Chương 28
Lúc Vệ Thành ra cửa là sau Tết Trung Nguyên, khi trở lại học đường lập tức viết thư báo bình ăn cho gia đình, phong thư này tới thượng tuần tháng tám thì nhận được, ở trong nhà theo thường lệ nhờ người viết hồi âm trở lại, trừ việc hỏi han ân cần còn báo tin tức phụ của đại lang đã mang thai.
Nhân khẩu thịnh vượng, Vệ Thành biết được thì rất cao hứng cho đại ca hắn, cũng không khỏi suy nghĩ bao giờ Khương Mật có thể sinh con cho hắn, không quan trọng là nam hay nữ.
Nếu là nhi tử, về sau sẽ cho hắn đọc sách thi cử.
Còn nữ nhi thì phải nuông chiều, cho con bé vô lo vô tư lớn lên, rồi tìm cho nàng một lang quân như ý.
Trong lòng hắn chính là muốn như thế, sau lại viết thêm một phong thư nhưng cũng không có nhắc tới, chỉ chúc mừng cho đại ca. Phần lớn bức thư đều là nói chuyện ở trong học đường, tỉ như hai lần kiểm tra học quan ra đề gì, hắn đáp như thế nào. Còn có kiểm tra tháng hắn lại được ngân lượng. Nói ở Phủ Thành có hoa quế rừng, hoa vừa mới nở không lâu, hắn cùng đồng môn có đến ngắm hoa, uống rượu làm thơ. Hắn cùng bạn đồng môn còn ăn bánh trôi cùng rượu hoa quế, mùi vị rất tốt, nguyên liệu cũng không quý lắm nên có thể làm thử trong nhà...
Phong thư này viết lúc 20 tháng 8, trì hoãn mấy bận lúc người Vệ gia nhìn thấy đã là hai tuần sau đó, lúc này hoa quế xung quanh đã héo. Món bánh trôi rượu hoa quế cuối cùng cũng không thành. Ngô thị quyết định đi lên trấn mua chút gạo nếp về cho Khương Mật làm rượu cất, chứ không có ăn bánh trôi cùng với rượu hoa quế.
Vào mùa thu này, thu hoạch được mùa, người dân rảnh rỗi nên cũng không ra đồng nhiều, làm xong việc liền tốp năm tốp ba gom lại một chỗ nói chuyện phiếm, so với lúc xuân hạ, đầu thu bận rộn, bây giờ đang vào thời điểm nhàn nhã nhất năm.
Lúc này trong nhà có lương thực, không cần phải ra đồng, thời tiết không nóng không lạnh, khỏi phải nói có bao nhiêu thoải mái.
Nhưng cũng có người không thoải mái nổi.
Những người làm ruộng không được mùa hoặc trồng trên đất người khác phải ra ngoài làm việc dốc sức vì kho lương trong nhà không đủ ăn. Với điều kiện của Vệ đại lang hôm nay thì hắn không cần phải chịu cảnh này, trong lòng Trần thị có chút ngứa ngáy, nàng ta đề cập qua với Vệ đại lang nhưng hắn không đồng ý. Không phải sợ chịu khổ mà là sợ mình ra ngoài rồi thì bà nương ở nhà lại gây chuyện, huống chi Trần thị còn đang mang thai, không thể để lại ở nhà một mình được.
Sau cái thời điểm Vệ đại lang phát tác thì yên tĩnh hơn không ít.
Vào giữa tháng chín, Khương Mật yên tâm ở nhà ăn trứng uống canh gà dưỡng thai, cơm nước được cải thiện nên khí sắc nàng tốt hơn rất nhiều, thân hình vẫn còn thon gọn, khuôn mặt hồng hào, mái tóc đen nhánh bóng loáng, không tái nhợt như năm trước nữa.
Người trong thôn nhìn thấy cảm giác có chút lạ, không phải nói Ngô bà tử làm người hà khắc sao? Sao có thể dưỡng tức phụ trở nên đẹp như vậy.
Có người nhân lúc đi giặt quần áo hỏi Ngô thị an bài sinh hoạt cho Khương thị như thế nào?
"Còn cần an bài cái gì? Không phải chỉ cần ăn được ngủ ngon là được rồi sao?"
Ngồi xổm bên cạnh bà là Xuyên Tử nương, vốn đang cầm chày gỗ đánh quần áo, nghe lời này liền ngừng động tác nhìn Ngô thị, cười nói: "Nhà ai lại có thể hà khắc thai phụ được? Nhưng mà tức phụ Xuyên Tử nhà ta cũng cho ăn ngon uống tốt nào có được như nhà ngươi."
Ngô thị hỏi bà ta thế nào là ăn ngon uống tốt? Xuyên Tử nương kia liền nói cả nhà đều ăn khoai lang, chỉ có nàng là ăn cơm trắng, bao no, thỉnh thoảng còn có một cái trứng.
"Cứ như vậy mà cũng thổi phồng sao? Ngươi biết tức phụ ta ăn gì không?"
"Cái gì?"
"Nước chè trứng."
Ngô thị nói đến vang dội, lại bổ sung: "Sáng một bát, đánh hai cái trứng, thêm đậu đỏ, đậu đen, vừng, đậu phộng. Sau khi tam tức phụ ta mang thai, ta lên trấn một chuyến, hỏi đại phu thai phụ nên ăn cái gì cho tốt, hắn nói nên ăn đậu, ta liền đi tiệm lương thực mua về, mỗi ngày nấu một bát cho nàng, bát trứng chè ấy cực kỳ bổ người, cách một đoạn lại hầm xương ống hay gà gì đó, khí sắc có thể không tốt sao?"
Tức phụ nông thôn mang thai nào có chú ý như thế, thiếu nhân lực còn phải nâng bụng ra đồng, chưa nghe nói nhà ai cho ăn những thứ này.
"Cái này, cái này tốn bao nhiêu chứ?"
"Không nhiều lắm, Tam lang biết kiếm tiền, tiền Khương thị tiêu là hắn bỏ ra, ta không lo lắng." Ngô thị cũng cầm chày gỗ gõ gõ, nói bà chuẩn bị mua một ít bông mới, cho tức phụ làm cái áo bông rộng rãi. Lúc này mới hai ba tháng chưa thấy bụng, chờ về sau lạnh sẽ lộ bụng, lúc đó y phục cũ đã không còn mặc được, phải may đồ mới.
Xuyên Tử nương nghe thấy da đầu tê rần, cái này đâu phải hầu hạ thai phụ, đây chính là đang hầu hạ lão tổ tông thì có!
Bà ta cười khan một tiếng: "Ngươi không sợ nàng sinh một tiểu nha đầu sao?"
Ngô thị nhíu mày một cái, nói: "Quan tâm nàng sinh cái gì, ta cùng Tam lang đều yêu thích."
"Cũng phải sinh nhi tử mới có thể nói dỗi tông đường..."
Ngô thị liếc một cái: "Lại không phải chỉ có sinh cái thai này!"
"Nói thì nói như vậy, nàng ăn ngon thế nếu mà sinh tiểu nha đầu ngươi không đau lòng sao? Mỗi ngày hai cái trứng, ta dù sinh bốn lần cũng không có cái phúc này."
Ngô thị cười: "Không phải thế sao lại có thể nói Khương thị tốt số? Nàng không tốt số sao? Trước kia nhi tử ta có chút không được thuận lợi, cô nương cả thôn này đều nhìn hắn không thuận mắt, chỉ có Khương thị nguyện ý gả, gả tới liền thành tú tài nương tử, đây chính là mệnh! Số mệnh nàng phải được hưởng phúc!"
Nhìn Ngô thị đắc ý như vậy, trong lòng Xuyên Tử nương có chút khó chịu, bà ta lại không thể nói cái gì, sau khi giặt sạch sẽ quần áo thì thấy nhi tử ngồi xổm bên ngoài nói chuyện với người khác. Xuyên Tử nương liền phát tác tính tình, túm lấy hắn mắng một trận, nói ngươi có thời gian nói chuyện phiếm sao không tìm chút việc để làm đi? Nhà khác tiền là nhi tử cầm về, nhìn lại nhà mình mà dựa vào ngươi đã sớm uống gió Tây Bắc hết rồi! Ngươi như vậy có thể nuôi sống được ai.
Xuyên Tử đang ngồi xổm nói chuyện, đột nhiên bị mắng một trận làm hắn hoang mang.
"Ai chọc ghẹo gì nương vậy?"
"Ra ngoài giặt quần áo mà lại giặt ra một trận hoả khí lớn như vậy sao? Ai nói gì với ngài vậy?"
Xuyên Tử nương: "..."
Không phải là nương Vệ Thành, Ngô bà tử sao!
Trước khi toàn thôn chê cười bà, bây giờ bà đắc ý rồi, đi ra ngoài giặt quần áo còn đặc biệt vén tay áo lên lộ ra cái vòng bạc kia, chỉ sợ người khác mắt mù không nhìn được.
Nhìn xem tức phụ Vệ Thành còn có nương của hắn.
Nhà người ta ăn nước chè trứng, nhà mình ăn khoai lang...so sánh ra mới biết không có tư vị gì.
Cùng ý nghĩ với Xuyên Tử nương cũng không ít, trước khi là Khương Mật giặt quần áo, nàng không nói nhiều, cũng không thích tranh cãi thắng thua, cuộc sống trải qua coi như khá tốt. Bây giờ Ngô thị giặt quần áo, bà đem chỗ rừng trúc giặt quần áo này thành cái chỗ khoe khoang, thích lựa chọn lúc nhiều người đi qua, cả nhóm người ngồi xổm náo nhiệt vừa giặt giũ vừa tám chuyện, nói tức phụ hiếu thuận ra sao, nhi tử tài giỏi thế nào, cuộc sống trong nhà thật tốt, phải cho cả làng biết trước đây mắt mù hết rồi nên mới cười nhạo ta, hiện tại nhìn xem ai cười ai đây?
Ngô thị làm như vậy, mấy người làm tức phụ trong nhà tức giận không ít.
Có hâm mộ cuộc sống tốt đẹp của Khương Mật, ám chỉ nam nhân nhà mình nên học tập theo Vệ Thành.
Cũng có người vội vàng hối thúc nam đinh nhà mình mau tiến bộ để dành lại thể diện một chút.
Phản ứng lớn nhất là Trần gia cùng Lý gia, chính là nhà mẹ đẻ của tức phụ Đại lang và Nhị lang, nghe tin Khương thị sống tốt lành như thế thì bọn họ tìm cơ hội cản nữ nhi lại, hỏi ngươi thế nào? Không phải cũng đã sinh nhi tử cho Vệ gia sao, sao lại không sống tốt được như vậy?
Trần thị nghe lời này liền xoay người rời đi, nàng ta gần đây bị nam nhân nhà mình tức giận tới thảm rồi, nghe được mấy lời này cũng chẳng muốn nói nhiều.
Lý thị nói vài câu:
"Ta gả cho Vệ nhị lang, làm sao so đo với nàng được? Đừng nói công công bà bà cưng chiều lão tam, chỉ nói riêng việc lão tam có bản lĩnh lớn hơn rất nhiều, bây giờ hắn đi học đường đọc sách, có thể đưa tiền về nhà hàng tháng, nương cầm tiền rồi có thể hà khắc Khương thị sao? Mỗi ngày một bát nước chè có là gì? Trứng có sẵn, nương cũng chỉ mua mấy thứ như đậu cùng với đường thôi..."
Người Lý gia vẫn không rõ, Nhị lang cùng Tam lang là huynh đệ một nhà, lúc trước còn ngủ trên cùng một giường, sao bây giờ lại chênh lệch lớn như vậy?
Nhưng điều khiến bọn họ khó chịu không phải cái này mà là chuyện phân gia kia.
"Đầu năm ta đã khuyên ngươi rồi, với cái đức hạnh của Ngô bà tử, các ngươi cứ sống chết muốn phân gia, coi như là được thì bà ta cũng có thể tìm cơ hội thu thập ngươi, cho ngươi biết bổn phận của tức phụ! Có nhà ai mà bà bà lại vui vẻ khi bị tức phụ trèo đầu cưỡi cổ đâu?"
Lý thị liếc nhìn bà ta một cái: "Đừng nói nữa."
"Ngươi không vui khi nghe mấy lời này, ngươi nghĩ lại xem nếu năm ngoái không nháo phân gia thì có phải bây giờ đã được hưởng phúc rồi không?"
Sắc mặt Lý thị có chút khó coi: "Cũng không thể quay lại được, có nói thì có ích lợi gì? Trên đời này có thuốc hối hận sao?"
"Ta là nói đại tẩu của ngươi chính là một kẻ phiền phức, lúc đó là nàng ta muốn cho nhi tử được sống tốt, nàng ta muốn phân gia, sao ngươi lại nháo theo nàng ta? Đúng là hại chết người mà!"
Lý thị có thể không đau lòng sao?
Tất nhiên là đau rồi!
Mấy lời này nàng đã sớm nghĩ tới, gần đây nàng thường bị mất ngủ, nằm ở trên giường lăn lộn suy nghĩ, hận không thể ngủ một giấc thức dậy thì đã trở lại trước lúc phân gia, nếu có thể trở về, Lý thị sẽ tuyệt đối trân trọng lão tam, cùng hắn giữ mối quan hệ, không muốn nháo nữa!
Nhưng có nghĩ thế nào cũng là mơ mộng hão huyền, từ lúc phân gia đã định không thể nào trở về được.
Nói cho cùng cũng là ông trời trêu người ta, nếu không phải lão tam xui xẻo như vậy, nàng sẽ không cùng đại tẩu buộc nam nhân phải phân gia. Lúc đó thực sự là không thấy đường ra, ai có thể nghĩ được hắn sẽ chuyển vận?
Lý thị còn sáng suốt hơn Trần thị một chút, biết bà bà sẽ không để bọn họ tuỳ ý nắm lấy lão tam, nếu lao vào sẽ lại gặp phiền toái.
Nàng phải suy xét như thế nào cho phải, càng nghĩ thì chỉ có nước học theo Ngô thị, đi con đường lúc trước của bà. Trước tiên cùng Nhị lang trồng trọt cho tốt, tiết kiệm tiền, đưa nhi tử đi đọc sách...Lý thị nghĩ nam nhân mình như vậy thì chỉ có thể trông cậy vào nhi tử.
Lúc đầu chỉ có trong thôn Hậu Sơn truyền tai nhau, sau đó mấy thôn lân cận cũng biết được, ở thôn Tiền Sơn bên kia cũng nghe nói Khương Mật từ chỗ bọn họ gả qua Vệ gia đã trải qua cuộc sống thần tiên thế nào.
Có người đặc biệt đi nhà cha Khương chúc mừng, nói nữ nhi hắn có phúc
Cha Khương đang bận rộn với nhà mới, không chỉ mình ông nghe được mà mấy người giúp đỡ cũng nghe thấy, nghe nói Khương Mật ở Vệ gia thôn bên cạnh mỗi ngày ăn hai cái trứng làm ai cũng phải hâm mộ.
Khương gia vay tiền cuối cùng cũng xây được cái nhà máy, là căn nhà ngói đất có hai gian, trước nhà có cái sân viện, bên cạnh là nhà bếp, mấy cái khác thì chưa có. Bọn họ không đủ tiền, trước mắt chỉ có thể xây như thế này, Lúc ở nhà cũ Cẩu Tử có một phòng riêng, bây giờ đành phải ở chung một gian, bên trong có hai cái giường ở cùng cha nương.
Bởi vì có Cẩu Tử ở đó, cha Khương muốn thân mật cùng lão bà cũng không được, nam nhân ngoài bốn mươi phải nhịn suýt nữa nghẹn gần chết.
Tiền Quế Hoa cũng nghĩ phải xây thêm một gian cho Cẩu Tử dọn ra ngoài, nhưng lại không có tiền, vì hai gian phòng mới này mà Khương gia thiếu nợ người ta, mặc dù cũng không nhiều.
......
Tháng chín, Ngô thị cũng đã thôi không khoe khoang nữa.
Vào tháng mười, ở thôn Hậu Sơn lại có người đi tham gia thi cử.
Tháng mười một, huyện nha yết bảng, trong thôn không có một tú tài nào, tất cả đều thất vọng trở về.
Cũng trong tháng này, thư Vệ Thành gửi về nhà bảo rằng học đường sắp nghỉ, hắn đang chuẩn bị trở về tới năm sau. Ở trong phòng thư đều là nhớ mong, hắn cũng nôn nóng muốn gặp mặt cha nương cùng Khương Mật.
Mặt dù thường xuyên gửi thư, nhưng đã rời nhà nửa năm nên trong lòng không tránh khỏi lo lắng, không biết trong nhà có tốt không, người ở nhà như thế nào, gầy hay mập....
Người giúp đọc thư lúc đọc xong thì liếc nhìn Khương Mật, nghĩ tới tình huống của nàng, có thể gầy mới là lạ.
Cái thai này có lúc cuối tháng sáu, bây giờ đã hơn bốn tháng, bụng của Khương Mật có hơi nhô lên một chút, nhưng vì mùa đông quần áo dày nên không nhìn rõ. Chỉ cảm thấy khuôn mặt nàng trắng hồng mượt mà, khí sắc vô cùng tốt, một chút cảm giác cũng không có.
Thư nhà của Vệ Thành trước giờ đều là người đồng môn họ Vạn đưa tới, người này đã sớm biết Khương Mật mang thai, trước kia còn muốn hỏi có muốn viết vào không, nhưng theo suy tính của mấy người Vệ gia thì tạm thời giấu diếm, đừng nói cho Vệ Thành. Đồng môn họ Vạn cũng không có nói, mỗi lần tới đều phải nhìn Khương Mật một cái.
Khí sắc thật tốt!
Còn tốt hơn lần trước!
Cũng nhìn không ra nàng có chỗ nào cần Vệ huynh lo lắng!
Vệ huynh chắc hẳn một tháng nữa sẽ trở về, không biết hắn có nhận ra thê tử của mình hay không?
À phải rồi, hắn còn chưa biết mình làm cha nữa mà, trở về đừng để bị doạ nha.
—Hết chương 28—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro