Chương 32
Cũng không lâu sau đó thì Ngô thị gọi ra ăn cơm, Vệ Thành cùng Khương Mật một trước một sau ra khỏi phòng, lúc này cha Vệ cũng đã hoàn toàn giải quyết chuyện phiền toái bên ngoài, ông ngồi xuống bưng chén canh, cảm giác trên người ấm áp một chút mới nói chuyện tên trộm.
"Nhà ta thực tế không bị hao tổn gì, cũng đã đánh hắn một trận, dù sao hắn chỉ là vào nhà trộm đồ vật, không có giết người phóng hỏa, ta nghĩ chúng ta không thể giết chết hắn ở chỗ này. Trong thôn đều là thân thích, không thể bức hắn quá mức, nhìn qua không có chút nhân tính nào..."
Nói đến chỗ này, ông cảm giác Ngô thị nhíu mi, lại nhanh nói hai câu: "Ta ra tay trước, trong thôn hắn còn phải giáo huấn hắn một trận, bà cứ ngẫm lại xem ban ngày ban mặt nhà ai mà lại suốt ngày khóa cửa, cho dù trong phòng không có ai cũng thuận chỉ tay đóng cửa lại, nhưng người khóa cửa thì không nhiều lắm, nhà ai mà không sợ trộm đâu?"
Cha Vệ vừa nói lại uống ngụm canh, nói Vệ Thành mới thật sự làm người ta hoảng sợ, trong thôn rất nhiều người cũng nhìn hắn lớn lên, bình thường hắn không nói nhiều, người cũng hiền lành, không nghĩ tới gặp chuyện như vậy lại cường ngạnh quả quyết.
"Con không muốn trói người đưa lên nha môn, nói như thế nào thì đây chỉ là án nhỏ, mời quan lão gia tới phán cũng chỉ sẽ đánh hắn một trận lại bắt hắn trả lại đồ vật trộm được ở nhà ta. Nháo như vậy khó coi chỉ không phải vì kết quả này. Con nói như vậy là muốn cho người biết nhà ta không dễ khi dễ, thứ hai là.."
"Thứ hai cái gì?"
Vệ Thành gắp một khối củ cải trắng bỏ vào trong chén, nói: "Thứ hai muốn cho hắn cảm nhớ ân đức."
Vệ phụ nhìn bà nương, Ngô thị liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: "Nương con đã đánh hắn một trận, còn muốn hắn cảm nhớ ân đức? Không hận chết ta đã tốt lắm rồi."
"Lời nói không phải nói như vậy, cha người ngẫm lại xem, con vốn dĩ muốn trói hắn đi nha môn gặp quan, lại bị mọi người khuyên ngăn lại, hắn may mắn tránh được một kiếp trong lòng không phải nên nhẹ nhàng thở ra sao? Đó gọi là sống sót sau tai nạn."
Ngẫm lại nói cũng đúng, bình dân áo vải thà rằng chịu đòn cũng không muốn đến nha môn, sợ lên công đường, sợ gặp quan. Cha Vệ cân nhắc một chút, cảm thấy ông từ trước đến giờ sợ là đã xem thường nhi tử, vậy mà còn sợ hắn bị người tính kế.
"Không nói cái này nữa, ta nói con lần này trở về ở được bao lâu? Qua xong năm mới khi nào trở về học đường?"
Vệ Thành nói khả năng vẫn là ra ngày mười lăm rời nhà.
"Lần này con ra ngoài, trước khi thu hoạch vụ thu có trở về hay không?"
Lúc này Vệ Thành nghĩ đến có chút lâu, sau một lúc mới nói:
"Khả năng sẽ không trở lại, thi hương cũng không phải ở Túc Châu Phủ Thành, chúng con chuẩn bị dự thi, bạn cùng trường hẳn là sẽ kết bạn rồi trước đi tỉnh thành, tháng tám bắt đầu khảo thí, khả năng tháng bảy đã đi rồi, như vậy nếu trên đường có tình huống như thế nào thì có chậm trễ cũng không sao."
Hắn có cảm giác đặc biệt áy náy, áy náy ở chỗ trong nhà có năm mẫu ruộng nước mà hắn không thể trở về hỗ trợ, cha nương tức phụ ít nhiều bị liên lụy.
Nhưng ba người rối rắm lại không phải chuyện này.
Có nhà nông nào mà không nhọc lòng chuyện đồng ruộng đâu. Không nói tới cha Vệ cùng bà nương Ngô thị đều là người giỏi trồng trọt, hầu hạ vài mẫu ruộng không uổng sức lực, lui một vạn bước nói cho dù thật lo liệu không hết, quá nhiều việc còn có thể nhờ đại bá Vệ Thành đi mời người hỗ trợ, xong xuôi thì mở tiệc chiêu đãi nhân gia.
"Ta không hiếm lạ chuyện con giúp cái này, ta là muốn biết con an bài Mật nương như thế nào?"
Vệ Thành nghe không hiểu, không biết còn phải an bài cái gì? Mật nương khẳng định là an tâm ở trong nhà chờ tin tức.
Thấy hắn còn chưa thông suốt, Ngô thị nóng nảy, trực tiếp vạch trần hỏi: "Con không mang theo Mật nương cùng đi tỉnh thành sao?"
"Mật nương hiện giờ đã mang thai năm tháng, lúc ăn tết là sáu tháng, mười tháng hoài thai này, sinh xong là cuối tháng tư đầu tháng năm, sinh xong rồi hài tử không ở nhà tĩnh dưỡng mà lại đi theo con đi ra ngoài bôn ba.. Này sao được?"
Nói với hắn hai câu Ngô thị đã muốn bốc hỏa: "Ở cữ nhiều lắm là 40 ngày, ở nông thôn sinh xong đã xuống đất cũng không phải không có, Mật nương nàng dưỡng cả tháng sẽ không có việc gì, tháng sáu đi Phủ Thành tìm con, tháng bảy đi theo con lên tỉnh thành không được sao?"
Vệ Thành căn bản không nghĩ tới chuyện này, còn nói làm gì có chuyện đi ra ngoài khảo thí còn dìu già dắt trẻ theo?
Ngô thị bưng chén canh uống một ít, uống xong cầm chén dẹp sang một bên, nói: "Nói chuyện với con có thể làm ta tức chết! Con còn chưa rõ sao? Ta không phải sợ con đến lúc đó nếu có tình huống giống như thi Viện lần trước vậy. Thi Viện ít nhất hàng năm đều có, con không phải nói cử nhân ba năm mới khảo một lần sao? Nói cách khác nếu con lại không thể thi được, vậy thì mấy năm nay không phải là uổng công đọc sách rồi? Không đáng tiếc sao? Để Mật nương đi theo con thì ta sẽ an tâm, cho dù có tình huống như thế nào Mật nương đều có thể mơ thấy, con cứ làm tốt thì mọi chuyện sẽ thành."
Vệ Thành còn có chút chần chờ, nói: "Con không sợ bạn cùng trường chê cười, chỉ là như vậy cũng quá vất vả Mật nương..."
Khương Mật ban đầu không mở miệng nói, nàng có chút đói bụng, đang ăn nghe đến đây mới buông chiếc đũa đem tay để trên mu bàn tay của Vệ Thành nói: "Nương nói đúng, để thiếp đi theo chàng."
"Rời xa nhà chịu rất nhiều đau khổ, chỉ có ở nhà mới thoải mái.."
Khương Mật nhấp môi nói: "Thiếp không sợ chịu khổ, chàng ngẫm lại xem ban đầu thiếp ăn khổ còn ít sao? Tướng công chàng không vì tiền đồ chính mình suy nghĩ, cũng vì thiếp cùng cha nương mà ngẫm lại. Nếu chàng đi tỉnh thành khảo thí, thiếp ở nhà có mơ thấy cái gì thì nước xa không cứu được lửa gần, còn không phải gấp chết à? Để chúng ta an tâm ở nhà chờ tin tức, này làm sao có thể an tâm được?"
Vệ Thành cầm tay nàng, nói: "Mọi người khẩn trương quá rồi, nàng xem gần nhất một năm nay không phải không có chuyện gì sao?"
"Đó là không phải là kỳ thi lớn, nương nói ban đầu tướng công chàng cũng xuôi buồm xuôi gió, thẳng đến đi tham gia thi Viện, vốn dĩ quanh năm suốt tháng không có chuyện gì, vừa đến thời điểm quan trọng nhất lại hỏng chuyện."
Vệ Thành bật cười: "Thật là nói không lại nàng..."
"Đó là bởi vì thiếp có đạo lý."
"Hài tử thì sao? Mật nương nàng cùng ta đi tỉnh thành, hài tử còn nhỏ như vậy làm sao bây giờ? Dẫn ra cửa thì nàng không yên tâm, không mang theo lại càng không yên tâm, làm sao bây giờ?"
Khương Mật cũng không có cách nào, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua cái bụng, ngẩng đầu thấy bà bà Ngô thị nhìn lại: "Nương nói đi ạ? Nương cho con cái chủ ý."
"Vậy ta cho con cái chủ ý! Con đặt cháu ở trong nhà, ta chăm sóc hắn, ta sinh qua ba nhi tử toàn tự tay nuôi lớn, chăm hài tử đã có kinh nghiệm, so với người trẻ các con còn đáng tin cậy hơn. Đến nỗi nói cho uống sữa, con không ở nhà không cách nào cho uống cũng không sao, cùng lắm thì thời gian con ra cửa ta tặng đồ cho Đại Lang tức phụ bồi bổ thân thể, để nàng có nhiều sữa. Sau khi hai con đi, chắc nàng cũng đã sinh xong hơn một tháng, đến lúc đó bồi bổ cho nàng, một đứa bú sữa cũng là bú, hai đứa thì cũng vậy thôi, không hơn kém gì cả."
Nếu là nhị tẩu thì khả năng sẽ được, nhưng đại tẩu thì nào có dễ nói chuyện như vậy?
Trong lòng Khương Mật có chút hoài nghi.
Ngô thị thấy phản ứng của nàng, bĩu môi nói: "Dạo gần đây trong thôn có mấy thai phụ cũng không phải chỉ có hai người các con, ta chịu ra tiền có rất nhiều người nguyện ý hỗ trợ cho hài tử uống sữa, cháu ta có thể bị đói sao? Tam tức phụ con đừng miên man suy nghĩ, hôm nay quyết định vậy đi, chờ đến tháng năm con sinh xong thì dưỡng thân thể, tháng sáu chuẩn bị đi Phủ Thành, chờ lão tam cùng đi khảo thí, khảo xong có kết quả hai con lại cùng nhau trở về. Trong khoảng thời gian này trong nhà cứ giao cho ta cùng cha con, nếu không chăm sóc tốt, con trở về hỏi tội ta cũng chưa muộn phải không?"
Lời nói đều đã nói nặng đến vậy, sao còn có thể không được?
Khương Mật gật đầu đáp ứng, nàng ngồi xuống ăn tiếp. Vệ Thành thật không muốn trong nhà vất vả, nhưng trừ hắn ra thì cha Vệ, Ngô thị, tức phụ Khương Mật đều vô cùng kiên trì, ba người không yên tâm hắn đơn độc đi tỉnh thành, sợ hắn có vấn đề gì.
Ngô thị còn nói quản ngươi có đồng ý hay không, dù sao ngươi cũng ngăn không được, lúc đó ngươi không có ở nhà.
Khương Mật nghe xong mà thấy buồn cười.
Vệ Thành rất bất đắc dĩ, cuối cùng cũng phải đồng ý.
"Đúng rồi, Tam Lang con ở nhà nhớ đặt cho nhi tử con một cái tên, trước khi đi nhất định phải có, bằng không chờ con trở về nhi tử con phải kêu thạch đầu, cẩu đản, một chút cũng không dễ nghe, cha con ông ấy chỉ biết lấy loại tên này, lúc trước nếu không phải ta, ba huynh đệ các con đã không gọi Đại Lang Nhị Lang Tam Lang, mà là đại mao nhị mao tam mao.."
Vệ Thành không có phản ứng, cha hắn thẹn quá thành giận, lỗ tai cha Vệ đỏ bừng, ông tức muốn hộc máu nói: "Ta không phải chỉ là thuận miệng nói thôi sao? Bà lại nhớ kỹ như vậy!"
"Thuận miệng nói sao? Ông bảo Tam Lang thuận miệng nói mấy cái, hắn có thể nói ra những cái tên đó sao?"
Vệ Thành: "..."
Nói không nên lời, là ông thua.
Được Ngô thị nhắc nhở, Vệ Thành bớt thời giờ tìm tên đặt cho con thật đúng là được làm cha còn không nhớ đặt tên cho đứa nhỏ. Đại danh không cần gấp, hắn đặt hai cái nhũ danh trước, nam hài một cái, nữ hài một cái, đợi xem sinh nam hay nữ.
Chiếu theo truyền thống ở nông thôn, nhũ danh càng khó nghe hài tử càng là dễ sống, nhưng Vệ Thành là người đọc sách bảo hắn lấy tên khó nghe, hắn không lấy được, nghĩ liền lấy cái tên bình thường, lại có ngụ ý tốt, nếu là nam hài, kêu Trúc Tử hoặc là Nghiên Mực vậy.
Nếu là nữ hài.. Tên nữ hài Vệ Thành thật đúng là không lấy được, thật sự lưỡng lự hắn liền thừa dịp buổi tối cùng Khương Mật thương lượng, hỏi nàng nhũ danh cô nương gia gọi gì thì tốt.
Khương Mật nghĩ nghĩ, ở nông thôn lấy nhũ danh cho nữ nhi không nhiều lắm, rất nhiều người đều là kêu đại nha nhị nha, riêng lấy hơn phân nửa là chiêu đệ, mong đệ linh tinh, nếu không nữa thì chính là các loại hoa.
Khương Mật được Vệ Thành ôm dựa vào trong lòng ngực hắn, suy nghĩ một lát, nói: "Bánh đậu, bột đậu, chàng cảm thấy như thế nào?"
Nàng mở miệng liền đem Vệ Thành chọc cho vui vẻ, Vệ Thành cười một hồi lâu, Khương Mật bực hắn, vươn ngón trỏ ở ngực hắn chọc chọc, oán giận nói: "Thiếp lại không đọc sách, lấy không được các tên gọi dễ nghe, chàng còn bảo thiếp nghĩ, thiếp là có thể nghĩ vậy chút, bằng không kêu Phúc Nữu.. Phúc Nữu được không?"
Vệ Thành từ trong ổ chăn cầm ngón trỏ của nàng, đem lên miệng hôn, nói được, như thế nào cũng được!
"Vậy định rồi nhé, chúng ta sinh khuê nữ thì kêu là Phúc Nữu, vậy nhi tử thì sao? Chàng thích Trúc Tử hay là Nghiên Mực?"
Khương Mật nói không biết cái nào tốt, Vệ Thành liền nói Trúc Tử chính là cây trúc xanh ngắt đĩnh bạt, Nghiên Mực thì đầy một bụng nước mực, tuy có hơi chấp vá nhưng còn chấp nhận được hơn là cẩu đản.
Nghe nam nhân giải thích xong, Khương Mật nói lấy Nghiên Mực đi.
Hỏi nàng sao lại chọn là Nghiên Mực?
Nàng nói: "Cây trúc xanh ngắt đĩnh bạt, nhưng mổ ra thì trong bụng trống rỗng, cái gì cũng không có, nhưng nghiên mực thì còn có một bụng mực nước đó nha."
Vệ Thành bị nàng chọc cười, hắn ôm Khương Mật hôn hôn nói: "Tức phụ ta so với nhiều ít người đọc sách còn hiểu biết hơn, cách nói này thật mới mẻ!"
Khương Mật bảo hắn đừng lộn xộn, sợ đè lên bụng, lại nói: "Tướng công chàng nếu trúng cử nhân, có phải thiếp cũng thành gia đình giàu có rồi hay không? Nương nói mấy năm trước có người thi đậu cử nhân, sau khi thi đậu liền dọn ở trong tòa nhà lớn, sống đặc biệt rực rỡ."
Vệ Thành sờ soạng liếc nhìn nàng một cái: "Như thế nào lại hỏi cái này?"
"Thiếp chính là sợ, chàng nói thiếp như vậy có thể làm thái thái gia đình giàu có được không? Thiếp cũng không hiểu quy củ trong thành, cái gì cũng đều không hiểu, lại không biết chữ, đến lúc đó chỉ sợ làm cho chàng mất mặt."
"Đang mang thai hài tử, nàng nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
"Qua năm chàng liền phải chuẩn bị thi hương, thiếp sao có thể không nghĩ tới?"
Vệ Thành nghĩ nghĩ nói: "Mật Nương nàng nếu muốn học nhận biết chữ, bớt thời giờ ta dạy cho nàng, hoặc là chờ ngày nào đó dọn đến trong thành đi, lại thỉnh nữ phu tử tới, thậm chí có thể từ từ, chờ nhi tử vỡ lòng, nàng cùng hắn cùng nhau học cũng được. Muốn học nhận chữ là chuyện tốt, từ từ tới đi, không cần sốt ruột. Nàng cũng đừng nghĩ quá nhiều, hiện tại ta là Vệ Tam Lang, về sau trúng cử nhân cũng vẫn là Vệ Tam Lang, nếu có một ngày có thể tiến thêm một bước, cũng sẽ không thay đổi."
Hơn nữa Vệ Thành so với Khương Mật càng rõ ràng hơn, nếu có ngày hắn làm quan, người khác nhất định sẽ ở sau lưng nghị luận nương hắn, tức phụ hắn.
Chẳng sợ làm được tốt, không có bất luận sơ hở gì cũng không tránh được. Không phải bởi vì các nàng không tốt, căn bản ở chỗ Vệ gia xuất từ hương dã, vốn là bần môn, chỉ thế đã đủ để làm đề tài câu chuyện.
Nên không cần quá mức để ý người khác nói cái gì.
* * *
Hai người bọn họ định tốt, liền đem tên nói cho cha Vệ cùng với Ngô thị nghe, nói nếu sinh nhi tử kêu Nghiên Mực, sinh khuê nữ kêu Phúc Nữu.
Ngô thị nghe liền gật đầu, nói ở phương diện này nhi tử tốt hơn so với lão tử, không lấy là Cẩu Đản.
Cha Vệ vốn dĩ ưng ý chung trà mới tinh mà nhi tử mua cho ông, đang uống cùng với điểm tâm sáng. Vừa nghe lời này, mặt lại đen.
"Bà nương ngươi thật là! Cứ nhắc hoài không dứt!"
Ngô thị xua tay: "Được rồi! Ta câm miệng! Ta không nói ông! Lão nhân ông nhớ rõ đến nhà vương đồ tể một chuyến, cùng hắn thương lượng ngày giết heo, nói giết rồi chúng ta cũng mời người ăn canh bào heo."
"Ta đi đây."
"Tam Lang con nên đi nhà đại bá một chuyến, cùng lão nhân gia trò chuyện, nói xong thì sớm một chút trở về, khó được ở nhà nên đi bồi tức phụ con đi."
"Nương, con biết rồi."
—Hết chương 32—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro