Chương 36
Thời điểm Khương Mật chuẩn bị sinh, Vệ Thành đang ở học đường đọc sách. Tháng tư tháng năm thời tiết khá tốt, tuy rằng đã dần nóng lên, nhưng còn chưa tới mức khó chịu. Vệ Thành lúc này đang mặc áo do phủ học phát, ở trước bàn đoan đoan chính chính ngồi đọc sách.
Đây là điển tích tiền nhân lưu lại, mỗi lần đọc đều sẽ có chút hiểu biết mới, Vệ Thành có thời gian thì sẽ xem lại, có ít người đọc sách cùng chung sở thích với hắn, nên số lần hắn đi ra ngoài bàn luận văn chương không nhiều lắm, thường xuyên đều là tự mình xem lại, gặp gỡ nan giải nghi hoặc mới cùng bạn trong phòng thảo luận, hoặc là thỉnh giáo học quan.
29 Tháng tư hôm nay cũng thế.
Phủ học bên này mười ngày mới được nghỉ một ngày, lật qua 29, 30 thì có thể nghỉ ngơi. Bên cạnh đã có người ở nhỏ giọng thương lượng nói ngày mai làm gì, Vệ Thành giống như không nghe thấy, hắn thực chuyên chú, toàn bộ tâm tư đều đặt ở quyển sách trước mặt.
Vốn đang bình yên như vậy, nhưng một lát sau thì ngực hắn đột nhiên nhói đau, hắn lấy tay che lại ngực hoà hoãn trong chốc lát cũng không thấy tốt lên.
Người ngồi bên phải thấy hắn nửa ngày không lật một tờ giấy nào thì nhìn qua, hỏi: "Vệ huynh làm sao vậy?"
"Ngực ta khó chịu, cảm thấy không thoải mái."
Tức ngực.. Có đôi khi hắn ta cũng gặp phải, người đồng môn nghĩ thầm khả năng là do hắn quá dụng công, nên bảo Vệ Thành nghỉ một lát, nói nguyên nhân chính là vì sắp phải đi thi ở tỉnh thành mới càng phải bảo trọng, mỗi lần thi hương đều có người chưa làm xong đã ngất đi bị quan sai từ trường thi nâng ra ngoài để cứu, nếu là bởi vì thân thể không thể kiên trì mà thi rớt sẽ rất khó chịu.
Vệ Thành ngoài miệng nói cảm ơn, trong lòng lại không cảm thấy là do thân thể mình không tốt, hắn đoán là đã có chuyện gì đã xảy ra rồi.
Hắn rất ít khi nào tức ngực, như thế nào hôm nay lại bị nhói?
Có phải trong nhà có việc gì rồi hay không? Mật Nương nàng thế nào rồi?
Nghĩ theo hướng này, trong lòng hắn liền càng khó chịu, nghĩ đến chính là mấy ngày nay tức phụ sắp sinh, Vệ Thành thật hận không thể mọc cánh bay trở về nhà. Sách cũng xem không vào, hắn ngồi cũng ngồi yên không được, trong lòng khó chịu lợi hại, hơn nửa ngày mới dần dần có chuyển biến tốt đẹp.
Thời điểm chạng vạng, người đồng môn thấy hắn đứng ở bên ngoài nhíu mày nhìn hướng Tây Nam thì cũng nhìn theo, sau đó không phát hiện có gì lại hỏi: "Vệ huynh đang nhìn cái gì thế?"
"Nhìn về nhà ta."
Người đồng môn liền nhớ tới Vệ Thành là người huyện Tùng Dương, huyện Tùng Dương xác thật là ở hướng kia, "Trong nhà có chuyện gì sao? Ta thấy huynh nhớ thương một ngày rồi."
"Thê tử ta Khương thị tháng sáu năm trước mang thai hài tử, tính toán xem ra, không sai biệt lắm."
Người đồng môn nhớ tới hình như là có chuyện như vậy, trước đó đã nghe hắn đề cập qua, liền một phen chúc mừng Vệ Thành, khuyên bảo hắn cứ an tâm, chỉ cần hài tử sinh ra tới trong nhà hắn sẽ đi Phủ Thành báo tin, chờ mấy ngày sẽ có tin tức.
Người đồng môn không có nói sai, Khương Mật sinh hài tử xong đã là chạng vạng, sau khi sinh xong nàng mỏi mệt mà ngủ thiếp đi, thấy nàng ngủ rồi, Ngô thị thấy chuyện còn nhiều, bà liền thu thập một phen.
Đem Nghiên Mực đặt ở bên trong giường, lúc sau còn lo lắng tức phụ ngủ không yên phận sợ nàng đè nặng Nghiên Mực liền ở bên canh chừng, thấy Khương Mật cũng không nhúc nhích, mới dám yên tâm đi nhà bếp. Bà đi hầm canh, hầm xong chờ tức phụ tỉnh mới có uống. Bà ở bếp bận việc thời điểm liền nhớ tới cha Nghiên Mực ở Phủ Thành, bà khom lưng hướng lòng bếp thêm hai cây củi, liền đi ra ngoài tìm tới cha Vệ.
Thấy bà mụ đi nhà Vệ gia, trong thôn liền biết tú tài nương tử chuẩn bị sinh, liền lục tục có người tới xem náo nhiệt, vừa rồi cha Vệ ở viện trước cùng người tán gẫu, trời tối ông mới trở lại nhà chính, Ngô thị thấy ông là lúc ông đang bưng chén trà uống.
"Lão nhân ông đừng chỉ lo cao hứng mà quên mất Tam Lang, ngày mai ông đi trấn trên một chuyến, tìm được Vạn tiểu tử, nhờ hắn hỗ trợ viết thư tới Phủ Thành, nói cho Tam Lang biết tức phụ hắn sinh rồi, là nhi tử, bộ dáng rất đoan chính, nhìn rất tuấn tú. Đúng rồi còn có đường trong nhà ăn sắp hết rồi, lúc đi ông nhớ lấy ít tiền, mua đường, lại mua mấy cân thịt, còn có quả táo.. Ban đầu ta sinh Đại Lang Nhị Lang xong thì ở cữ nghe nương ta nói, sinh hài tử thật đúng là mệt chết chính mình, 1 tháng 40 ngày không có gì bồi bổ về sau tật xấu gì cũng đều có khả năng ra xảy ra. Nương ta nói phàm là có điều kiện, nên hầm mấy con gà, ăn nhiều thịt một chút, mì trứng có cũng tốt. Chúng ta ban đầu trong nhà điều kiện không tốt, vậy mà ta ở cữ ông đều cho ta ăn không ít trứng, hiện tại điều kiện tốt rồi, càng không thể để nàng thiệt thòi."
Cha Vệ nghe mà đầu phình ra: "Bà nói nhiều như vậy, ta sợ nhớ không được đầy đủ."
"Mì sợi! Quả táo! Đường! Nhớ kỹ chưa?"
Ngô thị vốn đang muốn bảo ông chạy đến nhà Vương đồ tể, cùng bên kia nói có chân heo (giò heo) giữ lại một chút, mua trở về hầm cho tức phụ. Thấy ông chỉ có ít đồ vật cũng không nhớ được, vẫn là chờ ông từ trấn trên trở về rồi lại nói.
Ngô thị trở về nhà bếp xem lửa, tiếp theo lại hầm canh, trong phòng Khương Mật không biết khi nào thì đã tỉnh, mới vừa mở mắt ra đầu óc còn không rõ ràng lắm, một lát sau nàng mới nhớ tới mình đã sinh hài tử rồi.
Nàng chống đệm giường ngồi dậy, trước tiên đi ra bên ngoài nhìn thoáng qua, không thấy được bà bà đâu cả. Hồi lâu mới chú ý tới Nghiên Mực bị bọc trong tã lót để ở trên giường. Đầu hắn lộ ra ngoài tã lót, nhìn mập mập mũm mĩm, lúc này đang nhắm mắt ngủ như chú heo nhỏ.
Nhìn thấy con trong lòng Khương Mật liền ấm áp, muốn duỗi tay ôm, lại sợ đánh thức nhi tử, nàng liền ngồi ở bên cạnh nhìn tiểu gia hỏa ngủ.
Mới đầu còn nhìn nghiêm túc, trong chốc lát Khương Mật lại nhớ tới tướng công ở Phủ Thành. Hắn còn chưa biết hài tử đã sinh ra, Khương Mật tò mò không biết sau khi hắn nghe nói sẽ có phản ứng gì.
Ngô thị bưng canh về phòng thì phát hiện tức phụ đã tỉnh, nàng đang dựa ngồi ở đầu giường. "Con sinh đứa nhỏ bị liên lụy một ngày, sao không ngủ một lát?"
Nói không đợi Khương Mật trả lời, bà lại lẩm bẩm, "Tỉnh cũng tốt, ta đỡ phải kêu con, tới uống canh đi."
Khương Mật uống canh, Ngô thị ở bên cạnh cùng nàng nói chuyện, nói bên thôn Tiền Sơn đã thông báo rồi, chạng vạng lúc ấy lão nhị chạy đi.
Đến nỗi nói Phủ Thành bên kia, chuẩn bị ngày mai đi tìm Vạn tiểu tử, nếu là vừa lúc có đoàn xe đi Phủ Thành, không quá mấy ngày là Tam Lang có thể thu được tin vui, không vừa vặn thì khả năng sẽ chậm một chút.
Còn nói đại bá bên kia tới chúc mừng, tặng năm cân hạt kê vàng, hai mươi cái trứng, còn có con gà. Ngô thị lại nói cha Nghiên Mực không ở nhà, tắm ba ngày cùng trăng tròn đều không làm lớn, chỉ người trong nhà náo nhiệt một chút. Chờ nói chuyện quan trọng xong, Ngô thị giảng cho nàng ở cữ phải chú ý cái gì, kỳ thật thai phụ ở nông thôn đều không có chú ý nhiều, trong nhà điều kiện kém sinh xong nghỉ ngơi hai ba ngày lại xuống đất làm việc, điều kiện tốt thì nghỉ ngơi nửa tháng, không nghe nói ở cữ cả tháng.
Đến nỗi nói chú ý, thì mọi người đều treo ở bên miệng cũng chính là không gội đầu, không tắm rửa, không xuống đất, không ra gió, ăn no ăn được.. Cái khác thì không rõ ràng.
"Con sinh ở tháng bốn năm còn tốt, vừa không quá lạnh cũng không nóng lắm, hài tử không sao. Có người sinh ở mùa đông mới khổ, khi sinh ra phải nhìn đăm đăm nhìn chằm chằm, chỉ sợ đứa nhỏ bị lạnh. Nghiên Mực chúng ta vẫn là biết tìm thời gian tới, sinh vào năm nay là lúc nhà ta ăn uống không lo, tháng này ít việc, con cùng nó cũng ít chịu tội."
Ngô thị ngồi tại mép giường cùng Khương Mật nói chuyện, lúc nói ánh mắt đều dừng ở trên người tiểu tôn tử.
Thứ nhất Vệ Thành cùng Khương Mật bộ dáng đều không kém, thứ hai khi mang thai đứa nhỏ này luôn chú ý đủ điều, Nghiên Mực sinh ra so với hài tử nhà ai đều dễ nhìn hơn, hai má phúng phính, cánh tay cánh chân như ngó sen. Lúc vừa mới sinh tới lúc thức dậy, cặp mắt kia thực đen láy xinh đẹp, tiếng khóc cũng vang dội, người đỡ đẻ ôm lấy đều khen, nói hắn trưởng thành bộ dáng tuyệt đối sẽ không kém, nhìn về sau liền có tiền đồ.
Ngô thị trong lòng biết bà mụ đến nhà ai cũng nói lời hay, bà nghe vẫn rất thoải mái, tiễn người về còn cho nhiều hơn vài đồng.
Có thể nhiều lấy tiền, bà mụ đương nhiên cao hứng a, hơn nữa bộ dáng Nghiên Mực chính xác mà nói là rất tốt, bà ta đi ra ngoài thấy người trong thôn thì luôn mồm miệng, nói tú tài nương tử thai này sinh tốt, lúc hài tử sinh ra là một bộ dạng thông minh, về sau hẳn cũng là người đọc sách.
Lại cùng người ta nói Ngô bà tử cao hứng thật sự, đừng nhìn phía trước đã có ba cái tôn tử, thấy bà hiếm lạ đến không chịu được.
"Hiếm lạ như vậy thì lấy tên gì? Tú tài nhi tử kêu gì?"
"Ta nghe nàng kêu là Nghiên Mực."
"Vậy không phải cùng nhà ta không sai biệt lắm sao?"
Bà mụ theo đó nhìn qua, thấy là tẩu tử Hoàng gia, xua tay cười nói: "Nhà người ta gọi là Nghiên Mực, nhà ngươi kêu Thạch Đầu, có thể giống nhau được sao?"
"Nghiên Mực còn không phải là do cục đá làm ra sao? Không có cục đá lấy đâu ra Nghiên Mực? Tên này nhà ta còn lớn hơn!"
Bà mụ lại một trận cười, nói: "Tên này là Vệ tú tài ăn tết về nhà thì đặt như vậy, ngươi cho rằng tùy tùy tiện tiện đã gọi là Nghiên Mực? Ngô bà tử nói tên này có ý tứ, ngươi ngẫm lại Nghiên Mực là làm gì? Là mài mực, có phải có cả một bụng mực nước hay không? Lấy tên này chính là muốn hắn trưởng thành làm công tác văn hóa, đọc sách khảo công danh giống như cha hắn! Cục đá kia của ngươi có ý gì?"
Cái này tẩu tử Hoàng gia nói không nên lời, những người khác trước bình phẩm tên mà tú tài lấy cho con, lúc sau lại một trận nói thầm.
"Khương thị hoài thai ta thấy Ngô bà tử chiếu cố nàng như vậy, cứ như là lão tổ tông, còn hỏi bà nếu là sinh khuê nữ không đau lòng sao? Bỏ vốn vào bao nhiêu thứ tốt rồi? Bà ấy lại nói sinh nam sinh nữ cũng như nhau, ta sau lại mới nhớ tới tức phụ Vệ gia sinh nhi tử dễ hơn sinh khuê nữ nhiều, bà ấy sợ là đã sớm nhận ra thai này là nam hài."
"Ý gì?"
"Ngươi óc heo hả? Cái này mà nghe cũng không hiểu. Ta là nói trước đó Khương thị mang thai nhi tử Vệ Tam Lang, Ngô bà tử mới đem nàng như tổ tông cung phụng, hiện tại đã sinh rồi, về sau khó nói nha.."
Bà mụ nghe ra mấy bà nương thôn Hậu Sơn này đó có bao nhiêu đỏ mắt.
Bà lấy cớ trời tối vội vàng trở về, đi xa mới mắng hai tiếng.
Ngô bà tử vừa rồi còn hỏi bà sinh xong 1 tháng ở cữ này nên dưỡng như thế nào? Sẽ khắc nghiệt tức phụ mới là lạ! Đều nói tức phụ này phúc khí tốt, có thể mang mệnh vượng cả nhà, Vệ gia cưới được nàng nằm mơ cũng bật cười, có thể không đối tốt với nàng sao?
Lời này bà mụ lười nói, dù sao nói thật lòng thì trong thôn này những bà nương đó cũng không thích nghe.
* * *
Khương Mật cứ như vậy bắt đầu thời gian ở cữ, nàng phát hiện ở cữ không tự do bằng lúc mang thai. Vốn muốn xuống đất đi hai bước bà bà cũng không cho.
Muốn ra khỏi phòng càng không được.
Nàng bị "nhốt" ở trong phòng, có đôi khi đọc Tam Tự Kinh, có đôi khi lại nhớ tới Vệ Thành, còn có chút thời điểm Nghiên Mực tỉnh ngủ nháo nháo mấy tiếng muốn ăn sữa, sau khi uống sữa xong thì mẫu tử hai người liền ngồi đó mắt to trừng mắt nhỏ.
Nghe người ta nói hài tử mới sinh ra không nhìn thấy rõ đồ vật, Khương Mật lại cảm thấy đứa nhỏ này không giống như là thấy không rõ, tròng mắt quay tròn vô cùng linh hoạt.
Ngô thị luôn nói đứa nhỏ này dễ nuôi, nó không nháo người, nằm trên giường cũng được, ở trong lòng nương nó cũng được, nãi nãi ôm cũng tạm chắp vá được luôn. Cũng không thích khóc, chỉ là đói bụng sẽ kêu nhao nhao mấy tiếng, có một lần phốc phốc phốc phun cho nãi hắn một thân hoàng kim (phân) còn ngây ngô cười.
Bất quá Nghiên Mực không thức nhiều, do hài tử còn nhỏ, tinh lực có hạn, mỗi ngày tuyệt đại đa số thời gian nó đều đang ngủ, ngủ cùng một giường với Khương Mật, một người ở trong một người bên ngoài, hài hòa thật sự.
Sau khi Nghiên Mực sinh được nửa tháng, thư Vạn huynh đệ mang đi ra ngoài mới truyền tới Phủ Thành, giữa tháng năm, có người chạy đến phủ học tìm Vệ thư sinh huyện Tùng Dương. Vệ Thành nghe nói bên ngoài có người tìm thì tim muốn nhảy dựng lên, hắn lập tức đi ra ngoài, vừa thấy quả nhiên là người thường lui tới cho hắn truyền tin.
"Là có tin tới sao?"
Người nọ cười cười, nói tin này chính là lời nhắn. Lần này nội dung thật sự phá lệ đơn giản, chỉ có một sự kiện: Khương Mật sinh rồi, sinh vào 29 tháng tư, mẫu tử đều tốt, bảo hắn yên tâm. Vệ Thành liền biết ngày ấy hắn tức ngực nhất định có nguyên nhân, thì ra là Mật Nương sinh Nghiên Mực. Vệ Thành cười ngây ngô một trận, bảo người kia chờ một lát, chuẩn bị đi lấy tiền đồng tới đáp tạ huynh đệ hỗ trợ. Người này lại không chờ hắn, nói không dám lấy tiền, chắp tay liền rời đi. Bất quá trong chớp mắt người đã chạy xa, Vệ Thành tại chỗ đứng một lát, mới đi vào bên trong học đường.
Thời điểm hắn đi ra ngoài nhìn khá hoảng hốt, lúc trở về lại là vẻ mặt đầy ý cười, bạn cùng trường hỏi hắn có chuyện gì tốt. Vệ Thành cũng không giấu, nói: "Trong nhà mang lời nhắn tới cho ta, nói thê tử ta là Khương thị sinh rồi, là nhi tử."
"Ai da! Đây là hỉ sự a! Đại hỉ sự!"
"Vệ huynh đến mời khách! Này nhất định phải mời khách nha!"
"Đúng vậy! Ta ở chỗ này chúc mừng cho cho ngươi, khi nào thì cùng uống rượu đây?"
Vệ Thành nhanh chóng đáp ứng, nói chờ mấy ngày đợi cuối tuần được nghỉ.
Hắn ứng phó bạn đồng môn xong, liền lấy giấy viết thư về nhà, phong thư này hàm ý tình cảm của hắn so với trước thì dạt dào hơn rất nhiều.
Một phương diện là mừng đến vui sướng, lại có áy náy cùng cảm kích đối với Khương Mật, cũng nói lời cảm ơn tới cha hắn nương hắn.
Phong thư này có đoạn lời từ đáy lòng, hắn vì đọc sách khảo công danh mà sơ sót trong nhà, rất nhiều lúc cảm thấy bản thân mình bất hiếu, lại tưởng tượng trong nhà vì hắn trả giá nhiều như vậy, nếu đọc sách nhưng đọc không ra tên tuổi, chẳng phải là càng không hiếu thuận sao?
Chỉ có nghĩ như vậy nghĩ mới có thể nhịn xuống những vướng bận ở trong nhà mà ở phủ học khắc khổ dụng công.
—Hết chương 36—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro