốt, Vệ Thành rất bận, lại chỉ còn một hai tháng hắn đã phải rời xa nhà, có chuyện gì cũng không nên nói vào lúc này.
Lý thị còn muốn nói gì đó, Khương Mật liền ngừng chuyện trong tay, nhìn về phía nàng: "Tẩu tử nghe ta khuyên một câu, trong lòng tẩu có ngàn vạn cái đạo lý cũng đừng chọn ở thời điểm hắn không muốn nghe mà nói, hiện giờ Tam Lang cả ngày đều ở nhà đọc sách luyện chữ, ta cũng rất ít đưa Nghiên Mực nhờ hắn trông, sợ quấy rầy hắn. Đầu xuân hắn còn có một lần khảo thí nữa, căn bản không thể phân tâm đi cân nhắc chuyện khác, vấn đề tẩu quan tâm chờ hắn khảo xong trở về rồi lại nói, bây giờ không cần thiết phải sốt ruột như vậy."
Khương Mật nói thế còn sợ không đủ sức uy hiếp, lại thêm một câu: "Tam Lang xưa nay là người thế nào tẩu tử cũng biết, chàng là người tính toán chi li khắc nghiệt với huynh đệ sao? Trong lòng chàng chưa chắc không vì đại ca nhị ca tính toán, có lẽ chỉ là chưa tới thời điểm nói ra. Nhị tẩu nếu nghe được thì tốt, trở về trấn an một chút, ta chỉ sợ bọn họ cứ như vậy sẽ làm sứt mẻ tình cảm huynh đệ, đến lúc đó thật sự.."
Lời này nếu là người khác nói, Lý thị không nhất định sẽ nghe lọt, nhưng nó là Khương Mật nói. Khương Mật là ai?
Nàng là nương tử cử nhân, cùng cử nhân cảm tình thập phần thâm hậu, sẽ không nói chơi. Nghĩ như vậy, Lý thị liền cảm thấy không chừng lão tam thực sự có an bài, nếu tùy ý để nam nhân nháo lên, nháo đến người trong thôn nhảy ra thóa mạ hắn, thì cho dù hắn vốn dĩ thực sự đã có an bài, bị chọc tức sinh khí chỉ sợ cũng sẽ không còn gì. Mặc cho ai bị huynh đệ chỉ trích nói bạc tình bạc nghĩa cũng sẽ không lấy mặt nóng dán mông lạnh.
Không được! Không được nháo! Ngàn vạn không được nháo!
Lý thị chạy nhanh về phòng, trở về tìm một vòng xem nam nhân ở đâu, liền kêu hắn đừng nổi nóng cùng lão tam.
Vệ Nhị Lang cảm thấy không thể hiểu được: "Ta nổi nóng với lão tam? Là trong mắt hắn không có nhị ca này!"
"Đừng nói lời này! Ngươi đi giải thích cho mọi người, nói Tam Lang không phải không chịu giúp chúng ta, đầu xuân sắp tới hắn còn phải đi thi, bây giờ không có tâm tư , nói ngươi đã hiểu lầm hắn!"
"Ta vì cái gì phải đi? Ta không đi."
Lý thị bưng chén uống miếng nước, sau đó cầm chén để trên bàn rồi nói: "Ngươi không đi đúng không? Ngươi không đi ta đi! Ta sẽ thay ngươi đi nói!"
"Ngươi dám đi thì lăn trở về nhà mẹ đẻ đi! Hắn đối đãi như vậy với ta, còn muốn ta cung phụng hắn? Lúc này chính là Vệ lão tam hắn không đúng, hắn phải tới nhận lỗi với ta!"
Lý thị tức muốn chết rồi, ngày thường nàng cũng không dám nói lớn nói nhỏ cùng nam nhân, nhưng cái này là chuyện quan trọng.
Nàng liền đem nội dung vừa rồi nói chuyện cùng Khương Mật nói cho Vệ Nhị Lang, nói tam đệ có tính toán của hắn, còn chưa tới lúc nói ra, trước mắt thật không có suy nghĩ gì, hắn còn phải chuẩn bị khảo thí, đầu xuân phải rời nhà.
Lý thị nói tới sắp khóc, nói người ta vốn dĩ đã có an bài, chính là không nói cho ngươi mà thôi, ngươi chờ không kịp chủ động đi hỏi, không chiếm được lợi còn muốn tuyên bố cho mọi người đều biết, nháo thành như vậy không phải gà bay trứng vỡ sao? Có thể vớt được cái gì?
"Ngươi bình thường nói ta là bà nương ngu ngốc, nói ta tầm mắt thấp, vậy tầm mắt ngươi cao sao? Ngươi nhìn xem ngay cả đệ muội nhà mẹ đẻ nàng cũng chưa tìm tới, chúng ta lại chạy đi đòi hỏi trước! Không nói Khương gia, ngay cả đại ca bọn họ còn chưa có nói gì..."
Cái này trong lòng Vệ Nhị Lang cũng không xác định.
Nghĩ lão tam phảng phất thật không phải loại người như vậy, thật sự đã trách lầm hắn rồi sao?
"Vậy thì làm sao? Còn không phải ngươi cùng ta nhắc mãi, suốt ngày nói chuyện ruộng đất, ta nghĩ lúc này không phải làm xong chuyện đó, sau đó lại trồng nhiều hơn vài mẫu đất thì vừa lúc hay sao? Ta làm sao biết hắn đã trúng cử còn có chuyện khác không rảnh nói với ta? Không rảnh nói cho ta thì cứ nói thẳng, hắn như vậy thì sao trách ta nghĩ sai cho hắn?"
Lý thị nghĩ, nếu lão tam thật sự có nói không có thời gian, về sau bàn lại thì nam nhân nhà mình cũng sẽ không tin, chỉ biết nói chuyện ruộng đất này có thể phí bao nhiêu thời gian được?
"Ngươi cũng đừng nói như vậy, ngươi đi giải thích đi, nói trước đó là hiểu lầm, lão tam đóng cửa khổ đọc trước mắt không có tâm tư, ngươi cũng khuyên bọn họ, đừng để cho bọn họ ở thời điểm mấu chốt này đi làm phiền hắn.. Ta cũng sẽ nói hoà hoãn với đệ muội một phen, không đến nỗi huynh đệ phát đạt cùng người ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi có phải là bị ngốc hay không?"
Vệ Nhị Lang trong lòng cũng bồn chồn , ngẫm lại lão tam là nói qua sang năm còn muốn lên kinh đi thi, hắn lúc này mới hối hận , nghĩ thầm chính mình không nên thiếu kiên nhẫn làm mọi chuyện trở nên rắc rối. Huynh đệ còn chưa thi xong xong hắn đã chờ không kịp vội vàng muốn chỗ tốt, này.. trong lòng lão tam nghĩ sao đây?
Cái này hắn thật sự ngồi không yên, lại nghĩ biện pháp đi giải thích, nói lúc trước trong lòng sốt ruột miên man suy nghĩ nên đã hiểu lầm, lão tam không phải có ý kia.
Mọi người xung quanh cũng hồ đồ, không hiểu rõ hai huynh đệ nhà họ Vệ này đang làm cái gì. Vệ Nhị Lang trước kia nói huynh đệ không có giúp đỡ người nhà, có người đi hỏi, Vệ Thành nhận, Vệ Nhị Lang xoay người lại nói không có việc này.
"Ngươi nói thật sự?"
"Thật sự, đúng là ta đã hiểu lầm."
"Ý tứ kia là cử nhân hắn đồng ý cho ngươi quải điền sao (để ruộng đất dưới danh nghĩa hắn)?"
"Cái gì quải điền hay không quải điền, Tam Lang còn muốn ra cửa để khảo thí, làm sao có thời giờ cùng ta nói mấy chuyện này? Ta chỉ có ba năm mẫu đất sao quan trọng bằng việc đi khảo tiến sĩ?"
Mọi người không hiểu Vệ Nhị Lang đang làm gì, lại có người giúp hắn nói chuyện, hắn lại nói không cần các ngươi giúp ta, là ta không đúng.
Là rất không đúng, cảm giác đầu óc không hiểu nỗi.
Phát giác không khí trong thôn thay đổi, Ngô thị kinh ngạc, lão nhị lại có thể thông suốt rồi sao? Còn biết vào lúc này hắn tại đây nháo là không thích hợp?
Ngô thị không hiểu rõ Vệ Nhị Lang nghĩ như thế nào, còn Vệ Thành thì đóng cửa lại trịnh trọng làm lễ với Khương Mật: "Nương tử mới là nữ Gia Cát, dăm ba câu liền dẹp phong ba, là đại ân của ta."
Khương Mật nghiêng người muốn tránh lễ của hắn, hỏi: "Làm cái gì vậy?"
"Lúc trước nàng ở dưới mái hiên nói chuyện cùng nhị tẩu, ta đều nghe thấy được. Đều nói cởi chuông thì cần người buộc chuông, lời này xác thật không giả, vẫn là để cho nhị ca ra mặt mới tạm thời dẹp được cơn sóng gió này. Việc này ta cũng có chỗ lo chưa tốt, xe trước bị lật, xe sau phải lấy đó làm gương."
"Cái gì xe lật hay không lật, thiếp nghe không hiểu chàng nói cái gì. Thiếp nghĩ con người thì không hoàn mỹ, có đôi khi có chuyện ngẫu nhiên thốt ra, ai cũng đều có lúc xử lý không tốt, tướng công chàng gặp phiền toái nếu thiếp có thể hỗ trợ thì phải nghĩ biện pháp giúp một tay, nếu không thì vì sao lại gọi chúng ta là phu thê? Tuy rằng thiếp không biết ngày thường chàng đang cân nhắc cái gì, nhưng thiếp biết thiếp gả cho người nào, lấy tính tình của chàng, cho dù đã phân gia, nhà ta tốt chàng cũng sẽ chỉ đường cho huynh đệ, sẽ không làm cho người ta đến mức thất vọng khốn cùng. Nếu hiện tại chưa nói ra, thì chính là chưa đến thời điểm."
Vệ Thành không nghĩ tới Khương Mật tin hắn như vậy, trong lòng xúc động rất lớn, lúc sau càng thêm dụng công.
Tháng 11 náo loạn, tới giữa tháng lại bình ổn, lại chỉ chớp mắt tháng 11 qua đi lại đến tháng chạp. Đến tháng chạp, thôn Hậu Sơn lại có hơi thở ăn tết.
—Hết chương 52—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro