Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3

EDITOR: MẬT MẬT

Bút lông dầu này có tính chất không thể rửa sạch, Khương Nguyên mang theo chữ ký trên mông, cảm giác chính mình như heo được đánh dấu trước khi thịt vậy.

May mắn là kí ở mông, không phải cánh tay, đùi hoặc mặt. Bằng không hôm nay cô không thể gặp người khác.

Khi cô đi ra hội sở, vừa vặn gặp phải cảnh Đại Dương gần như đang cãi nhau ở cửa.

Nhân viên bảo an đang chặn cửa, chỉ nghe anh đang hét lớn lên: "Các anh cho tôi đi vào! Nghê sĩ của tôi đang còn ở bên trong, cả đêm còn chưa đi ra. Nếu cô ấy gặp nguy hiểm các anh có chịu được trách nhiệm hay không?"

Một người quản lí mặc tây trang màu đen, đang đứng đằng sau các bảo an, giải thích tránh nặng tìm nhẹ: "Vị tiên sinh này, kỹ thuật cứu hỏa của chúng tôi đã được nhận giấy chứng nhận chuyên nghiệp, sẽ không có mối nguy hiểm tiềm ẩn nào."

"Ai nói với anh là phòng cháy! Người tối hôm qua đi vào, bây giờ còn chưa ra, ai biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì."

"Đề nghị ngài cùng nghệ sĩ của mình liên hệ một chút."

"Tôi nếu liên hệ được còn cùng các anh nói chuyện sao?"

"Như vậy tôi đề nghị ngài báo nguy."

Bộ dáng Đại Dương rất tức giận, đang muốn nói tiếp. Đột nhiên anh thấy một người đang khoanh tay nhìn anh, cả người dựa vào tường. Anh hét to lên vì kinh ngạc: "Bà nội của tôi, nãi nãi! Cuối cùng người cũng xuất hiện!"

Khương Nguyên vươn tay về phía anh: "Giúp đỡ ai gia".

Đại Dương vội vàng chạy đến đỡ lấy cánh tay của cô, hai người lướt qua bảo an. Chậm rãi đứng bên đường chờ xe bảo mẫu đến. Tư thái này rất giống cô là lão Phật gia còn người bên cạnh là thái giám tổng quản của mình.

Không phải là Khương Nguyên diễn lố, mà hai chân đang run rẩy, cô không thể đứng thẳng được.

Đại Dương đỡ cô lên xe. Đóng cửa lại, giọng nói lập tức lo lắng hỏi: "Cô như thế nào ngây người cả đêm mới đi ra? Cô không biết tối qua tôi sốt ruột thành cái dạng gì, gọi cho cô nhiều cuộc như vậy mà không được, sau còn tắt cả điện thoại. Thiếu chút nữa tôi vọt vào trong tìm cô!"

---- Rất sốt ruột, đã sớm muốn đi vào, nhưng là "Một xíu nữa".

Tối hôm qua Đại Dương không có chuyện gì khác, nói cùng xe ở ngoài chờ cô. Nhưng vào thời điểm mấu chôt cô lại không tìm thấy người, Khương Nguyên có một chút để ý.

Người đại diện có nhiều điều phải quan tâm, nhiều việc cần phải bàn bạc, di động cơ bản đều cầm trên tay.

Hơn nữa, vừa rồi ở cửa, cô như thế nào lại cảm thấy anh ta ở đó diễn cho cô xem.

"Ca, anh đừng vội". Khương Nguyên thả lỏng đem thân thể dựa vào ghế, ánh mắt hướng về Đại Dương: "Anh cùng mấy người kia khua chiêng gõ trống lớn như vậy, một chút nữa muốn toàn bộ thế giới đều biết." nữ nghệ sĩ dưới trướng của người đại diện nổi tiếng Đại Dương qua đêm ở hội sở.

"Tôi gì mà nổi tiếng, cái này là quan tâm tất loạn. Hơn nữa hội sở này vị trí bí mật, người bình thường không thể vào, không có người biết đến". Đại Dương tự biết lời giải thích này không có sức thuyết phục, nói xong vẻ mặt cũng hiện lên vẻ phẫn nộ.

Điều bất khả xâm phạm trên thế giới này là ánh mắt. Khó đoán nhất là trái tim con người.

Không ai có thể đảm bảo, mấy bảo an cùng mấy nhân viên công tác sẽ không đem chuyện này trở thành truyện cười trên Wechat.

Vì Khương Nguyên không có danh khí, không có nhiều người biết, nếu không họ sẽ tìm được cô chỉ trong vài phút.

Xe bảo mẫu vững vàng chạy trên đường, im lặng một lát, Đại Dương mới hỏi: "Tối hôm qua.... Tôi hôm nay tôi mới điều tra mới biết được. Giả tổng là người đầu tư. Cô hôm qua đã chạm mặt hắn?"

Từ "chạm" được anh sử dụng cẩn thận, không tiện nói nghĩa thứ hai kia, nhưng trong lòng hai người đều rõ.

"Đúng vậy"

Trên xương quai xanh của Khương Nguyên rõ ràng có dấu vết, tóc che không được. Chính cô cũng biết, Đại Dương thấy được. Cô nghiêng mắt, cười nhẹ nhàng liếc Đại Dương một cái.

"Yên tâm đi, tôi không có hắt rượu vào hắn".

Đại Dương nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Tôi rất sợ cô lại chọc vào hắn. Giả tổng là người mang thù, có thù tất báo, không phải dạng người tốt."

"Vậy cô......"

"Tôi ném thẻ phòng cho hắn, có tà tâm mà còn muốn tìm đến tôi". Khương Nguyên nói.

"Cái gì?" Đại Dương đột nhiên cao giọng.

-

Điện thoại Khương Nguyên đã được nạp đầy pin, cô nhìn mười mấy cuộc gọi nhỡ đến từ Đại Dương. Là nửa giờ sau khi cô không gọi được cho anh.

Khi đó, hẳn là bị Lăng lão sư mang vào trong phòng.

Trong một khoảng khắc tức giận, cô lần thứ hai đắc tội "Giả mang thù". Hậu quả thì tiểu hài tử ba tuổi cũng đoán được. Trước mặt mọi người cô làm xấu mặt hắn. Giả Kiến Bản không có khả năng cho cô sống tốt.

Nhưng mà Khương Nguyên cảm thấy, hắn lại không thể tức giận vì cô bị người khác mang đi.

Tốn sức lớn như vậy để cô uống rượu có chứa thuốc mê. Cuối cùng lại để người khác chiếm tiện nghi, lão già kia muốn giận cũng muốn dựa vào chuyện cũ đi.

Từ nhỏ Khương Nguyên đều sống trong ánh mặt ngưỡng mộ của mọi người.

Cô bộ dáng xinh đẹp, nhân duyên tốt, học tập tốt, biết ca hát, khiêu vũ, đàn dương cầm và cả tỳ bà.... Cô có rất nhiều kỹ năng, thậm chí có rất nhiều người hậm mộ lẫn ghen tị. Nói cô sinh ra đã ở vạch đích.

Ba mươi năm trước, Cảnh gia cùng Khương gia đám hỏi chấn động một thời. Tập đoàn Thịnh bang của cảnh gia tài lực hùng hậu, ông ngoại Khương có chức vị bộ trưởng. Có thể nói là cường cường liên hợp.

Nhà giàu thì có nhiều thị phi, tài phú thường cùng với những sự ghê tởm, loại đám hỏi hình thức này thường thì sẽ không hạnh phúc. Nhưng Cảnh Hàn Vũ cùng Khương Thanh Nhã kết hôn thì vợ chồng hòa hợp, ân ái có thừa. Từ nhỏ đến lớn Khương Nguyên đã sống trong một gia đình vô cùng hòa thuận. Cha có sự nghiệp thành công cũng không quên lo cho gia đình, mẹ thì tao nhã ôn nhu. Cô còn có một người anh trai vô cùng đẹp trai tài giỏi. Ông nội là cưng chiều cô đến kẻ khác cũng phải ghen tị.

Các bạn nhỏ khác học đàn thì một thầy dạy n trò, đỡ hơn thì một thầy một trò. Riêng cô hai mươi mấy thầy dạy một trò, ông nội hứng lên mời hai mươi giáo viên dạy các loại nhạc cụ khác nhau về dạy cho cô, thích học cái nào thì gọi cho người đó.

Mọi người học suốt đời để hoàn thành giấc một du ngoạn thế giới. Cô hai mươi tuổi đã cùng ông nội du ngoạn khắp nơi bằng máy bay tư nhân.

Các tiểu cô nương khác, quà tặng chúc mừng lễ trưởng thành năm mười tám tuổi là giày cao gót, đồng hồ, trang sức... Ông nội tặng cho cô một hòn đảo được đặt theo tên tiếng anh của cô.

Lúc mười sáu tuổi, Khương Nguyên có thanh mai trúc mã, vị hôn phu này môn đăng hộ đối với nhà cô.

Con trai nhà giàu, có gia thế hiển hách.

Lúc ấy trong trường học có lưu truyền một câu: kiếp sau đầu thai phải làm Khương Nguyên.

Một tiểu công chúa sinh hoạt trên đỉnh kim tự tháp, ai cũng không hiểu. Cô vì cái gì bỏ xuống kim đôi ngọc thế*, cuộc sống vô cùng xa xỉ. Một lòng muốn vào giới giải trí.

(*) Cuộc sống giàu snag không phải lo nghĩ nhiều về tiền bạc.

Rõ ràng các sao nữ cả đời luôn theo đuổi tài phú, địa vị. Cô lại có dễ dàng như trở bàn tay.

Khương Nguyên thi vào trưởng cao đẳng với thành tích tương đối tốt, được trường dạy kiến trúc chuyên nghiệp tuyển sinh, vừa mới lấy được bằng tốt nghiệp.

Nếu không phải vào ngày sinh nhật có nhiều chuyện liên tiếp phát sinh, cô đối với những người bên cạnh thất vọng cực điểm. Cùng ba mẹ nháo lớn một trận rồi bỏ nhà trốn đi. Hiện tại có thể cùng anh trai vào công ty để thực tập. Rồi có một công ty riêng, mỗi ngày lái Ferrari cùng đeo túi Chanel đi làm.

Mà không cần bước vào giới giải trí đầy rẫy sự phức tạp này.

Lúc trước, cô muốn tiến vào giới giải trí ba mẹ đã cực lực phản đối, lấy đoạn tuyệt quan hệ ra uy hiếp cô. Ba Cảnh có nói: "Nếu con không có Cảnh gia làm chổ dựa vững chắc cho con, thì con có thể là cái gì?"

Khương Nguyên nói một câu: "Con sẽ cho ba xem con là cái gì, không chinh phục được giới giải trí, con sẽ không về nhà."

Quay đầu bước đi, sửa lại họ của mẹ rồi xuất đạo.

Ba Cảnh tức giận, đối với bên ngoài phong tỏa tất cả tin tức của cô, chính thức tuyên bố quan hệ cha con tan vỡ.

Những câu nói vĩ đại chí khí còn vang vọng bên tai. Lúc đó Khương Nguyên thật sự không nghĩ đến, ba năm sau bản thân vẫn chưa làm ra được cái gì.

-

Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Khương Nguyên bị kêu lên công ty. Lên lầu thì nghe mấy nữ sinh líu ríu.

"Vừa rồi có mấy nguời trong phòng kinh doanh nói là Lăng Hoắc đã đến đây! Hiện tại đang ở trên lầu."

"A a a thật sự? Anh ta đến công để làm gì?"

"Phòng làm việc của bọn họ hình như cùng chúng ta hợp tác, tôi nghĩ đến cảnh đem văn kiện đến rồi gặp được ảnh ô ô ô...."

Khương Nguyên nhăn mi, Lăng Hoắc đến đây?

"Đi thôi." Đại Dương xuống dưới đón cô, bộ dáng sầu khổ, vừa thấy là biết đang nghĩ đến vai diễn trong <Nam ca truyện> không giữ được: "Lí tổng đang đợi cô."

Lí tổng: "Cô xem chính mình đã làm ra việc gì!"

Khương Nguyên: "Hơi quá đáng!"

Lí tổng: "Cô có năng lực đó, danh khí không lớn, tính tình không nhỏ!"

Khương Nguyên: "Ngài nói đúng."

"...." Lí tổng tức giận lấy tay chỉ chỉ cô: "Cô tấu hài sao? Thái độ này là gì! Lần trước đã đắc tội Giả tổng, tôi đã niệm tình cô trẻ người không hiểu chuyện. Lúc này đã biết nhưng lại cố phạm lỗi, cô như thế nào dám làm như vậy? Cô xem cô đã đắc tội với hắn, hắn truyền lời, trừ phi cô quỳ xuống cầu xin hắn. Nếu không sẽ chỉnh chết cô, nói được làm được!"

Khương Nguyên ngồi trên ghế như học sinh tiểu học giương mắt nhìn.

"Hắn thử làm xem".

Nghĩ muốn chỉnh chết cô? Giả Kiến Bổn không phải được tâng bốc trong một thời gian dài, nên đối với mình sinh ra hiểu lầm?

Cô cảm thấy nếu mình đem bộ dáng dọa người về nhà, Giả Kiến Bản bức cô một tấc. Cô sẽ bỏ hết mặt mũi về nhà, đến lúc đó quản Giả Tổng Thực Tổng gì nữa, chờ chết đi.

"Cô có bị điên không?" Lí tổng tức giận đến nổi suýt ném cho cô một văn kiện vào người. Cố kỵ là nữ nghệ sĩ khuôn mặt rất quý giá, nên ném lên người Đại Dương.

Đại Dương vội vàng treo nụ cười trên mặt: "Xin ngài bớt giận, xin ngài bớt giận. Việc cấp bách hiện tại là nhìn xem còn có đường nào để cứu vãn cho cô ấy không."

"Cứu vãn cái rắm, còn muốn cứu vãn? Giả tổng nói, chuyện này nếu không xử lý được kết quả mà hắn muôn. Về sau những bộ phim hắn đầu tư, Khương Nguyên đừng nghĩ sẽ được tham gia, còn có nhóm nghệ sĩ dưới trướng giải trí tinh thần, cũng không cần suy nghĩ tiếp!

"Nếu tôi hủy bỏ hợp đồng". Khương Nguyên bỗng dưng mở miệng.

Đại Dương cùng Lí tổng sửng sốt.

"Tôi không còn ở Tinh thần, Giả Kiến Bản sẽ không tìm đến cá người gây phiền phức." Khương Nguyên nói.

Lí Tổng đang định nổi giận nhưng nhanh chóng ổn định lại: "Nói như vậy cũng đúng. Giả Tổng này là người tiểu nhân, người hắn nhắm vào là ngươi."

Khương Nguyên đưa ra ý định hủy bỏ hợp đồng, bên bên họ không cần cô chịu trách nhiệm gì. Đối với Tinh thần mà nói, không lỗ vốn thì các phương pháp giải quyết rất nhanh liền xong.

Lập tức công ty cùng cô hủy bỏ hợp đồng cùng công ty không còn quan hệ. Khẳng định không trái với các điều được nêu trong hợp đồng.

Khương Nguyên gật đầu, trực tiếp đứng dậy: "Có những điều gì các người nói đi, cần tôi kí tên, kêu Dương ca đưa cho tôi là tốt rồi."

-

"Tôi thực sự bị cô làm cho tức chết rồi. Cô hủy hợp đồng với Tinh thần thì các công ty giải trí khác dám ký với cô sao?"

Cái khác không nói, Đại Dương vẫn thấy Khương Nguyên có tiềm lục. Bộ dáng xinh đẹp còn có kĩ năng biểu diễn. Chỉ cần có cơ hội tốt, có thể nổi tiếng.

Điều kiện tốt như vậy, hắn đương nhiên luyến tiếc không muốn buông tay.

"Tôi đã nói rồi, cô không nên đắc tội với Giả tổng. Cô đã làm việc này ba năm trước và cô bị đóng băng từ đó. Cô có vui không? Cô có quên vì sao cô tiến vào cái vòng này?" Trong thang máy, anh ta cứ cằn nhằn.

Khương Nguyên nhìn vào tấm gương kim loại sáng trong thang máy: "Dù sao đi nữa tôi cũng sẽ không vì một đầu heo mà làm khó mình."

Đại Dương có thể hiểu được, bộ dáng xinh đẹp như vậy. Ai nguyện ý sẽ ở cùng một người đàn ông vừa xấu vừa già.

Anh cố tình hỏi bóng hỏi gió: "Cô thành thật nói cho tôi biết. Lần trước ở hội sở. Cô đã đi với ai?"

"Lăng Hoắc" Khương Nguyên không cần nghĩ ngợi mà nói thẳng.

Đại Dương trầm mặc hai giây.

"Cô nổi điên cái gì. Lăng ảnh đế mà cô cũng dám nói? Nếu cô có thể cùng hắn ngủ một lần, tôi lập tức cho người đốt một tấn pháo hoa chúc mừng, giới giải trí cô đều có thể tùy ý đi."

Khương Nguyên không cùng anh tranh cãi, thay đổi từ ngữ nói: "Dương ca quả nhiên trí tuệ hơn người, không ai có thể giữ được anh."

"Đừng nịnh nọt....." Thang máy dừng lại một tầng, mở cửa, giọng của Đại Dương cũng không ngừng dừng lại: "Buổi tối ngày đó rốt cuộc cô đi với ai...."

Nói được một nửa đột nhiên phát hiện có hai người từ bên ngoài bước vào. Vừa ngẩng đầu, trên mặt liền nở nụ cười.

"Lăng lão sư."

Lăng Hoắc không chớp mắt đi vào bên trong. Ở trong thang máy không gian vô cùng kín. Phía sau anh không biết là trợ lý hay là luật sư, ăn mặc rất chỉnh tề.

Lăng Hoắc chưa trả lời, người ở đằng sau chào hỏi bọn họ.

Không để thang máy rơi vào im lặng. Khương Nguyên liếc nhìn Lăng Hoắc một cái, nói một vấn đề: "Đúng là mãnh nam".

Đột nhiên cô nghĩ, tuy rằng đến nay cô chưa thể chinh phục được giới giải trí, nhưng đỉnh của giới giải trí, chỉ kém một chút nữa thôi, là cô có thể thực hiện được.

Hai tay Lăng Hoắc đút vào túi quần, diện mạo hiên ngang, lãnh đạm liếc mắt một cái.

Đại Dương lẩm bẩm một câu: "Mãnh nam cái gì, có thể có bao nhiêu mãnh? Thật sự là thuận tiện cho anh ta."

----

Đôi lời của editor: 

Chương mới đã lên, mong các bạn sẽ để lại bình chọn cho mỗi chương đọc. Để Mật có thêm độc lực ra chương mới đều hơn nhé <3

Cảm ơn các bạn <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro