Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Nói sẽ sớm trở về nhưng vẫn phải đợi một khoảng thời gian nữa. Học đường bên kia tháng chạp mới cho học sinh trở về, Vệ Thành cũng không lập tức đi về, hắn nhờ người bản địa cùng trường hỗ trợ dẫn đường, đi mua vài thứ, lại tìm người kéo xe ở huyện thành, giao tiền đi nhờ xe.

Lúc này Ngô thị một mặt đếm đầu ngón tay tính ngày, đợi hắn về nhà, một mặt cùng nam nhân thương lượng thời điểm giết heo.

Trong nhà nuôi hai con heo, chuẩn bị bán một con giết một con, năm nay muốn ăn cơm giết heo một cách thống khoái!

Hai đầu heo này Ngô thị đã sớm xem qua trọng lượng, trong đó có một con phá lệ ăn nhiều, nặng hơn một ít, Ngô thị chuẩn bị kéo con này đi bán.

Trên thực tế, hai ngày trước bà đi trên đường gặp được vương đồ tể hỏi heo có bán hay không, lại cùng bà nói năm trước là thịt heo hút hàng có giá nhất, ngay cả người nghèo cũng muốn cắt mấy cân thịt, hiện tại bán đi là có lời nhất.

Hắn nói lời này chính là nhớ thương Ngô thị nuôi heo mập mạp, Ngô thị cũng nói với hắn, bảo hắn có rảnh thì tới bắt, năm nay bán một con, con còn lại thì phiền toái hắn hỗ trợ giết.

Vương đồ tể hỏi ngày nào giết heo? Vẫn là hai mươi tháng chạp sao?

"Phải chờ nhi tử ta trở về, chờ hắn trở về lại nói."

Ăn cơm giết heo sao có thể không đợi tú tài được. Vương đồ tể lại nghĩ tới năm đầu giúp Vệ gia giết heo, cũng ở nhà hắn ăn một lần, lần đó thu xếp thật sự là không tồi, từ khi nhi tử thi đậu tú tài Ngô bà tử tiêu xài thật hào phóng.

Trước khi ăn tết đồ tể rất vội vàng, chưa kịp cùng Ngô thị nói xong xuôi, chờ hắn rút ra thời gian rảnh để đến Vệ gia thu heo đã là vài ngày sau.

Ở chỗ Vương đồ tể bình thường một cân thịt heo bán cho người quen hắn thu mười tám văn, người khác thu hai mươi văn.

Cận cuối năm giá thịt heo tăng cao, trước mắt đã bán được 25 văn một cân. Tính xuống thì một lượng bạc có thể mua 40, 50 cân thịt heo, đỡ đẻ heo thì tiện nghi chút, một đầu heo Ngô thị nuôi đến hơn hai trăm cân, có thể thu bốn lượng. Ở nông thôn hai đầu bờ ruộng cứ như vậy, có ruộng thì muốn sống tạm không khó, nhưng muốn tiết kiệm tiền thì thật không dễ dàng. Tưởng tượng hiện giờ Vệ Thành ở phủ học, mỗi tháng đều có hơn mấy lượng bạc, như vậy xem vất vả một năm mới để dành được bốn lượng là có chút thiếu thốn.

Nhưng Ngô thị vẫn bán, gần đây chi tiêu cần tiền, thứ hai nhà mình giữ một con ăn cũng đủ rồi, để lại nhiều cũng ăn không hết.

Mắt thấy vương đồ tể trói heo đem đi, Ngô thị còn lẩm bẩm tự nói nói một câu: "Đều nói khảo công danh mới có thể thay đổi địa vị, thật không sai, ta cực khổ một năm nuôi heo bán được chút tiền ấy, ngươi xem Tam Lang hắn viết một thiên văn chương là có thể có đến mấy lượng bạc."

Khương Mật ở bên cạnh, phụ họa nói: "Bằng không sao nói người đọc sách quý giá được ạ?"

"Không sai! Bọn họ đều cảm thấy ta là ngốc tử, nói ta đem tiền vất vả toàn để ở trên người lão tam, hiện tại con xem ta có khờ không? Tam Lang đầu năm đến nha môn lãnh bốn lượng bạc, vậy tương đương một đầu heo, bên cạnh đó còn có nhiều lần khen thưởng, hắn đi một năm trở về có thể so với chúng ta vất vả 5 năm, ta làm sao sống cuộc sống rực rỡ được như vậy? Để cho người ta hâm mộ? Không phải đều là nhờ hắn sao?"

Ngô thị một bên nói, Khương Mật một bên gật đầu.

Đúng, không sai, tướng công đích xác là có bản lĩnh lớn.

Xem hai người kẻ xướng người họa, cha Vệ bưng bát trà uống một ngụm, nói: "Lão bà tử bà thu lại đi, đừng đắc ý quá mức, vui quá hóa buồn."

Hắn nói xong Ngô thị liền liếc mắt một cái: "Ta chịu ấm ức nhiều năm như vậy, còn không thể cho ta cao hứng? Lão nhân ông mau im miệng, đầu tháng chạp nói năng cũng không chú ý, chuyện không may mắn ông cũng nói!"

Ngô thị nói xong cầm bạc trở về phòng, lại đem tiền tích tụ kiểm kê một lần, bao lại giấu đi.

Vương đồ tể tới thu heo đã là nửa buổi chiều, làm xong giao dịch nên nhóm lửa làm cơm chiều, tháng chạp trời tối sớm, nông gia ăn cũng sớm.

Khi trời tối đen thì Khương Mật đã lên giường chuẩn bị ngủ, nàng hoài thai không có nhiều chuyện để làm, thời gian ngủ mỗi ngày so với trước kia đã nhiều hơn.

Ngày thường, Khương Mật vừa nằm lên giường sẽ nhớ Vệ Thành, nghĩ nghĩ thì cơn buồn ngủ đã tới, nàng ngủ rất ít nằm mơ, cũng không thể nói không nằm mơ, dù sao mơ thấy gì tỉnh lại cũng không nhớ được.

Đêm nay, đã lâu nàng lại được thấy mộng báo, mơ thấy vương đồ tể mang theo heo thu được từ Vệ gia trở về, trên đường bị người ta nhìn thấy, người kia hỏi hắn, hắn nói là thu của Ngô bà tử, con heo này giá trị bốn lượng.

Người nói vô tâm, người nghe nổi lên ác ý.

Lại nói đến địa phương này có cái truyền thống, mỗi khi đến cuối năm thiếu thuê cùng thiếu nợ đều phải thanh toán cho xong, nợ nần không để sang năm.

Cho nên vừa đến tháng chạp, những người thiếu nợ, đặc biệt là mượn nợ, ai không vội đến phát hỏa đâu chứ? Bán ruộng bán đất nghĩ cách thế nào cũng phải kiếm cho ra, còn không bọn đòi nợ tới cửa ngươi có thể trốn đi ra ngoài, nhưng có thể mang theo người trong nhà cùng nhau trốn sao? Hòa thượng chạy được nhưng cái miếu thì chỉ có thể đứng yên!

Chỗ nào cũng sẽ có nhóm người thiếu nợ không dậy nổi này, phẩm hạnh tốt một chút sẽ thành thật nghĩ cách, phẩm hạnh không được liền khó tránh khỏi sẽ động tâm tư.

Bởi vì bán heo, Ngô thị làm người ta nhớ thương, bà cũng nói Vệ Thành hiện giờ bản lĩnh lớn, sao bà có thể không có tiền? Xông cửa đoạt lấy thì tất nhiên không ai có bản lĩnh đó, cho dù đã phân gia, Ngô bà tử kia có hai nhi tử ở bên cạnh, bất luận có động tĩnh gì bọn họ gọi đến là đến.

Nếu không thể đoạt, cũng chỉ có thể trộm.

Vài lần trước nằm mơ Khương Mật đều rất khẩn trương, lúc này lại giống như xem trò khôi hài, nàng nhìn thấy một người khô gầy vóc dáng thấp tìm lúc công công không ở nhà, vừa lúc nàng cùng bà bà đều ở nhà bếp, một người nấu cơm, một người ngồi bên trong sưởi ấm.

Hắn liền đi vào nhà, không buông tha cái gì, lục soát đông phòng một lần, tiền tới tay lúc sau lại hao hết trăm cay ngàn đắng mới chạy thoát đi ra ngoài, cứ như vậy trong nhà mất trộm.

Trong lúc tên trộm bận việc nàng còn mơ hồ nghe được mình cùng bà bà nói chuyện phiếm nhà bếp bên kia.

Tiếng của nàng nghe không rõ ràng lắm, nhưng thanh âm của bà bà thì lại rất vang dội.

Nói hôm nay đã là mười bốn tháng chạp, Tam Lang hắn sao còn chưa trở lại?

Khương Mật rành mạch nhớ rõ bà bà nói chính là mười bốn tháng chạp, bọn họ mười ba mới bán heo, mười bốn chính là ngày mai.. À không, nên nói là hôm nay.

Nhớ rõ tên trộm trong mộng lại đây vào ban ngày, khi đó bên ngoài ánh mặt trời đang lớn, nàng cùng bà bà ở nhà bếp nấu cơm, thấy sắc trời thì nàng đoán là giữa trưa, kia hắn phải là đến trước buổi trưa.

Sáng sớm hôm nay, Ngô thị làm cho Khương Mật chén nước đường trứng, Khương Mật cầm thìa sứ ăn một ngụm, nghĩ nghĩ, lại bỏ thìa xuống.

Ngô thị sợ nàng bị đói mới trước đem nước đường trứng bưng tới, đang chuẩn bị đi đưa cháo cho lão nhân, thì thấy nàng dừng lại không ăn nữa.

"Sao? Là hương vị không ngon hả?"

Khương Mật lắc đầu nói không phải.

"Vậy con ngồi đó làm gì? Ăn đi, con là phụ nữ có mang không thể chịu đói được."

Khương Mật giương mắt nhìn bà bà, nói: "Nương, tối hôm qua con nằm mơ."

Khương Mật đã vài tháng không có nằm mộng, Ngô thị còn chưa có phản ứng, nghĩ rằng nằm mơ thì nằm mơ, ai còn chưa nằm qua?

Suy nghĩ này thoảng qua... Từ từ.

"Con nói gì? Con lại nằm mộng? Nhà ta cuộc sống trôi qua tốt thì có thể xảy ra việc gì? Là chuyện Tam Lang trên đường về nhà sao?"

Sợ bà bà miên man suy nghĩ nhiều nên Khương Mật liền nhanh giải thích nói không phải, nàng bảo Ngô thị ngồi xuống, nhỏ giọng đem giấc mơ thấy được kể lại một lần. Ngô thị ngây ngốc một lúc, "Con nói nhà ta hôm nay bị người ta trộm sao? Mất nhiều hay ít?"

Khương Mật nhỏ giọng nói: "Nhìn thoáng qua tên trộm thì con không thấy rõ, dù sao trong bọc vải màu xanh mà nương bao lại đều bị hắn cầm đi."

Còn biết là bọc vải màu xanh...thì không sai được.

Ngô thị mới đầu đếm rõ số lượng, có bao nhiêu bà nhớ rất rõ ràng, nghĩ đến một bao đều bị người ta trộm đi rồi, trước mắt bà tối sầm thiếu chút nữa ngất đi.

May mà Khương Mật duỗi tay đỡ một chút: "Nương! Người không sao chứ, nương! Không phải còn chưa có bị trộm sao? Chúng ta cũng biết hôm nay tên trộm mới tới mà."

Đúng đúng! Còn chưa có mất!

Nghĩ như vậy, trong lòng bà thoải mái một chút, Ngô thị hít sâu, sau đó cắn răng hỏi: "Là đứa nào dám đến trộm?"

Khương Mật lắc đầu, nói không biết.

Thôn Hậu Sơn bên này nàng nhận biết được không ít nữ nhân, nhưng nam nhân thì một nửa chỉ quen mắt, còn có một nửa thì không thân. Khương Mật nghĩ nghĩ, nói: "Người này tới có dáng khô gầy, mỏ chuột tai khỉ có chút không giống người tốt."

"Cao bao nhiêu?"

"Không cao hơn cha."

"Còn nhớ rõ gì không?"

"Con nhớ rõ tai hắn rất thính."

Ngô thị đại khái đoán được là ai, đang nghiến răng thì cha Vệ từ bên ngoài vào nhà: "Không phải nói ăn cơm sao? Sao còn chưa có bưng lên bàn?"

"Ăn ăn ăn! Ông chỉ biết ăn! Có biết tức phụ tối hôm qua lại nằm mơ hay không!"

Vệ phụ cũng hoảng sợ, hỏi có việc gì, Khương Mật lại đem chuyện phía trước phía sau nói một lần, nói xong chờ ông quyết định. Công công nàng còn chưa có chủ ý, bà bà Ngô thị đã đập mặt bàn, đằng đằng sát khí nói:

"Cái loại trộm này, tới một lần mà không trộm được đồ vật còn sẽ đến lần thứ hai thứ ba, ta định là lão nhân ông làm bộ ra cửa, đi ra ngoài liền vòng ra đến phòng sau cầm cây gậy, Mật Nương thành thật ở bên trong nhà bếp, đừng ra ngoài, hai chúng ta tới đóng cửa đánh chó, thế nào cũng phải bắt được hắn!"

"Nếu hắn không thừa nhận mình là trộm, nói là tới tìm người.."

"Ông chờ đó, lát nữa ta đem bạc để trong nhà bếp, chừa lại bốn lượng bạc bán heo kia, cho hắn tới lấy, bắt tặc phải có bằng chứng!"

Khương Mật ở một bên nghe, nói: "Nếu hắn muốn chơi xấu, như vậy vẫn không thể nói rõ được, nương con cho người cái chủ ý này. Người đi nhà bếp lấy nhánh cây đang cháy, làm lủng một lỗ trên cái túi bạc màu xanh, chờ lát nữa con lấy kim chỉ vá lại thành một cái hình, đem lỗ bị lủng giấu đi. Như vậy chúng ta chờ hắn đem bạc trộm được đến tay, rồi bắt người lại chờ xem náo nhiệt, bao mọi người lại đây lục soát hắn, cùng hắn đối chất!"

Ngô thị vừa nghe xong cũng cảm thấy biện pháp này đúng là có thể nha!

Có thể nghĩ ra loại mưu ma chước quỷ này, bà đều nhịn không được phải lau mắt mà nhìn tam tức phụ!

Đến lúc đó hắn có gan nói là bạc của mình thì chỉ cần mở túi bạc màu xanh có vá hình dạng kia là có thể làm cho hắn xong đời rồi! Lại không có thiên lý nhãn, hắn có thể biết được bên trong có may hình dạng gì sao?

"Tốt tốt tốt, cứ như vậy! Mật nương con mau ăn, ăn xong rồi chúng ta liền chuẩn bị, con đi may hình dạng, ta đi đốt củi, tìm hai cái cây rắn chắc, để xem ta có đánh chết hắn không!"

* * *

Ngày mười bốn tháng chạp là một ngày náo nhiệt.

Hôm nay mới sáng tên trộm quả thực đã đến đông phòng Vệ gia, sau khi tìm kiếm thì tìm được cái bọc màu xanh Ngô thị giấu ở trong một góc, mở ra vừa thấy bên trong là bốn lượng bạc. Hắn còn có chút không hài lòng, hắn vốn nghĩ còn nhiều hơn, tiền đâu hết rồi?

Trước tiên hắn đem bốn lượng bạc này bao trở về, cất vào trong lòng ngực, sau đó lại tìm kiếm, ý đồ muốn tìm hết bạc trong nhà. Đột nhiên phát hiện âm thanh nói chuyện ở nhà bếp bên kia ngừng lại, hắn nín thở muốn tránh đi, còn chưa có kịp trốn thì thấy Ngô thị đã cầm một gậy đứng ở cửa đông phòng.

"Ta nghe thấy sột soạt, còn cho là chuột, thì ra là tặc tử!"

Ngô thị cầm theo gậy đánh loạn một trận, đánh đến nam nhân khô gầy kia chạy vắt giò lên cổ, hắn còn muốn chạy, nghĩ thầm chỉ cần không bị bắt lấy xong việc còn có thể chối được.

Tuyệt vọng chính là cha Vệ cũng đã trở lại.

Càng tuyệt vọng chính là, Ngô thị đánh hắn còn chưa đủ, còn gân cổ lên kêu: "Đại Lang Nhị Lang người đâu rồi? Nhanh lên lại đây có nghe hay không? Trong nhà có tặc! Tới đây bắt tặc!"

* * *

Chính là hôm nay, Vệ Thành trở về.

Trước kia mỗi lần trở về đi ở trên đường là có thể gặp được người quen, hôm nay vào thôn đã một lúc mà một người cũng chưa thấy, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, vẫn ổn định đi về nhà mình, càng đi về nhà càng cảm thấy kỳ lạ kịch liệt.

Từ xa xa hắn thấy nhà mình có rất nhiều người bao vây.

Tim Vệ Thành đập nhanh hơn rất nhiều, không giống trước đó vừa đi vừa ngắm cảnh, hắn chạy chậm về, chạy đến sân viện đã nghe thấy mẹ ruột gân cổ lên mắng người, hắn chen lấn với người khác để đi vào trong nhìn!

Nương hắn lúc này giống như là môn thần, chỉ thấy hai chân bà chia đứng dang ra, tay trái chống nạnh, tay phải cầm cây gậy dài, hung thần ác sát nhìn nam nhân vóc dáng nhỏ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Vệ Thành nhìn lướt qua, xiêm y người nọ vừa dơ lại nhăn, đầu tóc tán loạn, ôm đầu cũng thấy không rõ lắm là ai, thấy hắn đúng là bị đánh đến tàn nhẫn.

Ngô thị mắng một cách sảng khoái, mấy người xung quanh cũng xem vô cùng thống khoái, trong lúc nhất thời không ai chú ý tới Vệ Thành đã trở lại.

Lúc này, Vệ Thành mở miệng gọi Ngô thị.

"Đây là đang làm cái gì vậy? Trong nhà xảy ra việc gì thế?"

Ngô thị nghe thấy thanh âm thì quay đầu lại, trong đội ngũ xem náo nhiệt quả nhiên thấy nhi tử của bà:

"Tam Lang con đã về rồi? Trở về liền đến tây phòng đi, trò chuyện cùng tức phụ con, nương lúc này không rảnh đón con, ta phải thu thập tặc trộm đây này! Chính là tên vương bát đản sinh con nhưng không dạy con, dám trộm trên đầu lão nương! Dám trộm tiền ta bán heo! Nhìn xem ta có đánh chết hắn không!".

—Hết chương 29—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro