Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16-20

Chương 16

Lúc trước Vệ gia rất náo nhiệt, nhưng giờ một ít thân thích đều xa cách bọn họ, ở đây trừ bỏ nhà đại bá cùng thôn, cũng chỉ còn mấy người nhà mẹ đẻ tức phụ có thể đi lại, mùng hai hôm nay ba người tức phụ đều về nhà mẹ đẻ, Vệ gia liền yên tĩnh.

Ngô thị vì nhi tử sắp ra khỏi nhà để đi học nên phải chuẩn bị mọi thứ, Khương Mật ở phương diện này không có kinh nghiệm, liền ở bên cạnh đi theo học giúp đỡ. Mẹ chồng nàng dâu hai người một bên thu thập đồ vật một bên thương lượng ra ngày mười lăm sẽ làm cái gì.

Đỗ tú tài lần đó vì đãi rượu đem gà trong nhà làm thịt hơn phân nửa, tháng 11 trời giá rét, đông lạnh đến gà đều không đẻ trứng, lúc ấy không cảm thấy đau lòng, mắt thấy xuân sắp đến, Khương Mật cảm thấy khó chịu.

Năm đầu gả tới Vệ gia nuôi một con heo cùng bảy tám con gà, mỗi ngày có thể nhặt bốn quả trứng, từ đãi rượu đến ăn tết, một đường giết xuống gà trong nhà chỉ còn lại có hai con.

Khương Mật quan sát hai con này màu lông không phải xinh đẹp nhất, nhưng lại chịu đẻ trứng nhất, nàng không nỡ giết nó.

Nhìn hai con gà nói, chẳng sợ chúng nó đẻ trứng lại cần, có thể nhặt trứng vẫn là quá ít, Khương Mật liền cùng bà bà Ngô thị nói một tiếng, xem thời tiết ấm áp có phải nên đi mua một đàn gà con để nuôi hay không.

"Muốn mua mười con?"

"Ở nhà mẹ đẻ con cũng từng nuôi qua gà con, có thể sống một nửa đã tính là nuôi không kém, mua mười con có phải hơi ít quá không ạ?"

Ngô thị nghĩ sau này nhi tử ở phủ học hoặc là huyện học đọc sách, ở xa cũng không ăn được trứng, thà đem tâm tư nuôi gà con không bằng nuôi hai con heo, heo con so với gà con dễ sống hơn, không cần thả ra đi tìm thức ăn, cũng không sợ bị bắt, đỡ tốn tâm tư hơn.

"Heo giết xong thì cũng không còn, gà có thể đẻ mấy trứng, bình thường ăn cũng ít, dưỡng có lời... Nương cảm thấy sau khi phân gia trong nhà công việc nhiều nên không có tinh lực chăm sóc gà cứ để cho con quản, nói đến dưỡng heo con không có kinh nghiệm chứ nuôi gà thì không thành vấn đề."

"Mùa đông việc nhà nông không nhiều lắm, cho dù trồng mấy luống lúa mạch, hai loại đậu khác nhau thì cha con có thể chăm sóc. Đầu xuân thì lại khác, ta phải giúp đỡ lão nhân đi cày ruộng nước, đi theo rải hạt giống, lập hạ cấy mạ, đến mùa thu trước khi cấy mạ phải thu hoạch lúa mạch cùng cây đậu, sau đó còn muốn trồng khoai. Ban đầu qua năm ta và con hai người định làm chút dưa muối, năm nay nhân thủ không đủ cũng không có cách nào làm làm. Chờ đến khi vội ta cũng đi theo xuống ruộng làm việc, rốt cuộc ông trời cũng chẳng có đợi người ta, việc trong nhà đều phải giao cho con làm, Mật nương con có thể làm nỗi không?"

Khương Mật nghĩ nghĩ trong nhà có những việc gì. Nấu cơm, giặt đồ, thu thập nhà ở, cho heo gà ăn.. Những chuyện đó nàng đã quen làm, có thể làm được.

"Nuôi mười con gà cũng là nuôi, nuôi hai mươi con cũng là nuôi, sẽ không phiền toái, con sẽ làm."

"Còn heo thì sao?"

"Chiếu theo kế hoạch của nương, nuôi hai con."

"Kia có nhiều quá không, đến lúc đó ta xuống đất làm việc con cũng đừng có kêu mệt! Nói muốn nuôi phải nuôi cho tốt!"

Khương Mật một chút cũng không bị dọa, nàng nghe rồi gật đầu.

Còn nói: "Nghiên cứu học vấn đều dựa vào bản thân tướng công, con không thể giúp cái gì. Nương, con nghĩ chúng ta vất vả một chút để dành chút bạc, tuy rằng hiện tại đỗ tú tài đọc sách không như vậy tốn tiền, nhưng không phải còn đi hiếu kính tiên sinh nữa sao? Sang năm đi ra ngoài khảo thí cũng cần phải tiêu tiền. Thi đậu trong nhà còn phải đãi rượu nữa. Mấy thứ này cũng là một khoản chi tiêu. Nuôi thêm một con gà một năm có thể nhặt nhiều hơn trên dưới một trăm cái trứng, nếu nuôi thêm năm con gà thì không phải sẽ nhiều hơn nữa sao? Lại nói cày bừa vụ xuân thu hoạch vụ thu đều là việc vất vả, cha nương cũng phải bồi bổ thân thể, trứng gà là bổ người nhất."

Ngô thị nhìn nàng vặn ngón tay tính toán, tính đến thật nghiêm túc, nghĩ thầm tam tức phụ thật là người thành thực, gả lại đây liền đem tim phổi vì Tam Lang suy nghĩ, trong nhà nương tử có như vậy chẳng sợ nam nhân ý chí sắt đá thế nào cũng đều có thể tan chảy luôn, cũng khó trách Tam Lang đau lòng nàng như vậy, khi ra cửa không yên tâm nhất chính là nàng.

"Ta và cha con chịu khổ đã quen, bồi bổ cái gì? Nói thì phải nói tới bản thân con, dưỡng tốt thân thể một chút, về sau mới có thể khai chi tán diệp cho lão Tam."

Tân tức phụ da mặt mỏng, nói đến chuyện này nàng hơi hoảng hốt, trên mặt cũng ửng đỏ theo.

"Sao? Còn ngượng ngùng? Chuyện này có cái gì mà ngượng ngùng?"

"Nương, con đang cùng ngài nói chính sự đó..."

"Này không phải chính sự sao?"

Khương Mật nhỏ giọng nói: "Con cũng muốn sinh nhi dục nữ cho tướng công, nhưng việc này con có muốn cũng vô dụng! Còn phải xem ý trời!"

Vừa nói xong thì Vệ Thành từ bên ngoài trở về, nghe được nương hắn đang nói: "Cái gì ý trời hay không ý trời? Con gieo trồng liền sẽ có thu hoạch, không gieo giống tốt thì ông trời có cho mưa thuận gió hòa cũng không phải là đi uống gió Tây Bắc hết sao? Các con nỗ lực hơn mới là đúng."

Vệ Thành nghe nương hắn nói một hồi tâm đắc trồng hoa màu, quay đầu lại phát hiện tức phụ mặt đỏ đến lợi hại, thấy nàng hận không thể đào cái hố ngay tại chỗ chôn xuống, Vệ Thành kỳ quái --

"Đang nói chuyện gì vậy ạ?"

Nghe được lời này Ngô thị ngẩng đầu hướng ra ngoài cửa nhìn lại, thấy là lão tam, bà cười: "Ta và nương tử con nói chuyện trồng hoa màu, nhân lực so với thiên thời quan trọng hơn, ban đầu cũng nhiều năm đất cũng không tốt, chỉ cần chịu phí công phu, ít nhiều sẽ có thu hoạch. Mặt khác là vào lúc gieo giống con lại không gieo giống, việc trong ruộng con không chịu làm, mùa màng đến cũng không chịu thu... Tam Lang con là người đọc sách, con tới xem những đạo lý này, ta nói có đúng hay không?"

"Nương những câu có lý, nói rất đúng ạ."

Ngô thị nhất thời mặt nở hoa: "Này còn không phải sao! Nương tử con chính là miếng đất kia, con không gieo giống thì nhà ta sao có thể có thu hoạch được? Tam Lang con liền phải xa nhà rồi, lần sau trở về có thể là thu hoạch vụ thu, trước khi ra ngoài bồi nương tử con đi."

Vệ Thành:...

Hắn không phòng bị liền bị nương nói đến chuyện này, Vệ Thành liền đỏ mặt, Khương Mật tức giận, liếc hắn một cái rồi đi về phòng.

"Con còn gì đứng làm gì? Đi theo vào đi! Bồi Mật nương trò chuyện đi!"

"Nương à.. Chúng ta không phải đang nói chuyện sao?"

"Nói chuyện gì?"

"Nói chuyện đừng có gấp, đến lúc đó cháu trai cháu gái ngài tự nhiên sẽ đến."

Ngô thị  liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Chuyện này cùng việc thi cử mấy năm của con giống nhau, nỗ lực rồi kết quả trời không chiều lòng người ta không nói gì, chỉ nói là ý trời, duyên phận không tới. Nhưng con phải nỗ lực! Con như vậy đánh cá ba ngày, hết hai ngày phơi lưới ta nhìn không nóng nảy sao được?"

Vệ Thành muốn hỏi nương sao biết con không nỗ lực? Lại bị nương hắn đánh trở về.

Nói nhìn xem hai ngươi mỗi ngày thức dậy còn sớm hơn gà, buổi tối có thể cày cuốc được sao?

Vệ Thành:...

"Không nói nữa, nương, con muốn nhờ ngài một chút!"

"Con còn muốn tiếp tục khảo thí lên trên, tranh thủ về sau mang ngài đi huyện thành, Phủ Thành hưởng phúc, ngài ngàn vạn đừng lại nói như vậy, con... Con da mặt mỏng, chịu không nổi."

Ngô thị nghĩ thầm bà nương nông thôn người nào không nói như vậy?

Lại tưởng tượng lão tam đích thực còn trẻ. Mới hai mươi tuổi.

"Mật nương vào nhà đã nửa ngày, con còn không đi xem? Sau này con ra khỏi nhà còn có thời gian bồi nàng sao? Thê tử con bình thường không nói nhiều, lại là người không tranh không đoạt, nhưng nàng trong lòng không phải không tính toán trước, ta cùng nàng nói chuyện, lời trong lời ngoài của nàng tất cả đều là con, làm cái gì cũng đều nghĩ cho con!"

Vệ Thành chạy nhanh vào phòng, nhìn thấy Khương Mật lại ngồi ở bên cửa sổ dựa vào ánh sáng thêu thùa may vá, hắn thuận tay đóng cửa.

Nghe thấy cạnh cửa truyền đến âm thanh kẽo kẹt, Khương Mật ngẩng đầu.

Nhìn thấy là hắn, lại làm bộ không có việc gì tiếp tục bận việc.

Vệ Thành đi đến bên cạnh Khương Mật, nhìn nàng may vá thành thạo, hai người liền như vậy trong chốc lát, vẫn là Khương Mật nhịn không được, dừng lại động tác, hỏi hắn: "Chàng vào đây làm gì?"

"Nương bảo ta tiến vào."

Khương Mật vốn dĩ đang dừng lại, lúc này "ừ" một tiếng, lại tiếp theo may vá xiêm y.

Vệ Thành cảm giác tự mình nói sai, ở trong lòng mắng bản thân một tiếng, lại nói: "Cũng không riêng gì nương phân phó, lòng ta cũng, cũng cũng cũng..."

"Cũng cái gì?"

"..."

Nếu là hán tử nhà khác có thể nói lời ngon tiếng ngọt thành thạo, Vệ Thành hắn ban đêm thổi đèn thì có thể tự tại chút, nhưng ban ngày ban mặt hắn khó mà nói ra được loại lời nói này.

Khương Mật đợi trong chốc lát, không chờ được, nàng giương mắt nhìn nam nhân, nhìn thấy trong mắt đối phương đều là tình ý, cố tình nghẹn nói không nên lời.

Vừa rồi nàng bị bà bà nói một hồi, vốn đang có chút không được tự nhiên, thấy nam nhân như vậy, nàng bỗng bật cười.

* * *

Lời Ngô thị nói vẫn có tác dụng, mấy lần sau đó Vệ Thành ra sức nhiều, mệt đến nỗi Khương Mật có hai ngày ngủ say quên mất. Ngô thị cũng không giận mà trong lòng còn vui rạo rực làm cơm sáng, tức phụ vì ngủ quên chậm trễ việc tới nhận lỗi, bà cũng không thèm để ý xua xua tay.

"Đều là người từng trải, ai mà không hiểu?"

"Mấy ngày nay cũng không vội, con ngủ đến mặt trời lên cao đều được."

Khương Mật thực sự ngọt ngào mấy ngày, thẳng đến tới gần ngày mười lăm tâm tình mới hạ xuống một ít, nghĩ một ngày trôi qua thật mau, nam nhân đã muốn ra khỏi nhà.

Ấn theo quy củ, rằm mười lăm không ra khỏi nhà, mười lăm hôm nay không thể đi.

Ban đầu Vệ Thành theo kế hoạch là sáng sớm mười sáu đi, kết quả vừa ra đến trước cửa, Mao Đản ở cách vách bị vấp cửa ngã sấp một cái, sáng sớm khóc đến rung trời.

Ngô thị liền ngăn lại không cho đi, nói không may mắn, mười bảy hôm nay trời lại không tốt, chờ hắn đi ra khỏi nhà đã là mười tám.

Bình thường trừ bỏ hái măng, hái rau dại, cắt cỏ heo, giặt đồ.. Khương Mật có thời gian dư không nhiều lắm, hôm nay mười tám nàng một đường đưa Vệ Thành đến cửa thôn, trong lòng không nhịn được thiếu chút nữa rơi nước mắt, thật vất vả lắm mới nhịn xuống được.

Vệ Thành đứng ở cửa thôn cùng người trong nhà nói vài câu, hắn bước đi không quay đầu lại, Khương Mật nhìn hắn đeo giỏ sách dần dần đi xa, không bao lâu bóng dáng đều nhìn không thấy, lại lo lắng nói: "Túc Châu xa như vậy, nửa năm này tướng công không thể trở lại, không biết chúng ta chuẩn bị những cái đó có đủ hay không."

"Tam tức phụ con cứ yên tâm đi, từ nha môn lãnh bốn lượng bạc ta đều cho hắn, lại thêm mười lượng, nói sao cũng có thể đủ. Tam Lang không phải nói giấy và bút mực quan học cấp không cần tiền sao? Hắn mỗi tháng còn có sáu đấu gạo, cũng đủ ăn."

"Ở xa như vậy, con sợ mơ thấy cái gì cũng không kịp thông báo tướng công."

Ngô thị nghĩ thầm chuyện này cũng không có cách nào, đi một bước xem một bước, có tình huống như thế nào lại tính tiếp.

Tam Lang một người còn tốt, nếu mang tức phụ đi Phủ Thành, trong nhà thiếu người hỗ trợ, trong thành nhiều người ăn cơm, chẳng sợ mấy cái khác đều không suy xét, chỉ riêng cái chi tiêu này Vệ gia gánh vác không nổi..

Ngô thị hồi tưởng mấy năm trước, mỗi lần xảy ra chuyện cũng là trước khi thi, ngày thường không trở ngại, bà duỗi tay vỗ vỗ sau lưng tam tức phụ, gọi nàng về nhà.

Vệ Thành cũng đã ra khỏi nhà, nhìn bên ngoài sắp chuyển ấm, nên vội đi. Hai ngày này Ngô thị đang tìm heo con, nghe nói nhà ai có heo sinh đều phải đi gặp, xem phẩm tướng còn thành tựu chuẩn bị mua trở về, cha Vệ mỗi ngày đều đi ruộng, ruộng cạn không nói, ruộng nước cũng không dám sơ sẩy.

Đến nỗi nói Khương Mật, sau khi Vệ Thành ra khỏi nhà, nàng vướng bận chút thời gian, trong lòng cũng vẫn là nhớ thương, chậm rãi bắt đầu thói quen hắn không có ở nhà.

Qua hai tuần, gà con heo con đã mua trở lại, Vệ gia lão phòng bên này ba người hoàn toàn bận việc. Đột nhiên trường tư trấn trên của Vệ Thành cho một người tới thôn Hậu Sơn đưa thư.

Vị này cùng trường với Vệ Thành, trong nhà hắn có thân thích là thương hộ, muốn thoát khỏi thân phận thương hộ, cùng Phủ Thành bên kia thường có lui tới. Tin tức chính là như vậy được mang về, cha Vệ cầm cũng xem không hiểu, nhờ hắn hỗ trợ đọc một lần.

Vệ Thành đầu tiên thăm hỏi cả nhà, sau nói chuyện của mình ra cửa trải qua những gì, báo cho trong nhà không cần vướng bận, hắn may mắn được đến phu tử thưởng thức, người đã sắp xếp xong xuôi ở Túc Châu.

—Hết chương 16—

Chương 17

Sau khi báo bình an cho cả nhà, Vệ Thành một lòng một dạ nhào vào học vấn, hắn căn bản không nghĩ tới còn có thể thu được hồi âm. Tháng ba thân thích của bạn cùng trường trấn trên mang theo thư nhà cho hắn, Vệ Thành đáp tạ đối phương, đem thư vào trong phòng cẩn thận mở ra.

Xem chữ viết liền biết là bạn cùng trường viết thay, nội dung là cha nương nói, đọc tới những câu quen thuộc, giữa những hàng chữ tất cả đều là hương vị gia đình.

Cha nói trong nhà hết thảy đều tốt, nói hắn không cần lo lắng, lại nói đã có thể đi phủ học thì phải đọc đến nơi đến chốn, một lần nữa cường điệu cái quan trọng nhất trước mắt chính là nghiên cứu học vấn cho tốt, cái khác đều không cần quan tâm.

Nương cũng nói một ít, nhắc tới rất nhiều việc trong nhà, như gà, heo, đồng ruộng, hoa màu trong nhà.

Cuối cùng mới là Mật Nương, nàng nói ít nhất, dặn dò Vệ Thành đọc sách nhiều nhưng cũng phải chiếu cố tốt chính mình...

Dù sao cũng là nhờ người viết thay, lời nói trong lòng nàng thì lại không thể nói, dù vậy, Vệ Thành vẫn rất vui mừng, hắn lại trang trọng nhìn lại một lần, mới đưa thư bỏ vào bao đem cất.

Từ khi nhận được thư trong nhà, Vệ Thành càng thêm nỗ lực, tiên sinh phủ học là một học quan tốt, bản lĩnh so với tiên sinh trường tư thục trấn trên lớn hơn, mắt nhìn người cũng tốt hơn.

Lúc trước Vệ Thành phong trần mệt mỏi tới Túc Châu, tự xưng là người huyện Tùng Dương tới, năm vừa rồi thi đậu Lẫm sinh muốn bái nhập phủ học.

Hỏi tuổi, nghe nói cập quan không lâu (vừa qua tuổi trưởng thành), học quan nghe cảm thấy không có gì trở ngại, cho một cơ hội, ra đề khiến cho hắn làm một bài văn.

Vệ Thành suy tư một lát liền đọc, học quan nghe xong vài đoạn, kinh ngạc, hỏi hắn thật là năm đầu tiên thi đậu? Mấy năm trước làm cái gì? Trình độ này vượt xa so với ông nghĩ! Thấy học quan thật sự tò mò nên Vệ Thành liền đem mấy năm gần đây hắn trải qua, đơn giản kể lại. Thời điểm hắn lần đầu tiên tham gia viện khảo, Tiên sinh trường tư thục trấn trên nói hắn có cơ hội rất lớn, không có gì bất ngờ xảy ra có thể đỗ, kết quả liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn..

Lúc ấy cảm thấy không thể nào, hiện thực lại cho hắn hai cái tát, kia còn chỉ là mới bắt đầu..

Chẳng sợ sự tình đã qua đi, Vệ Thành lại nói lên giữa những hàng chữ vẫn là chua xót.

Học quan trong lòng tò mò mới lắm miệng hỏi, nghe xong vài câu liền trầm mặc, đợi hắn nói xong cũng không biết nên như thế nào an ủi, chỉ có thể mượn danh ngôn của Mạnh Tử:

[ trời sắp giáng sứ mệnh cho người này, nhất định sẽ làm hắn chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác, thiếu thốn về vật chất, rối loạn về việc làm, cho nên động tâm nhẫn tính, làm được những việc chưa từng làm được.]

Vệ Thành gật đầu, hắn cũng an ủi chính mình như vậy, hiệu quả xem như cũng tốt.

Hắn cũng chính là được vị học quan này thưởng thức, vào phủ học, được một đoạn thời gian, phủ học từ trên xuống dưới đều phát hiện, tiểu tử này chẳng sợ không phải Văn Khúc Tinh hạ phàm, cũng là người đọc sách giỏi, ngươi nói cái gì hắn nghe qua một lần liền nhớ kỹ, tính lĩnh ngộ rất cao.

Hắn vào học sau, nhưng lại đuổi kịp và vượt qua không ít người, học quan đối hắn rất có kỳ vọng, nghĩ thành thật kiên định đọc sách mấy năm, trúng cử vô cùng có khả năng...

Vệ Thành tới Túc Châu, lại không cảm thấy Túc Châu cùng thị trấn hắn thường lui tới đọc sách có bao nhiêu khác nhau.

Hắn cực ít khi ra phố, đi ra ngoài cũng là vào tiệm sách hoặc là đi chợ.

Hắn đi tiệm sách là tiếp tục nhận sách về để chép, đi chợ là đem gạo ăn không hết đi bán. Hắn làm Lẫm sinh mỗi tháng có sáu đấu gạo trợ cấp, một đấu gạo triều đại này đại khái là mười hai cân, sáu đấu gạo cho vợ chồng hai người ăn một tháng cũng đủ, Vệ Thành ăn không hết, lại không có cách nào mang về nhà, chỉ phải đem lương thực dư bán đi đổi tiền.

Tới Túc Châu, người trong nhà người đều lo lắng hắn mang tiền bạc không đủ, sau khi tới đây phát hiện cả ngày vùi đầu đọc sách cũng không có chỗ nào cần chi tiêu. Ở là cùng người khác ở cùng nhau, mấy người một gian nhà lớn, giày mũ áo dài cũng sẽ được phát thống nhất, mặc vào đi ra ngoài mọi người liền biết ngươi là học sinh phủ học.

Vệ Thành lúc đầu còn buồn bực, nói trước kia tiên sinh dạy hắn đọc sách không phải nói như vậy, tiên sinh chỉ nói sau khi đỗ tú tài có thể đem tiền văn phòng tứ bảo mang về.

"Đó là huyện học, làm sao giống chúng ta?"

Thấy gia cảnh ngươi cũng không đến nỗi nghèo khó, đi vào phủ học cũng không cần lo lắng cái gì, nhưng cũng không phải vào phủ học là đã được vạn sự như ý, nếu như khảo thí bị xếp hạng chót thì sẽ bị mời ra ngoài, nhìn chung không thể lúc nào cũng thu người, phải có người đi, mới có thể có người mới tiến vào, phủ học bên này học sinh nhân số luôn là nhiều như vậy, ít có biến động.

Nói đến khảo thí, bọn họ mỗi tuần có một bài thi nhỏ, mỗi tháng có bài thi lớn. Học quan sẽ an bài học sinh ưu tú ở cùng một gian, để họ phương tiện giao lưu học tập.

Vệ Thành mới vừa đến lúc đầu biểu hiện còn bình thường, mấy tuần sau liền biểu hiện ra, hắn viết văn chương có linh tính, tuy có tiến độ nhưng so với bạn cùng trường còn kém chút, lúc sau đuổi kịp liền dần dần hiện ra bản lĩnh không tầm thường.

Giữa tháng tư, ở quê là thời điểm vội vàng cấy mạ, Vệ Thành ở bài thi của tuần được hạng ba, không lâu sau trong bảng xếp hạng hắn trở thành một khách quen.

Phủ học bên này đối với thành tích bài thi nhỏ thì học quan chỉ biết khen ngợi bằng lời, mà bài thi lớn là có khen thưởng, hạng nhất được phát năm lượng bạc, hạng hai ba lượng, hạng ba hai lượng.

Vệ Thành mới ở đây đọc được mấy tháng đã có thể kiếm được tiền.

Tiền chép sách, tiền bán gạo, hơn nữa học đường phát khen thưởng, khi ra khỏi nhà hắn mang mười lượng bạc một chút không thiếu, quanh qua quẩn lại hắn còn kiếm thêm.

Ở trường tư trấn trên mấy năm, trừ bỏ cha mẹ ai ở ngoài cũng đều ngại hắn đọc sách phí tiền. Nói nếu không phải do hắn, cuộc sống trong nhà tốt hơn bao nhiêu, cần gì phải keo kiệt tiết kiệm?

Thời trẻ Vệ Thành không hoài nghi chính mình, chỉ là nghĩ hiện tại xài tiền trong nhà, về sau khi có tiền đồ thì để cho người trong nhà hưởng phúc.

Tin tưởng bị dao động chính là bị ba năm xui xẻo kia làm hại, nếu không phải cha nương kiên trì, thường xuyên cổ vũ hắn, hơn nữa sau khi thành thân Khương Mật vượng hắn.. Nếu không có bọn họ, Vệ Thành cảm thấy chính mình nhất định không có hôm nay.

May mắn thi đậu Lẫm sinh vào phủ học, hắn mới biết được đọc sách cũng có thể không uổng tiền, không chỉ không uổng, trái lại còn có thể trợ cấp về nhà.

Vệ Thành lần đầu tiên được khen thưởng ở giữa tháng năm, hắn thi được hạng hai, lãnh ba lượng bạc trắng.

Lúc trước sợ phiền toái bạn cùng trường hắn khắc chế không viết thư gửi người nhà, lúc này thật sự cao hứng, nhịn không được lại viết phong thư, trong thư Vệ Thành miêu tả kỹ càng tỉ mỉ các hạng, chế độ trong phủ học, trọng điểm nhắc tới học quan đối hắn rất thưởng thức, tỏ vẻ chính mình chưa cho nhà họ Vệ hổ thẹn, lần thi gần nhất hắn được hạng hai, học đường đã phát ba lượng bạc trắng làm khen thưởng.

Ba nén bạc hắn để trong một cái túi màu xanh, cùng với phong thư nhờ người mang về.

Cũng là vận khí của hắn tốt, thư từ cùng ngân lượng lấy qua đi không mấy ngày, liền có xe ngựa chạy huyện Tùng Dương đưa hàng hóa, thư từ trước bị đưa đến huyện thành Tùng Dương, trì hoãn mấy ngày lại chuyển tới trấn trên, giao cho bạn cùng trường của Vệ Thành, người nọ lấy được thư lúc sau chờ ngày nghỉ đi thôn Hậu Sơn.

Lúc này trời đã rất nóng, từ tháng trước đến nay vẫn không có một hạt mưa, nắng càng ngày càng độc. Đây là giai đoạn cây lương thực sinh trưởng tốt nhất, bình thường nói đến đều vội vàng bổ sung nước cho ruộng, đừng nói năm nay trời lại hạn như thế.

Cha Vệ cùng Ngô thị đem tâm lực đều để trên ruộng, thời điểm bạn cùng trường Vệ Thành lại đây, chính phòng Vệ gia chỉ có Khương Mật, nàng mới vừa cho heo ăn, rửa sạch tay, bưng nước sôi uống.

Uống được một nửa nghe thấy tiểu Hổ ở nhà sau kêu nàng, Khương Mật bỏ chén sứ xuống, đi đến dưới hiên.

Nàng hỏi có chuyện gì, tiểu Hổ liền chỉ chỉ nam nhân mặc áo dài bên kia.

Người này chỉ ghé qua Vệ gia một lần, nhưng Khương Mật nhớ rõ hắn, hắn là người lần trước hỗ trợ truyền tin, họ Vạn.

Khương Mật trong lòng nóng bỏng, tiếp đón nói: "Là vạn huynh đệ có phải không? Hôm nay lại đây chính là có thư của tướng công ta sao?"

"Không sai, ta thay Vệ huynh mang tin tới."

Khương Mật chạy nhanh mời hắn vào nhà, đem nước sôi để nguội mời hắn uống, nhờ hắn chờ một lát, mới chuẩn bị đi kêu cha nương trở về. Trong nhà khách tới, nàng không thể không tiếp đón, liền đi tới tây phòng đem một ít đậu phộng đưa cho tiểu Hổ, kêu hắn chạy đi một chuyến.

Tiểu Hổ thành thật hơn Mao Đản, hắn gật gật đầu, đem đậu phộng Lý thị cho bỏ vào áo, cũng ăn một ít, liền chạy nhanh ra ngoài. Khương Mật ở nhà trên, không bao lâu cha Vệ bọn họ liền chạy trở về.

Hai người đều là một thân mồ hôi, bất chấp nóng nực, hỏi: "Tiểu Hổ nói có thư của Tam Lang, có thật không?"

Khương Mật gật đầu, nàng chỉ chỉ Vạn huynh đệ ở dưới mái hiên, nhìn cha Vệ tiến lên cùng đối phương hàn huyên, lại đi rót nước cho họ.

Chờ đến khi cha Vệ trở về Ngô thị mới nghỉ, không ngừng thở hổn hển, bạn cùng trường Vệ Thành mới đem thư từ cùng với túi nhỏ màu lam lấy ra.

"Chúng ta một nhà đều là người quê mùa, không nhận được mặt chữ, lại muốn phiền toái ngươi rồi."

Người họ Vạn cùng trường ngoài miệng nói không phiền toái, mở thư ra, từng câu từng chữ đọc lên. Phong thư ba tháng trước kia chỉ là báo bình an cho cả nhà, phong thư này viết nhiều hơn, bao gồm Khương Mật ở bên trong, Vệ gia mấy người nghe đều là vẻ mặt vui sướng.

Đám người đọc xong, Ngô thị đã đem túi nhỏ màu xanh cầm ở trên tay, ước lượng, "Đây là ba lượng bạc? Học đường cấp văn phòng tứ bảo thì không nói, như thế nào còn phát giày mũ quần áo còn phát bạc?"

Vấn đề này người khác không trả lời được, bạn cùng trường Vệ Thành có thể nói vài câu, hắn cũng có học vấn, tốt xấu là người đọc sách.

"Quan học cùng trường tư không giống nhau, đó là triều đình cấp, bên trong tiên sinh gọi là học quan, nhận bổng lộc triều đình, không thu quà nhập học. Huyện học cũng là quan học, bên kia chỉ cần thi đậu tú tài là có thể đi đọc. Phủ học còn cao một bậc, cấp văn phòng tứ bảo, giày mũ, áo dài, khen thưởng bạc cũng bình thường.. Mọi người toàn nói đọc sách phí tiền, ngộ tính tốt có thể đọc một chút cũng không uổng, người không có bản lĩnh còn ra sức đọc mới nói câu ấy. Quà nhập học, quà hiếu kính, tiền mua sách bao gồm văn phòng tứ bảo, tiêu xài này đó còn có ăn mặc chi phí nhân tình đi lại, như thế nào không uổng?"

"Nói như vậy Tam Lang chúng ta học rất tốt sao?"

Họ Vạn cùng trường gật gật đầu: "Ở Túc Châu này học sinh có thiên phú cao đều ở Túc Châu phủ học, Vệ huynh vào phủ học còn có thể lấy một trong ba hạng, nói không chừng qua mấy năm là có thể thi đỗ."

Nói chuyện cả một buổi, cha Vệ không thấy nóng cũng không mệt, trên mặt ông vui vẻ, liền cảm giác cả người có đầy sức lực xài không hết.

Ngô thị cũng là vui mừng ra mặt, ngoài miệng còn nói được bạc thì cứ để dành chi tiêu, mang trở về làm cái gì?

Khương Mật ngồi ở một bên, toàn bộ quá trình đều không xen mồm mà chỉ ngồi nghe, nàng cũng mang vẻ mặt vui mừng, trên mặt hiện lên sắc đỏ. Nghe bà bà nói như vậy, nàng nói: "Cha nương hai người cùng Vạn huynh đệ nói chuyện, con đi nấu cơm."

Đúng đúng đúng!

Nhân gia đại thật xa giúp đỡ truyền tin, nên giữ lại ăn cơm.

Ngô thị bảo Khương Mật đi nấu cháo, bà chuẩn bị đi nhà Vương đồ tể nhìn xem, xem hôm nay có thịt ngon hay không.

Họ Vạn cũng nhìn ra Vệ Thành có tiền đồ tốt, không vội vã đi, hắn không hiếm lạ đồ ăn của Vệ gia, nghĩ ở ăn để giữ liên lạc, để lại cảm tình.

Lúc này trong nhà cũng không viết thư hồi âm, xoay qua xoay lại nghĩ, thu hoạch vụ thu cũng sắp tới rồi. Mỗi năm trước khi thu hoạch vụ thu học đường đều phải nghỉ, để cho học sinh về nhà hỗ trợ, tính toán qua hai tuần nữa Vệ Thành cũng nên trở về, có nói cái gì chờ khi đó lại chậm rãi nói, liền không cần phiền toái nhờ người truyền tin, chạy một chuyến cũng khiến người mệt mỏi.

Ăn cơm trưa xong, họ Vạn cùng trường liền đứng dậy cáo từ.

Sau khi hắn đi, Ngô thị về đông phòng đem bạc đi cất, chuẩn bị đi theo nam nhân xuống ruộng, hai người ăn mặc giày rơm đang muốn ra cửa liền gặp hai nhà hiếu kỳ lại đây hỏi, nói ngửi được mùi thịt, hỏi ông nhà có khách tới phải không tới? Người tới là ai?

Ngô thị đang lo không có chỗ để khoe khoang, các nàng sau khi nghe ngóng, liền vừa đi vừa nói.

Nói Tam Lang ưu tú, ở phủ học đọc sách được học quan coi trọng, lần trước thi tháng được hạng hai, học đường còn phát bạc cho hắn.

Các thân thích nghe được sửng sốt, cũng không dám tin Vệ Tam Lang có năng lực lớn như vậy, "Nương tú tài ngươi nói thật? Nhi tử ngươi có tiền đồ lớn như vậy sao?"

Ngô thị liền hùng hổ như gà chọi "Sao lại không! Sớm nói Tam Lang chúng ta là Văn Khúc Tinh hạ phàm! Sinh ra chính là người đọc sách! Về sau phải làm quan lớn!"

Nghe bà khoác lác mấy người kia bĩu môi nói: "Văn Khúc Tinh thi bốn lần mới đỗ tú tài.."

Ngô thị vừa nghe lời này lông mày đều dựng thẳng lên, xoa eo nói: "Đó là vận khí không tốt, mấy năm trước xui xẻo! Bất quá Tam Lang chúng tôi ánh mắt tốt, liếc mắt một cái nhìn trúng cái tức phụ là Khương thị người cần mẫn làm việc nhanh nhẹn bộ dáng đẹp không nói, còn vượng nhi tử ta! Từ khi nàng vào cửa, nhà ta ít nhiều toàn hỉ sự!"

—Hết chương 17—

Chương 18

Thôn nào cũng đều giống nhau, đều có phụ nữ nhiều chuyện, các nàng ngày thường nói hết chuyện phía Đông thì sang chuyện phía Tây, nhà ai mới cưới vợ, tức phụ nhà ai mang thai, nhà ai heo mẹ đẻ nhiều hơn hai con đều có thể trở thành đề tài câu chuyện sau khi ăn xong.

Vệ Thành đến phủ học được tiên sinh coi trọng, khi thi còn lấy được một hạng, tin tức lãnh tưởng thưởng liền như vậy khuếch tán ra ngoài.

"Nghe Ngô bà tử nói học đường bọn họ mỗi tháng đều thi, thi tốt liền có thể lấy tiền, một lần nhiều nhất có thể lấy năm lượng."

"Vệ Tam Lang hắn mang năm lượng bạc trở về sao?"

"Không phải, hắn được hạng hai, chỉ có ba lượng."

"Chỉ có? Sao, ngươi còn chê ít? Hắn lại thi được hai lần hạng hai để dành tiền thì có thể mua được con trâu!"

Khi nói xong, phụ nhân liền nhanh giải thích nói, "Chỉ có" không phải nàng nói, là bản thân Ngô thị nói, nói lúc này thi còn chưa đủ tốt, sau này lại nỗ lực hơn.

Người thôn Hậu Sơn cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, có người lấy cớ có việc về may khăn tay đi rồi, cũng có người náo nhiệt chưa nghe đủ, ngay tại chỗ một phen cảm khái: "Thật nhìn không ra Vệ Tam Lang có thể có tạo hóa lớn như vậy, hắn thì tú tài cũng phải đến bốn năm, sao đột nhiên lại có năng lực như vậy?"

"Hắn cũng không phải hiện giờ mới có thể đậu, nghe nói ban đầu học vấn liền tốt, chỉ là số phận thiếu may mắn."

"Đây là đổi vận? Như thế nào chuyển vận? Cũng không thấy Ngô bà tử đi cầu thần bái phật."

"Ngô bà tử nói con dâu bà ta là mệnh vượng."

"Gạt người đúng không? Khương thị nếu là mệnh vượng, mẹ ruột sao có thể chết sớm? Có thể bị mẹ kế tra tấn đến thế?"

"Này ngươi không hiểu rồi, mệnh vượng cũng phải xem vượng ai.. Nếu còn không tin, ngươi thử cẩn thận ngẫm lại mọi chuyện tốt của Vệ gia có phải sau khi Vệ Tam Lang thành thân mới có hay không? Theo ta thấy, Vệ gia là dẫm phải vận cứt chó, Ngô bà tử chỉ sợ cũng không dự đoán được con dâu bà ta có mệnh mang phúc, nếu không lúc trước sẽ không nháo thành như vậy, nếu không phải Vệ Tam Lang chết sống muốn cưới thê tử hắn, ngươi cho rằng Khương thị có thể vào cửa Vệ gia?"

Cái gì vượng phu khắc thê đều là tin thì có không tin thì không có, nghe người tin, càng nghĩ càng cảm thấy là mọi chuyện đúng như vậy, liền có người tiếc đứt ruột.

"Sớm biết vậy ta liền tới cửa cầu hôn! Cưới trở về đem nàng thành Bồ Tát cung phụng cũng được!"

"Muộn, lúc này ngươi nói cái gì cũng đều muộn rồi!"

* * *

Mấy phụ nữ ở trong thôn ngồi dưới bóng cây hoàng giác thụ nói chuyện phiếm, tức phụ Đại Lang vác rổ từ bên cạnh đi qua, nghe thấy vài câu, lúc ấy liền có chút buồn bực trong ngực, trở về lại thấy Mao Đản náo loạn một hồi, nói lão phòng bên kia chưng trứng, hắn cũng muốn ăn.

Cái mũi này của Mao Đản là thính nhất, nhà ai có đồ ăn ngon hắn đều biết, hắn nói như vậy thì xác định chính xác không sai được.

Trần thị vừa về phòng, cũng chưa ngồi xuống nghỉ một lát rồi lại đi ra, vốn dĩ cho rằng chính phòng bên kia chỉ có Khương thị, thường lui tới đều là như thế này, Khương thị đem đồ ăn làm tốt bưng lên bàn công công bà bà mới có thể trở về. Không nghĩ tới nàng ta đi qua liền đụng phải Ngô thị.

"Nương hôm nay trở về sớm vậy."

"Ngươi đến có chuyện gì?"

"Ở trong phòng đã nghe thấy mùi hương, nên lại đây nhìn xem đệ muội làm đồ ăn ngon gì.."

"Ngươi quan tâm làm gì, nam nhân ngươi đói bụng ở trên ruộng làm việc ngươi còn không nhóm lửa nấu cơm?"

Trong nhà bếp bay tới mùi hương càng đậm, Trần thị ngửi thấy thì nuốt nước miếng, đừng nói chi Mao Đản. Mao Đản ở phía sau chạy lại đây, trốn phía sau nàng ta nói: "Con đã đói bụng! Con muốn ăn trứng!"

"Chỗ này của ta không có phần của ngươi, kêu nương ngươi làm cho ngươi ăn!"

Trần thị nói nhà nàng không có trứng, Ngô thị vừa nghe lời này, vui vẻ: "Gà nhà ngươi ăn thức ăn mà không đẻ trứng? Còn không giết nuôi để làm gì?"

"Trứng gà đều tích góp bán hết rồi, trong nhà không có."

Tin nàng thà tin có quỷ, Ngô thị cũng không trực tiếp chọc thủng, cười tủm tỉm nhìn tức phụ Đại Lang duỗi tay, bảo nàng ta lấy tiền tới, bà bán trứng cho

Mao Đản cũng đi theo ồn ào, kêu nương hắn lấy tiền. Sau đó bị Trần thị một phen bế lên, hai bàn tay đánh vào mông hắn, đánh xong bị Trần thị đen mặt kéo về nhà.

Sau khi đuổi tức phụ Đại Lang đi, Ngô thị tiến vào nhà bếp nhìn thoáng qua. Khương Mật nghe được tiếng bước chân quay đầu nhìn lại: "Nương đói bụng rồi ạ?"

"Ta đến xem con làm gì, để cách vách đều thèm mà mò sang đây."

"Con nghe được thanh âm Mao Đản, Mao Đản đã tới sao?"

"Là đại tẩu con, biến đổi phương pháp muốn chiếm tiện nghi, ta đã bảo nàng ta tống cổ đi trở về."

Khương Mật không tiếp lời, nói đồ ăn đều đã xong, hỏi cha đã trở về chưa, trở về liền có thể bưng thức ăn lên bàn. Ngô thị đi đến nhà sau nhìn ra ruộng, liền nhìn thấy nam nhân khiêng cái cuốc đang đi trên đường về nhà.

"Tam tức phụ con nhanh dọn cơm, cha con đã trở lại."

Khương Mật bới hai chén cơm lớn, ép tới thật chặt rồi bưng lên bàn, tiếp theo đem trứng chưng cùng canh mang sang, lại cắt cây củ cải, đem chén đũa dọn xong, thấy hai lão nhân ở bên ngoài rửa sạch tay ngồi trên bàn ăn mới về nhà bếp cấp lấy thêm chén cơm cho mình.

Cha Vệ lấy cái muỗng hướng trong chén múc hai muỗng canh trứng, nếm nếm, nói hấp không tồi, rất ngon.

Ngô thị đi theo múc hai muỗng, nói: "Một chén lớn như vậy, là đánh hai cái trứng?"

"Ánh mắt nương thật tốt, là hai cái ạ."

"Con nuôi gà cũng không dễ dàng, trứng không để tích cóp bán đi mà ăn như vậy, không đau lòng sao?"

Khương Mật nói không đau lòng: "Năm sau ôm một đám gà con nuôi cho tốt, hai mươi con sống mười lăm con, nuôi mấy tháng đã bắt đầu đẻ trứng, đây là trứng gà so, nghe nói rất bổ người. Ngày nắng như vậy, cha nương mỗi ngày xuống ruộng, không ăn bổ một chút thì thân thể sao chịu đựng được?"

"Hàng năm đều như vậy, năm nay sao có thể tiêu xài phung phí?"

Khương Mật bẻ ngón tay tính sổ, nói năm nay gà con ôm về nhiều, hiện giờ mỗi ngày đều có thể nhặt mười hoặc tám quả trứng gà, cho dù là chưng trứng mỗi ngày ăn cũng ăn không hết bao nhiêu.

"Điều kiện trong nhà đang dần tốt lên, không còn giống như trước phải bạc đãi chính mình, cha nương còn muốn chậm rãi hưởng phúc, sao có thể không bồi bổ thân thể cho tốt? Hai năm trước tướng công gặp xui xẻo, một đồng bạc đều rất quan trọng, muốn tiêu xài cho tốt. Hiện giờ đã khác, tướng công cũng nói nương không cần tiết kiệm, không bao lâu nữa chàng sẽ về nhà, cha nương mà gầy chàng sẽ trách con."

"Con đúng là đứa nhiều đạo lý!"

"Nương cảm thấy có đạo lý thì có thể nghe một chút ạ."

"Cũng được, dù sao ta chỉ bỏ tiền ra mua gà con, gà là con nuôi, trứng là con nhặt, mỗi ngày có thể nhặt mười trứng, tám trứng cũng là con nuôi dưỡng tốt, muốn nấu một cái chưng hai cái ta mặc kệ con.. Chưng rồi thì cũng đừng ngồi nhìn ta và cha con ăn, con cũng múc mấy muỗng đi."

Cha Vệ không xen vào trò chuyện của mẹ chồng nàng dâu hai người, chờ các nàng nói xong mới nói: "Năm nay cũng kỳ quái, đã gần tháng trời mà không mưa, cứ như vậy chỉ sợ lúa sinh trưởng không tốt."

Loại hoa màu này chính là như vậy, nhìn bầu trời ăn cơm, quá hạn quá úng đều tổn hại thu hoạch. Liên tục một tháng trời không mưa làm địa phương có chút hoảng sợ, trong thành là ngại nóng, ở nông thôn thì sợ cứ như vậy sẽ làm hoa màu chết héo, cũng sợ không có nước uống.

"Nghe nói người ở trấn trên cảm thấy năm nay chỉ sợ thu hoạch không tốt, chuẩn bị kho mua lương thực về dự trữ sẵn."

Ngô thị nghe được lời này, để cái chén xuống, hỏi: "Nhà ta cũng mua sao?"

"Chờ một chút xem, nếu mà thu hoạch thật sự hỏng rồi thì cũng sẽ thu hoạch được một ít, lại nói Tam Lang mỗi tháng còn có thể lãnh sáu đấu gạo, cho dù tình huống thật không tốt, chúng ta có lẽ ăn không đủ no, nhưng không đến mức đói."

"Đại Lang Nhị Lang bên kia có muốn nhắc nhở một tiếng hay không?"

Cha Vệ còn cân nhắc, Khương Mật liền nói: "Chắc chắn sẽ có đường sống, cha nương không cần sốt ruột."

Bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm, Khương Mật liền giải thích một chút, nói năm nay nếu thật có đại hạn, trong mộng hẳn là sẽ có dự báo.

"Chuyện này cũng có thể mơ thấy?"

"Chỉ cần là việc có thể tổn hại đến con, đều có thể mơ thấy." Chuyện này liền minh bạch, nếu năm nay thật sự đại hạn, trong ruộng không thu hoạch được, để cho nàng ăn không đủ no, chuyện này trực tiếp quan hệ đến nàng, ông trời sẽ báo mộng.

Liên tục một tháng đều không mưa nàng cũng không mơ thấy bất luận cái gì không tốt, kia phỏng chừng sẽ có mưa đi, không cần sốt ruột.

Cha Vệ cùng Ngô thị đều thực tin tưởng lời nàng nói, chuyện nàng nói lúc trước đều đúng, "Vậy chờ một chút, nếu trời không mưa ta cũng phải chạy nhanh chút, sớm muộn gì cũng phải tưới nước."

"Cũng chỉ có thể như vậy."

* * *

Lại qua mấy ngày dù uống an thần cũng thấy không ổn, cha Vệ nhìn hoa màu trong ruộng dần héo rũ, trong lòng sốt ruột, liền vén phao trong ruộng lên.

Trong thôn người gấp như ông không ít, nghe nói trấn trên người trữ lương ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều người ngồi không yên.

Vào lúc này, Khương Mật nằm mơ.

Trong mộng không chỉ trời mưa mà là sấm sét ầm ầm cùng với mưa thật to, ở thời điểm mưa đang nhỏ dần, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn.. Mơ đến đó thì Khương Mật từ trong mộng bừng tỉnh dậy.

Nàng ngồi ở mép giường thở hổn hển, hoảng hốt đến nỗi choáng váng, Khương Mật mặc quần áo vào, thắp đèn dầu mở cửa đi ra khỏi tây phòng.

Nàng không biết lúc này là giờ nào, chỉ biết gà còn chưa gáy, bên ngoài đen như mực. Khương Mật bất chấp trời còn đang tối, nàng từ tây phòng đi ra, đi đến trước cửa đông phòng gõ cửa.

Liền nghe thấy Ngô thị lên tiếng: "Hơn nửa đêm không ngủ, con gõ cửa làm gì?"

"Nương, trong lòng con hốt hoảng."

"Hoảng hốt thì con uống chén nước cho bình tĩnh lại."

"Con nằm mơ."

Ngô thị bị đánh thức, vốn dĩ mơ mơ màng màng, nghe được lời này, bà liền thanh tỉnh thẳng tắp ngồi dậy. Khương Mật ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động bên trong, cửa đông phòng nhanh chóng được mở ra: "Con nói con gặp ác mộng?"

Khương Mật gật đầu.

"Mơ thấy gì?"

"Trong mộng, trời sấm sét ầm ầm, thật giống như trời bị thủng một cái lỗ, trời mưa rất lớn, giọt mưa rơi trên người đều cảm giác đau."

"Còn có gì? Ngươi nói tiếp.."

"Con còn nghe được một tiếng vang lớn, sau đó thì con tỉnh lại."

Ngô thị đi ra trước, cha Vệ cũng theo ra, mặc xong quần áo đi ra liền nghe thấy tam tức phụ nói nàng nghe được một tiếng vang lớn.

Hỏi là cái gì, Khương Mật lắc đầu nói không biết, "Con nhát gan, nghe được âm thanh liền bừng tỉnh, không thấy được chuyện lúc sau."

"Con ngủ tiếp một giấc nhìn xem, xem có thể nhìn thấy chuyện kế tiếp hay không?"

Ngô thị ra chủ ý, Khương Mật trở về phòng thử, nàng nằm xuống nhưng căn bản ngủ không được, miên man suy nghĩ nửa ngày lúc sau thật vất vả mới ngủ được, ngủ đến gà gáy cũng không mơ thấy cái gì.

"Trách con, nếu như có thể nhiều nhìn một chút, cũng không đến mức ở chỗ này đoán mò.." Cơm sáng là Ngô thị làm, bụng Khương Mật trống không, lại không có ăn uống gì, trong lòng nàng nghĩ đến việc mơ thấy, miễn cưỡng uống chút cháo.

"Không trách con được, ai nghe một tiếng vang lớn đều sẽ sợ tới mức tỉnh lại. Lại nói ông trời nói cho chúng ta biết sắp mưa to là đã thực chiếu cố, không tham thì mới có thể tích phúc." Bà bà vốn dĩ là người ra chủ ý, mộng đều chặt đứt nào dễ gì mơ thấy lại?

"Còn không phải đem ngựa chết thành ngựa sống chạy chữa, vạn nhất được thì sao?"

"Hiện tại làm sao? Một tiếng vang lớn kia rốt cuộc là gì? Có phải Thiên Lôi đánh chết người không?"

Khương Mật suy nghĩ một hồi lâu, nói không biết, dù sao không phải thanh âm bình thường, động tĩnh kia thật sự rất lớn, giống sập trời.

—Hết chương 18—

Chương 19

Thôn Hậu Sơn vùng này mùa hè luôn có mưa to, lúc trước trời nắng đột nhiên mây đen dày đặc sấm sét ầm ầm cũng không phải chưa thấy qua, thời trẻ còn có sét đánh vào nhà cỏ tranh thiêu cháy cả căn phòng, cha Vệ chính mắt gặp qua trường hợp kia, cũng bởi vì ấn tượng quá mức khắc sâu, sau lại dù khó khăn cỡ nào cũng dành dụm để lợp mái nhà ngói.

Nghe tam tức phụ miêu tả, cha Vệ liền cân nhắc trời mưa to như thế có thể xảy ra chuyện gì? Động tĩnh gì mà có thể lớn như vậy? Lớn đến giống như trời sập?

Thiên Lôi đánh xuống nhà ông?

Ngẫm lại cũng không đúng, tam tức phụ nói khi đó mưa đã nhỏ dần, nói như vậy sấm sét đã sớm không còn.

"Ông à có phải sụp núi không? Hơn một tháng trước, chúng ta còn phải gánh nước tưới cây, kia trên núi nào có ai gánh nước đi tưới đâu, trên núi đã nứt một đường lớn, mưa to một bên có thể bị sụp xuống không?"

Nói là nói như thế, "Nếu thật sự núi bị sụp, cùng nhà ta có quan hệ gì? Nhà ta lại không gần chân núi."

Ngô thị ngẫm lại cũng đúng, tam tức phụ nói nàng mỗi lần mơ thấy đều là sự tình không tốt liên lụy nàng, nếu là sụp núi cũng không phải chuyện lớn. Thôn này tuy rằng gọi là thôn Hậu Sơn, nhưng Vệ gia cách chân núi một đoạn xa, mặc kệ như thế nào sụp núi cũng không liên lụy tới nổi.

"Ta suy nghĩ có phải là địa long xoay người (động đất) không?" Cũng thật là, nói nghe thấy một tiếng vang lớn liền có thể nói giống như trời sụp.

Lời nói là cha Vệ nói, Ngô thị nghe thấy liền phát run.

Bà lúc trước cũng nghĩ đến khả năng này, không dám nói ra, nếu là địa long xoay người thì là chuyện lớn.

Tuy rằng nói ở nông thôn, người dễ dàng chạy ra ngoài, nghe được động tĩnh lại chạy đều kịp, ra tới chỗ khác liền an toàn. Nhưng còn đồng ruộng? Hoa màu trong đất bao gồm phòng ở có thể giữ được? Khi gặp thiên tai triều đình sẽ cứu tế, dù tính như vậy cũng vẫn là mệt, triều đình có thể cho mỗi hộ trợ cấp ba năm lượng bạc đã là nhiều, nhưng phòng ở muốn sụp, chỉ nhiêu đó không đủ để vực dậy cả nhà.

".. Vậy thì làm sao? Nếu là địa long xoay người, chúng ta biết trước lại làm được cái gì?"

"Trong nhà mỡ heo, bình đồ chua, bình trứng gà, lu còn có chồng chén kia bà nghĩ biện pháp an bài cho tốt, hoặc là dọn đến tới gần cửa, đến lúc đó có động tĩnh ta lập tức mang nó dịch ra ngoài. Nếu thật là địa long, đến lúc đó bà phụ trách đuổi heo còn tam tức phụ đuổi gà."

"Còn đồ vật khác thì sao? Còn chăn đệm quần áo nữa."

"Những cái đó chịu được áp lực, bị chôn cũng có thể đào ra."

"Không thể dọn ra trước sao?" Đồ vật bị chôn cũng đau lòng đấy.

Ngô thị nhăn mặt, cha Vệ khuyên bà, nói không nhất định là địa long xoay người, nếu như thật sự, đến lúc đó bên ngoài mưa to tầm tã có thể đem đồ vật dọn đi đâu?

Chuẩn bị đến lúc đó có thể đem gà và heo đuổi ra ngoài, bảo vệ được những cái đó thì đã A di đà phật rồi, không nên tham lam.

Ngẫm lại cũng thật là, nếu thật là thiên tai, từng nhà đều xui xẻo, trời báo mộng cho bọn họ đem đồ vật mang ra ngoài, đã là bất công rồi.

Chuyện Khương Mật nằm mơ này không thể để người khác biết, nếu không chỉ có phiền toái, không có chỗ tốt.

" Muốn nói Đại Lang cùng Nhị Lang một tiếng hay không?"

"Bà liền nói hai ngày nay mí mắt bị giựt, bảo bọn nó cẩn thận, đừng nói quá nhiều."

* * *

Lúc sau Ngô thị cõng sọt ra cửa, vừa lúc gặp được hai nhi tử đang cùng nhau nói chuyện, nói chính là chuyện thời tiết. Ngô thị dừng lại bên cạnh nghe bọn họ hàn huyên vài câu, nhắc tới bà hai ngày này mí mắt giựt đến lợi hại, trong lòng cũng không yên ổn.

Vệ Đại Lang hỏi bà bên nào bị giựt?

"Hai bên đều giựt. "

Đó là muốn tốn tiền còn muốn gây tai họa?

"Huynh đệ các ngươi mấy ngày này chú ý chút, đừng để bị va chạm, để cha nương ngươi lo lắng. "

Vệ gia huynh đệ nhanh chóng đồng ý, hỏi:" Tam Lang có phải sắp về tới rồi hay không? Hai người chúng ta có chút va chạm còn không có gì, chỉ sợ Tam Lang trở về trên đường xảy ra chuyện. "

Ngô thị hung hăng nhìn Vệ Đại Lang liếc mắt một cái:" Ngươi là đại ca, như thế nào nói chuyện như vậy? "

Vệ Đại Lang cảm thấy chính mình lỡ lời, giơ tay đánh lên miệng một cái:" Con nói hươu nói vượn, Tam Lang phúc khí lớn, không thể nào xảy ra chuyện, nương đừng lo lắng.. Nương à con còn có việc, con phải đi đây. "

Vệ Đại Lang đi trước một bước, Vệ Nhị Lang đuổi theo sau, hai huynh đệ đều đi sắc mặt Ngô thị cũng không tốt bao nhiêu.

Bà lo lắng nhất chính là cái này.

Người trong nhà nhiều, gặp chuyện gì còn có thể chiếu cố lẫn nhau, chỉ sợ Tam Lang trên đường trở về xảy ra việc gì, hắn có lòng thương người, người khác xảy ra chuyện hắn có thể giúp liền sẽ giúp.. Tính tình này, làm nương sao có thể không lo lắng?

Như vậy lại qua một ngày, bên ngoài nhiệt độ chuyển sang oi bức, lão nhân trong thôn đều nói trời sắp mưa, thúc giục hài tử đem những đồ vật bên ngoài đem vào nhà.

Thu hồi chưa được một nửa, mây đen giăng đầy đỉnh đầu, mây đen phủ kín áp sát mặt đất như trời muốn sụp, tầng mây ẩn ẩn có thể thấy tia chớp. Người còn làm việc ở bên ngoài vội vàng chạy trở về, chưa đi đến cửa, mưa lớn liền rơi xuống, mới đầu chỉ rơi vài giọt lớn trên mặt đất, nhưng nhanh chóng trở thành chuỗi.

Mưa to tầm tã cùng với sấm sét ầm ầm, trong thôn rất nhiều hài tử sợ tới mức khóc thét, đừng nói hài tử, nhìn bên ngoài sét đánh đùng đùng ngay cả người lớn trong lòng cũng không yên ổn.

Lẽ ra hơn một tháng không có mưa, lúc này trời mưa người trong thôn hẳn là nên vui mừng, đối với nhà nào thân thiết còn có người không quan tâm mưa gió cứ thế mà đi.

Nhưng hôm nay tất cả đều không có, không ai dám ra bên ngoài, bọn họ thậm chí không dám đứng dưới mái hiên, đi ra ngoài liền có cảm giác sét muốn nện ở trên đầu mình, muốn mất mạng.

Sét đánh đến đến hơn nửa canh giờ, trận này trời mưa thật lâu, cả đêm không ngừng, buổi sáng ngày thứ hai mới chậm rãi thu nhỏ. Trong thôn nhà khác nhẹ nhàng thở ra, trước kia bọn họ ngóng trông mưa xuống, khi có liền sợ mưa nhiều quá, trời mưa lớn một ngày một đêm như vậy, thủy không có chỗ thoát, những nhà ở chỗ trũng thì thật muốn mạng người.

Người khác nhẹ nhàng thở ra, Vệ gia lão phòng bên này lại căng thẳng, hôm qua cả một đêm bọn họ cũng chưa ngủ ngon, ba người hết thảy chuẩn bị, chờ xem thanh vang lớn rốt cuộc là cái gì.

Ông trời không lừa dối người, buổi trưa sơ khắc, Khương Mật cùng mẹ chồng nói một tiếng chuẩn bị vào nhà bếp đơn giản nấu cái gì để ăn, liền lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm vang lên. Nàng đều tính toán lúc trước đi ra đuổi gà mái, lại phát giác mặt đất không có lắc lư.

Khương Mật từ nhà bếp đi ra, liền thấy công công bà bà dưới mái hiên đều nghi hoặc.

"Hình như không phải địa long xoay người.. "

"Không phải, khẳng định không phải. "

"Đó là gì? "

Cha Vệ thuận tay cầm áo tơi, khoác vào ra khỏi nhà, quan sát các phương hướng khác nhau.

"Ông nhìn thấy cái gì? Biết là động tĩnh ở chỗ nào không? "

Cha Vệ lắc đầu.

Lúc này, Vệ Đại Lang cùng Vệ Nhị Lang cũng ra khỏi phòng tới:

"Cha, nương, hai người có nghe gì hay không? Mới vừa rồi có việc gì sao?"

"Huynh đệ các ngươi mặc áo tơi vào đi ra ngoài nhìn xem, tiếng vang lớn như vậy khẳng định đã xảy ra chuyện."

Dầm mưa đi ra ngoài không riêng gì Vệ gia huynh đệ, bọn họ đến bờ ruộng liền gặp được không ít người có cùng mục đích ra tới. Có người thính giác tốt, nói tiếng vang là từ phía nam truyền đến.

"Phía nam? Phía nam là núi! Núi bị sụp sao?"

"Sụp hay không sụp sao ngươi không dùng mắt mà xem?"

"Chúng ta ở sườn núi phía Bắc dù sao cũng không sợ, là sườn núi phía nam đã xảy ra chuyện?"

"Vòng qua đi xem.."

Lần này đi là nửa canh giờ, chờ bọn họ biết được là chuyện gì thì khi trở về trong nhà cơm tối đã làm xong.

Cơm là Khương Mật làm, Ngô thị vẫn chưa tìm hiểu được chuyện gì xảy ra, cầm chén đũa lên rồi lại thả xuống, ăn cháo trên bàn xong. Trong lòng nghĩ về việc này, ba người ăn uống không vô, miễn cưỡng lấp đầy bụng, chén còn kịp dọn huynh đệ Vệ Đại Lang đã trở lại, hai người bọn họ gấp gáp trở về, đến cổng liền kêu cha.

Cha Vệ bước qua cửa đi ra ngoài, hỏi bọn hắn biết rõ việc gì chưa?

"Biết rõ ràng."

"Còn ấp a ấp úng làm gì? Ngươi nói mau đi."

"Khả năng trời mưa quá lớn, khiến sườn núi phía Nam bị sụp, sụp một mảnh thật lớn."

Ngô thị còn đang buồn bực, sườn núi phía Nam là núi bên kia, bên kia bị sụp thì liên quan gì bọn họ? Còn đặc biệt báo mộng tới.

Đang buồn bực tam tức phụ bên cạnh đã đứng lên xông ra ngoài.

"Có phải nhà mẹ đẻ ta không?"

Thấy sắc mặt đệ muội trắng bệch, Vệ Đại Lang không dám nói lắp, liền nhanh chóng đem việc hắn biết đến hết ra. Dù sao cũng là chuyện xảy ra giữa ban ngày ban mặt, không người nào bị thương, nhưng nhà cửa ruộng vườn đều bị chôn, không nói đến đồ vật trong nhà, ngay cả súc vật cũng chưa cứu ra được.

"Khi chúng ta qua, mấy nhà bà nương đều khóc đến hôn mê, bọn họ trong thôn đang thương lượng xem có thể lấy cuốc xới bùn đất lên hay không, cứu đồ vật đáng giá ra, giống như gà, heo cho dù chết rồi thì còn có thể ăn thịt..

Nói là nói như vậy, nhưng vừa mới xảy ra chuyện, người trong thôn cảm thấy không yên ổn, đều lánh nạn ở một nơi rất xa, nhà ở bị đè sụp cũng không dám đến gần.."

Khương Mật nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Cha ta bọn họ đều không có việc gì chứ?"

"Người không có việc gì, trước khi sụp núi bọn họ bưng chậu đi ra ngoài bắt cá, lúc xảy ra chuyện cũng chưa về nhà."

Ngô thị rốt cuộc nghĩ tới, nhà ở của Khương gia là dựa vào sườn núi, không chỉ riêng bọn họ, mà còn có vài hộ như thế. Một khi núi sụp, bọn họ tổn thất rất lớn. Ngô thị nhìn về phía nam nhân hỏi hiện tại nên làm sao? Dù sao cũng là thông gia, nhà bên kia xảy ra chuyện dù sao cũng phải đi giúp đỡ.

Cha Vệ cân nhắc một lát, nói: "Mưa còn chưa có ngừng, đường cũng không dễ đi, bà cùng tam tức phụ ở nhà đợi, ta mang lão đại lão nhị đi qua nhìn xem."

Phụ tử ba người nói đi là đi, bọn họ ra cửa còn chưa đến buổi trưa, nhưng khi trở về đều đã khuya. Cha Vệ vừa uống cháo vừa nói:

"Sụp một mảnh quá lớn, vội một buổi trưa cũng không đào được cái gì, trời sắp tối ta liền trở lại, ta còn thuận tiện đi ngoài ruộng nhìn, còn tốt, không có vấn đề lớn."

Ngô thị hỏi ông ngày mai còn có đi hỗ trợ hay không?

"Lão bà tử bà chuẩn bị lương thực, ngày mai sáng sớm ta đến đưa cho ông thông gia, bày tỏ tâm ý. Chúng ta trong ruộng cũng còn có việc, nên sẽ không qua bên kia hỗ trợ."

Chờ công công nói xong, Khương Mật mới hỏi tình huống của cha nàng.

Dù sao việc cũng đã trở thành như vậy, ông ấy cũng không bị thương, chính là phát sầu.

Trong thôn đem tình hình tai nạn báo lên nha môn trấn trên, nha môn có quản hay không còn chưa biết. Nhà ở của mấy hộ bị bùn lầy làm sụp, gia súc, tài vật, lương thực tất cả đều bị đè nặng, trước mắt chỉ có thể tạm thời đến cậy nhờ thân thích, chờ nha môn phái người tới xem an bài như thế nào.

Cha Khương còn tốt, ông là lão nhị trong nhà, phía trên có đại ca. Nhà đại ca ông không bị gì, vừa lúc có thể tiếp tế ông.

Cho dù là nói người không có việc gì thì đã tốt rồi, phòng ở không có còn có thể xây lại, Tiền Quế Hoa vẫn luẩn quẩn trong lòng, bà ta ở nhà Khương Đại ca một đêm không ngủ, sáng sớm liền tùy tiện ăn hai miếng lại muốn đi chân núi đào bùn, còn khiến cho một nhà đại bá tất cả đều phải đi hỗ trợ.

"Bờ ruộng chúng ta cũng bị hỏng một chỗ lớn, cần phải đi sửa chữa."

"Bờ ruộng sửa thời điểm nào không được? Chuyện của ta mới là cấp tốc."

Khương đại bá bọn họ cảm thấy lúc này nha môn sắp phái nhân thủ tới, sau trận mưa to như vậy  thì nhà ai mà không có việc?

Sao có thể từ sớm đến tối đi chân núi đào bùn? Đến nỗi nói bị chôn một vài thứ, lúc nào đào mà chẳng giống nhau? Bạc cùng đồng tiền cũng sẽ không hư, đến nỗi nói cái bình lu này đó, hiện tại đào ra cũng đã không còn. Nói đến cùng lúc này gấp cũng vô dụng, cứ từ từ.

Vì chuyện này, Tiền Quế Hoa muốn cùng người khác gây lộn, lúc này Khương Mật cầm lương thực tới.

Một nhà Khương đại bá rất cao hứng, tuy nói đưa tới đều là lương thực phụ, tầm khoảng hai ba mươi cân cũng đã tốt rồi.

Khương Mật không cho đưa này đó, lão nhị một nhà phải dựa vào bọn họ ăn, được hơn hai mươi cân lương thực này bọn họ ít nhất có thể ăn nhiều hơn một chút.

Đại bá nương còn nói Khương Mật hiếu thảo, nàng gả ra khỏi nhà nhưng trong lòng vẫn là nghĩ nhà mẹ đẻ. Tiền Quế Hoa phía trước một lòng một dạ nghĩ bà ta bị chôn vài thứ, căn bản không nhớ Khương Mật là người tốt, hiện tại bà ta nhớ ra rồi. Cho dù là kế nữ nghe nói nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện lập tức đưa lương thực lại đây bà ta cũng hoàn toàn không cảm động, đừng nói cảm động, bà ta là trong lòng hận độc.

Nói nàng khắc huynh đệ một chút không sai!

Kế nữ này chính là sao chổi!

Nhất là khi sao chổi này còn khó đối phó. Năm trước thỉnh thầy bói cách làm phép cũng không hàng được nàng. Tiền Quế Hoa cảm giác chính mình bị lừa năm sau lại đi tìm người đoán mệnh kia, hỏi hắn việc thế nào? Tiêu tiền, làm pháp sự, kết quả là đánh rắm cũng không có, cuộc sống nàng thế mà còn trôi qua rất tốt.

Thầy bói liền nói bọn họ xem thường Khương Mật, mệnh nàng còn không dễ phá, như vậy còn phải lại làm một hồi pháp sự, muốn thêm tiền.

Lần trước ra kia số tiền khiến cho Tiền Quế Hoa đau hết cả lòng mề, kết quả thế nhưng không hoàn thành chuyện gì, lúc này còn muốn càng nhiều, bà ta thiếu chút nữa tức điên.

Nói đến thầy bói, kỳ thật là kẻ chuyên lừa đảo, cùng một lời này hắn không nói qua không biết bao nhiêu người, ở người khác trên người không "Ứng nghiệm", thì lại làm tiếp.

Chỉ có Tiền Quế Hoa tin thật, cảm thấy hắn chính là có đại bản lĩnh, hắn nói những câu đều đúng, như vậy chẳng sợ lại luyến tiếc, bà ta vẫn bỏ thêm tiền.

Đại khái chính là đoạn thời gian đầu xuân kia, thầy bói lại một lần làm pháp sự, sau đó Tiền Quế Hoa vẫn luôn đợi Khương Mật xui xẻo, nhưng không đợi được, trời giáng mưa to sườn núi phía Nam sụp làm nhà bà ta bị chôn vùi.

Hồi tưởng lại đủ điều, lại nhìn Khương đại tẩu lôi kéo Khương Mật nắm tay nàng thân mật nói chuyện, Tiền Quế Hoa thở không được, trong đầu ong một chút liền hôn mê bất tỉnh

—Hết chương 19—

Chương 20

Chuyện mời thầy bói này Tiền Quế Hoa giấu người Khương gia làm, đừng nói là đại ca đại tẩu, ngay cả người bên gối cũng không rõ ràng lắm.

Bà ta giỏi nhất là diễn trò, mấy năm nay luôn âm thầm khắc nghiệt kế nữ, trước mặt người ngoài luôn tỏ ra hiền lành, luôn cười tủm tỉm.

Bà ta diễn xuất như vậy, người khác không nhìn ra được điều gì, nhiều lắm là cảm thấy bà đối với kế nữ không để tâm, đem kế nữ sai sử, không thể tưởng được bà ta đã tích góp rất nhiều hận ý.

Cho nên nói, thời điểm Tiền Quế Hoa ngất xỉu, không ai nghĩ đến bà ta sinh khí, Khương đại tẩu chạy nhanh đến ấn vào huyệt nhân trung, một bên ấn một bên hạ nhẹ lực.

Khương lão đại gia bảo hai con dâu tới hỗ trợ bà bà, nói thầm có phải nhị thẩm trong lòng sốt ruột tối hôm qua lại không ngủ được không?

"Được rồi, có nói cái gì thì đợi người tỉnh lại rồi nói!"

"Ấn huyệt nhân trung còn không tỉnh, nếu không tạt ít nước lạnh đi?"

"Cũng chỉ có thể như vậy, ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa.. Hạnh Hoa, con đi múc cho ta gáo nước tới."

Khương đại tẩu bảo con dâu đi múc nước, chờ nước giếng lạnh lại đây, bà liền uống một ngụm, cúi đầu phun lên mặt Tiền Quế Hoa.

Bà là dựa vào kinh nghiệm làm đại, nhưng lại khá hiệu quả, phun xong người thật sự tỉnh.

Tiền Quế Hoa ban đầu còn hoảng hốt, lại cảm giác trên mặt bị ướt, bà ta giơ tay lau một phen, hỏi: "Ta đây là làm sao?"

"Sợ là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, đang nói chuyện thì ngươi liền hôn mê."

Khương đại tẩu đỡ bà ta đến bên cạnh ngồi xuống, hỏi như thế nào? Có cảm thấy không khỏe chỗ nào hay không? Muốn mời đại phu không?

Tiền Quế Hoa còn chưa nói gì, cha Khương nhíu nhíu mày: "Mời đại phu? Phòng ở đều bị sụp cả rồi ở đâu ra tiền mời đại phu? Tối hôm qua kêu bà an ổn ngủ một giấc đi, gặp chuyện lớn như vậy người trong thôn sẽ không mặc kệ ta, nha môn cũng sẽ không mặc kệ ta, nhưng bà vẫn không nghe lời, nhắc mãi cả đêm khiến cho ta đều ngủ không được yên ổn.."

Trong thôn cũng có nhiều người đau đầu nhức óc nhưng cũng không mời đại phu, chỉ nghĩ nghỉ một lát sẽ tốt, mời đại phu còn không bằng nấu hai quả trứng ăn.

Khương gia bình thường cũng không chú ý, duy chỉ có Cẩu Tử sinh bệnh sẽ coi trọng một ít, những người khác không thoải mái chỉ có thể chịu đựng chứ không muốn uổng tiền, chịu không nổi mới đi mời đại phu.

Bình thường ai cũng giống như vậy, nên không ai trách cha Khương nói thế.

Tiền Quế Hoa cũng có cùng một ý nghĩ với ông, cũng chuẩn bị xua tay, nhưng vừa mới nâng tay lên liền cảm giác bụng tê rần, la một tiếng ai da.

"Đây là sao? Là chỗ nào không thoải mái?"

"Bụng, ta đau bụng."

"Là ăn hỏng bụng rồi? Không đúng a, thức ăn ngươi ăn mọi người ai cũng ăn, thực sự có vấn đề thì sao chỉ có mình ngươi bị?"

Thời điểm mới vừa đau Tiền Quế Hoa còn có thể trả lời, sau đó bà liền nói không nên lời, thậm chí không rảnh nghe người khác ở nói cái gì, chỉ lo cong eo ôm bụng.

Khương đại tẩu cũng thật muốn nháo, đệ muội này quanh năm suốt tháng đều không sinh bệnh, nhưng ở nhà bà lại sinh bệnh là muốn bà nuôi cả đời, có thể sao?

Nhìn bà ta đã đổ mồ hôi lạnh sao còn có thể mặc kệ? Xảy ra chuyện ai tới phụ trách? Khương đại tẩu kêu con dâu phụ đem người đỡ vào phòng, nằm trên giường, lại gọi nhi tử tới, bảo hắn chạy nhanh mời đại phu đến, dù tiếc tiền nhưng người quan trọng nhất.

Hai đầu đều an bài tốt, bà xoay người thấy Khương Mật đứng ở bên cạnh bộ dáng câu nệ, trực tiếp bảo nàng về nhà chồng đi.

"Ở đây không thiếu nhân thủ, nhưng thật ra là nhà chồng con, nam nhân không ở nhà, trong nhà chỉ có hai người công công bà bà con, con nhanh trở về đi."

Thấy Khương Mật không lên tiếng, Khương đại tẩu xoay người kêu cha Khương lại đây: "Ta nói ta không thiếu nhân thủ bảo Mật nương trở về phụng dưỡng công công bà bà, nàng còn không chịu đi, lão nhị ngươi cùng khuê nữ ngươi nói, bảo nàng chạy nhanh trở về. Hôm qua nhà ngươi vừa ra chuyện Vệ gia liền tới hỗ trợ, hôm nay lại cho Mật Nương đưa nhiều lương thực tới như vậy, thông gia làm được chuyện này đã đủ ý tứ, Vệ gia đem mặt trong mặt ngoài đều làm được ta không thể được một tấc lại muốn tiến một thước."

Cha Khương nghĩ nghĩ nhà mình một cục diện rối rắm, nữ nhi trở về đích xác không thể giúp cái gì, liền gật đầu kêu nàng trở về.

Nghe cha lên tiếng, Khương Mật lúc này mới dám đi.

Hôm qua mưa mới tạnh, trên đường vô cùng trơn, bình thường trở về chỉ cần một nén nhang nhưng Khương Mật phải dùng gấp đôi thời gian, trở về còn chưa có kịp nghỉ đã bị đại tẩu kêu đến, hỏi nhà mẹ đẻ nàng có chuyện gì không? Phòng ở bị sụp, đồ vật bên trong có phải hay không cũng chưa lấy ra? Chuyện này tính làm sao? Sau này cuộc sống có thể tốt sao?

Lời này nghe giống như quan tâm, kỳ thật là đang châm chọc người khác.

Đối với các nàng ở đây gả ra ngoài làm tức phụ ở nhà chồng có trải qua ngày lành hay không phải xem ba điểm: Nhà mẹ đẻ, nam nhân cùng nhi tử.

Nam nhân cùng nhi tử liền không cần phải nói, đó là nói chuyện sau này, mà nhà mẹ đẻ là núi dựa vững chắc. Gả ra ngoài bà bà nếu cảm thấy nhà mẹ đẻ không đáng tin cậy, ở nhà chồng sẽ bị khi dễ, bị người khi dễ còn không có người tới cửa làm chỗ dựa cho ngươi, ăn mệt cũng không có ai để nói.

Khương Mật hiện tại cuộc sống trôi qua thoải mái hoàn toàn là bởi vì công công bà bà cưng Vệ Thành, Vệ Thành vừa ý nàng, mà nàng cũng là người hiền huệ, không gây chuyện.

Nếu không phải vì chuyện này, lấy nhà mẹ đẻ đối nàng coi khinh, cuộc sống đã sớm không có cách nào trôi qua tốt.

Nhìn tức phụ Đại Lang xem, vì sao dám lăn lộn như vậy? Nam nhân cùng bà bà mắng nhiều lần cũng không nghe, thứ nhất là thật không đổi được, thứ hai cũng là thật chưa sợ qua.

Nam nhân của Trần thị là trưởng tử trong nhà, nàng ta lại sinh trưởng tôn cho Vệ gia, chỉ cần nàng ta không vụng trộm với người khác, cho dù kiến thức hạn hẹp lắm mồm hay so đo, bà bà có thể thu thập nàng ta, nhưng không thể hưu nàng ta được..

Trước kia Ngô thị trêu ghẹo bảo Vệ Thành nỗ lực hơn sớm một chút để cho Khương Mật mang thai, kỳ thật không cần bà thúc giục, Khương Mật cũng đã mong chờ đến lợi hại, nàng đã mong nam nhân trúng cử, cũng mong bụng mình có thể tranh đua, hai tâm nguyện này chỉ cần đạt thành, ít nhất có thể thẳng sống lưng cùng hai vị tẩu tẩu nói chuyện, sẽ không phải bị như vầy.

Trần thị nói liên thanh như pháo nổ, liên tiếp hỏi nàng vài câu, Khương Mật chưa nói gì. Bà bà Ngô thị nghe được động tĩnh ra tới, thấy là tam tức phụ đã trở lại, hỏi nàng tình huống bên kia như thế nào? Tiếp theo làm gì?

Khương Mật có thể không phản ứng đại tẩu, nhưng bà bà hỏi chuyện nàng thì có sao cũng phải trả lời.

"Hai ngày trước trời mưa quá lớn, khi tạnh từng nhà đều phải sửa lại bờ ruộng, sự tình không ít, trong thôn đều không có bao nhiêu người rảnh tay, nghe ý tứ là dựa vào nha môn bên kia, hy vọng quan phụ mẫu sẽ săn sóc."

Ngô thị hôm qua nghe nam nhân nói xong liền da đầu tê dại, phòng ở suy sụp, gia súc đã chết, trong nhà những nồi niêu chum vại toàn xong đời, xiêm y chăn đệm thật ra có thể đào ra, nhưng bùn lầy chôn như vậy nhiều ngày đào ra còn có thể dùng hay không cũng rất khó nói, ngoài quần áo mặc trên người còn có thể dư lại cái gì?

Khả năng cũng chính là bạc vụn tiền đồng nồi sắt cùng với nông cụ này đó, có chút đồ vật nhỏ, còn chưa biết có đào được hay không.

Gặp phải loại chuyện này cũng thật sự thảm, nếu là nha môn còn không duỗi tay giúp bọn hắn, có khả năng sẽ không thể sống nổi nữa.

"Không nói phòng ở này đó, nhà mẹ đẻ con ba người thế nào? Có chỗ ở tạm không?"

Khương Mật nói: "Khi con về không gặp Cẩu Tử, cha còn tốt, mẹ kế khả năng tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, hơn nữa trong lòng cũng khó chịu, bà.."

Lời nói không cần phải nói đến quá minh bạch, đều nghe hiểu được.

Ngô thị bình thường ghét bỏ Tiền Quế Hoa, lúc này cũng nói mát được, gặp sự tình này cực kỳ bi thương đều là phản ứng bình thường, bà ta không khó chịu mới kỳ quái.

Ngô thị hỏi nàng như thế nào không ở lâu một lát? Ở lại giúp đỡ cũng tốt.

"Đại bá nương nói chút sức lực này của con không thể giúp cái gì, con ở lại bọn họ còn phải phân ra người tới tiếp đón con, dù sao cũng là nữ nhi đã gả ra ngoài."

"Vậy con đừng quá sốt ruột, dù gì cha con cũng có đại ca, thời điểm này làm đại ca đều phải đứng ra giúp huynh đệ. Nha môn cũng sẽ không buông tay mặc kệ, bồi thường một số tiền làm cho bọn họ cầm đi xây nhà mới! Vậy chuyện xấu liền biến thành chuyện tốt!"

Ngô thị như vậy an ủi qua đi, Khương Mật trong lòng đích xác kiên định hơn nhiều, nàng hơi chút buông một ít, tiếp tục bận việc ở nhà chồng.

Hôm nay giữa trưa Vệ gia ăn canh cá, cá là cha Vệ cùng người ta ra ngoài nhặt, bình thường muốn nhặt cá không dễ dàng, mưa to lúc sau đừng nói bờ sông, cạnh hồ nước lớn trong thôn có thể nhặt không ít, cá chết nhặt về so với cá sống khi giết sẽ tanh nhiều hơn một chút, bọn họ ăn cũng cảm thấy vui vẻ.

Ăn thịt cá, uống canh cá, Khương Mật đem chén bát đi rửa, cầm quần áo dơ đi giặt, vội vàng làm liền nghe thấy có người đi ngang qua kêu nàng, nói vừa rồi nghe người ta bảo Tiền Quế Hoa sẩy thai, hỏi thật sự có phải hay không?

"Ta không rõ ràng lắm.."

"Ngươi sao lại không biết? Ta vừa rồi gặp phải người thôn ấy, nói mới vừa hoài thai, hôm qua gặp phải chuyện đó, lại một đêm không ngủ tốt, hôm nay cái thai liền rơi xuống. Này chính là ứng với câu nói phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, ngươi nhìn xem, đằng trước thì phòng ở suy sụp gia sản không còn, theo sau lại gặp gỡ loại sự tình này.." Người đi ngang qua rất là thổn thức, một bên nói một bên lắc đầu.

Khương Mật gả ra ngoài còn chưa tới một năm, nàng chưa trải qua nhiều chuyện, chợt nghe nói vậy cũng không yên lòng.

Ngô thị châm chước lại nàng lại đi một chuyến, đưa mấy quả trứng gà, đưa đến liền trở về, chuyện khác không cần lo.

Khương Mật đi đưa trứng gà cho nhà mẹ đẻ, tức phụ Đại Lang ở cách vách nghe thế chẳng cao hứng nổi, nói bình thường cũng không thấy nàng cho Mao Đản một ngụm, lấy về nhà mẹ đẻ không có chút đau lòng. Hư thai sao? Cũng không phải mẹ ruột!

Ngô thị cũng lười phản ứng tức phụ ngu xuẩn này. Thầm nghĩ nguyên nhân chính là vì là mẹ kế nên mới muốn đem lễ nghĩa làm cho tốt, ngươi có điểm nào làm không thỏa đáng bà ta có thể rêu rao cho mọi người đều biết, nếu là mẹ ruột hà tất phải tốn tâm tư này?

Bà không tiếp lời, tức phụ Đại Lang càng hăng hái, còn muốn nói, kết quả nói còn chưa dứt lời liền ăn mắng.

"Gà con là ta ôm về, gà là tam tức phụ cho ăn, cho ai ăn cần ngươi đánh rắm, ngươi trở về phòng đi đừng ở chỗ này làm ta chướng mắt, ta đang lo không chỗ trút giận đây, ngươi nói thêm một câu nữa xem."

Khương Mật đưa trứng gà, lại nhìn tràng trò hay, vốn dĩ tiếp tế huynh đệ không có gì, nhưng là đệ tức phụ ở nhà mình lạc thai, Khương đại tẩu ngại bà ta gây xui xẻo cho nhà mình, cảm thấy đen đủi, vốn dĩ nghĩ bọn họ tiếp tế là theo lý phải làm, lúc này cũng có chút không tình nguyện.

Bà trông cậy vào nam nhân mở miệng cùng lão nhị nói chuyện, lão nhị cùng Cẩu Tử ở lại thì không có gì, cho Tiền thị về nhà mẹ đẻ ở một thời gian.

Khương đại tẩu nói thật dễ nghe, nói nhà mình vốn dĩ không lớn, đệ muội như vậy bà còn sợ chăm sóc không được tốt.. Khương Mật đến bọn họ còn đang thương lượng việc này.

Trứng gà đưa Khương đại tẩu cầm, Khương Mật không đi đến buồng trong vào xem mẹ kế nàng mà ở bên ngoài nói nói mấy câu.

Nàng vừa đi liền đi hơn nửa canh giờ, trở về ngồi xuống nghỉ một hồi lâu, niệm vài câu A di đà phật, nghĩ thầm đừng lại xảy ra chuyện gì.

Tiền Quế Hoa ngóng trông Khương Mật không tốt, Khương Mật lại hy vọng nhà mẹ đẻ bình an, tốt nhất có thể an an ổn ổn sinh hoạt, nói khó nghe một chút, nhà mẹ đẻ không có việc gì thì sẽ không phiền toái nàng, một khi xảy ra chuyện, nàng làm bộ không biết chuyện cũng không thể mặc kệ thanh danh mà không quản.

Trợ cấp nhà mẹ đẻ thì nhà chồng bên này cũng sẽ có cái nhìn, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Mỗi người đều đang đợi động tác của nha môn, nha môn quả thật cho người tới xem qua một ít tình hình rồi tổ chức nhân thủ giải quyết tốt hậu quả.

Nếu không ra lực thì dù sao cũng phải ra tiền! Gặp tai họa mấy nhà đều nghĩ như vậy, hỏi nha môn mỗi nhà bồi thường nhiều ít, lại đợi hai ngày bạc bồi thường đưa đến, mỗi nhà được cấp năm lượng, chuyện khác liền mặc kệ.

Năm lượng bạc tuyệt đối không ít, nhưng muốn muốn xây lại nhà mới là không đủ, đầu năm nay khoan giếng phải chuẩn bị hai mươi lượng bạc, xây nhà chẳng lẽ lại không tiêu nhiều hơn khoan giếng sao?

Cha Khương lấy được bạc cũng không cảm thấy vui sướng mà chỉ thấy lạnh tâm.

Thấy ông ngây ngốc ở đó, Khương đại tẩu hỏi ông trong nhà một chút tiền đều không có sao?

"Có, tiền trong nhà đều ở chỗ nương Cẩu Tử."

Khương đại tẩu hỏi ông có bao nhiêu, cụ thể ông không thể nói, nói mười lượng là có. Người Khương gia đi hỏi Tiền Quế Hoa tiền để chỗ nào? Bọn họ chuẩn bị đi đào bùn, đem bạc vụn cùng tiền đồng đào ra.

Tiền Quế Hoa còn đang bị đả kích, vừa nghe lời này, tâm bà so với cha Khương càng lạnh hơn.

Vì sao?

Vì còn đồng nào đâu.

Hai lần pháp sự kia cũng đâu phải làm không.

* * *

Tiền Quế Hoa muốn hại Khương Mật, suy nghĩ rất đơn giản, nhưng bà là bị kẻ lừa đảo lừa, không hại người ta được. Loại sự tình này bà ta dám nói ra sao?

Tất nhiên là không dám.

Bà ta chột dạ nói cho nam nhân vị trí giả để cho bọn họ đi đào, đào tới đào lui cái gì cũng không đào ra được. Cha Khương sốt ruột bảo bà ngẫm lại, rốt cuộc để chỗ nào?

Bà cắn chết nói nhớ không lầm, chính là chỗ đó, nói bà cất gần mười hai lượng, có phải bị người khác đi trước một bước đào đi rồi không?

"Ta lúc trước đã thúc giục các ngươi làm nhanh lên, đều không nghe ta, cảm thấy sửa bờ ruộng quan trọng, hiện tại thì tốt rồi. Tiền của ta! Giờ không có nữa!"

Sau khi mưa to, Khương gia liền xuống đài. Tiền Quế Hoa trước mắt cũng không rảnh lo nhớ thương Khương Mật, bà ta ăn vạ một nhà Khương lão đại, muốn cho bọn họ ra tiền để xây nhà.

Ý tứ là nhà Khương lão đại ít nhất phải ra phần lớn, không đủ liền bảo cha Cẩu Tử đến thôn Vệ gia đi một chuyến.

Còn bên thôn Hậu Sơn, Vệ gia không rảnh lo bọn họ, bởi vì Vệ Thành đã trở lại.

—Hết chương 20—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro