CHƯƠNG 9
EDITOR: MẬT CƯ XÁ
Thì ra anh giúp cô tìm cảm giác bị đùa giỡn...
Hình như vừa rồi mình giống như chó cắn Lã Động Tân*. Khương Nguyên sám hối một giây.
(*) Từ đó trở đi, tình bạn của Lã Động Tân và Cẩu Diễu lại càng thêm khăng khít. Trong dân gian cũng vì vậy mà lưu truyền câu nói rằng: "Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm", tạm hiểu là: Cẩu Diễu và Lã Động Tân, cả hai đều không biết (hiểu nhầm) lòng tốt của người kia. Bởi vì "Cẩu Diễu" (苟杳) đồng âm với "cẩu giảo" (狗咬) nghĩa là 'chó cắn', nên mới bị đọc chệch ra thành "chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt".
Ít nhiều được Lăng Hoắc "Chỉ đạo", lúc sau đọc kịch bản cũng được coi như thuận lợi.
Khương Nguyên không ngừng uống nước và uống nhuận hầu đường cũng không ít. Nhưng lại không có hiệu quả gì, lúc đọc kịch bản xong, cổ họng vốn đã không thoải mái giờ lại càng khó chịu hơn. Cô ho khan hai lần, cảm giác ngứa ngáy đã biến mất bỗng dưng trở lại.
Khi cô không đọc lời kịch hầu như đều ngậm một ngụm nước cho cổ họng bớt ngứa.
Một bên, Lăng Hoắc cầm bình giữ nhiệt mở nắp ra. Nhất thời một cỗ mùi hương tiến vào khoang mũi của cô.
Cô không kìm lòng được mà quay qua, nước trong miệng đột nhiên nuốt xuống.
---- là tuyết lê đường phèn*. Tay nghề của tiểu mập mạp không tồi aaaa.
(*)Lê là một cách tuyệt vời để ngăn ngừa cảm lạnh và ho xảy ra trong mùa thu và mùa đông. Được biết đến như một siêu trái cây ở một số vùng trên thế giới, lê giữ các hợp chất làm mát quý giá để cung cấp năng lượng cho phổi, giữ ẩm cho vùng hầu họng. Cách trị ho bằng quả lê là một phương thuốc được sử dụng rất nhiều từ thời xa xưa cho đến nay.
Lăng Hoắc tay phải cầm cái ly, nước tuyết lê mát lạnh không cách Khương Nguyên quá xa. Cô khắc chế ánh mắt không nhìn qua, một giây sau lại nhẹ nhàng liếc qua.
Khương Nguyên đến bây giờ mới phát hiện được tuyết lê vậy mà có thể mê hoặc lòng người.
Lăng Hoắc hình như không nhận được tầm mắt mong muốn của cô, đem kịch bản một tờ rồi một tờ lật qua. Còn có bộ dáng cực kỳ chuyên chú. Sau đó đem cái chén đến bên miệng, chậm rãi uống một ngụm, hầu kết nâng lên hạ xuống.
Đột nhiên Khương Nguyên cảm thấy nước trong tay mình không có vị gì,
Lăng Hoắc bất thình lình quay đầu qua. Rất đột nhiên đến nỗi tầm mắt của Khương Nguyên còn chưa thu hồi lại.
Cũng may phản ứng của cô mau, lập tức nói: "Lăng lão sư, vừa rồi cảm ơn anh đã giúp tôi nhập vai diễn."
Dù sao đi nữa cô cũng nên cảm ơn, thuận tiện nói câu "Nhập vai diễn" mà không phải là "Mắng anh." Bằng không cô giống như là không có ý thức khi tiền bối giúp đỡ mình, cô còn chưa chính thức chào hỏi mọi người nên không muốn có bất cứ tai tiếng gì.
Nếu Lăng Hoắc để tâm cô một chút, về sau mọi người cũng không gây khó dễ cho cô.
"Hả?" Lăng Hoắc không chú ý liếc cô một cái: "Tôi có sao?"
Khương Nguyên: "...."
Cho nên lúc nãy không phải giúp cô nhập diễn, mà là đùa giỡn lưu manh?
Khương Nguyên mỉm cười nhìn anh: "Có a. Có thể được ngài chỉ đạo thật sự vinh hạnh. Cảm ơn ngài."
Dù sao nếu anh giúp tôi, tôi liền cảm ơn anh. Nếu anh đùa giỡn lưu manh, tôi đây liền mắng người.
Lăng Hoắc không cùng cô thảo luận vấn đề này, nâng mắt nói một câu: "Không dạy hôn diễn."
"Hả?" Khương Nguyên sửng sốt một chút mới phản ứng lại, kịch bản tiếp theo là cảnh hai người họ hôn diễn.
Không có gì kì diệu: "Hôn diễn không cần dạy."
Lăng Hoắc buông bình giữ nhiệt, ánh mắt dời phía mặt cô, bắt đầu ngữ điệu đúng đắn: "Phải không? Khương lão sư nhìn chằm chằm miệng của tôi. Ánh mắt đó giống như rất đói khát, tôi còn tưởng cô muốn nếm thử."
..... Ai giống như đói?
Còn có nếm thử...
Khương Nguyên cố gắng kìm chế, mới không lấy di động ra đưa bằng chứng bộ mặt thật sự của anh ta cho mọi người biết.
Lúc còn trẻ cô còn không hiểu chuyện tin tưởng Lăng ảnh đế là người sạch sẽ không nhiễm bụi trần. Đây rõ ràng chính là người hai mặt, rõ ràng anh ta là kẻ lưu manh.
Vài lần giao thủ qua, Khương Nguyên thực biết rõ bộ mặt của Lăng Hoắc. Cao lãnh chính là ngụy trang, cợt nhã mới là bản chất.
Cô cười như không cười nói: "Nghe nói Lăng lão sư không thích hóa trang, chưa bao giờ sử dụng son môi, vị hẳn không tốt lắm."
Mí mắt Lăng Hoắc động cũng chưa động, âm sắc lại trầm thấp khiến cho lỗ tai người ta mê đắm: "Khương lão sư không ngại thì nếm thử một chút?"
--
Tôi nếm quỷ nhà anh.
Khương Nguyên dùng nước lạnh để làm tỉnh táo chính mình. Đã một giờ sau, nhưng trong đầu cô vẫn không ngừng vang lên giọng trầm thấp của Lăng Hoắc, giống như trúng độc vậy.
Trong thời gian ngắn cô không thể nhìn thẳng vào bốn chữ: "Nếm thử một chút."
Khương Nguyên từ toilet ra thì đụng phải Tiểu béo. Quả nhiên tiểu béo đang cầm nước tuyết lê lại đây.
Khương Nguyên hổ trợ mở cửa. Cậu ta vội vàng nói cảm ơn.
Tiểu béo tay chân lanh lẹ lấy khăn tiêu độc lau lại cái bàn một lần nữa. Sau đó đem nước đổ vào cái cốc trên bàn, đem cái bình lúc trước đi, rồi vội vàng nhìn qua Khương Nguyên nói: "Khương lão sư để tôi giúp ngài lấy nước."
Tuy rằng đây là chuyện thuận tiên. Nhưng dù sao cậu ta cũng là trợ lí của Lăng Hoắc, Khương Nguyên cười nói: "Cậu vất vả rồi, tôi có thể lấy được."
"Không có việc gì không có việc gì." Tiểu béo nói xong liền cầm cái bình của cô đi. Một lát sau về, đưa đến tay của Khương Nguyên.
Khương Nguyên chạm một chút phát hiện bình của mình rất lạnh, nghi hoặc mở nắp ra, nhìn thấy nước tuyết lê đang trong bình.
Cô quay đầu nhìn về hướng Tiểu béo. Cậu ta đã thu thập tốt chuẩn bị đi, ngại ngùng nở nụ cười một chút. Hướng về phía cô vẫy tay rồi rời đi.
Tiểu mập mạp quả nhiên là người tốt. Buổi sáng lúc cô tìm lá kim ngân đã bị cậu ấy nghe được, không nghĩ tri kỷ như vậy còn để ý giúp cô, còn gạt ông chủ đưa nước cho cô.
Lăng Hoắc ở đâu tìm đươc trợ lí cẩn thận như vậy, so với anh còn đáng yêu hơn.
Để tránh bị Lăng Hoắc phát hiện rồi liên lụt Tiểu Béo, khi Khương Nguyên uống từng ngụm rất nhỏ, chỉ hở ra chổ để uống còn lại thì che lại.
Thanh mát ngon miệng, không ngọt cũng không quá nhạt, vừa vặn.
Khi uống xong cô có thói quen liếm môi một chút, vị ngọt còn vương, tuyết lê đường phèn có chút ý vị.
Đầu óc cô không biết có cái gì đụng phải, hiện lên một ý nghĩ trong đầu: Môi của Lăng Hoắc chắc cũng sẽ có vị này nhỉ?
Tưởng tượng đến người này, trong mắt Khương Nguyên hiện lên một tia tuyệt vọng.
Cô chắc chắn bị Lăng Hoắc cho uống thuốc tẩy não rồi.
Mẹ nó!
--
Buổi đọc kịch bản được Úc đạo dẫn dắt hiệu suất rất cao. Và bắt đầu tạo hình để chụp hình cho nhân vật.
Tổ kịch nói trang phục được định chế độc nhất vô nhị. Chế tác rất đẹp. Khương Nguyên mặc một thân hồng y cứ nghĩ mình như sắp chết. Vừa đi ra khỏi phòng thay đồ, nhiếp ảnh gia đang bận rộn chụp hình cùng các nhân viên công tác đều nhìn cô không chớp mắt.
"Đẹp đẹp!" Tề Hoan mặc trang phục của Long tộc màu xanh đã chạy đến bên cô: "Trách không được Phùng lão sư nói chị rất giống Nam Ca. Tạo hình này cũng quá thích hợp với chị đi. Chị là người mặc đồ đỏ đẹp nhất em từng gặp, quả thực là kiệt tác của nhân loại."
Khương Nguyên khiếp sợ nhìn Tề Hoan một cái: "Đừng khoa trương như vậy chứ? Nhưng không sao, sau này liền cho em thu tiền."
Tề Hoan lập tức phối hợp nói: "Cảm ơn bà chủ, lần sau có chuyện gì thì nhớ tìm em."
"Thật đẹp." Phùng tỷ đi đến, không hề che giấu ánh mắt thưởng thức: "Chị quả nhiên không nhìn lầm người, em chính là Nam Ca."
Khương Nguyên giơ ngón cái lên cười nói: "Ánh mắt chị rất tốt."
Tề Hoan nói: "Không phải mình em khen chị đâu aaaa."
Ánh mắt của mấy nhiếp ảnh gia cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Nhìn thấy mẫu đẹp liền ngứa nghề, có người đề nghị: "Khương Nguyên muốn hay không đến đây chụp mấy tấm hình trước."
Khương Nguyên đang muốn trả lời, Hàn Khả Giai đã tranh trả lời trước: "Tôi chụp trước." Nói xong dẫn đầu đi đến, ném cho Khương Nguyên một ánh mắt khinh miệt.
Làm trò trước mặt mọi người, nữ phụ muốn nổi bật hơn nữ chính, nhưng Hàn Khả Giai so với Khương Nguyên thì lý lịch thật sâu, là tiền bối Khương Nguyên quả thật không thể cùng cô ta tranh giành.
Lúc này chung quanh bỗng dưng an tĩnh lại, trong nháy mắt không khí đều lâm vào yên lặng. Khương Nguyên theo tầm mắt của mọi người cũng quay đầu nhìn đến, Lăng Hoắc đang từ phòng thay đồ bước ra.
Là trang phục màu lam nhưng so với trang phục của Tề Hoan còn tinh xảo nhiều hơn. Còn có long văn* màu vàng dấu hiệu của Long tộc, trên đỉnh đầu buộc tóc bằng ngọc quan, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng như tuấn tú, cả người hiện lên bốn chữ "thần tiên hạ phàm."
(*) Hoa văn hình con rồng.
Anh so với Khương Nguyên còn hợp với cổ trang hơn.
Không, không chỉ thích hợp, mà quả thực là quá....
Khương Nguyên rõ ràng nghe được Tề Hoan bên cạnh hít một ngụm khí, sau đó bắt lấy tay cô nói: "Em thu hồi lời khen vừa rồi nha."
"Hả?" Khương Nguyên đem lực chú ý từ trên người Lăng Hoắc thu hồi: "Em đã nói ra vậy mà còn có thể thu về sao?"
"Em chỉ cảm thấy được, Lăng lão sư mới chân chính...."
Khương Nguyên cùng cô nhìn nhau, trăm miệng một lời: "Kiệt tác của nhân loại."
Lăng Hoắc vừa mới đi ra, tất cả mọi người đều tiến về phía anh, đã muốn bỏ qua Hàn Khả Giai đang chụp hình bên kia. Lăng Hoắc mang theo một thân tiên khí đi qua những người đang vây quanh mình, trợ lí chụp ảnh cũng ngẩng đầu hối thúc Hàn Khả Giai: "Hàn lão sư phiền toái làm nhanh một chút, đừng để Lăng lão sư phải đợi lâu."
Hàn Khả Giai bị đuổi có chút xấu hổ. Lăng Hoắc là địa vị cao hơn so với cô, cô cũng không dám nói gì, chỉ có thể phẫn nộ tránh ra.
Tề Hoan nhỏ giọng châm chọc: "Làm gì thế kia, còn tự rước lấy nhục."
Buổi chụp hình chính thức bắt đầu, hết thảy đều từng bước tiến hành. Đầu tiên là Lăng Hoắc chụp một mình, sau đó đến Khương Nguyên. Tiếp theo là hai người chụp ảnh chung, các động tác cùng bối cảnh sớm đã có phương án tốt.
Tất cả đều thuận lợi hoàn thành, người trang điểm ngay lập tức chạy đến để dặp lại lớp trang điểm cho hai người. Khương Nguyên nhắm mắt lại hơi hơi ngẩng đầu, để tạo điều kiện cho người trang điểm làm việc, nghe thấy nhiếp ảnh gia nói: "Hai vị lão sư, vừa rồi tôi cùng đạo diễn bàn bạc lại một chút. Động tác cuối cùng chúng ta chỉnh sửa một chút. Khương lão sư sẽ trói chặt tay phải của Lăng lão sư. Nhưng trên lưng mang theo trách nhiệm gia tộc nên không thể giết hắn, do không thể hạ thủ trong lòng có chút giãy dụa...."
Cùng nội dung với bộ phim nên Khương Nguyên phối hợp rất nhanh: "Được, không thành vấn đề."
Tới thời điểm chụp hình, roi đã được trợ lí nhiếp ảnh gia cột chặt ở cổ tay. Khương Nguyên nắm ở đầu, dựa vào những lời nói của nhiếp ảnh gia chỉnh sửa lại động tác và biểu tình.
Nhiếp ảnh gia nói: "Tốt, góc độ này có thể. Lăng lão sư cúi đầu thấp một chút, ánh mắt mang theo tình yêu.... Đúng...."
Lăng Hoắc cúi đầu trao cho Khương Nguyên một ánh mắt.
Khương Nguyên âm thầm kinh hãi một chút.
Cô nhìn thẳng vào mắt Lăng Hoắc, trong mắt Lăng Hoắc có chứa một cái gì đó, so với những lời nói của nhiếp ảnh gia còn mãnh liệt nhiều hơn.
Trong nháy mắt cô thật sự hốt hoảng, có suy nghĩ anh yêu cô rất sâu đậm.
Nhưng rất nhanh cô liền tỉnh táo, biết đây là cấp bậc diễn đỉnh cao của ảnh đế.
Đột nhiên cô nghĩ, nếu Lăng Hoắc có lòng muốn lừa một tiểu cô nương. Căn bản anh không cần thủ đoạn gì, cứ như vậy liếc mắt cô ấy một cái thì tốt.
Trời sinh ra đã là tra nam*.
(*) Tra nam là một thuật ngữ Hán Việt thường được bắt gặp trong các truyện có nguồn gốc xuất xứ từ Trung Quốc. Tra ở đây có nghĩa là dơ bẩn, không trong sạch. Đây là một danh từ dùng để chỉ thể loại nam giới có nhân cách xấu xa, lưu manh, những gã đàn ông yêu râu xanh tồi tệ bỉ bổi chuyên lừa gạt hiếp bức nữ nhân, nhân vật tra nam thì tất nhiên là sẽ được các tác giả cho đóng vai phản diện, hội tụ đủ mọi thói hư tật xấu ở trên đời vào người: Lăng nhăng, lừa lọc, nhiều thủ đoạn xấu xa đến mức ghê tởm không thể chấp nhận được. Nói chung tra nam là hình tượng nhân vật ngược lại với soái ca, là tấm gương phản chiếu làm nền cho soái ca trở nên nổi bật.
Tra nam viết như thế nào: 特拉南
Bị rung động thật sâu Khương Nguyên nhất thời quên mất động tác của mình, nhiếp ảnh gia nhắc nhở: "Khương lão sư, nội tâm của cô thống khổ cùng giãy dụa một chút."
Khương Nguyên điều chỉnh tốt biểu cảm của mình, vang lên vài tiếng, nhiếp ảnh gia giơ tay nói: "ok, thay kiểu cái khác."
Trợ lí đạo cụ chạy đến đổi đạo cụ. Khương Nguyên lùi ra sau một bước, Lăng Hoắc nhìn đến đồ vật trên tay mình, bình tĩnh nói: "Roi không tồi, Khương lão sư chụp xong có thể cất đi."
Khương Nguyên hiện tại đối với con người này có chút kinh nghiệm, biết mình nên ứng xử thế nào.
Trợ lý đạo cụ ở bên cạnh chạy tới chạy lui nghe những lời này quay đầu lại thao thao bất tuyệt nói: "Khương lão sư muốn cất để làm kỷ niệm sao. Chắc là có thể, rất nhiều diễn viên sau khi diễn xong cũng cất giữ đồ vật làm kỷ niệm. Cô coi roi này làm bằng da trâu, rất tinh xảo...."
Bị người ta nói như vậy, Lăng Hoắc vẫn không mở miệng trả lời.
Anh đã tháo roi từ cổ tay ra, chỉnh sửa áo mũ chỉnh tề.
Kỳ thật cũng không có gì, nhưng mấy ngày nay nghe anh nói những lời không đứng đắn. Đột nhiên có một câu không nói đầy đủ không biết vì sao có chút không quen.
---
Nghe mùi SM đâu đâyyy. Đây là dấu hiệu của anh thích SM chăng???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro